Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 64

Xá Niệm Niệm

24/07/2015

Edit: Rika

Một loạt ảnh chụp, lúc này đã được đặt trong két bảo hiểm, nếu có người nhìn thấy được hình ảnh này, tất nhiên sẽ nhận ra những người có mặt trong ảnh dĩ nhiên người đã mất tích rất lâu.

Nhận được ảnh chụp, sắc mặt người đó trắng bệch, nếu bị người khác phát hiện, không cần phải nói, chính là ông trời có giáng trần cũng không thể cứu được Lưu gia bọn họ.

Phải nói như thế nào, từ lúc Lân Nhi bị chọn đi tới “Thợ Săn”, thời điểm đó Dịch Nam Phong liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc trước một điểm động tĩnh cũng không có, bỗng nhiên giờ chọn Lân Nhi đi, lúc ấy còn nghĩ là chắc không có gì liên quan tới Giản gia, nhưng chỉ cần chú ý một chút, cái kết quả này, thực không khéo, lúc anh đi tìm Dịch Hàn Sơn, vừa vặn nghe thấy được tiếng nói chuyện của các nhân viên bảo vệ.

Mấy người kia anh thật sự không để ý lắm, chuyện bọn họ nói anh cũng không quan tâm, nhưng trong lúc đi ngang qua, bất chợt một câu nói xuyên vào tai anh: “Anh nói Giản gia kia sao? Thật sự không biết thủ trưởng nghĩ như thế nào, lần này thế nhưng lại khai đao với một cô gái”

Dừng lại cước bộ, ánh mắt Dịch Nam Phong đảo qua, người nói những lời này là bảo vệ của Lưu gia, nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó trong đầu nhanh chóng phản ứng, cước bộ không ngừng hướng tới văn phòng của Dịch Hàn Sơn.

Bởi vì vừa nghe xong câu nói đó, hơn nữa cũng vừa mới nhận được tin Giản Lân Nhi muốn đi Venezuela, Dịch Nam Phong nói với ông hai ba câu, biết chuyện đã định rồi, quyết định cũng đã đi xuống. Dịch Hàn Sơn biết cháu gái của Giản gia không phải là con rối dễ dàng điều khiển, hơi suy nghĩ một chút liền biết mấy đại gia tộc kia muốn đụng vào Giản gia.

Dịch Nam Phong biết Dịch Hàn Sơn nói như vậy đã là tiết lộ một bí mật trọng đại, anh biết việc quân không thể hỏi nhiều, trở về suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn cảm thấy chính mình nên tự giải quyết, không thể để cho mấy lão già kia hủy đi bảo bối của mình.

Anh chán trong quân đội đầy thị phi, nhưng chuyện có liên quan tới Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong không thể không chủ động tiến vào.

Vì thế anh mới giao lại công ty, đi tới căn cứ, may mắn lúc đó anh đã quyết định đúng, bằng không giờ này tiểu bảo bối của anh đã ở xứ nào rồi. Lúc ấy anh không biết, chỉ đề phòng vạn nhất*, nhưng giờ anh đã hiểu, bởi vì đám người kia muốn cho cô chết ở căn cứ. (* đề phòng vạn nhất: chuyện khó xảy ra)

Lúc đầu khi biết được chuyện này, Dịch Nam Phong hận không thể tự tay bẻ cổ đám người kia, trên mặt anh cơ bắp co rúm một hồi mới nhịn xuống được. Sau đó anh gọi điện thoại hỏi Dịch Hàn Sơn, và nghe được mọi chuyện, lúc này anh mới hoàn toàn hiểu rõ.

Hừ lạnh một tiếng, híp mắt lại, bất quá, để tôi xử lý chuyện này cho các người mở to tầm mắt ra mà nhìn.

Hai nhà Trương Lưu khởi đầu, ngay từ đầu đánh chủ ý rất rõ ràng, như muốn đem Giản gia tới nơi đầu sóng ngọn gió, lại lợi dụng truyền thông, dư luận đả kích Giản gia, ít nhất là làm cho Giản gia không thể yên bình được. Đi từng bươc môt, bọn họ đều chuẩn bị khá tốt, nhưng trung gian họ còn quên ở giữa bọn họ còn có ai, bọn họ đã quên Dịch Nam Phong có quan hệ với Giản gia, nếu như Giản gia gặp chuyện không may, Dịch Nam Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Một cái Dịch Nam Phong không đáng sợ, từ xưa chính là dân không cùng quan đấu, Dịch Nam Phong không phải chỉ là một thương nhân thôi sao, ảnh hưởng dù có to lớn đến mức nào, nhưng chưa chắc đã chạm tới quân đội, tuy rằng bọn họ không biết tay của Dịch Nam Phong rất dài, thậm chí Dịch Nam Phong còn nuôi dưỡng người ngay bên cạnh bọn họ.

Nhưng ba của Dịch Nam Phong lại là Dịch Hàn Sơn, tuy nhiên tính Dịch Hàn Sơn nóng nảy, chỉ một vài câu nói là có thể nghiền chết bọn họ, cho nên bọn họ muốn cho Dịch gia và Giản gia không thể có mối quan hệ được.

Làm cách nào, đơn giản là làm cho Giản Lân Nhi biến mất, vì thế “Thợ Săn” chính là đích ngắm. Có người bảo Mạn Địch bố trí một chút, loại chuyện này ở căn cứ xảy ra chết người là chuyện thường, thế nhưng Giản Lân Nhi vừa mới đến thì Dịch Nam Phong lại đến, sau đó sự tình vượt ra khỏi dự đoán của bọn họ



Người chết không thành, trùng hợp còn cuộc sát hạch cuối cùng, bọn họ thay đổi hạng mục, phân cho cô hạng mục khó nhất, vì thế Giản Lân Nhi chết sẽ không bị nghi ngờ, nhưng hết thảy cô lại sống sót trở về.

Một nửa âm mưu không thành, ít nhất phần bọn họ chưa dám động đến trên đầu Dịch gia. Nữ quân nhân đệ nhất Trung Quốc, tín tức này mà lan truyền ra, hơn nưa lai lịch thần bí của “Thợ Săn”, truyền thông chắc hẳn sẽ đào bởi lai lịch tổ tông nhà Giản Lân Nhi, đến lúc đó địa vị của Giản gia tăng cao, sau đó sai người tung tin Giản gia lợi dụng quyền lực của mình an bài người vào để giành lấy vinh quang.

Kỳ thật nếu lý giải theo cách bình thường, nếu không có chức vụ thì làm sao an bài được chuyện này, nhưng hết thảy khi Lân Nhi trở về từ “Thợ Săn”, lại có thể lý giải được. Quân nhân có thể đi đến “Trường học Thợ Săn” là chuyện trọng đại, huống chi nếu có thể thuận lợi tốt nghiệp,nếu là nữ quân nhân thì vậy ắt hẳn là rất vinh quang, vì thời điểm huấn luyện gặp đủ mọi nguy hiểm, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Lúc này có người tung tin Giản Lân Nhi đi cửa sau, phần vinh dự kia có thể đã được an bài, lúc đó mọi người sẽ chú trọng tin tức này, đào sâu tìm hiểu chân tướng sự việc, ắt hẳn sẽ có chuyện hay xảy ra.

Lẽ ra chuyện của quân đội các phương tiện truyền thông sẽ không có can đảm mà đàm luận, nhưng nếu như an bài người, thiết lập cục diện phía sau để vạch trần thế lực của Giản gia, không cần bọn họ mở miệng, dân chúng sẽ khủng hoảng, trong quân đội từ xưa đến nay không cho phép sự việc này xảy ra.

Vì thế, dân chúng hoang mang phản ứng, chẳng sợ Giản gia có bao nhiêu cẩn thận, dân chúng bất bình, sẽ có người đứng ra làm loạn, đoạn mưa gió máu tanh này hẳn sẽ làm Giản gia khủng hoảng, vì thế bọn họ chỉ ngồi không mà hưởng lợi.

Sự việc liên tiếp xảy ra như thế, một cô gái vừa hai mươi tuổi liệu có chịu nổi cú sốc này hay không, sau đó âm thầm an bài người để làm cô ta biến mất, nói là tuổi trẻ suy nghĩ không thấu đáo, vì sốc mà tự tử chết.

May lúc này có Dịch Nam Phong, anh đã biết chân tướng sự việc.

Không thể không nói, chỉ cần động tới Giản Lân Nhi, dù bất cứ giá nào anh cũng quyết bảo toàn cho cô.

Bọn họ muốn là khó dễ Giản gia, liều mạng tìm nhược điểm của Giản gia, rồi phát hiện nó nằm trên người Lân Nhi.

Y theo kế hoạch, Hình Huy chọn một số người đi tới ngoại ô, chiếu theo phân phó của lão đại nhà mình đi lấy kết quả. Quả thật như lời lão đại nói, đào nửa giờ, bọn họ rốt cục đào được ba cái thùng gỗ. Nâng ba cái thùng ra, lúc đi ra ngoài không dám quay đầu, bên trong một đống xương cốt trắng toát, vộivàng ra ngoài.

Hình Huy và những người đi cùng vừa thấy, ánh mắt thẳng, nếu không biết hàng cũng có thể nhận ra đây là thứ tốt, có hai thứ đã từng nhìn thấy qua tivi, thế nhưng cũng đã muốn thất truyền, không nghĩ lại thấy ở đây. Hình Huy biết lần này khó tránh, không dám chần chờ, dựa theo sự phân phó của Dịch Nam Phong chụp ảnh lại, sau đó lặng lẽ rút lui. Vận chuyển tới đại viện Lý Trường, anh nhớ rõ nơi đó hình như là phần một tổ tiên của Lưu gia? Nhìn thùng gỗ kia, rõ ràng là mới chôn xuống hai năm, đen một nửa. Hình Huy đổ mổ hôi lạnh, quân đội có một vài người làm việc này, muốn phản quốc cũng là có khả năng.

Kỳ thật tàng trữ đồ vật, tư liệu, chuyện này bọn họ cũng đã biết, nhưng không nghĩ tới lại là một số lượng lớn như thế, nếu người khác biết, nếu có thân phận mẫn cảm, lấy tội phản quốc mà xử lý.

Chậc chậc lưỡi, Hình Huy ngủ không được, khó trách lão gia của Lưu gia không đem phần mộ tổ tiên chuyển đến nghĩa trang quốc gia mà lại chôn cất tại trang viên gia đình.

“Tìm thấy trong nhà lão gia tử?”, trong một phòng tư nhân, Dịch Nam Phong nâng chén trà Hoàng Sơn chậm rì rì uống

Trương Kiến Sơn, tổng tài của “Kiến Sơn Thực Nghiệp”, trên môi nở nụ cười: “Lão gia tử thân thể rất tốt, mấy ngày trước còn gặp thủ trưởng cùng chơi cờ”



Dịch Nam Phong cười gật đầu, cũng không nói gì, phảng phất giống như chuyện quan trọng nhất lúc này chính là phẩm trà.

“Tiểu Phong a, câu xem tôi với cậu nói chuyện. . .”

“Nga, cứ tự nhiên mà nói, nếu tôi giúp được tất nhiên sẽ hết sức, bất quá chuyện này tôi thực sự không giúp được ngài, thế nhưng tôi có thể chỉ cho ngài một hướng đi,ngài không phải đã nói có người nói cái đó có liên quan đến lão gia tử sao, ngài đi tìm lão gia tử nói chuyện,. . .”

Giúp đỡ không được lại thành khẩn nói câu kia, Trương tổng vừa nghe được, nghĩ Dịch Nam Phong không phải là giả vờ, trên mặt lại nở nụ cười, miệng đáp lời tà tà, trong lòng không biết nghĩ như thế nào.

Nói mấy câu, điện thoại Trương tổng vang lên, Dịch Nam Phong dừng lại, rũ mắt xuống, chờ cho Trương tổng nghe điện thoại xong.

“Tiểu Phong, tôi có một chút việc, tôi đây đi trước, lần khác lại đến nhà cậu nếm thử món ăn của bà xã nhà cậu nha”

Dịch nam Phong gật đầu, đưa Trương Kiến Sơn ra cửa rồi quay lại. Vết thương trên lưng ẩn ẩn đau, quần áo dính vào, khó chịu, lúc trong bệnh viện xem tài liệu, nhận được điện thoại của Trương Kiến Sơn, người này muốn cầu cứu anh, nghĩ nghĩ thế nào anh liền xuất viện, vì thế mới có cuộc đối thoại vừa rồi.

Lúc Chấn Đông đi vào, Dịch Nam Phong rót hai chén trà, hai người uống trà cả nửa ngày, Lục Chấn Đông mới lặng lẽ hỏi một câu: “Kiến Sơn và quân đội rốt cục có quan hệ gì?”

“Trước kia ông ta tham gia quân ngũ”. Một câu, Lục Chấn Đông hiểu rõ.

“Anh….” Lục Chấn Đông muốn nói rồi lại thôi, Dịch Nam Phong nhìn thoáng qua, không nói chuyện,,tiếp tục thưởng trà.

“Lân Nhi còn ở bệnh viện, cậu đưa tôi trở về đi”. Anh đứng dậy rời đi.

Lục Chấn Đông đi phía sau, bọn họ là anh em tốt của nhau, từ nhỏ lúc đi theo Dịch Nam Phong thì bọn họ đã thề một lòng trung thành, không sinh ra bất cứ ý kiến nào, lần này cũng như thế, chuyện lớn nhỏ trong công ty để bọn họ giải quyết là được.

Đã gần đến giữa trưa, anh đã sớm dặn dò bác sĩ không đến quấy rầy, đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong yên tĩnh, dưới ổ chăn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Lân Nhi còn đang ngủ.

Tư thế ngủ của Lân Nhi rất loạn, một chân trong một chân ngoài, chăn ở giữa hai chân, một nửa cái mông uốn éo bên ngoài, hiện tại lúc này máy sưởi ấm bật cao, trên trán có một ít mổ hôi.

Chà xát hai tay, ngồi ở mép giường, chờ khí lạnh trên người tan bớt, Dịch Nam Phong đưa tay chạm lên đùi cô, vuốt ve từ trên xuống, thầm nói trong lòng “Lập tức, ngay lập tức anh sẽ cưới em ngay, đem em cất trong nhà, không để cho ai làm tổn thương em”

Xoay người một cái, thân mình nằm lên giường, nghiên người lại, Dịch Nam Phong cười khổ, nhìn phía giữa hai chân cô, anh thật sự muốn, nhưng vết thương trên lưng đúng là đau không chịu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook