Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán
Chương 26: Chương 26
Vainy
06/02/2017
Khi y được đại kiệu tám người nâng thỉnh nhập Vương phủ, thời tiết vẫn là ngày đông giá rét. Đảo mắt đã đến cuối hạ. Nói là hơn nửa năm, kỳ thật cũng là thoáng qua trong giây lát.
Cùng Trang Cửu nhận thức, cũng đã qua hai năm rưỡi rồi.
Ngay từ đầu, cảm thấy nam nhân này càn quấy lôi thôi bất chấp lý lẽ. Dần dần hiểu được hắn, chỉ sợ bên dưới bộ mặt thật thật giả giả kia, chính hắn cũng phân không rõ, liền ẩn ẩn nổi lên một tia cảm thông ── cảm thông cái con mẹ, chỉ sợ chính là đầu sỏ gây tội khiến y từng bước hãm xuống ── tức là ỡm ờ lấp lửng mà đáp ứng “gả vào” Vương phủ.
Tiền Vinh che mặt, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Rồi mới kinh hãi phát giác mình đã động tình, sau đó hai người trở thành công khai, lời nói tha thiết của Trang Cửu như vẫn còn bên tai, thiêu đốt lỗ tai y tới mức ửng đỏ.
Nhưng là mình, hình như chính là bị nam nhân kia dây dưa mà tiến tới, trên đường tình cảm, y chính là không có nói ‘không’.
Y đối Trang Cửu, kỳ thật là như thế nào?
Tình ý nhất định là có, bằng không mình ngạo khí như vậy không thể cho hắn đụng vào, còn xâm nhập như vậy, gắn bó hòa hợp......
Còn về tình ý này, có bao nhiêu thực, có bao nhiêu trọng, có bao nhiêu xa?
Y tự hỏi mình. Lại sợ mình không biết đáp án. Trang Cửu đã nói những lời dạng như một đời, nhưng kỳ thật có lẽ ở trong nội tâm y, căn bản không tin. Có phải chính Trang Cửu cũng không tin hay không?
Hắn là Vương gia, là đệ đệ của đương kim Hoàng Thượng, hắn có đạo nghĩa của chính mình, có trách nhiệm của chính mình. Phần tình ý này của bọn họ, có lẽ là một phần gánh nặng trên vai Trang Cửu.
Nếu có một ngày, Cửu vương cùng Ngân Tùng bảo mất liên kết, thậm chí phản bội, vậy y phải đi con đường nào?
Tiền Vinh nghĩ đến bộ dạng chính mình mang hành trang đơn giản, đem một thanh phác kiếm, li khai Cửu Vương phủ. Trong lòng đột nhiên nghẹn lại.
Y không cần vinh hoa phú quý, lại đã luyến tiếc một người ở chốn phồn hoa này.
Trang Cửu trở lại Vương phủ, trực tiếp trở về phòng ngủ ── của Tiểu Tiền.
Liền thấy người nọ nửa nằm trên ghế quý phi, híp mắt, cũng không biết là đang ngủ say hay chợp mắt. Nhẹ nhàng đi qua, thấy y vẫn không mở mắt, liền lớn mật vươn tay, chạm lông mi của y.
Tiền Vinh bị làm ngứa, chớp chớp mắt, mới tỉnh lại, thấy gương mặt vui cười của Trang Cửu.
Nhất thời muôn vạn tâm tư, lại không có thể mở miệng nói ra.
Cận tình tình khiếp(1).
“Lão Thất đã tới à?” Trang Cửu liền ngồi xuống bên cạnh quý phi tháp, hai tay đặt trên đùi cong lên của Tiền Vinh, cằm gác lên cánh tay, chớp chớp mắt, hỏi.
“Ừ, đã tới.” Tiền Vinh gật gật đầu, đột nhiên vì động tác vô cùng thân thiết của Trang mà cảm thấy hơi bối rối ── rõ ràng chuyện thân thiết hơn đều đã làm qua......
Có chút xúc động muốn hỏi Trang Cửu, chuyện cả đời mà hắn nói, có thật hay không?
