Chương 22
Chỉ Tiêm Phồn Hoa
15/12/2021
Vì cuộc tranh giành quyền lực giữa Bạch Lê Hạo cùng Tễ Nguyệt - những dị năng giả hậu kỳ cao cấp, Bạch Lê Hạo thiết kế Tễ Nguyệt nhận nhiệm vụ
có hệ số nguy hiểm rất cao, dùng cái này tiêu hao thực lực của Tễ
Nguyệt, bên trong có một tang thi biến dị cao cấp bị căn cứ đánh giá
thấp, Bạch gia biết tình báo này, nhưng không nói ra.
Với địa vị của Tễ Nguyệt hiện giờ, không cần tự mình ra khỏi căn cứ giết tang thi cũng được. Tễ Nguyệt vốn không muốn nhận nhiệm vụ này, y đối với dụng cụ, thiết bị phòng thí nghiệm một chút hứng thú cũng không có, muốn ở căn cứ bồi Lâm Uyên nhiều hơn.
Đó là một phòng thí nghiệm được xây dựng trong trấn, trấn nhỏ bị luân hãm, bên trong đều là tang thi.
Nhưng Lâm Uyên và Cố Thanh Viễn có quan hệ tốt, Cố Thanh Viễn muốn dụng cụ và thiết bị của phòng thí nghiệm đó, liền cùng Lâm Uyên nói một câu. Lâm Uyên liền nói với Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt vì sự tồn tại của Cố Thanh Viễn, sợ Lâm Uyên thay lòng đổi dạ, vì muốn Lâm Uyên vui vẻ, liền nhận nhiệm vụ thoạt nhìn rất tầm thường này.
Bởi vì tang thi biến dị cao cấp xuất hiện, tiểu đội dị năng tổn thất thảm trọng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tễ Nguyệt đột phá dị năng, lúc này mới cửu tử nhất sinh giết chết tang thi biến dị, thân mang trọng thương trở về căn cứ.
Nhưng mà trở lại căn cứ, Tễ Nguyệt lại nhìn thấy Lâm Uyên cùng Cố Thanh Viễn hôn môi, dị năng bất ổn, tinh thần còn bị kích thích cực lớn, Lâm Uyên không chỉ muốn y chết ở bên ngoài, trong lòng còn thích người khác, Tễ Nguyệt nhất thời chịu không nổi đả kích này, liền tự bạo.
Nhưng bởi vì ở gần phòng thí nghiệm, Tễ Nguyệt tự bạo làm phòng thí nghiệm bị phá hủy, vắc xin tang thi mà Cố Thanh Viễn sắp nghiên cứu xong trong phòng thí nghiêm cũng bị hủy diệt theo, mấy năm nỗ lực thất bại trong gang tấc. Càng quan trọng hơn chính là, Tễ Nguyệt tự bạo còn làm nổ lồng phòng hộ của căn cứ, tang thi tiến vào căn cứ.
Tễ Nguyệt tự bạo mang đến nguy cơ hủy diệt, căn cứ suýt nữa diệt vong. Vẫn là dưới sự an ủi của Cố Thanh Viễn, mọi người lấy lại lòng tin, lần nữa xây dựng căn cứ, thanh trừ tang thi bên trong, Cố Thanh Viễn lại căn cứ vào thành quả và trí nhớ trước kia, lần nữa nghiên cứu chế tạo vắc xin tang thi.
Tễ Nguyệt tự bạo khiến căn cứ lui về mấy chục năm, vắc xin trễ ba năm mới xuất thế, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Nhiệm vụ cứu vớt thế giới của Lâm Uyên không chỉ phải ngăn cản Tễ Nguyệt mang đến tai nạn kia, còn phải bảo vệ Cố Thanh Viễn, để cậu có thể nhanh chóng nghiên cứu ra vắc xin tang thi.
Lâm Uyên trong lòng có chút phức tạp, bởi vì một ít ký ức của thế giới trước, Lâm Uyên không muốn giết nhân vật phản diện có diện mạo giống như tiểu sư đệ này, cũng không muốn tới gần người này, e sợ lần nữa bị người này ảnh hưởng tâm thần. Như vậy cũng tốt, bọn họ bảo trì khoảng cách, như vậy về sau Tễ Nguyệt cũng sẽ không bởi vì chuyện tương tự không cách nào khống chế mà tự bạo. Hắn chỉ cần nhìn Cố Thanh Viễn, thẳng đến khi Cố Thanh Viễn thuận lợi nghiên cứu ra vắc xin, hắn liền hoàn thành nhiệm vụ có thể rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên xuống lầu, trong phòng khách mấy người đang thu dọn đồ đạc, sau khi được Lâm Uyên đồng ý, đem những thứ dùng được đi.
Sau khi mấy người tự giới thiệu, Lâm Uyên coi như là bước đầu quen biết mấy người, lấy Tễ Nguyệt cầm đầu, Tễ Nguyệt cùng hàng xóm Triệu Nghị từ tiểu khu chạy ra, đi ngang qua cửa hàng nhỏ dưới lầu, chém chết một tang thi đang cố đi vào trong cửa thủy tinh, cứu mấy người trong cửa hàng. Triệu Nghị là huấn luyện viên phòng tập thể dục, cơ bắp trên người xinh đẹp rắn chắc, cơ bắp đem quần áo chống lên độ cong thoạt nhìn rất có cảm giác lực lượng.
Chủ cửa hàng là một cặp vợ chồng trung niên tên là Lý Thượng và Tôn Nam. Một nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi, Lâm Thanh Thanh, làm việc trong cửa hàng. Còn có Lộ Minh và Trương Khải, sinh viên năm cuối đang mua đồ ở cửa hàng lúc đó. Cặp vợ chồng trung niên là bởi vì con gái của họ đang đi học ở một căn cứ an toàn, nếu không phải vì đi tìm con gái của họ, giữ thức ăn trong cửa hàng nhỏ cũng có thể cầm cự một vài ngày chờ đợi cứu viện.
Biết Tễ Nguyệt muốn đi căn cứ an toàn lân cận, những người còn lại liền cầm theo nhiều thức ăn nhất đi theo y. Tối hôm qua mới đi ngang qua nhà Lâm Uyên.
Lâm Uyên đi vào gara, không nhìn tới chiếc xe thể thao bên cạnh, Lâm Uyên bỏ ba lô vào xe việt dã, thu gom xăng trong xe khác rồi bỏ vào cốp xe.
Bị một hàng xe cạnh nhau trong gara đập vào mặt, khiến mấy người khiếp sợ không thôi.
"Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tôi. Hóa ra người khác lái xe và mặc quần áo giống nhau, theo dịp và thời tiết để chọn một chiếc xe a." Lộ Minh cảm thán, những người khác đều không có tâm tình để ý tới cậu ta.
Lâm Uyên cung cấp xe cùng một ít xăng, còn có một ít đồ dùng trong biệt thự có thể dùng, tương ứng, những người đó phải cung cấp thức ăn cho hắn. Sau khi thương nghị xong, bọn họ liền chia làm hai chiếc xe, trong cốp xe đựng vật tư chuẩn bị xuất phát.
Lý Thượng thường xuyên đi mua hàng, lái xe vẫn am hiểu. Lộ Minh và Trương Khải tuy rằng thi bằng lái xe ở trường, nhưng đi đường cũng không thuần thục. Tính ra như vậy, cũng chỉ có bốn người Lý Thượng, Tễ Nguyệt, Triệu Nghị cùng Lâm Uyên lái xe. Bởi vậy liền lên kế hoạch hai người một xe, thay phiên nhau lái xe.
Lâm Uyên tự nhiên lái chiếc xe kia của hắn, Triệu Nghị vốn tưởng rằng hắn ta và Tễ Nguyệt coi như quen biết, hai người bọn họ một chiếc, Lý Thượng đi cùng Lâm Uyên một chiếc, ai ngờ Tễ Nguyệt mặt lạnh mở ghế lái phụ của Lâm Uyên.
Triệu Nghị nhún nhún vai, lên xe của Lý Thượng.
Lộ Minh và Trương Khải ngồi lên ghế sau, cho dù hoàn cảnh bên ngoài căng thẳng, hai người vẫn không nhịn được sờ sờ khắp nơi.
Dần dần tiến vào đường chính, người dần dần nhiều hơn, tang thi cũng nhiều hơn, có khi tránh né không kịp sẽ trực tiếp đụng vào kính chắn gió, rải xuống một lớp chất lỏng đỏ hồng trắng trắng.
Xe của Lâm Uyên sạch sẽ chói mắt, còn chưa đến một hồi, phía trên đã dính đầy vết máu và nước thải, Lâm Uyên nhìn mà giật mày. Tuy rằng hắn không ngại nhìn thấy những xác tay gãy này, thế nhưng dù sao vẫn chán ghét loại hoàn cảnh này, ngại nhìn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn. Cho dù không vì nhiệm vụ, hắn cũng phải ngăn cản Tễ Nguyệt tự bạo, bằng không hắn lại phải ở lại thế giới này thêm ba năm sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên nhìn về phía Tễ Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, chỉ thấy người này mặt không chút thay đổi ôm tay, một chút kinh hoảng thất thố của người bình thường cũng không có. Tinh thần và nóng lòng muốn thử của hai người trẻ tuổi phía sau lúc sáng cũng không thấy đâu, mặt như màu đất, nhắm mắt lại không dám nhìn tình cảnh bên ngoài cửa sổ, mơ hồ còn có bộ dáng muốn nôn mửa.
"Muốn nôn?" Lâm Uyên nói xong liền dừng xe lại, "Đi xuống nôn, đừng làm dơ xe."
Hai người nghe được những lời này sắc mặt càng trắng bệch thêm một phần, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía Tễ Nguyệt, nào biết Tễ Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích một chút. . Tiên Hiệp Hay
Mặc dù nội tâm biết xe không phải an toàn vô ưu, nhưng tiềm thức của con người liền cảm thấy không gian chật hẹp khép kín có cảm giác an toàn.
Trên đường đầy người hoảng loạn, kéo gia đình lái xe bỏ chạy, giao thông lộn xộn, xe cộ bừa bãi, những người chửi rủa và khóc lóc ở khắp mọi nơi.
"Đi hiệu thuốc." Thanh âm lãnh khốc, mang theo một loại cảm giác uy nghiêm đã lâu ở thượng vị phát lệnh.
Lâm Uyên nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, xoay vô lăng đi siêu thị dược phẩm gần nhất.
Bên cạnh bãi đậu xe trước cửa siêu thị dược phẩm lang thang mấy tang thi, Lâm Uyên xuyên qua kính thủy tinh, thấy bên trong còn có mấy tang thi mặc áo trắng, giá hàng hóa cùng thuốc men rơi đầy đất.
Lộ Minh nhỏ giọng nói: "Lão đại, còn muốn dược phẩm sao? Kỳ thật hiện tại chúng ta cũng không cần, không bằng tìm nhà tiếp theo một chút đi."
Tễ Nguyệt không trả lời, mở cửa xe tự mình đi xuống. Trong tay cầm một cây thiết côn, tang thi chung quanh bị hấp dẫn tới, như ong về tổ duỗi tay chạy về phía Tễ Nguyệt, hai người trên xe nhìn thấy hoảng sợ che miệng, muốn kéo Tễ Nguyệt trở về trong xe.
Bước chân Tễ Nguyệt chưa loạn, ngoan chuẩn ổn định từng cái một, đi ngang qua nơi nào, tang thi nơi đó liền bị bạo đầu. Bóng lưng trầm ổn lãnh khốc thoạt nhìn đặc biệt đáng tin cậy.
"Đẹp trai quá! Lão đại lúc trước làm bộ đội đặc chủng phải không? Thân thủ này thật tuyệt." Lộ Viễn dán ở cửa sổ lẩm bẩm nói.
Lâm Uyên nhướng mày, trình độ thuần thục giết tang thi này thật không giống người bình thường nên có. Phần lớn mọi người đều điên cuồng chạy dưới tình thế cấp bách, thật sự chạy không được liền lấy đồ các loại đánh, không hề có quy luật, giống như lưu manh đang đánh nhau, tang thi nhất thời bị chế trụ, còn có thể lại đứng lên truy kích người. Nào giống Tễ Nguyệt như vậy, từng cái một, đều chuẩn xác đánh vào chỗ nhược điểm trên cổ, sau đó không cách nào nhúc nhích nữa.
Lâm Uyên cũng mở cửa xe, Tễ Nguyệt nghe được động tĩnh liếc mắt nhìn về phía sau, thấy Lâm Uyên đi ra trong mắt hiện lên một tia không thể tin, chợt khôi phục lạnh lùng, một tia kinh ngạc thoáng qua kia giống như là ảo giác.
Lộ Minh và Trương Khải thấy thế, cũng run tay mở cửa xe, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, tình huống hiện tại, không ai có nghĩa vụ bảo vệ người khác. Nếu muốn sống sót, vẫn phải dựa vào chính mình.
Tễ Nguyệt mở cửa thủy tinh hiệu thuốc ra, dứt khoát lưu loát xử lý mấy tang thi bị nhốt bên trong, Lộ Minh và Trương Khải liền tựa vào nhau, cầm túi đi đựng thuốc. Bọn họ cùng Tễ Nguyệt không thân thiết, nếu một chút giá trị cũng không có, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đội ngũ vứt bỏ.
Lúc Lâm Uyên đi qua quầy thu ngân, bên trong bỗng nhiên xuất hiện một nữ tang thi, dữ tợn nhào về phía hắn. Lâm Uyên học theo động tác của Tễ Nguyệt, cầm đao chém vào đầu tang thi, Lâm Uyên né tránh không kịp, máu bắn tung tóe trên người, thoáng chốc sắc mặt xanh xanh trắng trắng hết sức đẹp.
Lâm Uyên cởi áo khoác của hắn ném xuống đất, cứu vớt thế giới chết tiệt, nhân vật phản diện chết tiệt, tang thi chết tiệt. Thứ dơ bẩn hạ đẳng này lại dám nhúng chàm trên người hắn, trong mắt Lâm Uyên hiện lên một đạo hắc quang sâu thẳm, rồi lại bất tri bất giác bị quả cầu ánh sáng vàng trong thức hải của Lâm Uyên hóa giải.
Cỗ cảm xúc thô bạo cùng hủy diệt này tới nhanh đi cũng nhanh, Lâm Uyên cũng không ý thức được thân thể hắn có những dị thường này.
Lâm Uyên cầm đao là một trong những thứ hắn sưu tập, nó mang uy thế cổ xưa, hiếm hơn là nó là một thanh đao sắc bén và cứng rắn, không chỉ lấy ra để xem và thưởng thức. Lâm Uyên nhìn tang thi bị tách ra dưới chân hắn, xem ra biến thành tang thi, độ cứng của thân thể cũng không có gì thay đổi, tìm chuẩn góc độ cùng kỹ xảo, chém cũng không phí công, chính là quá ghê tởm, xem ra hắn nên thí nghiệm nhiều hơn, chém như thế nào mới có thể làm cho máu phun ra nhỏ nhất, ít nhất không để dính vào trên người.
Bước chân định tiến vềphía trước của Tễ Nguyệt bất động thanh sắc thu hồi, đầu ngón tay lóe ra dòngđiện cũng biến mất. Ánh mắt nhìn Lâm Uyên rất phức tạp.
Với địa vị của Tễ Nguyệt hiện giờ, không cần tự mình ra khỏi căn cứ giết tang thi cũng được. Tễ Nguyệt vốn không muốn nhận nhiệm vụ này, y đối với dụng cụ, thiết bị phòng thí nghiệm một chút hứng thú cũng không có, muốn ở căn cứ bồi Lâm Uyên nhiều hơn.
Đó là một phòng thí nghiệm được xây dựng trong trấn, trấn nhỏ bị luân hãm, bên trong đều là tang thi.
Nhưng Lâm Uyên và Cố Thanh Viễn có quan hệ tốt, Cố Thanh Viễn muốn dụng cụ và thiết bị của phòng thí nghiệm đó, liền cùng Lâm Uyên nói một câu. Lâm Uyên liền nói với Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt vì sự tồn tại của Cố Thanh Viễn, sợ Lâm Uyên thay lòng đổi dạ, vì muốn Lâm Uyên vui vẻ, liền nhận nhiệm vụ thoạt nhìn rất tầm thường này.
Bởi vì tang thi biến dị cao cấp xuất hiện, tiểu đội dị năng tổn thất thảm trọng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tễ Nguyệt đột phá dị năng, lúc này mới cửu tử nhất sinh giết chết tang thi biến dị, thân mang trọng thương trở về căn cứ.
Nhưng mà trở lại căn cứ, Tễ Nguyệt lại nhìn thấy Lâm Uyên cùng Cố Thanh Viễn hôn môi, dị năng bất ổn, tinh thần còn bị kích thích cực lớn, Lâm Uyên không chỉ muốn y chết ở bên ngoài, trong lòng còn thích người khác, Tễ Nguyệt nhất thời chịu không nổi đả kích này, liền tự bạo.
Nhưng bởi vì ở gần phòng thí nghiệm, Tễ Nguyệt tự bạo làm phòng thí nghiệm bị phá hủy, vắc xin tang thi mà Cố Thanh Viễn sắp nghiên cứu xong trong phòng thí nghiêm cũng bị hủy diệt theo, mấy năm nỗ lực thất bại trong gang tấc. Càng quan trọng hơn chính là, Tễ Nguyệt tự bạo còn làm nổ lồng phòng hộ của căn cứ, tang thi tiến vào căn cứ.
Tễ Nguyệt tự bạo mang đến nguy cơ hủy diệt, căn cứ suýt nữa diệt vong. Vẫn là dưới sự an ủi của Cố Thanh Viễn, mọi người lấy lại lòng tin, lần nữa xây dựng căn cứ, thanh trừ tang thi bên trong, Cố Thanh Viễn lại căn cứ vào thành quả và trí nhớ trước kia, lần nữa nghiên cứu chế tạo vắc xin tang thi.
Tễ Nguyệt tự bạo khiến căn cứ lui về mấy chục năm, vắc xin trễ ba năm mới xuất thế, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Nhiệm vụ cứu vớt thế giới của Lâm Uyên không chỉ phải ngăn cản Tễ Nguyệt mang đến tai nạn kia, còn phải bảo vệ Cố Thanh Viễn, để cậu có thể nhanh chóng nghiên cứu ra vắc xin tang thi.
Lâm Uyên trong lòng có chút phức tạp, bởi vì một ít ký ức của thế giới trước, Lâm Uyên không muốn giết nhân vật phản diện có diện mạo giống như tiểu sư đệ này, cũng không muốn tới gần người này, e sợ lần nữa bị người này ảnh hưởng tâm thần. Như vậy cũng tốt, bọn họ bảo trì khoảng cách, như vậy về sau Tễ Nguyệt cũng sẽ không bởi vì chuyện tương tự không cách nào khống chế mà tự bạo. Hắn chỉ cần nhìn Cố Thanh Viễn, thẳng đến khi Cố Thanh Viễn thuận lợi nghiên cứu ra vắc xin, hắn liền hoàn thành nhiệm vụ có thể rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên xuống lầu, trong phòng khách mấy người đang thu dọn đồ đạc, sau khi được Lâm Uyên đồng ý, đem những thứ dùng được đi.
Sau khi mấy người tự giới thiệu, Lâm Uyên coi như là bước đầu quen biết mấy người, lấy Tễ Nguyệt cầm đầu, Tễ Nguyệt cùng hàng xóm Triệu Nghị từ tiểu khu chạy ra, đi ngang qua cửa hàng nhỏ dưới lầu, chém chết một tang thi đang cố đi vào trong cửa thủy tinh, cứu mấy người trong cửa hàng. Triệu Nghị là huấn luyện viên phòng tập thể dục, cơ bắp trên người xinh đẹp rắn chắc, cơ bắp đem quần áo chống lên độ cong thoạt nhìn rất có cảm giác lực lượng.
Chủ cửa hàng là một cặp vợ chồng trung niên tên là Lý Thượng và Tôn Nam. Một nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi, Lâm Thanh Thanh, làm việc trong cửa hàng. Còn có Lộ Minh và Trương Khải, sinh viên năm cuối đang mua đồ ở cửa hàng lúc đó. Cặp vợ chồng trung niên là bởi vì con gái của họ đang đi học ở một căn cứ an toàn, nếu không phải vì đi tìm con gái của họ, giữ thức ăn trong cửa hàng nhỏ cũng có thể cầm cự một vài ngày chờ đợi cứu viện.
Biết Tễ Nguyệt muốn đi căn cứ an toàn lân cận, những người còn lại liền cầm theo nhiều thức ăn nhất đi theo y. Tối hôm qua mới đi ngang qua nhà Lâm Uyên.
Lâm Uyên đi vào gara, không nhìn tới chiếc xe thể thao bên cạnh, Lâm Uyên bỏ ba lô vào xe việt dã, thu gom xăng trong xe khác rồi bỏ vào cốp xe.
Bị một hàng xe cạnh nhau trong gara đập vào mặt, khiến mấy người khiếp sợ không thôi.
"Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tôi. Hóa ra người khác lái xe và mặc quần áo giống nhau, theo dịp và thời tiết để chọn một chiếc xe a." Lộ Minh cảm thán, những người khác đều không có tâm tình để ý tới cậu ta.
Lâm Uyên cung cấp xe cùng một ít xăng, còn có một ít đồ dùng trong biệt thự có thể dùng, tương ứng, những người đó phải cung cấp thức ăn cho hắn. Sau khi thương nghị xong, bọn họ liền chia làm hai chiếc xe, trong cốp xe đựng vật tư chuẩn bị xuất phát.
Lý Thượng thường xuyên đi mua hàng, lái xe vẫn am hiểu. Lộ Minh và Trương Khải tuy rằng thi bằng lái xe ở trường, nhưng đi đường cũng không thuần thục. Tính ra như vậy, cũng chỉ có bốn người Lý Thượng, Tễ Nguyệt, Triệu Nghị cùng Lâm Uyên lái xe. Bởi vậy liền lên kế hoạch hai người một xe, thay phiên nhau lái xe.
Lâm Uyên tự nhiên lái chiếc xe kia của hắn, Triệu Nghị vốn tưởng rằng hắn ta và Tễ Nguyệt coi như quen biết, hai người bọn họ một chiếc, Lý Thượng đi cùng Lâm Uyên một chiếc, ai ngờ Tễ Nguyệt mặt lạnh mở ghế lái phụ của Lâm Uyên.
Triệu Nghị nhún nhún vai, lên xe của Lý Thượng.
Lộ Minh và Trương Khải ngồi lên ghế sau, cho dù hoàn cảnh bên ngoài căng thẳng, hai người vẫn không nhịn được sờ sờ khắp nơi.
Dần dần tiến vào đường chính, người dần dần nhiều hơn, tang thi cũng nhiều hơn, có khi tránh né không kịp sẽ trực tiếp đụng vào kính chắn gió, rải xuống một lớp chất lỏng đỏ hồng trắng trắng.
Xe của Lâm Uyên sạch sẽ chói mắt, còn chưa đến một hồi, phía trên đã dính đầy vết máu và nước thải, Lâm Uyên nhìn mà giật mày. Tuy rằng hắn không ngại nhìn thấy những xác tay gãy này, thế nhưng dù sao vẫn chán ghét loại hoàn cảnh này, ngại nhìn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn. Cho dù không vì nhiệm vụ, hắn cũng phải ngăn cản Tễ Nguyệt tự bạo, bằng không hắn lại phải ở lại thế giới này thêm ba năm sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên nhìn về phía Tễ Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, chỉ thấy người này mặt không chút thay đổi ôm tay, một chút kinh hoảng thất thố của người bình thường cũng không có. Tinh thần và nóng lòng muốn thử của hai người trẻ tuổi phía sau lúc sáng cũng không thấy đâu, mặt như màu đất, nhắm mắt lại không dám nhìn tình cảnh bên ngoài cửa sổ, mơ hồ còn có bộ dáng muốn nôn mửa.
"Muốn nôn?" Lâm Uyên nói xong liền dừng xe lại, "Đi xuống nôn, đừng làm dơ xe."
Hai người nghe được những lời này sắc mặt càng trắng bệch thêm một phần, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía Tễ Nguyệt, nào biết Tễ Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích một chút. . Tiên Hiệp Hay
Mặc dù nội tâm biết xe không phải an toàn vô ưu, nhưng tiềm thức của con người liền cảm thấy không gian chật hẹp khép kín có cảm giác an toàn.
Trên đường đầy người hoảng loạn, kéo gia đình lái xe bỏ chạy, giao thông lộn xộn, xe cộ bừa bãi, những người chửi rủa và khóc lóc ở khắp mọi nơi.
"Đi hiệu thuốc." Thanh âm lãnh khốc, mang theo một loại cảm giác uy nghiêm đã lâu ở thượng vị phát lệnh.
Lâm Uyên nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, xoay vô lăng đi siêu thị dược phẩm gần nhất.
Bên cạnh bãi đậu xe trước cửa siêu thị dược phẩm lang thang mấy tang thi, Lâm Uyên xuyên qua kính thủy tinh, thấy bên trong còn có mấy tang thi mặc áo trắng, giá hàng hóa cùng thuốc men rơi đầy đất.
Lộ Minh nhỏ giọng nói: "Lão đại, còn muốn dược phẩm sao? Kỳ thật hiện tại chúng ta cũng không cần, không bằng tìm nhà tiếp theo một chút đi."
Tễ Nguyệt không trả lời, mở cửa xe tự mình đi xuống. Trong tay cầm một cây thiết côn, tang thi chung quanh bị hấp dẫn tới, như ong về tổ duỗi tay chạy về phía Tễ Nguyệt, hai người trên xe nhìn thấy hoảng sợ che miệng, muốn kéo Tễ Nguyệt trở về trong xe.
Bước chân Tễ Nguyệt chưa loạn, ngoan chuẩn ổn định từng cái một, đi ngang qua nơi nào, tang thi nơi đó liền bị bạo đầu. Bóng lưng trầm ổn lãnh khốc thoạt nhìn đặc biệt đáng tin cậy.
"Đẹp trai quá! Lão đại lúc trước làm bộ đội đặc chủng phải không? Thân thủ này thật tuyệt." Lộ Viễn dán ở cửa sổ lẩm bẩm nói.
Lâm Uyên nhướng mày, trình độ thuần thục giết tang thi này thật không giống người bình thường nên có. Phần lớn mọi người đều điên cuồng chạy dưới tình thế cấp bách, thật sự chạy không được liền lấy đồ các loại đánh, không hề có quy luật, giống như lưu manh đang đánh nhau, tang thi nhất thời bị chế trụ, còn có thể lại đứng lên truy kích người. Nào giống Tễ Nguyệt như vậy, từng cái một, đều chuẩn xác đánh vào chỗ nhược điểm trên cổ, sau đó không cách nào nhúc nhích nữa.
Lâm Uyên cũng mở cửa xe, Tễ Nguyệt nghe được động tĩnh liếc mắt nhìn về phía sau, thấy Lâm Uyên đi ra trong mắt hiện lên một tia không thể tin, chợt khôi phục lạnh lùng, một tia kinh ngạc thoáng qua kia giống như là ảo giác.
Lộ Minh và Trương Khải thấy thế, cũng run tay mở cửa xe, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, tình huống hiện tại, không ai có nghĩa vụ bảo vệ người khác. Nếu muốn sống sót, vẫn phải dựa vào chính mình.
Tễ Nguyệt mở cửa thủy tinh hiệu thuốc ra, dứt khoát lưu loát xử lý mấy tang thi bị nhốt bên trong, Lộ Minh và Trương Khải liền tựa vào nhau, cầm túi đi đựng thuốc. Bọn họ cùng Tễ Nguyệt không thân thiết, nếu một chút giá trị cũng không có, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đội ngũ vứt bỏ.
Lúc Lâm Uyên đi qua quầy thu ngân, bên trong bỗng nhiên xuất hiện một nữ tang thi, dữ tợn nhào về phía hắn. Lâm Uyên học theo động tác của Tễ Nguyệt, cầm đao chém vào đầu tang thi, Lâm Uyên né tránh không kịp, máu bắn tung tóe trên người, thoáng chốc sắc mặt xanh xanh trắng trắng hết sức đẹp.
Lâm Uyên cởi áo khoác của hắn ném xuống đất, cứu vớt thế giới chết tiệt, nhân vật phản diện chết tiệt, tang thi chết tiệt. Thứ dơ bẩn hạ đẳng này lại dám nhúng chàm trên người hắn, trong mắt Lâm Uyên hiện lên một đạo hắc quang sâu thẳm, rồi lại bất tri bất giác bị quả cầu ánh sáng vàng trong thức hải của Lâm Uyên hóa giải.
Cỗ cảm xúc thô bạo cùng hủy diệt này tới nhanh đi cũng nhanh, Lâm Uyên cũng không ý thức được thân thể hắn có những dị thường này.
Lâm Uyên cầm đao là một trong những thứ hắn sưu tập, nó mang uy thế cổ xưa, hiếm hơn là nó là một thanh đao sắc bén và cứng rắn, không chỉ lấy ra để xem và thưởng thức. Lâm Uyên nhìn tang thi bị tách ra dưới chân hắn, xem ra biến thành tang thi, độ cứng của thân thể cũng không có gì thay đổi, tìm chuẩn góc độ cùng kỹ xảo, chém cũng không phí công, chính là quá ghê tởm, xem ra hắn nên thí nghiệm nhiều hơn, chém như thế nào mới có thể làm cho máu phun ra nhỏ nhất, ít nhất không để dính vào trên người.
Bước chân định tiến vềphía trước của Tễ Nguyệt bất động thanh sắc thu hồi, đầu ngón tay lóe ra dòngđiện cũng biến mất. Ánh mắt nhìn Lâm Uyên rất phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.