Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 51: Thân thế
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
Nữ quan của Thái y viện rất nhanh chóng đã tới, sau khi cẩn thận kiểm tra vết thương của Ngu Linh Tê, nàng ta kinh ngạc khen: “Ai đã băng bó vết thương cho nhị tiểu thư vậy? Xử lý rất kỹ càng chu đáo.”
Ngu Linh Tê không khỏi nhớ đến chuyện buổi sáng Ninh Ân thay thuốc cho nàng, trong lòng dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Nàng đè khóe miệng đang cong lên: “Đại khái là một vị tính tình bất định nhưng có thể coi là ‘thần y’.”
Nữ quan cũng không hỏi kỹ, chỉ an ủi nàng: “Nhị tiểu thư phúc tuệ song tu, độc tố trong cơ thể đã được giải trừ sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã liền lại rất tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể bình phục hoàn toàn.”
Nghe vậy, những người trong và ngoài phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Linh Tê biết đêm qua khi mình vắng mặt, trong phủ nhất định đã náo loạn cả lên, trong lòng nàng vừa thấy ấm áp vừa áy náy.
Nàng nhìn xung quanh, quan tâm hỏi: “Sao con không thấy cha đâu?”
Ngu Tân Di đáp: “Có người báo trên phố Quang Trạch xảy ra vụ án giết người, đó là nơi ở của người giúp việc trong Đông cung và khách khứa, chuyện này rất quan trọng, cha đã cùng Đại Lý Tự đi đến đó để điều tra xử lý rồi.”
Nói tới Đông cung, mặt nàng ấy đầy vẻ khinh thường.
Ngu Linh Tê nhớ tới bộ dạng thay quần áo hôm nay của Ninh Ân, trong lòng sáng rõ như gương, nhưng nàng không nói gì cả.
Nàng giữ chặt tay nương, không giấu được vẻ áy náy: “Mắt nương đỏ hoe lên cả rồi, hãy mau nghỉ ngơi đi.”
Ngu phu nhân buộc lại xuân sam cho Ngu Linh Tê, xoa xoa thái dương của nàng rồi dịu dàng nói: “Ngủ một giấc thật ngon đi, nương ở đây với con.”
Ngu Linh Tê dựa đầu vào vai nương: “Nếu nương không đi ngủ, con cũng không ngủ.”
Khuyên can mãi, cuối cùng nàng cũng thuyết phục được nương và tỷ tỷ về phòng nghỉ ngơi.
Tô Hoàn không chịu đi, bởi vì áy náy, tỷ đã tự mình xuống bếp nấu cháo cho Ngu Linh Tê, đặt trên một chiếc bàn con, hương thơm nức mũi.
“Tẩu tẩu, huynh trưởng đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
Tô Hoàn bưng bát cháo cho nàng, tươi cười đáp: “Tẩu vừa thấy huynh ấy ở trước hiên nhà.”
Ngu Linh Tê nhớ tới ánh mắt phức tạp của huynh trưởng khi đối mặt với Ninh Ân, nàng hiểu rằng nhất định hắn đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi mình.
Có một số việc không thể tránh được, huống chi nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm phụ thân và huynh trưởng cả đời.
Sau khi ăn xong cháo, Ngu Linh Tê cũng hạ quyết tâm. Nàng vén chăn lên, bước xuống giường đi về phía hành lang.
Quả nhiên Ngu Hoán Thần đang đứng khoanh tay trước bậc thềm, lông mày khí khái anh hùng của hắn nhíu lại, lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
“Huynh trưởng.” Ngu Linh Tê đi tới gọi một tiếng.
Ngu Hoán Thần bỗng chốc quay mặt lại buông tay nói: “Tuế Tuế, sao muội lại xuống giường vậy?”
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Ngu Linh Tê giãn ra, nàng dịu dàng nói: “Muội không ngủ được, huynh có thể đi giải khuây cùng muội một chút được không?”
Ánh mắt của Ngu Hoán Thần thay đổi vài lần, cuối cùng cũng không nỡ lòng, gật đầu đồng ý.
Gió lạnh trên cầu đình thủy tạ thổi nhẹ, cánh đồng lá sen đứng thẳng như nhau.
Ngu Hoán Thần bước chậm lại, nhìn muội muội ngày càng xinh đẹp và trưởng thành ở phía trước.
Tuế Tuế biết gì về Vệ Thất chứ? Hắn không hy vọng muội muội bị lợi dụng, lại chẳng hay biết gì.
“Huynh trưởng đã đoán được kẻ hành thích là ai, đúng không?”
Ngu Linh Tê đứng trên cầu tàu nhìn xuống mấy con cá đang bơi lội trong nước, chủ động mở miệng nói: “Thái tử không thể tha cho Ngu gia, mặc dù hiện tại không động thủ, nhưng tương lai sau khi đăng cơ, để tránh công cao lấn chủ nhất định sẽ xuống tay với Ngu gia. Nếu phụ thân và huynh vẫn nhẫn nhịn đến lúc đó thì đã quá muộn.”
Ngu Hoán Thần tùy ý giơ tay lên ấn đầu muội muội: “Chuyện đó đã có huynh và phụ thân xử lý, không cần một tiểu cô nương như muội phải lo lắng.”
“Từ lúc muội và tẩu tẩu bị hành thích ở ngoài đường thì chuyện này không phải chỉ là việc của phụ thân và huynh nữa, mà là tình huống khó khăn cả Ngu gia chúng ta phải đối mặt.”
Ngu Linh Tê cười cười, thông suốt nói: “Huynh trưởng rõ ràng đã có đáp án, nếu không huynh sẽ không âm thầm điều tra tung tích của Thất Hoàng tử đúng không.”
Ngu Hoán Thần nhướng lông mày lưỡi mác.
Rõ ràng là hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng kết quả lại bị muội muội hỏi ngược lại.
Người một nhà không nói hai lời, hắn không phủ nhận, chỉ đưa tay dựa vào lan can điêu khắc của cầu tàu nói: “Điều tra Hoàng tử khác, chẳng qua chỉ là thêm một lựa chọn thôi, việc quyết định như thế nào còn quá sớm. Nhưng mà Tuế Tuế muội, cũng đã quá gần gũi với Vệ Thất kia rồi.”
Hiển nhiên Ngu Linh Tê có thể nghe ra trong giọng nói của huynh trưởng vừa có ý dò xét, vừa che giấu sự lo lắng.
“Muội biết huynh trưởng muốn hỏi cái gì. Nhìn lại những chuyện xảy ra gần đây, mỗi lần, muội đều thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã để Vệ Thất lại.”
Chiếc váy màu xanh nhạt của Ngu Linh Tê bay nhẹ trong gió hè, nàng thản nhiên nói với huynh trưởng: “Mặc kệ Vệ Thất là ai, hắn cũng đã rất nhiều lần cứu mạng muội.”
“Không có nam nhân nào làm việc mà không có mưu đồ lợi ích nào hết, Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần khẽ nói: “Muội cho rằng hắn không cần được đền đáp, nhưng sao có thể biết được hắn không phải đang âm mưu một việc quan trọng hơn?”
Chẳng hạn như muội muội của y.
Một khi tính mạng của Tuế Tuế nằm trong tay kẻ có mưu mô thâm độc thì chẳng khác nào nắm giữ vận mệnh của Ngu gia.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mơ hồ có một tia dịu dàng: “Muội tin hắn, cũng mong huynh trưởng tin muội một lần.”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, thở dài: “Tuế Tuế, muội quá mạo hiểm. Muội biết hắn là người nào không, có xứng với sự tin tưởng của muội không?”
“Muội biết.” Ngu Linh Tê nói.
Đó là người mà nàng phải dùng hai kiếp mới nhìn thấu, đáng để nàng đặt trọn niềm tin.
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, đáy mắt mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sâu sắc.
“Sau cuộc đi săn mùa xuân, ta đã nói Vệ Thất tuyệt đối không phải vật trong ao.”
Ngu Linh Tê không hề sợ sệt chút nào mà nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: “Muội biết rồi, huynh trưởng.”
Ngu Hoán Thần lúc này mới hiểu người muội muội có vẻ mỏng manh và yếu đuối này đang chơi một ván cờ lớn.
“Nhưng chính muội khi đó cũng đã nói muội phân định rõ ràng giữa ân huệ và tình yêu nam nữ mà.”
Ngu Hoán Thần hỏi: “Tuế Tuế, lời này, có còn tính không?”
Ngu Linh Tê có hơi ngẩn người.
Sự do dự ngắn ngủi này không thoát khỏi tầm mắt của Ngu Hoán Thần.
“Muội có biết tại sao ta và phụ thân mãi mà vẫn chưa quyết định không?”
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định nói ra chân tướng mà mình đã điều tra ra được: “Thê tử của Duẫn Vương trước đây là một mỹ nhân nổi danh thiên hạ, cũng là tẩu tẩu của Hoàng thượng. Sau này khi Hoàng thượng lên,ngôi, Duẫn Vương vô cớ chết bất đắc kỳ tử, quân đoạt vợ thần, ông ta đã giam người trong hậu cung, bắt sinh cho ông ta một nhi tử... Đứa trẻ đó chính là Thất Hoàng tử Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng mình với vẻ khó tin.
“Đáng tiếc, đế vương bạc tình, nữ tử mà năm đó ông ta dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt, sau mấy năm nếm trải đã bị ông ta bỏ rơi như giày rách.”
Đây là bí mật được giữ kín như bưng của hoàng cung, giọng Ngu Hoán Thần trầm xuống: “Thất Hoàng tử là kết quả của việc thúc tẩu loạn luân, sinh ra ở lãnh cung. Hắn sinh ra, đã không được thiên hạ thừa nhận và chúc phúc.”
Việc lựa chọn đứng chung với một vị hoàng tử như vậy cũng chính là đối đầu với lễ giáo thiên hạ.
Trong lòng Ngu Linh Tê nổi lên đau đớn mãnh liệt, giống như có thứ gì kéo căng hết sức lồng ngực nàng ra, để cho gió lạnh thổi vào.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao kiếp mình không thể điều tra ra bất kỳ thông tin nào về thân thế của Ninh Ân.
Hắn là một kết quả đáng buồn của sự cướp đoạt hoàng quyền, sinh ra đã mang tội lỗi.
Hắn giết huynh giết phụ thân là vì Thái tử muốn đoạt mạng sống của mẹ con hắn, mà phụ thân đạo mạo nghiêm trang của hắn đã truyền cho hắn dòng máu điên cuồng và dơ bẩn nhất trên đời.
Đôi mắt nàng đỏ hoe.
Ngu Hoán Thần nghiêng đầu nhìn muội muội, nhỏ giọng hỏi: “Giờ đã biết sợ rồi phải không?”
Ngu Linh Tê lắc đầu, không, là đau lòng.
“Một người không thể lựa chọn được xuất thân của mình, đó không phải là lỗi của hắn. Nếu như muội vì xuất thân của hắn mà phủ nhận hết rất cả những gì mà hắn đã phải trả giá, điều đó sẽ chỉ chứng minh là hắn đã nhìn nhầm người và muội không xứng đáng với sự che chở của hắn.”
Ngu Linh Tê khịt mũi, mắt nàng ánh lên vẻ kiên định: “Muội tin rằng hắn có thể ngược gió dựng lên, quyền ngự thiên hạ.”
Đó là điều duy nhất nàng không bao giờ nghi ngờ.
Ngu Hoán Thần là người thông minh thẳng thắn, mặc dù muội muội hắn chứa chấp một người nguy hiểm như vậy, làm một kế hoạch bí quá hóa liều như vậy, hắn cũng không trách móc nửa lời.
“Ta biết Tuế Tuế muốn tìm lối thoát cho Ngu gia, chuyện này ta sẽ cân nhắc cẩn thận. Nhưng muội phải biết rằng, ta có thể tra ra thân phận của Vệ Thất, thì người khác cũng có thể.”
Hắn chỉ bình tĩnh nói với muội muội bằng giọng điệu của người huynh trưởng: “Trước mắt trở ngại lớn nhất của muội không phải là ta. Cục diện triều đình đang thay đổi nhanh chóng mặt, ca ca chỉ hy vọng muội vĩnh viễn không bị vướng vào vòng xoáy này, mãi mãi.”
Vào hè, liễu rủ xanh biếc như tơ, gió thổi từng đợt sóng nước như nếp nhăn, ánh mặt trời chiếu sáng chói cả mắt.
Ngu Hoán Thần đi rồi, Ngu Linh Tê đứng một mình trên cầu tàu một lát, nàng dựa vào lan can, say sưa ngắm mặt nước lấp lánh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, dần dần xuất hiện hình ảnh phản chiếu đẹp trai của Ninh Ân trên mặt nước.
Dưới tán lá sen, những con cá chép bị tiếng bước chân làm cho sợ hãi, hình ảnh phản chiếu dưới nước cũng bị quấy tán loạn.
Ngu Linh Tê quay đầu, nhìn dáng vẻ lạnh lùng anh tuấn của Ninh Ân bên cạnh, một lát sau mới khẽ chớp mắt một cái.
“Ninh Ân?” Nàng hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Mỗi lần xúc động, nàng sẽ lại gọi cả họ và tên thật của hắn.
“Tiểu thư đã quên lấy thuốc giải.”
Ninh Ân xoa lọ thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn nàng hồi lâu, mới chậm rãi nhíu mày: “Tiểu thư nhìn như phụ mẫu chết vậy, là bị ai bắt nạt à?”
Nếu là Ngu Hoán Thần nói gì đó không nên nói, hắn cũng sẽ không nương tay.
“Phụ mẫu ta vẫn mạnh khỏe, không nên nói như vậy.”
Ngu Linh Tê trừng mắt nghiêm túc nhìn hắn một cái, sau đó lại dịu đi.
Nhớ tới những chuyện quá khứ mà huynh trưởng vừa nhắc tới, trong nàng khó kìm nén nỗi đau, suy nghĩ giằng xé.
Ninh Ân không bao giờ quan tâm đến thân thể cũng như tính mạng của mình, hắn hờ hững đến gần như tự ngược.
Thậm chí Ngu Linh Tê còn cảm thấy, nếu được lựa chọn, hắn thà rằng mình chết đi ngay từ khi ở trong bụng mẹ, còn hơn phải xuất hiện trong thế giới bẩn thỉu này để chịu khổ.
“Đáng tiếc.”
Nàng thở dài, có vẻ hơi buồn: “Bát nho sữa hôm qua ta mua cho huynh đã bị đổ mất rồi.”
Ninh Ân cười cười, không thèm để ý nói: “Đổ thì cũng đổ rồi, có gì phải đau lòng như vậy chứ?”
Ngu Linh Tê lắc đầu: “Ta đau lòng, không phải là vì bát nho sữa đó.
Chẳng qua là nàng muốn cho Ninh Ân ăn một chút gì đó ngọt ngào.
Trong lòng nàng rất chua xót.
Những chiếc lá sen chen chúc bên cầu tàu đung đưa trong gió.
Tâm tư của Ngu Linh Tê lay động, nàng đưa tay ra chạm vào đài sen gần nhất.
Cánh tay trái của nàng có chỗ bị thương, động tác vươn dài như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến vết thương.
Đúng lúc đang nhón chân nhíu mày, nàng lại thấy cánh tay thon dài của Ninh Ân vươn tới bên cạnh, rắc một tiếng giòn vang, hắn bẻ một đài sen xanh biếc cho nàng.
Ninh Ân dùng đài sen gõ nhẹ nên cái trán nhẵn nhụi của nàng, lạnh lùng nói: “Vết thương của tiểu thư như thế kia là không muốn khỏi phải không?”
Ngu Linh Tê nhận lấy đài sen từ tay hắn, nàng bóc phần lá sen bao quanh ra, sau đó đứng dựa vào thành lan can mà tập trung bóc hạt.
Những đầu ngón tay mảnh mai của nàng thực sự còm trắng nõn hơn cả phần thịt của hạt sen.
Nàng bỏ hạt sen đã bóc vỏ vào trong lá sen sạch, đưa cho Ninh Ân: “Cho huynh ăn.”
Sự giễu cợt nơi khóe miệng Ninh Ân biến mất.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê hồi lâu, đưa tay lấy một hạt, nhai luôn cả phần nhân đắng.
“Có ngọt không?” Ngu Linh Tê vừa cầm lá sen vừa hỏi.
Ninh Ân nếm thử vị ngọt cùng đắng trên đầu lưỡi, nheo mắt nói: "Ngọt."
Ngu Linh Tê cười cười, lại tiếp tục bóc tiếp.
Hóa ra không cần xúc tác của Cực Nhạc Hương, chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng như thế này, cũng có thể được nếm trải vị ngọt ngào vô cùng tốt đẹp.
Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu lên người nàng, khiến vẻ thanh cao thoát tục tan thành làn hơi ấm áp mê người.
“Sao tiểu thư lại ân cần như vậy?” Ninh Ân hỏi.
Ngu Linh Tê cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Bởi vì huynh đáng giá.”
Ninh Ân “ồ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy thì tiểu thư lúc nào cũng phải đối tốt với ta. Nếu một ngày nàng chán ta, ta sẽ giết...”
Hắn đang định nói nhảm nữa, Ngu Linh Tê hừ nhẹ: “Giết ai?”
Ninh Ân cười cười, vừa vui thích vừa tham lam.
Hắn lại lấy một hạt sen cho vào miệng, cắn một cái, nhìn nàng gần như dịu dàng nói: “... Giết tiểu thư, ta không làm được. Vậy thì ta chỉ có thể giết chính mình.”
Xoạch, hạt sen Ngu Linh Tê đã bóc một nửa vỏ bị rơi xuống đất.
Lăn vài vòng, rơi xuống hồ.
Ngu Linh Tê không khỏi nhớ đến chuyện buổi sáng Ninh Ân thay thuốc cho nàng, trong lòng dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Nàng đè khóe miệng đang cong lên: “Đại khái là một vị tính tình bất định nhưng có thể coi là ‘thần y’.”
Nữ quan cũng không hỏi kỹ, chỉ an ủi nàng: “Nhị tiểu thư phúc tuệ song tu, độc tố trong cơ thể đã được giải trừ sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã liền lại rất tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể bình phục hoàn toàn.”
Nghe vậy, những người trong và ngoài phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Linh Tê biết đêm qua khi mình vắng mặt, trong phủ nhất định đã náo loạn cả lên, trong lòng nàng vừa thấy ấm áp vừa áy náy.
Nàng nhìn xung quanh, quan tâm hỏi: “Sao con không thấy cha đâu?”
Ngu Tân Di đáp: “Có người báo trên phố Quang Trạch xảy ra vụ án giết người, đó là nơi ở của người giúp việc trong Đông cung và khách khứa, chuyện này rất quan trọng, cha đã cùng Đại Lý Tự đi đến đó để điều tra xử lý rồi.”
Nói tới Đông cung, mặt nàng ấy đầy vẻ khinh thường.
Ngu Linh Tê nhớ tới bộ dạng thay quần áo hôm nay của Ninh Ân, trong lòng sáng rõ như gương, nhưng nàng không nói gì cả.
Nàng giữ chặt tay nương, không giấu được vẻ áy náy: “Mắt nương đỏ hoe lên cả rồi, hãy mau nghỉ ngơi đi.”
Ngu phu nhân buộc lại xuân sam cho Ngu Linh Tê, xoa xoa thái dương của nàng rồi dịu dàng nói: “Ngủ một giấc thật ngon đi, nương ở đây với con.”
Ngu Linh Tê dựa đầu vào vai nương: “Nếu nương không đi ngủ, con cũng không ngủ.”
Khuyên can mãi, cuối cùng nàng cũng thuyết phục được nương và tỷ tỷ về phòng nghỉ ngơi.
Tô Hoàn không chịu đi, bởi vì áy náy, tỷ đã tự mình xuống bếp nấu cháo cho Ngu Linh Tê, đặt trên một chiếc bàn con, hương thơm nức mũi.
“Tẩu tẩu, huynh trưởng đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
Tô Hoàn bưng bát cháo cho nàng, tươi cười đáp: “Tẩu vừa thấy huynh ấy ở trước hiên nhà.”
Ngu Linh Tê nhớ tới ánh mắt phức tạp của huynh trưởng khi đối mặt với Ninh Ân, nàng hiểu rằng nhất định hắn đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi mình.
Có một số việc không thể tránh được, huống chi nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm phụ thân và huynh trưởng cả đời.
Sau khi ăn xong cháo, Ngu Linh Tê cũng hạ quyết tâm. Nàng vén chăn lên, bước xuống giường đi về phía hành lang.
Quả nhiên Ngu Hoán Thần đang đứng khoanh tay trước bậc thềm, lông mày khí khái anh hùng của hắn nhíu lại, lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
“Huynh trưởng.” Ngu Linh Tê đi tới gọi một tiếng.
Ngu Hoán Thần bỗng chốc quay mặt lại buông tay nói: “Tuế Tuế, sao muội lại xuống giường vậy?”
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Ngu Linh Tê giãn ra, nàng dịu dàng nói: “Muội không ngủ được, huynh có thể đi giải khuây cùng muội một chút được không?”
Ánh mắt của Ngu Hoán Thần thay đổi vài lần, cuối cùng cũng không nỡ lòng, gật đầu đồng ý.
Gió lạnh trên cầu đình thủy tạ thổi nhẹ, cánh đồng lá sen đứng thẳng như nhau.
Ngu Hoán Thần bước chậm lại, nhìn muội muội ngày càng xinh đẹp và trưởng thành ở phía trước.
Tuế Tuế biết gì về Vệ Thất chứ? Hắn không hy vọng muội muội bị lợi dụng, lại chẳng hay biết gì.
“Huynh trưởng đã đoán được kẻ hành thích là ai, đúng không?”
Ngu Linh Tê đứng trên cầu tàu nhìn xuống mấy con cá đang bơi lội trong nước, chủ động mở miệng nói: “Thái tử không thể tha cho Ngu gia, mặc dù hiện tại không động thủ, nhưng tương lai sau khi đăng cơ, để tránh công cao lấn chủ nhất định sẽ xuống tay với Ngu gia. Nếu phụ thân và huynh vẫn nhẫn nhịn đến lúc đó thì đã quá muộn.”
Ngu Hoán Thần tùy ý giơ tay lên ấn đầu muội muội: “Chuyện đó đã có huynh và phụ thân xử lý, không cần một tiểu cô nương như muội phải lo lắng.”
“Từ lúc muội và tẩu tẩu bị hành thích ở ngoài đường thì chuyện này không phải chỉ là việc của phụ thân và huynh nữa, mà là tình huống khó khăn cả Ngu gia chúng ta phải đối mặt.”
Ngu Linh Tê cười cười, thông suốt nói: “Huynh trưởng rõ ràng đã có đáp án, nếu không huynh sẽ không âm thầm điều tra tung tích của Thất Hoàng tử đúng không.”
Ngu Hoán Thần nhướng lông mày lưỡi mác.
Rõ ràng là hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng kết quả lại bị muội muội hỏi ngược lại.
Người một nhà không nói hai lời, hắn không phủ nhận, chỉ đưa tay dựa vào lan can điêu khắc của cầu tàu nói: “Điều tra Hoàng tử khác, chẳng qua chỉ là thêm một lựa chọn thôi, việc quyết định như thế nào còn quá sớm. Nhưng mà Tuế Tuế muội, cũng đã quá gần gũi với Vệ Thất kia rồi.”
Hiển nhiên Ngu Linh Tê có thể nghe ra trong giọng nói của huynh trưởng vừa có ý dò xét, vừa che giấu sự lo lắng.
“Muội biết huynh trưởng muốn hỏi cái gì. Nhìn lại những chuyện xảy ra gần đây, mỗi lần, muội đều thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã để Vệ Thất lại.”
Chiếc váy màu xanh nhạt của Ngu Linh Tê bay nhẹ trong gió hè, nàng thản nhiên nói với huynh trưởng: “Mặc kệ Vệ Thất là ai, hắn cũng đã rất nhiều lần cứu mạng muội.”
“Không có nam nhân nào làm việc mà không có mưu đồ lợi ích nào hết, Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần khẽ nói: “Muội cho rằng hắn không cần được đền đáp, nhưng sao có thể biết được hắn không phải đang âm mưu một việc quan trọng hơn?”
Chẳng hạn như muội muội của y.
Một khi tính mạng của Tuế Tuế nằm trong tay kẻ có mưu mô thâm độc thì chẳng khác nào nắm giữ vận mệnh của Ngu gia.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mơ hồ có một tia dịu dàng: “Muội tin hắn, cũng mong huynh trưởng tin muội một lần.”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, thở dài: “Tuế Tuế, muội quá mạo hiểm. Muội biết hắn là người nào không, có xứng với sự tin tưởng của muội không?”
“Muội biết.” Ngu Linh Tê nói.
Đó là người mà nàng phải dùng hai kiếp mới nhìn thấu, đáng để nàng đặt trọn niềm tin.
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, đáy mắt mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sâu sắc.
“Sau cuộc đi săn mùa xuân, ta đã nói Vệ Thất tuyệt đối không phải vật trong ao.”
Ngu Linh Tê không hề sợ sệt chút nào mà nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: “Muội biết rồi, huynh trưởng.”
Ngu Hoán Thần lúc này mới hiểu người muội muội có vẻ mỏng manh và yếu đuối này đang chơi một ván cờ lớn.
“Nhưng chính muội khi đó cũng đã nói muội phân định rõ ràng giữa ân huệ và tình yêu nam nữ mà.”
Ngu Hoán Thần hỏi: “Tuế Tuế, lời này, có còn tính không?”
Ngu Linh Tê có hơi ngẩn người.
Sự do dự ngắn ngủi này không thoát khỏi tầm mắt của Ngu Hoán Thần.
“Muội có biết tại sao ta và phụ thân mãi mà vẫn chưa quyết định không?”
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định nói ra chân tướng mà mình đã điều tra ra được: “Thê tử của Duẫn Vương trước đây là một mỹ nhân nổi danh thiên hạ, cũng là tẩu tẩu của Hoàng thượng. Sau này khi Hoàng thượng lên,ngôi, Duẫn Vương vô cớ chết bất đắc kỳ tử, quân đoạt vợ thần, ông ta đã giam người trong hậu cung, bắt sinh cho ông ta một nhi tử... Đứa trẻ đó chính là Thất Hoàng tử Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng mình với vẻ khó tin.
