Chương 82
Sơ Nguyện
30/01/2024
Trường Khánh Diên muốn trực tiếp gặp nàng? Lời này trong thoáng chốc khiến da đầu Cố Tịch Hy rê rần, lồng ngực giật thót lại.
Nàng mím môi gật đầu, nhanh chân xuống giường, khoác thêm một lớp áo ngoài rồi đi theo Từ Phúc.
Thân thủ ông ta quả nhiên khiến nàng mở rộng tầm mắt, chỉ bằng một cái nhẹ nhàng đặt tay liền có thể đưa nàng vượt qua mọi tầm mắt canh gác, đi đến một tiểu đình nhỏ nằm rất xa Đông Cung, mặt tiền còn bị một khối đá to che khuất, là một nơi không ai lui tới.
Trường Khánh Diên đang ở đây đợi nàng.
Người vận thường y màu lam, thấp thoáng bên trong tiểu đình, cả người tỏa ra một loại khí thế có thể áp chế người khác.
Cố Tịch Hy nhớ lại đêm mình được đưa tới biệt phủ của phủ thái sư, Trường Khánh Diên ngồi trong tiểu đình, khung cảnh và cảm giác cũng chính là thế này.
Từ Phúc hành lễ một cái rồi lui ra, có vẻ như là đi canh gác.
Cố Tịch Hy khẽ run, gọi một tiếng:
“Phụ thân!”
Trường Khánh Diên quay người, phẩy tay áo một cái rồi bước xuống đối diện nàng, ánh mắt mang tâm trạng hệt như ngày ông đứng trước nàng, hỏi cô nương có muốn làm con gái của bổn thái sư không.
Thấm thoắt cũng đã hơn nửa năm kể từ ngày đó.
Trường Khánh Diên nhìn nàng, cất trọng thâm trầm:
“Đan nhi vẫn tốt chứ?”
Cố Tịch Hy gật đầu:
“Thưa phụ thân, vẫn tốt, nhưng mà…”
Người trước mặt nhíu mày:
“Thế nào?”
Cố Tịch Hy cảm thấy không dễ dàng gì mới có thể trực tiếp giáp mặt với Trường Khánh Diên, nhất định là có chuyện, cũng không thể bỏ qua thời cơ giải tỏa hết những thắc mắc trong lòng mình.
Nàng hơi chồm người về phía trước, giọng nói khẩn trương:
“Phụ thân, có phải người đó vẫn chưa chết, cha muốn con dò la U cốc là vì có liên quan tới y?”
Trường Khánh Diên cơ hồ có thể trông thấy cả một thế giới quan đầy sợ hãi ngập đầy trong mắt Cố Tịch Hy.
Ông đưa tay chạm lên vai nàng:
“Con đã biết, đã thấy những gì?”
Cố Tịch Hy đưa tay vuốt ngực mình, như cố đè nén một quả tim đang nhốn nháo bên trong, chực chờ phá tan lồng xương mà nhảy ra ngoài.
Nàng mang hết toàn bộ mọi chuyện mình đã gặp, đã thấy ở Lũng Nham và trên hành trình trở về kể lại. Trong suốt câu chuyện, có hai chi tiết mà nàng ngay cả kể cũng không thành lời, sự run rẫy át chế thanh quản khiến cho câu chuyện bị ngắt quãng.
Trường Khánh Diên đưa hai tay ghì chặc lấy vai nàng, ép nàng bình tĩnh, sau đó mới từ từ vỗ lên mảng lưng gầy của nàng:
“Bình tĩnh nói, không sao.”
Đó chính là khi nàng quyết định mang kiếm Tàn Hồng đi kết liễu Tát Lạt, kẻ mà nàng dám chắc chín phần đã biết tỏng nàng không phải Trường Ý Đan. Và khoảnh khắc trong đêm hội hoa đăng nọ, Trữ Nhi nói với nàng, nàng ta trông thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Bắc Trì.
Chỉ duy nhất hai chuyện này, đã đủ khiến cho Cố Tịch Hy gần như sụp đổ, vì nàng biết được bí mật kia không thể cùng theo Trường Ý Đan tuẫn táng, ngược lại cứ như cỏ úa, âm thầm chờ quật khởi trên chốn trần gian.
Mà khi cỏ lại nảy mầm, cả nàng, cả Trường gia sẽ đều chấm dứt.
Trường Khánh Diên nắm cứng lấy hai tay đang run rẫy không thôi của Cố Tịch Hy, quát khẽ nàng một tiếng:
“Đan nhi!”
Cố Tịch Hy cắn lấy môi mình, hai tay siết chặt.
Nàng nhìn Trường Khánh Diên
Người trước mặt thở dài, ánh mắt đăm chiêu đầy xa xôi:
“Có những chuyện không thể ngăn cản.”
Nàng nhíu mày không hiểu, sau lại bỗng phát giác ra thái độ của Trường Khánh Diên trước câu chuyện về Hoàng Phủ Bắc Trì lại không hề tỏ ra bất ngờ. Ngược lại giống như đã hoàn toàn dự đoán từ trước, lời của nàng đêm nay chẳng qua cũng chỉ là một bước xác minh.
Cố Tịch Hy thoáng rùng mình, nàng sợ sệt hỏi:
“Phụ thân, người biết y thật sự chưa chết, đúng không?”
Mà một cái gật đầu này của Trường Khánh Diên đã đem Cố Tịch Hy rớt xuống vực thẳm.
Vậy nàng phải như thế nào?
Đến mức này, Trường Khánh Diên cũng không tính chuyện giấu Cố Tịch Hy nữa.
Thật ra, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Trường Khánh Diên đều chưa từng tin rằng Hoàng Phủ Bắc Trì thật sự đã chết, ngược lại luôn dốc lực truy tìm dấu vết.
Trước khi Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy khởi hành đi Lũng Nham, thám tử của Trường Khánh Diên sớm đã báo về tin tức dò la về hành tung của Hoàng Phủ Bắc Trì, nghi ngờ y đang âm thầm triệu tập binh mã ở U cốc. Mà tin này phỏng chừng chính Hoàng Phủ Minh Phong cũng đã biết từ sớm và tự mình có đối sách.
Trường Khánh Diên không nắm được bên phía Hoàng Phủ Minh Phong chuẩn bị cho chuyện này như thế nào, chỉ biết tự mình cật lực lo liệu cho nhà họ Trường.
Mà Hoàng Phủ Bắc Trì nếu đã cố ý để lộ hành tung trước mặt Cố Tịch Hy, chứng tỏ y đã biết tỏng chuyện hoán long tráo phụng giữa nàng và Trường Ý Đan.
Cố Tịch Hy nghe đầu mình ong lên, nàng lẩm bẩm:
“Rốt cục y muốn gì?”
“Muốn giành những thứ mà y cho rằng nên thuộc về y.”
Cố Tịch Hy lảo đảo. Trong phút chốc, nàng đưa tay níu lấy ống tay áo của Trường Khánh Diên, như muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng của mình:
“Vậy chúng ta… Chúng ta phải thế nào đây?”
Nếu Hoàng Phủ Bắc Trì muốn tranh giành hoàng vị, hiển nhiên y sẽ quay về, mà nếu y quay về… Nàng và Trường gia đều không khác gì cá nằm trên thớt, một bên là Hoàng Phủ Bắc Trì, một bên là Hoàng Phủ Minh Phong.
Trường Khánh Diên đanh mặt, giọng nói nhỏ nhưng đầy uy lực:
“Không cần lo lắng. Đan nhi, con có gì phải lo lắng, con và Hoàng Phủ Bắc Trì vốn không có quan hệ gì cả!”
Cố Tịch Hy ngẩn người trong phút chốc.
Trường Khánh Diên lại đưa tay giữ lấy vai nàng, lực đạo ngày càng mạnh mẽ:
“Đan nhi, nhớ rõ điều này, con và Hoàng Phủ Bắc Trì không hề quen nhau, chưa từng gặp mặt!”
Nàng mím môi gật đầu, nhanh chân xuống giường, khoác thêm một lớp áo ngoài rồi đi theo Từ Phúc.
Thân thủ ông ta quả nhiên khiến nàng mở rộng tầm mắt, chỉ bằng một cái nhẹ nhàng đặt tay liền có thể đưa nàng vượt qua mọi tầm mắt canh gác, đi đến một tiểu đình nhỏ nằm rất xa Đông Cung, mặt tiền còn bị một khối đá to che khuất, là một nơi không ai lui tới.
Trường Khánh Diên đang ở đây đợi nàng.
Người vận thường y màu lam, thấp thoáng bên trong tiểu đình, cả người tỏa ra một loại khí thế có thể áp chế người khác.
Cố Tịch Hy nhớ lại đêm mình được đưa tới biệt phủ của phủ thái sư, Trường Khánh Diên ngồi trong tiểu đình, khung cảnh và cảm giác cũng chính là thế này.
Từ Phúc hành lễ một cái rồi lui ra, có vẻ như là đi canh gác.
Cố Tịch Hy khẽ run, gọi một tiếng:
“Phụ thân!”
Trường Khánh Diên quay người, phẩy tay áo một cái rồi bước xuống đối diện nàng, ánh mắt mang tâm trạng hệt như ngày ông đứng trước nàng, hỏi cô nương có muốn làm con gái của bổn thái sư không.
Thấm thoắt cũng đã hơn nửa năm kể từ ngày đó.
Trường Khánh Diên nhìn nàng, cất trọng thâm trầm:
“Đan nhi vẫn tốt chứ?”
Cố Tịch Hy gật đầu:
“Thưa phụ thân, vẫn tốt, nhưng mà…”
Người trước mặt nhíu mày:
“Thế nào?”
Cố Tịch Hy cảm thấy không dễ dàng gì mới có thể trực tiếp giáp mặt với Trường Khánh Diên, nhất định là có chuyện, cũng không thể bỏ qua thời cơ giải tỏa hết những thắc mắc trong lòng mình.
Nàng hơi chồm người về phía trước, giọng nói khẩn trương:
“Phụ thân, có phải người đó vẫn chưa chết, cha muốn con dò la U cốc là vì có liên quan tới y?”
Trường Khánh Diên cơ hồ có thể trông thấy cả một thế giới quan đầy sợ hãi ngập đầy trong mắt Cố Tịch Hy.
Ông đưa tay chạm lên vai nàng:
“Con đã biết, đã thấy những gì?”
Cố Tịch Hy đưa tay vuốt ngực mình, như cố đè nén một quả tim đang nhốn nháo bên trong, chực chờ phá tan lồng xương mà nhảy ra ngoài.
Nàng mang hết toàn bộ mọi chuyện mình đã gặp, đã thấy ở Lũng Nham và trên hành trình trở về kể lại. Trong suốt câu chuyện, có hai chi tiết mà nàng ngay cả kể cũng không thành lời, sự run rẫy át chế thanh quản khiến cho câu chuyện bị ngắt quãng.
Trường Khánh Diên đưa hai tay ghì chặc lấy vai nàng, ép nàng bình tĩnh, sau đó mới từ từ vỗ lên mảng lưng gầy của nàng:
“Bình tĩnh nói, không sao.”
Đó chính là khi nàng quyết định mang kiếm Tàn Hồng đi kết liễu Tát Lạt, kẻ mà nàng dám chắc chín phần đã biết tỏng nàng không phải Trường Ý Đan. Và khoảnh khắc trong đêm hội hoa đăng nọ, Trữ Nhi nói với nàng, nàng ta trông thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Bắc Trì.
Chỉ duy nhất hai chuyện này, đã đủ khiến cho Cố Tịch Hy gần như sụp đổ, vì nàng biết được bí mật kia không thể cùng theo Trường Ý Đan tuẫn táng, ngược lại cứ như cỏ úa, âm thầm chờ quật khởi trên chốn trần gian.
Mà khi cỏ lại nảy mầm, cả nàng, cả Trường gia sẽ đều chấm dứt.
Trường Khánh Diên nắm cứng lấy hai tay đang run rẫy không thôi của Cố Tịch Hy, quát khẽ nàng một tiếng:
“Đan nhi!”
Cố Tịch Hy cắn lấy môi mình, hai tay siết chặt.
Nàng nhìn Trường Khánh Diên
Người trước mặt thở dài, ánh mắt đăm chiêu đầy xa xôi:
“Có những chuyện không thể ngăn cản.”
Nàng nhíu mày không hiểu, sau lại bỗng phát giác ra thái độ của Trường Khánh Diên trước câu chuyện về Hoàng Phủ Bắc Trì lại không hề tỏ ra bất ngờ. Ngược lại giống như đã hoàn toàn dự đoán từ trước, lời của nàng đêm nay chẳng qua cũng chỉ là một bước xác minh.
Cố Tịch Hy thoáng rùng mình, nàng sợ sệt hỏi:
“Phụ thân, người biết y thật sự chưa chết, đúng không?”
Mà một cái gật đầu này của Trường Khánh Diên đã đem Cố Tịch Hy rớt xuống vực thẳm.
Vậy nàng phải như thế nào?
Đến mức này, Trường Khánh Diên cũng không tính chuyện giấu Cố Tịch Hy nữa.
Thật ra, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Trường Khánh Diên đều chưa từng tin rằng Hoàng Phủ Bắc Trì thật sự đã chết, ngược lại luôn dốc lực truy tìm dấu vết.
Trước khi Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy khởi hành đi Lũng Nham, thám tử của Trường Khánh Diên sớm đã báo về tin tức dò la về hành tung của Hoàng Phủ Bắc Trì, nghi ngờ y đang âm thầm triệu tập binh mã ở U cốc. Mà tin này phỏng chừng chính Hoàng Phủ Minh Phong cũng đã biết từ sớm và tự mình có đối sách.
Trường Khánh Diên không nắm được bên phía Hoàng Phủ Minh Phong chuẩn bị cho chuyện này như thế nào, chỉ biết tự mình cật lực lo liệu cho nhà họ Trường.
Mà Hoàng Phủ Bắc Trì nếu đã cố ý để lộ hành tung trước mặt Cố Tịch Hy, chứng tỏ y đã biết tỏng chuyện hoán long tráo phụng giữa nàng và Trường Ý Đan.
Cố Tịch Hy nghe đầu mình ong lên, nàng lẩm bẩm:
“Rốt cục y muốn gì?”
“Muốn giành những thứ mà y cho rằng nên thuộc về y.”
Cố Tịch Hy lảo đảo. Trong phút chốc, nàng đưa tay níu lấy ống tay áo của Trường Khánh Diên, như muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng của mình:
“Vậy chúng ta… Chúng ta phải thế nào đây?”
Nếu Hoàng Phủ Bắc Trì muốn tranh giành hoàng vị, hiển nhiên y sẽ quay về, mà nếu y quay về… Nàng và Trường gia đều không khác gì cá nằm trên thớt, một bên là Hoàng Phủ Bắc Trì, một bên là Hoàng Phủ Minh Phong.
Trường Khánh Diên đanh mặt, giọng nói nhỏ nhưng đầy uy lực:
“Không cần lo lắng. Đan nhi, con có gì phải lo lắng, con và Hoàng Phủ Bắc Trì vốn không có quan hệ gì cả!”
Cố Tịch Hy ngẩn người trong phút chốc.
Trường Khánh Diên lại đưa tay giữ lấy vai nàng, lực đạo ngày càng mạnh mẽ:
“Đan nhi, nhớ rõ điều này, con và Hoàng Phủ Bắc Trì không hề quen nhau, chưa từng gặp mặt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.