Chương 81: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 15
Chỉ Tiêm Phồn Hoa
15/02/2022
Lâm Uyên lái xe, trong lúc chờ đèn đỏ bất đắc dĩ nói: "Tễ Nguyệt, ánh
mắt của em nên khắc chế một chút." Cái loại ánh mắt nóng bỏng này quả
thực hận không thể lập tức nhào tới lột sạch quần áo của hắn.
Tễ Nguyệt có chút bất mãn với sự bình tĩnh của Lâm Uyên, nhưng quét đến giữa hai chân Lâm Uyên mới cười hắc hắc, kéo dài giọng điệu 'A' một tiếng, "Giả đứng đắn!"
Sau khi về đến nhà vận động xong, Tễ Nguyệt nằm trên giường không muốn động đậy.
Lâm Uyên gạt tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Tễ Nguyệt, "Cơm chiều muốn ăn gì?"
"Từ bữa tiệc đi ra mới qua cơm trưa, sao lại tới giờ cơm tối rồi?"
"Đây là chê anh nhanh muốn trực tiếp ăn khuya sao?"
"Không không không" Tễ Nguyệt hoảng sợ quấn chăn lăn sang mép giường bên kia, "Thắt lưng em sẽ gãy." Cả buổi chiều lăn lộn trên giường, đi vào phòng tắm lại không yên tĩnh, y thật sự mệt mỏi không muốn động nữa.
"Em tự mình chơi, anh đi thư phòng xử lý một số việc."
"Ừm" Tễ Nguyệt cầm điện thoại di động, y còn chưa nhìn kỹ bài đăng của anh trai, vừa về đến nhà đã bị kéo lên giường, còn chưa kịp trả lời. Tễ Nguyệt vui vẻ nằm sấp trên giường xem điện thoại di động, thuận tiện like bình luận thuận mắt.
Lâm Uyên ở thư phòng mở ra một túi hồ sơ, phía trên chính là một ít thông tin hắn sai người điều tra nguồn ảnh lúc trước. Bức ảnh vốn đã mơ hồ, mặt chính diện lộ ra lại rất ít, nếu không phải người biết bọn họ, lại không cố ý khơi màu đề tài, chuyện này căn bản không thể lên men. Hắn không quan tâm bị bên ngoài biết được quan hệ của bọn họ, nhưng chủ động tuyên bố cùng bị động tính kế vẫn có khác nhau.
Nhìn thấy tên Diệp Cảnh và Chu Thịnh, Lâm Uyên cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong cốt truyện ban đầu, Tễ Nguyệt vạch trần quan hệ giữa Diệp Cảnh và Chu Thịnh, thuê người đi đánh hai người này để trút giận, lại bị buộc tội hành hung giết người. Với đầu óc và tính cách của Tễ Nguyệt, cùng lắm là tiêu tiền thuê người đánh hai người kia trút giận, căn bản không có khả năng đến mức giết người.
Còn có Diệp Cảnh nói những lời thật thật giả giả, càng khiến mọi người tức giận với Tễ Nguyệt, đẩy y đến đầu sóng ngọn gió. Từ những chuyện này có thể nhìn ra, Diệp Cảnh cho tới bây giờ đều không phải là hình tượng bạch liên hoa vô tội, ẩn nhẫn kiên cường mà cốt truyện ban đầu hình dung. Bất quá chỉ đang che giấu ghen tị cực sâu, dùng lạc quan tiến tới che dấu tâm cơ âm u bên trong, vừa tham vừa ác.
Chuyện tương đối buồn cười trong cốt truyện ban đầu là Tễ Nguyệt phơi bày quan hệ của hai người kia, mà hiện tại, nhân vật chính lại làm hành vi của pháo hôi độc ác. Phía sau tài liệu còn kèm theo một số ảnh thân mật của Diệp Cảnh và Chu Thịnh. Lâm Uyên nhìn lướt qua liền đặt sang một bên.
Lâm Uyên nhìn thấy Tễ Nguyệt đẩy cửa tiến vào thư phòng, động tác tự nhiên cầm lấy một văn kiện bên cạnh đem che lại phần tư liệu mình đang xem.
"Anh, anh còn có bao nhiêu công việc? Tan tầm còn phải làm việc thực phiền, em có thể giúp gì cho anh không?."
"Đã xử lý xong rồi, sao lại tới đây?"
Tễ Nguyệt khóa ngồi trên đùi Lâm Uyên, tay ôm cổ Lâm Uyên, buồn bực nói: "Tự mình chơi không vui, em nhìn thấy một thứ khá buồn cười muốn chia sẻ với anh, anh lại không ở bên cạnh em, em liền không muốn xem nữa, không có ý nghĩa."
Lâm Uyên nâng eo cùng mông Tễ Nguyệt ôm người lên, "Đi thôi, cùng em xem. Ở đó còn khó chịu không?"
Ánh mắt Tễ Nguyệt dao động, dán mặt lên cổ Lâm Uyên, có chút ngượng ngùng, "Chính là có chút nóng rát, không đau."
.....
Lễ tốt nghiệp của Tễ Nguyệt rất nhanh đã đến, Lâm Uyên đặc biệt dành thời gian cùng Tễ Nguyệt đi học.
Tễ Nguyệt cọ xát xuống xe, "Anh, em không cần vệ sĩ, anh xem có bạn học nào lại mang vệ sĩ đến trường?"
"Nghe lời, không phải anh đã giảm bớt số lượng rồi sao?"
Tễ Nguyệt bĩu môi, phía sau y đi theo hai đại hán mặc âu phục giày da, cơ bắp phát triển, rất khiến người ta chú ý có được hay không, y cũng không phải cái loại xã hội đen trong phim.
Lâm Uyên chưa từng đánh giá thấp bạo lực quần chúng, có đôi khi cái loại cùng bao vay tiến lên này sẽ sinh ra rất nhiều dũng khí làm ác. Cuộc sống của hắn và Tễ Nguyệt không liên quan đến người khác, nhưng chính là có một số người thích lấy danh hiệu chính nghĩa thực hiện ác niệm, Lâm Uyên tự nhiên sẽ sớm phòng ngừa tốt.
Ban giám hiệu nhà trường cũng đã sớm được Lâm Uyên chào hỏi qua, hướng về phía Lâm Uyên đã tài trợ và cung cấp rất nhiều vị trí thực tập, ban giám hiệu nhà trường rất phối hợp với quy trình an toàn, nghiêm khắc trông coi học sinh các lớp và nhân viên kiểm duyệt ra vào.
Lâm Uyên ngồi dưới đài nhìn Tễ Nguyệt mang theo mũ học sĩ, đọc lời thề tốt nghiệp. Trên đài có một đám người, lại tựa như chỉ có Tễ Nguyệt phát ra ánh sáng chói mắt, mặt mày động lòng người, tươi cười xán lạn.
Sau lễ tốt nghiệp, Tễ Nguyệt tỏ vẻ cao thâm khó lường hỏi: "Anh, anh có biết truyền thuyết về chiếc cúc áo thứ hai không?"
Lâm Uyên hỏi ngược lại: "Em nói đi?"
"Sao anh lại không biết, lúc ấy khẳng định có rất nhiều người muốn cúc áo của anh có phải hay không?" Tễ Nguyệt hừ một tiếng, bất quá xoay mặt liền vui vẻ, "Dù sao em cũng biết nút áo kia ở chỗ ai."
Tễ Nguyệt lúc trước đối với tình cảm ngây thơ, tốt nghiệp trung học, nhìn thấy các bạn học đều kích động hưng phấn với cái nút thứ hai, mới biết được truyền thuyết. Cũng có người uyển chuyển muốn nút áo của y, lúc ấy Tễ Nguyệt theo bản năng che nút áo của mình, không muốn cho bất luận kẻ nào, phản ứng đầu tiên chính là muốn cho anh trai.
Sau khi về nhà liền lén lút bọc nút áo giấu ở chỗ ẩn nấp trong ngăn kéo của anh trai, coi như anh trai tiếp nhận nút áo của y. Sau đó lại vụng trộm đi lục lọi đồng phục học sinh thời trung học của anh trai, khi y nhìn thấy chiếc cúc áo kia vẫn còn, đừng nói có bao nhiêu cao hứng, sau đó tự mình cắt cái cúc kia, vẫn âm thầm bảo tồn cho đến nay.
Tễ Nguyệt nhớ tới chuyện cũ bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra em đã sớm mơ ước anh. Còn anh thì sao? Khi nào thì anh thích em?"
Ánh mắt Lâm Uyên nhìn xa xăm một lát, "Lần đầu tiên nhìn thấy em."
Thì ra đã thích em sớm hơn tưởng tượng của ta.
Tễ Nguyệt cười nói, "Gạt người!"
**
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt đang ăn cơm ở nhà hàng, thì có người tới chào hỏi, "Chào Lâm tổng, không ngờ có thể ở đây nhìn thấy ngài."
Lâm Uyên lau miệng, buông khăn giấy xuống, "Xin chào." Ánh mắt Lâm Uyên đảo qua thanh niên bên cạnh người đàn ông trung niên nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Người đàn ông trung niên đưa danh thiếp của ông ta cho Lâm Uyên, rất ân cần chào hỏi sau đó mới mang theo người bên cạnh rời đi.
Tễ Nguyệt cầm danh thiếp nhìn một chút, là Vương tổng của một công ty nào đó, nghi hoặc nói: "Anh, vừa rồi ở bên cạnh Vương tổng kia có phải là Chu, Chu, đồng hương của Diệp Cảnh hay không? Lớn lên nhìn rất giống nhau."
"Là cậu ta."
"À" Tễ Nguyệt cảm thán một câu, "Thì ra cậu ta làm việc ở công ty này. Em không biết những người khác thế nào. Bất quá bọn họ đều thông minh hơn em, khẳng định lăn lộn không tệ."
"Không, em là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, không ai lăn lộn tốt hơn em."
"Tất nhiên," Tễ Nguyệt rất là đắc ý, nhíu mày, "Ai bảo người thông minh nhất hết lần này tới lần khác lại thích em, cái này gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, em đi theo nên cũng được thơm lây."
Lâm Uyên không nhịn được cười, "Có ai lại nói mình như vậy không?"
Lâm Uyên làm bộ vô tình nhìn bóng lưng Chu Thịnh và Vương tổng kia. Theo hắn biết, Vương tổng kia luôn thích chơi đùa với tiểu nam sinh, nhớ tới một ít tin tức hắn nhận được, Chu Thịnh thật đúng là rất thích vì người trong lòng mà hy sinh sắc đẹp bồi một người khác.
Trong kịch bản gốc, Chu Thịnh vì yêu cầu của Diệp Cảnh, vẫn dối trá ứng phó Tễ Nguyệt, còn luôn một bộ khinh thường lại cao cao tại thượng cảm giác về sự ưu việt. Lần này, cũng là vì tương lai của hai người mà Diệp Cảnh nói, bởi vì Chu Thịnh được Vương tổng thưởng thức, cho nên để cho hắn ta và Vương tổng lá mặt lá trái.
Bồi một mỹ thiếu niên cùng một đại thúc trung niên dầu mỡ luôn không giống nhau. Người kia cũng không giống Tễ Nguyệt, sẽ dung túng Chu Thịnh làm giá lãnh đạm kia.
Chuyện xảy ra sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Uyên, Vương tổng vẫn chơi đùa đến tay, cũng không biết lúc Chu Thịnh bị làm thì Diệp Cảnh trong lòng có suy nghĩ gì, nhưng nhìn hạ thân Diệp Cảnh bị thương phải đi xem khoa hậu môn là biết, chỉ sợ trong lòng Chu Thịnh cũng không phải bình thản vì người trong lòng mà cam tâm tình nguyện chịu đựng những thứ này.
Trong kịch bản ban đầu, Tễ Nguyệt nghe được loại đối thoại này, chỉ sợ hai người rốt cuộc nói không nên lời.
Lâm Uyên nhìn thời cơ không sai biệt lắm, liền phân phó người đem ảnh của Chu Thịnh và Diệp Cảnh gửi cho Vương tổng. Về phần tiểu tình nhân ông ta nuôi lại nuôi tiểu tình nhân khác sẽ có phản ứng gì, cũng không phải điều hắn cảm thấy hứng thú.
Tễ Nguyệt đọc được tin tức xong còn cảm thán một câu, "Thói đời ngày nay, như thế nào lại giống như em muốn dựa vào bạn trai ăn cơm đây? Đều không cố gắng phấn đấu thật tốt, chính là ánh mắt không tốt, cũng không tìm được một người đẹp trai." Nam sinh viên đại học được bao nuôi, lại đi ngoại tình bị kim chủ phát hiện, tin tức náo loạn oanh động lên đầu đề mấy ngày.
Hình ảnh video được lan truyền vô cùng nóng bỏng, nghe nói bị kim chủ bắt gian ở trên giường, hai người trần truồng bị ném ra ngoài. Thế nhưng còn có người ở hiện trường tiết lộ, lúc ấy nam sinh viên đại học được bao dưỡng ở vị trí trên kia trong mông thế nhưng còn lộ ra một cái áo mưa, làm cho người ta líu lưỡi, quan hệ đồng tính luyến ái cũng thập phần loạn.
"Tễ Nguyệt, nên trở về ăn cơm."
Tễ Nguyệt thu điện thoại di động lại, cũng không nhìn những thứ lộn xộn này, cùng Lâm Uyên về nhà ba mẹ ăn cơm.
Văn phòng Tễ Nguyệt làm việc nằm trong văn phòng Lâm Uyên. Muốn lười biếng thì ở trước mặt lãnh đạo quang minh chính đại lười biếng.
"Ban ngày hai người mặt đối mặt trong một văn phòng, tan tầm lại ở cùng một chỗ, không thấy chán sao?"
Tễ Nguyệt cướp đồ ăn vặt trong tay Tô Triết, "Cẩu độc thân không hiểu tư vị của tình yêu, mỗi phút ở bên nhau sáu mươi giây chúng ta cũng sẽ không chê nhiều."
Tô Triết nghẹn một chút, "Tôi không nên tới tìm ngược."
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt cùng nhau vượt qua thanh niên tráng niên, tiếp theo chính là trung niên, lúc Tễ Nguyệt qua đời, lão giả tóc bạc trắng trong nháy mắt lại biến thành dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi. Lâm Uyên thu hồi thần hồn của Tễ Nguyệt, mở ra không gian.
Lâm Uyên đến thế giới mới, phát hiện không khác gì thế giới trước, thân phận của hắn lại là tổng tài, dưới trướng có một công ty giải trí, nâng đỡ mấy vị ảnh đế ảnh hậu, mà Tễ Nguyệt, hiện tại hẳn là một diễn viên quần chúng tầm thường dưới trướng hắn.
Tễ Nguyệt có chút bất mãn với sự bình tĩnh của Lâm Uyên, nhưng quét đến giữa hai chân Lâm Uyên mới cười hắc hắc, kéo dài giọng điệu 'A' một tiếng, "Giả đứng đắn!"
Sau khi về đến nhà vận động xong, Tễ Nguyệt nằm trên giường không muốn động đậy.
Lâm Uyên gạt tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Tễ Nguyệt, "Cơm chiều muốn ăn gì?"
"Từ bữa tiệc đi ra mới qua cơm trưa, sao lại tới giờ cơm tối rồi?"
"Đây là chê anh nhanh muốn trực tiếp ăn khuya sao?"
"Không không không" Tễ Nguyệt hoảng sợ quấn chăn lăn sang mép giường bên kia, "Thắt lưng em sẽ gãy." Cả buổi chiều lăn lộn trên giường, đi vào phòng tắm lại không yên tĩnh, y thật sự mệt mỏi không muốn động nữa.
"Em tự mình chơi, anh đi thư phòng xử lý một số việc."
"Ừm" Tễ Nguyệt cầm điện thoại di động, y còn chưa nhìn kỹ bài đăng của anh trai, vừa về đến nhà đã bị kéo lên giường, còn chưa kịp trả lời. Tễ Nguyệt vui vẻ nằm sấp trên giường xem điện thoại di động, thuận tiện like bình luận thuận mắt.
Lâm Uyên ở thư phòng mở ra một túi hồ sơ, phía trên chính là một ít thông tin hắn sai người điều tra nguồn ảnh lúc trước. Bức ảnh vốn đã mơ hồ, mặt chính diện lộ ra lại rất ít, nếu không phải người biết bọn họ, lại không cố ý khơi màu đề tài, chuyện này căn bản không thể lên men. Hắn không quan tâm bị bên ngoài biết được quan hệ của bọn họ, nhưng chủ động tuyên bố cùng bị động tính kế vẫn có khác nhau.