“Đáng tiếc, đế vương bạc tình, nữ tử mà năm đó ông ta dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt, sau mấy năm nếm trải đã bị ông ta bỏ rơi như giày rách.”
Đây là bí mật được giữ kín như bưng của hoàng cung, giọng Ngu Hoán Thần trầm xuống: “Thất Hoàng tử là kết quả của việc thúc tẩu loạn luân, sinh ra ở lãnh cung. Hắn sinh ra, đã không được thiên hạ thừa nhận và chúc phúc.”
Việc lựa chọn đứng chung với một vị hoàng tử như vậy cũng chính là đối đầu với lễ giáo thiên hạ.
Trong lòng Ngu Linh Tê nổi lên đau đớn mãnh liệt, giống như có thứ gì kéo căng hết sức lồng ngực nàng ra, để cho gió lạnh thổi vào.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao kiếp mình không thể điều tra ra bất kỳ thông tin nào về thân thế của Ninh Ân.
Hắn là một kết quả đáng buồn của sự cướp đoạt hoàng quyền, sinh ra đã mang tội lỗi.
Hắn giết huynh giết phụ thân là vì Thái tử muốn đoạt mạng sống của mẹ con hắn, mà phụ thân đạo mạo nghiêm trang của hắn đã truyền cho hắn dòng máu điên cuồng và dơ bẩn nhất trên đời.
Đôi mắt nàng đỏ hoe.
Ngu Hoán Thần nghiêng đầu nhìn muội muội, nhỏ giọng hỏi: “Giờ đã biết sợ rồi phải không?”
Ngu Linh Tê lắc đầu, không, là đau lòng.
“Một người không thể lựa chọn được xuất thân của mình, đó không phải là lỗi của hắn. Nếu như muội vì xuất thân của hắn mà phủ nhận hết rất cả những gì mà hắn đã phải trả giá, điều đó sẽ chỉ chứng minh là hắn đã nhìn nhầm người và muội không xứng đáng với sự che chở của hắn.”
Ngu Linh Tê khịt mũi, mắt nàng ánh lên vẻ kiên định: “Muội tin rằng hắn có thể ngược gió dựng lên, quyền ngự thiên hạ.”
Đó là điều duy nhất nàng không bao giờ nghi ngờ.
Ngu Hoán Thần là người thông minh thẳng thắn, mặc dù muội muội hắn chứa chấp một người nguy hiểm như vậy, làm một kế hoạch bí quá hóa liều như vậy, hắn cũng không trách móc nửa lời.
“Ta biết Tuế Tuế muốn tìm lối thoát cho Ngu gia, chuyện này ta sẽ cân nhắc cẩn thận. Nhưng muội phải biết rằng, ta có thể tra ra thân phận của Vệ Thất, thì người khác cũng có thể.”
Hắn chỉ bình tĩnh nói với muội muội bằng giọng điệu của người huynh trưởng: “Trước mắt trở ngại lớn nhất của muội không phải là ta. Cục diện triều đình đang thay đổi nhanh chóng mặt, ca ca chỉ hy vọng muội vĩnh viễn không bị vướng vào vòng xoáy này, mãi mãi.”
Vào hè, liễu rủ xanh biếc như tơ, gió thổi từng đợt sóng nước như nếp nhăn, ánh mặt trời chiếu sáng chói cả mắt.
Ngu Hoán Thần đi rồi, Ngu Linh Tê đứng một mình trên cầu tàu một lát, nàng dựa vào lan can, say sưa ngắm mặt nước lấp lánh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, dần dần xuất hiện hình ảnh phản chiếu đẹp trai của Ninh Ân trên mặt nước.
Dưới tán lá sen, những con cá chép bị tiếng bước chân làm cho sợ hãi, hình ảnh phản chiếu dưới nước cũng bị quấy tán loạn.
Ngu Linh Tê quay đầu, nhìn dáng vẻ lạnh lùng anh tuấn của Ninh Ân bên cạnh, một lát sau mới khẽ chớp mắt một cái.
“Ninh Ân?” Nàng hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Mỗi lần xúc động, nàng sẽ lại gọi cả họ và tên thật của hắn.
“Tiểu thư đã quên lấy thuốc giải.”
Ninh Ân xoa lọ thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn nàng hồi lâu, mới chậm rãi nhíu mày: “Tiểu thư nhìn như phụ mẫu chết vậy, là bị ai bắt nạt à?”
Nếu là Ngu Hoán Thần nói gì đó không nên nói, hắn cũng sẽ không nương tay.
“Phụ mẫu ta vẫn mạnh khỏe, không nên nói như vậy.”
Ngu Linh Tê trừng mắt nghiêm túc nhìn hắn một cái, sau đó lại dịu đi.
Nhớ tới những chuyện quá khứ mà huynh trưởng vừa nhắc tới, trong nàng khó kìm nén nỗi đau, suy nghĩ giằng xé.
Ninh Ân không bao giờ quan tâm đến thân thể cũng như tính mạng của mình, hắn hờ hững đến gần như tự ngược.
Thậm chí Ngu Linh Tê còn cảm thấy, nếu được lựa chọn, hắn thà rằng mình chết đi ngay từ khi ở trong bụng mẹ, còn hơn phải xuất hiện trong thế giới bẩn thỉu này để chịu khổ.
“Đáng tiếc.”
Nàng thở dài, có vẻ hơi buồn: “Bát nho sữa hôm qua ta mua cho huynh đã bị đổ mất rồi.”
Ninh Ân cười cười, không thèm để ý nói: “Đổ thì cũng đổ rồi, có gì phải đau lòng như vậy chứ?”
Ngu Linh Tê lắc đầu: “Ta đau lòng, không phải là vì bát nho sữa đó.
Chẳng qua là nàng muốn cho Ninh Ân ăn một chút gì đó ngọt ngào.
Trong lòng nàng rất chua xót.
Những chiếc lá sen chen chúc bên cầu tàu đung đưa trong gió.
Tâm tư của Ngu Linh Tê lay động, nàng đưa tay ra chạm vào đài sen gần nhất.
Cánh tay trái của nàng có chỗ bị thương, động tác vươn dài như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến vết thương.
Đúng lúc đang nhón chân nhíu mày, nàng lại thấy cánh tay thon dài của Ninh Ân vươn tới bên cạnh, rắc một tiếng giòn vang, hắn bẻ một đài sen xanh biếc cho nàng.
Ninh Ân dùng đài sen gõ nhẹ nên cái trán nhẵn nhụi của nàng, lạnh lùng nói: “Vết thương của tiểu thư như thế kia là không muốn khỏi phải không?”
Ngu Linh Tê nhận lấy đài sen từ tay hắn, nàng bóc phần lá sen bao quanh ra, sau đó đứng dựa vào thành lan can mà tập trung bóc hạt.
Những đầu ngón tay mảnh mai của nàng thực sự còm trắng nõn hơn cả phần thịt của hạt sen.
Nàng bỏ hạt sen đã bóc vỏ vào trong lá sen sạch, đưa cho Ninh Ân: “Cho huynh ăn.”
Sự giễu cợt nơi khóe miệng Ninh Ân biến mất.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê hồi lâu, đưa tay lấy một hạt, nhai luôn cả phần nhân đắng.
“Có ngọt không?” Ngu Linh Tê vừa cầm lá sen vừa hỏi.
Ninh Ân nếm thử vị ngọt cùng đắng trên đầu lưỡi, nheo mắt nói: "Ngọt."
Ngu Linh Tê cười cười, lại tiếp tục bóc tiếp.
Hóa ra không cần xúc tác của Cực Nhạc Hương, chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng như thế này, cũng có thể được nếm trải vị ngọt ngào vô cùng tốt đẹp.
Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu lên người nàng, khiến vẻ thanh cao thoát tục tan thành làn hơi ấm áp mê người.
“Sao tiểu thư lại ân cần như vậy?” Ninh Ân hỏi.
Ngu Linh Tê cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Bởi vì huynh đáng giá.”
Ninh Ân “ồ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy thì tiểu thư lúc nào cũng phải đối tốt với ta. Nếu một ngày nàng chán ta, ta sẽ giết...”
Hắn đang định nói nhảm nữa, Ngu Linh Tê hừ nhẹ: “Giết ai?”
Ninh Ân cười cười, vừa vui thích vừa tham lam.
Hắn lại lấy một hạt sen cho vào miệng, cắn một cái, nhìn nàng gần như dịu dàng nói: “... Giết tiểu thư, ta không làm được. Vậy thì ta chỉ có thể giết chính mình.”
Xoạch, hạt sen Ngu Linh Tê đã bóc một nửa vỏ bị rơi xuống đất.
Lăn vài vòng, rơi xuống hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.