Chương 2
Diệp Hiểu Tình
18/01/2017
Edit & Beta: Ha Phuong
Thu Tử Thiện đứng trước cửa biệt thự nhà mình, lúc này cô thế nhưng lại có một loại cảm giác được quay lại quê hương.
Cô biết chỉ cần cô mở cánh cửa này ra thì cô có thể trông thấy ông nội của mình, còn có mẹ, còn về phần tên Thu Tử Hàn kia chỉ sợ cũng giống cô đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng.
Thu Tử Thiện đầu tiên là hít sâu một hơi, sau mới chậm rãi ấn vang chuông cửa. Thu Tử Thiện còn nhớ vào cái ngày cuối cùng bản thân sắp xuất ngoại đã từng trở về qua đây, có điều khi đó nơi này đã trở thành nhà của Thu Vĩ Toàn và Trương Tuyết Vân.
Cô đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Dung Trạch lái xe theo đường mòn chậm rãi đi đến rồi ngừng ở cửa sau, sau đó bước xuống vòng qua bên kia mở cửa xe. Cô trông thấy Hà Minh Châu nắm tay của Dung Trạch, thân thể của hai người kề sát nhau, rồi cúi đầu nói chuyện, biểu tình trên mặt đại khái có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở lúc Trương Tuyết Vân mở cửa cho bọn họ đi vào, cô lẳng lặng đứng đó nhìn cánh cửa lớn dần dần đóng lại, ngăn cách những điều tốt đẹp kiêu ngạo nhất mà cô đã từng sở hữu.
Nơi đó từng là nơi thuộc về mẹ của cô, giờ đây lại nghênh đón một nữ chủ nhân khác. Mà sau khi bọn họ mất đi hết thảy thì cha của bọn họ chỉ nói một câu, hai đứa xuất ngoại đi.
"Thiện Thiện, em sao lại về rồi," Sau khi Thu Tử Thiện vào nhà chợt nghe thấy một giọng nói cực kì mềm mại vang lên.
Thu Tử Thiện vừa nhấc mắt lên liền trông thấy Hà Minh Châu và Thang Kiều đang ngồi ở trên sofa, trên tay hai người hình như còn cầm tập tranh ảnh gì đó.
"Sao tôi không thể trở về, nơi này nhà của tôi, chẳng lẽ tôi muốn về còn phải đánh tiếng trước à?" Sau khi nhìn thấy Hà Minh Châu, sự chua xót và lòng thù hận nhất thời tràn đầy trong lòng Thu Tử Thiện, cô chỉ muốn dùng lời nói để thõa mãn cơn tức.
Hà Minh Châu không nghĩ tới chỉ một câu nói đơn giản của mình mà khiến cho Thu Tử Thiện tuôn ra một tràng chất vấn, ả ngẩng đầu lên, trên mặt toát ra vẻ tủi thân đúng mức, mềm mại nói: "Chị không có ý tứ này, chỉ là không phải hôm nay bọn em có buổi họp mặt hay sao, sao lại về sớm như vậy?"
Thang Kiều thấy trên mặt Thu Tử Thiện trang điểm diêm dúa lòe loẹt như vậy lại thấy một trận đau đầu, mỗi lần bà trông thấy mấy cô bé nhà người ta trang điểm trắng nõn nà xinh đẹp thì tâm lại thấy ngứa ngáy, nhìn lại con nhà mình, rõ ràng vẫn chỉ là một cô bé, mà cứ muốn biến mình thành người thành thục.
"Bảo bối, con làm sao vậy, có phải là tiền tiêu vặt không đủ hay không?" Điều Thang Kiều có thể nghĩ đến đến chính là Thu Tử Thiện không đủ tiền tiêu xài mới không thể không mò về nhà.
Con hư tại mẹ, lời dạy của tổ tiên đúc kết từ kinh nghiệm trăm ngàn năm qua cấm có sai bao giờ.
Muốn nói Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn bị dưỡng thành tên phá của, ăn chơi trác táng, cũng không thoát được công lao nuôi dưỡng của bà mẹ này. Nhưng Thu Tử Thiện lại chưa từng trách Thang Kiều.
Kỳ thực cô và Thu Tử Hàn cũng không phải là bào thai song sinh, năm đó Thang Kiều sinh là tam bào thai, chẳng qua năm đó có một đứa bị ốm yếu quá nuôi lớn không được. Mà ngay cả thân thể của Thu Tử Hàn cũng không tốt, cho nên khó tránh khỏi việc Thang Kiều cưng chiều vô đối với hai đứa con này, mà đối với Thu Tử Hàn thì đã tới mức đòi gì được nấy.
Ở trong nhà, con gái nuôi Hà Minh Châu kia đã có bố ruột là Thu Vĩ Toàn thương yêu, mà Thu Tử Hàn có người mẹ là Thang Kiều chiều chuộng, vì vậy Thu Tử Thiện khó tránh khỏi trở thành người ở giữa gánh chịu việc cha không thương mẹ không yêu, cho nên thời kì phản nghịch cô y hệt một đứa con trai quậy phá, khi đó cô chỉ cảm thấy toàn thế giới đều thiếu nợ mình.
Vốn là Thu Tử Thiện muốn lên lầu nhưng cô thấy Hà Minh Châu ngồi ở bên cạnh Thang Kiều, ra vẻ con gái ngoan ngoãn liền cảm thấy vô cùng chói mắt, tuy rằng cô còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào để thay đổi vận mệnh bản thân. Nhưng bước đầu tiên, cô phải thay đổi mối quan hệ với người thân trong nhà, không có ai vĩnh viễn có thể chỉ sủng ái một người. Theo lúc trước Thu Vĩ Toàn lựa chọn Hà Minh Châu mà vứt bỏ bọn họ, Thu Tử Thiện liền hiểu được, cho dù là thân tình cũng cần phải kinh doanh.
"Mẹ, mẹ đang xem cái gì vậy?" Thu Tử Thiện đi qua, cố ý chen vào giữa hai người, chiếm vị trí bên cạnh Thang Kiều, đẩy Hà Minh Châu qua một bên.
Thang Kiều rất hiếm khi thấy con gái thân thiết với mình như vậy, vô cùng cao hứng liền nói: "Mẹ đang lựa chọn trang sức, tuy rằng cũng còn khá xa mới tới lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty, có điều mẹ cảm thấy vẫn nên sớm chuẩn bị một chút, đến lúc đó mẹ cũng không sợ người ta xét nét."
Lúc nói mấy lời này Thang Kiều còn mang theo một chút không phục, Thu Tử Thiện có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi còn mang theo vẻ ngây thơ, thật không biết như thế nào nói tiếp được.
Kỳ thực có đôi khi ngẫm lại, mẹ của cô đời này trừ bỏ những ngày cuối cùng sốt ruột ra, cho tới bây giờ đều là vô ưu vô lo mà sống. Gia thế hoàn mỹ, lại gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, mà chồng bà tối thiểu cũng luôn đối với bà ôn nhu săn sóc. Đương nhiên nếu Thu Vĩ Toàn không lộ ra bộ mặt thật của mình thì lúc đầu ông ta có thể được xem là một người chồng tốt.
Thu Tử Thiện cẩn thận nhìn danh mục trang sức, bất kể là theo khía cạnh nào cũng đều là rất hoa lệ, nhưng mà xem tới xem lui vẫn chỉ có mấy kiểu lặp đi lặp lại.
Trung Vực của nhà họ Thu coi như là công ty đứng đầu cả nước, ông nội Thu Tử Thiện tuy rằng sinh ra trong dòng dõi thư hương, nhưng lại lựa chọn con đường buôn bán. Có điều là do bản thân ông cụ tự lập nghiệp nên cũng coi như là một nho thương.
Mà dưới thời bác của Thu Tử Thiện làm chủ, nhà họ Thu dần dần chuyển hướng về phía lĩnh vực giải trí cùng truyền thông, dưới trướng của nhà họ Thu có hai nhà xuất bản, bốn tòa soạn báo, lại có một tiết mục nổi tiếng nhất nước được chế tác bởi công ty, còn có rất nhiều tiết mục giải trí nổi danh khác đếm không xuể.
Chỉ trong vòng mười năm, không chỉ bồi dưỡng một số lớn ngôi sao trong lĩnh vực mà còn lung lạc không ít đạo diễn cùng biên kịch nổi danh, có thể nói là công ty dẫn đầu trong giới showbiz.
Chẳng qua là bác của Thu Tử Thiện xảy ra tai nạn xe cộ qua đời từ bảy năm trước, ngay cả một đứa con cũng không lưu lại, bởi vì sự kiện này nên năm đó ông nội Thu Tử Thiện có thể nói là cực kỳ thương tâm. Cũng may ông cụ cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, do vậy bản thân cũng chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Chính là cha của Thu Tử Thiện là Thu Vĩ Toàn hiển nhiên cũng không phải là người có đủ tư cách lãnh đạo tập đoàn, tuy rằng Trung Vực lúc bấy giờ có giá trị và vị thế của một tập đoàn lớn không dễ dàng gì rơi xuống, nhưng mà lúc đó đánh giá được sức hấp dẫn của lĩnh vực giải trí, nên có rất nhiều công ty lớn nhỏ tranh nhau thành lập như măng mọc sau mưa, mà Trung Vực vẫn như vậy, giẫm chân tại chỗ thậm chí còn phải sống bằng tiền dành dụm, thì việc này đã nói lên Thu Vĩ Toàn người này cũng không có tư chất làm lãnh đạo.
"Con thấy mấy mẫu này đều không thích hợp, mẹ chuẩn bị xong lễ phục chưa?" Thu Tử Thiện chìm trong suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Thang Kiều thấy con gái thân thiết như vậy thì rất cao hứng, chỉ ước gì có thể lập tức cùng cô thảo luận mọi chuyện, vội hỏi: "Mẹ chọn được hai bộ, đều là Minh Châu theo giúp mẹ chọn, nếu không con gái nhìn giúp mẹ nhé?"
"Được, vậy mình đi xem đi mẹ." Thu Tử Thiện liếc liếc mắt nhìn Hà Minh Châu đang cố gắng nói chen vào, trên mặt hiện lên ý cười.
"Dì ơi, dì xem Thiện Thiện mới vừa trở về, ngay cả tắm đều chưa kịp tắm, hay là ngày mai chúng ta lại bàn tiếp chuyện này được không?" Hà Minh Châu thấy trong mắt Thang Kiều đã hoàn toàn không có ả, tuy rằng âm thầm hận đến cắn răng nhưng vẫn cố làm ra vẻ quan tâm nói.
Thang Kiều ngẩng đầu thấy trên mặt con gái mình còn trang điểm phẩn son lòe loẹt liền có chút do dự, nhưng Thu Tử Thiện lai đứng lên khẽ kéo tay bà, nói: "Con về phòng thay đồ và tẩy trang, mẹ cứ lấy lễ phục ra trước đi, con tẩy trang xong sẽ đến phòng mẹ coi thử được không?"
"Vậy thì tốt quá, con đi nhanh một chút " nói xong, hai người nắm tay nhau đi lên lầu. Lưu lại một mình Hà Minh Châu đứng tại chỗ, trên mặt tràn đầy phẫn hận, đại khái là cảm thấy lúc này không có ai trong nhà thấy biểu tình trên mặt ả. Chỉ có điều ngay tại lúc Thu Tử Thiện lên lầu, cô hơi hơi nghiêng đầu đi, liền thu hết biểu tình của Hà Minh Châu vào trong mắt.
Cái mà Hà Minh Châu am hiểu nhất chính là giả trang nhu thuận trước mặt người khác, làm ra vẻ một bộ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, lại nói tiếp, sợ ngay cả mật ong cũng không ngọt ngào được giống như khi ả làm nũng, nhìn như nhu thuận vô hại nhưng dã tâm đều lớn hơn so với bất kì ai.
Nếu đem đời trước của Thu Tử Thiện ra so sánh với ả thì trình độ của Thu Tử Thiện chỉ có thể được gọi là ngu ngốc, cô nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như là một con cọp giấy, nhìn như giương nanh múa vuốt, nhưng những chuyện xấu mà cô làm nhiều lắm cũng chỉ được tính là trẻ con đang quậy phá mà thôi.
Ngay sau khi Thu Tử Thiện và Thang Kiều lên lầu, Hà Minh Châu liền nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt, xoay người đi đến phòng bếp kêu dì Trang làm một món ăn khuya cho ả.
Tuy rằng mặt ngoài Thang Kiều đối với ả có vẻ thân thiết, nhưng nếu so sánh với Thu Tử Thiện thì ả chẳng tính là cái đinh gì cả.
Cho đến lúc ả đứng trước cửa thư phòng thì trên mặt chỉ còn lộ ra vẻ dịu dàng và tươi cười, hai tròng mắt sáng ngời tựa hồ lúc nào cũng có thể nhiễm lên một tầng hơi nước.
"Châu Châu, trễ thế này sao còn chưa ngủ," Thu Vĩ Toàn đang xem văn kiện công ty, khi thấy con gái cưng của mình tiến vào liền nhanh chóng buông văn kiện trong tay xuống.
Hà Minh Châu đặt cái chén trong tay xuống trước mặt Thu Vĩ Toàn, cười khẽ nói: "Con mới ngồi cùng với dì ở dưới lầu chọn trang sức, đi lên lầu thấy đèn trong thư phòng còn sáng liền biết chú nhất định là lại làm thêm giờ rồi."
Thu Vĩ Toàn cười ha ha, có chút bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, chuyện công ty không thể chậm trễ được."
"Chú ơi, chú nếm thử xem, hương vị rất thơm đó, " Hà Minh Châu đưa chén đến trước mũi Thu Vĩ Toàn dạo qua một vòng rồi cười duyên nói.
Thu Vĩ Toàn cảm thấy bữa ăn khuya đêm nay dường như đặc biệt thơm ngon, lúc nãy rõ ràng là còn không thấy đói thế mà lúc này đúng là có vài phần rung động, có điều sau khi ông ta nghe thấy lời nói Hà Minh Châu thì khẽ thở dài nói: "Minh Châu, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, con cần gì phải kêu ta là chú, chẳng lẽ là ngay cả kêu một tiếng bố cũng khiến trong lòng con cảm thấy khó chiụ."
Hà Minh Châu nghe nói như thế thì đôi mắt lập tức dâng lên một tằng sương mù, nếu Thu Tử Thiện đang ở trong này nhất định hội vỗ tay quát to một tiếng, diễn tốt lắm.
Chỉ có điều lúc này dáng vẻ của Hà Minh Châu có vẻ vô cùng khiến người khác muốn thương yêu, đôi gò má vốn trắng nõn hiện giờ trỡ nên trắng đến nhợt nhạt, ả vội vàng nói: "Bố, bố đừng như vậy, con biết chuyện này khiến bố rất khó xử. Con có thể ở bên cạnh bố đã thực hạnh phúc lắm rồi, làm sao còn dám hy vọng xa vời có thể giống như Thiện Thiện được?"
Thu Vĩ Toàn vốn là thích Hà Minh Châu hơn Thu Tử Thiện thích gây thị phi ở khắp mọi nơi kia nhiều, nên khi nghe như vậy thì cánh mũi lập tức phát ra âm thanh hừ nhẹ, khinh thường nói: "Con cũng là con gái của bố, vì sao không thể giống như Thiện Thiện được."
"Bố ơi, bố mới tiếp nhận công ty không lâu, đừng bởi vì chuyện của con mà khiến người khác cười chê, " Hà Minh Châu dường như có chút không dám tin, nhưng sự chờ đợi hàm chứa trong mắt lại làm cho ý niệm trong đầu Thu Vĩ Toàn càng thêm trở nên kiên định.
Từ lúc ông ta tiếp nhận chức vụ chủ tịch công ty, theo quyền lợi trong tay dần dần bành trướng thì dã tâm của ông ta theo đó cũng tăng lên, ông ta không chỉ hi vọng mình ở công ty là nhất ngôn cửu đỉnh, mà còn muốn khi ở nhà cũng phải là người có quyền quyết định lớn nhất, "Con yên tâm, chờ sau khi con tốt nghiệp đại học, bố nhất định sẽ cho con một cái danh phận, để con có thể quang minh chính đại tiến vào nhà họ Thu, đến lúc đó những thứ mà Thiện Thiện có thì con cũng sẽ không thiếu bất cứ thứ gì."
"Con chỉ sợ Thiện Thiện sẽ không vui, hồi nãy lúc em ấy trở về cũng không mấy vui vẻ lắm, giống như em ấy luôn luôn không rất thích con. . ." Hà Minh Châu cắn môi không nói tiếp, nhìn như giống như là chừa cho Thu Tử Thiện thể diện, nhưng thật ra mục đích cáo trạng của ả đã đạt được rồi.
Thu Vĩ Toàn vừa nghe Thu Tử Thiện vừa mới trở về, lại dám trưng ra sắc mặt cho Hà Minh Châu xem thì gương mặt lập tức trầm xuống, mang theo vài phần chán ghét nói: "Cái đứa tiểu súc sinh này, mỗi ngày chỉ biết gây rắc rồi, chẳng có chút bộ dáng mà một cô gái nên có, nếu nó có một nửa ngoan ngoãn như còn thì bố đã thỏa mãn rồi."
Hà Minh Châu thấy Thu Vĩ Toàn tức giận liền lập tức tiến lên đấm vai cho ông ta, phát ra bộ dáng ngoan ngoãn hiếu thuận càng khiến cho Thu Vĩ Toàn vô cùng hài lòng.
Thu Tử Thiện đứng trước cửa biệt thự nhà mình, lúc này cô thế nhưng lại có một loại cảm giác được quay lại quê hương.
Cô biết chỉ cần cô mở cánh cửa này ra thì cô có thể trông thấy ông nội của mình, còn có mẹ, còn về phần tên Thu Tử Hàn kia chỉ sợ cũng giống cô đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng.
Thu Tử Thiện đầu tiên là hít sâu một hơi, sau mới chậm rãi ấn vang chuông cửa. Thu Tử Thiện còn nhớ vào cái ngày cuối cùng bản thân sắp xuất ngoại đã từng trở về qua đây, có điều khi đó nơi này đã trở thành nhà của Thu Vĩ Toàn và Trương Tuyết Vân.
Cô đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Dung Trạch lái xe theo đường mòn chậm rãi đi đến rồi ngừng ở cửa sau, sau đó bước xuống vòng qua bên kia mở cửa xe. Cô trông thấy Hà Minh Châu nắm tay của Dung Trạch, thân thể của hai người kề sát nhau, rồi cúi đầu nói chuyện, biểu tình trên mặt đại khái có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở lúc Trương Tuyết Vân mở cửa cho bọn họ đi vào, cô lẳng lặng đứng đó nhìn cánh cửa lớn dần dần đóng lại, ngăn cách những điều tốt đẹp kiêu ngạo nhất mà cô đã từng sở hữu.
Nơi đó từng là nơi thuộc về mẹ của cô, giờ đây lại nghênh đón một nữ chủ nhân khác. Mà sau khi bọn họ mất đi hết thảy thì cha của bọn họ chỉ nói một câu, hai đứa xuất ngoại đi.
"Thiện Thiện, em sao lại về rồi," Sau khi Thu Tử Thiện vào nhà chợt nghe thấy một giọng nói cực kì mềm mại vang lên.
Thu Tử Thiện vừa nhấc mắt lên liền trông thấy Hà Minh Châu và Thang Kiều đang ngồi ở trên sofa, trên tay hai người hình như còn cầm tập tranh ảnh gì đó.
"Sao tôi không thể trở về, nơi này nhà của tôi, chẳng lẽ tôi muốn về còn phải đánh tiếng trước à?" Sau khi nhìn thấy Hà Minh Châu, sự chua xót và lòng thù hận nhất thời tràn đầy trong lòng Thu Tử Thiện, cô chỉ muốn dùng lời nói để thõa mãn cơn tức.
Hà Minh Châu không nghĩ tới chỉ một câu nói đơn giản của mình mà khiến cho Thu Tử Thiện tuôn ra một tràng chất vấn, ả ngẩng đầu lên, trên mặt toát ra vẻ tủi thân đúng mức, mềm mại nói: "Chị không có ý tứ này, chỉ là không phải hôm nay bọn em có buổi họp mặt hay sao, sao lại về sớm như vậy?"
Thang Kiều thấy trên mặt Thu Tử Thiện trang điểm diêm dúa lòe loẹt như vậy lại thấy một trận đau đầu, mỗi lần bà trông thấy mấy cô bé nhà người ta trang điểm trắng nõn nà xinh đẹp thì tâm lại thấy ngứa ngáy, nhìn lại con nhà mình, rõ ràng vẫn chỉ là một cô bé, mà cứ muốn biến mình thành người thành thục.
"Bảo bối, con làm sao vậy, có phải là tiền tiêu vặt không đủ hay không?" Điều Thang Kiều có thể nghĩ đến đến chính là Thu Tử Thiện không đủ tiền tiêu xài mới không thể không mò về nhà.
Con hư tại mẹ, lời dạy của tổ tiên đúc kết từ kinh nghiệm trăm ngàn năm qua cấm có sai bao giờ.
Muốn nói Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn bị dưỡng thành tên phá của, ăn chơi trác táng, cũng không thoát được công lao nuôi dưỡng của bà mẹ này. Nhưng Thu Tử Thiện lại chưa từng trách Thang Kiều.
Kỳ thực cô và Thu Tử Hàn cũng không phải là bào thai song sinh, năm đó Thang Kiều sinh là tam bào thai, chẳng qua năm đó có một đứa bị ốm yếu quá nuôi lớn không được. Mà ngay cả thân thể của Thu Tử Hàn cũng không tốt, cho nên khó tránh khỏi việc Thang Kiều cưng chiều vô đối với hai đứa con này, mà đối với Thu Tử Hàn thì đã tới mức đòi gì được nấy.
Ở trong nhà, con gái nuôi Hà Minh Châu kia đã có bố ruột là Thu Vĩ Toàn thương yêu, mà Thu Tử Hàn có người mẹ là Thang Kiều chiều chuộng, vì vậy Thu Tử Thiện khó tránh khỏi trở thành người ở giữa gánh chịu việc cha không thương mẹ không yêu, cho nên thời kì phản nghịch cô y hệt một đứa con trai quậy phá, khi đó cô chỉ cảm thấy toàn thế giới đều thiếu nợ mình.
Vốn là Thu Tử Thiện muốn lên lầu nhưng cô thấy Hà Minh Châu ngồi ở bên cạnh Thang Kiều, ra vẻ con gái ngoan ngoãn liền cảm thấy vô cùng chói mắt, tuy rằng cô còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào để thay đổi vận mệnh bản thân. Nhưng bước đầu tiên, cô phải thay đổi mối quan hệ với người thân trong nhà, không có ai vĩnh viễn có thể chỉ sủng ái một người. Theo lúc trước Thu Vĩ Toàn lựa chọn Hà Minh Châu mà vứt bỏ bọn họ, Thu Tử Thiện liền hiểu được, cho dù là thân tình cũng cần phải kinh doanh.
"Mẹ, mẹ đang xem cái gì vậy?" Thu Tử Thiện đi qua, cố ý chen vào giữa hai người, chiếm vị trí bên cạnh Thang Kiều, đẩy Hà Minh Châu qua một bên.
Thang Kiều rất hiếm khi thấy con gái thân thiết với mình như vậy, vô cùng cao hứng liền nói: "Mẹ đang lựa chọn trang sức, tuy rằng cũng còn khá xa mới tới lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty, có điều mẹ cảm thấy vẫn nên sớm chuẩn bị một chút, đến lúc đó mẹ cũng không sợ người ta xét nét."
Lúc nói mấy lời này Thang Kiều còn mang theo một chút không phục, Thu Tử Thiện có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi còn mang theo vẻ ngây thơ, thật không biết như thế nào nói tiếp được.
Kỳ thực có đôi khi ngẫm lại, mẹ của cô đời này trừ bỏ những ngày cuối cùng sốt ruột ra, cho tới bây giờ đều là vô ưu vô lo mà sống. Gia thế hoàn mỹ, lại gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, mà chồng bà tối thiểu cũng luôn đối với bà ôn nhu săn sóc. Đương nhiên nếu Thu Vĩ Toàn không lộ ra bộ mặt thật của mình thì lúc đầu ông ta có thể được xem là một người chồng tốt.
Thu Tử Thiện cẩn thận nhìn danh mục trang sức, bất kể là theo khía cạnh nào cũng đều là rất hoa lệ, nhưng mà xem tới xem lui vẫn chỉ có mấy kiểu lặp đi lặp lại.
Trung Vực của nhà họ Thu coi như là công ty đứng đầu cả nước, ông nội Thu Tử Thiện tuy rằng sinh ra trong dòng dõi thư hương, nhưng lại lựa chọn con đường buôn bán. Có điều là do bản thân ông cụ tự lập nghiệp nên cũng coi như là một nho thương.
Mà dưới thời bác của Thu Tử Thiện làm chủ, nhà họ Thu dần dần chuyển hướng về phía lĩnh vực giải trí cùng truyền thông, dưới trướng của nhà họ Thu có hai nhà xuất bản, bốn tòa soạn báo, lại có một tiết mục nổi tiếng nhất nước được chế tác bởi công ty, còn có rất nhiều tiết mục giải trí nổi danh khác đếm không xuể.
Chỉ trong vòng mười năm, không chỉ bồi dưỡng một số lớn ngôi sao trong lĩnh vực mà còn lung lạc không ít đạo diễn cùng biên kịch nổi danh, có thể nói là công ty dẫn đầu trong giới showbiz.
Chẳng qua là bác của Thu Tử Thiện xảy ra tai nạn xe cộ qua đời từ bảy năm trước, ngay cả một đứa con cũng không lưu lại, bởi vì sự kiện này nên năm đó ông nội Thu Tử Thiện có thể nói là cực kỳ thương tâm. Cũng may ông cụ cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, do vậy bản thân cũng chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Chính là cha của Thu Tử Thiện là Thu Vĩ Toàn hiển nhiên cũng không phải là người có đủ tư cách lãnh đạo tập đoàn, tuy rằng Trung Vực lúc bấy giờ có giá trị và vị thế của một tập đoàn lớn không dễ dàng gì rơi xuống, nhưng mà lúc đó đánh giá được sức hấp dẫn của lĩnh vực giải trí, nên có rất nhiều công ty lớn nhỏ tranh nhau thành lập như măng mọc sau mưa, mà Trung Vực vẫn như vậy, giẫm chân tại chỗ thậm chí còn phải sống bằng tiền dành dụm, thì việc này đã nói lên Thu Vĩ Toàn người này cũng không có tư chất làm lãnh đạo.
"Con thấy mấy mẫu này đều không thích hợp, mẹ chuẩn bị xong lễ phục chưa?" Thu Tử Thiện chìm trong suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Thang Kiều thấy con gái thân thiết như vậy thì rất cao hứng, chỉ ước gì có thể lập tức cùng cô thảo luận mọi chuyện, vội hỏi: "Mẹ chọn được hai bộ, đều là Minh Châu theo giúp mẹ chọn, nếu không con gái nhìn giúp mẹ nhé?"
"Được, vậy mình đi xem đi mẹ." Thu Tử Thiện liếc liếc mắt nhìn Hà Minh Châu đang cố gắng nói chen vào, trên mặt hiện lên ý cười.
"Dì ơi, dì xem Thiện Thiện mới vừa trở về, ngay cả tắm đều chưa kịp tắm, hay là ngày mai chúng ta lại bàn tiếp chuyện này được không?" Hà Minh Châu thấy trong mắt Thang Kiều đã hoàn toàn không có ả, tuy rằng âm thầm hận đến cắn răng nhưng vẫn cố làm ra vẻ quan tâm nói.
Thang Kiều ngẩng đầu thấy trên mặt con gái mình còn trang điểm phẩn son lòe loẹt liền có chút do dự, nhưng Thu Tử Thiện lai đứng lên khẽ kéo tay bà, nói: "Con về phòng thay đồ và tẩy trang, mẹ cứ lấy lễ phục ra trước đi, con tẩy trang xong sẽ đến phòng mẹ coi thử được không?"
"Vậy thì tốt quá, con đi nhanh một chút " nói xong, hai người nắm tay nhau đi lên lầu. Lưu lại một mình Hà Minh Châu đứng tại chỗ, trên mặt tràn đầy phẫn hận, đại khái là cảm thấy lúc này không có ai trong nhà thấy biểu tình trên mặt ả. Chỉ có điều ngay tại lúc Thu Tử Thiện lên lầu, cô hơi hơi nghiêng đầu đi, liền thu hết biểu tình của Hà Minh Châu vào trong mắt.
Cái mà Hà Minh Châu am hiểu nhất chính là giả trang nhu thuận trước mặt người khác, làm ra vẻ một bộ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, lại nói tiếp, sợ ngay cả mật ong cũng không ngọt ngào được giống như khi ả làm nũng, nhìn như nhu thuận vô hại nhưng dã tâm đều lớn hơn so với bất kì ai.
Nếu đem đời trước của Thu Tử Thiện ra so sánh với ả thì trình độ của Thu Tử Thiện chỉ có thể được gọi là ngu ngốc, cô nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như là một con cọp giấy, nhìn như giương nanh múa vuốt, nhưng những chuyện xấu mà cô làm nhiều lắm cũng chỉ được tính là trẻ con đang quậy phá mà thôi.
Ngay sau khi Thu Tử Thiện và Thang Kiều lên lầu, Hà Minh Châu liền nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt, xoay người đi đến phòng bếp kêu dì Trang làm một món ăn khuya cho ả.
Tuy rằng mặt ngoài Thang Kiều đối với ả có vẻ thân thiết, nhưng nếu so sánh với Thu Tử Thiện thì ả chẳng tính là cái đinh gì cả.
Cho đến lúc ả đứng trước cửa thư phòng thì trên mặt chỉ còn lộ ra vẻ dịu dàng và tươi cười, hai tròng mắt sáng ngời tựa hồ lúc nào cũng có thể nhiễm lên một tầng hơi nước.
"Châu Châu, trễ thế này sao còn chưa ngủ," Thu Vĩ Toàn đang xem văn kiện công ty, khi thấy con gái cưng của mình tiến vào liền nhanh chóng buông văn kiện trong tay xuống.
Hà Minh Châu đặt cái chén trong tay xuống trước mặt Thu Vĩ Toàn, cười khẽ nói: "Con mới ngồi cùng với dì ở dưới lầu chọn trang sức, đi lên lầu thấy đèn trong thư phòng còn sáng liền biết chú nhất định là lại làm thêm giờ rồi."
Thu Vĩ Toàn cười ha ha, có chút bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, chuyện công ty không thể chậm trễ được."
"Chú ơi, chú nếm thử xem, hương vị rất thơm đó, " Hà Minh Châu đưa chén đến trước mũi Thu Vĩ Toàn dạo qua một vòng rồi cười duyên nói.
Thu Vĩ Toàn cảm thấy bữa ăn khuya đêm nay dường như đặc biệt thơm ngon, lúc nãy rõ ràng là còn không thấy đói thế mà lúc này đúng là có vài phần rung động, có điều sau khi ông ta nghe thấy lời nói Hà Minh Châu thì khẽ thở dài nói: "Minh Châu, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, con cần gì phải kêu ta là chú, chẳng lẽ là ngay cả kêu một tiếng bố cũng khiến trong lòng con cảm thấy khó chiụ."
Hà Minh Châu nghe nói như thế thì đôi mắt lập tức dâng lên một tằng sương mù, nếu Thu Tử Thiện đang ở trong này nhất định hội vỗ tay quát to một tiếng, diễn tốt lắm.
Chỉ có điều lúc này dáng vẻ của Hà Minh Châu có vẻ vô cùng khiến người khác muốn thương yêu, đôi gò má vốn trắng nõn hiện giờ trỡ nên trắng đến nhợt nhạt, ả vội vàng nói: "Bố, bố đừng như vậy, con biết chuyện này khiến bố rất khó xử. Con có thể ở bên cạnh bố đã thực hạnh phúc lắm rồi, làm sao còn dám hy vọng xa vời có thể giống như Thiện Thiện được?"
Thu Vĩ Toàn vốn là thích Hà Minh Châu hơn Thu Tử Thiện thích gây thị phi ở khắp mọi nơi kia nhiều, nên khi nghe như vậy thì cánh mũi lập tức phát ra âm thanh hừ nhẹ, khinh thường nói: "Con cũng là con gái của bố, vì sao không thể giống như Thiện Thiện được."
"Bố ơi, bố mới tiếp nhận công ty không lâu, đừng bởi vì chuyện của con mà khiến người khác cười chê, " Hà Minh Châu dường như có chút không dám tin, nhưng sự chờ đợi hàm chứa trong mắt lại làm cho ý niệm trong đầu Thu Vĩ Toàn càng thêm trở nên kiên định.
Từ lúc ông ta tiếp nhận chức vụ chủ tịch công ty, theo quyền lợi trong tay dần dần bành trướng thì dã tâm của ông ta theo đó cũng tăng lên, ông ta không chỉ hi vọng mình ở công ty là nhất ngôn cửu đỉnh, mà còn muốn khi ở nhà cũng phải là người có quyền quyết định lớn nhất, "Con yên tâm, chờ sau khi con tốt nghiệp đại học, bố nhất định sẽ cho con một cái danh phận, để con có thể quang minh chính đại tiến vào nhà họ Thu, đến lúc đó những thứ mà Thiện Thiện có thì con cũng sẽ không thiếu bất cứ thứ gì."
"Con chỉ sợ Thiện Thiện sẽ không vui, hồi nãy lúc em ấy trở về cũng không mấy vui vẻ lắm, giống như em ấy luôn luôn không rất thích con. . ." Hà Minh Châu cắn môi không nói tiếp, nhìn như giống như là chừa cho Thu Tử Thiện thể diện, nhưng thật ra mục đích cáo trạng của ả đã đạt được rồi.
Thu Vĩ Toàn vừa nghe Thu Tử Thiện vừa mới trở về, lại dám trưng ra sắc mặt cho Hà Minh Châu xem thì gương mặt lập tức trầm xuống, mang theo vài phần chán ghét nói: "Cái đứa tiểu súc sinh này, mỗi ngày chỉ biết gây rắc rồi, chẳng có chút bộ dáng mà một cô gái nên có, nếu nó có một nửa ngoan ngoãn như còn thì bố đã thỏa mãn rồi."
Hà Minh Châu thấy Thu Vĩ Toàn tức giận liền lập tức tiến lên đấm vai cho ông ta, phát ra bộ dáng ngoan ngoãn hiếu thuận càng khiến cho Thu Vĩ Toàn vô cùng hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.