Nhưng chung quy vẫn không mở miệng, chỉ giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, lần nữa ngẩng lên, đã là thu thủy vô ngân(2): “Thất vương lo lắng lập trường của ta mà thôi.”
Trang Cửu hơi chút nhướng mày.
“Hoặc là nói mức độ trung thành của ta.”
Trang Cửu suy tư một lát, lại cười lên: “Ngươi biết không, Tiểu Tiền, có đôi khi ta vô cùng cảm tạ ngươi là người của Ngân Tùng bảo, nếu vậy giả như có một ngày ngươi rời ta mà đi, cũng sẽ không đi quá xa.”
Nếu là ngươi rời ta mà đi thì sao? Tiền Vinh muốn hỏi, lại hỏi không ra lời.
Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, lại không nói gì.
Thật lâu sau, Tiền Vinh mới ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay nói chuyện với Lí Tướng quân thế nào?”
“Lí Tướng quân là một lòng muốn tìm gia đình tốt cho tiểu nữ nhi.” Trang Cửu nói thật mờ mịt.
Tiền Vinh lại nghe hiểu, quay đầu: “Hắn muốn thuận theo ý tốt của Hoàng Thượng?”
“Ừ, nhưng Lí gia tiểu thư lại là người rất có chủ kiến.” Trang Cửu cười nói, “Nàng đã cùng người hứa hẹn cả đời, chỉ là Lí Tướng quân không đồng ý mà thôi.”
Tiền Vinh gật gật đầu: “Vậy ngươi tính toán làm sao?”
“Quân tử giúp người thành ước vọng.” Trang Cửu cười nói, “Chúng ta không bằng liền giúp Lí tiểu thư lo liệu việc hôn sự của nàng?”
“Đối phương có lai lịch?” Tiền Vinh hỏi.
“Nếu có Lí tướng quân cũng sẽ không tùy tiện không đồng ý.” Trang Cửu nhún vai.
“Nếu ngươi ra mặt, vậy không phải là rõ ràng đối nghịch với Hoàng Thượng?” Tiền Vinh nhướng mày.
Trang Cửu cười hì hì: “Cho nên, là muốn ngươi ra mặt nha.”
Tiền Vinh bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng co rút một chút.
“Vậy, ngươi dựa vào Ngân Tùng bảo làm hậu thuẫn, lo liệu hôn sự của Lí tiểu thư.” Trang Cửu nói, “Ngoại nhân không biết chuyện sẽ nói ngươi thích làm mai, biết chuyện thì nhiều lắm cho ngươi một cái danh hào đố phu(3) thôi.”
Khỏi nói cũng thấy đúng là một biện pháp tốt, chỉ là nhìn thần sắc Trang Cửu, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng hắn rất là vui sướng.
“Hiện tại không sợ ta làm quá náo động, khiến Hoàng Thượng phải xử lý?” Tiền Vinh nhàn nhàn hỏi.
“Ta đã nghĩ thật lâu, dù sao ngươi cũng đã biết rồi......” Trang Cửu lẩm bẩm, “Hơn nữa ngươi khẳng định cũng không muốn bị ta che ở phía sau để ta thay ngươi che mưa chắn gió. Tuy rằng ta cảm thấy ngọt ngào như mật, nhưng ngươi chắc chắn cảm thấy như vậy là gánh nặng của ta......”
Tiền Vinh kinh hãi trong lòng, Trang Cửu lại biết tâm tư của y.
“Cho nên, ngươi phải đi ra đứng ở bên cạnh ta, nhìn ta làm việc, hoặc cùng làm với ta. Ngươi nhìn ta an tâm, ta nhìn ngươi cũng an tâm. Như vậy cũng tốt.” Trang Cửu nhợt nhạt cười nói, “Vương phi của ta cũng không phải là hoa cỏ yếu đuối mỏng manh, là đại thụ chọc trời cùng ta sánh vai ngang hàng đó chứ.”
Tiền Vinh sững sờ nhìn Trang Cửu, nhất thời không thể nói được chút gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên lọn tóc rũ xuống bên tai hắn, vuốt thẳng xuống ngọn, ở đầu ngón tay lướt một chút, hạ xuống.
Trang Cửu nhất thời cũng sửng sốt, này này này...... Động tác này là đang… đùa giỡn hắn?
Tiền Vinh cũng không ngừng động tác, tiếp theo chạm lên mày, mắt, hai má, và môi hắn.
Trang Cửu hơi hơi hé môi, để ngón tay Tiền Vinh tiến vào trong miệng, lướt qua răng, lại đến lưỡi. Trang Cửu hơi hơi chuyển động lưỡi, ngậm lấy đầu ngón tay kia nhẹ nhàng liếm lộng.
Tiền Vinh bị liếm thấy ngứa ngứa, bèn rút ngón tay ra, đổi thành nhẹ nhàng nâng cằm Trang Cửu. Ý tứ không nói cũng hiểu, khóe miệng Trang Cửu mang độ cung nhợt nhạt, thẳng người dậy hôn lên môi y.
Cửa sổ vẫn còn mở, gió lạnh buổi chiều thổi vào, Tiền Vinh nâng hai tay ôm cổ Trang Cửu, tay áo rộng thùng thình trượt xuống dưới khuỷu tay, phơi bày làn da màu lúa mạch.
“Ha...... A......” Tiền Vinh ngửa đầu, thở gấp.
Y đang dạng chân ngồi trên háng Trang Cửu, trong cơ thể chứa vật nóng cứng như thiết của hắn, sâu trong thân thể đến tận linh hồn đều rung động không thôi.
Trang Cửu ánh mắt thâm trầm, khóe miệng lại vẫn cười, một tay véo lấy một bên nhũ thủ của Tiền Vinh, dùng mặt ngón cái khi nhẹ khi nặng ma sát, một tay cầm lấy vật nhếch cao của y giữa bụng hai người, cũng không vội xoa nắn, chỉ làm cho Tiền Vinh chủ động nâng thân, mang thứ của hắn trong cơ thể y ra ra vào vào.
Tiền Vinh hai mắt mơ màng, vô thanh lên án hành vi quá phận của Trang Cửu, Trang Cửu lại không có chút ý hối hận, ngược lại gia tăng độ cung khóe miệng, rồi mới dùng sức đẩy một chút.
“A......” Tiền Vinh ngã nhào trên người Trang Cửu, hai tay bám lên vai hắn, “Trang......”
“Hửm?” Trên trán Trang Cửu cũng đầy mồ hôi, khẽ hôn cổ cùng sau tai Tiền Vinh, trầm thanh hỏi, “Như vậy thoải mái không?”
Ghế quý phi dưới thân là gỗ lim thượng đẳng tinh xảo chế tạo mà ra, cũng có thể chống đỡ được trọng lượng hai nam tử trưởng thành, hại Tiền Vinh lúc trước lo lắng một phen.
“Ta...... Không được......” Tiền Vinh giống như nói mớ, “Không được......”
“Cái gì không được?” Trang Cửu cười hỏi, lại động động thắt lưng, “Không có khí lực?”
“Ừm......” Tiền Vinh lại nhừa nhưạ ngâm nga ra tiếng.
Trang Cửu càng không ngừng khẽ hôn cổ cùng xương quai xanh của y, còn có hầu kết, nhẫn nhịn không động. Tiền Vinh hơi bất mãn nhẹ nhàng xoay xoay thắt lưng.
“Ha ha......” Trang Cửu cười ra tiếng, “Muốn vậy sao?”
Tiền Vinh không đáp, chỉ nâng mắt nhìn hắn, vô thanh tác cầu.
“Muốn không?” Trang Cửu lại vô cùng xấu xa.
“...... Muốn......” Tiền Vinh vốn muốn hung hăng trừng nam nhân được lợi còn khoe mẽ này, lại vì cả người vô lực, khiến cho cái liếc mắt kia thật là phẫn nộ động nhân.
Trang Cửu vẫn là không buông tha hắn, tiếp tục ép buộc: “Muốn cái gì, hử?”
“......” Tiền Vinh cắn môi, chớp mắt mấy cái, rất là vô tội cùng đáng thương.
Trang Cửu động động hầu kết, khàn giọng, chậm rãi dụ dỗ: “Muốn cái gì? Ngoan, nói ra liền cho ngươi......”
“...... Hức......” Thanh âm Tiền Vinh như khóc, mang theo chút cam chịu, “Muốn ngươi......”
“Muốn ta cái gì?” Khóe miệng Trang Cửu nhếch lên.
“Động......” Tiền Vinh nổi giận, “Động cho ta...... A.”
Trang Cửu ấn sâu đôi môi đã bị dày vò đến sưng đỏ của y, dưới eo mạnh mẽ đẩy lên, lại dán lên miệng y nói: “Tuân mệnh, Vương phi đại nhân của ta......”
“Ưm...... Ư......” Thế công như cuồng phong sậu vũ, Tiền Vinh nghẹn ngào, hai tay ôm cổ Trang Cửu, chỉ có thể tùy theo tiết tấu run động.
Đột nhiên Trang Cửu động mạnh một cái, sau đó vẫn giữ tư thế kết hợp đặt y xuống, cổ Tiền Vinh ngửa ra một chút, kinh hô túm lấy lụa gấm trên tháp quý phi, một chân đã bị Trang Cửu nắm lấy đặt lên đầu vai, sau đó Trang Cửu mạnh mẽ động thắt lưng, lần nữa đẩy vào.
Nơi kết hợp thỉnh thoảng có mấy giọt màu trắng ra vào, là lúc trước lưu lại bên trong, hiện tại tăng thêm thị giác hưởng thụ. Thịt non đỏ hồng bị kéo ra vào, mỗi một nếp uốn đều bị vuốt phẳng. Trang Cửu liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ, nơi này đã chặt như thế, còn có thể chứa thêm nữa hay không...... Lại như thời đểm bắt đầu mỗi lần, đều lo lắng có thể tiến vào được không......
Khi ngón trỏ của Trang Cửu đụng vào chỗ kia, Tiền Vinh lập tức phát hiện ý đồ của hắn, sợ hãi kêu một tiếng: “Không......”
Trang Cửu lại tận lực xem nhẹ, cố ý vươn ngón trỏ, muốn tiến vào thêm.
“Ưm a......” Tiền Vinh thật muốn khóc, “Đừng...... Không được......”
“Được......” Trang Cửu khàn giọng. Như chứng minh lời của mình, ngón tay cuối cùng chậm rãi toàn bộ đi vào.
Tiền Vinh cảm thấy mình sắp bị kéo căng đến hỏng rồi, lại lo lắng mình sắp ngã xuống, chỉ có hai tay đổi thành bắt lấy cánh tay Trang Cửu, lại bị Trang Cửu nắm một tay đi, chạm lên chỗ hai người kết hợp.
Nóng bỏng như thế...... Trơn ướt như thế...... Tiền Vinh run rẩy thân thể, nhắm mắt lại, cảm thụ Trang Cửu lại bắt đầu một vòng kịch liệt ra vào.
Hai người cũng không cởi hết quần áo, cũng đã gần như điên cuồng.
Đợi đến lần nữa phóng ra bạch dịch, hai người co rút một hồi, Trang Cửu mới chậm rãi lui ra, buông chân Tiền Vinh, kéo y dậy, trao một nụ hôn an ủi, mới ôm y đã sức cùng lực kiệt, mặc y lâm vào bóng tối ngọt ngào.
_____________________________________________________________________________
(1) Cận tình tình khiếp: tình cảm càng gần thì càng sợ. Loại tâm tình vừa chờ mong lại sợ hãi, rối rắm không biết nên làm thế nào.
(2) Thu thủy vô ngân: gió thổi qua mặt nước tạo nên gợn sóng, sau khi gió thổi qua, mặt nước khôi phục yên tĩnh không còn chút dấu vết. Này so sánh nội tâm tuy bị chuyện nào đó làm nhiễu loạn, nhưng sau đó liền khôi phục bình tĩnh, không chút lưu tâm.
(3) Đố phu: Người chồng ghen tuông, nam nhân ghen tuông.
Cùng Trang Cửu nhận thức, cũng đã qua hai năm rưỡi rồi.
Ngay từ đầu, cảm thấy nam nhân này càn quấy lôi thôi bất chấp lý lẽ. Dần dần hiểu được hắn, chỉ sợ bên dưới bộ mặt thật thật giả giả kia, chính hắn cũng phân không rõ, liền ẩn ẩn nổi lên một tia cảm thông ── cảm thông cái con mẹ, chỉ sợ chính là đầu sỏ gây tội khiến y từng bước hãm xuống ── tức là ỡm ờ lấp lửng mà đáp ứng “gả vào” Vương phủ.
Tiền Vinh che mặt, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Rồi mới kinh hãi phát giác mình đã động tình, sau đó hai người trở thành công khai, lời nói tha thiết của Trang Cửu như vẫn còn bên tai, thiêu đốt lỗ tai y tới mức ửng đỏ.
Nhưng là mình, hình như chính là bị nam nhân kia dây dưa mà tiến tới, trên đường tình cảm, y chính là không có nói ‘không’.
Y đối Trang Cửu, kỳ thật là như thế nào?
Tình ý nhất định là có, bằng không mình ngạo khí như vậy không thể cho hắn đụng vào, còn xâm nhập như vậy, gắn bó hòa hợp......
Còn về tình ý này, có bao nhiêu thực, có bao nhiêu trọng, có bao nhiêu xa?
Y tự hỏi mình. Lại sợ mình không biết đáp án. Trang Cửu đã nói những lời dạng như một đời, nhưng kỳ thật có lẽ ở trong nội tâm y, căn bản không tin. Có phải chính Trang Cửu cũng không tin hay không?
Hắn là Vương gia, là đệ đệ của đương kim Hoàng Thượng, hắn có đạo nghĩa của chính mình, có trách nhiệm của chính mình. Phần tình ý này của bọn họ, có lẽ là một phần gánh nặng trên vai Trang Cửu.
Nếu có một ngày, Cửu vương cùng Ngân Tùng bảo mất liên kết, thậm chí phản bội, vậy y phải đi con đường nào?
Tiền Vinh nghĩ đến bộ dạng chính mình mang hành trang đơn giản, đem một thanh phác kiếm, li khai Cửu Vương phủ. Trong lòng đột nhiên nghẹn lại.
Y không cần vinh hoa phú quý, lại đã luyến tiếc một người ở chốn phồn hoa này.
Trang Cửu trở lại Vương phủ, trực tiếp trở về phòng ngủ ── của Tiểu Tiền.
Liền thấy người nọ nửa nằm trên ghế quý phi, híp mắt, cũng không biết là đang ngủ say hay chợp mắt. Nhẹ nhàng đi qua, thấy y vẫn không mở mắt, liền lớn mật vươn tay, chạm lông mi của y.
Tiền Vinh bị làm ngứa, chớp chớp mắt, mới tỉnh lại, thấy gương mặt vui cười của Trang Cửu.
Nhất thời muôn vạn tâm tư, lại không có thể mở miệng nói ra.
Cận tình tình khiếp(1).
“Lão Thất đã tới à?” Trang Cửu liền ngồi xuống bên cạnh quý phi tháp, hai tay đặt trên đùi cong lên của Tiền Vinh, cằm gác lên cánh tay, chớp chớp mắt, hỏi.
“Ừ, đã tới.” Tiền Vinh gật gật đầu, đột nhiên vì động tác vô cùng thân thiết của Trang mà cảm thấy hơi bối rối ── rõ ràng chuyện thân thiết hơn đều đã làm qua......
Có chút xúc động muốn hỏi Trang Cửu, chuyện cả đời mà hắn nói, có thật hay không?
Nhưng chung quy vẫn không mở miệng, chỉ giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, lần nữa ngẩng lên, đã là thu thủy vô ngân(2): “Thất vương lo lắng lập trường của ta mà thôi.”
Trang Cửu hơi chút nhướng mày.
“Hoặc là nói mức độ trung thành của ta.”
Trang Cửu suy tư một lát, lại cười lên: “Ngươi biết không, Tiểu Tiền, có đôi khi ta vô cùng cảm tạ ngươi là người của Ngân Tùng bảo, nếu vậy giả như có một ngày ngươi rời ta mà đi, cũng sẽ không đi quá xa.”
Nếu là ngươi rời ta mà đi thì sao? Tiền Vinh muốn hỏi, lại hỏi không ra lời.
Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, lại không nói gì.
Thật lâu sau, Tiền Vinh mới ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay nói chuyện với Lí Tướng quân thế nào?”
“Lí Tướng quân là một lòng muốn tìm gia đình tốt cho tiểu nữ nhi.” Trang Cửu nói thật mờ mịt.
Tiền Vinh lại nghe hiểu, quay đầu: “Hắn muốn thuận theo ý tốt của Hoàng Thượng?”
“Ừ, nhưng Lí gia tiểu thư lại là người rất có chủ kiến.” Trang Cửu cười nói, “Nàng đã cùng người hứa hẹn cả đời, chỉ là Lí Tướng quân không đồng ý mà thôi.”
Tiền Vinh gật gật đầu: “Vậy ngươi tính toán làm sao?”
“Quân tử giúp người thành ước vọng.” Trang Cửu cười nói, “Chúng ta không bằng liền giúp Lí tiểu thư lo liệu việc hôn sự của nàng?”
“Đối phương có lai lịch?” Tiền Vinh hỏi.
“Nếu có Lí tướng quân cũng sẽ không tùy tiện không đồng ý.” Trang Cửu nhún vai.
“Nếu ngươi ra mặt, vậy không phải là rõ ràng đối nghịch với Hoàng Thượng?” Tiền Vinh nhướng mày.
Trang Cửu cười hì hì: “Cho nên, là muốn ngươi ra mặt nha.”
Tiền Vinh bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng co rút một chút.
“Vậy, ngươi dựa vào Ngân Tùng bảo làm hậu thuẫn, lo liệu hôn sự của Lí tiểu thư.” Trang Cửu nói, “Ngoại nhân không biết chuyện sẽ nói ngươi thích làm mai, biết chuyện thì nhiều lắm cho ngươi một cái danh hào đố phu(3) thôi.”
Khỏi nói cũng thấy đúng là một biện pháp tốt, chỉ là nhìn thần sắc Trang Cửu, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng hắn rất là vui sướng.
“Hiện tại không sợ ta làm quá náo động, khiến Hoàng Thượng phải xử lý?” Tiền Vinh nhàn nhàn hỏi.
“Ta đã nghĩ thật lâu, dù sao ngươi cũng đã biết rồi......” Trang Cửu lẩm bẩm, “Hơn nữa ngươi khẳng định cũng không muốn bị ta che ở phía sau để ta thay ngươi che mưa chắn gió. Tuy rằng ta cảm thấy ngọt ngào như mật, nhưng ngươi chắc chắn cảm thấy như vậy là gánh nặng của ta......”
Tiền Vinh kinh hãi trong lòng, Trang Cửu lại biết tâm tư của y.
“Cho nên, ngươi phải đi ra đứng ở bên cạnh ta, nhìn ta làm việc, hoặc cùng làm với ta. Ngươi nhìn ta an tâm, ta nhìn ngươi cũng an tâm. Như vậy cũng tốt.” Trang Cửu nhợt nhạt cười nói, “Vương phi của ta cũng không phải là hoa cỏ yếu đuối mỏng manh, là đại thụ chọc trời cùng ta sánh vai ngang hàng đó chứ.”
Tiền Vinh sững sờ nhìn Trang Cửu, nhất thời không thể nói được chút gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên lọn tóc rũ xuống bên tai hắn, vuốt thẳng xuống ngọn, ở đầu ngón tay lướt một chút, hạ xuống.
Trang Cửu nhất thời cũng sửng sốt, này này này...... Động tác này là đang… đùa giỡn hắn?
Tiền Vinh cũng không ngừng động tác, tiếp theo chạm lên mày, mắt, hai má, và môi hắn.
Trang Cửu hơi hơi hé môi, để ngón tay Tiền Vinh tiến vào trong miệng, lướt qua răng, lại đến lưỡi. Trang Cửu hơi hơi chuyển động lưỡi, ngậm lấy đầu ngón tay kia nhẹ nhàng liếm lộng.
Tiền Vinh bị liếm thấy ngứa ngứa, bèn rút ngón tay ra, đổi thành nhẹ nhàng nâng cằm Trang Cửu. Ý tứ không nói cũng hiểu, khóe miệng Trang Cửu mang độ cung nhợt nhạt, thẳng người dậy hôn lên môi y.
Cửa sổ vẫn còn mở, gió lạnh buổi chiều thổi vào, Tiền Vinh nâng hai tay ôm cổ Trang Cửu, tay áo rộng thùng thình trượt xuống dưới khuỷu tay, phơi bày làn da màu lúa mạch.
“Ha...... A......” Tiền Vinh ngửa đầu, thở gấp.
Y đang dạng chân ngồi trên háng Trang Cửu, trong cơ thể chứa vật nóng cứng như thiết của hắn, sâu trong thân thể đến tận linh hồn đều rung động không thôi.
Trang Cửu ánh mắt thâm trầm, khóe miệng lại vẫn cười, một tay véo lấy một bên nhũ thủ của Tiền Vinh, dùng mặt ngón cái khi nhẹ khi nặng ma sát, một tay cầm lấy vật nhếch cao của y giữa bụng hai người, cũng không vội xoa nắn, chỉ làm cho Tiền Vinh chủ động nâng thân, mang thứ của hắn trong cơ thể y ra ra vào vào.
Tiền Vinh hai mắt mơ màng, vô thanh lên án hành vi quá phận của Trang Cửu, Trang Cửu lại không có chút ý hối hận, ngược lại gia tăng độ cung khóe miệng, rồi mới dùng sức đẩy một chút.
“A......” Tiền Vinh ngã nhào trên người Trang Cửu, hai tay bám lên vai hắn, “Trang......”
“Hửm?” Trên trán Trang Cửu cũng đầy mồ hôi, khẽ hôn cổ cùng sau tai Tiền Vinh, trầm thanh hỏi, “Như vậy thoải mái không?”
Ghế quý phi dưới thân là gỗ lim thượng đẳng tinh xảo chế tạo mà ra, cũng có thể chống đỡ được trọng lượng hai nam tử trưởng thành, hại Tiền Vinh lúc trước lo lắng một phen.
“Ta...... Không được......” Tiền Vinh giống như nói mớ, “Không được......”
“Cái gì không được?” Trang Cửu cười hỏi, lại động động thắt lưng, “Không có khí lực?”
“Ừm......” Tiền Vinh lại nhừa nhưạ ngâm nga ra tiếng.
Trang Cửu càng không ngừng khẽ hôn cổ cùng xương quai xanh của y, còn có hầu kết, nhẫn nhịn không động. Tiền Vinh hơi bất mãn nhẹ nhàng xoay xoay thắt lưng.
“Ha ha......” Trang Cửu cười ra tiếng, “Muốn vậy sao?”
Tiền Vinh không đáp, chỉ nâng mắt nhìn hắn, vô thanh tác cầu.
“Muốn không?” Trang Cửu lại vô cùng xấu xa.
“...... Muốn......” Tiền Vinh vốn muốn hung hăng trừng nam nhân được lợi còn khoe mẽ này, lại vì cả người vô lực, khiến cho cái liếc mắt kia thật là phẫn nộ động nhân.
Trang Cửu vẫn là không buông tha hắn, tiếp tục ép buộc: “Muốn cái gì, hử?”
“......” Tiền Vinh cắn môi, chớp mắt mấy cái, rất là vô tội cùng đáng thương.
Trang Cửu động động hầu kết, khàn giọng, chậm rãi dụ dỗ: “Muốn cái gì? Ngoan, nói ra liền cho ngươi......”
“...... Hức......” Thanh âm Tiền Vinh như khóc, mang theo chút cam chịu, “Muốn ngươi......”
“Muốn ta cái gì?” Khóe miệng Trang Cửu nhếch lên.
“Động......” Tiền Vinh nổi giận, “Động cho ta...... A.”
Trang Cửu ấn sâu đôi môi đã bị dày vò đến sưng đỏ của y, dưới eo mạnh mẽ đẩy lên, lại dán lên miệng y nói: “Tuân mệnh, Vương phi đại nhân của ta......”
“Ưm...... Ư......” Thế công như cuồng phong sậu vũ, Tiền Vinh nghẹn ngào, hai tay ôm cổ Trang Cửu, chỉ có thể tùy theo tiết tấu run động.
Đột nhiên Trang Cửu động mạnh một cái, sau đó vẫn giữ tư thế kết hợp đặt y xuống, cổ Tiền Vinh ngửa ra một chút, kinh hô túm lấy lụa gấm trên tháp quý phi, một chân đã bị Trang Cửu nắm lấy đặt lên đầu vai, sau đó Trang Cửu mạnh mẽ động thắt lưng, lần nữa đẩy vào.
Nơi kết hợp thỉnh thoảng có mấy giọt màu trắng ra vào, là lúc trước lưu lại bên trong, hiện tại tăng thêm thị giác hưởng thụ. Thịt non đỏ hồng bị kéo ra vào, mỗi một nếp uốn đều bị vuốt phẳng. Trang Cửu liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ, nơi này đã chặt như thế, còn có thể chứa thêm nữa hay không...... Lại như thời đểm bắt đầu mỗi lần, đều lo lắng có thể tiến vào được không......
Khi ngón trỏ của Trang Cửu đụng vào chỗ kia, Tiền Vinh lập tức phát hiện ý đồ của hắn, sợ hãi kêu một tiếng: “Không......”
Trang Cửu lại tận lực xem nhẹ, cố ý vươn ngón trỏ, muốn tiến vào thêm.
“Ưm a......” Tiền Vinh thật muốn khóc, “Đừng...... Không được......”
“Được......” Trang Cửu khàn giọng. Như chứng minh lời của mình, ngón tay cuối cùng chậm rãi toàn bộ đi vào.
Tiền Vinh cảm thấy mình sắp bị kéo căng đến hỏng rồi, lại lo lắng mình sắp ngã xuống, chỉ có hai tay đổi thành bắt lấy cánh tay Trang Cửu, lại bị Trang Cửu nắm một tay đi, chạm lên chỗ hai người kết hợp.
Nóng bỏng như thế...... Trơn ướt như thế...... Tiền Vinh run rẩy thân thể, nhắm mắt lại, cảm thụ Trang Cửu lại bắt đầu một vòng kịch liệt ra vào.
Hai người cũng không cởi hết quần áo, cũng đã gần như điên cuồng.
Đợi đến lần nữa phóng ra bạch dịch, hai người co rút một hồi, Trang Cửu mới chậm rãi lui ra, buông chân Tiền Vinh, kéo y dậy, trao một nụ hôn an ủi, mới ôm y đã sức cùng lực kiệt, mặc y lâm vào bóng tối ngọt ngào.
_____________________________________________________________________________
(1) Cận tình tình khiếp: tình cảm càng gần thì càng sợ. Loại tâm tình vừa chờ mong lại sợ hãi, rối rắm không biết nên làm thế nào.
(2) Thu thủy vô ngân: gió thổi qua mặt nước tạo nên gợn sóng, sau khi gió thổi qua, mặt nước khôi phục yên tĩnh không còn chút dấu vết. Này so sánh nội tâm tuy bị chuyện nào đó làm nhiễu loạn, nhưng sau đó liền khôi phục bình tĩnh, không chút lưu tâm.
(3) Đố phu: Người chồng ghen tuông, nam nhân ghen tuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.