Chương 120: Lời cuối
Tử Vi Lưu Niên
04/04/2019
Ngày xuân gió thổi hây hây, ánh nắng ấm áp chan hòa, cái lạnh ngày đông đã hoàn toàn tiêu biến.
Đúng ngày xuân đẹp, sắc thu bao trùm Tạ phủ bắt đầu thay đổi, các phòng các viện đem rương hộp ra phơi nhân khi còn nắng, thổi bay hơi ẩm mùa đông.
Những đứa bé không có lòng dạ học hành, hô bè gọi bạn thỏa sức vui đùa. Trò chơi phong phú, có đấu cỏ chơi đoán, có ngựa tre đánh giặc, còn có vài ba con diều giấy lúc bay cao lúc bay thấp trong gió, thỉnh thoảng một con rơi xuống, lập tức xung quanh ồ lên ồn ào.
So với vẻ mệt mỏi xung quanh, tòa độc uyển nào đó lại vô cùng yên tĩnh.
Chuyên tâm luyện kiếm, kết thúc giờ học nghiêm khắc, cậu bé cầm con diều đặt bên cạnh lên chạy về lầu đỏ. Gương mặt hồng hào vui vẻ mong đợi. Băng qua rừng trúc, hoa thơm cỏ lạ đập vào mắt, sắc xanh non mơn mởn nhuộm khắp đình viện, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Một bóng người thanh tú đứng cạnh bụi hoa, đầu hơi cúi xuống, không biết khác biệt nơi nào, nhưng trực giác mách cậu có điều khác với ngày thường. Cậu bé dừng bước, đang định kêu lên thì nữ tử cúi người rút một thanh kiếm trong rương ở cạnh chân ra.
Đó là một vỏ kiếm đen tuyền cậu chưa từng trông thấy.
Nữ tử cúi đầu nheo mắt nhìn đoản kiếm trong lòng bàn tay, một lúc sau giơ ngang trước mắt, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm trong suốt như nước, khe khẽ chuyển động, rung động tâm phách.
Hàn quang như tuyết, phản chiếu một đôi mắt đen láy.
Gió cát đại mạc tư thế hào hùng đập vào mặt, khói lửa chuyện cũ của ba mươi sáu nước cuốn đi ầm ầm, bóng mặt trời bất giác sáng ngời, nửa đêm treo mình trên xà nhà tập kích, những cơn mưa lạnh lẽo và những trận sát hại, chóp mũi lại ngửi thấy mùi máu lửa.
Đình viên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả chim trên cây cao cũng đã ngừng hót từ bao giờ, cậu bé không lên tiếng, toàn thân nổi da gà.
Đó là ai?
Rõ ràng là người thân nhất nhưng đột nhiên lại trở nên xa lạ, tim đập rộn rã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không chống chế được cơn sợ hãi, cậu cắn răng ép mình di chuyển, chợt bả vai bị một bàn tay đè lên, cậu lập tức choàng tỉnh.
Nam nhân cúi đầu ra hiệu đừng lên tiếng, ra hiệu cho cậu đứng lại đây.
Rồi người đó hậm rãi bước từng bước đến gần, cánh tay tráng kiện vòng qua từ sau lưng, nắm lấy ngón tay mảnh khảnh.
Mũi nhọn sắc bén dần thu vào trong vỏ, che đi tia sát khí cuối cùng.
Hàng mi chợt nháy, nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần, rơi vào tròng mắt sâu ấm áp.
Chữ khắc trên vỏ kiếm phản chiếu ánh sáng vàng, cảm thụ quen thuộc khiến nàng lưu luyến vuốt ve, nhưng chốc lát sau đã bị người lấy đi, “Để sau hẵng xem, con đang đợi nàng thả diều kia kìa.”
Không đợi nàng ngoảnh đầu nhìn lại, cậu bé đã nhào vào trong ngực.
“Mẹ!”
Eo bị ôm chặt, nàng đưa tay đẩy ra nhưng lại sờ toàn mồ hôi, lập tức sửng sốt.
“Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế? Kiếm pháp hôm nay khó lắm sao?”
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, tươi tắn cười nói, “Mẹ đã hứa nếu con học tâm quyết xong thì sẽ thả diều với con mà.”
Nhanh thế sao?
Nam nhân nhận ra nàng ngạc nhiên, mỉm cười đùa, “Nàng không thấy là con trai của ai hả, dù khó tới mấy cũng có thể làm tốt.”
Nàng rất muốn lườm một cái, nhưng tay áo đã bị con kéo đi, đành miễn cưỡng đi theo.
Nam nhân chắp tay sau lưng nhẹ nhàng ném một cái, đoản kiếm vạch một đường cong rơi vào trong rương, rơi lên gấm vóc màu mực nhũ vàng thêu hình chim phượng.
Hắn cúi đầu nhìn một chốc rồi khẽ mỉm cười, tiện tay đóng nắp rương lại, đi theo vợ con ở nơi xa.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Đúng ngày xuân đẹp, sắc thu bao trùm Tạ phủ bắt đầu thay đổi, các phòng các viện đem rương hộp ra phơi nhân khi còn nắng, thổi bay hơi ẩm mùa đông.
Những đứa bé không có lòng dạ học hành, hô bè gọi bạn thỏa sức vui đùa. Trò chơi phong phú, có đấu cỏ chơi đoán, có ngựa tre đánh giặc, còn có vài ba con diều giấy lúc bay cao lúc bay thấp trong gió, thỉnh thoảng một con rơi xuống, lập tức xung quanh ồ lên ồn ào.
So với vẻ mệt mỏi xung quanh, tòa độc uyển nào đó lại vô cùng yên tĩnh.
Chuyên tâm luyện kiếm, kết thúc giờ học nghiêm khắc, cậu bé cầm con diều đặt bên cạnh lên chạy về lầu đỏ. Gương mặt hồng hào vui vẻ mong đợi. Băng qua rừng trúc, hoa thơm cỏ lạ đập vào mắt, sắc xanh non mơn mởn nhuộm khắp đình viện, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Một bóng người thanh tú đứng cạnh bụi hoa, đầu hơi cúi xuống, không biết khác biệt nơi nào, nhưng trực giác mách cậu có điều khác với ngày thường. Cậu bé dừng bước, đang định kêu lên thì nữ tử cúi người rút một thanh kiếm trong rương ở cạnh chân ra.
Đó là một vỏ kiếm đen tuyền cậu chưa từng trông thấy.
Nữ tử cúi đầu nheo mắt nhìn đoản kiếm trong lòng bàn tay, một lúc sau giơ ngang trước mắt, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm trong suốt như nước, khe khẽ chuyển động, rung động tâm phách.
Hàn quang như tuyết, phản chiếu một đôi mắt đen láy.
Gió cát đại mạc tư thế hào hùng đập vào mặt, khói lửa chuyện cũ của ba mươi sáu nước cuốn đi ầm ầm, bóng mặt trời bất giác sáng ngời, nửa đêm treo mình trên xà nhà tập kích, những cơn mưa lạnh lẽo và những trận sát hại, chóp mũi lại ngửi thấy mùi máu lửa.
Đình viên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả chim trên cây cao cũng đã ngừng hót từ bao giờ, cậu bé không lên tiếng, toàn thân nổi da gà.
Đó là ai?
Rõ ràng là người thân nhất nhưng đột nhiên lại trở nên xa lạ, tim đập rộn rã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không chống chế được cơn sợ hãi, cậu cắn răng ép mình di chuyển, chợt bả vai bị một bàn tay đè lên, cậu lập tức choàng tỉnh.
Nam nhân cúi đầu ra hiệu đừng lên tiếng, ra hiệu cho cậu đứng lại đây.
Rồi người đó hậm rãi bước từng bước đến gần, cánh tay tráng kiện vòng qua từ sau lưng, nắm lấy ngón tay mảnh khảnh.
Mũi nhọn sắc bén dần thu vào trong vỏ, che đi tia sát khí cuối cùng.
Hàng mi chợt nháy, nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần, rơi vào tròng mắt sâu ấm áp.
Chữ khắc trên vỏ kiếm phản chiếu ánh sáng vàng, cảm thụ quen thuộc khiến nàng lưu luyến vuốt ve, nhưng chốc lát sau đã bị người lấy đi, “Để sau hẵng xem, con đang đợi nàng thả diều kia kìa.”
Không đợi nàng ngoảnh đầu nhìn lại, cậu bé đã nhào vào trong ngực.
“Mẹ!”
Eo bị ôm chặt, nàng đưa tay đẩy ra nhưng lại sờ toàn mồ hôi, lập tức sửng sốt.
“Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế? Kiếm pháp hôm nay khó lắm sao?”
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, tươi tắn cười nói, “Mẹ đã hứa nếu con học tâm quyết xong thì sẽ thả diều với con mà.”
Nhanh thế sao?
Nam nhân nhận ra nàng ngạc nhiên, mỉm cười đùa, “Nàng không thấy là con trai của ai hả, dù khó tới mấy cũng có thể làm tốt.”
Nàng rất muốn lườm một cái, nhưng tay áo đã bị con kéo đi, đành miễn cưỡng đi theo.
Nam nhân chắp tay sau lưng nhẹ nhàng ném một cái, đoản kiếm vạch một đường cong rơi vào trong rương, rơi lên gấm vóc màu mực nhũ vàng thêu hình chim phượng.
Hắn cúi đầu nhìn một chốc rồi khẽ mỉm cười, tiện tay đóng nắp rương lại, đi theo vợ con ở nơi xa.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.