Dạ Hành Ca

Chương 32: Nửa đêm

Tử Vi Lưu Niên

13/08/2018

Nội tức bị kiềm hãm bấy lâu nay bỗng vận chuyển tự nhiên, hắn chừng như không dám tin, tay chân càng nhẹ nhàng hơn trước, có thể hoàn thành bất cứ chiêu kiếm nào mà trước đây đã từng làm rất chậm, công lực vượt trội hơn hẳn ngày thường, hắn âm thầm áng chừng, có lẽ có thể đấu đỡ được với Thiên Minh mạnh nhất trong tứ sứ.

Từ sau đêm đó Ca Dạ không còn nhắc lại nữa, chỉ mới ướm lời đã bị ngắt ngay, vẻ mặt thờ ơ ấy khiến hắn suýt nữa ngỡ rằng đây chỉ là ảo giác.

Cửu Vi âm thầm truyền tin tụ tập, nhưng gặp mặt lại chỉ uống rượu chứ không nhắc tới chính sự. Nghe nói phải đến Đôn Hoàng, Cửu Vi cũng không bất ngờ gì, quay đầu dặn Yên Dung lấy thêm mấy vò rượu, nhìn kiểu này thì có lẽ không say không về được rồi.

Mặc hắn từ chối, Cửu Vi rót đầy ly bạch ngọc, rượu không kịp vào miệng chảy ra ngoài thấm ướt vạt áo.

Cửu Vi rất thoải mái, cũng ít khi buông thả như thế. Mấy phen qua lại cũng đã khơi dậy ý chí trong hắn, uống hết ly này đến ly khác, rượu mạnh như dao cay xè trong bụng, nghe không rõ lời Cửu Vi nói, mọi thứ đều trở nên mơ hồ méo mó.

“… Ta vẫn không hiểu, Ca Dạ thì tốt chỗ nào…”

“… Thì ra nàng đối xử với ngươi… đúng là không tệ…”

“… Thù Ảnh… Tên thật của ngươi là gì…”

Uống đến say khướt, đột nhiên Cửu Vi hỏi một câu khiến thần trí hôn mê lập tức tỉnh táo.

Hắn dừng lại, rồi cuối cùng thốt ra một cái tên.

“Vân Thư, ta họ Tạ.”

“Ta biết chắc xuất thân của ngươi không tầm thường mà.” Cửu Vi dãn mặt mỉm cười, hai mắt sáng ngời, nào có ý say, “Ngươi cũng chưa hề hỏi về lai lịch của ta, rốt cuộc cũng là huynh đệ.”

Hắn cười đáp lại. Có rất nhiều chuyện chôn sâu dưới đáy lòng chưa từng được tìm hiểu, không hiểu hết lòng nhau, ăn ý nhiều năm đã sớm hóa nghi ngờ thành hư không, đều một lòng bao dung giấu giếm của đối phương.

Cửu Vi cụp mắt, bỗng lấy đũa gõ ly bắt đầu hát, tiếng ca hùng hồn sục sôi khí thế, nghe như bài chiến ca, láng máng có thể nhận ra cổ ngữ ở chốn đại mạc, mộc mạc nhưng đầy dũng mãnh, âm thanh bi thương dồn dập, ly ngọc tinh xảo không chịu được những lần gõ mà nứt ra.

“Bài hay.” Hắn thốt lên khen.

Như kích động tâm tình, Cửu Vi cười to, “Đây là lần đầu tiên ta sảng khoái thế này trong nhiều năm qua, ngày mai ngươi xuống núi rồi, cứ coi như trợ hành vì ngươi vậy.”

“Đợi ta về sẽ lại uống rượu cùng ngươi.”

“Nhất định sẽ có cơ hội.” Cửu Vi nhìn xoáy vào hắn, “Ngươi không đến Mị viên, chẳng lẽ ta không đi tìm ngươi à, lần sau chúng ta đổi chỗ khác uống cho thỏa chí.”



“Nhất định sẽ tiếp tới cùng.”

Vừa dứt câu, cả hai cùng nhìn nhau cười, Cửu Vi nghiêm túc cả buổi lại trở nên hài hước.

“Đúng rồi, ta nhớ ngươi nói ngươi đã từng đính thân.”

“Đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Trí nhớ bị thời gian bào mòn, như tờ giấy Tuyên Thành mực nhạt được tẩy trắng.

“Nếu người về Trung Nguyên thì có thể nối lại được tiền duyên rồi.” Cửu Vi bắt đầu ngẫm nghĩ.

Hắn không khỏi bật cười, “Chỉ sợ nàng đã sớm tìm được lương duyên khác rồi, đâu còn nấn ná đến bây giờ.”

“Đẹp không?”

“Cũng kha khá, là nhà quyết định.”

“Nhất định là một tiểu thư khuê các rồi.” Cửu Vi chậc lưỡi chế giễu, “Kết duyên với ngươi đúng là một đôi làm người ta chết ngạt mà.”

Hắn không khách khí đạp một phát vào ngay ghế, Cửu Vi bật nhảy lên, phóng đến trên nhuyễn tháp ở cách xa hắn, vẻ mặt vẫn ranh mãnh như thế.

“Ta bảo này, ngươi chỉ thích hợp với kiểu thế thôi, Ca Dạ cũng ngờ nghệch như thế. Khó trách Tử Túc dùng hết cách dụ dỗ vẫn không thành, vì ngươi vốn không hiểu phong tình là gì.”

Hắn nghiến răng, bắt đầu ngứa tay rồi.

Né tránh công kích của hắn, Cửu Vi vẫn không chịu ngậm miệng.

“Lên núi nhiều năm thế rồi mà không gần nữ sắc, ta vẫn luôn không dám hỏi, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn là —— ấy ——” Chỉ mải ba hoa mà bất ngờ trúng phải một đạp, hắn chật vật đụng phải bàn hoa, hoa rơi đầy đất.

Chống hông bò dậy, nghiến răng nghiến lợi khoát tay với Yên Dung nghe thấy tiếng động mà đến.

“Đi ra ngoài, ta có chuyện quan trọng bàn bạc với Thù Ảnh.”

Bóng dáng vừa biến mất thì một vò rượu lại bay đến, Cửu Vi xoa người nhào tới.



Một trận công kích long tranh hổ đấu xảy ra ở nơi núi sâu.

Xoa vết bầm tím trên tay, Cửu Vi trợn mắt nhìn người rời đi qua cửa sổ, tiểu tử này, quả thật lợi hại hơn nhiều rồi.

Yên Dung thu dọn căn phòng hỗn loạn, quét sứ vỡ vào một đống. Cửu Vi chán chê nhìn giai nhân dọn dẹp tàn cuộc, rồi bất giác nói.

“Hắn vẫn chưa chạm đến nàng à?”

Yên Dung dừng tay, trong con mắt sáng thấp thoáng vẻ u oán, một lúc sau mới trả lời.

“Có thể do dung mạo tư chất Yên Dung tầm thường rẻ rúng, không hợp tâm ý của công tử.”

Đưa mắt nhìn giai nhân sầu não, Cửu Vi miễn cưỡng đá văng bàn, nhấc hai chân lên, “Chưa chắc là vì dung mạo.”

“Yên Dung không hiểu.” Rốt cuộc nàng ta cũng nói ra những lời chôn sâu nơi đáy lòng, “Nam nhân tới đây đều không phải vì điều đó sao, dù dung mạo Tuyết sứ có như tiên nữ thì cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể khiến nhiều người nhớ mãi không quên như thế.”

Cửu Ví híp mắt không trả lời, nàng ta nói tiếp, “Chẳng lẽ vì suốt ngày nàng ta lạnh nhạt thờ ơ, nên mới…”

“Coi như nàng nói đúng phân nửa.” Cửu Vi ngắt lời, nhưng cũng không chỉ trích.

“Nguyệt sứ có ý gì?”

“Càng không có được thì lại càng muốn, con người đều như thế cả.” Cười chế giễu, ánh mắt qua lại trên mặt nàng ta, “Nếu Ca Dạ có xuất thân từ Thanh Gia các thì đã chẳng hơn được nàng rồi, nhưng nàng ta luôn luôn cách xa nhân thế, không nam nhân nào có thể lại gần dù chỉ một đầu ngón tay, ngay đến giáo vương cũng không thuận lợi được, bản lĩnh này, không phải nữ nhân nào cũng có.”

Yên Dung im lặng không đáp, còn Cửu Vi lại bắt đầu nhiều lời.

“Bàn về dung mạo thì chưa chắc ngươi đã kém, nhưng về phương diện khác thì…” Cửu Vi lắc đầu, “Nàng ta lại kích thích được hứng thú của nam nhân hơn, người đầy gai góc mới khiến người ta có hứng thú chinh phục, không tiếc vung tiền đi tìm cỏ thơm.”

“Công tử Thù Ảnh cũng vậy sao?”

“Tên kia.” Dĩ nhiên Cửu Vi biết rõ vì sao nàng ta lại cứ xoắn xuýt, “Không giống thế, hắn yêu nữ nhân kia thật lòng chứ không phải vì chinh phục, dù rằng ta thấy khá ngu ngốc.”

Nên sắp xếp như thế cũng tốt, nếu không sau này mà tranh đấu cùng Ca Dạ thì lại khó xử. Cửu Vi thở hắt một hơi từ tận đáy lòng, nâng cằm Yên Dung mà hôn lấy.

“Hắn sẽ không ôm nữ nhân mình không thích, về điểm này, ta thật sự bội phục hắn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Hành Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook