Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 75

Diệp Hiểu Tình

16/03/2018

Edit: Hà Phương

Lúc vũ khí sắc bén cắt qua da thịt thì Thu Tử Thiện chỉ có cảm giác trước mắt trống rỗng, chẳng qua khi đau đớn đánh tới, cái tay còn lại của cô nhanh chóng bịt lại vết thương trên tay, máu tươi từ giữa ngón tay cô bắt đầu mãnh liệt chảy ra ngoài ra.

Thu Tử Thiện vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người xách theo đao đứng đối diện mình, người chung quanh vừa thấy cô bị tập kích thì lập tức chạy tới. Ngay cả Hạ Bá Hiền và Bạch Phú Mỹ vừa tới hiện trường cũng bị sợ đến ngây người.

Ngay lúc gã đàn ông cầm đao muốn vung lên lần nữa, Thu Tử Thiện một tay bịt vết thương, nhưng đùi phải lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá vào khủy tay của hắn khiến thanh đao trong tay hắn lập tức rơi xuống đất.

Tuy đã đá văng thanh đao xuống đất nhưng gương mặt Thu Tử Thiện vẫn lạnh lẽo giống như phải giết người ngay lập tức, cô chợt xoải một bước nâng chân đá vào chổ hiểm của gã đàn ông. Vì vậy trong nháy mắt mọi người liền nghe được tiếng gào giống như heo bị giết của gã ta, nhưng Thu Tử Thiện vẫn không buông tha cho gã, lúc gã ôm bụng liều mạng đứng thẳng lên, Thu Tử Thiện lại duỗi chân đá một phát nữa.

Nhưng lần này Thu Tử Thiện lại đá phía sau lưng hắn, gã đàn ông đang ôm bụng lập tức bị đá đến thẳng người như cây cột.

Nhìn thấy Thu Tử Thiện đã hoàn toàn bị chọc giận thì người bên cạnh định xông lên, Hạ Bá Hiền muốn lên ngăn cô lại nhưng hắn bị Bạch Phú Mỹ ở bênh cạnh nhanh chóng cản lại, cô nhìn Thu Tử Thiện đang nổi giận đùng đùng rồi nhỏ giọng nói: "Anh cứ để Thiện Thiện trút hết tức giận đi."

Hạ Bá Hiền nhìn Thu Tử Thiện đã buông cánh tay đang chảy máu ròng ròng ra, sau đó đưa tay túm lấy gã đàn ông đang nằm trên đất lăn lộn ý đồ nện tiếp. Hạ Bá Hiền nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của cô, sau tầm mắt rơi vào cánh tay vẫn đang chảy máu ròng ròng, nhanh chóng sải bước tới.

"Chuyện đánh người này nên để cho đàn ông làm thôi," hắn nhanh chóng bắt lấy cánh tay không bị thương của cô rồi quay đầu nhìn Bạch Phú Mỹ đứng đằng sau.

Lúc này bên trong cũng có người vọt ra, lại thấy Thu Tử Thiện bị thương ở tay thì bắt đầu hô to gọi nhỏ. Bạch Phú Mỹ vừa thấy được bên kia có nhiều người muốn xông vào liền sợ những người đó sẽ khiến cho Thu Tử Thiện thương càng thêm thương, nhanh chóng chạy tới đứng bên cạnh cô.

Thời tiết lúc này đang đợt rét đậm, tất cả mọi người đều ăn mặc quần áo thật dầy, nhưng máu tươi trên cánh tay Thu Tử Thiện chảy ra vẫn nhiễm đỏ áo khoác ngoài màu xanh dương nhạt.

"Chúng ta nhanh đến bệnh viện đi," Bạch Phú Mỹ không dám động vào tay cô, chỉ nhỏ giọng khuyên bảo.

Thu Tử Thiện nhìn người xung quanh đang chuyện bé xe ra to, cảm xúc giận dữ cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô không để ý tay mình còn đang chảy máu, nhìn mọi người chung quanh nói: "Đây là studio hày là nơi tập võ hả?"

"Đám người này nếu là đến kiếm chuyện, tại sao lại không báo cảnh sát," cô vừa nói vừa nhìn gã đàn ông đang bị Hạ Bá Hiền nắm cổ áo.

Trong lúc cô đang nói chuyện thì bên trong lại xông ra một nhóm người, chỉ thấy nhóm người này ai cũng đang cầm hung khí, bộ dáng hung thần ác sát.

Gã đàn ông dẫn đầu đám người kia nghe Thu Tử Thiện nói xong thì lập tức gào lên: "Nhà xưởng này là của tôi, mấy người dùng nhà xưởng này mà không có sự đồng ý của tôi, còn dám báo cảnh sát, các anh em lên cho tao."

