Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 11: Tiết Sầm
Bố Đinh Lưu Li
19/05/2024
Từ nay về sau, cái mạng này của ta là của tiểu thư.
Ninh Ân là người không có năm giác quan nên cũng không biết xấu hổ là gì.
Kiếp trước Ngu Linh Tê hầu hạ hắn tắm gội, hắn thường xuyên trần truồng để lộ dáng người cường tráng trắng trẻo như thế. Hắn bước về phía nàng từ bể tắm ướt át đầy hơi nước như một người cá, giọt nước lướt qua vết thương mới trên da thịt và nơi bí ẩn kia.
Hắn gần như không quan tâm, không có cảm giác với cơ thể của chính hắn. Trần truồng hay đao cắt gì cũng không khiến hắn nhíu mày. Giống như cơ thể của hắn chỉ là một đống thịt có độ ấm, không có gì phải xấu hổ.
Từ lúc gặp được Ninh Ân của thời niên thiếu, dường như nàng đã có câu trả lời cho những thứ không thể hiểu nổi, tính cách máu lạnh đáng ghét của hắn kiếp trước.
Sao có thể hy vọng một người ngay cả tính mạng của mình cũng không thể khống chế có thể có đạo đức và xấu hổ?
Thu hồi suy nghĩ, ngay lúc Ninh Ân định cởi nốt phần dưới, Ngu Linh Tê đã kịp ngăn hắn lại: “Dừng!”
Ninh Ân giương mắt nhìn nàng bằng cặp mắt đen như mực. Ánh mắt không chút gợn sóng của hắn khiến Ngu Linh Tê đau cả đầu.
“Nơi này không phải thành Dục Giới Tiên, ngươi ở nơi này phải hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.”
Hai bên thái dương của Ngu Linh Tê co giật, nhẫn nại nói: “Ra sau bình phong thay đồ.”
Không cần biết kiếp trước hắn có tật xấu gì, kiếp này nàng sẽ sửa hết!
Bức bình phong cũ kỹ, dải lụa trên đó đã mỏng manh ố vàng để lộ bóng dáng mơ hồ của thiếu niên thon gầy nhưng không suy nhược.
Mùi thuốc trong phòng đắng chát, Ngu Linh Tê đan hai tay vào nhau, đứng dưới mái hiên hóng gió. Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi thử: “Ngươi tên là gì?”
Người phía sau im lặng rồi trả lời: “Hai mươi bảy.”
Ngu Linh Tê biết rõ còn cố hỏi: “Ta hỏi tên của ngươi.”
Lại im lặng thêm một lúc, Ninh Ân nói: “Không nhớ.”
Ngu Linh Tê nghe thế thì nghi ngờ.
Không nhớ mình là ai nhưng lại nhớ phải hồi cung báo thù; không nhớ rõ mình là ai nhưng có thể ngồi vào vị trí Nhiếp chính Vương?
Nếu Ngu Linh Tê không có ký ức của kiếp trước thì có lẽ nàng đã tin lời dối gạt của hắn.
“Ta không cần biết ngươi không nhớ thật hay không tiện nói ra, trả ngươi con mèo này.”
Nhớ lại mục đích nàng đến đây, Ngu Linh Tê kêu thị nữ đặt mèo con lên giường, nói về phía bình phong: “Cơ thể ta đặc biệt không thể nuôi mèo, đợi mấy ngày nữa vết thương của ngươi đỡ hơn thì ôm nó đi đi, chăm sóc nó cho tốt.”
Sau bình phong, hình như thiếu niên đã hiểu điều gì đó, động tác thắt đai lưng cũng khựng lại.
Dù cho hắn đã nói ‘đồng ý làm mọi thứ’, nàng vẫn không muốn hắn ở lại.
Thấy Ninh Ân không trả lời mình, Ngu Linh Tê tằng hắng giải thích: “Thành Dục Giới Tiên đã bị cháy, người làm bên trong không có lai lịch rõ ràng, không thể làm gia nô. Huynh trưởng nói nữ nô ở đó sẽ bị gửi đến Giáo Phường, nam nô sẽ bị trục xuất đến biên quan làm lao dịch. Ngươi đang bị thương nặng, tuy ta không đành lòng để ngươi đến biên giới làm lao dịch nhưng cũng không thể chứa chấp ngươi quá lâu.”
“Ta hiểu ý của tiểu thư.” Ninh Ân rũ mắt che đậy cảm xúc rồi đi từ bức bình phong đi ra.
Ngu Linh Tê ngước mắt, hơi giật mình.
Dù nàng đã nhìn thấy gương mặt của Ninh Ân bao nhiêu lần đi chẳng nữa thì chỉ cần thay đổi địa điểm, gặp thêm một lần, nàng vẫn sẽ kinh ngạc.
Hắn buộc tóc lên, mặc bộ quần áo tập võ của thị vệ lại có vẻ đẹp đĩnh đạc không nói nên lời.
Ninh Ân đi đến trước mặt Ngu Linh Tê, nàng nhìn thiếu niên gầy ốm nhưng lại cao hơn nàng một cái đầu.
Ngu Linh Tê không thích cảm giác bị chèn ép này, định lùi về sau một bước thì nhìn thấy Ninh Ân cúi đầu nhìn xuống, vén vạt áo tập võ lên rồi trực tiếp quỳ xuống.
Đầu óc của nàng chưa xoay chuyển thì cơ thể đã phản ứng lại.
Ngu Linh Tê nắm lấy cánh tay Ninh Ân, đỡ hắn rồi nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Ninh Ân vẫn quỳ gối, con ngươi đen nhánh hiếm khi gợn sóng.
Mấy năm nay hắn không nơi nương tựa, tất cả mọi người đều muốn đạp hắn dưới chân, sa vào bùn lầy. Nữ nhân trước mắt là người duy nhất không muốn hắn quỳ xuống.
“Ta chào từ biệt tiểu thư.”
Dường như Ninh Ân đã nhìn ra nàng đang khó xử, cắn răng nói: “Tuy ta muốn ở lại bên cạnh tiểu thư, làm trâu làm chó cho tiểu thư nhưng không thể khiến tiểu thư khó xử được.”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên, hắn hiểu chuyện từ khi nào thế?
Nhưng hắn đi sớm mấy ngày cũng tốt, nàng sẽ không nhìn thấy hắn, sẽ không nhớ lại những chuyện của kiếp trước.
Vả lại, thân phận Hoàng tử của Ninh Ân quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến Ngu gia bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu. Nàng vốn không muốn hắn ở lại đây.
Ngu Linh Tê đỡ cánh tay của hắn, nói: “Chào từ biệt thì chào từ biệt, quỳ làm gì? Ngươi mau đứng dậy.”
Nàng không nhận nổi cái quỳ gối này của Ninh Ân.
Nàng có thể giận, có thể đánh nhưng sẽ không vũ nhục hắn.
“Ta biết thân phận của bản thân ti tiện, được tiểu thư cứu mạng vốn phải làm nô làm tì chăm sóc cho tiểu thư, cắn rơm cắn cỏ khắc ghi báo ân nhưng...”
Ninh Ân nhìn Ngu Linh Tê một cái rồi nhanh chóng rũ mắt.
Ánh mắt đó vừa cô đơn vừa đáng thương, bờ môi trắng bệch khẽ mím, nhẫn nhịn nói: “Nhưng ta là nô lệ trốn khỏi Đấu trường thú, còn ti tiện hơn nô bộc dưới tầng chót, tiểu thư không muốn giữ ta lại cũng đúng thôi. Ta đã làm phiền tiểu thư quá lâu rồi, ta chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả cái mạng quèn này cũng là tiểu thư cho. Trừ việc quỳ xuống, ta cũng không biết phải làm gì để báo đáp công ơn sâu dày của tiểu thư.”
“Ngươi...” Trái tim Ngu Linh Tê lay động, nghiêng đầu nhìn Ninh Ân.
Dáng vẻ không cam lòng và đáng thương của hắn ở hiện tại và kẻ điên tính tình tàn bạo khát máu kiếp trước như hai người khác nhau!
Oán giận và thành kiến trong lòng bị đánh đổ hết lần này đến lần khác. Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng mềm giọng, gọi Hồ Đào vào: “Đóng gói bộ quần áo còn lại vào, chuẩn bị thêm chút lương khô cho hắn mang đi.”
Nhưng Ninh Ân không chịu nhận.
“Ta là nô lệ, không phải ăn mày.”
Khựng lại một lúc, Ninh Ân nhìn con mèo đang ngủ say trên giường: “Nhưng mong tiểu thư tìm người khác nhận nuôi con mèo đó.”
Ngu Linh Tê hỏi: “Vì sao? Ngươi không thích nó?”
Ninh Ân khẽ lắc đầu, thiếu niên cứng rắn nói: “Ta không có nhà để về, không thể để nó theo ta lưu lạc chịu khổ được.”
Dù biết sau này Ninh Ân sẽ có quyền lực khuynh đảo thiên hạ nhưng trái tim Ngu Linh Tê vẫn hẫng một nhịp.
Rõ ràng nàng không làm điều gì sai trái nhưng tự dưng lại có chút hổ thẹn.
“Ta đi đây, tiểu thư bảo trọng.”
Ninh Ân ho một tiếng, cắn răng chịu đựng sự đau đớn khom người hành lễ. Lúc đứng dậy, mặt mũi hắn tái nhợt.
Hắn đặt tay lên vết thương trên ngực, xoay người bước về phía cửa hông. Tuy đã cố gắng đứng thẳng lưng nhưng bước chân lảo đảo, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Không biết vì sao, hắn nghe lời Ngu Linh Tê nhưng nàng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Nàng nhìn bóng lưng tiêu điều của Ninh Ân, đáy mắt có một tia lưỡng lự nhưng chỉ nháy mắt đã bị nàng đè xuống.
Dù sao thì sau khi khỏi hẳn hắn vẫn phải đi, đi sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày cũng như nhau thôi.
Sau lưng không có tiếng động gì.
Ngu Linh Tê dừng chân, đang nghĩ xem có phải hắn đi rồi không thì nghe thấy tiếng ngã ‘rầm’ từ phía sau.
Sau đó, thị nữ hoảng hốt la: “Tiểu thư, hình như hắn ngất rồi!”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu.
Ninh Ân của kiếp này yếu đuối như thế à?
...
Ninh Ân nằm trên giường, sắc mặt y chang như người chết.
Đại phu bắt mạch hồi lâu, nhíu mày nói: “Mạch tượng nhẹ bẫng, cơ thể có làm bằng sắt đá cũng không chịu được đâu.”
Nếu không phải đại phu là người đáng tin, biểu cảm nghiêm túc thì Ngu Linh Tê sẽ cho rằng Ninh Ân giả vờ bất tỉnh.
Nàng hỏi: “Hắn ở phủ tỉ mỉ dưỡng thương hơn nửa tháng, thuốc thang đầy đủ nhưng sao vết thương không tốt lên chút nào?”
“Nói thật lòng thì mạch tượng này quá xấu, lão phu cũng chưa gặp bao giờ.”
Đại phu nhíu mày: “Tuy vết thương ngoài da đã lành nhưng nội thương vẫn chưa. Vết thương ở gân cốt phải dưỡng một trăm ngày!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ký Ức Độc Quyền
2. Lương Ngôn Tả Ý
3. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
4. Cũng Chỉ Là Hạt Bụi
=====================================
Một trăm ngày? Thế chẳng phải đến đầu xuân năm sau mới lành sao?
Nàng đang đau đầu suy nghĩ thì Ninh Ân tỉnh lại.
Lông mi hắn run rẩy, con ngươi tối đen đối diện với đôi mắt phức tạp của Ngu Linh Tê.
Sau đó, hắn như nhớ đến điều gì mà che ngực gắng sức ngồi dậy, ho khan rồi nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, ta đi ngay đây...”
“Ôi, ngươi đừng cử động!” Ngu Linh Tê vội đè hắn lại, nhíu mày hỏi: “Không muốn sống nữa à?”
Ninh Âm mím môi, gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt ra vẻ khó xử: “Ta không thể...làm phiền tiểu thư nữa.”
“Nếu ngươi chết ngoài cửa phủ thì ta càng phiền hơn.”
Ngu Linh Tê tức giận vỗ vào trán hắn, nói: “Uống nhiều thuốc như thế rốt cuộc đi nơi nào cả rồi? Sao không giống kiếp trước chút nào...”
Nhận ra bản thân suýt thì lỡ miệng, Ngu Linh Tê cắn môi.
Ninh Ân không hiểu nhưng vẫn rũ mắt, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”
Dáng vẻ đáng thương, Ngu Linh Tê tức không có chỗ xả.
Mệt, lười nói với hắn.
Sau một lúc lâu, nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nằm đi, đúng là kiếp trước nợ ngươi mà.”
Vì vậy Ninh Ân nằm xuống, nhìn nàng không chớp mắt.
Yếu thì yếu nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, chắc là mừng vì được ở lại đây.
Vừa cố chấp vừa đáng thương như chó hoang vậy.
Yết hầu lên xuống, khẽ nói: “Từ nay về sau, cái mạng này của ta là của tiểu thư.”
Ngu Linh Tê nhìn ra chỗ khác, hừ nhẹ: “Lời hay ý đẹp đó để lại đến khi ngươi khỏe lại rồi nói.”
Chưa được bao lâu thì Hồ Đào đi bốc thuốc chạy về.
Nàng ấy vui mừng ra mặt, còn chưa vào cửa đã vội hành lễ, cười nói: “Tiểu thư, Đại tiểu thư đi công vụ về rồi!”
Nàng phản ứng chậm chạp như máy móc đã lâu không được tu sửa, mắt nàng sáng lên, đứng dậy lặp lại một lần nữa: “Tỷ tỷ?”
“Vâng, là Đại tiểu thư!”
Hồ Đào thở hổn hển, hai má đỏ lên vì phấn khích, chớp mắt với Ngu Linh Tê: “Tiết nhị lang cũng về cùng, đang ở sảnh lớn nói chuyện đấy ạ!”
“Tiết nhị lang?” Lâu rồi không nghe thấy xưng hô này, Ngu Linh Tê không kịp nhớ ra.
“Là Tiết công tử của phủ Hữu tướng! Tiểu thư, tiểu thư vui đến ngớ người rồi?” Hồ Đào cười nói.
“Nên vui mừng.” Ngu Linh Tê cười khẽ, ra khỏi cửa.
Nhớ đến điều gì đó, lại dừng lại nhìn người trên giường.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Ngu Linh Tê chỉ để lại một câu, không chút lưu luyến ra khỏi cửa.
Sân trước rất nhộn nhịp.
Ngu Linh Tê đứng ở hành lang, ở xa xa đã nghe thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần đang chế nhạo tỷ tỷ, cười gian: “Mới hai tháng không gặp, Ngu Tân Di lại vạm vỡ thêm không ít ha! Như nam nhi vậy, sau này có nhà nào dám cưới ngươi?”
Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di là huynh muội song sinh, tuổi tác bằng nhau, tính tình cứng rắn như nhau, hai người cãi nhau mà lớn lên.
Khuất sau cây mai là bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của một nữ tướng quân, nàng ấy chống đao mà đứng, lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ cả nửa tấc, nàng ấy quát: “Ngu Hoán Thần, ngươi chết chắc rồi!”
Tuy Ngu Tân Di không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng mắt sáng môi đỏ, tính tình sáng sủa, giọng nói như thanh thúy như tiếng ngọc rơi lại mang một vẻ đẹp khác.
Kiếp trước tỷ tỷ vì muốn điều tra sự thật về cái chết của huynh trưởng và phụ thân nên một thân một mình cưỡi ngựa vượt qua ngàn dặm lao đến Tái Bắc. Lúc quay về, cả người lẫn chứng cứ đều rơi xuống vực, chết không thấy xác.
Nhớ đến đó, chóp mũi Ngu Linh Tê đỏ lên.
“Tuế Tuế!”
Ngu Tân Di nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng sau hành lang lập tức tra kiếm vào vỏ, dang tay nói: ‘Đến đây, tỷ ôm một cái!”
Đã nhiều năm chưa thấy nụ cười anh khí ấy, cuối cùng Ngu Linh Tê không nhịn được xách váy chạy đến, nhào vào lồng ngực mặc áo giáp lạnh như băng của Ngu Tân Di.
“Tỷ tỷ!” Hốc mắt nàng đỏ rực, cười nói: “Muội nhớ tỷ lắm.”
“Quỷ mít ướt!”
Ngu Tân Di vỗ vai muội muội, sau đó đỡ nàng đứng vững trên mặt đất: “Đúng rồi, có người muốn gặp ngươi, nằng nặc muốn theo ta hồi phủ.”
Dứt lời, nàng ấy cười gian nhường đường, để lộ một thân áo trắng nho nhã sau lưng.
Dáng vẻ Tiết Sầm trẻ hơn ký ức của nàng một chút, cũng nho nhã hơn. Làn gió thổi qua, ngọc bội bên hông hắn kêu leng leng như giọng nói của quân tử.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê, con ngươi không giấu được ý cười, giọng nói trong như ngọc bội, lỗ tai đỏ lên: “Nhị muội, gần đây có khỏe không?”
Sân sau, phòng hạ nhân.
Ấm thuốc sôi sùng sục, mùi thuốc đắng ngắt lan ra khắp phòng.
Ninh Âm nằm trên giường, ánh sáng trong mắt dần tắt ngúm.
Hắn vô cảm giơ tay ấn vào lưỡi, sau đó nôn ra một viên thuốc độc dính máu.
Viên thuốc này chưa được thử nghiệm nhưng có thể lừa đại phu thành bệnh nặng nguy cấp, cực kỳ nguy hiểm.
Thiếu niên đè dạ dày nóng phỏng, bóp nát viên thuốc không để lại dấu vết, ngón tay gõ lên mép giường.
Phủ Hữu tướng...Tiết nhị lang?
Cháu trai của cáo già Tiết gia, đúng là càng lúc càng thú vị.
Ninh Ân là người không có năm giác quan nên cũng không biết xấu hổ là gì.
Kiếp trước Ngu Linh Tê hầu hạ hắn tắm gội, hắn thường xuyên trần truồng để lộ dáng người cường tráng trắng trẻo như thế. Hắn bước về phía nàng từ bể tắm ướt át đầy hơi nước như một người cá, giọt nước lướt qua vết thương mới trên da thịt và nơi bí ẩn kia.
Hắn gần như không quan tâm, không có cảm giác với cơ thể của chính hắn. Trần truồng hay đao cắt gì cũng không khiến hắn nhíu mày. Giống như cơ thể của hắn chỉ là một đống thịt có độ ấm, không có gì phải xấu hổ.
Từ lúc gặp được Ninh Ân của thời niên thiếu, dường như nàng đã có câu trả lời cho những thứ không thể hiểu nổi, tính cách máu lạnh đáng ghét của hắn kiếp trước.
Sao có thể hy vọng một người ngay cả tính mạng của mình cũng không thể khống chế có thể có đạo đức và xấu hổ?
Thu hồi suy nghĩ, ngay lúc Ninh Ân định cởi nốt phần dưới, Ngu Linh Tê đã kịp ngăn hắn lại: “Dừng!”
Ninh Ân giương mắt nhìn nàng bằng cặp mắt đen như mực. Ánh mắt không chút gợn sóng của hắn khiến Ngu Linh Tê đau cả đầu.
“Nơi này không phải thành Dục Giới Tiên, ngươi ở nơi này phải hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.”
Hai bên thái dương của Ngu Linh Tê co giật, nhẫn nại nói: “Ra sau bình phong thay đồ.”
Không cần biết kiếp trước hắn có tật xấu gì, kiếp này nàng sẽ sửa hết!
Bức bình phong cũ kỹ, dải lụa trên đó đã mỏng manh ố vàng để lộ bóng dáng mơ hồ của thiếu niên thon gầy nhưng không suy nhược.
Mùi thuốc trong phòng đắng chát, Ngu Linh Tê đan hai tay vào nhau, đứng dưới mái hiên hóng gió. Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi thử: “Ngươi tên là gì?”
Người phía sau im lặng rồi trả lời: “Hai mươi bảy.”
Ngu Linh Tê biết rõ còn cố hỏi: “Ta hỏi tên của ngươi.”
Lại im lặng thêm một lúc, Ninh Ân nói: “Không nhớ.”
Ngu Linh Tê nghe thế thì nghi ngờ.
Không nhớ mình là ai nhưng lại nhớ phải hồi cung báo thù; không nhớ rõ mình là ai nhưng có thể ngồi vào vị trí Nhiếp chính Vương?
Nếu Ngu Linh Tê không có ký ức của kiếp trước thì có lẽ nàng đã tin lời dối gạt của hắn.
“Ta không cần biết ngươi không nhớ thật hay không tiện nói ra, trả ngươi con mèo này.”
Nhớ lại mục đích nàng đến đây, Ngu Linh Tê kêu thị nữ đặt mèo con lên giường, nói về phía bình phong: “Cơ thể ta đặc biệt không thể nuôi mèo, đợi mấy ngày nữa vết thương của ngươi đỡ hơn thì ôm nó đi đi, chăm sóc nó cho tốt.”
Sau bình phong, hình như thiếu niên đã hiểu điều gì đó, động tác thắt đai lưng cũng khựng lại.
Dù cho hắn đã nói ‘đồng ý làm mọi thứ’, nàng vẫn không muốn hắn ở lại.
Thấy Ninh Ân không trả lời mình, Ngu Linh Tê tằng hắng giải thích: “Thành Dục Giới Tiên đã bị cháy, người làm bên trong không có lai lịch rõ ràng, không thể làm gia nô. Huynh trưởng nói nữ nô ở đó sẽ bị gửi đến Giáo Phường, nam nô sẽ bị trục xuất đến biên quan làm lao dịch. Ngươi đang bị thương nặng, tuy ta không đành lòng để ngươi đến biên giới làm lao dịch nhưng cũng không thể chứa chấp ngươi quá lâu.”
“Ta hiểu ý của tiểu thư.” Ninh Ân rũ mắt che đậy cảm xúc rồi đi từ bức bình phong đi ra.
Ngu Linh Tê ngước mắt, hơi giật mình.
Dù nàng đã nhìn thấy gương mặt của Ninh Ân bao nhiêu lần đi chẳng nữa thì chỉ cần thay đổi địa điểm, gặp thêm một lần, nàng vẫn sẽ kinh ngạc.
Hắn buộc tóc lên, mặc bộ quần áo tập võ của thị vệ lại có vẻ đẹp đĩnh đạc không nói nên lời.
Ninh Ân đi đến trước mặt Ngu Linh Tê, nàng nhìn thiếu niên gầy ốm nhưng lại cao hơn nàng một cái đầu.
Ngu Linh Tê không thích cảm giác bị chèn ép này, định lùi về sau một bước thì nhìn thấy Ninh Ân cúi đầu nhìn xuống, vén vạt áo tập võ lên rồi trực tiếp quỳ xuống.
Đầu óc của nàng chưa xoay chuyển thì cơ thể đã phản ứng lại.
Ngu Linh Tê nắm lấy cánh tay Ninh Ân, đỡ hắn rồi nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Ninh Ân vẫn quỳ gối, con ngươi đen nhánh hiếm khi gợn sóng.
Mấy năm nay hắn không nơi nương tựa, tất cả mọi người đều muốn đạp hắn dưới chân, sa vào bùn lầy. Nữ nhân trước mắt là người duy nhất không muốn hắn quỳ xuống.
“Ta chào từ biệt tiểu thư.”
Dường như Ninh Ân đã nhìn ra nàng đang khó xử, cắn răng nói: “Tuy ta muốn ở lại bên cạnh tiểu thư, làm trâu làm chó cho tiểu thư nhưng không thể khiến tiểu thư khó xử được.”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên, hắn hiểu chuyện từ khi nào thế?
Nhưng hắn đi sớm mấy ngày cũng tốt, nàng sẽ không nhìn thấy hắn, sẽ không nhớ lại những chuyện của kiếp trước.
Vả lại, thân phận Hoàng tử của Ninh Ân quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến Ngu gia bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu. Nàng vốn không muốn hắn ở lại đây.
Ngu Linh Tê đỡ cánh tay của hắn, nói: “Chào từ biệt thì chào từ biệt, quỳ làm gì? Ngươi mau đứng dậy.”
Nàng không nhận nổi cái quỳ gối này của Ninh Ân.
Nàng có thể giận, có thể đánh nhưng sẽ không vũ nhục hắn.
“Ta biết thân phận của bản thân ti tiện, được tiểu thư cứu mạng vốn phải làm nô làm tì chăm sóc cho tiểu thư, cắn rơm cắn cỏ khắc ghi báo ân nhưng...”
Ninh Ân nhìn Ngu Linh Tê một cái rồi nhanh chóng rũ mắt.
Ánh mắt đó vừa cô đơn vừa đáng thương, bờ môi trắng bệch khẽ mím, nhẫn nhịn nói: “Nhưng ta là nô lệ trốn khỏi Đấu trường thú, còn ti tiện hơn nô bộc dưới tầng chót, tiểu thư không muốn giữ ta lại cũng đúng thôi. Ta đã làm phiền tiểu thư quá lâu rồi, ta chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả cái mạng quèn này cũng là tiểu thư cho. Trừ việc quỳ xuống, ta cũng không biết phải làm gì để báo đáp công ơn sâu dày của tiểu thư.”
“Ngươi...” Trái tim Ngu Linh Tê lay động, nghiêng đầu nhìn Ninh Ân.
Dáng vẻ không cam lòng và đáng thương của hắn ở hiện tại và kẻ điên tính tình tàn bạo khát máu kiếp trước như hai người khác nhau!
Oán giận và thành kiến trong lòng bị đánh đổ hết lần này đến lần khác. Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng mềm giọng, gọi Hồ Đào vào: “Đóng gói bộ quần áo còn lại vào, chuẩn bị thêm chút lương khô cho hắn mang đi.”
Nhưng Ninh Ân không chịu nhận.
“Ta là nô lệ, không phải ăn mày.”
Khựng lại một lúc, Ninh Ân nhìn con mèo đang ngủ say trên giường: “Nhưng mong tiểu thư tìm người khác nhận nuôi con mèo đó.”
Ngu Linh Tê hỏi: “Vì sao? Ngươi không thích nó?”
Ninh Ân khẽ lắc đầu, thiếu niên cứng rắn nói: “Ta không có nhà để về, không thể để nó theo ta lưu lạc chịu khổ được.”
Dù biết sau này Ninh Ân sẽ có quyền lực khuynh đảo thiên hạ nhưng trái tim Ngu Linh Tê vẫn hẫng một nhịp.
Rõ ràng nàng không làm điều gì sai trái nhưng tự dưng lại có chút hổ thẹn.
“Ta đi đây, tiểu thư bảo trọng.”
Ninh Ân ho một tiếng, cắn răng chịu đựng sự đau đớn khom người hành lễ. Lúc đứng dậy, mặt mũi hắn tái nhợt.
Hắn đặt tay lên vết thương trên ngực, xoay người bước về phía cửa hông. Tuy đã cố gắng đứng thẳng lưng nhưng bước chân lảo đảo, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Không biết vì sao, hắn nghe lời Ngu Linh Tê nhưng nàng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Nàng nhìn bóng lưng tiêu điều của Ninh Ân, đáy mắt có một tia lưỡng lự nhưng chỉ nháy mắt đã bị nàng đè xuống.
Dù sao thì sau khi khỏi hẳn hắn vẫn phải đi, đi sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày cũng như nhau thôi.
Sau lưng không có tiếng động gì.
Ngu Linh Tê dừng chân, đang nghĩ xem có phải hắn đi rồi không thì nghe thấy tiếng ngã ‘rầm’ từ phía sau.
Sau đó, thị nữ hoảng hốt la: “Tiểu thư, hình như hắn ngất rồi!”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu.
Ninh Ân của kiếp này yếu đuối như thế à?
...
Ninh Ân nằm trên giường, sắc mặt y chang như người chết.
Đại phu bắt mạch hồi lâu, nhíu mày nói: “Mạch tượng nhẹ bẫng, cơ thể có làm bằng sắt đá cũng không chịu được đâu.”
Nếu không phải đại phu là người đáng tin, biểu cảm nghiêm túc thì Ngu Linh Tê sẽ cho rằng Ninh Ân giả vờ bất tỉnh.
Nàng hỏi: “Hắn ở phủ tỉ mỉ dưỡng thương hơn nửa tháng, thuốc thang đầy đủ nhưng sao vết thương không tốt lên chút nào?”
“Nói thật lòng thì mạch tượng này quá xấu, lão phu cũng chưa gặp bao giờ.”
Đại phu nhíu mày: “Tuy vết thương ngoài da đã lành nhưng nội thương vẫn chưa. Vết thương ở gân cốt phải dưỡng một trăm ngày!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ký Ức Độc Quyền
2. Lương Ngôn Tả Ý
3. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
4. Cũng Chỉ Là Hạt Bụi
=====================================
Một trăm ngày? Thế chẳng phải đến đầu xuân năm sau mới lành sao?
Nàng đang đau đầu suy nghĩ thì Ninh Ân tỉnh lại.
Lông mi hắn run rẩy, con ngươi tối đen đối diện với đôi mắt phức tạp của Ngu Linh Tê.
Sau đó, hắn như nhớ đến điều gì mà che ngực gắng sức ngồi dậy, ho khan rồi nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, ta đi ngay đây...”
“Ôi, ngươi đừng cử động!” Ngu Linh Tê vội đè hắn lại, nhíu mày hỏi: “Không muốn sống nữa à?”
Ninh Âm mím môi, gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt ra vẻ khó xử: “Ta không thể...làm phiền tiểu thư nữa.”
“Nếu ngươi chết ngoài cửa phủ thì ta càng phiền hơn.”
Ngu Linh Tê tức giận vỗ vào trán hắn, nói: “Uống nhiều thuốc như thế rốt cuộc đi nơi nào cả rồi? Sao không giống kiếp trước chút nào...”
Nhận ra bản thân suýt thì lỡ miệng, Ngu Linh Tê cắn môi.
Ninh Ân không hiểu nhưng vẫn rũ mắt, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”
Dáng vẻ đáng thương, Ngu Linh Tê tức không có chỗ xả.
Mệt, lười nói với hắn.
Sau một lúc lâu, nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nằm đi, đúng là kiếp trước nợ ngươi mà.”
Vì vậy Ninh Ân nằm xuống, nhìn nàng không chớp mắt.
Yếu thì yếu nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, chắc là mừng vì được ở lại đây.
Vừa cố chấp vừa đáng thương như chó hoang vậy.
Yết hầu lên xuống, khẽ nói: “Từ nay về sau, cái mạng này của ta là của tiểu thư.”
Ngu Linh Tê nhìn ra chỗ khác, hừ nhẹ: “Lời hay ý đẹp đó để lại đến khi ngươi khỏe lại rồi nói.”
Chưa được bao lâu thì Hồ Đào đi bốc thuốc chạy về.
Nàng ấy vui mừng ra mặt, còn chưa vào cửa đã vội hành lễ, cười nói: “Tiểu thư, Đại tiểu thư đi công vụ về rồi!”
Nàng phản ứng chậm chạp như máy móc đã lâu không được tu sửa, mắt nàng sáng lên, đứng dậy lặp lại một lần nữa: “Tỷ tỷ?”
“Vâng, là Đại tiểu thư!”
Hồ Đào thở hổn hển, hai má đỏ lên vì phấn khích, chớp mắt với Ngu Linh Tê: “Tiết nhị lang cũng về cùng, đang ở sảnh lớn nói chuyện đấy ạ!”
“Tiết nhị lang?” Lâu rồi không nghe thấy xưng hô này, Ngu Linh Tê không kịp nhớ ra.
“Là Tiết công tử của phủ Hữu tướng! Tiểu thư, tiểu thư vui đến ngớ người rồi?” Hồ Đào cười nói.
“Nên vui mừng.” Ngu Linh Tê cười khẽ, ra khỏi cửa.
Nhớ đến điều gì đó, lại dừng lại nhìn người trên giường.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Ngu Linh Tê chỉ để lại một câu, không chút lưu luyến ra khỏi cửa.
Sân trước rất nhộn nhịp.
Ngu Linh Tê đứng ở hành lang, ở xa xa đã nghe thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần đang chế nhạo tỷ tỷ, cười gian: “Mới hai tháng không gặp, Ngu Tân Di lại vạm vỡ thêm không ít ha! Như nam nhi vậy, sau này có nhà nào dám cưới ngươi?”
Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di là huynh muội song sinh, tuổi tác bằng nhau, tính tình cứng rắn như nhau, hai người cãi nhau mà lớn lên.
Khuất sau cây mai là bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của một nữ tướng quân, nàng ấy chống đao mà đứng, lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ cả nửa tấc, nàng ấy quát: “Ngu Hoán Thần, ngươi chết chắc rồi!”
Tuy Ngu Tân Di không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng mắt sáng môi đỏ, tính tình sáng sủa, giọng nói như thanh thúy như tiếng ngọc rơi lại mang một vẻ đẹp khác.
Kiếp trước tỷ tỷ vì muốn điều tra sự thật về cái chết của huynh trưởng và phụ thân nên một thân một mình cưỡi ngựa vượt qua ngàn dặm lao đến Tái Bắc. Lúc quay về, cả người lẫn chứng cứ đều rơi xuống vực, chết không thấy xác.
Nhớ đến đó, chóp mũi Ngu Linh Tê đỏ lên.
“Tuế Tuế!”
Ngu Tân Di nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng sau hành lang lập tức tra kiếm vào vỏ, dang tay nói: ‘Đến đây, tỷ ôm một cái!”
Đã nhiều năm chưa thấy nụ cười anh khí ấy, cuối cùng Ngu Linh Tê không nhịn được xách váy chạy đến, nhào vào lồng ngực mặc áo giáp lạnh như băng của Ngu Tân Di.
“Tỷ tỷ!” Hốc mắt nàng đỏ rực, cười nói: “Muội nhớ tỷ lắm.”
“Quỷ mít ướt!”
Ngu Tân Di vỗ vai muội muội, sau đó đỡ nàng đứng vững trên mặt đất: “Đúng rồi, có người muốn gặp ngươi, nằng nặc muốn theo ta hồi phủ.”
Dứt lời, nàng ấy cười gian nhường đường, để lộ một thân áo trắng nho nhã sau lưng.
Dáng vẻ Tiết Sầm trẻ hơn ký ức của nàng một chút, cũng nho nhã hơn. Làn gió thổi qua, ngọc bội bên hông hắn kêu leng leng như giọng nói của quân tử.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê, con ngươi không giấu được ý cười, giọng nói trong như ngọc bội, lỗ tai đỏ lên: “Nhị muội, gần đây có khỏe không?”
Sân sau, phòng hạ nhân.
Ấm thuốc sôi sùng sục, mùi thuốc đắng ngắt lan ra khắp phòng.
Ninh Âm nằm trên giường, ánh sáng trong mắt dần tắt ngúm.
Hắn vô cảm giơ tay ấn vào lưỡi, sau đó nôn ra một viên thuốc độc dính máu.
Viên thuốc này chưa được thử nghiệm nhưng có thể lừa đại phu thành bệnh nặng nguy cấp, cực kỳ nguy hiểm.
Thiếu niên đè dạ dày nóng phỏng, bóp nát viên thuốc không để lại dấu vết, ngón tay gõ lên mép giường.
Phủ Hữu tướng...Tiết nhị lang?
Cháu trai của cáo già Tiết gia, đúng là càng lúc càng thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.