Chương 133
Sơ Nguyện
20/02/2024
Cố Tịch Hy siết chặt tay Hoàng Phủ Minh Phong, ngay cả đáy mắt cũng trở nên run rẫy:
“Đó chính là lý do Hoàng Phủ Bắc Trì có thể thúc đẩy Miêu tộc giúp y?”
Ha, một phần giang sơn Đại Sở… Bây giờ Cố Tịch Hy mới nhận ra, Hoàng Phủ Bắc Trì căn bản không phải tham ngai vàng, y muốn phá hủy đất nước này thì đúng hơn.
Có thể cả Miêu tộc và Lan tộc đều trông thấy sự điên cuồng và man dại của y, nên mới đồng ý cược một ván.
Thắng, bọn họ sẽ có được một lãnh thổ hưng thịnh…
Hoàng Phủ Bắc Trì, y thà chia năm xẻ bảy Đại Sở ra, cũng không muốn dừng lại cuộc đấu này!
“Điện hạ, vậy chàng định sẽ thế nào?”
Nàng thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia sáng:
"Giang sơn này, e rằng phải một lần nữa nhờ Trường gia giúp sức rồi.
Nếu ngày mai có tin Miêu tộc khai chiến, Lan tộc hợp binh, ta sẽ tâu với phụ hoàng để Trường thái sư đi dẹp Lan tộc."
Quân lực trong tay Trường Khánh Diên anh dũng thiện chiến, cũng đã được tôi luyện qua nhiều chiến địa khác nhau. Nếu dồn toàn sức, đánh bại Lan tộc cũng không phải là chuyện khó.
Nàng hỏi:
“Vậy còn Miêu tộc thì sao?” Nàng vẫn chưa quên thứ độc Tu Dị mà hắn từng kể với nàng. Miêu tộc mới là thành phần khó đấu trong trận này.
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:
“Trước tiên đất phong của Tấn vương gần đó, có lẽ phụ hoàng sẽ để huynh ấy qua đó trước, chăn bước tiến của quân Miêu. Nhưng về lâu dài, e rằng binh lực trong tay huynh ấy không chống đỡ được.”
Cố Tịch Hy cau chặt mày:
“Vậy ý của điện hạ là…?”
“Ta sẽ khẩn xin phụ hoàng để ta mang hắc giáp quân đi đánh trận này.”
Cố Tịch Hy nghiến răng, đúng vậy, chỉ có hắc giáp quân tinh nhuệ của hắn mới có thể chống lại được Miêu tộc. Nhưng còn nội kinh thì sẽ như thế nào? Vũ lâm quân, hắc giáp quân đều đi, một ngự lâm quân dưới trướng hoàng đế liệu có thể bảo vệ tốt cho thiên tử hay không?
Còn nữa, còn có Hoàng Phủ Bắc Trì, y sẽ ở đâu trong cuộc chiến này?
Hoàng Phủ Minh Phong như thể đọc được suy nghĩ của Cố Tịch Hy, hắn lật tay mình lại nắm lấy bàn tay đang rịn đầy mồ hôi lạnh của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau:
“Nàng yên tâm, phụ hoàng sẽ không để y lưu lại hoàng cung. Chuyến này xuất trận, là ta sẽ không đi một mình.”
Hoàng đế sẽ để Hoàng Phủ Bắc Trì cùng hắn xuất chinh? Nàng biết, trong lòng hoàng đế Cao Tông từ sớm đã có lòng nghi kỵ dã tâm của con cái mình, trong bối cảnh này, để y ở lại hoàng cung chính là tiềm tàng họa lớn.
Chỉ là… Hoàng Phủ Bắc Trì sớm đã thông đồng với địch, cũng có nghĩa rằng xuất binh lần này, Hoàng Phủ Minh Phong phải đối phó cả thù trong lẫn giặc ngoài.
Chỉ cần một khoảnh khắc sơ sẩy thì… binh lực của Tấn vương Hoàng Phủ Doãn Kỳ (*) không đủ hỗ trợ. Trong khi đó, vũ lâm quân của Trường Khánh Diên thì lại ở quá xa.
Cố Tịch Hy sực nhớ tới một người:
“Vậy còn Hòa vương gia thì sao?”
Y không phải là trợ thủ đắc lực của Hoàng Phủ Minh Phong sao? Đối với đại sự lần này, tại sao lại không có sự có mặt của y?
Hoàng Phủ Minh Phong lắc đầu:
“Đệ ấy sẽ không dây vào vụ này, sáng mai, đệ ấy sẽ mang theo năm vạn tinh binh đến Hương quốc rèn luyện.”
Cái gì? Cố Tịch Hy mở trừng mắt, giờ đã là lúc nào mà Hoàng Phủ Miên Khang lại mang mất năm vạn tinh binh đi nơi khác?
Đối với sắp xếp này của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng một chút cũng không hiểu.
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, dang tay ôm nàng vào lòng, giọng điệu tưởng như đang cười nhưng thực chất lại chứa đầy sự mệt mỏi:
"Ta tin chắc nàng đã biết qua điều này rồi, vì đích thân Cố sư phụ là người dạy ta. Trong mọi cuộc chiến, mọi ván cược, dù có thế nào cũng phải chừa lại một đường lui.
Đại Sở cũng cần có một đường lui cho mình."
Cố Tịch Hy áp tai vào lồng ngực Hoàng Phủ Minh Phong, môi khẽ mím chặt.
Hình như đúng là Cố sư phụ đã từng dạy nàng như thế.
Nói như vậy, Hoàng Phủ Miên Khang chính là đường lui mà hắn đã sắp xếp vì Đại Sở.
Nếu trong cuộc chiến này, kết quả tệ hại nhất diễn ra, Hoàng Phủ Miên Khang sẽ là huyết mạch còn lại của dòng họ Hoàng Phủ. Năm vạn tinh binh trong tay y sẽ là những chiến binh đầu tiên của quá trình phục quốc…
Cố Tịch Hy ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng mà… nhưng mà tại sao lại là Hoàng Phủ Miên Khang chứ không phải là hắn. Hắn mới chính là trữ quân mà, không phải sao?
“Được rồi…” Hoàng Phủ Minh Phong vỗ lưng nàng: “Từ nửa đêm hôm qua tới giờ chắc nàng cũng không nghỉ ngơi tử tế nhỉ? Nằm xuống trước đi, ta ôm nàng ngủ một lát.”
Cố Tịch Hy nhìn ấn đường của hắn, biết hắn thật sự đã rất mệt mỏi. Nàng vâng một tiếng, tùy ý đưa tay tháo những món trang sức vướng víu ở trên đầu ra, sau đó thì nằm xuống bên cạnh hắn.
Nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, rúc người vào vòm ngực vững chãi.
Trời dù có sập cũng đã là chuyện của ngày mai rồi. Nhưng có lẽ trời sẽ không sập, hắn vẫn đang tận lực chống đỡ, nếu trời quá nặng, nàng sẽ liều mạng làm cùng với hắn.
___
(*) Ai quên mất nhân vật Tấn vương này thì có thể đọc lại chương 16 nha.
(っ. ᴗ .)っ Nói thiệt với mấy bà là mụ tác giả viết mấy chương cuối này mà phải đi mò kiếm Tam quốc đọc lấy chất liệu. Cái dự định ban đầu của tui nó đơn giản lắm, hong hỉu sao càng viết cái drama nó dí quá trời ((
“Đó chính là lý do Hoàng Phủ Bắc Trì có thể thúc đẩy Miêu tộc giúp y?”
Ha, một phần giang sơn Đại Sở… Bây giờ Cố Tịch Hy mới nhận ra, Hoàng Phủ Bắc Trì căn bản không phải tham ngai vàng, y muốn phá hủy đất nước này thì đúng hơn.
Có thể cả Miêu tộc và Lan tộc đều trông thấy sự điên cuồng và man dại của y, nên mới đồng ý cược một ván.
Thắng, bọn họ sẽ có được một lãnh thổ hưng thịnh…
Hoàng Phủ Bắc Trì, y thà chia năm xẻ bảy Đại Sở ra, cũng không muốn dừng lại cuộc đấu này!
“Điện hạ, vậy chàng định sẽ thế nào?”
Nàng thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia sáng:
"Giang sơn này, e rằng phải một lần nữa nhờ Trường gia giúp sức rồi.
Nếu ngày mai có tin Miêu tộc khai chiến, Lan tộc hợp binh, ta sẽ tâu với phụ hoàng để Trường thái sư đi dẹp Lan tộc."
Quân lực trong tay Trường Khánh Diên anh dũng thiện chiến, cũng đã được tôi luyện qua nhiều chiến địa khác nhau. Nếu dồn toàn sức, đánh bại Lan tộc cũng không phải là chuyện khó.
Nàng hỏi:
“Vậy còn Miêu tộc thì sao?” Nàng vẫn chưa quên thứ độc Tu Dị mà hắn từng kể với nàng. Miêu tộc mới là thành phần khó đấu trong trận này.
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:
“Trước tiên đất phong của Tấn vương gần đó, có lẽ phụ hoàng sẽ để huynh ấy qua đó trước, chăn bước tiến của quân Miêu. Nhưng về lâu dài, e rằng binh lực trong tay huynh ấy không chống đỡ được.”
Cố Tịch Hy cau chặt mày:
“Vậy ý của điện hạ là…?”
“Ta sẽ khẩn xin phụ hoàng để ta mang hắc giáp quân đi đánh trận này.”
Cố Tịch Hy nghiến răng, đúng vậy, chỉ có hắc giáp quân tinh nhuệ của hắn mới có thể chống lại được Miêu tộc. Nhưng còn nội kinh thì sẽ như thế nào? Vũ lâm quân, hắc giáp quân đều đi, một ngự lâm quân dưới trướng hoàng đế liệu có thể bảo vệ tốt cho thiên tử hay không?
Còn nữa, còn có Hoàng Phủ Bắc Trì, y sẽ ở đâu trong cuộc chiến này?
Hoàng Phủ Minh Phong như thể đọc được suy nghĩ của Cố Tịch Hy, hắn lật tay mình lại nắm lấy bàn tay đang rịn đầy mồ hôi lạnh của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau:
“Nàng yên tâm, phụ hoàng sẽ không để y lưu lại hoàng cung. Chuyến này xuất trận, là ta sẽ không đi một mình.”
Hoàng đế sẽ để Hoàng Phủ Bắc Trì cùng hắn xuất chinh? Nàng biết, trong lòng hoàng đế Cao Tông từ sớm đã có lòng nghi kỵ dã tâm của con cái mình, trong bối cảnh này, để y ở lại hoàng cung chính là tiềm tàng họa lớn.
Chỉ là… Hoàng Phủ Bắc Trì sớm đã thông đồng với địch, cũng có nghĩa rằng xuất binh lần này, Hoàng Phủ Minh Phong phải đối phó cả thù trong lẫn giặc ngoài.
Chỉ cần một khoảnh khắc sơ sẩy thì… binh lực của Tấn vương Hoàng Phủ Doãn Kỳ (*) không đủ hỗ trợ. Trong khi đó, vũ lâm quân của Trường Khánh Diên thì lại ở quá xa.
Cố Tịch Hy sực nhớ tới một người:
“Vậy còn Hòa vương gia thì sao?”
Y không phải là trợ thủ đắc lực của Hoàng Phủ Minh Phong sao? Đối với đại sự lần này, tại sao lại không có sự có mặt của y?
Hoàng Phủ Minh Phong lắc đầu:
“Đệ ấy sẽ không dây vào vụ này, sáng mai, đệ ấy sẽ mang theo năm vạn tinh binh đến Hương quốc rèn luyện.”
Cái gì? Cố Tịch Hy mở trừng mắt, giờ đã là lúc nào mà Hoàng Phủ Miên Khang lại mang mất năm vạn tinh binh đi nơi khác?
Đối với sắp xếp này của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng một chút cũng không hiểu.
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, dang tay ôm nàng vào lòng, giọng điệu tưởng như đang cười nhưng thực chất lại chứa đầy sự mệt mỏi:
"Ta tin chắc nàng đã biết qua điều này rồi, vì đích thân Cố sư phụ là người dạy ta. Trong mọi cuộc chiến, mọi ván cược, dù có thế nào cũng phải chừa lại một đường lui.
Đại Sở cũng cần có một đường lui cho mình."
Cố Tịch Hy áp tai vào lồng ngực Hoàng Phủ Minh Phong, môi khẽ mím chặt.
Hình như đúng là Cố sư phụ đã từng dạy nàng như thế.
Nói như vậy, Hoàng Phủ Miên Khang chính là đường lui mà hắn đã sắp xếp vì Đại Sở.
Nếu trong cuộc chiến này, kết quả tệ hại nhất diễn ra, Hoàng Phủ Miên Khang sẽ là huyết mạch còn lại của dòng họ Hoàng Phủ. Năm vạn tinh binh trong tay y sẽ là những chiến binh đầu tiên của quá trình phục quốc…
Cố Tịch Hy ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng mà… nhưng mà tại sao lại là Hoàng Phủ Miên Khang chứ không phải là hắn. Hắn mới chính là trữ quân mà, không phải sao?
“Được rồi…” Hoàng Phủ Minh Phong vỗ lưng nàng: “Từ nửa đêm hôm qua tới giờ chắc nàng cũng không nghỉ ngơi tử tế nhỉ? Nằm xuống trước đi, ta ôm nàng ngủ một lát.”
Cố Tịch Hy nhìn ấn đường của hắn, biết hắn thật sự đã rất mệt mỏi. Nàng vâng một tiếng, tùy ý đưa tay tháo những món trang sức vướng víu ở trên đầu ra, sau đó thì nằm xuống bên cạnh hắn.
Nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, rúc người vào vòm ngực vững chãi.
Trời dù có sập cũng đã là chuyện của ngày mai rồi. Nhưng có lẽ trời sẽ không sập, hắn vẫn đang tận lực chống đỡ, nếu trời quá nặng, nàng sẽ liều mạng làm cùng với hắn.
___
(*) Ai quên mất nhân vật Tấn vương này thì có thể đọc lại chương 16 nha.
(っ. ᴗ .)っ Nói thiệt với mấy bà là mụ tác giả viết mấy chương cuối này mà phải đi mò kiếm Tam quốc đọc lấy chất liệu. Cái dự định ban đầu của tui nó đơn giản lắm, hong hỉu sao càng viết cái drama nó dí quá trời ((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.