Chương 166: 156.8
Sơ Nguyện
21/10/2024
Từ đó đến nửa khuya, Hoàng Phủ Minh Phong nôn thêm hai búng máu nữa. Máu đen thấm ướt cả cổ áo trắng muốt của hắn, chảy thành vũng dưới sàn.
Cố Tịch Hy không nhớ mình rời khỏi đó như thể nào.
Nàng rời khỏi gian phòng phía Tây, quay về chỗ Bạch Lão. Ông đang chăm chú nấu thuốc, bách hoa bách thảo hòa trộn với nhau tạo nên mùi hương thanh tao, dễ chịu.
Nhưng Cố Tịch Hy chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng chướng đến mức tưởng như vỡ tung.
"Bạch Lão." Nàng khẽ lên tiếng.
Ông quay người lại, ánh mắt va vào cổ tay áo nhuốm đầy máu đen của nàng.
"Xin ngài hãy cứu chàng, bất kỳ giá nào...
Năm xưa, ngài từng nói tiểu nữ và ngài có duyên gặp gỡ, nếu có bế tắc có thể đến chỗ ngài.
Nay tiểu nữ chỉ có một bế tắc duy nhất, mong chàng có thể khỏe lại, bình bình an an."
Giọng nàng cố giữ sự bình tĩnh, song thanh âm nức nở đã trào ra ngoài, ứ nghẹn nơi cổ họng.
Bạch Lão tiền đến gần Cố Tịch Hy hơn một chút, đứng đối diện với nàng.
"Cố cô nương thật lòng muốn cứu ngài ấy?"
Nàng gật đầu.
"Cố cô nương thật lòng yêu thương ngài ấy?"
Nàng gật đầu.
"Vậy Cố cô nương có dám thử một lần cược, mạng đổi mạng vì ngài ấy?"
Nàng sững sờ
Ánh mắt Cố Tịch Hy nhìn Bạch Lão đầy lo âu và ngạc nhiên. Song ngay khoảnh khắc ông nghĩ rằng nàng cần thời gian dài để suy nghĩ, nàng bỗng gật đầu.
Cố Tịch Hy dám.
Mũi tên năm đó, có lẽ người bị bắn trúng, nên là nàng, không phải Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn muốn nàng và hắn trở về điểm khởi đầu, sống cuộc đời mình nên thuộc về.
Vậy thì... khởi đầu lại ở đó đi.
Bên bờ Bạc Thủy, ai nên sống thì sống, ai cần bỏ mạng thì không cần cưỡng cầu.
Bạch Lão nhìn sững nàng một lúc lâu:
"Không phải nàng luôn sợ chết, muốn sống bằng mọi giá hay sao?"
Ông nhớ tới lời nói của nàng ở hậu viện phủ Thái sư năm nào, giữa trời tuyết, nàng chỉ cầu được sống.
Cố Tịch Hy khẽ cười:
"Có thể sống vì người mình thương yêu là may mắn, có thể chết vì người mình thương yêu cũng là một cách sống vĩnh hằng."
Bạch Lão rất muốn vỗ tay khen ngợi lời này của Cố Tịch Hy.
Thuần tính của muôn loài, kể cả con người, chính là mưu cầu sự sống. Nhưng đôi khi, có những cái chết còn đáng giá hơn sự sống trăm vạn lần.
Nhân sinh là bể khố, sống, phải sống vì điều xứng đáng, chết, cũng phải chết vì điều xứng đáng.
"Thật ra không hẳn là mạng đổi mạng. Sách cổ có ghi một phương pháp dùng huyết làm thuốc dẫn tẩy độc. Trích ba giọt máu tim của người thật lòng yêu thương người trúng độc.
Nếu tình cảm là thật, hai người đều bình an. Nếu tình cảm là giả, nàng sẽ vỡ kinh mạch mà chết..."
Cố Tịch Hy mím môi, hai tay bấu chặt vào lòng bàn tay bên trong ống tay áo.
Răng nàng tì mạnh vào môi dưới một lúc lâu, tới lúc cảm nhận vị tanh ngọt của máu tràn vào đầu lưỡi.
Nàng khẽ cười, nói:
"Yêu thương thật lòng là thế nào, tiểu nữ không biết. Bản chất nhân sinh làm gì có giới định nói rằng thế nào là yêu thương thật sự. Nhưng mà, tiểu nữ thật lòng muốn chàng ấy sống, nên tiểu nữ dám cược."
Đôi khi, suy nghĩ đơn giản một chút, những quyết định nảy ra trong đời sẽ đơn giản hơn.
"Cố cô nương có muốn nói trước với ngài ấy? Hay ít nhất là với nhiếp chính vương?"
"Không cần."
Hắn vì nàng âm thầm làm không ít chuyện. Lần này, nàng cũng muốn một lần âm thầm làm cho hắn một chuyện.
Bạch Lão gật gù:
"Được, vậy sáng mai bắt đầu, được không?"
"Vâng."
Đêm đó, Cổ Tịch Hy nghỉ lại trong căn phòng nhỏ gần gian phía Tây.
Nàng không ngủ, đương nhiên, nàng thật không có cách nào ngủ được.
Cứ tưởng vào cung là kết thúc, nào ngờ còn có biến cố bên Bạc Thủy. Cứ tưởng giải tỏa khúc mắc với Hoàng Phủ Minh Phong là kết thúc, nào ngờ còn có binh biến nổi loạn của Hoàng Phủ Bắc Trì.
Lại cứ tưởng, rời khỏi hoàng cung là kết thúc, không ngờ vẫn còn có ngày hôm nay.
Khoảnh khắc này, Cố Tịch Hy dường như đã hiểu được tâm tư của Hoàng Phủ Minh Phong.
Nếu ngày mai, nàng không đủ thật tâm, kinh mạch đứt đoạn mà chết, nàng vẫn muốn Hoàng Phủ Minh Phong sống.
Sống và vĩnh viễn đừng ai nói cho hắn biết rằng nàng đã không còn.
Khi bình minh ló dạng, Cố Tịch Hy lập tức đến gian phòng phía Đông tìm Bạch Lão.
Không khí tràn ngập hương thơm của trầm hương và các loại thảo dược quý, hòa quyện tạo nên một bầu không khí huyền bí và tĩnh lặng.
Giữa khung cảnh ấy, Bạch Lão mặc bộ trúc bào màu trắng thanh khiết, đứng trước bàn thờ, nơi bài trí các dụng cụ bào chế thuốc.
Những chiếc chén sứ và ấm trà cổ xưa được sắp xếp ngăn nắp, bên cạnh là những bó thảo dược màu sắc rực rỡ, tỏa ra hương thơm đặc trưng.
Cố Tịch Hy nhìn ông đang cẩn thận nghiền nát từng loại dược liệu trong chiếc cối đá, từng tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên như một bản nhạc thiền.
Ông đọc những câu chú ngữ cổ, âm thanh vang vọng khắp ngôi đền, như lôi cuốn những linh khí từ thiên địa, hòa quyện vào từng giọt thuốc.
Đằng sau, những bức tranh thủy mặc tinh tế minh họa cảnh thiên nhiên yên bình, càng làm nổi bật vẻ đẹp tĩnh lặng của không gian. Ánh sáng chiếu qua những tấm màn lụa mỏng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ, khiến mọi thứ trở nên kỳ ảo.
Một lúc sau, Bạch Lão quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng:
"Cố cô nương thật sự dám trích máu tim?"
Nàng nhìn Bạch Lão, nếu nói không sợ thì là nói dối.
Nhưng nếu chỉ sợ thôi, nàng đương nhiên không vì vậy mà thoái lui.
"Tieu ทนี dam."
"Cho dù thành công hay không, cô nương vẫn phải chịu nỗi đau cực hạn."
"Vâng."
"Và có thể... Cho dù thành công, kinh mạch không đứt, máu tim bị ép mất cũng có thể khiến nàng chìm vào hôn mê vĩnh viễn."
Cố Tịch Hy cúi mặt một lúc lâu, sau đó đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh bình minh diễm lệ.
Toàn bộ khung cảnh hùng vĩ, nên thơ của núi Dực Phong giống như thu gọn trong tầm mắt của nàng.
Tia sáng ban mai phủ nhẹ lên vầng trán ngọc.
Cố Tịch Hy khẽ cười:
"Bạch Lão, cây sơn tra chỗ này của ngài thật đẹp quá."
Nàng đã sẵn sàng tinh thần cho một kết thúc bi thương
Người tu đạo sẽ không nói chuyện vòng vo, Bạch Lão gật đầu, nhìn Từ Vịnh Thanh ở phái xa, ra hiệu bắt đầu.
Mái tóc Cố Tịch Hy dài, mềm mại, được buộc gọn gàng bằng một dải lụa màu xanh ngọc, làm nối bật khuôn mặt thanh tú và ánh mắt kiên định.
Bạch Lão cẩn thận bày biện những dụng cụ cần thiết xung quanh: chiếc cối đá mòn vẹt, những chén sứ trắng muốt, và các loại thảo dược được đặt ngay ngắn.
Những bông hoa dại, lá cây xanh tươi, và rễ cây được lựa chọn tỉ mỉ, tất cả đều tỏa ra hương thơm dễ chịu, hòa quyện thành một bản giao hưởng của thiên nhiên.
Từ Vịnh Thanh đưa cho Cố Tịch Hy một chiếc dao nhỏ, lưỡi dao được mài bóng loáng. Ánh sáng từ nến chiếu rọi vào lưỡi dao, phản chiếu những tia sáng lấp lánh như những vì sao.
Nàng hít một hơi thật sâu, với một động tác điêu luyện, nàng đặt lưỡi dao lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ
Một nhát cắt nhẹ nhàng, giọt máu đỏ thẫm từ trái tim nàng rơi xuống chiếc chén sứ, tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng, như tiếng chuông ngân.
Giọt máu ấy như ánh sáng lấp lánh, hòa quyện cùng với các dược liệu, tạo nên một hỗn hợp kỳ diệu. Ngay khi giọt máu vừa rơi xuống, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Hương thơm của thuốc dẫn bắt đầu tỏa ra, nồng nàn và ấm áp, như một lời hứa về sự sống và hy vọng.
Cố Tịch Hy không nhớ mình rời khỏi đó như thể nào.
Nàng rời khỏi gian phòng phía Tây, quay về chỗ Bạch Lão. Ông đang chăm chú nấu thuốc, bách hoa bách thảo hòa trộn với nhau tạo nên mùi hương thanh tao, dễ chịu.
Nhưng Cố Tịch Hy chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng chướng đến mức tưởng như vỡ tung.
"Bạch Lão." Nàng khẽ lên tiếng.
Ông quay người lại, ánh mắt va vào cổ tay áo nhuốm đầy máu đen của nàng.
"Xin ngài hãy cứu chàng, bất kỳ giá nào...
Năm xưa, ngài từng nói tiểu nữ và ngài có duyên gặp gỡ, nếu có bế tắc có thể đến chỗ ngài.
Nay tiểu nữ chỉ có một bế tắc duy nhất, mong chàng có thể khỏe lại, bình bình an an."
Giọng nàng cố giữ sự bình tĩnh, song thanh âm nức nở đã trào ra ngoài, ứ nghẹn nơi cổ họng.
Bạch Lão tiền đến gần Cố Tịch Hy hơn một chút, đứng đối diện với nàng.
"Cố cô nương thật lòng muốn cứu ngài ấy?"
Nàng gật đầu.
"Cố cô nương thật lòng yêu thương ngài ấy?"
Nàng gật đầu.
"Vậy Cố cô nương có dám thử một lần cược, mạng đổi mạng vì ngài ấy?"
Nàng sững sờ
Ánh mắt Cố Tịch Hy nhìn Bạch Lão đầy lo âu và ngạc nhiên. Song ngay khoảnh khắc ông nghĩ rằng nàng cần thời gian dài để suy nghĩ, nàng bỗng gật đầu.
Cố Tịch Hy dám.
Mũi tên năm đó, có lẽ người bị bắn trúng, nên là nàng, không phải Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn muốn nàng và hắn trở về điểm khởi đầu, sống cuộc đời mình nên thuộc về.
Vậy thì... khởi đầu lại ở đó đi.
Bên bờ Bạc Thủy, ai nên sống thì sống, ai cần bỏ mạng thì không cần cưỡng cầu.
Bạch Lão nhìn sững nàng một lúc lâu:
"Không phải nàng luôn sợ chết, muốn sống bằng mọi giá hay sao?"
Ông nhớ tới lời nói của nàng ở hậu viện phủ Thái sư năm nào, giữa trời tuyết, nàng chỉ cầu được sống.
Cố Tịch Hy khẽ cười:
"Có thể sống vì người mình thương yêu là may mắn, có thể chết vì người mình thương yêu cũng là một cách sống vĩnh hằng."
Bạch Lão rất muốn vỗ tay khen ngợi lời này của Cố Tịch Hy.
Thuần tính của muôn loài, kể cả con người, chính là mưu cầu sự sống. Nhưng đôi khi, có những cái chết còn đáng giá hơn sự sống trăm vạn lần.
Nhân sinh là bể khố, sống, phải sống vì điều xứng đáng, chết, cũng phải chết vì điều xứng đáng.
"Thật ra không hẳn là mạng đổi mạng. Sách cổ có ghi một phương pháp dùng huyết làm thuốc dẫn tẩy độc. Trích ba giọt máu tim của người thật lòng yêu thương người trúng độc.
Nếu tình cảm là thật, hai người đều bình an. Nếu tình cảm là giả, nàng sẽ vỡ kinh mạch mà chết..."
Cố Tịch Hy mím môi, hai tay bấu chặt vào lòng bàn tay bên trong ống tay áo.
Răng nàng tì mạnh vào môi dưới một lúc lâu, tới lúc cảm nhận vị tanh ngọt của máu tràn vào đầu lưỡi.
Nàng khẽ cười, nói:
"Yêu thương thật lòng là thế nào, tiểu nữ không biết. Bản chất nhân sinh làm gì có giới định nói rằng thế nào là yêu thương thật sự. Nhưng mà, tiểu nữ thật lòng muốn chàng ấy sống, nên tiểu nữ dám cược."
Đôi khi, suy nghĩ đơn giản một chút, những quyết định nảy ra trong đời sẽ đơn giản hơn.
"Cố cô nương có muốn nói trước với ngài ấy? Hay ít nhất là với nhiếp chính vương?"
"Không cần."
Hắn vì nàng âm thầm làm không ít chuyện. Lần này, nàng cũng muốn một lần âm thầm làm cho hắn một chuyện.
Bạch Lão gật gù:
"Được, vậy sáng mai bắt đầu, được không?"
"Vâng."
Đêm đó, Cổ Tịch Hy nghỉ lại trong căn phòng nhỏ gần gian phía Tây.
Nàng không ngủ, đương nhiên, nàng thật không có cách nào ngủ được.
Cứ tưởng vào cung là kết thúc, nào ngờ còn có biến cố bên Bạc Thủy. Cứ tưởng giải tỏa khúc mắc với Hoàng Phủ Minh Phong là kết thúc, nào ngờ còn có binh biến nổi loạn của Hoàng Phủ Bắc Trì.
Lại cứ tưởng, rời khỏi hoàng cung là kết thúc, không ngờ vẫn còn có ngày hôm nay.
Khoảnh khắc này, Cố Tịch Hy dường như đã hiểu được tâm tư của Hoàng Phủ Minh Phong.
Nếu ngày mai, nàng không đủ thật tâm, kinh mạch đứt đoạn mà chết, nàng vẫn muốn Hoàng Phủ Minh Phong sống.
Sống và vĩnh viễn đừng ai nói cho hắn biết rằng nàng đã không còn.
Khi bình minh ló dạng, Cố Tịch Hy lập tức đến gian phòng phía Đông tìm Bạch Lão.
Không khí tràn ngập hương thơm của trầm hương và các loại thảo dược quý, hòa quyện tạo nên một bầu không khí huyền bí và tĩnh lặng.
Giữa khung cảnh ấy, Bạch Lão mặc bộ trúc bào màu trắng thanh khiết, đứng trước bàn thờ, nơi bài trí các dụng cụ bào chế thuốc.
Những chiếc chén sứ và ấm trà cổ xưa được sắp xếp ngăn nắp, bên cạnh là những bó thảo dược màu sắc rực rỡ, tỏa ra hương thơm đặc trưng.
Cố Tịch Hy nhìn ông đang cẩn thận nghiền nát từng loại dược liệu trong chiếc cối đá, từng tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên như một bản nhạc thiền.
Ông đọc những câu chú ngữ cổ, âm thanh vang vọng khắp ngôi đền, như lôi cuốn những linh khí từ thiên địa, hòa quyện vào từng giọt thuốc.
Đằng sau, những bức tranh thủy mặc tinh tế minh họa cảnh thiên nhiên yên bình, càng làm nổi bật vẻ đẹp tĩnh lặng của không gian. Ánh sáng chiếu qua những tấm màn lụa mỏng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ, khiến mọi thứ trở nên kỳ ảo.
Một lúc sau, Bạch Lão quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng:
"Cố cô nương thật sự dám trích máu tim?"
Nàng nhìn Bạch Lão, nếu nói không sợ thì là nói dối.
Nhưng nếu chỉ sợ thôi, nàng đương nhiên không vì vậy mà thoái lui.
"Tieu ทนี dam."
"Cho dù thành công hay không, cô nương vẫn phải chịu nỗi đau cực hạn."
"Vâng."
"Và có thể... Cho dù thành công, kinh mạch không đứt, máu tim bị ép mất cũng có thể khiến nàng chìm vào hôn mê vĩnh viễn."
Cố Tịch Hy cúi mặt một lúc lâu, sau đó đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh bình minh diễm lệ.
Toàn bộ khung cảnh hùng vĩ, nên thơ của núi Dực Phong giống như thu gọn trong tầm mắt của nàng.
Tia sáng ban mai phủ nhẹ lên vầng trán ngọc.
Cố Tịch Hy khẽ cười:
"Bạch Lão, cây sơn tra chỗ này của ngài thật đẹp quá."
Nàng đã sẵn sàng tinh thần cho một kết thúc bi thương
Người tu đạo sẽ không nói chuyện vòng vo, Bạch Lão gật đầu, nhìn Từ Vịnh Thanh ở phái xa, ra hiệu bắt đầu.
Mái tóc Cố Tịch Hy dài, mềm mại, được buộc gọn gàng bằng một dải lụa màu xanh ngọc, làm nối bật khuôn mặt thanh tú và ánh mắt kiên định.
Bạch Lão cẩn thận bày biện những dụng cụ cần thiết xung quanh: chiếc cối đá mòn vẹt, những chén sứ trắng muốt, và các loại thảo dược được đặt ngay ngắn.
Những bông hoa dại, lá cây xanh tươi, và rễ cây được lựa chọn tỉ mỉ, tất cả đều tỏa ra hương thơm dễ chịu, hòa quyện thành một bản giao hưởng của thiên nhiên.
Từ Vịnh Thanh đưa cho Cố Tịch Hy một chiếc dao nhỏ, lưỡi dao được mài bóng loáng. Ánh sáng từ nến chiếu rọi vào lưỡi dao, phản chiếu những tia sáng lấp lánh như những vì sao.
Nàng hít một hơi thật sâu, với một động tác điêu luyện, nàng đặt lưỡi dao lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ
Một nhát cắt nhẹ nhàng, giọt máu đỏ thẫm từ trái tim nàng rơi xuống chiếc chén sứ, tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng, như tiếng chuông ngân.
Giọt máu ấy như ánh sáng lấp lánh, hòa quyện cùng với các dược liệu, tạo nên một hỗn hợp kỳ diệu. Ngay khi giọt máu vừa rơi xuống, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Hương thơm của thuốc dẫn bắt đầu tỏa ra, nồng nàn và ấm áp, như một lời hứa về sự sống và hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.