Đá Chanh Tuyết

Chương 72: Ngoại truyện 4: Bùi Hoàng Dương và Đặng Oải Hương

Má Bánh Bao

06/05/2024

Người ta hay nói trai chuyên Lý nhiều red flag lắm, không là trap boy thì cũng là bad boy. Đó là đứa nào chứ Bùi Hoàng Dương chắc chắn là một bạn trai ngoan chính hiệu.

Bố mẹ cậu đều là giáo viên, bố còn là hiệu trưởng trường cấp hai, thế nên từ nhỏ đến lớp, Hoàng Dương được nuôi dưỡng và dạy dỗ với điều kiện giáo dục tốt.

Dẫu sở hữu thành tích học tập đáng nể cùng khuôn mặt được coi là đẹp trai, cậu lại chẳng biết tí gì về tình yêu. Trai ngoan mỗi khi được ai tỏ tình thì lặn mất tăm mất tích. Vẫn còn nhớ, năm lớp 10, cậu được một bạn lớp Văn tỏ tình như sau:

[Hoàng Dương ơi, tớ để quên đồ chỗ cậu rồi.]

[Cậu có lộn không? Tớ không thấy đồ nào của cậu hết.]

[Tớ đánh rơi trái tim chỗ cậu.]

[Xin lỗi nha! Tớ không buôn bán nội tạng, trả lại tim cho cậu nè, giữ lấy mà dùng.]

Sau tin nhắn ấy, thứ Bùi Hoàng Dương nhận được là một dòng chữ "hiện không liên lạc được với người này trên messenger'. Mà thật ra cái nết thẳng như ruột ngựa vậy, bị chặn cũng không oan.

Bùi Hoàng Dương cứ ngỡ ba năm cấp ba của mình sẽ trải qua cùng sóng cơ, dòng điện xoay chiều, hạt nhân nguyên tử, nhưng có ai ngờ cậu được gặp ánh sáng đời mình.

Kỉ niệm lần đầu gặp crush? À chắc là crush đi xe máy đi học rồi không quen đường, đâm sầm vào cây cột điện, té chổng mông lên trời. Người đó không ai khác chính là Đặng Oải Hương.

Vì là một người tốt tính, bố mẹ dạy phải biết giúp đỡ mọi người, Hoàng Dương lập tức đỡ lấy bạn, đưa bạn vào phòng y tế của trường.

Cô y tế sát trùng và băng bó vết thương xong xuôi thì đi ra ngoài hóng chuyện với bác lao công, để lại hai đứa nhỏ ngồi im ru trong phòng. Oải Hương ngập ngừng hồi lâu, định nói gì đó rồi lại thôi.

- Sao thế? Cậu định nói gì với tớ hả?

- Ý là... hồi nãy, cậu có thấy tớ té lố lăng quá không?

Con nhỏ đổ mồ hôi lạnh, lỡ như Bùi Hoàng Dương nói có, chắc nó xin cô y tế tiêm một mũi quên đi quá khứ mất. Hoàng Dương không biết Oải Hương lo lắng gì, cậu gãi đầu, thành thực trả lời:

- Không.

Oải Hương thở phào, nhưng đó là cho đến khi nghe câu tiếp theo:

- Tớ thấy chổng mông lên trời cũng không lố lăng lắm đâu.

Đặng Oải Hương: '' ''

Kể từ đó, không bao giờ Oải Hương nói chuyện với Hoàng Dương một lần nào nữa. Bộ cậu có nói sai sao? Cậu có thấy lố lăng tẹo nào đâu, còn thấy hành động ấy quá ư là dễ thương luôn mà.

Oải Hương có khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng cao ráo. Đó là lý do có rất nhiều người tán tỉnh con nhỏ, nó cũng không quá mức nghiêm khắc trong việc yêu đương, ai hợp thì cứ tiến đến, không hợp thì thôi.

Năm lớp 10, Oải Hương và Tuấn Khải ngồi cùng bàn, hợp nhau về cách nói chuyện nên nhanh chóng chuyển sang giai đoạn yêu đương, cơ mà đến năm lớp 11, mối tình ấy dừng lại. Chỉ sau hai tuần từ ngày chia tay, Nguyễn Tuấn Khải công khai hẹn hò với Huyền Diệu. Thề là Đặng Oải Hương cũng cạn lời luôn! Là có thật tâm thật lòng không vậy? Thế mà hứa sẽ cùng nhau đặt nguyện vọng 1 chung trường đại học, buồn cười muốn đi nhà vệ sinh ba chục lần một ngày.

Tuy nhiên, đến cuối năm lớp 12, chuyện tình của Tuấn Khải và Huyền Diệu tan vỡ, hai người dính như sam bỗng trở nên phớt lờ và căm ghét nhau, Oải Hương không nói ra, nhưng trong lòng thì vui lắm!



Lại nói về tình duyên của con nhỏ, nó mới trải qua một kiếp nạn nên chưa sợ hãi gì lắm, vẫn tiếp tục chơi trò mập mờ với Nguyễn Trần Thế Khang.

Thật ra Oải Hương biết Thế Khang không phải loại tốt đẹp gì cho cam, nhìn mặt chưa gì đã thấy nét ngông nghênh và xảo trá rồi. Thế nhưng nó thích chơi trò mập mờ vậy đó. Cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.

- Này Oải Hương, mày có thật lòng thích Thế Khang không? Tao thấy hai đứa mày cứ thả thính mà chẳng công khai tẹo nào, có khi nó giấu mày có bồ thì sao?

- Tao không ngu đến mức bị lừa đâu.

Ngày hôm sau, Bùi Hoàng Dương đánh nhau với Nguyễn Trần Thế Khang vì thằng đó không những có người yêu được mấy tháng trời, mà còn đi nói xấu với Oải Hương với người yêu.

Trời ơi, Oải Hương nghe tin xong sảng hồn, cứng đờ, con nhỏ khóc vì tức chứ không phải đau lòng. Yêu hai thằng trong cùng một nhóm, thằng nào cũng chơi một vố đau không chịu được.

Tuy nhiên, chuyện chấn động hơn là Bùi Hoàng Dương thế mà đánh nhau vì Oải Hương. Vốn từ ngày được ăn sáng miễn phí, Oải Hương đã ngờ ngợ người đó là Hoàng Dương.

Cậu ta là good boy, mà mấy đứa trai ngoan nói chuyện nhàm chán kinh khủng, Oải Hương chẳng muốn dính vào đâu. Tuy nhiên, đôi khi ngắm nhìn nụ cười ngờ nghệch của Hoàng Dương, con nhỏ thấy cũng được được, cũng dễ thương, cũng đáng yêu!

- Cậu còn đau chỗ nào không?

Băng bó tay cho Hoàng Dương xong, con nhỏ ngước mắt lên hỏi, mặt Hoàng Dương chợt đỏ ửng, bẽn lẽn mãi mới nói tròn vành rõ chữ:

- Không đau lắm!

- Lần sau không cần liều mình thế đâu.

Con nhỏ gom hết bông y tế, băng cứu thương sau khi sát trùng ném vào sọt rác, lúc Oải Hương ngoảnh mặt nhìn xem Hoàng Dương còn ổn không thì tá hỏa khi thấy cậu ta đang ôm đầu suy tư. Không biết đang suy nghĩ cái gì mà nó thấy cả nếp nhăn trên trán Hoàng Dương.

- Làm sao vậy? Bị đau ở đâu hả?

- Không.

Hoàng Dương trầm giọng đáp, Oải Hương càng thấy khó hiểu hơn.

- Ủa chứ cậu bị làm sao?

- Ý là... bộ còn lần sau hả?

Đặng Oải Hương: '' ''

Bùi Hoàng Dương là một giống loài gì đó rất dễ khiến nó cạn lời. Oải Hương cười mỉm, vô tư trả lời:

- Ý tớ là cậu không cần phải bảo vệ tớ như thế, điều này vừa làm phiền đến cậu, vừa khiến tớ áy náy.

- Tớ không phiền, cũng mong cậu đừng áy náy.

Hoàng Dương bỗng nhiên nghiêm túc lạ thường, hai mắt sáng trưng nhìn thẳng Oải Hương, khiến nó bắt đầu ngài ngại. Hình như Oải Hương đang dần hiểu ra điều Hoàng Dương muốn ám chỉ.

- Cậu hiểu mà, chẳng ai thấy phiền với người con gái mình thích hết...



Vừa dứt lời, Hoàng Dương đã cúi gằm mặt, thứ duy nhất Oải Hương có thể nhìn được là đôi tai đỏ hơn trái cà chua.

Oải Hương đã yêu đương với nhiều anh đẹp trai, nhà giàu. Trong số đó, không ít người nói những lời ngọt ngào, hường phấn. Ấy thế mà câu nói này và câu "Tớ sợ cậu bị nắng." khiến trái tim Đặng Oải Hương biết thổn thức, rung động thật sự là gì.

Từ đó đến hết khoảng thời gian tập văn nghệ, mối quan hệ giữa hai đứa khởi sắc hơn nhiều, thế nhưng mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở mức "trên tình bạn, dưới tình yêu".

Điều đó khiến một đứa có kinh nghiệm yêu đương như Oải Hương thoáng chốc bối rối, đừng có nói là lại bị gài bẫy nữa nhé, nó mệt mỏi lắm rồi!

- Oải Hương! Oải Hương! ĐẶNG OẢI HƯƠNG!

Tiếng gọi của Huy Anh thất thanh bên tai, con nhỏ thầm suy nghĩ kiếp nạn tiếp theo lại tới rồi đó.

- Sao?

- Mấy bữa nay, sao thấy Gạo im ru vậy? Gạo có tâm sự gì với mày không?

Hễ Huy Anh há miệng ra nói chuyện, một câu sẽ là Gạo, câu còn lại là Mộc Miên. Oải Hương trở thành trợ thủ đắc lực cho việc chinh phục trái tim crush của Trịnh Hữu Huy Anh cũng muốn phát điên. Nếu không phải Huy Anh hứa mai mốt tốt nghiệp cho Oải Hương một chỉ vàng thì nó chẳng đảm đương nhiệm vụ lành ít dữ nhiều này đâu.

- Tự đi mà hỏi, Mộc Miên có tâm sự với tao đâu mà tao biết.

- Này, mày bị đũy tình yêu quật à? Trông thất thần thế!

Oải Hương quay sang lườm nguýt Huy Anh một cái, thằng cha đó đẹp trai mà ngả ngớn thấy ghét. Trong đầu Oải Hương bỗng có một suy nghĩ chạy rẹt qua, con nhỏ hỏi:

- Ê mà Huy Anh, nếu một thằng con trai tỏ ý thích một đứa con gái, nhưng mãi vẫn không tỏ tình thì đó là ý gì?

Huy Anh bày đặt vuốt cằm, mãi mới trả lời:

- Thường thì mày đang rơi vào trường hợp mập mờ không hồi kết rồi đó.

Oải Hương bỗng chốc ỉu xìu sau khi nghe câu ấy, nó cảm thấy mất niềm tin vào tin yêu mất rồi.

- Thôi, đừng yêu đương, tạm giữ crush giùm bố mày với. Giả dụ có đứa nào xin in4 hay tán Gạo, mày phải báo liền. Một chỉ vàng đang chờ mày đấy!

Huy Anh dặn đi dặn lại, Oải Hương chỉ biết ngán ngẩm đồng ý. Tất cả là vì hạnh phúc của Mộc Miên, không phải vì nó tham tiền đâu.

Con nhỏ lủi thủi xách cặp đi học, thế quái nào trường vắng tanh, quanh đi quẩn lại vẫn thấy mình Oải Hương và cái trống trường. Nó định quay xe đi về thì đâu ra một bó hoa hồng hiện ra trước mặt, ánh sáng đèn ông sao thắp sáng cả một góc sân tối thui.

Bùi Hoàng Dương mặc áo sơ mi, trông cực kì lịch lãm, trưởng thành, cậu quỳ xuống, chân thành phát biểu:

- Tớ không giỏi ăn nói, cũng không biết cách chọc cậu cười, nhưng tớ hứa tớ sẽ không để cậu khóc. Còn nếu cậu khóc, tớ xin phép lau nước mắt cho cậu, được không Oải Hương?

Kèo này, Oải Hương đành phải tạm bỏ qua lời Huy Anh rồi, một chỉ vàng gì nữa, chị mày bận yêu Bùi Hoàng Dương đây.

Mối quan hệ yêu đương của hai đứa nó ấy à. Một đứa học thiết kế thời trang trường đại học Văn Lang, một đứa học công nghệ thông tin trường Đại học Khoa học tự nhiên. Một đứa hay cười, đứa còn lại nhìn đứa kia rồi cười theo. Một đứa nói rất nhiều, đứa còn lại lắng nghe những lời đứa kia nói. Một đứa cực kì yêu đứa kia và đứa kia cũng yêu đứa còn lại rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đá Chanh Tuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook