Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 27

Du Phong Vân

11/03/2022

Tôi hét lên một tiếng thất thanh rồi phóng bật dậy nhưng trước mắt tôi lúc này hoàn toàn không có ai… con quỷ có răng nanh vừa đứng ở chỗ kia… cũng không còn nữa.

– Gì vậy Mùa? Sao vậy em… có gì hả?

Chị Hồng vừa hỏi vừa nắm chặt lấy tay tôi, tôi lúc này như người bị điểm huyệt chỉ biết đứng im nhìn chằm chằm về một hướng.

– Sao tay em mồ hôi không vậy nè? Trúng gió hả… em trúng gió phải không? Có lạnh không?

Nghe chị Hồng hỏi, tôi vô thức lắc đầu, răng run cầm cập vào nhau, tôi sợ hãi nói lấp bấp:

– Chị… nãy chị… có thấy… ai không?

Chị Hồng xoay người tôi lại, mặt chị thoáng hiện lên tia lo lắng, chị lắc đầu trả lời:

– Ai? Chị có thấy ai đâu? Em nói ai… ai tới đây hả?

Vậy là chị Hồng không thấy, chỉ có một mình tôi thấy thôi… chỉ có một mình tôi thôi…

Tôi vội nắm lấy tay chị Hồng, tôi mếu máo nói:

– Chị… chị cho em qua nằm chung với chị được không? Em ngủ một mình… em không dám.

Chị Hồng nhìn tôi, tôi cảm nhận được là chị cũng sợ, hai chị em lấm lét nhìn nhau, chị kéo tay tôi về giường, vỗ về trấn an:

– Ừ ngủ chung với chị, để đèn đi, không cần tắt nữa.

– Dạ…

Tôi nằm lên giường, chùm chăn kín mít từ đầu tới chân, chỉ chừa hai con mắt để nhìn xung quanh. Đáng sợ quá, cái “thứ” tôi thấy ban nãy… thật sự đáng sợ quá đi mất.

Chị Hồng chắc là biết tôi thấy thứ gì cho nên chị không hỏi tới, lại cứ luôn miệng kêu tôi nhắm mắt lại ngủ đi, sáng dậy chị nói dì Tư giúp tôi. Thật tình thì tôi cũng muốn ngủ lắm nhưng cứ hễ nhắm mắt lại là hình ảnh con quỷ răng nanh kia lại hiện ra khiến tôi sợ tới mức phát run lên được. Sợ quá tôi liên tục niệm Phật, niệm đến gần sáng mới có thể nhắm mắt ngủ được. Mà chắc là vì trời hừng sáng, tôi nghe được tiếng gà gáy, tiếng chim hót nên trong lòng yên tâm hơn… có thể yên tâm nhắm mắt đi ngủ.

Chắc là biết cả tối tôi ngủ không được nên chị Hồng không kêu tôi dậy, mãi tới giờ pha trà cho ông Năm, dì Tư mới đi vào kêu tôi dậy.

– Đêm qua mày thấy cái gì mà thức cả đêm vậy Mùa?

Tôi ngồi trên giường, tóc tai bù xù như ổ quạ, vừa gãi gãi đầu vừa run run nói:

– Thấy quỷ dì Tư ơi.

Dì Tư giật mình:

– Mày nói cái gì vậy Mùa?

Tôi gật gật, mếu máo:

– Con nói thiệt… con thấy quỷ nữ… răng nanh khè ra nhọn hoắt luôn. Nó khều khều con… con sợ muốn tè trong quần.

Dì Tư bán tín bán nghi:

– Mày thấy thiệt không hay là mày nằm mơ thấy tầm bậy tầm bạ?

Tôi chậc lưỡi:

– Con thấy thiệt… nhưng còn thấy trong mơ hay là thấy thiệt ở ngoài thì con không biết nữa. Lúc đó sợ quá bật dậy cái nó biến mất tiêu.

– Thấy ở đâu?

Tôi chỉ chỉ:

– Giường con, ngay chỗ con ngủ.

Dì Tư nhìn về chiếc giường chỗ tôi thường hay ngủ, dì trầm ngâm một lát rồi vỗ vỗ lên giường, nói với tôi:

– Để đó tối tao qua ngủ coi sao… giờ mày dậy pha trà cho ông đi. Nãy tao định pha để cho mày ngủ thêm mà ông chủ nói đợi mày dậy. Thôi dậy đi, có gì lát trưa ngủ nữa.

– Dạ…

Tôi dậy rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo rồi pha trà đem lên cho ông Năm. Thấy tôi đi lên với gương mặt sầu thảm, ông Năm khẽ hỏi:

– Mặt mày ủ rũ vậy con… thấy không khỏe ở đâu hả?

Tôi gật gù:

– Tối qua con ngủ không được ông ơi…

– Sao ngủ không được?

Tôi nửa muốn nói nửa lại không:

– Con… con… nằm mơ thấy tầm bậy tầm bạ nên ngủ không được.

Ông Năm khẽ cười:

– Tưởng gì, ngủ thấy bậy bạ thì kêu dì Tư kiếm cho con dao cùn để dưới đầu nằm… mày người lạ tới ở nên vậy đó con, không có gì đâu.

– Dạ, để con thử.

Chiều hôm đó cậu Ba có tới tìm tôi, thấy tôi đang hái rau trong vườn, cậu dịu giọng hỏi:

– Sáng này em dậy trễ à?

Tôi nhìn cậu, khẽ gật:

– Em hơi mệt nên dậy trễ cậu.

– Em không khỏe ở đâu hay sao? Tôi đưa em đi khám.

– Thôi cậu, em khỏe mà…

Thấy tôi đứng dậy, cậu Ba đi gần tới chỗ tôi, cậu khẽ sờ lên trán tôi, giọng rất ấm:

– Không nóng không sốt, sao tôi nhìn thấy mặt em… hiện rõ sự mệt mỏi vậy?

Tôi nhìn cậu, trong lòng có chút… không vui. Hơi tránh né khỏi cậu, tôi khó chịu nói:



– Cậu… coi chừng người ta thấy.

Cậu Ba nhìn tôi chăm chú, tay cậu rời khỏi trán tôi, chân mày khẽ cau lại, cậu nhàn nhạt nói:

– Được rồi… tôi vào trong nhà trước, em cũng vô trong đi, tối xuống… muỗi nhiều.

– Dạ.

Tôi lí nhí đáp lại một câu rồi đứng yên nhìn cậu Ba cứ thế đi vào trong. Cũng không hiểu sao, tôi tự dưng lại thấy… cậu Ba có chút khó ưa. Ngẫm nghĩ, chắc tại vì bữa nay tôi mệt nên nhìn đâu cũng thấy không vui… nhìn cậu Ba cũng không ngoại lệ… chắc là vậy.

Tối xuống, tôi đợi dì Tư đi ngủ trước rồi năm lần bảy lượt nhìn về chỗ dì Tư, chắc chắn là không thấy gì tôi mới yên tâm đi ngủ. Lại nghe theo lời của ông Năm, tôi để dao cùn trên đầu nằm, để cả tỏi kế bên rồi mới thở phào nhẹ nhõm đi ngủ. Mà công nhận có chuẩn bị nên cả đêm ngủ ngon ơi là ngon, sáng ra chị Hồng còn mắng vốn tôi ngủ ngái ò ò cả đêm.

Sau đêm dì Tư qua ngủ, gần cả tuần tôi không gặp lại “con quỷ nữ” kia nữa, đêm ngủ cũng ngon cũng không còn thấy linh ta linh tinh gì cả. Dì Tư với chị Hồng cứ chọc ghẹo tôi, nói là tôi coi phim hành động cho nhiều vào rồi tối ngủ thấy bậy bạ. Tôi thì tôi cũng nghĩ là vậy nhưng không hiểu sao… tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ, kể từ hôm bị mất sợi dây chuyền của bà Chín Tàu cho… tôi luôn thấy bất an trong lòng, cũng không hiểu vì sao…

…………………..

Tối tôi đi dạy học ở lớp tình thương của cô Uyển, mấy hôm nay có gặp cậu Phong nhưng tôi với cậu cũng không có nói chuyện. Ban nãy lúc ra về, tôi thấy cậu Phong cứ nhìn nhìn tôi nhưng thấy cậu không nói gì tôi cũng thôi không nấn ná lại lâu. Là cậu gây chuyện với tôi trước, mắc mớ gì tôi phải xuống nước nói chuyện với cậu trước chứ.

Đi dạy học về lại thấy đói bụng, tôi xuống bếp kiếm chút gì đó ăn đỡ. Nhìn thấy nồi thịt kho hột vịt của dì Tư mới nấu, tôi múc ra đủ ăn rồi hâm lại giúp cho dì để sáng mai ăn sáng luôn. Ăn xong, tôi uể oải thấy khó chịu nên định đi ngủ luôn, chén để mai dậy rửa. Đi tới trước chuồng của Gấu con mới sựt nhớ là chưa dắt cu cậu đi vệ sinh, định mở chuồng dắt cu cậu đi nhưng cu cậu nhất định không chịu ra. Tôi ngồi xuống với tay lôi Gấu con ra ngoài, cu cậu lại rên hừ hừ rồi nhe răng sủa inh ỏi. Nửa đêm rồi mà còn sủa nên tôi đánh nhẹ một phát vào mông nó, càm ràm:

– Tao dắt mày đi mà mày không đi, sáng dậy mà thấy đi bậy trong chuồng là dì Tư đánh mày ráng chịu nghe.

Gấu con hứ hứ rầm rừ rồi thụt lùi vào trong, tôi lôi cỡ nào cũng không thèm ra, thôi thì mặc kệ nó, chắc là lại dở chứng nữa rồi… chó với chả con, rõ khổ.

…………………….

Sáng tôi dậy sớm vì đêm qua ngủ khá ngon, đang quét sân thì nghe tiếng dì Tư càm ràm inh ỏi:

– Cái nồi thịt kho của tao… mẹ bà nó… sao tự nhiên thiu mẹ nó rồi.

Tôi dựng cây chổi vào thân cây ổi rồi đi vào trong bếp, nhìn nhìn vào nồi thịt kho lợn bợn bốc mùi, tôi chau mũi:

– Hư hết rồi dì Tư.

Dì Tư bực dọc quát:

– Ờ, thiu vậy rồi ăn uống gì nữa… kỳ cục thiệt, tao mới nấu hôm qua giờ thiu rồi. Mà mấy bữa nay đồ ăn để từ sáng tới trưa là muốn thiu hết… cứ vậy hoài tiền đâu mà tao bù vô mua đồ ăn mới.

– Hay mình nấu xong rồi bỏ tủ lạnh đi dì Tư, ăn cái gì lấy ra hâm nóng lại cái đó.

Dì Tư rinh nồi thịt kho xuống sàn chén bát, dì đổ hết nước ra ngoài rồi lấy lại thịt với trứng, dì hậm hực:

– Thì vậy chứ biết sao giờ, trời giờ kỳ cục… đồ ăn để vậy mà thiu… bực mình.

Thấy dì Tư bực mình mà tôi cũng không biết sao, mà nghĩ cũng lạ, đồ ăn dạo này mau thiu ghê, ngộ thiệt.

Sáng nay ông Khang lại qua uống trà, lần này qua có luôn cô Phi Lan nên tôi nhường vị trí pha trà lại cho cô ấy. Mẹ con cô Thuỳ bữa nay cũng qua chơi, sẵn dịp có ông Khang cũng là chỗ quen biết nên mọi người họp lại nói chuyện uống trà, thành ra bữa trà sáng này lâu hơn mọi khi. Mà như có hẹn từ đẩu từ đâu, cô Phi Uyển với cậu Ba cậu Tư cũng về cùng lúc, một nhà quá trời người lại ngồi xuống trò chuyện một lần nữa.

Cô Thuỳ thấy cậu Ba về, cả người như ngồi không yên trên ghế, phải bà Mai không khều tay cô ấy chắc cô ấy nhào tới ôm cậu Ba rồi. Cô Phi Uyển thì có chút mất tự nhiên khi nhìn thấy cô Phi Lan, riêng cô Lan thì thái độ vẫn bình thường, không thấy ngại ngùng gì cả. Chà, xem ra mối quan hệ của hai cô chủ nhà này cũng không tốt lắm đâu nhỉ?

Xung quanh bàn trà còn duy nhất hai ghế trống, cậu Ba nhường một ghế cho cô Phi Uyển ngồi trước, cô Uyển chọn ghế ngồi kế bên cô Phi Lan, cách ghế cô Thuỳ một ghế trống. Thấy chỉ còn duy nhất một ghế trống, bà chủ liền cười vui vẻ kêu:

– Mùa, mày đi lấy thêm ghế cho cậu đi… Lãnh, qua ngồi chỗ em Thuỳ nè con.

Nghe bà chủ nói, ông Năm nhướn mày nhìn nhìn, bà Mai thì cười mỉm mỉm, cô Thuỳ khỏi nói cũng biết vui như thế nào rồi. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu Ba, kể cả cô Lan cũng tò mò không biết cậu Ba sẽ giải quyết tình huống này như thế nào. Tôi hướng mắt nhìn về phía cậu Ba… chồi ôi… đàn ông mà mặc sơ mi trắng thì nhìn kiểu gì cũng thấy xuất sắc. Cậu Ba của tôi thì càng đỉnh, trông mlem mlem quá trời!

Truớc sự kỳ vọng của hai bậc phụ huynh, cậu Ba chợt kéo tay cậu Tư lại, cậu cười nói:

– Luân, ngồi xuống đi em… anh hơi uể oải nên muốn đứng.

Cậu Tư nhướn mày nhìn cậu Ba, môi hơi mỉm:

– Anh ngồi đi, em…

Cậu Ba dùng lực ấn cậu Tư ngồi xuống ghế, cậu chau mày ra hiệu:

– Ngồi đi, cứ ngồi đi.

– Vậy… em ngồi.

Đợi cậu Tư ngồi xuống, đội hình đội ngũ uống trà đàm đạo cũng hay kín chỗ. Giữa cô Thuỳ với cô Uyển là cậu Tư, mặc dù không đúng với mong đợi lắm nhưng mẹ con cô Thuỳ cũng tương đối thấy hài lòng. Ít nhất là cậu Ba không mạnh miệng mà từ chối thẳng là không muốn ngồi gần cô Thuỳ trước mặt bao nhiêu người. Riêng cậu Ba thì đến đứng sau lưng ông Năm, nhìn trong tầm mắt thì khoảng cách khá gần với chỗ tôi đang đứng. Phải vậy chứ, chả nhẽ cậu ngồi chung với mỹ nữ mà để tôi đứng một mình một góc thì coi sao được.

Cô Phi Lan vốn có ý định nhường chỗ cho cậu Ba nhưng cậu từ chối, thấy cậu ấy không muốn ngồi, đến ông Năm cũng không cản được.

Suốt bữa trà, mọi người nói chuyện với nhau cũng khá là vui vẻ, cô Thuỳ ít nói nên không nói ra chuyện gì kỳ cục, bà Mai thì lịch sự rất biết chừng mực trong giao tiếp. Cô Phi Lan đôi khi cũng góp vài lời, chỉ có cô Phi Uyển là không nói gì, ý như là không mấy dễ chịu vậy. Cậu Ba lâu lâu lại liếc nhìn tôi, ánh nhìn tràn đầy ý cười, tôi tất nhiên là phớt lờ cậu rồi, bên ngoài giả vờ không để ý chứ trong lòng vui xỉu lên xỉu xuống. Đấy, phải như thế mới đáng mặt đàn ông, so với anh Lý thanh mai trúc mã với tôi thì mới có “cửa” chứ.

Sau bữa trà, cô Phi Lan theo cô Phi Uyển vào phòng riêng, cậu Ba với cậu Tư cũng tản về phòng. Ông Khang ở lại nói chuyện với ông Năm ngoài vườn, mẹ con bà Mai chắc là chuẩn bị về. Tôi còn làm gì khác ngoài việc dọn dẹp trà bánh, lần này vẫn bị cô Thuỳ tới cà khịa.

– Đáng lẽ mày nên theo anh Luân, người ta mất vợ… mà tao thấy mày cũng thích ảnh lắm mà. Đi theo bây giờ có khi mai mốt được làm bà nhỏ không chừng đó.

Tôi không nhìn cô ta nhưng miệng vẫn trả lời:

– Tôi thích ai là chuyện của tôi chứ có liên quan gì tới cô đâu cô Thuỳ, cô lo cho cô đi, đừng lo cho tôi nữa.

Thuỳ vẫn cố nói thêm:

– Tao chỉ sợ mày mất cả chì lẫn chài thôi, tao biết mày thích anh Lãnh… nhưng mày thấy con Phi Uyển không… làm gì có vé đến mày được. Ông Khang ổng không gả được cháu gái vào nhà họ Quý là ổng không chịu thua đâu. Kể cả con Phi Uyển không được thì còn có con Phi Lan, mày nên dừng lại đi… đừng tốn công vô ích.

Tôi thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy trả lời cô ta:

– Cô Thuỳ, cô rãnh rỗi thì nên nghĩ cách gì đó để làm cậu Ba vui đi, cô cũng thích cậu Ba, cũng muốn làm dâu nhà này mà phải không? Tôi chỉ là đứa làm công, đâu có tài cán gì mà so bì được với cô hay là cô Phi Uyển. Tới cả ngồi chung tôi còn không ngồi được thì cô kiếm tôi gây chuyện hoài để làm gì. Cô nghĩ là tôi có thể làm được cái gì đó phi thường lắm à?

Cô Thuỳ nhìn tôi chăm chăm, đây là lần đầu tiên cô ta chịu im lặng nghe tôi nói liên tục.

– Nếu cô muốn so bì thắng thua thì cô nên tìm người khác chứ đừng tìm tôi… hoặc là bây giờ cô tìm cách lấy lòng ông Năm đi, tôi thấy cách này ổn hơn đó. Tôi thấy trước mắt cô Phi Uyển lợi thế hơn cô nhiều, cô mà còn ở đây hơn thua với tôi, tôi đảm bảo đến cuối cùng cô không có được cái gì đâu. Mà cậu Ba… tính cậu ấy thích con gái hiểu chuyện hơn là con gái gây chuyện, chắc cái này cô hiểu.

– Ý mày là… mày kêu tao đi kiếm con Uyển gây chuyện? Mày tính chơi thuyết âm mưu với tao à?

Chậc… trong đầu cô Thuỳ có chứa não không nhỉ? Sao con gái gì mà chỉ biết gây chuyện không vậy trời?

Tôi lắc lắc đầu, chịu thua:

– Tôi nói tới vậy mà cô không hiểu thì thôi đi, cô muốn làm gì thì làm… làm ơn đừng kiếm tôi gây chuyện nữa, để tôi yên ổn làm kiếm tiền đi cô ơi.

– Khoan đã, tao chưa nói hết…



– Bỏ ra!

Bàn tay cô Thuỳ vừa chạm vào người tôi, một tiếng quát khá lớn ở sau vọng tới khiến cả tôi và cô Thuỳ đều giật mình. Tôi quay người nhìn lại đã thấy cậu Ba xuất hiện từ lúc nào, thần sắc có chút cau có không vui.

Cô Thuỳ vì tiếng quát nên rụt tay về, chưa đợi cậu Ba đi tới, cô Thuỳ đã vòng đường khác mà bỏ vào trong nhà tìm bà Mai. Lúc đi ngang qua tôi, cô ấy cứ nhìn tôi kiểu cau có bực dọc, miệng còn lẩm nhẩm nữa chứ. Ơ hay, tôi đã làm gì cô ấy đâu, tôi còn chưa kịp làm gì mà.

– Sao vậy? Cô ta làm gì thấy tôi mà chạy như ma đuổi vậy?

Tôi lắc đầu chịu thua:

– Chịu rồi, em cũng không biết… chắc tại cậu nạt cổ.

Cậu Ba cười bất đắc dĩ:

– Tôi thấy cô ta nắm tay em nên tôi kêu cô ta thả ra thôi… tôi chưa nói gì mà.

Tôi phì cười:

– Thì em cũng chưa nói gì mà, cái này là do cậu rồi, lát nữa bà chủ có trách tội thì cậu phải chịu trách nhiệm đó.

Cậu Ba bật cười, hai mắt sáng rực:

– Em kêu tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chịu… miễn em nói muốn là được.

Tôi cười tủm tỉm:

– Gì mà lên núi đao xuống biển lửa… em chỉ cần cậu lên được phòng khách mà xuống được phòng bếp thôi… chứ thời giờ ai lên núi đao chi nữa.

Cậu Ba đưa tay véo mũi tôi, giọng cậu dịu xuống:

– Chà, cái đà này chắc là nên công khai sớm thôi… tự dưng tôi thấy muốn có phòng bếp riêng quá.

Tôi nhìn cậu, hai má tôi bắt đầu nóng lên, tôi đẩy nhẹ cậu một phát rồi bẽn lẽn bưng khay trà bánh đi xuống nhà bếp. Eo ôi, mắc cỡ quá, tự dưng nói gì kỳ cục… nói vậy làm người ta… khoái muốn chết hà!

………………………..

Dạo gần đây cơ thể tôi có hơi yếu, sáng này ra đã cảm gió khó chịu trong người, đêm ngủ cũng không còn được ngon giấc nữa. Cơm đang ăn giữa chừng cũng bỏ mà chạy đi nôn ra hết, đường ruột tôi như có vấn đề thì phải.

Đã là lần nôn thứ 4 trong một buổi sáng, lần này kinh hãi hơn là tôi nôn ra toàn chất gì đó màu đen đen… cứ giống như là đất hay bùn sình vậy. Tôi ôm bụng ngồi nhìn thứ mình vừa nôn ra, một mùi tanh tưởi xộc đến khiến tôi muốn ngã quỵ ngay tại chỗ. Sợ quá, tôi xúc miệng rồi bò vào trong phòng, lấy chân đắp kín mít từ trên xuống dưới, người run bần bật như trúng gió, hai mắt hoa đi, đầu thì đau như búa bổ.

Giữa ban ngày ban mặt, tôi luôn có cảm giác như ai đang thổi vào tai vào lưng tôi vậy, nó cứ nhồn nhột khiến tôi rùng mình suốt. Chị Hồng nghĩ là tôi trúng gió, chị đè tôi ra cạo gió, cạo xong, chị đi nấu cháo cho tôi, nếu mà bữa nay tôi không hết nữa thì mai chị báo bà chủ xin chở tôi đi khám. Tôi đến nước này cũng sợ vỡ mật ra rồi, nào giờ có bị vậy đâu, giờ tự dưng nôn ói nóng lạnh liên tục… người cứ như đi mượn của ai vậy, vật vờ như con nghiện ấy.

Nằm ngủ miên man trong phòng, mãi tới khi có điện thoại reo, tôi mới giật mình tỉnh dậy mà nghe điện thoại. Lúc tôi dậy, tôi ngó thấy chị Hồng đang lúi húi đưa lưng về phía tôi xếp đồ, vì mắc nghe điện thoại nên tôi không gọi chị ấy.

– Dạ con nghe cha…

Giọng cha tôi có chút lo lắng:

– Con hả Mùa… con có sao không, sao cha nghe giọng con kỳ vậy… con bệnh hả?

Tôi ngồi dậy, cố nói bằng giọng bình thường nhất có thể:

– Dạ đâu có… con bình thường mà cha, mà sao giờ này cha gọi con vậy? Bộ có chuyện gì hả cha?

Cha tôi ấp úng:

– Thì cũng không có gì, tự dưng cha thấy nhớ mày… khuya hôm qua cha ngủ… thấy má mày nên cha…

Tôi có chút mừng rỡ reo lên:

– Cha nằm mơ thấy mẹ hả cha… mẹ sao cha… có khỏe không cha?

– Tao thấy bả cũng bình thường, có cái… bữa qua bả dắt theo cô gái nào đó tới nhà… rồi cứ đứng nhìn vô cái áo của mày thường hay phơi ngoài sào rồi khóc. Vía cha thấy má mày nên chạy ra, tao hỏi bả sao không vào nhà mà tự dưng đứng đó khóc… cái bả chỉ tay vô áo của mày… bả khóc tiếp… Sáng ra tao sợ quá, trong lòng hổng yên nên gọi cho mày nè con.

Tôi cũng thấy ngạc nhiên:

– Sao kỳ vậy cha? Mà mẹ dắt theo ai… cô nào?

Cha tôi chịu thua:

– Cha đâu có biết, cô đó đứng sau lưng má mày, tao thấy được cái tướng cũng tròn tròn chứ có thấy được mặt mũi ra sao đâu. Mà mày không sao phải không Mùa, có sao thì phải nói cho cha biết nghe chưa… chứ má mày hiện về mà khóc vậy… cha lo quá Mùa.

Tôi cười, trấn an ông:

– Trời, con còn nói chuyện điện thoại được với cha là con không sao rồi… cha yên tâm đi.

Phía bên kia, chị Hồng xếp đồ vẫn chưa đứng dậy, thấy có chút kỳ kỳ nên tôi kêu chị một tiếng:

– Chị Hồng… xếp đồ gì lâu vậy bà?

Cha tôi trong điện thoại hỏi tới:

– Con nói chuyện với ai vậy Mùa?

– Dạ con nói chuyện với chị… chị…

Lời chưa kịp nói hết, hai mắt tôi bất giác mở to, tay run rẩy cầm điện thoại như không vững nữa, môi run lập cập vào nhau, tôi sợ như muốn chết điếng tại chỗ…

– Mùa… mày đâu rồi con… đâu rồi…

Tôi phải hít vào mấy hơi, dụi mắt mấy lần rồi lấy hết can đảm để trả lời cha tôi:

– Con… con đây… lát con gọi lại cho cha… nha.

Vừa dứt lời, tôi thả điện thoại xuống giường rồi ra sức thở dốc, phía trước mặt tôi lúc này là thân hình của chị Hồng nhưng gương mặt… gương mặt là của… quỷ… của quỷ…

Nó đi từ từ lại chỗ tôi, bộ tóc xoăn cọng mì dài qua lưng, gương mặt trắng bạch với hai mắt đỏ rực như lửa, bọng mắt đen thui thâm xì, môi tím tái. Đặc biệt là nó đang cười nhìn tôi… nó đang nhe bộ răng gớm ghiếc với hai chiếc răng nanh dài sọc nhọn hoắt… nó cười… nó cười gian xảo…

Tôi trượt dài xuống giường, miệng ú ớ không nói được nên lời, hai mắt mở trừng nhìn về phía nó. Tôi rất muốn bỏ chạy, rất muốn đứng dậy nhưng sức lực tự dưng mất hết… chỉ còn biết nằm im mà chịu đựng sự sợ hãi đến kéo đến…

Quỷ nữ đi đến chỗ tôi, nó khè cái lưỡi dài thòng hù dọa tôi, bộ móng tay nó giơ lên đen xì như tám chục năm không làm móng… nó cười cợt vào bộ mặt xanh mét đang run rẩy của tôi, giọng nó âm trì địa ngục:

“Mày… còn sống được bao lâu nữa đâu… cho tao mượn xác đi… tao tha cho… tao tha cho.”

“Khà… khà… khà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook