Chương 1: Ý nghĩa sinh mệnh
Tâm Mộng Vô Ngân
20/09/2013
Gặp mĩ nhân, chẳng thể quên
Một ngày không thấy, lòng phiền muộn thay
Phượng bay khắp chốn cao này
Tìm Hoàng bốn biển chẳng tày công lao
Hận rằng nàng ở phương nào
(st)
Tiếng ca âm trầm mà sâu lắng quanh quẩn trong hoa viên, lộ ra vài phần hướng tới, lộ ra mấy phần bi thương.
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở, hương thơm quanh quẩn đâu đó.
Tần Thiên ngồi ở trên xích đu, ngửa mặt nhìn trời, nhìn trăm hoa, thế nhưng vẻ mặt hiện lên chút ưu thương.
Hắn đi tới Thiên Y tiểu trúc này đã ba tháng rồi, ngày lại ngày tình huống thân thể hắn mất dần đi sự sống khiến tâm tình hắn theo thời gian trở nên già cỗi hơn.
Hắn, Tần Thiên mới mười tám tuổi, nhưng thân thể gầy yếu như thiếu niên tuổi 15, 16, sớm đã không đi đứng được nữa, chỉ có thể ngồi phịch trên xích đu mà thôi, thời gian sống đang dần đếm ngược, cuộc sống thường nhật hiện tại đối với hắn mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa.
Tần Thiên – từ nhỏ bệnh tim bộc phát hoàn toàn, cái bệnh ma quái quấn thân, hắn thuộc số mệnh chết non.
Vì cầu y chữa bệnh cho hắn mà người nhà bôn tẩu khắp nơi, nghĩ nghĩ tất cả các biện pháp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ hắn.
Một năm đó, lúc Tần Thiên được mười hai tuổi, hắn đã hiểu chuyện, hắn cũng không ghét bỏ người thân của mình, một thân một mình cầu sinh khắp chốn, dựa vào ý chí kiên định, phải mất đến 6 năm thời gian hắn rốt cục cũng tới được Thiên Y tiểu trúc này, đây là niềm hy vọng cuối cùng của hắn.
Trên Khởi Nguyên đại lục, tiểu trúc Thiên Y này là nơi có y thuật cao nhất, là thiên đường của bệnh nhân.
Tục truyền: Thiên Y tiểu trúc chữa được bách bệnh, chưa từng một bệnh nhân nào chết ở tiểu trúc Thiên Y cả.
Vì cái truyền thuyết này, Tần Thiên không quản vất vả khó nhọc, cuối cùng cũng đi tới Thiên Y tiểu trúc, nhưng mà tình huống so với tưởng tượng của hắn thật sự hỏng bét.
Quả thật y thuật của Thiên Y tiểu trúc rất cao minh, tất cả bệnh nhân tới cửa cầu y đều được chữa trị, duy chỉ có trường hợp của Tần Thiên là một ngoại lệ.
Sau điều tra nghiên cứu, Tần Thiên bị bệnh tim bẩm sinh, dẫn đến chức năng của cơ quan nội tạng trong cơ thể đã bị thoái hóa.
Nếu là lúc mới sinh ra và được đưa tới Thiên Y tiểu trúc cứu trị, lúc đó mới có hy vọng cứu chữa.
Nhưng, bây giờ Tần Thiên đã được mười tám tuổi mới chạy tới đây trị bệnh, thân thể sớm đã hoàn toàn định hình, bệnh trạng ở vào giai đoạn cuối, không thể cứu vãn được nữa.
Tần Thiên từ nhỏ đã bị bệnh tim hành hạ, tính cách hết sức kiên cường, cho dù là đến phút cuối ở trên cõi đời này, hắn vẫn duy trì vẻ bình thản, thản nhiên đối mặt với tử vong.
Trên hành lang quanh co uốn lượn, một thân ảnh bạch sắc yên lặng ngước mắt nhìn Tần Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bước bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh bạch sắc đó chậm rãi đi tới vườn hoa, dừng ở bên cạnh Tần Thiên.
“Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi à”
Thanh âm êm ái động lòng người, lộ ra một cổ linh vận cùng thánh khiết không nói nên lời.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn người mới tới, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười.
“Ngươi đã đến rồi à, xem ra hôm nay rất rãnh rỗi a”
Tần Thiên mười tám tuổi, thân thể mặc dù rất gầy yếu, nhưng lại thanh tú tuấn lãng, chỉ tiếc là tinh thần không được tốt lắm, hơi thở tử vong đã bao phủ quanh người hắn.
Thân ảnh bạch sắc kia là một nữ tử tuyệt mỹ xuất trần, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ở tuổi 18, 19, một đôi mắt trong suốt như pha lê lóe lên linh vận thánh khiết, cả người tản mát khí chất thần thánh không thể xâm phạm, giống như một vị tiên tử vậy.
Nàng chính là Y Thiên Tuyết tại tiểu trúc Thiên Y, người ta đều gọi nàng là tiên tử, được xưng là đệ nhất nữ thần y trên Khởi Nguyên đại lục, có kỹ năng đặc thù là ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ chữa được bách bệnh.
‘Nguyên sinh lĩnh vực’ của Y tiên tử rất là thần kỳ, có thể làm cho nguyên sinh của một người khôi phục đến trạng thái ban đầu, là loại mượn dùng trở về nguyên dạng, năng lực quay ngược lại – chữa khỏi bách bệnh.
Trải qua ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ của Y tiên tử trị liệu, làm cho thân thể bệnh nhân đạt tới sinh mệnh cường thịnh nhất, do đó tiêu trừ bách bệnh.
Đây chính là nguyên nhân cơ bản nhất mà Thiên Y tiểu trúc có được y thuật cao nhất trên toàn đại lục.
Song, tình huống thân thể của Tần Thiên lại vô cùng quỷ dị, hắn không hoàn toàn đầy đủ, vừa ra đời đã bị bệnh trạng quấn thân, cho dù ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ có thần kỳ đi nữa, cũng không thể đưa bệnh trạng Tần Thiên trở về như ban đầu.
“Ừm, hôm nay bệnh nhân không nhiều lắm”
Y Thiên Tuyết ngữ khí ôn nhu, nhưng trong ánh mắt bộc lộ ra cổ tiếc hận.
Tần Thiên nhìn biến hóa trong mắt của Y tiên tử, cười nói: “Có thể lưu lại ở Thiên Y tiểu trúc này được ba tháng, lại còn mỗi ngày cùng ở chung một chỗ với tiên tử, ta chỉ sợ bản thân mình là người thứ nhất rồi”
Y Thiên Tuyết khẽ vuốt cằm, nhìn vẻ thản nhiên của Tần Thiên mà cảm thấy bi thương.
Làm một người thầy thuốc, Y Thiên Tuyết đã cứu qua vô số người, kể từ sau khi nàng tiếp nhận tiểu trúc Thiên Y này, không một bệnh nhân nào chết ở đây cả.
Hôm nay, tựa hồ Tần Thiên sẽ đánh phá cái kỷ lục này, đánh vỡ truyền thuyết khởi tử hồi sanh của Y tiên tử.
Đối với hư danh, Y Thiên Tuyết tịnh không để ý, cái nàng để ý chính là bệnh tình của Tần Thiên, cùng với vẻ bình tĩnh thản nhiên chịu chết của hắn.
Rất sợ chết – chính là bản chất gốc rễ của con người.
Tần Thiên, hao phí 5, 6 năm thời gian, ăn qua vô số đau khổ mới chạy tới được tiểu trúc Thiên Y này, điều này nói rõ hắn có dục vọng cầu y mãnh liệt, nhưng mà tiểu trúc Thiên Y này cũng làm cho hắn thất vọng nhất.
Nghĩ tới đây, Y Thiên Tuyết rất cảm thấy áy náy, chính mình tạo ra truyền thuyết chữa trị bách bệnh, nhưng cuối cùng đối với bệnh tình của Tần Thiên lại là bó tay chấm cơm, cái này là thiên đại châm biến a.
“Sinh mệnh của ngươi sắp hết rồi, ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Nhìn Tần Thiên, Y Thiên Tuyết thở dài sâu lắng.
Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười không cam lòng cùng bi thương.
“Trước khi chết lại được tiên tử chiếu cố, Tần Thiên chết đi cũng không cảm thấy hối tiếc, ta chỉ cầu chúc cuộc đời này của tiên tử vui vẻ hạnh phúc”
Y Thiên Tuyết khổ sở nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, chẳng qua ngươi không nghĩ trước khi chết nói lời gì đó sao?”
Tần Thiên sắc mặt biến hóa, ánh mắt trở nên mông lung mờ mịt, suy nghĩ lâm vào ký ức.
“Cả cuộc đời này của ta đều là tranh đấu với bệnh tình, đều ở bên bờ sinh tử mà bôn ba, bất khuất và thống khổ đã làm bạn với ta đi qua bao mùa Xuân Hạ Thu Đông. Hôm nay, lúc này đây sắp được giải thoát, nhưng mất đi ý chí chiến đấu làm ta cảm thấy vô cùng cô độc”
Y Thiên Tuyết khẽ nói: “Sinh mệnh sinh tồn đối với ngươi mà nói, nó có ý vị như thế nào?”
Tần Thiên tự giễu nói: “Ta sẽ đem ý nghĩa này đến một cái mục tiêu nào đó, sẽ không sống cô độc”
Y Thiên Tuyết cảm thấy chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, sinh mệnh sinh tồn đối với Tần Thiên chính là cái ý nghĩa này.
Người bình thường cầu sinh chỉ muốn có cuộc sống tốt đẹp, hoặc vì tình yêu, vì thân tình, hoặc vì quyền thế.
Nhưng chưa có người nào lại giống như Tần Thiên, chỉ để lại cho mình một lý do, để mình tự phấn đấu, không muốn sống cuộc sống cô độc.
Sinh mệnh Tần Thiên đang dần về cuối, toàn thân hắn bệnh và bệnh, tuổi thơ không có một giây phút vui vẻ nào, không mộng trưởng thành, có chăng chỉ là không ngừng đấu tranh với bệnh tật.
Là một người thầy thuốc, Y Thiên Tuyết hầu như có thể nhận ra vẻ thống khổ này của Tần Thiên, trong tâm khắc sâu không thôi.
Mặc kệ tình trạng thân thể hắn như thế nào, nhưng ít nhất linh hồn của hắn là cao thượng, là kiên nghị, không bất khuất.
Vì cái bất khuất này, vì cái kiên nghị này, Y Thiên Tuyết đều tìm mọi cách chữa trị cho hắn!
“Khí quan thân thể ngươi đã bắt đầu suy kiệt rồi, đoán chừng sau ba ngày nữa, ngươi sẽ lâm vào hôn mê, không lâu sau là rời khỏi nhân thế”
Tần Thiên nhẹ giọng nói: “Tiên tử vì ta mà bi thương sao?”
Y Thiên Tuyết đón nhận ánh mắt Tần Thiên, vẻ mặt rất là phức tạp.
“Ta đang nghĩ, trên cõi đời này còn có hay không phương pháp nào khác nữa, có thể cứu sống được ngươi”
Một ngày không thấy, lòng phiền muộn thay
Phượng bay khắp chốn cao này
Tìm Hoàng bốn biển chẳng tày công lao
Hận rằng nàng ở phương nào
(st)
Tiếng ca âm trầm mà sâu lắng quanh quẩn trong hoa viên, lộ ra vài phần hướng tới, lộ ra mấy phần bi thương.
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở, hương thơm quanh quẩn đâu đó.
Tần Thiên ngồi ở trên xích đu, ngửa mặt nhìn trời, nhìn trăm hoa, thế nhưng vẻ mặt hiện lên chút ưu thương.
Hắn đi tới Thiên Y tiểu trúc này đã ba tháng rồi, ngày lại ngày tình huống thân thể hắn mất dần đi sự sống khiến tâm tình hắn theo thời gian trở nên già cỗi hơn.
Hắn, Tần Thiên mới mười tám tuổi, nhưng thân thể gầy yếu như thiếu niên tuổi 15, 16, sớm đã không đi đứng được nữa, chỉ có thể ngồi phịch trên xích đu mà thôi, thời gian sống đang dần đếm ngược, cuộc sống thường nhật hiện tại đối với hắn mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa.
Tần Thiên – từ nhỏ bệnh tim bộc phát hoàn toàn, cái bệnh ma quái quấn thân, hắn thuộc số mệnh chết non.
Vì cầu y chữa bệnh cho hắn mà người nhà bôn tẩu khắp nơi, nghĩ nghĩ tất cả các biện pháp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ hắn.
Một năm đó, lúc Tần Thiên được mười hai tuổi, hắn đã hiểu chuyện, hắn cũng không ghét bỏ người thân của mình, một thân một mình cầu sinh khắp chốn, dựa vào ý chí kiên định, phải mất đến 6 năm thời gian hắn rốt cục cũng tới được Thiên Y tiểu trúc này, đây là niềm hy vọng cuối cùng của hắn.
Trên Khởi Nguyên đại lục, tiểu trúc Thiên Y này là nơi có y thuật cao nhất, là thiên đường của bệnh nhân.
Tục truyền: Thiên Y tiểu trúc chữa được bách bệnh, chưa từng một bệnh nhân nào chết ở tiểu trúc Thiên Y cả.
Vì cái truyền thuyết này, Tần Thiên không quản vất vả khó nhọc, cuối cùng cũng đi tới Thiên Y tiểu trúc, nhưng mà tình huống so với tưởng tượng của hắn thật sự hỏng bét.
Quả thật y thuật của Thiên Y tiểu trúc rất cao minh, tất cả bệnh nhân tới cửa cầu y đều được chữa trị, duy chỉ có trường hợp của Tần Thiên là một ngoại lệ.
Sau điều tra nghiên cứu, Tần Thiên bị bệnh tim bẩm sinh, dẫn đến chức năng của cơ quan nội tạng trong cơ thể đã bị thoái hóa.
Nếu là lúc mới sinh ra và được đưa tới Thiên Y tiểu trúc cứu trị, lúc đó mới có hy vọng cứu chữa.
Nhưng, bây giờ Tần Thiên đã được mười tám tuổi mới chạy tới đây trị bệnh, thân thể sớm đã hoàn toàn định hình, bệnh trạng ở vào giai đoạn cuối, không thể cứu vãn được nữa.
Tần Thiên từ nhỏ đã bị bệnh tim hành hạ, tính cách hết sức kiên cường, cho dù là đến phút cuối ở trên cõi đời này, hắn vẫn duy trì vẻ bình thản, thản nhiên đối mặt với tử vong.
Trên hành lang quanh co uốn lượn, một thân ảnh bạch sắc yên lặng ngước mắt nhìn Tần Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bước bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh bạch sắc đó chậm rãi đi tới vườn hoa, dừng ở bên cạnh Tần Thiên.
“Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi à”
Thanh âm êm ái động lòng người, lộ ra một cổ linh vận cùng thánh khiết không nói nên lời.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn người mới tới, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười.
“Ngươi đã đến rồi à, xem ra hôm nay rất rãnh rỗi a”
Tần Thiên mười tám tuổi, thân thể mặc dù rất gầy yếu, nhưng lại thanh tú tuấn lãng, chỉ tiếc là tinh thần không được tốt lắm, hơi thở tử vong đã bao phủ quanh người hắn.
Thân ảnh bạch sắc kia là một nữ tử tuyệt mỹ xuất trần, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ở tuổi 18, 19, một đôi mắt trong suốt như pha lê lóe lên linh vận thánh khiết, cả người tản mát khí chất thần thánh không thể xâm phạm, giống như một vị tiên tử vậy.
Nàng chính là Y Thiên Tuyết tại tiểu trúc Thiên Y, người ta đều gọi nàng là tiên tử, được xưng là đệ nhất nữ thần y trên Khởi Nguyên đại lục, có kỹ năng đặc thù là ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ chữa được bách bệnh.
‘Nguyên sinh lĩnh vực’ của Y tiên tử rất là thần kỳ, có thể làm cho nguyên sinh của một người khôi phục đến trạng thái ban đầu, là loại mượn dùng trở về nguyên dạng, năng lực quay ngược lại – chữa khỏi bách bệnh.
Trải qua ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ của Y tiên tử trị liệu, làm cho thân thể bệnh nhân đạt tới sinh mệnh cường thịnh nhất, do đó tiêu trừ bách bệnh.
Đây chính là nguyên nhân cơ bản nhất mà Thiên Y tiểu trúc có được y thuật cao nhất trên toàn đại lục.
Song, tình huống thân thể của Tần Thiên lại vô cùng quỷ dị, hắn không hoàn toàn đầy đủ, vừa ra đời đã bị bệnh trạng quấn thân, cho dù ‘Nguyên sinh lĩnh vực’ có thần kỳ đi nữa, cũng không thể đưa bệnh trạng Tần Thiên trở về như ban đầu.
“Ừm, hôm nay bệnh nhân không nhiều lắm”
Y Thiên Tuyết ngữ khí ôn nhu, nhưng trong ánh mắt bộc lộ ra cổ tiếc hận.
Tần Thiên nhìn biến hóa trong mắt của Y tiên tử, cười nói: “Có thể lưu lại ở Thiên Y tiểu trúc này được ba tháng, lại còn mỗi ngày cùng ở chung một chỗ với tiên tử, ta chỉ sợ bản thân mình là người thứ nhất rồi”
Y Thiên Tuyết khẽ vuốt cằm, nhìn vẻ thản nhiên của Tần Thiên mà cảm thấy bi thương.
Làm một người thầy thuốc, Y Thiên Tuyết đã cứu qua vô số người, kể từ sau khi nàng tiếp nhận tiểu trúc Thiên Y này, không một bệnh nhân nào chết ở đây cả.
Hôm nay, tựa hồ Tần Thiên sẽ đánh phá cái kỷ lục này, đánh vỡ truyền thuyết khởi tử hồi sanh của Y tiên tử.
Đối với hư danh, Y Thiên Tuyết tịnh không để ý, cái nàng để ý chính là bệnh tình của Tần Thiên, cùng với vẻ bình tĩnh thản nhiên chịu chết của hắn.
Rất sợ chết – chính là bản chất gốc rễ của con người.
Tần Thiên, hao phí 5, 6 năm thời gian, ăn qua vô số đau khổ mới chạy tới được tiểu trúc Thiên Y này, điều này nói rõ hắn có dục vọng cầu y mãnh liệt, nhưng mà tiểu trúc Thiên Y này cũng làm cho hắn thất vọng nhất.
Nghĩ tới đây, Y Thiên Tuyết rất cảm thấy áy náy, chính mình tạo ra truyền thuyết chữa trị bách bệnh, nhưng cuối cùng đối với bệnh tình của Tần Thiên lại là bó tay chấm cơm, cái này là thiên đại châm biến a.
“Sinh mệnh của ngươi sắp hết rồi, ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Nhìn Tần Thiên, Y Thiên Tuyết thở dài sâu lắng.
Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười không cam lòng cùng bi thương.
“Trước khi chết lại được tiên tử chiếu cố, Tần Thiên chết đi cũng không cảm thấy hối tiếc, ta chỉ cầu chúc cuộc đời này của tiên tử vui vẻ hạnh phúc”
Y Thiên Tuyết khổ sở nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, chẳng qua ngươi không nghĩ trước khi chết nói lời gì đó sao?”
Tần Thiên sắc mặt biến hóa, ánh mắt trở nên mông lung mờ mịt, suy nghĩ lâm vào ký ức.
“Cả cuộc đời này của ta đều là tranh đấu với bệnh tình, đều ở bên bờ sinh tử mà bôn ba, bất khuất và thống khổ đã làm bạn với ta đi qua bao mùa Xuân Hạ Thu Đông. Hôm nay, lúc này đây sắp được giải thoát, nhưng mất đi ý chí chiến đấu làm ta cảm thấy vô cùng cô độc”
Y Thiên Tuyết khẽ nói: “Sinh mệnh sinh tồn đối với ngươi mà nói, nó có ý vị như thế nào?”
Tần Thiên tự giễu nói: “Ta sẽ đem ý nghĩa này đến một cái mục tiêu nào đó, sẽ không sống cô độc”
Y Thiên Tuyết cảm thấy chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, sinh mệnh sinh tồn đối với Tần Thiên chính là cái ý nghĩa này.
Người bình thường cầu sinh chỉ muốn có cuộc sống tốt đẹp, hoặc vì tình yêu, vì thân tình, hoặc vì quyền thế.
Nhưng chưa có người nào lại giống như Tần Thiên, chỉ để lại cho mình một lý do, để mình tự phấn đấu, không muốn sống cuộc sống cô độc.
Sinh mệnh Tần Thiên đang dần về cuối, toàn thân hắn bệnh và bệnh, tuổi thơ không có một giây phút vui vẻ nào, không mộng trưởng thành, có chăng chỉ là không ngừng đấu tranh với bệnh tật.
Là một người thầy thuốc, Y Thiên Tuyết hầu như có thể nhận ra vẻ thống khổ này của Tần Thiên, trong tâm khắc sâu không thôi.
Mặc kệ tình trạng thân thể hắn như thế nào, nhưng ít nhất linh hồn của hắn là cao thượng, là kiên nghị, không bất khuất.
Vì cái bất khuất này, vì cái kiên nghị này, Y Thiên Tuyết đều tìm mọi cách chữa trị cho hắn!
“Khí quan thân thể ngươi đã bắt đầu suy kiệt rồi, đoán chừng sau ba ngày nữa, ngươi sẽ lâm vào hôn mê, không lâu sau là rời khỏi nhân thế”
Tần Thiên nhẹ giọng nói: “Tiên tử vì ta mà bi thương sao?”
Y Thiên Tuyết đón nhận ánh mắt Tần Thiên, vẻ mặt rất là phức tạp.
“Ta đang nghĩ, trên cõi đời này còn có hay không phương pháp nào khác nữa, có thể cứu sống được ngươi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.