Chương 44: Tâm tư
Má Bánh Bao
06/05/2024
Huy Anh là người giải thoát tôi trước bóng ma tâm lí đối với Hoàng Bảo Khôi và lũ bạn cấp hai. Từ lúc nó dắt tôi đi, tôi đã không thể kiềm chế được cơn khóc nức nở, khóc vì tức, vì không cam tâm, khóc vì tức giận trước hành động của Hoàng Bảo Khôi. Tôi không muốn bản thân yếu đuối như thế, nhưng Huy Anh lại nói rằng tôi cứ khóc đi, khóc thỏa sức đến khi cảm thấy hết buồn thì thôi.
Hình như Huy Anh thích tôi lắm rồi!
Nó dồn tôi dựa vào bức tường gạch cũ, ánh mắt ấy không còn giống Huy Anh ngày thường nữa. Huy Anh bày tỏ tất cả tình cảm nó dành cho tôi bốn năm qua bằng giọng nói không thể cục súc hơn.
Ừ tôi muốn giả vờ không biết gì cũng không được...
Đáy mắt Huy Anh lóe lên tia lửa sáng rực, nó bỗng vục mặt hôn tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi đã vô thức chìm trong cảm giác vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt từ nụ hôn của Huy Anh.
Tôi không thể phủ nhận lớp phòng ngự của mình đã có dấu hiệu lung lay và chỉ cần thêm một cơn gió thoảng qua, trái tim tôi sẽ tự do đập rộn ràng vì ai đó, vì cái người đã ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm qua với tư cách "bạn thân".
Nụ hôn ấy dường như muốn cướp lấy hết tâm trí, linh hồn, sự tỉnh táo cuối cùng mà tôi có...
Huy Anh hoàn toàn muốn dùng cái hôn nồng nhiệt này để nói rõ một điều: nó không muốn giả vờ nữa, nó muốn thoát khỏi friendzone với tôi và từ bây giờ, Huy Anh sẽ chính thức theo đuổi tôi.
Vậy còn tôi thì sao? Sự đụng chạm quá mức gần gũi làm tôi vừa sửng sốt, vừa khơi gợi một cảm xúc không thể kìm nén thêm chút nào nữa: Tôi thích Trịnh Hữu Huy Anh.
Có lẽ từ khi nó lao đến ôm tôi hôm bắt đom đóm ở bờ hồ hoặc cũng có thể vì nó đã bảo vệ con bé vừa có gia cảnh tồi tàn, vừa bị tẩy chay những năm cấp hai...
Hay trong khoảng thời gian chúng tôi ở trong mối quan hệ "bạn thân", Huy Anh lặng lẽ yêu tôi, còn tôi âm thầm rung động với Huy Anh. Thứ tình cảm ấy đã đâm chồi nảy lộc từ rất lâu, lâu đến mức tôi còn không biết từ khi nào. Nhưng tôi luôn khăng khăng phủ nhận với lòng mình rằng tôi không thích nó.
Nếu không thích, tại sao lại ghen? Nếu không thích, tại sao tim lại đập nhanh điên cuồng khi đôi môi của nó chạm lên cánh môi của tôi?
Sự ngộ nhận, lầm tưởng bao năm qua đã khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc day dứt và đau xót ngay sau khi đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Huy Anh và tôi đều có tình cảm với nhau, nhưng thế thì đã sao chứ?
Nếu có vô vàn lý do để tôi yêu Huy Anh thì cũng có hằng hà sa số lý do chúng tôi không nên tiến đến mối quan hệ mang tên "tình yêu"...
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai đứa hẹn hò với nhau, nhưng sự thật chua chát luôn dập tắt hi vọng nhen nhóm trong trái tim rung rinh của tôi.
Lý do đầu tiên là bởi vì tôi rất trân trọng tình bạn hiếm có này. Chuyện bạo lực học đường năm cuối cấp và những lời nói xấu sau lưng khi học đội tuyển đã làm tôi mất niềm tin vào tình bạn.
Vậy nên khi Huy Anh đề nghị muốn làm bạn với tôi, tôi đã vui mừng khôn xiết. Nếu như chúng tôi yêu đương, mai sau chia tay, tôi sẽ mất tất cả, mất một người bạn thân thiết và mất cả người tôi thầm thương bấy lâu.
Lý do thứ hai chính là tôi sợ... Tôi yêu Huy Anh, nhưng càng yêu bản thân hơn. Tôi không muốn trong một mối quan hệ mà bản thân lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ có ngày chúng tôi chia tay, sẽ có ngày tôi lại bị bỏ rơi, mà tôi thì rất sợ việc bị bỏ lại.
Người bố năm xưa cõng tôi trên lưng đã vì nợ nần mà tự vẫn, người mẹ hiền của những năm tháng tuổi thơ cũng chẳng còn đoái hoài đến tôi, người bạn thân 10 năm đã dứt khoát rũ bỏ tình cảm và vứt lại tôi vật vờ trong nỗi đau khổ ở phía sau...
Người đó là Trịnh Hữu Huy Anh, lòng tôi lại càng mất cảm giác an toàn. Nó đã trải qua việc yêu đương với biết bao người, nhưng chẳng có người nào khiến nó phải bày ra dáng vẻ bi lụy. Tôi không dám chắc, tình cảm nó dành cho tôi có thể sâu đậm trong bao lâu. Lỡ như có một ngày, nó trở về bộ dạng trap boy ban đầu và sẵn sàng tổn thương đến trái tim tựa pha lê dễ vỡ của tôi. Lỡ như tôi không phải là ngoại lệ duy nhất của nó thì sao?
Lý do thứ ba mà tôi nhất quyết không muốn yêu đương chính là gia cảnh thảm hại của tôi. Có thể do tôi đã suy nghĩ xa xôi, nhưng ngay từ đầu, nhìn cảnh bố đánh mẹ, tôi không còn tin tưởng vào tình yêu cũng như hôn nhân.
Tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ theo chủ nghĩa độc thân, tự kiếm tiền nuôi mình, tự tạo hạnh phúc cho mình mà không cần phụ thuộc vào thằng đàn ông nào. Thế nhưng ước mơ tôi đã vạch sẵn những năm qua vì sự xuất hiện của Huy Anh mà hết lần này đến lần khác suýt thì chệch quỹ đạo.
Hơn nữa, cũng bởi vì gia cảnh rách tàn ấy, những người hàng xóm đến tận bây giờ vẫn còn dị nghị rằng tôi có một người cha thất bại thế nào, bọn họ đay nghiến hai mẹ con tôi bằng khuôn mặt thản nhiên từ khi tôi còn nhỏ đến khi tôi lớn lên.
Tôi tin chắc rằng chẳng có người bố, người mẹ nào muốn con mình có bạn bè là một đứa con mất cha như tôi. Càng chẳng có bậc phụ huynh nào muốn con cái yêu đương với một đứa "đầu đường xó chợ " như tôi.
Tại sao tôi lại nghĩ đến những thứ ấy à? Bởi vì tôi không muốn bản thân chỉ chơi đùa trong một mối quan hệ phức tạp với Huy Anh. Nếu nó thích tôi thật lòng, chúng tôi phải nghiêm túc yêu nhau.
Tuy nhiên, việc yêu đương ấy trong tương lai không sớm thì muộn cũng bị ngăn cản bởi gia đình. Tôi phải thừa nhận một điều bản thân mình đã luôn tự ti khi nghĩ đến điều đó. Những suy nghĩ tiêu cực đã giữ lấy đôi chân và trái tim của tôi.
Giữa chúng tôi không chỉ đơn giản là cách biệt những thứ có thể thay đổi như nhan sắc, trí tuệ...mà đó là sự không tương xứng to lớn về gia cảnh, về các mối quan hệ...
Điều cuối cùng chính là tôi lo bản thân sẽ gây tổn thương cho Huy Anh khi hai đứa yêu nhau. Những tai họa ập đến với tôi từ gia đình đến trường học đã làm tôi bị overthinking. Yêu một người mắc chứng overthinking không có gì thú vị cả. Ngàn kiếp tôi cũng không muốn làm Huy Anh trở nên tiêu cực, đấu tranh với vô số những câu chuyện đau khổ mà bản thân tự suy diễn hay bầu bạn với nước mắt hằng đêm như tôi.
Trên đời này có lẽ sẽ có Lọ Lem, cũng có thể sẽ có hoàng tử, nhưng chắc gì họ yêu nhau. Tôi tin vào tình yêu, nhưng không tin một tình yêu tươi đẹp sẽ đến với tôi.
Hình như Huy Anh thích tôi lắm rồi!
Nó dồn tôi dựa vào bức tường gạch cũ, ánh mắt ấy không còn giống Huy Anh ngày thường nữa. Huy Anh bày tỏ tất cả tình cảm nó dành cho tôi bốn năm qua bằng giọng nói không thể cục súc hơn.
Ừ tôi muốn giả vờ không biết gì cũng không được...
Đáy mắt Huy Anh lóe lên tia lửa sáng rực, nó bỗng vục mặt hôn tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi đã vô thức chìm trong cảm giác vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt từ nụ hôn của Huy Anh.
Tôi không thể phủ nhận lớp phòng ngự của mình đã có dấu hiệu lung lay và chỉ cần thêm một cơn gió thoảng qua, trái tim tôi sẽ tự do đập rộn ràng vì ai đó, vì cái người đã ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm qua với tư cách "bạn thân".
Nụ hôn ấy dường như muốn cướp lấy hết tâm trí, linh hồn, sự tỉnh táo cuối cùng mà tôi có...
Huy Anh hoàn toàn muốn dùng cái hôn nồng nhiệt này để nói rõ một điều: nó không muốn giả vờ nữa, nó muốn thoát khỏi friendzone với tôi và từ bây giờ, Huy Anh sẽ chính thức theo đuổi tôi.
Vậy còn tôi thì sao? Sự đụng chạm quá mức gần gũi làm tôi vừa sửng sốt, vừa khơi gợi một cảm xúc không thể kìm nén thêm chút nào nữa: Tôi thích Trịnh Hữu Huy Anh.
Có lẽ từ khi nó lao đến ôm tôi hôm bắt đom đóm ở bờ hồ hoặc cũng có thể vì nó đã bảo vệ con bé vừa có gia cảnh tồi tàn, vừa bị tẩy chay những năm cấp hai...
Hay trong khoảng thời gian chúng tôi ở trong mối quan hệ "bạn thân", Huy Anh lặng lẽ yêu tôi, còn tôi âm thầm rung động với Huy Anh. Thứ tình cảm ấy đã đâm chồi nảy lộc từ rất lâu, lâu đến mức tôi còn không biết từ khi nào. Nhưng tôi luôn khăng khăng phủ nhận với lòng mình rằng tôi không thích nó.
Nếu không thích, tại sao lại ghen? Nếu không thích, tại sao tim lại đập nhanh điên cuồng khi đôi môi của nó chạm lên cánh môi của tôi?
Sự ngộ nhận, lầm tưởng bao năm qua đã khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc day dứt và đau xót ngay sau khi đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Huy Anh và tôi đều có tình cảm với nhau, nhưng thế thì đã sao chứ?
Nếu có vô vàn lý do để tôi yêu Huy Anh thì cũng có hằng hà sa số lý do chúng tôi không nên tiến đến mối quan hệ mang tên "tình yêu"...
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai đứa hẹn hò với nhau, nhưng sự thật chua chát luôn dập tắt hi vọng nhen nhóm trong trái tim rung rinh của tôi.
Lý do đầu tiên là bởi vì tôi rất trân trọng tình bạn hiếm có này. Chuyện bạo lực học đường năm cuối cấp và những lời nói xấu sau lưng khi học đội tuyển đã làm tôi mất niềm tin vào tình bạn.
Vậy nên khi Huy Anh đề nghị muốn làm bạn với tôi, tôi đã vui mừng khôn xiết. Nếu như chúng tôi yêu đương, mai sau chia tay, tôi sẽ mất tất cả, mất một người bạn thân thiết và mất cả người tôi thầm thương bấy lâu.
Lý do thứ hai chính là tôi sợ... Tôi yêu Huy Anh, nhưng càng yêu bản thân hơn. Tôi không muốn trong một mối quan hệ mà bản thân lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ có ngày chúng tôi chia tay, sẽ có ngày tôi lại bị bỏ rơi, mà tôi thì rất sợ việc bị bỏ lại.
Người bố năm xưa cõng tôi trên lưng đã vì nợ nần mà tự vẫn, người mẹ hiền của những năm tháng tuổi thơ cũng chẳng còn đoái hoài đến tôi, người bạn thân 10 năm đã dứt khoát rũ bỏ tình cảm và vứt lại tôi vật vờ trong nỗi đau khổ ở phía sau...
Người đó là Trịnh Hữu Huy Anh, lòng tôi lại càng mất cảm giác an toàn. Nó đã trải qua việc yêu đương với biết bao người, nhưng chẳng có người nào khiến nó phải bày ra dáng vẻ bi lụy. Tôi không dám chắc, tình cảm nó dành cho tôi có thể sâu đậm trong bao lâu. Lỡ như có một ngày, nó trở về bộ dạng trap boy ban đầu và sẵn sàng tổn thương đến trái tim tựa pha lê dễ vỡ của tôi. Lỡ như tôi không phải là ngoại lệ duy nhất của nó thì sao?
Lý do thứ ba mà tôi nhất quyết không muốn yêu đương chính là gia cảnh thảm hại của tôi. Có thể do tôi đã suy nghĩ xa xôi, nhưng ngay từ đầu, nhìn cảnh bố đánh mẹ, tôi không còn tin tưởng vào tình yêu cũng như hôn nhân.
Tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ theo chủ nghĩa độc thân, tự kiếm tiền nuôi mình, tự tạo hạnh phúc cho mình mà không cần phụ thuộc vào thằng đàn ông nào. Thế nhưng ước mơ tôi đã vạch sẵn những năm qua vì sự xuất hiện của Huy Anh mà hết lần này đến lần khác suýt thì chệch quỹ đạo.
Hơn nữa, cũng bởi vì gia cảnh rách tàn ấy, những người hàng xóm đến tận bây giờ vẫn còn dị nghị rằng tôi có một người cha thất bại thế nào, bọn họ đay nghiến hai mẹ con tôi bằng khuôn mặt thản nhiên từ khi tôi còn nhỏ đến khi tôi lớn lên.
Tôi tin chắc rằng chẳng có người bố, người mẹ nào muốn con mình có bạn bè là một đứa con mất cha như tôi. Càng chẳng có bậc phụ huynh nào muốn con cái yêu đương với một đứa "đầu đường xó chợ " như tôi.
Tại sao tôi lại nghĩ đến những thứ ấy à? Bởi vì tôi không muốn bản thân chỉ chơi đùa trong một mối quan hệ phức tạp với Huy Anh. Nếu nó thích tôi thật lòng, chúng tôi phải nghiêm túc yêu nhau.
Tuy nhiên, việc yêu đương ấy trong tương lai không sớm thì muộn cũng bị ngăn cản bởi gia đình. Tôi phải thừa nhận một điều bản thân mình đã luôn tự ti khi nghĩ đến điều đó. Những suy nghĩ tiêu cực đã giữ lấy đôi chân và trái tim của tôi.
Giữa chúng tôi không chỉ đơn giản là cách biệt những thứ có thể thay đổi như nhan sắc, trí tuệ...mà đó là sự không tương xứng to lớn về gia cảnh, về các mối quan hệ...
Điều cuối cùng chính là tôi lo bản thân sẽ gây tổn thương cho Huy Anh khi hai đứa yêu nhau. Những tai họa ập đến với tôi từ gia đình đến trường học đã làm tôi bị overthinking. Yêu một người mắc chứng overthinking không có gì thú vị cả. Ngàn kiếp tôi cũng không muốn làm Huy Anh trở nên tiêu cực, đấu tranh với vô số những câu chuyện đau khổ mà bản thân tự suy diễn hay bầu bạn với nước mắt hằng đêm như tôi.
Trên đời này có lẽ sẽ có Lọ Lem, cũng có thể sẽ có hoàng tử, nhưng chắc gì họ yêu nhau. Tôi tin vào tình yêu, nhưng không tin một tình yêu tươi đẹp sẽ đến với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.