Chương 59: Vì chúng ta là một gia đình
Má Bánh Bao
06/05/2024
Tháng ba - mùa hoa gạo, cây gạo đầu ngõ được dịp khoác lên bộ áo đỏ rực, lá chẳng còn được mấy mống, bù lại năm cánh hoa bung nở, đầu nhụy lác đác vài chấm đỏ. Tôi biết mùa hoa gạo nở rộ cũng là lúc gió rét khép mình, nhường chỗ cho nắng hạ xuất hiện và sưởi ấm trái tim khô cằn của những kẻ lữ hành lầm đường lạc lối.
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, tôi thuần thục quậy trứng đổ vào nồi canh cà chua, sau đó lật những miếng thịt heo vàng rụm, mùi hương thơm phức cứ chạy nhảy trong gian bếp nhỏ, rồi lại tràn ngập trong căn nhà lụp xụp. Hoàn thành xong bữa sáng cho bác Danh và mẹ, tôi còn tranh thủ thêm chút thời gian, pha một bình cà phê sữa, thêm thật nhiều sữa đặc Ông Thọ. Huy Anh thích vị ngọt, tôi vẫn luôn nhớ. Túi vải gồm bình giữ nhiệt đựng cà phê được tôi cẩn thận giữ bằng hai tay, tôi muốn làm gì đó cho Huy Anh.
Hôm họp phụ huynh, chúng tôi chưa nói chuyện xong, khi ấy tâm trạng của tôi đã chùng xuống đến mức không thể nói tiếp lời nào với Huy Anh. Đống tin nhắn nói lời xin lỗi của Huy Anh từ ngày hôm qua đến giờ đã làm chiếc điện thoại của tôi kêu reo inh ỏi, tôi giận Huy Anh, nhưng cũng giận chính bản thân mình, giận bản thân không thể thấu hiểu cho anh, giận bản thân làm anh càng đau lòng hơn.
Tôi sợ Huy Anh sẽ bỏ rơi tôi theo cách vô tâm và máu lạnh nhất. Đó là để mọi thứ kết thúc trong sự im lặng, hệt như bố mẹ và Thảo Diệp từng làm. Nỗi sợ hãi càng ngày càng khiến một con người từng gặp tổn thương tâm lí như tôi rối trí đến mức trở thành người bạn gái không hiểu chuyện như lúc này. Vì thế, bình cà phê sữa là quà tạ lỗi của tôi.
Huy Anh đón tôi đi học từ sớm, vừa thấy đứa con gái tết tóc để lệch một bên, anh đã vội vàng lấy cặp sách của tôi, ân cần hỏi:
- Em có mệt không? Để anh đeo cặp giùm nhé. Gạo à, anh... Ngôn Tình Nữ Phụ
Bỗng nhiên bình cà phê được chìa ra trước mặt anh, Huy Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn niềm nở nhận lấy. Dường như anh sợ tôi sẽ nói lời chia tay một lần nữa, nên mới cố gắng dỗ ngọt tôi từng chút một. Anh coi tôi là em bé à? Nếu anh nghĩ thế thì đúng rồi đó. Chỉ cần nhìn bản mặt đẹp trai của anh, tôi lại chẳng giận hờn được gì nữa.
- Em pha cho anh đấy.
- Anh cảm ơn Gạo.
Chúng tôi cùng nhau đi tiếp trên con đường đến trường chuyên thành phố, dù không nói gì thêm, cơ mà nỗi buồn tủi trong lòng tôi đã được giảm bớt phần nào.
Buổi học ngày hôm nay cũng như bao ngày, khi tiếng trống trường kết thúc tiết học thứ hai vang lên cũng là lúc báo hiệu giờ ra chơi đến, tôi gom sách vở đặt xuống hộp bàn, nhưng lạ thay, chẳng biết từ đâu ra vài vỉ thuốc trắng, kèm thêm đủ loại thực phẩm chức năng. Tôi hoang mang nhìn tới, nhìn lui, rồi lại di dời tầm mắt về chỗ ngồi người bên cạnh, Huy Anh cứ tinh tế như thế thì Mộc Miên nào chịu cho nổi.
- Gạo ơi, đi ăn sáng nhé?
- Thôi, Gạo không đi đâu.
Hai đứa nhỏ Chou Ngô và Oải Hương thở dài thườn thượt, tụi nó lo lắng cho tôi từ ngày việc tình cảm của tôi và Huy Anh gặp rắc rối, ngày nào cũng rủ tôi đi ăn, đi chơi để quên hết sự đời.
- Này Vũ An Mộc Miên, tụi tao là gì của mày?
Âm thanh cao ngất từ giọng nói của Oải Hương làm tôi hơi giật mình. Chou Ngô không nói gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh.
- Mày nói gì thế? Tất nhiên mày và Châu là bạn của tao rồi.
- Mộc Miên trách Huy Anh ôm vết thương tâm lí một mình, nhưng khi có chuyện xảy ra, mày cũng có bao giờ tâm sự với tụi tao đâu, rõ ràng chúng mình là bạn mà...
Chưa nói được hết câu, tôi đã nghe thấy tiếng rưng rưng, Oải Hương ngồi thụp xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh. Lòng tôi có chút gì đó lăn tăn gợn sóng, tôi nhớ lại khởi đầu của tình bạn này. Vào năm lớp 11, tôi, Oải Hương và Chou Ngô cùng thuyết trình dự án môn tiếng anh và sau đó dần dần chơi với nhau.
Dù tôi biết Hương và Châu đều là những người bạn tốt, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự mở lòng san sẻ niềm vui hay nỗi buồn với hai đứa, vì nỗi sợ chuyện của quá khứ. Người bạn duy nhất tôi dám thể hiện góc yếu đuối nhất của bản thân cũng chỉ có mình Huy Anh.
Tôi từng nghĩ mình cứ chơi theo kiểu xã giao như này là được, không nên bộc lộ quá nhiều, biết đâu tương lai họ rời bỏ mình thì sao? Suy nghĩ sợ phải tổn thương lần nữa đã ăn mòn tư tưởng của tôi từ tình bạn đến tình yêu, để rồi bây giờ tôi phải tự hỏi lòng mình rằng tôi có thực sự là bạn của họ không?
- Tao xin lỗi, chuyện gì tao cũng giấu vì tao không muốn tụi mày phải chịu năng lượng xấu từ một con người như tao.
- Gạo à, không phải trên đời này tự nhiên có mối quan hệ gọi là tình bạn đâu. Châu biết trước kia Gạo từng bị bạn thân phản bội, cũng từng chịu cảnh bạo lực học đường, có lẽ Gạo sẽ hoài nghi tình bạn này. Nhưng mà khi gặp chuyện gì đó, Gạo cứ kể cho Châu và Oải Hương nghe, hai đứa chưa chắc giúp được, nhưng ít nhất cũng có thể động viên tinh thần của Gạo.
- Đúng thế, mày cứ xem tụi tao như những hòn đá vô tri ấy, cứ cáo tội với tụi tao, đừng suốt ngày chỉ biết ôm vui buồn một mình.
Oải Hương lau nước mắt đi, nhưng giọng vẫn còn nghẹn ngào, đôi mắt long lanh nước trông theo dáng hình tôi. Tôi khẽ cười, khoác tay hai cô bạn trước mặt, chân thành nói:
- Vậy thì tụi mày phải nghe lời lải nhải của tao lâu dài rồi.
Tôi nên mở lòng mình hơn, mở lòng để đón nhận tình bạn tốt đẹp, để có thêm nhiều kỉ niệm đáng nhớ ở lứa tuổi học trò này. Mãi về sau, tôi vẫn luôn biết ơn vì quyết định khi ấy, hai người bạn cả đời này tôi cũng sẽ khắc ghi trong lòng: Ngô Khánh Châu và Đặng Oải Hương.
Và tình bạn luôn xuất phát từ những cử chỉ nhỏ nhặt mà đôi khi người ta vô tình lãng quên đi mất. Ở lớp tôi cũng thế, từ một lớp gặp nhau là mắng chửi, vậy mà giờ đây mọi người đều hăng hái cho vụ đi biển, như thể chưa hề có cuộc chia ly nào.
Số tiền tiết kiệm từ học bổng đã được dùng để chi trả cho hai ngày đi thi đánh giá năng lực ở Đà Lạt, vậy nên dù cũng muốn được đi chơi với lớp, tôi đành từ bỏ. Còn tụi bạn lớp tôi hăng hái bàn bạc chuyện đi biển từ ngày này qua ngày khác. Trần Đình Nguyên cũng vui dữ lắm, vì khối chuyên Lý, Hóa, Văn đi chung với nhau, nhóc ba chữ có cơ hội được ngắm người thương bên lớp văn.
- Ê vụ đi biển Phan Thiết, Mộc Miên và Huy Anh có đi không?
Trần Đình Nguyên quay sang hỏi chúng tôi.
- Tao không đi.
Huy Anh lơ đễnh trả lời, đôi mắt len lén nhìn qua tôi, tôi vẫn vờ như không biết gì hết, trầm ngâm đáp:
- Tao cũng vậy.
Nói thật thì hơi quê mùa, tôi chưa được ngắm biển bao giờ hết, cũng mong ước sẽ được đi thử một lần, nhưng xem ra phải để lỡ dở ước mơ rồi.
- Ủa mà phụ huynh hai đứa mày đóng tiền hết rồi, giờ tự nhiên kêu không đi là sao?
Thế nghĩa là gì nhỉ? Chắc chắn mẹ tôi sẽ không bao giờ đóng tiền cho tôi đâu, vậy có thể là ai chứ?
- Vì đây là lần cuối chúng mình được đi chơi với nhau nên mọi người đều thống nhất góp tiền đóng giùm Mộc Miên nè. Mộc Miên cứ yên tâm, mỗi đứa tụi tao đóng có mười nghìn thôi, số tiền còn lại do mẹ Huy Anh đóng hết đấy.
Cả tôi và Huy Anh đều giật mình trước lời nói của Phạm Như, tôi không nghĩ một lớp thiếu đoàn kết như 12 Lý lại vì mong tôi được đi chơi mà cùng nhau gom góp tiền. Dẫu số tiền ấy chẳng lớn là bao, nhưng tôi biết ơn, lại còn cảm động muốn khóc đến nơi.
- Tụi tao làm thế tuyệt đối không phải thương hại đâu nhé, vì Mộc Miên là một mảnh ghép không thể thiếu của lớp, vì chúng ta là một gia đình. Đương nhiên tụi tao sẽ không bỏ rơi Mộc Miên, lại càng không dám vứt đại gia vàng chất thành đống Trịnh Hữu Huy Anh ở nhà rồi.
Ánh tươi cười nói chuyện, bàn tay nhỏ xoa xoa bả vai tôi khích lệ.
- Mẹ của Huy Anh đẹp quá trời, mai mốt cho tao về bán vàng ké nhé?
Hiển sà vào lòng Huy Anh, chớp chớp mắt, vô liêm sỉ phán một câu xanh rờn. Câu nói ấy vừa dứt, cả đám lớp tôi cười ồ lên. Đám con trai cũng nhao nhao ôm chầm lấy Huy Anh, đứa thì bóp vai, đứa xoa hai bên thái dương, đứa lại mang theo bấm móng tay, tỉ mỉ cắt cho Huy Anh.
- Sau này có cưới Gạo về thì nhất định đừng quên lũ anh em nha, cho tao xin tầm cỡ năm chỉ vàng là được.
- Gọi tao là mẹ đi Huy Anh ạ, từ nay tao sẽ là mẹ thiên hạ, mẹ của cả mày nữa. Vậy nên mai mốt thừa kế sản nghiệp, nhớ đến tên tao nha mày.
Ban đầu Huy Anh thoáng ngỡ ngàng, có lẽ việc nghe những lời nói xem thường ẩn ý về chuyện gia đình đã làm anh mất niềm tin vào tình bạn giống tôi năm cấp hai. Tuy nhiên, lớp 12 Lý lại là nơi giúp chúng tôi thấu hiểu tình bạn thật sự là gì, những ngày tháng cuối cùng ở mái trường chuyên này ý nghĩa như thế nào và cuộc đời cũng có lúc dịu dàng với hai đứa trẻ gặp nhiều tổn thương đến vậy.
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, tôi thuần thục quậy trứng đổ vào nồi canh cà chua, sau đó lật những miếng thịt heo vàng rụm, mùi hương thơm phức cứ chạy nhảy trong gian bếp nhỏ, rồi lại tràn ngập trong căn nhà lụp xụp. Hoàn thành xong bữa sáng cho bác Danh và mẹ, tôi còn tranh thủ thêm chút thời gian, pha một bình cà phê sữa, thêm thật nhiều sữa đặc Ông Thọ. Huy Anh thích vị ngọt, tôi vẫn luôn nhớ. Túi vải gồm bình giữ nhiệt đựng cà phê được tôi cẩn thận giữ bằng hai tay, tôi muốn làm gì đó cho Huy Anh.
Hôm họp phụ huynh, chúng tôi chưa nói chuyện xong, khi ấy tâm trạng của tôi đã chùng xuống đến mức không thể nói tiếp lời nào với Huy Anh. Đống tin nhắn nói lời xin lỗi của Huy Anh từ ngày hôm qua đến giờ đã làm chiếc điện thoại của tôi kêu reo inh ỏi, tôi giận Huy Anh, nhưng cũng giận chính bản thân mình, giận bản thân không thể thấu hiểu cho anh, giận bản thân làm anh càng đau lòng hơn.
Tôi sợ Huy Anh sẽ bỏ rơi tôi theo cách vô tâm và máu lạnh nhất. Đó là để mọi thứ kết thúc trong sự im lặng, hệt như bố mẹ và Thảo Diệp từng làm. Nỗi sợ hãi càng ngày càng khiến một con người từng gặp tổn thương tâm lí như tôi rối trí đến mức trở thành người bạn gái không hiểu chuyện như lúc này. Vì thế, bình cà phê sữa là quà tạ lỗi của tôi.
Huy Anh đón tôi đi học từ sớm, vừa thấy đứa con gái tết tóc để lệch một bên, anh đã vội vàng lấy cặp sách của tôi, ân cần hỏi:
- Em có mệt không? Để anh đeo cặp giùm nhé. Gạo à, anh... Ngôn Tình Nữ Phụ
Bỗng nhiên bình cà phê được chìa ra trước mặt anh, Huy Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn niềm nở nhận lấy. Dường như anh sợ tôi sẽ nói lời chia tay một lần nữa, nên mới cố gắng dỗ ngọt tôi từng chút một. Anh coi tôi là em bé à? Nếu anh nghĩ thế thì đúng rồi đó. Chỉ cần nhìn bản mặt đẹp trai của anh, tôi lại chẳng giận hờn được gì nữa.
- Em pha cho anh đấy.
- Anh cảm ơn Gạo.
Chúng tôi cùng nhau đi tiếp trên con đường đến trường chuyên thành phố, dù không nói gì thêm, cơ mà nỗi buồn tủi trong lòng tôi đã được giảm bớt phần nào.
Buổi học ngày hôm nay cũng như bao ngày, khi tiếng trống trường kết thúc tiết học thứ hai vang lên cũng là lúc báo hiệu giờ ra chơi đến, tôi gom sách vở đặt xuống hộp bàn, nhưng lạ thay, chẳng biết từ đâu ra vài vỉ thuốc trắng, kèm thêm đủ loại thực phẩm chức năng. Tôi hoang mang nhìn tới, nhìn lui, rồi lại di dời tầm mắt về chỗ ngồi người bên cạnh, Huy Anh cứ tinh tế như thế thì Mộc Miên nào chịu cho nổi.
- Gạo ơi, đi ăn sáng nhé?
- Thôi, Gạo không đi đâu.
Hai đứa nhỏ Chou Ngô và Oải Hương thở dài thườn thượt, tụi nó lo lắng cho tôi từ ngày việc tình cảm của tôi và Huy Anh gặp rắc rối, ngày nào cũng rủ tôi đi ăn, đi chơi để quên hết sự đời.
- Này Vũ An Mộc Miên, tụi tao là gì của mày?
Âm thanh cao ngất từ giọng nói của Oải Hương làm tôi hơi giật mình. Chou Ngô không nói gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh.
- Mày nói gì thế? Tất nhiên mày và Châu là bạn của tao rồi.
- Mộc Miên trách Huy Anh ôm vết thương tâm lí một mình, nhưng khi có chuyện xảy ra, mày cũng có bao giờ tâm sự với tụi tao đâu, rõ ràng chúng mình là bạn mà...
Chưa nói được hết câu, tôi đã nghe thấy tiếng rưng rưng, Oải Hương ngồi thụp xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh. Lòng tôi có chút gì đó lăn tăn gợn sóng, tôi nhớ lại khởi đầu của tình bạn này. Vào năm lớp 11, tôi, Oải Hương và Chou Ngô cùng thuyết trình dự án môn tiếng anh và sau đó dần dần chơi với nhau.
Dù tôi biết Hương và Châu đều là những người bạn tốt, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự mở lòng san sẻ niềm vui hay nỗi buồn với hai đứa, vì nỗi sợ chuyện của quá khứ. Người bạn duy nhất tôi dám thể hiện góc yếu đuối nhất của bản thân cũng chỉ có mình Huy Anh.
Tôi từng nghĩ mình cứ chơi theo kiểu xã giao như này là được, không nên bộc lộ quá nhiều, biết đâu tương lai họ rời bỏ mình thì sao? Suy nghĩ sợ phải tổn thương lần nữa đã ăn mòn tư tưởng của tôi từ tình bạn đến tình yêu, để rồi bây giờ tôi phải tự hỏi lòng mình rằng tôi có thực sự là bạn của họ không?
- Tao xin lỗi, chuyện gì tao cũng giấu vì tao không muốn tụi mày phải chịu năng lượng xấu từ một con người như tao.
- Gạo à, không phải trên đời này tự nhiên có mối quan hệ gọi là tình bạn đâu. Châu biết trước kia Gạo từng bị bạn thân phản bội, cũng từng chịu cảnh bạo lực học đường, có lẽ Gạo sẽ hoài nghi tình bạn này. Nhưng mà khi gặp chuyện gì đó, Gạo cứ kể cho Châu và Oải Hương nghe, hai đứa chưa chắc giúp được, nhưng ít nhất cũng có thể động viên tinh thần của Gạo.
- Đúng thế, mày cứ xem tụi tao như những hòn đá vô tri ấy, cứ cáo tội với tụi tao, đừng suốt ngày chỉ biết ôm vui buồn một mình.
Oải Hương lau nước mắt đi, nhưng giọng vẫn còn nghẹn ngào, đôi mắt long lanh nước trông theo dáng hình tôi. Tôi khẽ cười, khoác tay hai cô bạn trước mặt, chân thành nói:
- Vậy thì tụi mày phải nghe lời lải nhải của tao lâu dài rồi.
Tôi nên mở lòng mình hơn, mở lòng để đón nhận tình bạn tốt đẹp, để có thêm nhiều kỉ niệm đáng nhớ ở lứa tuổi học trò này. Mãi về sau, tôi vẫn luôn biết ơn vì quyết định khi ấy, hai người bạn cả đời này tôi cũng sẽ khắc ghi trong lòng: Ngô Khánh Châu và Đặng Oải Hương.
Và tình bạn luôn xuất phát từ những cử chỉ nhỏ nhặt mà đôi khi người ta vô tình lãng quên đi mất. Ở lớp tôi cũng thế, từ một lớp gặp nhau là mắng chửi, vậy mà giờ đây mọi người đều hăng hái cho vụ đi biển, như thể chưa hề có cuộc chia ly nào.
Số tiền tiết kiệm từ học bổng đã được dùng để chi trả cho hai ngày đi thi đánh giá năng lực ở Đà Lạt, vậy nên dù cũng muốn được đi chơi với lớp, tôi đành từ bỏ. Còn tụi bạn lớp tôi hăng hái bàn bạc chuyện đi biển từ ngày này qua ngày khác. Trần Đình Nguyên cũng vui dữ lắm, vì khối chuyên Lý, Hóa, Văn đi chung với nhau, nhóc ba chữ có cơ hội được ngắm người thương bên lớp văn.
- Ê vụ đi biển Phan Thiết, Mộc Miên và Huy Anh có đi không?
Trần Đình Nguyên quay sang hỏi chúng tôi.
- Tao không đi.
Huy Anh lơ đễnh trả lời, đôi mắt len lén nhìn qua tôi, tôi vẫn vờ như không biết gì hết, trầm ngâm đáp:
- Tao cũng vậy.
Nói thật thì hơi quê mùa, tôi chưa được ngắm biển bao giờ hết, cũng mong ước sẽ được đi thử một lần, nhưng xem ra phải để lỡ dở ước mơ rồi.
- Ủa mà phụ huynh hai đứa mày đóng tiền hết rồi, giờ tự nhiên kêu không đi là sao?
Thế nghĩa là gì nhỉ? Chắc chắn mẹ tôi sẽ không bao giờ đóng tiền cho tôi đâu, vậy có thể là ai chứ?
- Vì đây là lần cuối chúng mình được đi chơi với nhau nên mọi người đều thống nhất góp tiền đóng giùm Mộc Miên nè. Mộc Miên cứ yên tâm, mỗi đứa tụi tao đóng có mười nghìn thôi, số tiền còn lại do mẹ Huy Anh đóng hết đấy.
Cả tôi và Huy Anh đều giật mình trước lời nói của Phạm Như, tôi không nghĩ một lớp thiếu đoàn kết như 12 Lý lại vì mong tôi được đi chơi mà cùng nhau gom góp tiền. Dẫu số tiền ấy chẳng lớn là bao, nhưng tôi biết ơn, lại còn cảm động muốn khóc đến nơi.
- Tụi tao làm thế tuyệt đối không phải thương hại đâu nhé, vì Mộc Miên là một mảnh ghép không thể thiếu của lớp, vì chúng ta là một gia đình. Đương nhiên tụi tao sẽ không bỏ rơi Mộc Miên, lại càng không dám vứt đại gia vàng chất thành đống Trịnh Hữu Huy Anh ở nhà rồi.
Ánh tươi cười nói chuyện, bàn tay nhỏ xoa xoa bả vai tôi khích lệ.
- Mẹ của Huy Anh đẹp quá trời, mai mốt cho tao về bán vàng ké nhé?
Hiển sà vào lòng Huy Anh, chớp chớp mắt, vô liêm sỉ phán một câu xanh rờn. Câu nói ấy vừa dứt, cả đám lớp tôi cười ồ lên. Đám con trai cũng nhao nhao ôm chầm lấy Huy Anh, đứa thì bóp vai, đứa xoa hai bên thái dương, đứa lại mang theo bấm móng tay, tỉ mỉ cắt cho Huy Anh.
- Sau này có cưới Gạo về thì nhất định đừng quên lũ anh em nha, cho tao xin tầm cỡ năm chỉ vàng là được.
- Gọi tao là mẹ đi Huy Anh ạ, từ nay tao sẽ là mẹ thiên hạ, mẹ của cả mày nữa. Vậy nên mai mốt thừa kế sản nghiệp, nhớ đến tên tao nha mày.
Ban đầu Huy Anh thoáng ngỡ ngàng, có lẽ việc nghe những lời nói xem thường ẩn ý về chuyện gia đình đã làm anh mất niềm tin vào tình bạn giống tôi năm cấp hai. Tuy nhiên, lớp 12 Lý lại là nơi giúp chúng tôi thấu hiểu tình bạn thật sự là gì, những ngày tháng cuối cùng ở mái trường chuyên này ý nghĩa như thế nào và cuộc đời cũng có lúc dịu dàng với hai đứa trẻ gặp nhiều tổn thương đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.