Nhìn thấy tên Diệp Cảnh và Chu Thịnh, Lâm Uyên cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong cốt truyện ban đầu, Tễ Nguyệt vạch trần quan hệ giữa Diệp Cảnh và Chu Thịnh, thuê người đi đánh hai người này để trút giận, lại bị buộc tội hành hung giết người. Với đầu óc và tính cách của Tễ Nguyệt, cùng lắm là tiêu tiền thuê người đánh hai người kia trút giận, căn bản không có khả năng đến mức giết người.
Còn có Diệp Cảnh nói những lời thật thật giả giả, càng khiến mọi người tức giận với Tễ Nguyệt, đẩy y đến đầu sóng ngọn gió. Từ những chuyện này có thể nhìn ra, Diệp Cảnh cho tới bây giờ đều không phải là hình tượng bạch liên hoa vô tội, ẩn nhẫn kiên cường mà cốt truyện ban đầu hình dung. Bất quá chỉ đang che giấu ghen tị cực sâu, dùng lạc quan tiến tới che dấu tâm cơ âm u bên trong, vừa tham vừa ác.
Chuyện tương đối buồn cười trong cốt truyện ban đầu là Tễ Nguyệt phơi bày quan hệ của hai người kia, mà hiện tại, nhân vật chính lại làm hành vi của pháo hôi độc ác. Phía sau tài liệu còn kèm theo một số ảnh thân mật của Diệp Cảnh và Chu Thịnh. Lâm Uyên nhìn lướt qua liền đặt sang một bên.
Lâm Uyên nhìn thấy Tễ Nguyệt đẩy cửa tiến vào thư phòng, động tác tự nhiên cầm lấy một văn kiện bên cạnh đem che lại phần tư liệu mình đang xem.
"Anh, anh còn có bao nhiêu công việc? Tan tầm còn phải làm việc thực phiền, em có thể giúp gì cho anh không?."
"Đã xử lý xong rồi, sao lại tới đây?"
Tễ Nguyệt khóa ngồi trên đùi Lâm Uyên, tay ôm cổ Lâm Uyên, buồn bực nói: "Tự mình chơi không vui, em nhìn thấy một thứ khá buồn cười muốn chia sẻ với anh, anh lại không ở bên cạnh em, em liền không muốn xem nữa, không có ý nghĩa."
Lâm Uyên nâng eo cùng mông Tễ Nguyệt ôm người lên, "Đi thôi, cùng em xem. Ở đó còn khó chịu không?"
Ánh mắt Tễ Nguyệt dao động, dán mặt lên cổ Lâm Uyên, có chút ngượng ngùng, "Chính là có chút nóng rát, không đau."
.....
Lễ tốt nghiệp của Tễ Nguyệt rất nhanh đã đến, Lâm Uyên đặc biệt dành thời gian cùng Tễ Nguyệt đi học.
Tễ Nguyệt cọ xát xuống xe, "Anh, em không cần vệ sĩ, anh xem có bạn học nào lại mang vệ sĩ đến trường?"
"Nghe lời, không phải anh đã giảm bớt số lượng rồi sao?"
Tễ Nguyệt bĩu môi, phía sau y đi theo hai đại hán mặc âu phục giày da, cơ bắp phát triển, rất khiến người ta chú ý có được hay không, y cũng không phải cái loại xã hội đen trong phim.
Lâm Uyên chưa từng đánh giá thấp bạo lực quần chúng, có đôi khi cái loại cùng bao vay tiến lên này sẽ sinh ra rất nhiều dũng khí làm ác. Cuộc sống của hắn và Tễ Nguyệt không liên quan đến người khác, nhưng chính là có một số người thích lấy danh hiệu chính nghĩa thực hiện ác niệm, Lâm Uyên tự nhiên sẽ sớm phòng ngừa tốt.
Ban giám hiệu nhà trường cũng đã sớm được Lâm Uyên chào hỏi qua, hướng về phía Lâm Uyên đã tài trợ và cung cấp rất nhiều vị trí thực tập, ban giám hiệu nhà trường rất phối hợp với quy trình an toàn, nghiêm khắc trông coi học sinh các lớp và nhân viên kiểm duyệt ra vào.
Lâm Uyên ngồi dưới đài nhìn Tễ Nguyệt mang theo mũ học sĩ, đọc lời thề tốt nghiệp. Trên đài có một đám người, lại tựa như chỉ có Tễ Nguyệt phát ra ánh sáng chói mắt, mặt mày động lòng người, tươi cười xán lạn.
Sau lễ tốt nghiệp, Tễ Nguyệt tỏ vẻ cao thâm khó lường hỏi: "Anh, anh có biết truyền thuyết về chiếc cúc áo thứ hai không?"
Lâm Uyên hỏi ngược lại: "Em nói đi?"
"Sao anh lại không biết, lúc ấy khẳng định có rất nhiều người muốn cúc áo của anh có phải hay không?" Tễ Nguyệt hừ một tiếng, bất quá xoay mặt liền vui vẻ, "Dù sao em cũng biết nút áo kia ở chỗ ai."
Tễ Nguyệt lúc trước đối với tình cảm ngây thơ, tốt nghiệp trung học, nhìn thấy các bạn học đều kích động hưng phấn với cái nút thứ hai, mới biết được truyền thuyết. Cũng có người uyển chuyển muốn nút áo của y, lúc ấy Tễ Nguyệt theo bản năng che nút áo của mình, không muốn cho bất luận kẻ nào, phản ứng đầu tiên chính là muốn cho anh trai.
Sau khi về nhà liền lén lút bọc nút áo giấu ở chỗ ẩn nấp trong ngăn kéo của anh trai, coi như anh trai tiếp nhận nút áo của y. Sau đó lại vụng trộm đi lục lọi đồng phục học sinh thời trung học của anh trai, khi y nhìn thấy chiếc cúc áo kia vẫn còn, đừng nói có bao nhiêu cao hứng, sau đó tự mình cắt cái cúc kia, vẫn âm thầm bảo tồn cho đến nay.
Tễ Nguyệt nhớ tới chuyện cũ bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra em đã sớm mơ ước anh. Còn anh thì sao? Khi nào thì anh thích em?"
Ánh mắt Lâm Uyên nhìn xa xăm một lát, "Lần đầu tiên nhìn thấy em."
Thì ra đã thích em sớm hơn tưởng tượng của ta.
Tễ Nguyệt cười nói, "Gạt người!"
**
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt đang ăn cơm ở nhà hàng, thì có người tới chào hỏi, "Chào Lâm tổng, không ngờ có thể ở đây nhìn thấy ngài."
Lâm Uyên lau miệng, buông khăn giấy xuống, "Xin chào." Ánh mắt Lâm Uyên đảo qua thanh niên bên cạnh người đàn ông trung niên nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Người đàn ông trung niên đưa danh thiếp của ông ta cho Lâm Uyên, rất ân cần chào hỏi sau đó mới mang theo người bên cạnh rời đi.
Tễ Nguyệt cầm danh thiếp nhìn một chút, là Vương tổng của một công ty nào đó, nghi hoặc nói: "Anh, vừa rồi ở bên cạnh Vương tổng kia có phải là Chu, Chu, đồng hương của Diệp Cảnh hay không? Lớn lên nhìn rất giống nhau."
"Là cậu ta."
"À" Tễ Nguyệt cảm thán một câu, "Thì ra cậu ta làm việc ở công ty này. Em không biết những người khác thế nào. Bất quá bọn họ đều thông minh hơn em, khẳng định lăn lộn không tệ."
"Không, em là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, không ai lăn lộn tốt hơn em."
"Tất nhiên," Tễ Nguyệt rất là đắc ý, nhíu mày, "Ai bảo người thông minh nhất hết lần này tới lần khác lại thích em, cái này gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, em đi theo nên cũng được thơm lây."
Lâm Uyên không nhịn được cười, "Có ai lại nói mình như vậy không?"
Lâm Uyên làm bộ vô tình nhìn bóng lưng Chu Thịnh và Vương tổng kia. Theo hắn biết, Vương tổng kia luôn thích chơi đùa với tiểu nam sinh, nhớ tới một ít tin tức hắn nhận được, Chu Thịnh thật đúng là rất thích vì người trong lòng mà hy sinh sắc đẹp bồi một người khác.
Trong kịch bản gốc, Chu Thịnh vì yêu cầu của Diệp Cảnh, vẫn dối trá ứng phó Tễ Nguyệt, còn luôn một bộ khinh thường lại cao cao tại thượng cảm giác về sự ưu việt. Lần này, cũng là vì tương lai của hai người mà Diệp Cảnh nói, bởi vì Chu Thịnh được Vương tổng thưởng thức, cho nên để cho hắn ta và Vương tổng lá mặt lá trái.
Bồi một mỹ thiếu niên cùng một đại thúc trung niên dầu mỡ luôn không giống nhau. Người kia cũng không giống Tễ Nguyệt, sẽ dung túng Chu Thịnh làm giá lãnh đạm kia.
Chuyện xảy ra sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Uyên, Vương tổng vẫn chơi đùa đến tay, cũng không biết lúc Chu Thịnh bị làm thì Diệp Cảnh trong lòng có suy nghĩ gì, nhưng nhìn hạ thân Diệp Cảnh bị thương phải đi xem khoa hậu môn là biết, chỉ sợ trong lòng Chu Thịnh cũng không phải bình thản vì người trong lòng mà cam tâm tình nguyện chịu đựng những thứ này.
Trong kịch bản ban đầu, Tễ Nguyệt nghe được loại đối thoại này, chỉ sợ hai người rốt cuộc nói không nên lời.
Lâm Uyên nhìn thời cơ không sai biệt lắm, liền phân phó người đem ảnh của Chu Thịnh và Diệp Cảnh gửi cho Vương tổng. Về phần tiểu tình nhân ông ta nuôi lại nuôi tiểu tình nhân khác sẽ có phản ứng gì, cũng không phải điều hắn cảm thấy hứng thú.
Tễ Nguyệt đọc được tin tức xong còn cảm thán một câu, "Thói đời ngày nay, như thế nào lại giống như em muốn dựa vào bạn trai ăn cơm đây? Đều không cố gắng phấn đấu thật tốt, chính là ánh mắt không tốt, cũng không tìm được một người đẹp trai." Nam sinh viên đại học được bao nuôi, lại đi ngoại tình bị kim chủ phát hiện, tin tức náo loạn oanh động lên đầu đề mấy ngày.
Hình ảnh video được lan truyền vô cùng nóng bỏng, nghe nói bị kim chủ bắt gian ở trên giường, hai người trần truồng bị ném ra ngoài. Thế nhưng còn có người ở hiện trường tiết lộ, lúc ấy nam sinh viên đại học được bao dưỡng ở vị trí trên kia trong mông thế nhưng còn lộ ra một cái áo mưa, làm cho người ta líu lưỡi, quan hệ đồng tính luyến ái cũng thập phần loạn.
"Tễ Nguyệt, nên trở về ăn cơm."
Tễ Nguyệt thu điện thoại di động lại, cũng không nhìn những thứ lộn xộn này, cùng Lâm Uyên về nhà ba mẹ ăn cơm.
Văn phòng Tễ Nguyệt làm việc nằm trong văn phòng Lâm Uyên. Muốn lười biếng thì ở trước mặt lãnh đạo quang minh chính đại lười biếng.
"Ban ngày hai người mặt đối mặt trong một văn phòng, tan tầm lại ở cùng một chỗ, không thấy chán sao?"
Tễ Nguyệt cướp đồ ăn vặt trong tay Tô Triết, "Cẩu độc thân không hiểu tư vị của tình yêu, mỗi phút ở bên nhau sáu mươi giây chúng ta cũng sẽ không chê nhiều."
Tô Triết nghẹn một chút, "Tôi không nên tới tìm ngược."
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt cùng nhau vượt qua thanh niên tráng niên, tiếp theo chính là trung niên, lúc Tễ Nguyệt qua đời, lão giả tóc bạc trắng trong nháy mắt lại biến thành dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi. Lâm Uyên thu hồi thần hồn của Tễ Nguyệt, mở ra không gian.
Lâm Uyên đến thế giới mới, phát hiện không khác gì thế giới trước, thân phận của hắn lại là tổng tài, dưới trướng có một công ty giải trí, nâng đỡ mấy vị ảnh đế ảnh hậu, mà Tễ Nguyệt, hiện tại hẳn là một diễn viên quần chúng tầm thường dưới trướng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.