Chương 121
Sơ Nguyện
18/02/2024
Cố Tịch Hy trừng mắt nhìn Mã Nhĩ Mộc, những tia máu vằn đầy trong ánh mắt.
Ông ta đang nói dối! Lúc Trần Chiêu Thủy bị ép đi cống Miêu, nàng thậm chí còn đang lưu lạc ở một nơi nào đó, lý đâu có mặt trong bức bích họa để bọn họ nhìn nhầm…
Tại sao lại cứ nhằm vào nàng mà ném ngàn vạn mũi tên?
Lời này của Mã Nhĩ Mộc, khác nào đang chứng minh cho tất cả những người đang có mặt ở đây biết, người năm đó bị Miêu tộc nhắm trúng chính là nàng.
Nên đi là nàng, bị hãm hiếp, bị giết chết cũng là nàng…
Không, là Trường Ý Đan.
Nhưng mà… Cố Tịch Hy bây giờ cũng là Trường Ý Đan!
Trần Chiêu Thủy chẳng qua chỉ là con tốt thí thế mạng cho Trường tiểu thư cao quý…
Có tiếng người nào đó cất lên:
“Vậy ý của tộc trưởng, mỹ nhân năm đó Miêu tộc muốn đưa đi là thái tử phi, không phải Trần Chiêu Thủy?”
“Tất nhiên, sao ta lại cần một nữ nhân tầm thường như…”
Rầm!
Hoàng Phủ Minh Phong hất đổ cả bàn rượu trước mặt hắn. Cố Tịch Hy thấy bàn tay hắn đang co rất chặt, giống như cố áp chế tay mình khỏi một thanh kiếm bén ngót sẽ va vào cổ Mã Nhĩ Mộc.
Nàng cũng vậy, nàng cũng muốn cầm kiếm xuyên thẳng vào yết hầu của ông ta.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Hoàng Phủ Bắc Trì đưa một hớp rượu lên miệng, như bộ dạng của người xem kịch hay, cũng lấy sự khó khăn của người khác làm vui mừng.
Mã Nhĩ Mộc nghiêng đầu, giọng nói vẫn đầy giễu cợt:
"Thái tử điện hạ sao thế, ta chỉ nói chuyện quá khứ mà thôi. Bây giờ cũng không có muốn rước thái tử phi của người đi.
Chẳng lẽ… A, chẳng lẽ điện hạ khó chịu vì nữ nhân đã chết kia hay sao?"
Có lẽ, Mã Nhĩ Mộc đang nghĩ cho dù ông ta có thất lễ hơn nữa cũng sẽ không ai dám làm gì. Dù sao ông ta cũng là vương của một tộc lớn.
Lý công công vội tiến lên, nói:
“Hoàng thượng, có lẽ điện hạ đã say rồi.”
Trong lúc này, một lời như thế có khi lại giải quyết được vấn đề.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong căn bản không nghe, hắn chầm chậm ngước mắt nhìn Mã Nhĩ Mộc, giọng nói cố che đậy hơn thịnh nộ to lớn:
“Nếu đã nói là chuyện đã qua, vậy tộc trưởng hà cớ phải nhắc lại?”
Hoàng đế đưa mắt nhìn hai người, mày cũng cơ hồ co chặt lại, chính ông cũng là người không muốn nhắc đến chuyện này.
Năm đó là ông đã đẩy Trần Chiêu Thủy đi vào chỗ chết.
“Được rồi, đừng náo nữa, chuyện đã qua rất lâu rồi. Tiểu Lý Tử, thái tử say rồi, còn không mau đưa người về nghỉ ngơi.”
Cố Tịch Hy cười giễu trong lòng. Ha, hắn nào phải say, hắn đang giận, đang hận, đang căm phẫn đến tột cùng. Nữ nhân mà hắn yêu thương sống chết không phai, trong thoáng chốc lại biến thành kẻ thí mạng thay người khác.
Hắn đang hận mình không thể ra tay giết người.
Hận Mã Nhĩ Mộc, hận cả nàng…
Cố Tịch Hy cắn chặt môi mình, trong một khoảnh khắc, nàng nhận ra sống một thân phận giả dối chính là cách ngắn nhất để tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Nàng không thể nói, năm đó sứ giả Miêu tộc chắc chắn không thể nào có được bức họa của mình. Vì khi ấy nàng chỉ là một nha đầu bẩn thỉu, lưu lạc ở một nơi rất xa kinh thành.
Nàng vác trên người sự giả dối, lại không có cách nào quẳng sự giả dối đó đi hòng bào chữa cho chính mình.
Trường Khánh Diên đứng lên, vì ông biết nếu mình không đứng lên, cái tên Trường Ý Đan sẽ đổ nát.
Trần Chiêu Thủy muôn đời luôn là điểm trí mạng không thể không thể chọc vào của Hoàng Phủ Minh Phong.
"Hoàng thượng, hoàng hậu, mấy lời này của Miêu tộc trưởng thật sự khiến thần không thể ngồi yên.
Thái tử phi là ái nữ của thần, từ nhỏ đến lớn luôn được bảo bọc trong phủ, ngay cả chính quan cũng chưa từng bước qua. Thần có thể dùng đầu mình đảm bảo, Trường gia chưa từng cho người họa tranh nhi nữ, chứ đừng nói đến để bức tranh đó rơi vào tay sứ giả!"
Hương quốc thế tử A Cát Kỳ từ đầu đến cuối, đều ngồi yên, bây giờ mới lên tiếng:
“Cũng không biết chừng bức tranh mà tộc trưởng thấy thật sự không phải thái tử phi. Dù sao lúc này cũng là lời nói suông không bằng không cớ!”
Cố Tịch Hy vẫn nhìn chằm chằm Mã Nhĩ Mộc:
"Từ nhỏ tới lớn, ta đã từng được họa tranh hay chưa, lý nào ta không biết, không cần tộc trưởng phải nhọc công hồi tưởng ư?
Hơn nữa…"
Nàng nhìn về phía hoàng đế và hoàng hậu, nói:
"Thứ cho Ý Đan có chút lời mạo phạm. Năm đó đoàn sứ giả của các ngài rõ là nói muốn đưa Trần cô nương về Miêu tộc, nhưng giữa đường lại thản nhiên để cô ấy tự vẫn mà chết, bây giờ còn ở đây mở lời chê bai.
Ta tự hỏi, các ngài có sự tôn trọng nào dành cho nữ tử Đại Sở hay không?"
Lời này của nàng khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, cả Hoàng Phủ Minh Phong cũng phải đưa mắt nhìn.
Tiếng vỗ tay của A Cát Kỳ đột ngột vang lên:
“Hay! Thái tử phi nói rất hay, thật đúng không hổ danh là ái nữ của chiến thần bất bại Sở triều!”
Mọi người cũng không còn lời nào để nói.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Minh Phong để Lý công công dìu mình rời khỏi bữa tiệc.
Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng hắn. Nàng biết, nàng có thể chặn miệng của Mã Nhĩ Mộc, cũng có thể liều một phen khiến tất cả mọi người có mặt ở đây không thể nói gì nữa.
Nhưng nàng sẽ không ngăn nổi cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ Minh Phong.
Vì đó là Trần Chiêu Thủy, nên hắn sẽ không còn tâm trí để suy xét thật nhiều.
Nàng vẫn nhớ như in đêm qua, trong cơn mê man, hắn đã thống thiết gọi tên nàng ta như thế nào…
Ông ta đang nói dối! Lúc Trần Chiêu Thủy bị ép đi cống Miêu, nàng thậm chí còn đang lưu lạc ở một nơi nào đó, lý đâu có mặt trong bức bích họa để bọn họ nhìn nhầm…
Tại sao lại cứ nhằm vào nàng mà ném ngàn vạn mũi tên?
Lời này của Mã Nhĩ Mộc, khác nào đang chứng minh cho tất cả những người đang có mặt ở đây biết, người năm đó bị Miêu tộc nhắm trúng chính là nàng.
Nên đi là nàng, bị hãm hiếp, bị giết chết cũng là nàng…
Không, là Trường Ý Đan.
Nhưng mà… Cố Tịch Hy bây giờ cũng là Trường Ý Đan!
Trần Chiêu Thủy chẳng qua chỉ là con tốt thí thế mạng cho Trường tiểu thư cao quý…
Có tiếng người nào đó cất lên:
“Vậy ý của tộc trưởng, mỹ nhân năm đó Miêu tộc muốn đưa đi là thái tử phi, không phải Trần Chiêu Thủy?”
“Tất nhiên, sao ta lại cần một nữ nhân tầm thường như…”
Rầm!
Hoàng Phủ Minh Phong hất đổ cả bàn rượu trước mặt hắn. Cố Tịch Hy thấy bàn tay hắn đang co rất chặt, giống như cố áp chế tay mình khỏi một thanh kiếm bén ngót sẽ va vào cổ Mã Nhĩ Mộc.
Nàng cũng vậy, nàng cũng muốn cầm kiếm xuyên thẳng vào yết hầu của ông ta.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Hoàng Phủ Bắc Trì đưa một hớp rượu lên miệng, như bộ dạng của người xem kịch hay, cũng lấy sự khó khăn của người khác làm vui mừng.
Mã Nhĩ Mộc nghiêng đầu, giọng nói vẫn đầy giễu cợt:
"Thái tử điện hạ sao thế, ta chỉ nói chuyện quá khứ mà thôi. Bây giờ cũng không có muốn rước thái tử phi của người đi.
Chẳng lẽ… A, chẳng lẽ điện hạ khó chịu vì nữ nhân đã chết kia hay sao?"
Có lẽ, Mã Nhĩ Mộc đang nghĩ cho dù ông ta có thất lễ hơn nữa cũng sẽ không ai dám làm gì. Dù sao ông ta cũng là vương của một tộc lớn.
Lý công công vội tiến lên, nói:
“Hoàng thượng, có lẽ điện hạ đã say rồi.”
Trong lúc này, một lời như thế có khi lại giải quyết được vấn đề.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong căn bản không nghe, hắn chầm chậm ngước mắt nhìn Mã Nhĩ Mộc, giọng nói cố che đậy hơn thịnh nộ to lớn:
“Nếu đã nói là chuyện đã qua, vậy tộc trưởng hà cớ phải nhắc lại?”
Hoàng đế đưa mắt nhìn hai người, mày cũng cơ hồ co chặt lại, chính ông cũng là người không muốn nhắc đến chuyện này.
Năm đó là ông đã đẩy Trần Chiêu Thủy đi vào chỗ chết.
“Được rồi, đừng náo nữa, chuyện đã qua rất lâu rồi. Tiểu Lý Tử, thái tử say rồi, còn không mau đưa người về nghỉ ngơi.”
Cố Tịch Hy cười giễu trong lòng. Ha, hắn nào phải say, hắn đang giận, đang hận, đang căm phẫn đến tột cùng. Nữ nhân mà hắn yêu thương sống chết không phai, trong thoáng chốc lại biến thành kẻ thí mạng thay người khác.
Hắn đang hận mình không thể ra tay giết người.
Hận Mã Nhĩ Mộc, hận cả nàng…
Cố Tịch Hy cắn chặt môi mình, trong một khoảnh khắc, nàng nhận ra sống một thân phận giả dối chính là cách ngắn nhất để tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Nàng không thể nói, năm đó sứ giả Miêu tộc chắc chắn không thể nào có được bức họa của mình. Vì khi ấy nàng chỉ là một nha đầu bẩn thỉu, lưu lạc ở một nơi rất xa kinh thành.
Nàng vác trên người sự giả dối, lại không có cách nào quẳng sự giả dối đó đi hòng bào chữa cho chính mình.
Trường Khánh Diên đứng lên, vì ông biết nếu mình không đứng lên, cái tên Trường Ý Đan sẽ đổ nát.
Trần Chiêu Thủy muôn đời luôn là điểm trí mạng không thể không thể chọc vào của Hoàng Phủ Minh Phong.
"Hoàng thượng, hoàng hậu, mấy lời này của Miêu tộc trưởng thật sự khiến thần không thể ngồi yên.
Thái tử phi là ái nữ của thần, từ nhỏ đến lớn luôn được bảo bọc trong phủ, ngay cả chính quan cũng chưa từng bước qua. Thần có thể dùng đầu mình đảm bảo, Trường gia chưa từng cho người họa tranh nhi nữ, chứ đừng nói đến để bức tranh đó rơi vào tay sứ giả!"
Hương quốc thế tử A Cát Kỳ từ đầu đến cuối, đều ngồi yên, bây giờ mới lên tiếng:
“Cũng không biết chừng bức tranh mà tộc trưởng thấy thật sự không phải thái tử phi. Dù sao lúc này cũng là lời nói suông không bằng không cớ!”
Cố Tịch Hy vẫn nhìn chằm chằm Mã Nhĩ Mộc:
"Từ nhỏ tới lớn, ta đã từng được họa tranh hay chưa, lý nào ta không biết, không cần tộc trưởng phải nhọc công hồi tưởng ư?
Hơn nữa…"
Nàng nhìn về phía hoàng đế và hoàng hậu, nói:
"Thứ cho Ý Đan có chút lời mạo phạm. Năm đó đoàn sứ giả của các ngài rõ là nói muốn đưa Trần cô nương về Miêu tộc, nhưng giữa đường lại thản nhiên để cô ấy tự vẫn mà chết, bây giờ còn ở đây mở lời chê bai.
Ta tự hỏi, các ngài có sự tôn trọng nào dành cho nữ tử Đại Sở hay không?"
Lời này của nàng khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, cả Hoàng Phủ Minh Phong cũng phải đưa mắt nhìn.
Tiếng vỗ tay của A Cát Kỳ đột ngột vang lên:
“Hay! Thái tử phi nói rất hay, thật đúng không hổ danh là ái nữ của chiến thần bất bại Sở triều!”
Mọi người cũng không còn lời nào để nói.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Minh Phong để Lý công công dìu mình rời khỏi bữa tiệc.
Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng hắn. Nàng biết, nàng có thể chặn miệng của Mã Nhĩ Mộc, cũng có thể liều một phen khiến tất cả mọi người có mặt ở đây không thể nói gì nữa.
Nhưng nàng sẽ không ngăn nổi cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ Minh Phong.
Vì đó là Trần Chiêu Thủy, nên hắn sẽ không còn tâm trí để suy xét thật nhiều.
Nàng vẫn nhớ như in đêm qua, trong cơn mê man, hắn đã thống thiết gọi tên nàng ta như thế nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.