Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 108: Một thủ ấn khác

Tâm Mộng Vô Ngân

30/11/2013

Tần Thiên cắn răng kiên trì, không nhúc nhích.

Loại hấp dẫn này cực mạnh, đổi lại là những người khác khẳng định chịu không nổi, nhưng Tần Thiên có Bất Tử chi tâm, người bình thường không thể sánh bằng, so sánh sự nhẫn nại mạnh hơn rất nhiều so với người thường.

Cước bộ trầm trọng, Tần Thiên khó nhọc tiến lên phía trước, ước chừng được mười trượng đã hao phí của hắn một nén nhang công phu, cuối cùng toàn thân mồ hôi như mưa, bằng vào ý chí lực vô cùng kiên định, rốt cục cũng đi tới vị trí trung tâm khu vực hình thoi.

Tại giao lộ ngã tư, nhân sinh lần lượt thay đổi.

Tần Thiên mệt mỏi thở không ra hơi, nơi này đối với hắn mà nói, quả thực rất quỷ dị.

Nhưng, Tần Thiên có điều không rõ, bởi vì tu vi của hắn cực thấp, nên nhận được ảnh hưởng cũng không lớn.

Nếu đổi lại là Lôi Đình, một thân tu vi cao thâm, sẽ bị hoàn cảnh đặc thù ở nơi này giam cầm.

Khu vực hình thoi này nhìn thì có vẻ yên lặng, trên thực tế hung hiểm khó lường.

Lúc nãy Tần Thiên không để cho Lôi Đình đi theo, là tương đối sáng suốt.

Nhìn bốn phía, Tần Thiên dụng tâm cảm thụ sự lưu chuyển của thân thể, Bất Tử chi tâm đập lên rất nhỏ, cũng không mãnh liệt, nhưng hẳn là có đồ vật nào đó đang hấp dẫn nó.

Đột nhiên, Tần Thiên lại thấy được tiêu ký chưởng ấn kia, là ở vị trí bên phải cách một khoảng không xa, gần sát một gian thạch thất.

Tần Thiên cắn răng đi về phía trước, đi tới bên cạnh gian thạch thất kia, kết quả phát hiện trên cửa của thạch thất còn có một chưởng ẩn tinh xảo, chưởng ấn này so với nhìn thấy cái trước kia hoàn toàn bất đồng.

Cái chưởng ấn này hết sức mảnh khảnh, khắc sâu vào đá khoảng ba phân, chưởng văn quanh co khúc khuỷu, thật cẩn thận phân biệt mới thấy được nó có hình dạng chữ viết.

“Đại Đạo chí giản! Đại Đạo tự nhiên, dĩ nhiên là hai loại khác nhau”

Chưởng ấn mảnh khảnh để lại bốn chữ cổ ‘Đại Đạo chí giản’, còn chưởng ẩn mơ hồ thì lưu lại bốn chữ ‘Đại Đạo tự nhiên’, hai chữ trước giống nhau, hai chữ sau bất đồng, ý tứ cũng khác biệt rất nhiều.

Nhìn cửa đá, Tần Thiên không có vọng động, sau một hồi cảm ứng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Gian thạch thất này ngoài hai loại chưởng ấn đặc thù kia, ta không thể nảo cảm ứng được bất cứ dị thường nào, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?”



Nhắm mắt lại, Tần Thiên buông lỏng toàn thân, dụng tâm thể hội tâm linh, từ từ xoay người hướng một hướng khác bước đi.

Đột nhiên, Tần Thiên dừng bước, mở mắt, phát hiện mình đã đứng bên ngoài một gian thạch thất.

Cửa đá cao ngang bằng Tần Thiên, một đạo hồng ảnh vặn vẹo biến hình hiện lên trên cửa đá, đang giương nanh múa vuốt về phía Tần Thiên, tựa như muốn đem hắn xé nát tan tành.

Tần Thiên theo bản năng lùi về phía sau một bước, ánh mắt híp lại nhìn cửa đá, ngoại trừ hồng ảnh này ra, trên cửa đá còn có một khô lâu nữa, tản mát ra huyết quang.

Tần Thiên có điểm hít thở không thông, loại huyết quang này xâm hồn thực phách, làm hắn cảm thấy cực độ bất an.

Bên trong gian thạch thất không hiểu này, rốt cục là có ẩn giấu cái gì.

Trầm mặc chốc lát, Tần Thiên từ từ khôi phục tĩnh táo, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để tiến vào bên trong gian thạch thất kia.

Hồng ảnh giương nanh múa vuốt, huyết khô lâu xâm hồn thực phách, hai loại phòng ngự này quả thực hung hiểm khó lường, Tần Thiên mặc dù có thái cổ bất diệt thể, cũng không ý nguyện nếm thử.

Song, Tần Thiên suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ xông vào thì không còn cách lựa chọn nào nữa, chỉ có thể đánh cuộc một keo mà thôi.

Tần Thiên thật cẩn thận tiến tới gần, quay đầu tránh huyết khô lâu kia, đưa tay dùng sức đẩy cửa đá, kết quả không một chút nhúc nhích nào, ngược lại bị hồng ảnh xâm nhập, song chưởng huyết nhục mơ hồ, một lực lượng kinh khủng đánh bay Tần Thiên chỉ trong nháy mắt, hung hăng va đụng lên trên thạch bích, trong miệng phát ra âm thanh mắng to.

Nhìn song chưởng bị thương nặng, Tần Thiên kêu lên đau đớn, hai tay nổi lên một cổ quang hoa xanh biếc, huyết nhục mấp máy, trong nháy mắt khôi phục lại như ban đầu.

Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ không phục, đi tới cửa đá lần nữa, sau khi cẩn thận quan sát một hồi, nhanh chóng xuất thủ đẩy cửa đá, kết quả cửa đá phát ra âm thanh tư tư, lộ ra một khe hở nhỏ.

“Ngao …”

Kêu đau một tiếng, Tần Thiên nhanh chóng đánh ra, một lần nữa song chưởng huyết nhục mơ hồ.

Lúc này, khô lâu trên cửa đá đột nhiên bắt ra một đạo huyết quang, nhắm trái tim Tần Thiên mà thẳng tiến.

Thất thải chợt lóe, tại trên người Tần Thiên nổi lên một đạo tia sáng hoa mỹ, đó chính là thánh huyết chi quang hiển lộ ra từ trong huyết dịch, thất thải rực rỡ, chống lại huyết sát trớ chú do khô lâu phát ra.

Cái đầu khô lâu màu đỏ sậm trên cửa đá dị thường quỷ dị, có huyết sát trớ chú lực, người không biết lai lịch hơi không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán, chết oan chết uổng.

Tần Thiên cũng không biết chuyện này, nhưng tại trong cơ thể hắn Thất Thải thánh huyết cảm ứng được huyết sát trớ chú lực, biết đồ chơi kia vô cùng đáng sợ, vì vậy tự động triển khai phòng ngự, lấy thánh huyết lực để giải quyết huyết sát trớ chú lực, làm cho hắn thoát được một kiếp.



Một lần nữa vọt tới gần cửa đá, Tần Thiên toàn lực thôi động cửa đá, cố nén sự thống khổ huyết nhục mơ hồ, quyết đoán đẩy cửa đá ra, vọt vào trong.

Mới vào bên trong thạch thất, từng đạo huyết sắc quang trụ bổ vào trên người hắn, lực ăn mòn kinh khủng gặm nhấm thân thể hắn, khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết từ tận tâm can.

Cửa đá tự động đóng lại, hồng ảnh trước kia ở bên trong thạch bích, giờ phút này đi ra từ trong thạch bích, hóa thành một huyết miêu khổng lồ, quơ quơ miêu trảo lóng lánh, hướng không trung vung lên, tức thì năm đạo quang trụ màu đỏ máu buông xuống, tất cả đều nhắm trên người Tần Thiên mà oanh tạc.

Nhưng quang trụ này ẩn chứa huyết sát chi khí cực kỳ khủng bố, ăn mòn huyết nhục, có lực hủ mục gân cốt.

Tần Thiên trước đó không có chút chuẩn bị nào, vừa mới vào liền gặp phải oanh giết liên miên không ngừng, huyết nhục toàn thân nứt ra, cho dù Thái Cổ bất diệt thể cũng không chịu nổi.

Gào thét một tiếng, cái đầu Tần Thiên thiếu chút nữa bị một trảo của huyết miêu bổ ra, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm con quái thú này, hoàn toàn quên mất thực lực của song phương khác biệt rất nhiều, theo bản năng hướng nó phóng đi.

Cười một tiếng quái dị, huyết miêu cũng không tránh không né, miêu trảo hàn quang sắc bén giơ lên, chuẩn vị một chiêu kết liễu tính mạng Tần Thiên.

Tần Thiên tâm thần chấn động, cảm ứng nhạy cảm được nguy hiểm, hàn quang trong mắt lóe ra, đột nhiên tế ra ngọc quan tại trong khí hải.

Đây là Bất Tử chi tâm mượn thân thể Tần Thiên, lấy lực huyền diệu thúc động đến ngọc quan, cũng không phải là lực của Tần Thiên.

Thái Cổ bất diệt thể giờ khắc này đang khôi phục toàn diện, những vết thương, huyết nhục trên người Tần Thiên tự động trở lại như cũ.

Khi ngọc quan xuất hiện, một cổ lực kinh khủng chấn nát hư không, khóa chặt huyết miêu, khiến nó không chỗ ẩn núp.

Nhìn ngọc quan bay tới, huyết miêu phát ra tiếng rống nóng nảy, không ngừng quơ miêu trảo phóng ra từng đạo quang trụ huyết sắc, đánh lên ngọc quan, cố gắng đem nó chấn vỡ.

Nhưng kết quả làm cho nó kinh ngạc, ngọc quan ổn định như núi thái sơn, khi tới sát gần huyết miêu liền đột ngột phình to lên, thoáng cái đè huyết miêu xuống dưới, nháy mắt biến thành bụi bặm, không tồn tại.

Sau đó, ngọc quan bay lên, quanh quẩn trên đầu Tần Thiên, hàng vạn khí quang tự động phủ xuống, tạo thành một phòng ngự quang tráo, bảo vệ an toàn Tần Thiên.

Thạch thất rất lớn, mênh mông như biển vậy, một cái trận pháp tự động vận hành huyền phù ở bên trong gian thạch thất, nơi xa xa là tinh hà vũ trụ, nhìn qua như mộng như ảo.

Tần Thiên nhìn một màn này, cả người sợ đến ngây người.

Theo như hắn phán đoán, diện tích của thạch thất này không quá mười trượng, nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt, là vô cùng mênh mông, giống như liên thông với tinh không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Vực Tà Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook