Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 26: Nói lời cảm ơn
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
“Ai cho các ngươi vào đây? Cút ngay!”
Ninh Đàn thẹn quá hóa giận, túm lấy chăn bông che nửa người dưới lại.
Hắn ta chỉ lo che thân mình, còn người phụ nữ dưới thân hắn ta thì đã hoàn toàn lộ sạch từ đầu tới chân, tạo nên cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Ánh mắt Ngu Tân Di quét qua người phụ nữ không mảnh vải che thân kia, quả đúng là Triệu Ngọc Minh.
Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, thay vì lui ra thì lại tiến lên, đến trước mặt Thái tử kéo một tấm rèm đang bay phấp phới xuống, che cho Triệu Ngọc Minh còn đang mê man.
Mặc dù Ngu Tân Di không thích Triệu Ngọc Minh, sau khi sự kiện săn bắn mùa xuân xảy ra, thậm chí còn chán ghét nàng ta hơn, nhưng nàng ấy không quên chuyện mình cũng là phụ nữ.
Cũng may người đang nằm trên giường không phải Tuế Tuế, không thì tấm màn này đã quấn cổ Ninh Đàn rồi.
Ninh Tử Trạc cũng trợn tròn mắt, chắc là sợ Ninh Đàn tức giận đến mức giết mình nên vội vàng hô lên giải vây: “Ngu Ti sử, ngươi mang chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn đỏ của Hoàng biểu cô đến sao?”
Nói xong, hắn ta thong thả bước vào cửa, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ồ, Thái tử điện hạ cũng ở đây sao?”
Ninh Tử Trạc nhắc đến Đức Dương trưởng công chúa làm Ninh Đàn phải nuốt sát ý đã trở ra đến miệng mình xuống, mắng: “Tất cả cút hết cho cô!”
“Chuyện gì mà ồn ào thế?”
Dưới hành lang, giọng nói uy nghiêm vững vàng của Đức Dương trưởng công chúa vang lên.
Mọi người im lặng trong thoáng chốc rồi đều nhường đường.
Tính tình Ninh Đàn hoang dâm vô độ, ngoài Hoàng đế ra, hắn ta sợ nhất là người cô này. Hắn ta vội vàng xuống giường lấy quần áo để che thân nhưng lại vấp phải chăn bông rồi ngã lăn ra đất.
Còn Triệu Ngọc Minh thì mê man không tỉnh, lẩm bẩm vài tiếng, vặn vẹo thân thể quấn lấy người hắn ta.
Đức Dương trưởng công chúa được nữ quan đỡ tiến lên, thứ bà ấy trông thấy chính là hình ảnh khó coi kia. Chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn đỏ bị đứt lìa, hạt châu rơi xuống đất văng tứ tung.
Trên xe ngựa, Ngu Linh Tê vấn lại búi tóc cao lại như cũ, sửa sang váy vóc của mình.
Bởi vì nàng chịu đựng để không quan hệ với đàn ông, tác dụng của thuốc vẫn còn sót trên thân thể nên trong người có chút khó chịu. Nàng đặt một tay lên gò má vẫn còn nóng để hạ nhiệt, tay kia cầm một chiếc trâm cài màu bạc, đâm đầu nhọn của chiếc trâm cài tóc kia vào lòng bàn tay, dựa vào cơn đau để giữ bình tĩnh.
Có lẽ vì hơi thở của nàng quá nhẹ lại đứt quãng nên làm Ninh Ân đang đánh xe ở phía trước nhận ra điều gì đó không đúng, một tay hắn nắm lấy dây cương, dừng xe lại.
“Sao lại không đi nữa?” Ngay khi Ngu Linh Tê vừa mở miệng, nàng đã nhận ra giọng nói của mình hết sức trầm khàn.
Ninh Ân vén rèm xe lên, ánh mắt nhìn thoáng qua gương mặt nàng, nói: “Tiểu thư chờ một chút.”
Nói xong hắn nhảy xuống xe, đi về phía cửa hàng ở góc phố.
Ngu Linh Tê vừa mới thoát khỏi miệng cọp, lúc này lại ở một mình trên xe nên khó tránh việc cảm thấy lo lắng không yên.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình không những không còn sợ Ninh Ân, thậm chí còn tin tưởng hắn thêm mấy phần.
Thoáng chốc xe ngựa lại nặng thêm, Ngu Linh Tê cảnh giác nhìn lên thì thấy Ninh Ân vén rèm xe đi vào, trên tay cầm một gói đồ vật bọc giấy dầu, nhích qua ngồi đối diện với nàng.
Ninh Ân mở gói giấy dầu, Ngu Linh Tê vừa định hỏi hắn sẽ làm gì thì đã có một viên thuốc được nhét vào miệng.
Đầu ngón tay lướt qua đôi môi mềm mại và xinh đẹp của nàng, Ninh Ân dừng một chút, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt khẽ khàng gợn sóng.
Hắn hạ tay xuống, xoa xoa ngón tay đã chạm vào môi nàng.
Cảnh tượng môi lưỡi hòa quyện chỉ trong một chốc ngắn ngủi tại nhà kho kia hiện lên loáng thoáng trong tâm trí hắn.
“Là gì vậy?”
Ngu Linh Tê đang ngậm viên thuốc kia, một bên má phồng lên, hơi cau mày ghét bỏ, nói: “Đắng quá!”
Ninh Ân cảm thấy thú vị, nàng có thể chịu đựng sự tra tấn của thúc tình hương nhưng lại không thể chịu nổi vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi.
“Thuốc cam thảo. Tuy rằng không phải thuốc giải, nhưng có thể làm cho tiểu thư cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn vết thương nơi lòng bàn tay trái của Ngu Linh Tê, lạnh nhạt nói: “Còn tốt hơn cây trâm trong tay tiểu thư nhiều."
Bị hắn phát hiện rồi.
Ngu Linh Tê lúng túng cuộn tròn ngón tay lại, nhưng lại bị Ninh Ân nắm lấy.
“Mở tay ra.”
Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt của nàng, khi đầu ngón tay mỏng manh mở ra như cánh hoa, hắn mới cầm bông vải sạch lau vết máu trên tay nàng từng chút một, sau đó rắc thuốc trị vết thương vừa mua lên.
Từ góc nhìn của Ngu Linh Tê có thể thấy rõ hàng mi hơi rũ xuống và sống mũi cao thẳng tắp của hắn, không hề có vẻ nhợt nhạt bệnh hoạn hay giọng nói mỉa mai điên cuồng, cũng không phải đeo mặt nạ hóa trang, chỉ lạnh nhạt mà im lặng thoa thuốc lên vết thương.
Đó là sự yên tĩnh và bình yên mà kiếp trước nàng chưa từng có.
Ngu Linh Tê bất giác thở chậm lại, viên thuốc cam thảo trong miệng từ vị đắng ban đầu chuyển thành vị ngọt nhẹ.
“Tiểu thư, đây là lần thứ hai bàn tay này bị thương phải không?”
Ninh Ân cố tình thoa thuốc thật chậm, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, đột nhiên mở miệng.
Ngu Linh Tê thấp giọng “Ừm” một tiếng, không hiểu sao đột nhiên hắn lại nhắc đến chuyện này.
Tác dụng của thuốc vẫn còn sót lại một chút nên động tác chậm rãi này thật sự rất gây khó chịu, nàng mím môi khẽ nhúc nhích thân thể, nhắc nhở: “Được rồi.”
Ninh Ân thu lại ánh mắt đen tối của mình, quấn một dải băng quanh bàn tay nàng rồi buộc một cái nút tao nhã.
Hắn hỏi: “Tiểu thư còn nhịn được nữa không?”
Ngu Linh Tê cắn viên thuốc cam thảo, gật đầu.
Nàng phải về để xem tận mắt để biết rốt cuộc dưới bề ngoài nhu nhược lừa gạt người khác kia, đến tột cùng nhà họ Triệu cất giấu bộ mặt xấu xa nham hiểm đến độ nào.
Phủ Trưởng công chúa.
Ngay khi xuống xe, Ngu Linh Tê nhìn thấy Thanh Tiêu băng qua chiếc xe ngựa đang đậu để đón nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư!”
“Thanh Tiêu.”
“Tiểu thư đi đâu vậy? Thuộc hạ chưa từng thấy tiểu thư ra khỏi nhà, nhưng sao người lại trở về từ bên ngoài?”
Vừa nói, Thanh Tiêu vừa liếc nhìn chiếc xe ngựa đơn giản mà Ngu Linh Tê vừa đi, chỉ thấy một mảnh áo màu đỏ sẫm thấp thoáng bên cạnh xe ngựa, giống như quần áo của nội thị.
Thanh Tiêu còn chưa nhìn thấy người đó là ai, người đó đã nhảy lên xe ngựa rồi lái xe rời đi.
“Một hai câu không thể nói rõ được, nương đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Phu nhân và đại tiểu thư vẫn đang ở trong phủ dò hỏi tung tích của tiểu thư, ta sẽ đi nói ngay cho họ biết.”
“Không cần.”
Ngu Linh Tê ngăn Thanh Tiêu lại, vỗ nhẹ lên gò má hơi nóng, ôn tồn nói: “Ta sẽ tự đi tìm bọn họ.”
Trước bậc thềm, nữ quyến tốp năm tốp ba đi ra, vẻ mặt ai nấy trông cũng đều rất kỳ quái.
“Chậc chậc, thật không ngờ Triệu Ngọc Minh là loại người này, lại đi làm ra chuyện như vậy trong tĩnh thất của Phật đường, còn... lén lút vụng trộm dưới kim thân của Phật Tổ.”
Khi đi ngang qua, Ngu Linh Tê nghe thấy họ hạ giọng bàn luận. “Các ngươi không thấy sao? Lúc Triệu phu nhân nghe tin vội vàng chạy tới, con gái của bà ta còn trơ trẽn kéo Thái tử điện hạ không chịu buông ra. Trước mặt Trưởng công chúa điện hạ, Triệu phu nhân xấu hổ đến mức mặt mày tím tái, lập tức cho Triệu Ngọc Minh hai cái tát, lúc đó thì Triệu Ngọc Minh mới tỉnh lại …”
“Dù muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng cũng không thể làm như vậy được đâu! Trưởng công chúa là người tôn thờ Phật nhất, đó còn là tiệc mừng thọ của điện hạ. Làm ra chuyện hoang đường bừa bãi như vậy, trưởng công chúa nhất định rất tức giận. Ta nghĩ Triệu gia đợt này tiêu rồi.”
“Suỵt, đừng nói nữa...”
Nhóm nữ quyến nói đến đó rồi thôi, sau đó lên xe rời đi.
Triệu Ngọc Minh... vụng trộm?
Ngu Linh Tê ngạc nhiên.
Nàng biết rằng nếu không có Triệu Ngọc Minh làm nội ứng, Triệu Tu sẽ không bao giờ có thể bước vào phủ đệ của Trưởng công chúa được bảo vệ nghiêm ngặt để bắt nàng được. Chẳng lẽ Triệu Ngọc Minh lại hao công tốn sức chỉ để làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?
Nàng đang nghĩ ngợi thì từ cổng phủ đệ vang lên tiếng gọi hoảng hốt: “Tuế Tuế!”
Ngu phu nhân bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nhiều hơn là trách móc, bà thì thào: “Đứa nhỏ này, con đã đi đâu vậy hả? Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
“Con không sao.”
Ngu Linh Tê nắm chặt lấy tay Ngu phu nhân: “Con vừa nghe mấy người ngoài nói, biểu tỷ gặp chuyện rồi ạ?"
Vẻ mặt của Ngu phu nhân cứng lại, bà thở dài, khó mà giãi bày được.
Thay vào đó, Ngu Tân Di theo Ngu phu nhân ra ngoài ban nãy kéo muội muội mình qua một góc vắng người rồi giải thích: "Triệu Ngọc Minh và Thái tử yêu đương vụng trộm tại Phật đường, bị những nữ quyến bắt gặp, mặt mũi của Hoàng gia đều mất hết. Vì chuyện này mà Đức Dương trưởng công chúa đang rất tức giận đó.”
Cơn giận của Ngu Linh Tê đã hoàn toàn bị dập tắt, nàng nghĩ thầm, quả báo đến nhanh thật đó.
Một tia sáng vụt qua, nàng nhớ ra hôm nay lúc Ninh Ân đến cứu nàng có mặc áo choàng màu đỏ sẫm của nội thị vệ.
Nói cách khác, trước khi cứu nàng, Ninh Ân đã đến phủ đệ của Đức Dương trưởng công chúa rồi.
Chẳng lẽ...
Nàng đột nhiên nhìn lại, tìm kiếm hướng mà Ninh Ân đã đi.
Nhưng xe ngựa khách khứa đến đến đi đi, đã không còn dấu vết của người thiếu niên kia nữa rồi.
“Muội đang nhìn gì đó?”
Ngu Tân Di đưa tay ra lắc lắc trước mắt Ngu Linh Tê, nhíu đôi mày mạnh mẽ nói: “Rốt cuộc vừa nãy muội đã đi đâu vậy? Làm tỷ sợ chết khiếp, muội có biết không!”
Nhớ tới tất cả những chuyện vừa trải qua, ánh mắt Ngu Linh Tê trầm xuống: “Tỷ, muội không thể giải thích trong vài lời được, chúng ta nói sau đi.”
Khôn Trữ cung, Phật đường im lặng vô cùng.
Hoàng hậu Phùng thị xõa tóc, mặc thường phục, lặng lẽ đứng dưới đài sen của tượng Phật, cầm mồi lửa thắp hơn trăm chân nến trên kệ đồng trong đại sảnh, thắp từng cái một.
Ánh đèn vàng ấm áp soi sáng khuôn mặt thanh tịnh của bà, tựa như tượng Phật ngồi trên đài sen, không buồn cũng không vui.
Cả Đại Vệ đều biết Hoàng hậu Phùng thị là người tốt bụng, ăn chay lễ Phật, đến cả con kiến còn không nỡ giết. Cũng chính vì điều này mà bà đã kết thân với Đức Dương trưởng công chúa, một người cũng tin theo đạo Phật, và đã thành công đưa Ninh Đàn lên ngôi Thái tử.
“Thái tử vẫn còn quỳ bên ngoài Thừa Đức điện sao?” Bà hỏi: “Thưa vâng. Bệ hạ đích thân đánh Thái tử mười roi, sau đó phạt quỳ ở ngoài đại điện. Có thể thấy là ngài ấy thật sự rất tức giận.”
Thái giám Thôi Ám vẫn mặc y phục màu đỏ sẫm, đeo thắt lưng bằng ngọc, giơ tay giúp Hoàng hậu chắn gió cho ngọn lửa nến, liếc mắt nhìn thần sắc bà rồi nói: “Bệ hạ tức giận đến nỗi bệnh cũ tái phát, vừa uống thuốc rồi nghỉ ngơi, lúc đó còn nhắc tới vài vị Hoàng tử chết trẻ, dường như có ý hối tiếc.”
Hoàng hậu làm như không nghe thấy, tiếp tục thắp lên chân nến cuối cùng: “Bản cung nghe nói Thái tử đã làm chuyện hoang đường trong tiệc sinh nhật của Đức Dương trưởng công chúa, ngươi cũng tham gia.”
Vẻ mặt của Thôi Ám thay đổi, lập tức vén áo quỳ xuống nền gạch: “Thần nhất thời hồ đồ, thấy Thái tử nhớ mãi không quên, ngày đêm mong nhớ tiểu thư nhà họ Ngu, cho nên mới làm theo mong muốn của Thái tử, dẫn Ngu nhị tiểu thư đến, ai mà biết được lại nhầm người...”
“Lại là Ngu nhị tiểu thư.”
Hoàng hậu nặng nề buông cây châm lửa, đột nhiên nói: “Ta nhớ Ngu đại tướng quân là người quen cũ của ngươi?”
Thôi Ám sửng sờ, sau đó nhanh chóng hiểu được ý tứ sâu xa của Hoàng hậu: “Thưa phải, thần hiểu rồi.”
“Ngoài ra, vì Hoàng thượng bày tỏ sự thất vọng với Đàn nhi, ngươi đi chọn một người ngoan ngoãn và xinh đẹp trong số các phi tần ở Đông cung, ngừng thuốc tránh thai cho cô ta.”
Hoàng hậu quỳ trên đệm bồ đoàn, chắp tay trước ngực, hướng về tượng Phật từ bi thương xót muôn loài: “Dưới gối bản cung cũng nên có một tiểu hoàng tôn rồi.”
Đang nói thì chợt nghe thấy âm thanh đồ sứ vỡ.
Thì ra là một tiểu cung nữ dâng trà tình cờ nghe được cuộc nói chuyện này, vội vàng lùi ra lảng tránh, song lại vô tình vấp ngã rồi làm đổ tách trà.
“Nương nương tha mạng!” Tiểu cung nữ sợ tới mức trắng bệch cả mặt mày, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Một con côn trùng nhỏ bay vào chao đèn, dẫu có làm gì cũng không thể thoát ra ngoài.
Nhìn thấy nó sắp bị thiêu chết, Hoàng hậu đưa tay mở chao đèn và thả con bọ tội nghiệp đi.
Làm như không nhìn thấy nước trà vương trên gạch lát nền, bà nhẹ giọng nói với Thôi Ám: “Dọn dẹp sạch sẽ đi.”
Thôi Ám gật đầu đứng dậy, đi tới chỗ tiểu cung nữ.
Sau một tiếng hét ngắn ngủi và âm thanh trầm đục của cơ thể ngã xuống đất, trong điện lại yên tĩnh như ban đầu.
Phùng Hoàng hậu chắp tay trước ngực bắt đầu tụng kinh, trên mặt hiện vẻ từ bi, hòa ái.
...
Hoàng hôn buông xuống, Ngu phủ bắt đầu treo đèn lồng.
Sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc lâu, cơ thể Ngu Linh Tê mới hoàn toàn bình phục.
Đầu óc tỉnh táo, nàng bắt đầu sắp xếp các sự tình xảy ra ngày hôm nay.
Tại sao Triệu Tu lại bắt cóc nàng?
Làm thế nào mà hai người hoàn toàn không liên quan là Thái tử và Triệu Ngọc Minh lại có thể ở chung với nhau, rù quến nhau một cách buồn cười như vậy? Nếu Triệu Ngọc Minh muốn trèo lên cành cao tiến vào Đông cung thì không nên chọn con đường cẩu thả và ngu ngốc như vậy.
Nhớ lại khi tỉnh dậy ở trên xe ngựa, trên tay nàng khoác áo choàng lụa màu tím của Triệu Ngọc Minh, kết hợp với việc vì sao Thái tử lại bí mật xuất hiện ở phủ đệ của trưởng công chúa, một phỏng đoán dần dần lộ ra trong đầu nàng.
Chẳng lẽ Triệu Ngọc Minh đã cải trang thành nàng, làm nàng bị đưa ra khỏi phủ trưởng công chúa một cách thần không biết quỷ không hay, giao nàng cho Triệu Tu xử lý, nhưng lại bị Thái tử nhận lầm?
Quá hoang đường, nhưng nàng không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Tĩnh lòng lại, nàng cho người đi mời cha mẹ anh chị đến, sau đó thảnh thơi đi về hướng đại sảnh.
Ánh đèn lay động, Ngu Linh Tê ngồi sau bàn, kể cho mọi người nghe về việc mình bị đánh thuốc mê rồi đưa ra khỏi phủ thế nào, việc mình bị Triệu Tu đưa đến Phất Vân quan hòng làm tổn hại danh tiếng ra sao.
Nàng chỉ có che giấu mỗi chuyện về thuốc Đông y của mình.
Nếu không, phụ mẫu nàng lo lắng buồn giận thì thôi đi, chứ nàng cũng chẳng biết giải thích ra sao về chuyện Ninh Ân lại trùng hợp xuất hiện tại đó.
Dù vậy, người phụ thân vốn luôn bình tĩnh đã tức giận đập bàn, chiếc bàn bằng gỗ gụ cứng đã bị nứt toác ra.
Ngu Tân Di xưa nay bao che giờ liền kích động, lập tức đứng dậy cầm lấy đao nói: “Tỷ đi giết chết tên khốn kiếp kia!”
“Tỷ, đừng mà!” Ngu Linh Tê vội vàng đứng lên ngăn cản.
Ngu Tân Di tức đến mức đôi lông mày mạnh mẽ dựng đứng: “Tuế Tuế, muội còn muốn cầu xin loại tiểu nhân này sao?”
“Nếu hắn ta là loại cặn bã đó, thế thì giết hắn ta có phải quá hời cho hắn ta rồi không?”
Ngu Hoán Thần xanh mặt mở miệng: “Trói hắn ta lại rồi đưa qua đây, rồi lột ra rút gân hắn ta ngay trước mặt Triệu gia.”
“Không phải, không phải muội muốn buông tha cho Triệu Tu, mà là...”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nói: “Mà chỉ sợ là mọi người sẽ không tìm được hắn ta nữa.”
Sau khi được Ninh Ân cứu ra thì nàng cũng không thấy bóng dáng của Triệu Tu nữa, nếu hắn ta không chạy trốn thì chỉ còn một khả năng:
Người tên Triệu Tu này, rất có thể không còn sống trên đời nữa.
Ngu Linh Tê nói: “Nhà họ Triệu không đáng sợ, thứ thật sự đáng sợ chính là Thái tử ở Đông cung.”
Nghe vậy, Ngu tướng quân nắm chặt hai tay lại thành quyền.
Nếu đúng như lời con gái của ông nói thì Thái tử vì việc hôn sự không thành mà thấy sắc nảy lòng tham, muốn vấy bẩn con gái của ông, trời xui đất khiến đã nhầm thành Triệu Ngọc Minh...
Một thiên tử tương lai mà như vậy, thật sự đáng để cho ông tình nguyện trung thành sao?
Đáng để cho ông phải đẩy con gái của mình vào hố lửa hay không?
“Chúng ta đã lập được biết bao nhiêu chiến công hiển hách, đổ biết bao nhiêu máu trên chiến trường, vậy mà Thái tử lại muốn giành lại quyền lực của ta, lại còn dám khinh nhục muội muội của ta, đúng là trò cười lớn cho thiên hạ!”
Tay Ngu Tân Di nắm chặt vỏ đao đến phát run, chê cười nói: “Thái tử như vậy, có đáng để cho nhà chúng ta bảo vệ không!”
“Tân Di!” Ngu tướng quân trầm giọng quát một tiếng, “Cẩn thận lời nói.”
Ngu Tân Di lùi về phía sau một bước: “Phụ thân!”
Hiện tại nói như thế thì có tác dụng gì chứ?
Ngu Uyên ông đội trời đạp đất, trung thành can đảm, chắc chắn không làm được mấy chuyện phản nghịch. Huống chi đương kim thánh thượng cũng không bạc đãi Ngu gia ông bao giờ.
Tóc mai Ngu tướng quân đã bạc, hai má nhăn nheo, sau một lúc ông mới mệt mỏi nói: “Có mấy vị Hoàng tử đã chết yểu, Tam Hoàng tử lại ngu ngốc, Thất Hoàng tử thì hiện tại sống chết không rõ. Hiện giờ Đại Vệ chỉ còn lại Thái tử Đông cung...”
Những lời phụ thân than thở lọt vào trong tai Ngu Linh Tê, khiến lông mi nàng khẽ run rẩy.
Nàng biết đây là một cơ hội tốt, có thể thuận theo đó mà nhắc nhở phụ thân, hãy vì đường lui của Ngu gia mà chôn xuống một quả bom.
Nàng nâng đôi mắt trong trẻo xinh đẹp lên, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người có từng nghĩ tới, nếu như Thất Hoàng tử vẫn còn sống thì hiện giờ hắn đang ở đâu không?”
Nàng vừa nói xong, cả đại sảnh bỗng chốc cuộn trào ngàn cơn sóng dữ.
Đêm đã khuya.
Ngu Linh Tê đi ra khỏi sảnh, trên đường trở về phòng nàng thấy có một bóng người đang đứng ở hành lang.
Không mất nhiều thời gian để do dự, nàng bảo nô tì bên cạnh lui xuống, một mình đi về phía Ninh Ân đang đứng.
Ninh Ân như đã đoán trước được nàng sẽ đến tìm hắn, vẻ mặt hắn điềm nhiên, vẫn đứng khoanh tay nhìn bầu trời đêm như cũ.
Thời tiết tối nay không tốt, bầu trời không hề có ánh trăng sao, chỉ một màu tối đen như mực, cũng không biết hắn đang chăm chú xem cái gì.
Ngu Linh Tê chú ý tới y phục của hắn là một màu sắc u tối, không khỏi nói: “Huynh đi đâu về vậy, sao cổ tay áo lại bị ướt?”
“Đi bắt cá.”
Ninh Ân khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói mang theo ý tứ lạnh lùng: “Vớt lên, nghiền nát hết xương cốt.”
Ngu Linh Tê không tin hắn đi bắt cá thật.
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì Ninh Ân bỗng dưng lên tiếng: “Người là do ta giết.”
Ngu Linh Tê nghiêng đầu, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, người mà hắn nhắc đến chính là Triệu Tu.
Có sợ không?
Không. Thậm chí nàng còn cảm thấy có hơi sảng khoái.
Ngu Linh Tê đứng sóng vai cùng hắn, bình tĩnh nói: “Ác giả ác báo, đó chính là báo ứng của hắn ta.”
Cuối cùng Ninh Ân cũng không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào Ngu Linh Tê một hồi lâu.
“Giờ tiểu thư không mắng ta đã dẫn sói vào nhà sao?”
Ninh Ân nở một nụ cười nhẹ nhàng, hờ hững nói: “Ta còn đang đoán xem tối nay tiểu thư định phạt ta bao nhiêu roi đây?”
Chuyện Tiết Sầm vì tranh chấp rơi xuống hồ đêm đó, rốt cuộc là còn ghi hận hắn bao lâu nữa đây?
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, tức giận liếc nhìn hắn một cái: “Ta chính là người không phân biệt được thiện ác đúng sai như vậy sao? Một người tâm địa độc ác, bất nhân như thế có thể so sánh được với Tiết Sầm sao?”
“Ồ, hóa ra là không ai có thể so sánh được với Tiết nhị lang của tiểu thư.”
Cũng không biết câu nói nào đã chọc trúng Ninh Ân, không những khiến hắn không vui mà nụ cười còn ngày càng trở nên lạnh lùng.
Sau này, khi bỏ lớp ngụy trang đi rồi thì người này đúng là một chút nịnh nọt cũng không còn.
“Tối nay ta đến đây không phải là để nói với huynh những chuyện này.” Ngu Linh Tê đành phải thay đổi chủ đề.
“Tiểu thư muốn nói chuyện gì.” Ninh Ân không thèm nâng mắt.
Cuối xuân, đầu hạ, gió đêm nhè nhẹ thổi qua hành lang, thổi đến những bóng cây tươi tốt ở bên ngoài.
Mái tóc của Ngu Linh Tê bồng bềnh trong gió, đôi mắt đẹp đẽ trong suốt nhìn về phía người thiếu niên cao lớn đang đứng bên cạnh nàng.
Một lát sau, nàng mỉm cười nói: “Ta muốn nói lời cảm ơn với huynh.”
Đuôi mắt của Ninh Ân hơi nhếch lên, con ngươi đen láy nhìn nàng tựa như lòng hồ sâu thẳm khó dò.
Ngu Linh Tê lui về phía sau nửa bước, chắp hai bàn tay lại với nhau, nâng ống tay áo lên, khom người quỳ gối, nhẹ nhàng hành đại lễ với hắn.
Ninh Đàn thẹn quá hóa giận, túm lấy chăn bông che nửa người dưới lại.
Hắn ta chỉ lo che thân mình, còn người phụ nữ dưới thân hắn ta thì đã hoàn toàn lộ sạch từ đầu tới chân, tạo nên cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Ánh mắt Ngu Tân Di quét qua người phụ nữ không mảnh vải che thân kia, quả đúng là Triệu Ngọc Minh.
Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, thay vì lui ra thì lại tiến lên, đến trước mặt Thái tử kéo một tấm rèm đang bay phấp phới xuống, che cho Triệu Ngọc Minh còn đang mê man.
Mặc dù Ngu Tân Di không thích Triệu Ngọc Minh, sau khi sự kiện săn bắn mùa xuân xảy ra, thậm chí còn chán ghét nàng ta hơn, nhưng nàng ấy không quên chuyện mình cũng là phụ nữ.
Cũng may người đang nằm trên giường không phải Tuế Tuế, không thì tấm màn này đã quấn cổ Ninh Đàn rồi.
Ninh Tử Trạc cũng trợn tròn mắt, chắc là sợ Ninh Đàn tức giận đến mức giết mình nên vội vàng hô lên giải vây: “Ngu Ti sử, ngươi mang chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn đỏ của Hoàng biểu cô đến sao?”
Nói xong, hắn ta thong thả bước vào cửa, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ồ, Thái tử điện hạ cũng ở đây sao?”
Ninh Tử Trạc nhắc đến Đức Dương trưởng công chúa làm Ninh Đàn phải nuốt sát ý đã trở ra đến miệng mình xuống, mắng: “Tất cả cút hết cho cô!”
“Chuyện gì mà ồn ào thế?”
Dưới hành lang, giọng nói uy nghiêm vững vàng của Đức Dương trưởng công chúa vang lên.
Mọi người im lặng trong thoáng chốc rồi đều nhường đường.
Tính tình Ninh Đàn hoang dâm vô độ, ngoài Hoàng đế ra, hắn ta sợ nhất là người cô này. Hắn ta vội vàng xuống giường lấy quần áo để che thân nhưng lại vấp phải chăn bông rồi ngã lăn ra đất.
Còn Triệu Ngọc Minh thì mê man không tỉnh, lẩm bẩm vài tiếng, vặn vẹo thân thể quấn lấy người hắn ta.
Đức Dương trưởng công chúa được nữ quan đỡ tiến lên, thứ bà ấy trông thấy chính là hình ảnh khó coi kia. Chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn đỏ bị đứt lìa, hạt châu rơi xuống đất văng tứ tung.
Trên xe ngựa, Ngu Linh Tê vấn lại búi tóc cao lại như cũ, sửa sang váy vóc của mình.
Bởi vì nàng chịu đựng để không quan hệ với đàn ông, tác dụng của thuốc vẫn còn sót trên thân thể nên trong người có chút khó chịu. Nàng đặt một tay lên gò má vẫn còn nóng để hạ nhiệt, tay kia cầm một chiếc trâm cài màu bạc, đâm đầu nhọn của chiếc trâm cài tóc kia vào lòng bàn tay, dựa vào cơn đau để giữ bình tĩnh.
Có lẽ vì hơi thở của nàng quá nhẹ lại đứt quãng nên làm Ninh Ân đang đánh xe ở phía trước nhận ra điều gì đó không đúng, một tay hắn nắm lấy dây cương, dừng xe lại.
“Sao lại không đi nữa?” Ngay khi Ngu Linh Tê vừa mở miệng, nàng đã nhận ra giọng nói của mình hết sức trầm khàn.
Ninh Ân vén rèm xe lên, ánh mắt nhìn thoáng qua gương mặt nàng, nói: “Tiểu thư chờ một chút.”
Nói xong hắn nhảy xuống xe, đi về phía cửa hàng ở góc phố.
Ngu Linh Tê vừa mới thoát khỏi miệng cọp, lúc này lại ở một mình trên xe nên khó tránh việc cảm thấy lo lắng không yên.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình không những không còn sợ Ninh Ân, thậm chí còn tin tưởng hắn thêm mấy phần.
Thoáng chốc xe ngựa lại nặng thêm, Ngu Linh Tê cảnh giác nhìn lên thì thấy Ninh Ân vén rèm xe đi vào, trên tay cầm một gói đồ vật bọc giấy dầu, nhích qua ngồi đối diện với nàng.
Ninh Ân mở gói giấy dầu, Ngu Linh Tê vừa định hỏi hắn sẽ làm gì thì đã có một viên thuốc được nhét vào miệng.
Đầu ngón tay lướt qua đôi môi mềm mại và xinh đẹp của nàng, Ninh Ân dừng một chút, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt khẽ khàng gợn sóng.
Hắn hạ tay xuống, xoa xoa ngón tay đã chạm vào môi nàng.
Cảnh tượng môi lưỡi hòa quyện chỉ trong một chốc ngắn ngủi tại nhà kho kia hiện lên loáng thoáng trong tâm trí hắn.
“Là gì vậy?”
Ngu Linh Tê đang ngậm viên thuốc kia, một bên má phồng lên, hơi cau mày ghét bỏ, nói: “Đắng quá!”
Ninh Ân cảm thấy thú vị, nàng có thể chịu đựng sự tra tấn của thúc tình hương nhưng lại không thể chịu nổi vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi.
“Thuốc cam thảo. Tuy rằng không phải thuốc giải, nhưng có thể làm cho tiểu thư cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn vết thương nơi lòng bàn tay trái của Ngu Linh Tê, lạnh nhạt nói: “Còn tốt hơn cây trâm trong tay tiểu thư nhiều."
Bị hắn phát hiện rồi.
Ngu Linh Tê lúng túng cuộn tròn ngón tay lại, nhưng lại bị Ninh Ân nắm lấy.
“Mở tay ra.”
Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt của nàng, khi đầu ngón tay mỏng manh mở ra như cánh hoa, hắn mới cầm bông vải sạch lau vết máu trên tay nàng từng chút một, sau đó rắc thuốc trị vết thương vừa mua lên.
Từ góc nhìn của Ngu Linh Tê có thể thấy rõ hàng mi hơi rũ xuống và sống mũi cao thẳng tắp của hắn, không hề có vẻ nhợt nhạt bệnh hoạn hay giọng nói mỉa mai điên cuồng, cũng không phải đeo mặt nạ hóa trang, chỉ lạnh nhạt mà im lặng thoa thuốc lên vết thương.
Đó là sự yên tĩnh và bình yên mà kiếp trước nàng chưa từng có.
Ngu Linh Tê bất giác thở chậm lại, viên thuốc cam thảo trong miệng từ vị đắng ban đầu chuyển thành vị ngọt nhẹ.
“Tiểu thư, đây là lần thứ hai bàn tay này bị thương phải không?”
Ninh Ân cố tình thoa thuốc thật chậm, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, đột nhiên mở miệng.
Ngu Linh Tê thấp giọng “Ừm” một tiếng, không hiểu sao đột nhiên hắn lại nhắc đến chuyện này.
Tác dụng của thuốc vẫn còn sót lại một chút nên động tác chậm rãi này thật sự rất gây khó chịu, nàng mím môi khẽ nhúc nhích thân thể, nhắc nhở: “Được rồi.”
Ninh Ân thu lại ánh mắt đen tối của mình, quấn một dải băng quanh bàn tay nàng rồi buộc một cái nút tao nhã.
Hắn hỏi: “Tiểu thư còn nhịn được nữa không?”
Ngu Linh Tê cắn viên thuốc cam thảo, gật đầu.
Nàng phải về để xem tận mắt để biết rốt cuộc dưới bề ngoài nhu nhược lừa gạt người khác kia, đến tột cùng nhà họ Triệu cất giấu bộ mặt xấu xa nham hiểm đến độ nào.
Phủ Trưởng công chúa.
Ngay khi xuống xe, Ngu Linh Tê nhìn thấy Thanh Tiêu băng qua chiếc xe ngựa đang đậu để đón nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư!”
“Thanh Tiêu.”
“Tiểu thư đi đâu vậy? Thuộc hạ chưa từng thấy tiểu thư ra khỏi nhà, nhưng sao người lại trở về từ bên ngoài?”
Vừa nói, Thanh Tiêu vừa liếc nhìn chiếc xe ngựa đơn giản mà Ngu Linh Tê vừa đi, chỉ thấy một mảnh áo màu đỏ sẫm thấp thoáng bên cạnh xe ngựa, giống như quần áo của nội thị.
Thanh Tiêu còn chưa nhìn thấy người đó là ai, người đó đã nhảy lên xe ngựa rồi lái xe rời đi.
“Một hai câu không thể nói rõ được, nương đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Phu nhân và đại tiểu thư vẫn đang ở trong phủ dò hỏi tung tích của tiểu thư, ta sẽ đi nói ngay cho họ biết.”
“Không cần.”
Ngu Linh Tê ngăn Thanh Tiêu lại, vỗ nhẹ lên gò má hơi nóng, ôn tồn nói: “Ta sẽ tự đi tìm bọn họ.”
Trước bậc thềm, nữ quyến tốp năm tốp ba đi ra, vẻ mặt ai nấy trông cũng đều rất kỳ quái.
“Chậc chậc, thật không ngờ Triệu Ngọc Minh là loại người này, lại đi làm ra chuyện như vậy trong tĩnh thất của Phật đường, còn... lén lút vụng trộm dưới kim thân của Phật Tổ.”
Khi đi ngang qua, Ngu Linh Tê nghe thấy họ hạ giọng bàn luận. “Các ngươi không thấy sao? Lúc Triệu phu nhân nghe tin vội vàng chạy tới, con gái của bà ta còn trơ trẽn kéo Thái tử điện hạ không chịu buông ra. Trước mặt Trưởng công chúa điện hạ, Triệu phu nhân xấu hổ đến mức mặt mày tím tái, lập tức cho Triệu Ngọc Minh hai cái tát, lúc đó thì Triệu Ngọc Minh mới tỉnh lại …”
“Dù muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng cũng không thể làm như vậy được đâu! Trưởng công chúa là người tôn thờ Phật nhất, đó còn là tiệc mừng thọ của điện hạ. Làm ra chuyện hoang đường bừa bãi như vậy, trưởng công chúa nhất định rất tức giận. Ta nghĩ Triệu gia đợt này tiêu rồi.”
“Suỵt, đừng nói nữa...”
Nhóm nữ quyến nói đến đó rồi thôi, sau đó lên xe rời đi.
Triệu Ngọc Minh... vụng trộm?
Ngu Linh Tê ngạc nhiên.
Nàng biết rằng nếu không có Triệu Ngọc Minh làm nội ứng, Triệu Tu sẽ không bao giờ có thể bước vào phủ đệ của Trưởng công chúa được bảo vệ nghiêm ngặt để bắt nàng được. Chẳng lẽ Triệu Ngọc Minh lại hao công tốn sức chỉ để làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?
Nàng đang nghĩ ngợi thì từ cổng phủ đệ vang lên tiếng gọi hoảng hốt: “Tuế Tuế!”
Ngu phu nhân bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nhiều hơn là trách móc, bà thì thào: “Đứa nhỏ này, con đã đi đâu vậy hả? Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
“Con không sao.”
Ngu Linh Tê nắm chặt lấy tay Ngu phu nhân: “Con vừa nghe mấy người ngoài nói, biểu tỷ gặp chuyện rồi ạ?"
Vẻ mặt của Ngu phu nhân cứng lại, bà thở dài, khó mà giãi bày được.
Thay vào đó, Ngu Tân Di theo Ngu phu nhân ra ngoài ban nãy kéo muội muội mình qua một góc vắng người rồi giải thích: "Triệu Ngọc Minh và Thái tử yêu đương vụng trộm tại Phật đường, bị những nữ quyến bắt gặp, mặt mũi của Hoàng gia đều mất hết. Vì chuyện này mà Đức Dương trưởng công chúa đang rất tức giận đó.”
Cơn giận của Ngu Linh Tê đã hoàn toàn bị dập tắt, nàng nghĩ thầm, quả báo đến nhanh thật đó.
Một tia sáng vụt qua, nàng nhớ ra hôm nay lúc Ninh Ân đến cứu nàng có mặc áo choàng màu đỏ sẫm của nội thị vệ.
Nói cách khác, trước khi cứu nàng, Ninh Ân đã đến phủ đệ của Đức Dương trưởng công chúa rồi.
Chẳng lẽ...
Nàng đột nhiên nhìn lại, tìm kiếm hướng mà Ninh Ân đã đi.
Nhưng xe ngựa khách khứa đến đến đi đi, đã không còn dấu vết của người thiếu niên kia nữa rồi.
“Muội đang nhìn gì đó?”
Ngu Tân Di đưa tay ra lắc lắc trước mắt Ngu Linh Tê, nhíu đôi mày mạnh mẽ nói: “Rốt cuộc vừa nãy muội đã đi đâu vậy? Làm tỷ sợ chết khiếp, muội có biết không!”
Nhớ tới tất cả những chuyện vừa trải qua, ánh mắt Ngu Linh Tê trầm xuống: “Tỷ, muội không thể giải thích trong vài lời được, chúng ta nói sau đi.”
Khôn Trữ cung, Phật đường im lặng vô cùng.
Hoàng hậu Phùng thị xõa tóc, mặc thường phục, lặng lẽ đứng dưới đài sen của tượng Phật, cầm mồi lửa thắp hơn trăm chân nến trên kệ đồng trong đại sảnh, thắp từng cái một.
Ánh đèn vàng ấm áp soi sáng khuôn mặt thanh tịnh của bà, tựa như tượng Phật ngồi trên đài sen, không buồn cũng không vui.
Cả Đại Vệ đều biết Hoàng hậu Phùng thị là người tốt bụng, ăn chay lễ Phật, đến cả con kiến còn không nỡ giết. Cũng chính vì điều này mà bà đã kết thân với Đức Dương trưởng công chúa, một người cũng tin theo đạo Phật, và đã thành công đưa Ninh Đàn lên ngôi Thái tử.
“Thái tử vẫn còn quỳ bên ngoài Thừa Đức điện sao?” Bà hỏi: “Thưa vâng. Bệ hạ đích thân đánh Thái tử mười roi, sau đó phạt quỳ ở ngoài đại điện. Có thể thấy là ngài ấy thật sự rất tức giận.”
Thái giám Thôi Ám vẫn mặc y phục màu đỏ sẫm, đeo thắt lưng bằng ngọc, giơ tay giúp Hoàng hậu chắn gió cho ngọn lửa nến, liếc mắt nhìn thần sắc bà rồi nói: “Bệ hạ tức giận đến nỗi bệnh cũ tái phát, vừa uống thuốc rồi nghỉ ngơi, lúc đó còn nhắc tới vài vị Hoàng tử chết trẻ, dường như có ý hối tiếc.”
Hoàng hậu làm như không nghe thấy, tiếp tục thắp lên chân nến cuối cùng: “Bản cung nghe nói Thái tử đã làm chuyện hoang đường trong tiệc sinh nhật của Đức Dương trưởng công chúa, ngươi cũng tham gia.”
Vẻ mặt của Thôi Ám thay đổi, lập tức vén áo quỳ xuống nền gạch: “Thần nhất thời hồ đồ, thấy Thái tử nhớ mãi không quên, ngày đêm mong nhớ tiểu thư nhà họ Ngu, cho nên mới làm theo mong muốn của Thái tử, dẫn Ngu nhị tiểu thư đến, ai mà biết được lại nhầm người...”
“Lại là Ngu nhị tiểu thư.”
Hoàng hậu nặng nề buông cây châm lửa, đột nhiên nói: “Ta nhớ Ngu đại tướng quân là người quen cũ của ngươi?”
Thôi Ám sửng sờ, sau đó nhanh chóng hiểu được ý tứ sâu xa của Hoàng hậu: “Thưa phải, thần hiểu rồi.”
“Ngoài ra, vì Hoàng thượng bày tỏ sự thất vọng với Đàn nhi, ngươi đi chọn một người ngoan ngoãn và xinh đẹp trong số các phi tần ở Đông cung, ngừng thuốc tránh thai cho cô ta.”
Hoàng hậu quỳ trên đệm bồ đoàn, chắp tay trước ngực, hướng về tượng Phật từ bi thương xót muôn loài: “Dưới gối bản cung cũng nên có một tiểu hoàng tôn rồi.”
Đang nói thì chợt nghe thấy âm thanh đồ sứ vỡ.
Thì ra là một tiểu cung nữ dâng trà tình cờ nghe được cuộc nói chuyện này, vội vàng lùi ra lảng tránh, song lại vô tình vấp ngã rồi làm đổ tách trà.
“Nương nương tha mạng!” Tiểu cung nữ sợ tới mức trắng bệch cả mặt mày, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Một con côn trùng nhỏ bay vào chao đèn, dẫu có làm gì cũng không thể thoát ra ngoài.
Nhìn thấy nó sắp bị thiêu chết, Hoàng hậu đưa tay mở chao đèn và thả con bọ tội nghiệp đi.
Làm như không nhìn thấy nước trà vương trên gạch lát nền, bà nhẹ giọng nói với Thôi Ám: “Dọn dẹp sạch sẽ đi.”
Thôi Ám gật đầu đứng dậy, đi tới chỗ tiểu cung nữ.
Sau một tiếng hét ngắn ngủi và âm thanh trầm đục của cơ thể ngã xuống đất, trong điện lại yên tĩnh như ban đầu.
Phùng Hoàng hậu chắp tay trước ngực bắt đầu tụng kinh, trên mặt hiện vẻ từ bi, hòa ái.
...
Hoàng hôn buông xuống, Ngu phủ bắt đầu treo đèn lồng.
Sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc lâu, cơ thể Ngu Linh Tê mới hoàn toàn bình phục.
Đầu óc tỉnh táo, nàng bắt đầu sắp xếp các sự tình xảy ra ngày hôm nay.
Tại sao Triệu Tu lại bắt cóc nàng?
Làm thế nào mà hai người hoàn toàn không liên quan là Thái tử và Triệu Ngọc Minh lại có thể ở chung với nhau, rù quến nhau một cách buồn cười như vậy? Nếu Triệu Ngọc Minh muốn trèo lên cành cao tiến vào Đông cung thì không nên chọn con đường cẩu thả và ngu ngốc như vậy.
Nhớ lại khi tỉnh dậy ở trên xe ngựa, trên tay nàng khoác áo choàng lụa màu tím của Triệu Ngọc Minh, kết hợp với việc vì sao Thái tử lại bí mật xuất hiện ở phủ đệ của trưởng công chúa, một phỏng đoán dần dần lộ ra trong đầu nàng.
Chẳng lẽ Triệu Ngọc Minh đã cải trang thành nàng, làm nàng bị đưa ra khỏi phủ trưởng công chúa một cách thần không biết quỷ không hay, giao nàng cho Triệu Tu xử lý, nhưng lại bị Thái tử nhận lầm?
Quá hoang đường, nhưng nàng không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Tĩnh lòng lại, nàng cho người đi mời cha mẹ anh chị đến, sau đó thảnh thơi đi về hướng đại sảnh.
Ánh đèn lay động, Ngu Linh Tê ngồi sau bàn, kể cho mọi người nghe về việc mình bị đánh thuốc mê rồi đưa ra khỏi phủ thế nào, việc mình bị Triệu Tu đưa đến Phất Vân quan hòng làm tổn hại danh tiếng ra sao.
Nàng chỉ có che giấu mỗi chuyện về thuốc Đông y của mình.
Nếu không, phụ mẫu nàng lo lắng buồn giận thì thôi đi, chứ nàng cũng chẳng biết giải thích ra sao về chuyện Ninh Ân lại trùng hợp xuất hiện tại đó.
Dù vậy, người phụ thân vốn luôn bình tĩnh đã tức giận đập bàn, chiếc bàn bằng gỗ gụ cứng đã bị nứt toác ra.
Ngu Tân Di xưa nay bao che giờ liền kích động, lập tức đứng dậy cầm lấy đao nói: “Tỷ đi giết chết tên khốn kiếp kia!”
“Tỷ, đừng mà!” Ngu Linh Tê vội vàng đứng lên ngăn cản.
Ngu Tân Di tức đến mức đôi lông mày mạnh mẽ dựng đứng: “Tuế Tuế, muội còn muốn cầu xin loại tiểu nhân này sao?”
“Nếu hắn ta là loại cặn bã đó, thế thì giết hắn ta có phải quá hời cho hắn ta rồi không?”
Ngu Hoán Thần xanh mặt mở miệng: “Trói hắn ta lại rồi đưa qua đây, rồi lột ra rút gân hắn ta ngay trước mặt Triệu gia.”
“Không phải, không phải muội muốn buông tha cho Triệu Tu, mà là...”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nói: “Mà chỉ sợ là mọi người sẽ không tìm được hắn ta nữa.”
Sau khi được Ninh Ân cứu ra thì nàng cũng không thấy bóng dáng của Triệu Tu nữa, nếu hắn ta không chạy trốn thì chỉ còn một khả năng:
Người tên Triệu Tu này, rất có thể không còn sống trên đời nữa.
Ngu Linh Tê nói: “Nhà họ Triệu không đáng sợ, thứ thật sự đáng sợ chính là Thái tử ở Đông cung.”
Nghe vậy, Ngu tướng quân nắm chặt hai tay lại thành quyền.
Nếu đúng như lời con gái của ông nói thì Thái tử vì việc hôn sự không thành mà thấy sắc nảy lòng tham, muốn vấy bẩn con gái của ông, trời xui đất khiến đã nhầm thành Triệu Ngọc Minh...
Một thiên tử tương lai mà như vậy, thật sự đáng để cho ông tình nguyện trung thành sao?
Đáng để cho ông phải đẩy con gái của mình vào hố lửa hay không?
“Chúng ta đã lập được biết bao nhiêu chiến công hiển hách, đổ biết bao nhiêu máu trên chiến trường, vậy mà Thái tử lại muốn giành lại quyền lực của ta, lại còn dám khinh nhục muội muội của ta, đúng là trò cười lớn cho thiên hạ!”
Tay Ngu Tân Di nắm chặt vỏ đao đến phát run, chê cười nói: “Thái tử như vậy, có đáng để cho nhà chúng ta bảo vệ không!”
“Tân Di!” Ngu tướng quân trầm giọng quát một tiếng, “Cẩn thận lời nói.”
Ngu Tân Di lùi về phía sau một bước: “Phụ thân!”
Hiện tại nói như thế thì có tác dụng gì chứ?
Ngu Uyên ông đội trời đạp đất, trung thành can đảm, chắc chắn không làm được mấy chuyện phản nghịch. Huống chi đương kim thánh thượng cũng không bạc đãi Ngu gia ông bao giờ.
Tóc mai Ngu tướng quân đã bạc, hai má nhăn nheo, sau một lúc ông mới mệt mỏi nói: “Có mấy vị Hoàng tử đã chết yểu, Tam Hoàng tử lại ngu ngốc, Thất Hoàng tử thì hiện tại sống chết không rõ. Hiện giờ Đại Vệ chỉ còn lại Thái tử Đông cung...”
Những lời phụ thân than thở lọt vào trong tai Ngu Linh Tê, khiến lông mi nàng khẽ run rẩy.
Nàng biết đây là một cơ hội tốt, có thể thuận theo đó mà nhắc nhở phụ thân, hãy vì đường lui của Ngu gia mà chôn xuống một quả bom.
Nàng nâng đôi mắt trong trẻo xinh đẹp lên, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người có từng nghĩ tới, nếu như Thất Hoàng tử vẫn còn sống thì hiện giờ hắn đang ở đâu không?”
Nàng vừa nói xong, cả đại sảnh bỗng chốc cuộn trào ngàn cơn sóng dữ.
Đêm đã khuya.
Ngu Linh Tê đi ra khỏi sảnh, trên đường trở về phòng nàng thấy có một bóng người đang đứng ở hành lang.
Không mất nhiều thời gian để do dự, nàng bảo nô tì bên cạnh lui xuống, một mình đi về phía Ninh Ân đang đứng.
Ninh Ân như đã đoán trước được nàng sẽ đến tìm hắn, vẻ mặt hắn điềm nhiên, vẫn đứng khoanh tay nhìn bầu trời đêm như cũ.
Thời tiết tối nay không tốt, bầu trời không hề có ánh trăng sao, chỉ một màu tối đen như mực, cũng không biết hắn đang chăm chú xem cái gì.
Ngu Linh Tê chú ý tới y phục của hắn là một màu sắc u tối, không khỏi nói: “Huynh đi đâu về vậy, sao cổ tay áo lại bị ướt?”
“Đi bắt cá.”
Ninh Ân khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói mang theo ý tứ lạnh lùng: “Vớt lên, nghiền nát hết xương cốt.”
Ngu Linh Tê không tin hắn đi bắt cá thật.
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì Ninh Ân bỗng dưng lên tiếng: “Người là do ta giết.”
Ngu Linh Tê nghiêng đầu, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, người mà hắn nhắc đến chính là Triệu Tu.
Có sợ không?
Không. Thậm chí nàng còn cảm thấy có hơi sảng khoái.
Ngu Linh Tê đứng sóng vai cùng hắn, bình tĩnh nói: “Ác giả ác báo, đó chính là báo ứng của hắn ta.”
Cuối cùng Ninh Ân cũng không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào Ngu Linh Tê một hồi lâu.
“Giờ tiểu thư không mắng ta đã dẫn sói vào nhà sao?”
Ninh Ân nở một nụ cười nhẹ nhàng, hờ hững nói: “Ta còn đang đoán xem tối nay tiểu thư định phạt ta bao nhiêu roi đây?”
Chuyện Tiết Sầm vì tranh chấp rơi xuống hồ đêm đó, rốt cuộc là còn ghi hận hắn bao lâu nữa đây?
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, tức giận liếc nhìn hắn một cái: “Ta chính là người không phân biệt được thiện ác đúng sai như vậy sao? Một người tâm địa độc ác, bất nhân như thế có thể so sánh được với Tiết Sầm sao?”
“Ồ, hóa ra là không ai có thể so sánh được với Tiết nhị lang của tiểu thư.”
Cũng không biết câu nói nào đã chọc trúng Ninh Ân, không những khiến hắn không vui mà nụ cười còn ngày càng trở nên lạnh lùng.
Sau này, khi bỏ lớp ngụy trang đi rồi thì người này đúng là một chút nịnh nọt cũng không còn.
“Tối nay ta đến đây không phải là để nói với huynh những chuyện này.” Ngu Linh Tê đành phải thay đổi chủ đề.
“Tiểu thư muốn nói chuyện gì.” Ninh Ân không thèm nâng mắt.
Cuối xuân, đầu hạ, gió đêm nhè nhẹ thổi qua hành lang, thổi đến những bóng cây tươi tốt ở bên ngoài.
Mái tóc của Ngu Linh Tê bồng bềnh trong gió, đôi mắt đẹp đẽ trong suốt nhìn về phía người thiếu niên cao lớn đang đứng bên cạnh nàng.
Một lát sau, nàng mỉm cười nói: “Ta muốn nói lời cảm ơn với huynh.”
Đuôi mắt của Ninh Ân hơi nhếch lên, con ngươi đen láy nhìn nàng tựa như lòng hồ sâu thẳm khó dò.
Ngu Linh Tê lui về phía sau nửa bước, chắp hai bàn tay lại với nhau, nâng ống tay áo lên, khom người quỳ gối, nhẹ nhàng hành đại lễ với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.