Thu Tử Thiện giận dữ, nhưng lúc này Hạ Bá Hiền lại lôi sền sệt gã đàn ông trong tay mình đi qua. Gã đàn ông này vốn dĩ lúc đầu còn cầm đao phách lối, bây giờ giống như chó nhà có tang bị Hạ Bá Hiền kéo tới trước mặt mọi người.

"Tụ tập ẩu đả, còn cầm hung khí đả thương người," Hạ Bá Hiền nhìn người dẫn đầu, đầu tiên là cười lạnh sau đó buông tay ra, gã đàn ông bị đánh thành đầu heo liền ầm ầm tiếng ngã xuống đất khiến bụi đất tung bay.

Lúc trước đạo diễn sợ đám người này sẽ làm diễn viên bị thương, liền tính dù không có chỗ quay này cũng không sao, nhưng một khi động tới diễn viên thì không chỉ có dư luận xã hội không có cách nào khống chế, ngay cả về sau quay chụp cũng ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Vì vậy, sáng sớm đạo diễn đã để cho một phần nhân viên làm việc hộ tống diễn viên rời đi.

Còn người lưu lại cũng phần nhiều là chưa thấy qua loại chiến trận này, nên lúc trước đám thôn dân này vừa vọt vào, bọn họ liền bị hù dọa mất mật, mặc những người này cầm thiết côn đao cụ bên trong diễu võ dương oai.

Vấn đề giữa đạo diễn và nhà sản xuất không báo cảnh sát cũng sinh ra khác nhau, nhà sản xuất tự nhiên không muốn báo cảnh sát, bởi vì báo cảnh sát sẽ kinh động đến ký giả sau đó sẽ gặp rất nhiều vấn đề phiền toái. Cho nên nhà sản xuất có khuynh hướng cùng đám người này thương nghị, theo hắn nghĩ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết vấn đề, hoàn toàn không cần phải kinh động đến cảnh sát.



Nhưng sau khi Thu Tử Thiện bị người đàn ông này chém bị thương, hắn không dám chần chờ nữa.

Người dẫn đầu tới đây gây chuyện đúng là thôn dân vùng ngoại ô này, nhà xưởng này đúng là do hắn và người anh họ trong thôn cùng nhau mở, khi nhà xưởng này bị đóng cửa thì anh họ cũng chạy mất tăm mất dạng, trong lúc đó các thiệt bị máy móc trong nhà xưởng đã sớm bị bán đi trả nợ, chỉ còn dư lại gian nhà xưởng này.

Nhưng mấy ngày trước đột nhiên có người tới đây nói cho hắn biết, có một nhóm người đang ở nhà xưởng này, hình như là đóng phim. Người dẫn đầu vừa nghe thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, trước làm ăn lỗ vốn cũng do ông anh họ, bán thiết bị để bù lỗ vốn cũng đã khiến hắn mệt hộc máu rồi.

Bây giờ hắn ta lại dám chưa có sự đồng ý của mình liền tự tiện cho người khác thuê lại căn nhà xưởng này. Hắn tuy nhất thời tức không nhịn nổi nhưng lại không biết làm như thế nào cho phải, sau đó có mấy anh em thân thiêt trong thôn nghe được lời này liền lập tức nói với hắn rằng nhất định không thể nuốt xuống cục tức này được, còn nói có thể giúp hắn lấy được khoản tiền cho mướn nhà xưởng này.

"Các người còn lo lắng làm gì? Đánh cho tôi, đánh chết tính lên tôi." Tuy người đàn ông này cảm thấy mình làm vậy là có lí, nhưng vẫn mạnh mẽ tự cho mình thêm can đảm, cố gắng ra vẻ hung thần ác sát.

Nhưng ai ngờ, người đi theo phía sau nhìn thấy cánh tay nhuốm máu của cô bé bên kia thì đã sợ đến không dám nhúc nhích nữa. Bọn họ cũng chỉ là thôn dân phụ cận vùng ngoại ô, cũng không phải là lưu manh xã hội đen gì đó. Huống chi đây vẫn chỉ là vì trợ giúp người trong cùng thôn mà thôi, cho nên những người này mặc dù trong tay còn cầm thiết côn, nhưng vẫn không tự chủ được mà lùi bước.

Người một khi trong lòng có sợ hãi, coi như giả bộ như không sao cả nhưng từ trên thân thể vẫn sẽ lộ ra lụn bại.

Bạch Phú Mỹ cũng mặc kệ những chuyện này, cô cầm cánh tay bị thương của Thu Tử Thiện, quan sát thấy từ vết rách của áo miệng vết thương vẫn liên tục không ngừng chảy máu tươi.

"Trời ơi, tôi vẫn cảm thấy mấy người bị bệnh sợ máu quá kiểu cách, nhưng bây giờ tôi tự nhiên thấy máu cũng choáng rồi." Bạch Phú Mỹ muốn tìm khăn tay bịt miệng vết thương lại, nhưng lại sợ khiến Thu Tử Thiện đau, bộ dáng muốn động nhưng lại không dám động đó lại khiến Thu Tử Thiện buồn cười không dứt.

Thu Tử Thiện đưa cái tay không bị thương vỗ vỗ bả vai cô nàng, bình tĩnh nói: "Cô Bạch Phú Mỹ à, chờ xe cứu thương tới rồi cô hãng ngất có được hay không, tôi gánh không nổi vóc người vạm vỡ như cô đâu."

Nói xong, cô vẫn không quên trêu ghẹo nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bạch Phú Mỹ."Thu tiểu thư của tôi ơi, lúc này là lúc nào rồi mà cô còn nói chuyện trên trời dưới đất, vẫn là nhanh chóng để mình đưa cậu đi bệnh viện đi," Nhà Sản Xuất lúc này đã đầu đầy mồ hôi, hắn và Lý Mục không giống nhau. Lý Mục là nhà đầu tư cho bộ phim này, nhưng nhà sản xuất hắn là nhân viênTrung Vực a.

Vị đại tiểu thư này ở Trung Vực nói một không hai, hôm nay lại bị thương ở đoàn phim của mình, dù người lãnh đạo trực tiếp của ban sản xuất điện ảnh truyền hình là Tổng giám Chu Á Văn không tìm hắn tính sổ, thì những người khác ở công ty cũng muốn nuốt sống hắn.

Thu Tử Thiện chỉ đứng tại chỗ, lúc này trước mặt cô đã sớm đứng không ít người, chỉ sợ kia nhóm người cầm thiết côn kia lại xông lên.

"Tôi tạm thời còn chưa chết, rốt cuộc khi nào cảnh sát mới tới?" Thu Tử Thiện không nhịn được nhìn hắn một cái.

Nhà sản xuất thấy vậy nhanh chóng cúi đầu, sau đó âm thanh vừa khẽ vừa bất lực nói: "Tới rồi, lập tức tới ngay."

Hiển nhiên tình huống hiện trường cũng không bởi vì cô bị thương mà trở nên hỏng bét thêm, ngược lại là đám người gọi là đi đòi nợ cực kì phách lối lúc nãy, giờ cũng bởi vì cánh tay đầm đìa máu tươi của cô mà mà lui lại.

Nhưng người cầm đầu đám người đó vẫn chưa từ bỏ ý định hô: "Người phụ trách của mấy người đâu, mau kêu hắn cút ra đây, đã dùng nhà xưởng của ông đây còn không muốn trả tiền. Tôi nói cho mấy người biết hôm nay mấy người hoặc là đưa tiền, hoặc là cho mệnh."

Hắn vừa nói vừa như đang thị uy đem trong tay thiết côn đập xuống đất, âm thanh lách cách đều kích thích mỗi người ở đây.

Thu Tử Thiện vẫn đứng phía sau không nói gì, nhưng khi nhìn đến này cảnh tượng này xong vẫn nhịn không được đứng dậy.

Cô dùng chân đá một cái trường côn không biết là người nào bỏ lại, rồi nhìn người đàn ông đối diện nhìn như hung thần ác sát nhưng kì thực đã sớm chột dạ, lạnh lùng nói: "Cũng bởi vì chút tiền này, ông muốn mạng của ai hả?"



"Tụ tập ẩu đả, đoàn thể mang tính chất xã hội đen, chỉ cần dựa vào hai điểm này là tôi đã có thể cho ông vào trong ngục giam nghỉ ngơi mấy năm, ông chớ không tin, vậy ông có thể đợi cảnh sát tới thử một chút."

Sau đó Thu Tử Thiện nhìn chung quanh những người sau lưng người đàn ông cầm đầu, những người đó ăn mặc mộc mạc vừa nhìn là biết không phải xã hội đen gì đó, nhưng mà lúc này cô cũng sẽ không nói cái gì mà hòa bình hữu ái: "Còn có các người, tôi tin tưởng các người hoàn toàn là bị những người khác đầu độc mới có thể làm ra như vậy chuyện, dù sao gian nhà xưởng này cũng không phải của các người, dù có lấy được tiền thì các người cũng đâu có được phần nào phải không?"

Lúc trước mấy người hoàn toàn bị cái tư tưởng gọi là người ngoài khi dễ người mình mụ mị đầu óc, lúc này vừa nghe thấy lời nói của Thu Tử Thiện, vừa sợ vào ngục giam lại cảm thấy mình chả được mẹ gì khi tới đây ra mặt cho người ta, thực là quá mức oan uổng.

Không đợi Thu Tử Thiện nói gì thêm, đã có một người đàn ông đột nhiên vứt bỏ đồ trong tay, nói: "Trần Đại, tôi nhìn phân thượng người cùng thôn của chúng ta nên hôm nay mới ra mặt cho anh, khi đó không phải anh nói bọn họ không dám báo cảnh sát sao? Bây giờ anh lại dám chém bị thương người ta, chuyện này tôi không kham nổi nữa."

Ai ngờ người có suy nghĩ này cũng không phải chỉ có một mình hắn, lời vừa khỏi miệng liền nghe thấy mấy người bên cạnh gất đầu đồng ý. Một người trong đó đề nghị: "Thôi chúng ta nhanh về nhà đi, chờ cảnh sát tới thì mệt lắm."

Bạch Phú Mỹ nghe vậy lập tức muốn cười ra tiếng, bọn họ vừa vọt vào liền đập hư không ít thứ, nếu không phải đạo diễn vẫn làm cho người ta ngăn lại, chỉ sợ vật quý trọng như máy quay phim cũng đã bị đập nát rồi.

Đám người này bây giờ ngon rồi, vừa nhìn chuyện không xong liền muốn bỏ chạy, đâu có dễ như vậy.

Không đợi Bạch Phú Mỹ nói chuyện, Thu Tử Thiện liền nói: "Mọi người có thể nghĩ như vậy tôi dĩ nhiên vui mừng vô cùng, tôi bảo đảm với mọi người cá nhân tôi chắc chắn sẽ không truy cứu trách nhiệm với các người."

Hạ Bá Hiền quay đầu lại liếc mắt nhìn Thu Tử Thiện, hắn cũng không phải là mấy người ngu ngốc kia, nghe xong lời này thật sự cho rằng Thu Tử Thiện sẽ khoan hồng độ lượng không truy cứu trách nhiệm.

Từ khi hắn biết vị Thu tiểu thư này tới nay, vị tiểu thư này có thù tất báo cùng với nhỏ mọn thật là làm cho hắn trí nhớ khắc sâu.

Có người trong đám nhát gan sợ phiền phức thật sự rời đi, Thu Tử Thiện thấy vậy cũng không có ngăn cản hắn.

Ngược lại Nhà Sản Xuất vẻ mặt đau lòng nghĩ tới đồ đạc đạo cụ bên trong bị đập vỡ nát, mặc dù biết máy quay phim không có việc gì, nhưng những thiết bị khác vẫn không thể thoát khỏi số phận bi thảm. Những thứ này đều là tiền đó.

Có mấy người lúc này vẫn chưa quyết định là đi hay ở lại.

Lúc này bên ngoài truyền đến hai âm thanh một trước một sau, được rồi, cảnh sát cùng xe cứu thương luôn ở thời khắc sau cùng mới xuất hiện.

"Thu tiểu thư, cô thật muốn bỏ qua cho những người đó?" Nhà sản xuất vừa nhìn thấy cảnh sát tới thì có chút hối tiếc hỏi.

Thu Tử Thiện lạnh lùng nhìn kia nhóm người kia còn chưa có rời đi nói: "Bỏ qua cho họ? Hừ."

Sau khi cảnh sát tới, Hạ Bá Hiền còn chưa có nói chuyện thì âm thanh ngọt ngào lại trong trẻo lạnh lùng của Thu Tử Thiện đã từ từ vang lên: "Ngài cảnh sát, vừa nãy có một tên tòng phạm cũng đã bỏ trốn, nếu như các ngài đồng ý thì nhân viên của tôi sẽ hết sức sẵn sàng dẫn dắt các ngài đi bắt tội phạm."

Vốn là cảnh tượng huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại.

Mặc kệ là bởi vì cảnh sát đến mà nhân viên đoàn phim đứng thẳng tắp lưng hay là người gây chuyện, cũng bởi vì những lời này mà đột nhiên yên tĩnh lại.

Thu Tử Thiện nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Bạch Phú Mỹ thì cực kỳ tốt bụng giải thích: "Cá nhân tôi chắc chắn sẽ không truy cứu, nhưng mà tôi lại nghĩ tổn thất của công ty và đoàn phim phải có người đứng ra phụ trách chứ."

"Thật xin lỗi, lật lọng là độc quyền của phụ nữ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook