Chương 18: Tôi và em
Má Bánh Bao
06/05/2024
Chương này được viết theo ngôi kể của Huy Anh.
Tôi gặp em ở cái tuổi dậy thì nông nổi. Em và tôi là hai con người thuộc hai hành tinh song song. Em là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, thành tích luôn đứng đầu. Còn tôi là một thằng nhóc ngổ ngáo, học không đến đâu mà chơi thì tới bến.
Nếu để nói về ấn tượng đầu với em, câu trả lời là không có gì. Tôi đã quên mất dáng vẻ của em trông thế nào khi lần đầu hiện hữu trong con ngươi đen láy của tôi. Có lẽ là một cô bé mọt sách với những quyển tập, tờ đề chất ngổn ngang trên bàn hoặc cũng có thể là một bạn học sinh bị cả lớp cô lập, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi không nên có ở độ tuổi 13, 14.
Lần đầu tiếp xúc và nói chuyện với em là khi tôi bị bà cô dạy Vật Lý đòi kiểm tra vở. Quyển vở trắng tinh, chỉ có vài nét bút nguệch ngoạc đã khiến tôi phải nhận hình phạt chép bài. Hồi đó tôi ghét bà cô đấy lắm, nhưng đôi khi lại tự bật cười khi nhớ đến chuyện xưa cũ. Nếu không có chuyện xui xẻo ấy, chắc gì tôi được nói chuyện với em. Em cũng như những lớp trưởng chăm ngoan khác, hiền lành cho tôi mượn quyển vở dày cộm, ghi chép từ công thức này đến dạng bài khác.
Những tháng ngày không có chút liên quan của tôi và em cứ thế tiếp diễn cho đến mùa đông năm đó. Từ miệng đời, tôi mới biết gia cảnh của Mộc Miên. Thì ra em sống trong nỗi đau khổ về gia đình và sự bất lực khi gặp bạo lực học đường bao nhiêu tháng qua.
Bố em kết thúc sinh mạng vì không gồng gánh được nợ nần, mẹ em có vẻ không hề yêu thương em bình thường như cách những bà mẹ hay làm. Chuyện về con của kẻ tự vẫn cứ được truyền từ miệng của những đám trẻ mang khuôn mặt trẻ thơ nhưng miệng lưỡi cay nghiệt.
Tôi cũng có khác gì lũ người tàn độc ấy mà có quyền lên tiếng. Vốn tính bất cần, lạnh nhạt, tôi cũng chỉ hơi bất ngờ lúc đầu, không hình dung nổi cô bé có chiếc mắt kính đen luôn luôn nghiêm túc học hành, lại sinh ra ở gia đình tồi tàn như vậy. Bố mẹ từng dạy tôi phải cảm thông cho số phận của những người nghèo khổ, nhưng tôi không có lòng thánh thiện đến thế. Hoàng Bảo Khôi luôn lấy lý do nhà em nợ nhà nó mà hết lần này đến lần khác bắt nạt em. Bọn con trai trong lớp cũng không ngần ngại hùa theo.
Còn tôi, tôi có mặt ở những nơi em bị người ta nói xấu, bị bọn con trai phỉ nhổ coi thường, bị lũ con gái chỉ trỏ đặt điều, nhưng tôi chẳng làm gì cả, chỉ liếc mắt nhìn em đầy vẻ thờ ơ.
Thế nhưng người con gái ấy thật sự rất kỳ lạ! Sao một đứa trẻ mới chỉ 14 tuổi lại có thể thản nhiên với cuộc đời đến vậy được nhỉ? Tại sao bị bắt nạt nhưng chẳng bao giờ thể hiện nét yếu đuối trên gương mặt? Tại sao sau khi bị ném cặp vào hố rác, em vẫn có thể thản nhiên đeo cặp trở về nhà?
Và tôi bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ. Chẳng hạn như tự hỏi liệu rằng người con gái tên Vũ An Mộc Miên ấy có bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa cuộc đời này không? Chẳng lẽ gặp phải những điều gây ám ảnh như thế mà vẫn không thấy đau, vẫn không thấy muốn khóc sao?
À thì ra không phải không đau, cũng không phải không thể khóc, chẳng qua đó là vai diễn trong cuộc sống kinh khủng của em. Em diễn dáng vẻ nhẹ nhàng, trầm ổn đương đầu với cuộc đời và rồi dùng con dao lam để nhắc nhở mình còn sống khi màn đêm buông xuống.
Tôi – vốn là kẻ chẳng thiết tha gì cuộc sống này. Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy việc sống có lẽ là trách nhiệm khó khăn nhất mà con người phải gánh chịu. Sống khác tồn tại, sống thì phải hạnh phúc, phải tìm được chân lý cho cuộc đời, phải biết mình sống để làm gì. Ấy thế mà tôi chẳng biết mục đích mình được sinh ra là gì hết. Để bị ruồng bỏ như cách người mẹ ruột mắc phải căn bệnh trầm cảm sau sinh và có ý định tự sát cùng đứa trẻ mới hai tháng tuổi như tôi chăng?
Tôi biết mình mang tư tưởng lạc loài so với số đông các bạn cùng lứa, tôi không thể nhiệt huyết, không vui vẻ với dòng chảy thanh xuân. Tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa hàng tỉ con người tồn tại trên cuộc đời này. Thế nhưng ở Mộc Miên, tôi tìm thấy điểm tương đồng.
Em khổ về cả thể xác lẫn tinh thần, còn tôi cũng khổ, khổ vì phải sống. Tôi cũng từng mang theo một suy nghĩ bi quan, nếu tôi là Mộc Miên, có lẽ tôi sẽ gieo mình xuống hồ nước sâu thăm thẳm hoặc lao ra trước một chiếc xe tải hạng nặng chăng? Vì ít ra Mộc Miên có lý do chính đáng để tự sát mà, còn tôi thì không.
Tôi chơi với bọn Hoàng Bảo Khôi cũng chỉ đơn giản vì đó là lựa chọn duy nhất. Tôi không hiểu tại sao chúng nó có thể cười đùa trên nỗi thống khổ của người khác. Đó là sự phát triển tâm lí của những đứa trẻ dậy thì sao? Không, tuyệt đối không phải và chính cái sự căm ghét hành động bạo lực đang dần sục sôi trong lòng sau bao ngày nhìn thấy em bị bắt nạt, tôi đã quyết định giúp em.
Em ơi, ngàn lần đừng tha thứ cho tôi... Nếu biết trước có ngày em biến thành nỗi sâu thẳm trong cõi lòng hiu quạnh của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em đối mặt với thế gian đáng sợ ấy.
Có lẽ định mệnh gieo rắc giúp tôi bước đầu chìm sâu trong mối tình si này. Một hôm nọ, tôi đi chơi với bọn bạn như thường và tụi nó bắt đầu lên cơn muốn khám phá những thứ mới lạ, những thứ mà nhà trường và gia đình cấm cản. Tôi không có hứng thú và rời đi ngay dưới cái lạnh xé tan tim can của mùa đông, lang thang một hồi đến gốc cây gạo, vài chiếc lá còn rơi vương vãi trên nền đất gồ ghề.
Bỗng từ đâu đó trong con hẻm u tối ẩm thấp, tôi nghe tiếng mắng chửi của phụ nữ, giọng nói âm ấm ấy lại thốt ra những câu từ cay nghiệt nhất.
- Tất cả là tại mày, tại mày hủy hoại cuộc đời của tao.
- Cút đi con quỷ, mày biến cuộc đời tao thành một đống thảm hại rồi.
- Mày cũng y hệt thằng bố mày thôi, sao không chết đi cho bớt chật đất?
Tiếng bốp tai chan chát còn văng vẳng bên tai tôi. Chỉ một vài phút sau, dáng người nhỏ bé, hơn nửa cơ thể bị bóng tối nuốt chửng xuất hiện sau bức tường gạch cũ.
Dưới ánh đèn lập lòe của điện đường, tôi nhận ra đó là Vũ An Mộc Miên. Trên trán em vẫn là chiếc khăn tang, bộ váy trắng muốt cùng khuôn mặt nhợt nhạt vì nhiều đêm mất ngủ khiến tôi đứng hình một lúc lâu.Tôi không thấy em khóc, chỉ lững thững bước đi trong cái lạnh xé da xé thịt ấy thôi. Chẳng biết tại sao, tôi cũng lê bước cùng em.
Hình như em không hề sợ rằng giữa đêm khuya này sẽ có nguy cơ gặp người xấu, mải mê đi một đoạn đường đến bờ hồ rộng lớn. Em đưa đôi mắt buồn rười rượi nhìn những cơn sóng dập dờn trên mặt hồ. Bây giờ tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của em. Tim tôi bỗng đập chậm lại vài nhịp, tại sao đến giờ tôi mới nhận ra em đẹp đến vậy nhỉ?
Cặp kính hình chữ nhật đã che đi đôi mắt hổ phách tuyệt trần ấy, đôi mắt em mang vẻ bình tĩnh lạ thường, nhưng lại phảng phất nét buồn man mác, cảm giác từng trải xen lẫn đau khổ cứ vất vưởng nơi đáy mắt nhàn nhạt đó.
Tôi phát hiện ra làn da em rất trắng, cái trắng ấy khiến em như một thiên thần giáng xuống cõi hư vô bi thảm này. Mái tóc xõa ngang eo, vẫn còn thấy rõ phần đuôi cháy nắng lại kéo em về thực tại. Không có thiên thần nào lại có mái tóc cháy nắng như em. Đôi môi anh đào của em... rất đẹp. Tôi chẳng có lời nào để miêu tả vẻ đẹp nên thơ ấy.
Tôi cứ giống như người nông dân tìm được viên ngọc trong vườn, không hề có nhận thức về vẻ đẹp rạng ngời lúc ban đầu, nhưng mãi về sau khi phát hiện ra hòn ngọc ấy quý giá, kiêu sa biết bao nhiêu, lại trân trọng chiêm ngưỡng từng khắc, từng giây.
Đến giờ thì tôi mới hiểu đống suy nghĩ mơ hồ của bản thân trong những năm tháng ấy. Tôi có cơ hội được nhìn thấy vẻ đẹp buồn hiu hắt qua tâm hồn ghim đầy mảnh sành của em, sau đó tôi như kẻ lạc lối bước vào mê cung, khám phá dần những thứ thuộc về người con gái ấy. Ừ, tôi thấy em đẹp, đẹp cả về vẻ ngoài lẫn trái tim.
Có vẻ như em định làm gì? Tôi hốt hoảng nhìn những bước chân chạy như thể muốn biến mất khỏi thế gian này. Em lao về làn nước lạnh ngắt, tôi chẳng còn chút nhận thức nào cả, chỉ biết chạy hết sức để ngăn em lại bằng cái ôm siết chặt. Em ngơ ngác nhìn tôi, khuôn mặt em lúc này khiến tôi chỉ muốn bảo vệ, bảo vệ đến khi nào tôi không còn hơi thở.
Em nói với tôi em chỉ là đi bắt đom đóm, câu trả lời khiến tôi vừa muốn bật cười chế giễu bản thân, lại vừa muốn ôm em xoa dịu đi nỗi đau bao ngày, bao tháng, bao năm qua. Em lại diễn trò nữa rồi. Nếu muốn bắt đom đóm tại sao lại chọn chỗ sâu nhất mà nhảy? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật lòng mong muốn làm bạn với em. Tại sao không phải là ngỏ lời yêu em à? Bởi vì em quá đơn thuần, quá thiêng liêng, tôi tự cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, lại càng không muốn đánh mất cơ hội được bảo vệ em.
Kể từ đó, tôi chính thức trở thành người bảo hộ của Vũ An Mộc Miên. Nhà bán vàng để làm gì, nhà giàu nứt đố đổ vách để làm gì, tất nhiên để chặn những lời nói không hay về em. Nhờ quyền lực từ gia đình tôi, câu chuyện về con gái của kẻ tự sát vì nợ nần biến mất như một cơn gió.
Tôi thân với em hơn, em mở lòng với tôi, với tư cách là một người bạn. Khi ấy đôi mắt của tôi chẳng thể nào có thể nhìn em bình thường, nhìn kiểu gì vẫn mang theo nét muốn có được em.
Dần dần em cũng nhận ra điều đó, năm lớp 9, em có vẻ ghét tôi hơn. Nhưng em không hề tỏ ra lạnh nhạt theo cách những đứa con gái vẫn làm với những thằng con trai mà tụi nó không thích, em thẳng thừng nói với tôi: nếu muốn làm bạn với em thì đừng đặt tình cảm nam nữ vào, còn nếu cảm thấy không làm được thì chấm dứt tình bạn này đi.
Tôi cười khúc khích che giấu cho nỗi đau chua chát bên trong trái tim chi chít thương tổn, thích chí xoa mái tóc của em, miệng vẫn giữ nụ cười như nghe được chuyện hài hước nhất trần đời:
- Bị ảo à? Bố mày có phải là chó đâu mà thích mày?
Em nghe xong câu đó, lập tức hích củ chỏ đập thẳng vào bụng tôi, khiến tôi la oai oái, nhưng tôi biết em cảm thấy an tâm hơn rồi, đáy mắt mang vẻ vui vẻ bình yên lắm!
Chẳng phải chỉ cần em vui, tôi cũng mãn nguyện rồi sao?
Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng em cũng chỉ xem tôi như một thằng bạn thân. Điều đó làm tôi day dứt đến nỗi phải tự nhắc nhở mình mau dừng lại tình cảm này. Và tôi đã hối hận... hối hận vì mối quan hệ giữa tôi với em chỉ là bạn!
Tôi bắt đầu che giấu cảm xúc của mình bằng cách chơi trò mập mờ với nhiều bạn gái, thậm chí còn thay người yêu như thay áo. Chỉ để em mãi mãi cũng không phát hiện ra một điều: tôi yêu em.
Thật là một suy nghĩ ngu xuẩn!
Dẫu đến tận bây giờ, những người hẹn hò hay bắt chuyện qua loa cùng tôi đều chỉ vì bọn họ hứng thú với nhan sắc, với gia cảnh bán vàng hoặc đơn giản vì muốn biến tôi thành chiến tích trong lịch sử tình trường thì tôi vẫn cảm thấy hành động của mình đáng bị lên án.
Càng có nhiều người yêu cũ, tôi mới càng cảm thấy tình yêu thật xa xỉ. Thay người yêu như thay áo, nhưng lại chẳng cảm nhận được mùi vị thực sự của tình yêu là gì, lại càng không thể che giấu được khát khao thương Mộc Miên, tôi thực thảm hại.
Ấy vậy mà ở một con người không thể trả lời câu hỏi "Sau này em muốn làm gì?" như tôi lại vì Mộc Miên chọn học trường chuyên, mà cũng cố gắng nhồi nhét mớ kiến thức rối như tơ vò vào đầu.
Em chọn học chuyên Lý, mặc dù năng lượng toả ra của em lại chẳng như thế. Tôi ghét Vật lý nhất cái cuộc đời này, tại sao có thứ khô khan, khó nhằn tồn tại được vậy trời? Có học bao nhiêu cũng không thuộc được công thức, tôi dường như muốn từ bỏ việc học cùng trường với em.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như ở mái trường mới, em sẽ bị bọn trường cũ nhắc lại chuyện năm xưa, em làm sao đối mặt với những lời nói, hành động tàn khốc ấy được? Lỡ như em gặp được mối tình đầu thì tôi biết phải làm sao? Lỡ như... rất nhiều chuyện lỡ như có thể xảy ra nếu không còn tôi trong cuộc đời của em.
Vì thế, tôi vẫn phải học, dù có đau đầu, điên não thế nào thì tôi vẫn phải cố gắng để học cùng em. Tôi không dám nhớ lại tháng ngày khủng hoảng tinh thần, sống vật vờ với vật lý ấy, cứ như địa ngục trần gian vậy.
Cũng may, em luôn giúp tôi, chiều chiều lại chỉ cho tôi dạng chuyển động, rồi quang học, nhiệt học hay phần điện một chiều. Nhờ có em và nhờ nghị lực phi thường, tôi đậu chuyên, đậu hẳn vị trí 21/35 nhé, còn em trở thành thủ khoa đầu vào khối chuyên lý.
Năm đó, nhà tôi mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm, còn tôi vui mừng như thể tôi đã cưới được em vậy đó, em cũng mừng cho tôi, hí hửng rủ tôi mua đồng phục nữa cơ mà. Chúng tôi tiếp tục năm thứ ba học chung với nhau ở mái trường chuyên ấy.
Và dù trên đời này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn luôn ngưỡng mộ em. Dẫu cuộc sống có đối xử khắt khe với em thế nào, em vẫn dáng vẻ tích cực, vẫn tiến đến một tương lai xán lạn hơn.
Em luôn chuyên cần học tập, luôn khiến người ta phải thán phục. Em đứng nhất lớp trong hai năm liên tiếp, nằm trong top đầu của trường, còn tham gia các kỳ thi học sinh giỏi.
Khi mới lên lớp 10, lượng kiến thức học chuyên quá nhiều khiến tôi chẳng thể thích ứng ngay tức thì, em vẫn cứ như thế, dịu dàng chỉ tôi từng chút một. Chất giọng mềm mại và trạng thái tận tình em dành cho kẻ ngu si này, làm tôi phải tự nhủ bản thân phải cố gắng đạt được học sinh giỏi, không làm em phụ lòng.
Tôi không biết nên dùng câu từ gì để so sánh, nhưng có lẽ những hy vọng, ước mơ chớm nở về một cuộc sống tươi đẹp em gieo rắc vào tâm tư tôi hệt như ánh sáng chói lóa từ chiếc bóng đèn đầu tiên của nhân loại.
Sau bao nhiêu năm tồn tại trong cuộc đời, cuối cùng tôi cũng ý thức được cảm giác sống là gì, sống vì tôi đã có hoài bão, ước mơ cho chính bản thân.
Ừ, ước mơ của tôi là em!
Chúc em vẫn mãi sống với năng lượng tỏa sáng ấy! Dù trái tim em có chất chứa bao nhiêu nỗi buồn, xin em đừng quẫn trí rời bỏ nhân thế và kẻ tồi tàn này. Xin em hãy nhớ rằng luôn có một kẻ hèn mọn giả danh bạn thân để che chở em trước sóng gió cuộc đời.
- ----
Au: Mình viết lại chương này rồi nhé, dù ý chính thì vẫn như thế thôi! Bạn nào đó đọc xong có thể đọc luôn vietsub của bài Changes - Hayd, thấy rất hợp tâm lí trước khi gặp Mộc Miên của Huy Anh. Chúc đọc vui!
Tôi gặp em ở cái tuổi dậy thì nông nổi. Em và tôi là hai con người thuộc hai hành tinh song song. Em là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, thành tích luôn đứng đầu. Còn tôi là một thằng nhóc ngổ ngáo, học không đến đâu mà chơi thì tới bến.
Nếu để nói về ấn tượng đầu với em, câu trả lời là không có gì. Tôi đã quên mất dáng vẻ của em trông thế nào khi lần đầu hiện hữu trong con ngươi đen láy của tôi. Có lẽ là một cô bé mọt sách với những quyển tập, tờ đề chất ngổn ngang trên bàn hoặc cũng có thể là một bạn học sinh bị cả lớp cô lập, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi không nên có ở độ tuổi 13, 14.
Lần đầu tiếp xúc và nói chuyện với em là khi tôi bị bà cô dạy Vật Lý đòi kiểm tra vở. Quyển vở trắng tinh, chỉ có vài nét bút nguệch ngoạc đã khiến tôi phải nhận hình phạt chép bài. Hồi đó tôi ghét bà cô đấy lắm, nhưng đôi khi lại tự bật cười khi nhớ đến chuyện xưa cũ. Nếu không có chuyện xui xẻo ấy, chắc gì tôi được nói chuyện với em. Em cũng như những lớp trưởng chăm ngoan khác, hiền lành cho tôi mượn quyển vở dày cộm, ghi chép từ công thức này đến dạng bài khác.
Những tháng ngày không có chút liên quan của tôi và em cứ thế tiếp diễn cho đến mùa đông năm đó. Từ miệng đời, tôi mới biết gia cảnh của Mộc Miên. Thì ra em sống trong nỗi đau khổ về gia đình và sự bất lực khi gặp bạo lực học đường bao nhiêu tháng qua.
Bố em kết thúc sinh mạng vì không gồng gánh được nợ nần, mẹ em có vẻ không hề yêu thương em bình thường như cách những bà mẹ hay làm. Chuyện về con của kẻ tự vẫn cứ được truyền từ miệng của những đám trẻ mang khuôn mặt trẻ thơ nhưng miệng lưỡi cay nghiệt.
Tôi cũng có khác gì lũ người tàn độc ấy mà có quyền lên tiếng. Vốn tính bất cần, lạnh nhạt, tôi cũng chỉ hơi bất ngờ lúc đầu, không hình dung nổi cô bé có chiếc mắt kính đen luôn luôn nghiêm túc học hành, lại sinh ra ở gia đình tồi tàn như vậy. Bố mẹ từng dạy tôi phải cảm thông cho số phận của những người nghèo khổ, nhưng tôi không có lòng thánh thiện đến thế. Hoàng Bảo Khôi luôn lấy lý do nhà em nợ nhà nó mà hết lần này đến lần khác bắt nạt em. Bọn con trai trong lớp cũng không ngần ngại hùa theo.
Còn tôi, tôi có mặt ở những nơi em bị người ta nói xấu, bị bọn con trai phỉ nhổ coi thường, bị lũ con gái chỉ trỏ đặt điều, nhưng tôi chẳng làm gì cả, chỉ liếc mắt nhìn em đầy vẻ thờ ơ.
Thế nhưng người con gái ấy thật sự rất kỳ lạ! Sao một đứa trẻ mới chỉ 14 tuổi lại có thể thản nhiên với cuộc đời đến vậy được nhỉ? Tại sao bị bắt nạt nhưng chẳng bao giờ thể hiện nét yếu đuối trên gương mặt? Tại sao sau khi bị ném cặp vào hố rác, em vẫn có thể thản nhiên đeo cặp trở về nhà?
Và tôi bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ. Chẳng hạn như tự hỏi liệu rằng người con gái tên Vũ An Mộc Miên ấy có bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa cuộc đời này không? Chẳng lẽ gặp phải những điều gây ám ảnh như thế mà vẫn không thấy đau, vẫn không thấy muốn khóc sao?
À thì ra không phải không đau, cũng không phải không thể khóc, chẳng qua đó là vai diễn trong cuộc sống kinh khủng của em. Em diễn dáng vẻ nhẹ nhàng, trầm ổn đương đầu với cuộc đời và rồi dùng con dao lam để nhắc nhở mình còn sống khi màn đêm buông xuống.
Tôi – vốn là kẻ chẳng thiết tha gì cuộc sống này. Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy việc sống có lẽ là trách nhiệm khó khăn nhất mà con người phải gánh chịu. Sống khác tồn tại, sống thì phải hạnh phúc, phải tìm được chân lý cho cuộc đời, phải biết mình sống để làm gì. Ấy thế mà tôi chẳng biết mục đích mình được sinh ra là gì hết. Để bị ruồng bỏ như cách người mẹ ruột mắc phải căn bệnh trầm cảm sau sinh và có ý định tự sát cùng đứa trẻ mới hai tháng tuổi như tôi chăng?
Tôi biết mình mang tư tưởng lạc loài so với số đông các bạn cùng lứa, tôi không thể nhiệt huyết, không vui vẻ với dòng chảy thanh xuân. Tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa hàng tỉ con người tồn tại trên cuộc đời này. Thế nhưng ở Mộc Miên, tôi tìm thấy điểm tương đồng.
Em khổ về cả thể xác lẫn tinh thần, còn tôi cũng khổ, khổ vì phải sống. Tôi cũng từng mang theo một suy nghĩ bi quan, nếu tôi là Mộc Miên, có lẽ tôi sẽ gieo mình xuống hồ nước sâu thăm thẳm hoặc lao ra trước một chiếc xe tải hạng nặng chăng? Vì ít ra Mộc Miên có lý do chính đáng để tự sát mà, còn tôi thì không.
Tôi chơi với bọn Hoàng Bảo Khôi cũng chỉ đơn giản vì đó là lựa chọn duy nhất. Tôi không hiểu tại sao chúng nó có thể cười đùa trên nỗi thống khổ của người khác. Đó là sự phát triển tâm lí của những đứa trẻ dậy thì sao? Không, tuyệt đối không phải và chính cái sự căm ghét hành động bạo lực đang dần sục sôi trong lòng sau bao ngày nhìn thấy em bị bắt nạt, tôi đã quyết định giúp em.
Em ơi, ngàn lần đừng tha thứ cho tôi... Nếu biết trước có ngày em biến thành nỗi sâu thẳm trong cõi lòng hiu quạnh của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em đối mặt với thế gian đáng sợ ấy.
Có lẽ định mệnh gieo rắc giúp tôi bước đầu chìm sâu trong mối tình si này. Một hôm nọ, tôi đi chơi với bọn bạn như thường và tụi nó bắt đầu lên cơn muốn khám phá những thứ mới lạ, những thứ mà nhà trường và gia đình cấm cản. Tôi không có hứng thú và rời đi ngay dưới cái lạnh xé tan tim can của mùa đông, lang thang một hồi đến gốc cây gạo, vài chiếc lá còn rơi vương vãi trên nền đất gồ ghề.
Bỗng từ đâu đó trong con hẻm u tối ẩm thấp, tôi nghe tiếng mắng chửi của phụ nữ, giọng nói âm ấm ấy lại thốt ra những câu từ cay nghiệt nhất.
- Tất cả là tại mày, tại mày hủy hoại cuộc đời của tao.
- Cút đi con quỷ, mày biến cuộc đời tao thành một đống thảm hại rồi.
- Mày cũng y hệt thằng bố mày thôi, sao không chết đi cho bớt chật đất?
Tiếng bốp tai chan chát còn văng vẳng bên tai tôi. Chỉ một vài phút sau, dáng người nhỏ bé, hơn nửa cơ thể bị bóng tối nuốt chửng xuất hiện sau bức tường gạch cũ.
Dưới ánh đèn lập lòe của điện đường, tôi nhận ra đó là Vũ An Mộc Miên. Trên trán em vẫn là chiếc khăn tang, bộ váy trắng muốt cùng khuôn mặt nhợt nhạt vì nhiều đêm mất ngủ khiến tôi đứng hình một lúc lâu.Tôi không thấy em khóc, chỉ lững thững bước đi trong cái lạnh xé da xé thịt ấy thôi. Chẳng biết tại sao, tôi cũng lê bước cùng em.
Hình như em không hề sợ rằng giữa đêm khuya này sẽ có nguy cơ gặp người xấu, mải mê đi một đoạn đường đến bờ hồ rộng lớn. Em đưa đôi mắt buồn rười rượi nhìn những cơn sóng dập dờn trên mặt hồ. Bây giờ tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của em. Tim tôi bỗng đập chậm lại vài nhịp, tại sao đến giờ tôi mới nhận ra em đẹp đến vậy nhỉ?
Cặp kính hình chữ nhật đã che đi đôi mắt hổ phách tuyệt trần ấy, đôi mắt em mang vẻ bình tĩnh lạ thường, nhưng lại phảng phất nét buồn man mác, cảm giác từng trải xen lẫn đau khổ cứ vất vưởng nơi đáy mắt nhàn nhạt đó.
Tôi phát hiện ra làn da em rất trắng, cái trắng ấy khiến em như một thiên thần giáng xuống cõi hư vô bi thảm này. Mái tóc xõa ngang eo, vẫn còn thấy rõ phần đuôi cháy nắng lại kéo em về thực tại. Không có thiên thần nào lại có mái tóc cháy nắng như em. Đôi môi anh đào của em... rất đẹp. Tôi chẳng có lời nào để miêu tả vẻ đẹp nên thơ ấy.
Tôi cứ giống như người nông dân tìm được viên ngọc trong vườn, không hề có nhận thức về vẻ đẹp rạng ngời lúc ban đầu, nhưng mãi về sau khi phát hiện ra hòn ngọc ấy quý giá, kiêu sa biết bao nhiêu, lại trân trọng chiêm ngưỡng từng khắc, từng giây.
Đến giờ thì tôi mới hiểu đống suy nghĩ mơ hồ của bản thân trong những năm tháng ấy. Tôi có cơ hội được nhìn thấy vẻ đẹp buồn hiu hắt qua tâm hồn ghim đầy mảnh sành của em, sau đó tôi như kẻ lạc lối bước vào mê cung, khám phá dần những thứ thuộc về người con gái ấy. Ừ, tôi thấy em đẹp, đẹp cả về vẻ ngoài lẫn trái tim.
Có vẻ như em định làm gì? Tôi hốt hoảng nhìn những bước chân chạy như thể muốn biến mất khỏi thế gian này. Em lao về làn nước lạnh ngắt, tôi chẳng còn chút nhận thức nào cả, chỉ biết chạy hết sức để ngăn em lại bằng cái ôm siết chặt. Em ngơ ngác nhìn tôi, khuôn mặt em lúc này khiến tôi chỉ muốn bảo vệ, bảo vệ đến khi nào tôi không còn hơi thở.
Em nói với tôi em chỉ là đi bắt đom đóm, câu trả lời khiến tôi vừa muốn bật cười chế giễu bản thân, lại vừa muốn ôm em xoa dịu đi nỗi đau bao ngày, bao tháng, bao năm qua. Em lại diễn trò nữa rồi. Nếu muốn bắt đom đóm tại sao lại chọn chỗ sâu nhất mà nhảy? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật lòng mong muốn làm bạn với em. Tại sao không phải là ngỏ lời yêu em à? Bởi vì em quá đơn thuần, quá thiêng liêng, tôi tự cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, lại càng không muốn đánh mất cơ hội được bảo vệ em.
Kể từ đó, tôi chính thức trở thành người bảo hộ của Vũ An Mộc Miên. Nhà bán vàng để làm gì, nhà giàu nứt đố đổ vách để làm gì, tất nhiên để chặn những lời nói không hay về em. Nhờ quyền lực từ gia đình tôi, câu chuyện về con gái của kẻ tự sát vì nợ nần biến mất như một cơn gió.
Tôi thân với em hơn, em mở lòng với tôi, với tư cách là một người bạn. Khi ấy đôi mắt của tôi chẳng thể nào có thể nhìn em bình thường, nhìn kiểu gì vẫn mang theo nét muốn có được em.
Dần dần em cũng nhận ra điều đó, năm lớp 9, em có vẻ ghét tôi hơn. Nhưng em không hề tỏ ra lạnh nhạt theo cách những đứa con gái vẫn làm với những thằng con trai mà tụi nó không thích, em thẳng thừng nói với tôi: nếu muốn làm bạn với em thì đừng đặt tình cảm nam nữ vào, còn nếu cảm thấy không làm được thì chấm dứt tình bạn này đi.
Tôi cười khúc khích che giấu cho nỗi đau chua chát bên trong trái tim chi chít thương tổn, thích chí xoa mái tóc của em, miệng vẫn giữ nụ cười như nghe được chuyện hài hước nhất trần đời:
- Bị ảo à? Bố mày có phải là chó đâu mà thích mày?
Em nghe xong câu đó, lập tức hích củ chỏ đập thẳng vào bụng tôi, khiến tôi la oai oái, nhưng tôi biết em cảm thấy an tâm hơn rồi, đáy mắt mang vẻ vui vẻ bình yên lắm!
Chẳng phải chỉ cần em vui, tôi cũng mãn nguyện rồi sao?
Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng em cũng chỉ xem tôi như một thằng bạn thân. Điều đó làm tôi day dứt đến nỗi phải tự nhắc nhở mình mau dừng lại tình cảm này. Và tôi đã hối hận... hối hận vì mối quan hệ giữa tôi với em chỉ là bạn!
Tôi bắt đầu che giấu cảm xúc của mình bằng cách chơi trò mập mờ với nhiều bạn gái, thậm chí còn thay người yêu như thay áo. Chỉ để em mãi mãi cũng không phát hiện ra một điều: tôi yêu em.
Thật là một suy nghĩ ngu xuẩn!
Dẫu đến tận bây giờ, những người hẹn hò hay bắt chuyện qua loa cùng tôi đều chỉ vì bọn họ hứng thú với nhan sắc, với gia cảnh bán vàng hoặc đơn giản vì muốn biến tôi thành chiến tích trong lịch sử tình trường thì tôi vẫn cảm thấy hành động của mình đáng bị lên án.
Càng có nhiều người yêu cũ, tôi mới càng cảm thấy tình yêu thật xa xỉ. Thay người yêu như thay áo, nhưng lại chẳng cảm nhận được mùi vị thực sự của tình yêu là gì, lại càng không thể che giấu được khát khao thương Mộc Miên, tôi thực thảm hại.
Ấy vậy mà ở một con người không thể trả lời câu hỏi "Sau này em muốn làm gì?" như tôi lại vì Mộc Miên chọn học trường chuyên, mà cũng cố gắng nhồi nhét mớ kiến thức rối như tơ vò vào đầu.
Em chọn học chuyên Lý, mặc dù năng lượng toả ra của em lại chẳng như thế. Tôi ghét Vật lý nhất cái cuộc đời này, tại sao có thứ khô khan, khó nhằn tồn tại được vậy trời? Có học bao nhiêu cũng không thuộc được công thức, tôi dường như muốn từ bỏ việc học cùng trường với em.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như ở mái trường mới, em sẽ bị bọn trường cũ nhắc lại chuyện năm xưa, em làm sao đối mặt với những lời nói, hành động tàn khốc ấy được? Lỡ như em gặp được mối tình đầu thì tôi biết phải làm sao? Lỡ như... rất nhiều chuyện lỡ như có thể xảy ra nếu không còn tôi trong cuộc đời của em.
Vì thế, tôi vẫn phải học, dù có đau đầu, điên não thế nào thì tôi vẫn phải cố gắng để học cùng em. Tôi không dám nhớ lại tháng ngày khủng hoảng tinh thần, sống vật vờ với vật lý ấy, cứ như địa ngục trần gian vậy.
Cũng may, em luôn giúp tôi, chiều chiều lại chỉ cho tôi dạng chuyển động, rồi quang học, nhiệt học hay phần điện một chiều. Nhờ có em và nhờ nghị lực phi thường, tôi đậu chuyên, đậu hẳn vị trí 21/35 nhé, còn em trở thành thủ khoa đầu vào khối chuyên lý.
Năm đó, nhà tôi mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm, còn tôi vui mừng như thể tôi đã cưới được em vậy đó, em cũng mừng cho tôi, hí hửng rủ tôi mua đồng phục nữa cơ mà. Chúng tôi tiếp tục năm thứ ba học chung với nhau ở mái trường chuyên ấy.
Và dù trên đời này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn luôn ngưỡng mộ em. Dẫu cuộc sống có đối xử khắt khe với em thế nào, em vẫn dáng vẻ tích cực, vẫn tiến đến một tương lai xán lạn hơn.
Em luôn chuyên cần học tập, luôn khiến người ta phải thán phục. Em đứng nhất lớp trong hai năm liên tiếp, nằm trong top đầu của trường, còn tham gia các kỳ thi học sinh giỏi.
Khi mới lên lớp 10, lượng kiến thức học chuyên quá nhiều khiến tôi chẳng thể thích ứng ngay tức thì, em vẫn cứ như thế, dịu dàng chỉ tôi từng chút một. Chất giọng mềm mại và trạng thái tận tình em dành cho kẻ ngu si này, làm tôi phải tự nhủ bản thân phải cố gắng đạt được học sinh giỏi, không làm em phụ lòng.
Tôi không biết nên dùng câu từ gì để so sánh, nhưng có lẽ những hy vọng, ước mơ chớm nở về một cuộc sống tươi đẹp em gieo rắc vào tâm tư tôi hệt như ánh sáng chói lóa từ chiếc bóng đèn đầu tiên của nhân loại.
Sau bao nhiêu năm tồn tại trong cuộc đời, cuối cùng tôi cũng ý thức được cảm giác sống là gì, sống vì tôi đã có hoài bão, ước mơ cho chính bản thân.
Ừ, ước mơ của tôi là em!
Chúc em vẫn mãi sống với năng lượng tỏa sáng ấy! Dù trái tim em có chất chứa bao nhiêu nỗi buồn, xin em đừng quẫn trí rời bỏ nhân thế và kẻ tồi tàn này. Xin em hãy nhớ rằng luôn có một kẻ hèn mọn giả danh bạn thân để che chở em trước sóng gió cuộc đời.
- ----
Au: Mình viết lại chương này rồi nhé, dù ý chính thì vẫn như thế thôi! Bạn nào đó đọc xong có thể đọc luôn vietsub của bài Changes - Hayd, thấy rất hợp tâm lí trước khi gặp Mộc Miên của Huy Anh. Chúc đọc vui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.