Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 33: Một tháng

Xá Niệm Niệm

24/07/2015

Edit: Snow

Beta: Rika Nguyen

“ Oa, tiểu Kỳ Lân, anh chàng ấy lại tới nữa, mọi người hiện đang đó, trăm ngàn lần đừng có phát cáu nha.”

Hầu Tranh vừa cười vừa đi đến, ở Xích Luyện, mười ngày thì sẽ có một ngày nghỉ, hiện tại đang thời gian nghỉ ngơi, nhìn về phía bò cát cách đó không xa, Giản Lân Nhi liền nhìn thấy phía xa xa có hai thân ảnh đang bước về phía này.

“ Cái gì mà anh chàng này anh chàng nọ, nói chuyện khó nghe muốn chết.” Giản Lân Nhi liếc mắt nhìn Hầu Tranh một cái, không đứng dậy, cô tuyệt đối không đi ra, lần trước cô xung phong đi ra đầu tiên kết quả bị thương ở đùi, một thời gian dài không dám gặp Dịch Nam Phong.

“”Ha ha ha, ôi, ước gì cũng có người đến thăm mình a” Hầu Tranh ở bên cạnh vừa nói vừa đưa mắt nhìn trời.

Một năm trước, sau khi huấn luyện xong liền không gặp Dịch Nam Phong, bây giờ quay lại thời điểm ấy nghĩ đến lại thấy có chút buồn. Qua một tháng cũng không thấy Dịch Nam Phong, Hầu Tranh chỉ có thể tỏ ra là mình không biết cái gì.

Vì thế khi gặp Giản Lân Nhi ở trên bờ cát liền nhanh chóng một chút gặng hỏi, Giản Lân Nhi đại khái nói qua tình huống nhưng cũng đủ làm cho Hầu Tranh tức giận đến ngực phập phồng.

“Giản Lân Nhi, cô chính là thích bị ngược nha, điều kiện của cô tốt như thế tại sao lại phải chạy đến nơi này, mà đã đến rồi thì thôi, người ta chạy đến tìm cô, cô xem cô đã làm gì, trời ơi, tôi cũng không biết phải nói với cô thế nào, quả thực muốn tức chết.”

Hầu Tranh nhìn Giản Lân Nhi càng thêm tức giận, đá Lân Nhi một cái “ Việc là do cô làm ra, cô còn buồn bực cái gì chứ.”

Nghe Giản Lân Nhi nói chính mình làm sao có tư cách đứng bên người ta gì gì đó mà Hầu Tranh có cảm giác sao giữa người với người lại có tư tưởng chênh lệch nhau lớn như thế không biết.

Hầu Tranh không biết thế nào lại mắng, cô muốn đến “ Xích Luyện”, hiện tại Giản Lân Nhi lại còn là đối tượng trọng điểm đang được bồi dưỡng, nói cô rời đi hẳn là không có khả năng.

Nhìn mặt Giản Lân Nhi, Hầu Tranh liền không mắng nổi nữa “ Này, người ta từ xa đến đây, coi như thả lỏng đi, có người hầu hạ lại và tâm sự, thôi cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”

Hầu Tranh vừa đả thông tư tưởng cho Giản Lân Nhi xong, Giản Lân Nhi mơ hồ nghe trong lời nói của Hầu Tranh là Dịch Nam Phong sẽ đến. Quả nhiên, chẳng lâu sau Dịch Nam Phong đến, hai người theo thói quen đi ra phía cổng. Một năm nay, Dịch Nam Phong cảm thấy lúc nào mình cũng nhớ tới cô, tác phong trên giường cũng đã hung hãn rất nhiều, cả hai thường đại chiến đến rạng sáng không hết ồn ào.

Mà ở “Xích Luyện” người biết thân phận của Dịch Nam Phong cũng chỉ có ba người, Dịch Nam Phong trong mắt của những người khác luôn luôn thần thần bí bí, mặc quân phục đại tá, cứ thỉnh thoảng lại xuống thị sát, nhưng mọi người vẫn không hiểu vị đại tá này thuộc bộ phận nào.

Có đôi khi Dịch Nam Phong đến nhưng lại không lộ diện, chờ Giản Lân Nhi đến chỗ anh, bởi vì Giản Lân Nhi ngại Dịch Nam Phong đến nhiều quá sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ. Suy nghĩ này của cô khiến Dịch Nam Phong bật cười, nghi ngờ gì chứ, nghi ngờ anh là bạn trai của cô, Dịch Nam Phong cảm thấy chính mình đang chơi trò chơi ái tình ám muội.

Thấy Giản Lân Nhi kiên trì, Dịch Nam Phong cũng không bắt buộc, ai bảo anh yêu chiều cô chứ.

Giản Lân Nhi không nói với bất cứ ai qua về việc mình vì sao lại kiên trì muốn tới huấn luyện như vậy, hoặc là nói chính mình phải làm được một chuyện gì to tát gì gì đó. Người ở bên ngoài nhìn vào thì nghĩ đây là một cô gái cứng đầu, kiên trì.

Không có ai biết Giản Lân Nhi có trí nhớ rất tốt, chuyện xảy ra lúc còn nhỏ cho đến bây giờ cô vẫn còn có thể nhớ rất rõ từng chi tiết, trong trí nhớ của cô, cha cô luôn luôn bề bộn nhiều việc, mẹ thì luôn luôn ở nhà…

An ủi chính mình phải bình tĩnh, Giản Lân Nhi không muốn thừa nhận bản thân mình đang cảm thấy bất an, nhìn Dịch Nam Phong đang từ từ đi đến.

“ Em hôm nay không muốn ra ngoài”



Sắc mặt Dịch Nam Phong bỗng trầm xuống “Vì sao?”

“ Không vì sao cả, chỉ là em không muốn ra ngoài.” Giản Lân Nhi theo bản năng xoa đùi.

Dịch Nam Phong không nói chuyện, xoay người đi đến phía doanh trại, Giản Lân Nhi âm thầm cảm thấy nguy hiểm, người này không có tốt được như thế, từ lần trước anh đến cho đến nay đã là một tháng rồi.

Ngưu Bảo Nhi đang ở văn phòng viết báo cáo, cô cảm thấy vô cùng phiền hà, người này nói đến liền đến, đi liền đi.

Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, ngẩng đầu bắt gặp Dịch Nam Phong đứng ở cửa, người này sao bỗng dưng lại có ý tứ thế nhỉ?

“Chuyện gì?”

“Đêm nay tôi ở đây, cô thu xếp cho tôi một phòng.” Dịch Nam Phong thản nhiên nói.

“ Cậu có vấn đề hả, khách sạn không ở lại muốn ở nơi này, chúng tôi ở đây miếu nhỏ không dám tiếp đón đại Phật đâu.” Ngưu Bảo Nhi lạnh lùng nói.

“Lân Nhi nói không muốn rời nơi này nên tôi liền ở nơi này thôi.”

Ngưu Bảo Nhi chán nản “ Việc nhà cậu sao lại muốn đến nơi này bắt chúng tôi can thiệp thế.” Vừa nói vừa nổi giận đùng đùng lao đi.

Giản Lân Nhi vừa trở về đã bắt gặp Ngưu Bảo Nhi đi tới, bèn chào hỏi “ Chào Liên trưởng.”

“ Cô chạy nhanh đi dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, tôi đời trước thiếu các người sao?”

Giản Lân Nhi thấy Dịch Nam Phong đang đứng cách đó không xa bèn biết ngay là anh ta đã cùng Liên trưởng nói cái gì, cuối cùng vẫn là không tình nguyện đi theo Dịch Nam Phong ra ngoài.

Đêm nay hai người không có loan phượng điên cuồng bởi vì Dịch Nam Phong vô tình phát hiện ra trên đùi Giản Lân nhi có một vết thương. Tuy rằng vết thương đã đóng váy nhưng hiện tại nhìn vẫn thấy thực dọa người.

“ Tại sao lại có vết thương này vậy?”

Dưới ánh đèn sáng ngời, sắc mặt Dịch Nam Phong thâm trầm trông thực là dọa người.

Hai người hiện tại đang ở tại căn nhà của Dịch Nam Phong.

Vừa ăn cơm xong, Giản Lân Nhi liền đi tắm rửa, sau khi Dịch Nam Phong thu dọn xong xuôi đi vào phòng đã thấy Giản Lân Nhi quấn chăn kín mít nằm trên giường.

Dịch Nam Phong cũng không suy nghĩ gì, đi tắm rửa một cái.

Lúc quay lại, Dịch Nam Phong tiện tay ném khăn tắm quấn quanh người tiến vào trong chăn. Cả người Giản Lân Nhi bỗng cứng ngắc, cô còn không quên trên người cô có vết thương không thể để cho Dịch Nam Phong nhìn thấy.



“ Không cần, hôm nay em không muốn làm gì cả, chúng ta ngủ có được không?” Giản Lân Nhi chớp đôi mắt to hướng Dịch Nam Phong cầu khẩn.

Anh híp mắt lại,vô cùng quái di, Dịch Nam Phong bây giờ là không phải là Dịch Nam Phong mà Giản Lân Nhi biết, cách nói chuyện này từ ngày Giản Lân Nhi đến “Xích Luyện” anh chưa từng được nghe qua.

Trong lòng vẫn cảm thấy thực hưởng thụ, Dịch Nam Phong không nói lời nào, Giản Lân Nhi gối đầu lên cánh tay Dịch Nam Phong, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Dịch Nam Phong dịch nhẹ cánh tay Giản Lân Nhi đang gối lên, tay bên kia chống đầu, nhìn Giản Lân Nhi một lúc, sau đó không nói một lời nào cúi xuống hôn cô. Cái gì mà cứ thế đi ngủ chứ, nói giỡn hay sao, anh đã bị nghẹn cả tháng nay rồi, đã là thương nhân thì đều biết mua bán có lời, huống hồ Dịch Nam trong thương nhân bên có gian thương, trong gian thương là nhân tài kiệt xuất. Làm sao anh có thể chịu khuất phục được chứ.

Dịch Nam Phong hôn từ môi đến mắt, các loại góc độ khiến Giản Lân Nhi quên hết mọi chuyện và cũng quên luôn việc mình phải nhớ kỹ.

Sóng mắt lấp lánh, cánh môi bị hôn nhanh chóng sưng đỏ, mọi phòng vệ của Lân Nhi đã đều bị trút sạch, quần áo cũng nhanh chóng bị cởi ra.

Sau đó, Dịch Nam Phong liền phát hiện ra vết thương trên đùi của Lân Nhi, ánh mắt muốn ăn thịt cô lúc nãy nháy mắt liền thay đổi.

Bỗng nhiên nghe được lời nói của Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi mở mắt phát hiện hai người đều không mặc gì, trừng to mắt chỉ biết âm thầm cầu nguyện, cô biết mình không xong rồi.

Kéo chăn che vết thương trên đùi “ Lúc huấn luyện không cẩn thận bị móc vào.”

Dịch Nam Phong biết vết thương đó là do đâu, loại huấn luyện này anh cũng đã từng trải qua, anh biết nó nguy hiểm thế nào.

Giản Lân Nhi biết đó mới chỉ là huấn luyện, tuy rằng đó là ở trong khu vực an toàn, nhưng mọi người tham gia khảo nghiệm đều phải vượt qua yêu cầu.

Dịch Nam Phong cảm thấy mình sẽ sớm già đi mất bởi vì cô gái nhỏ này lúc nào cũng khảo nghiệm trái tim của anh.

Chính vì có chuyện như thế, mà Dịch Nam Phong mang theo cơn tức giận đi ngủ, Giản Lân Nhi cười trộm một chút, nằm nửa ngày đưa tay xuống hạ thân Dịch Nam Phong, mân mê một lát, đợi cho trong tay ẩm ướt dính dính, liền xoa xoa tay vào chăn, cũng không có ý định buông tay ra, lăn ra ngủ. Dịch Nam Phong không thể làm gì, đây là thói quen của Lân Nhi, hạ thân phía dưới cương cứng, làm sao có thể ngủ được? Dịch Nam Phong cảm thấy Giản Lân Nhi là đang tra tấn mình, động đậy một hồi không thấy cô nói gì liền từ bỏ ý định đi ngủ.

*************

“ Tiểu Kỳ Lân, chuẩn bị chuẩn bị, cô có khả năng được về thành phố nha.” Ngưu Bảo Nhi nhận được thông tin, một mặt coi trọng Giản Lân Nhi, Giản Lân Nhi là một trong số ít người ở “Xích Luyện” có thể chịu khổ được, khi đối mặt với khó khăn còn có dũng có mưu, hơn nữa khi huấn luyện thành tích lại cực kỳ tốt, một mặt muốn giới thiệu “Xích Luyện” là có thật, vì thế, Giản Lân Nhi vô cùng vinh quang sẽ đảm nhiệm việc này.

“Sao?” Phản ứng đầu tiên của Giản Lân Nhi chính là nghĩ ông nội hoặc Dịch Nam Phong nhúng tay vào.

Ngưu Bảo Nhi đơn giản giải thích, Giản Lân Nhi mới biết khả năng của mình phải lộ diện cho tất cả mọi người biết, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo.

Không thể ngờ được, vào thời điểm cô mới đến đây, thành tích học tập là rất kém cỏi, không thể tưởng được khi mình tham gia vào quân ngũ lại có cơ hội tốt thế này.

Cô dường như sinh ra để vào quân ngũ, phục vụ cho quân đội, Giản Lân Nhi vẫn còn trẻ tuổi, thế mà đã được chỉ đích danh đảm nhận một nhiệm vụ vinh quang thế này, cô cảm thấy hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn nói cho Dịch Nam Phong biết.

Nhưng khi đi được hai bước cô liền bình tĩnh, thế này thì tính là gì,cô chưa bao giờ tham gia thực chiến, ở “Xích Luyện” mà không được làm nhiệm vụ thì quả thực là tiếc nuối, bởi vì để thực hành những cái mà mình học được thì chỉ có tham gia thực chiến. Cho nên suy đi nghĩ lại Giản Lân Nhi không còn chần chừ gì nữa mà quyết định luôn việc này, chắc chắn phải tham gia.

Ngưu Bảo Nhi nghĩ mình cố gắng nhiều năm như thế, đội ngũ của mình rốt cuộc cũng có vũ khí bí mật, trong lòng bắt đầu không bình tĩnh, lôi kéo Giản Lân Nhi giảng lịch sử “Xích Luyện”. Giản Lân Nhi dở khóc dở cười, Liên trưởng sao thế này, đại hội còn hai tháng nữa mới tới, hiện tại sao lại gấp như thế cơ chứ?

Giản Lân Nhi bây giờ không còn là tiểu nha đầu lúc nào cũng tùy hứng nữa, Dịch Nam Phong mỗi khi thấy Giản Lân Nhi ngủ, thường xuyên nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày, cô gái này tựa hồ sắp giương cánh, thần thái cô bắt đầu có điểm bất đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook