Chương 12: Nụ hôn đầu tiên
Tuyết Ca
13/06/2024
Trầm Việt Hi tuy rằng không đoạn tuyệt với Dạ Bạch Vũ, nhưng lại cố ý giữ khoảng cách với nàng. Tần Hoan và Lam Thấm bất mãn Trầm Việt Hi tiếp tục giữ Dạ Bạch Vũ lại, nhưng không còn nói gì nữa, chung quy cũng không thể ép buộc Trầm Việt Hi xa thải Dạ Bạch Vũ sao?
Mà ở trong mắt Dạ Bạch Vũ, căn bản 2 người không có cùng chung một thế giới, nhưng mỗi khi thấy Trầm Việt Hi lạnh nhạt với mình, trong ngực lại có một chút mất mát cùng mơ hồ đau, cô không rõ vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Mỗi lần Trầm Việt Hi đến quán bar, thấy bóng dáng của nàng, cô lại có một cảm giác hạnh phúc và kích động, ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn theo từng hành động của nàng.
Được làm việc tại quán bar của Trầm Việt Hi là hạnh phúc, có thể bởi vì thường xuyên nhìn thấy được nàng, cũng có thể là bởi vì trong lòng cô có một cảm giác lo lắng. Nhưng nếu không có Ngô Kiến Hào quấy rầy, thì càng thêm tốt đẹp.
Quán bar vừa mở cửa, Ngô Kiến Hào đúng giờ xuất hiện cầm theo một bó hoa tươi. Hắn mỉm cười đưa tới trước mặt Dạ Bạch Vũ, “Thích không?”
Dạ Bạch Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó xoay người tiếp tục làm việc của mình.
SAM vọt đến chiếc ghế trước mặt Dạ Bạch Vũ nói: “Dạ Bạch Vũ...”
Dạ Bạch Vũ vội vàng dọn sạch bàn ghế nhanh nhanh tránh ra, cái miệng của SAM mà nói lên thì như Trường Giang Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, nàng khẳng định, tuyệt đối, kiên quyết giữ khoảng cách với hắn.
Ngô Kiến Hào không để bụng, hắn đem hoa cắm vào bình hoa ở giữa quầy bar, cái bình hoa này giống như là Tần Hoan cố tình đưa tới đặt ở đây. Hắn đi đến bên người Dạ Bạch Vũ, hỏi: “Tối nay cùng tôi đi ăn khuya, được không?”
Dạ Bạch Vũ không nói gì, xoay người tiếp tục làm việc.
Ngô Kiến Hào sờ sờ mũi, đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lẳng lặng quan sát Dạ Bạch Vũ. Liên tục nhìn, hắn phải xem lại người con gái này một lần nữa, tặng nàng vật gì cũng không chịu nhận, mà nàng cũng không để ý đến. Xem ra nên tặng nàng một viên thuốc, dứt gọn một lần! Loại hướng nội lạnh lùng như băng này, nên lấy nhiệt như lửa mới tấn công được.
Nhếch nhẹ khóe miệng lên, trong đầu chậm rãi tính toán.
10 giờ tối, quán bar lại vội vàng hừng hực khí thế. Trầm Việt Hi cũng đến, cùng mấy người khách xã giao.
Ngô Kiến Hào nhìn đồng hồ, đứng dậy hướng Trầm Việt Hi cùng đám người nói, “Thật ngại quá, tôi xin phép một chút.” Hắn đi đến gặp DJ, bảo DJ đem nhạc đổi thành bài “Nhân quỷ bất liễu tình”, sau đó cầm Mic, từng bước hướng đến quầy bar, nói:
“Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào Nhất Kiến Chung Tình(vừa gặp đã yêu), cho rằng đó là lời bịa đặt của con người, thế nhưng ngày đó tôi bước vào quán bar này nhìn thấy người, tôi rốt cục cũng tin tưởng thế giới này có tồn tại Nhất Kiến Chung Tình. Người giống như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, động tác lạnh lùng của người như cánh chim đang tung bay trong quán bar này, như lao tù bắt được ánh mắt của tôi. Tôi sẽ không hướng đến người nói lời thề non hẹn biển, bởi vì chẳng qua chỉ là một câu nói không có bất cứ điều gì đảm bảo, nhưng tôi sẽ dùng hành động hướng người chứng minh tấm lòng tôi, chứng minh tôi thực sự sẽ khiến người bị thu hút, làm người động tâm, làm người yêu tôi. Hôm nay tôi làm trò ở trước mặt mọi người, trịnh trọng hướng người thổ lộ —— Dạ Bạch Vũ, tôi thích em.” Hắn thâm tình tiến vào bên trong quầy bar, chăm chú nhìn Dạ Bạch Vũ, tiến đến Dạ Bạch Vũ đang ngẩn tò te cúi người hôn xuống.
Dạ Bạch Vũ nhìn cái tên điên khiến người ghét này, sau đó đột nhiên nghe được lời hắn nói “Dạ Bạch Vũ, tôi thích em” khiến nàng bị dọa, sau đó phát hiện ánh mắt của mọi người điều chú ý đến mình, phản ứng còn chưa kịp trở về, miệng đã bị che lại. Nàng kinh ngạc đứng đó, miệng cảm nhận được một cảm giác ấm áp, một mùi đàn ông lập tức đập vào mũi, xông thẳng đến đầu óc nàng.
Trầm Việt Hi ngơ ngác nhìn Ngô Kiến Hào vẫn đang ở trên môi Dạ Bạch Vũ, hình ảnh lúc này như một mảnh lưới điện, thật sâu in vào tâm trí nàng, một màn vô cùng gai mắt, tâm liền cảm thấy rất khó chịu, như một vật gì đó của mình bị người khác đoạt mất.
Dạ Bạch Vũ lập tức phục hồi lại tinh thần, hoảng hốt phát hiện tên nam nhân này cư nhiên hôn nàng. Một cổ tức giận và cảm giác bị lăng mạ đập mạnh vào tâm trí nàng, nắm tay thật chặt, ngón tay phát ra tiếng “răng rắc”, dùng toàn lực đấm một cú vào dưới bụng hắn.
“A!” Ngô Kiến Hào đau đớn kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị Dạ Bạch Vũ đá văng đi.
Nắm tay của Dạ Bạch Vũ đặt trên quầy bar, mượn lực tựa, nhảy vọt ra ngoài, một cước đạp xuống lồng ngực hắn. Thuận tay cầm chai rượu bên cạnh, giơ lên định nện xuống.
“Dạ Bạch Vũ!” Một tiếng quát chói tai vang lên, Tần Hoan đứng lên. Tiếng hét của nàng khiến Dạ Bạch Vũ khựng lại.
Trầm Việt Hi lập tức lấy lại tinh thần, lập tức xông lên đem cái chai đoạt lại, kêu lên: “Ngươi điên rồi!”
Dạ Bạch Vũ tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vốn đã tái nhợt nay trên mặt một chút huyết sắc cũng không còn, môi run rẩy, tim kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm vào Trầm Việt Hi, hốc mắt mơ hồ ứa nước. Nàng ở nơi đầy những tên vô lại, giữ trong sạch của mình cả chục năm, nụ hôn đầu tiên của nàng không rõ tại sao cư nhiên bị tên Vương Bát Đản này đoạt mất, nàng thật muốn trực tiếp đem hắn đi làm thịt. Nhìn Trầm Việt Hi, cô biết mình không thể động thủ, bởi vì đây là quán bar của nàng, địa bàn của nàng, còn hắn là khách của nàng. Cắn chặt môi, chậm rãi vứt tay, từng bước một đi ra ngoài. Nàng có một loại cảm giác ở trước mặt người khác bị người ta cường bạo, một cảm giác bị lăng nhục từ trong lồng ngực tràn ra, càng lúc càng khó chịu.
B
Trầm Việt Hi lập tức đuổi theo, ngay cả chai rượu cũng quên bỏ xuống.
Tần Hoan đuổi theo tới cửa, nói với Lam Thấm: “Lam Thấm, cậu đuổi theo xem.” Nàng đi tới bên người Ngô Kiến Hào ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Không sao chứ?” Cô biết Dạ Bạch Vũ từ trong thế giới ngầm vào sinh ra tử, công phu đánh nhau người bình thường không thể chịu nổi.
Mồ hôi lạnh trên trán Ngô Kiến Hào ứa ra, đau đến không đứng dậy nổi. “Giúp tôi gọi xe cứu thương.” Giọng hắn run rẩy kêu lên, lồng ngực như có cái gì ép đến không thể thở nổi.
“Gọi xe cứu thương.” Tần Hoan nói: “Lý tổng, Vương tổng, giúp tôi chăm sóc Ngô tổng một chút, tôi sẽ quay lại ngay.” Nói xong cô liền chạy ra khỏi quán bar. Ngô Kiến Hào sống hay chết với cô không có quan hệ, chỉ là cùng nhau làm ăn, Trầm Việt Hi ở đâu đó không xảy ra chuyện gì mới là quan trọng. Nàng đuổi theo Dạ Bạch Vũ đi ra ngoài khiến cô thật lo lắng.
Vội vã tiến vào thang máy, ấn phím đi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ, không nháy mắt, tim đập kịch liệt, hơi thở hổn hển. Nàng chăm chú nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đều nắm đến trắng toát.
Trầm Việt Hi đuổi đến, lo lắng nhìn nàng, cô muốn cầm lấy tay Dạ Bạch Vũ, nhưng bị Dạ Bạch Vũ né tránh.
Tháng máy chậm rãi đi xuống mở ra.
“Dạ Bạch Vũ —— “ Trầm Việt Hi kêu.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi quay đầu lại nhìn Trầm Việt Hi, mái tóc mất trật tự hạ xuống 2 con mắt đang đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, ánh mắt phát ra u quang khiến người khác cảm thấy sợ. Trầm Việt Hi bất giác tự lùi lại mấy bước, lưng dán chặt vào vách thang máy. Ánh mắt kia —— nàng đột nhiên nhớ tới mình đã từng nhìn thấy một bức tranh, bức tranh kia vẽ một con sói cô độc đang bị thương toát ra loại ánh mắt như vậy. Nàng rùng mình một cái, chỉ có hai người bọn họ trong thang máy, đột nhiên bên trong tràn đầy một loại không khí quỷ dị, như là, như là đem nàng cùng một con dã thú nhốt chung một chuồng.
Thang máy ngừng lại, cửa liền mở, người bên ngoài tiến vào.
Dạ Bạch Vũ mặc kệ, liền chạy nhanh ra, Trầm Việt Hi vội vã đuổi theo.
“Dạ Bạch Vũ —— “ Trầm Việt Hi mang giày cao gót mà chạy nên rất vụng về.
Tốc độ của Dạ Bạch Vũ lại rất nhanh, nàng đi ngang qua đường cái, lan can bảo vệ được nàng nhẹ nhàng nhảy qua, động tác tuyệt đối không kém như đang bay.
Trầm Việt Hi đuổi theo tới ven đường, nhìn thấy Dạ Bạch Vũ đang chạy dọc theo con đường cái đối diện liền bắt Taxi đuổi theo.
Dạ Bạch Vũ rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Trầm Việt Hi liền xuống xe đuổi theo, nhưng đã mất bóng dáng của Dạ Bạch Vũ. Nàng liền lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Bạch Vũ, nhưng không ai bắt máy. Tim của Trầm Việt Hi cũng đập rất nhanh, có chút hoang mang lo sợ, nàng không biết kế tiếp Dạ Bạch Vũ sẽ làm gì, lo lắng nàng gặp chuyện không may.
Lại nhắn tin gửi cho Dạ Bạch Vũ, mới vừa gõ được 2 từ điện thoại được Lam Thấm gọi đến, “Cậu đang ở đâu?”
“Dạ Bạch Vũ, không thấy Dạ Bạch Vũ.” Tim Trầm Việt Hi gắt gao co thắt, đứng trên phố, nhà cao tầng mọc lên như rừng, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực không thể làm gì.
“Việt Hi, cái cậu cần bận tâm bây giờ không phải là Dạ Bạch Vũ, mà là Ngô Kiến Hào...” Lam Thấm chưa kịp nói xong Trầm Việt Hi liền cúp điện thoại, cô nhìn thấy đối diện bồn nước ở quảng trường có một người hình như là Dạ Bạch Vũ. Trầm Việt Hi vội vàng đi đến đó, chỉ thấy Dạ Bạch Vũ đứng bên cạnh vòi nước liều mạng rửa miệng của mình.
Hồi lâu, Dạ Bạch Vũ ngừng động tác, chậm rãi xoay người lại, chán chường ngồi bẹp xuống đất. Nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm khu vực trước mặt, toàn thân run rẩy.
Trầm Việt Hi đứng cách đó vài mét mà nhìn nàng, cô không biết mình nên làm gì để an ủi nàng, cũng không biết nên đến gần nàng như thế nào. Chỉ thấy nàng như vậy, thấy nàng vẻ mặt nàng sa sút tuyệt vọng, trong lòng như có cái gì nghẹn ở đó, rất khó chịu.
Dạ Bạch Vũ ngồi yên, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy tay của nàng càng lúc càng nắm chặt hơn, bởi vì cố sức nắm chặt mà run rẫy, nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn trời mà điên cuồng gào thét, âm thanh thê lương tại khoảng sân rộng vang dội, khiến cho người qua đường phải ghé mắt nhìn. Nước mắt, theo tiếng nàng gào thét mà rơi xuống.
Nước mắt của Trầm Việt Hi cũng theo đó mà rơi xuống, trong lòng nổi lên một cảm giác đau đớn, như có cái gì đó xé rách, cô bước vội đến bên cạnh nàng, đem Dạ Bạch Vũ ôm vào lòng.
“Đừng như vậy, Dạ Bạch Vũ, đừng như vậy.” Cô gắt gao ôm lấy đầu của nàng, đem nàng chôn ở trước ngực mình, một cảm giác phóng túng mà đau đớn từ trong tâm lan ra.
Thân thể Dạ Bạch Vũ cứng ngắc chậm rãi thả lõng, một bầu không khí ấm áp chặt chẽ bao quanh lấy nàng, giống như cái ôm của mẹ khi nàng còn nhỏ. Cô ôm trả lại Trầm Việt Hi, đem đầu chôn trước ngực của nàng, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, vô cùng bi ai khóc lớn lên thành tiếng. Nước mắt kiềm chế nhiều năm, ẩn giấu biết bao năm đau đớn, thời khắc này, như núi lửa bộc phát hết ra.
Trầm Việt Hi đem cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, gắt gao ôm nàng, như đang dỗ trẻ, nhẹ nhàng nhàng vỗ lưng nàng. Trong lòng từng trận từng trận chua xót khổ sở, những giọt nước xoay tròn trong khóe mắt. Cô muốn che chở nàng, muốn đem nàng gìn giữ trong tay mình, muốn nàng không thể bị tổn thương được nữa.
Không biết qua bao lâu, Trầm Việt Hi ngồi chồm hổm chân cũng đã tê dại, vạt áo bị nước mắt làm cho ướt nhẹp một mảng lớn, in trên ngực. Dạ Bạch Vũ ngừng lại tiếng khóc, từ từ biến thành nức nở, trọng lượng trên người cô từ từ tăng lên, đến cuối cùng toàn bộ thân thể nàng đè lên người cô.
“Dạ Bạch Vũ.” Cô khẽ kêu một tiếng, nhẹ nhàng xê dịch Dạ Bạch Vũ, mới phát hiện nàng đang ngủ trên cánh tay của mình, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt.
Gượng cười, đem nàng ôm vào trong ngực, thật chặt. Ai nói nàng là Chị Đại của một băng xã hội đen, ai nói nàng là một tên giết người máu lạnh, nàng rõ ràng là một đứa trẻ con, một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng, yên lặng ngồi xổm xuống.
“Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?” Một vị cảnh sát tuần tra đi đến.
Trầm Việt Hi xin lỗi rồi cười, nói: “Có thể giúp tôi gọi một chiếc Taxi không?”
Vị cảnh sát hoài nghi nhìn nàng và Dạ Bạch Vũ đang nằm trong lòng, gật đầu nói: “Được.”
Taxi đến, Trầm Việt Hi khó khăn đứng lên, chân tê rần, một cảm giác chóng mặt đánh thẳng lên đầu. Chắc là nàng ngồi xổm quá lâu. Choáng váng một chút, ổn định thân hình, đem Dạ Bạch Vũ đỡ lên xe.
Dạ Bạch Vũ bị kinh động, bất an mở mắt ra, theo phản xạ tay nắm thành quyền.
Trầm Việt Hi vội vàng nắm lấy tay của nàng, ôn nhu an ủi, “Ngoan a, không có gì không có gì, ngủ đi, không có việc gì cả.” Âm thanh mềm mại dỗ cho nàng an tâm, Dạ Bạch Vũ tựa lên ghế Taxi từ từ ngắm mắt lại.
“Dạ Bạch Vũ, đến rồi.” Trầm Việt Hi nhẹ nhàng lay Dạ Bạch Vũ tỉnh. Taxi đã đến nhà cô đã lâu, cô cũng không có bản lĩnh đem Dạ Bạch Vũ đang ngủ say lên lầu, không thể làm gì khác hơn là đánh thức nàng.
Dạ Bạch Vũ tỉnh lại ánh mắt mê man còn buồn ngủ, ở đây là đâu? Cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, nàng cảnh giác ngồi dậy quan sát bốn phía, nhìn thấy Trầm Việt Hi mới thở phào nhẹ nhõm, các dây thần kinh từ từ thả lỏng.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi.” Trầm Việt Hi thanh toán tiền xe, sau đó đem Dạ Bạch Vũ kéo xuống.
“Đi đâu?” Dạ Bạch Vũ còn chưa phục hồi lại tinh thần. Nàng thế nào mà đến đây?
“Nhà của tôi.” Trầm Việt Hi đem nàng dắt lên lầu.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra, những chuyện lúc đó xảy ra ở trong đầu tái hiện như một màn kịch. Sắc mặt của nàng lần thứ 2 trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, tay lại tiếp tục nắm thành quyền.
Cảm thấy được điều khác thường ở Dạ Bạch Vũ, Trầm Việt Hi nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng của nàng, nói: “Thả lỏng một chút, không có việc gì nữa, đã qua hết rồi.” Trong lòng nặng nề thở dài, nàng rất không có cảm giác an toàn, cũng quá dễ dàng tấn công người khác.
“Tới rồi.” Trầm Việt Hi kéo Dạ Bạch Vũ đi ra thang máy, đem cửa mở ra, sau đó đem Dạ Bạch Vũ kéo vào, ấn nàng ngồi xuống sô pha, sau đó đi tới bình nước lọc rót nước.
Dạ Bạch Vũ ngồi trên sô pha, trong lòng có một nỗi bi ai lại có một nỗi vui sướng phát tiết ra. Nàng ôm lấy ngực, yếu ớt hỏi: “Có phải khi nãy tôi vừa khóc không?” Nàng hình như nhớ lại mình vừa rồi ở trong vòng tay của Trầm Việt Hi mà khóc, nhưng lại nghĩ đó như là mộng. Nàng đã bao nhiêu năm chưa từng khóc? Từ lúc mẹ mất nàng không bao giờ khóc nữa, tại sao bây giờ lại khóc.
“Ừ, khóc như một đứa con nít bị bỏ rơi!” Trầm Việt Hi đem nước đến trước mặt nàng, cười khẽ nhéo nhéo mũi của nàng, “Cô nha, làm thế nào phản ứng mạnh như vậy, không phải được hôn sao?” Trong miệng nói vậy chứ trong lòng cũng rất không dễ chịu, đổi lại là cô, chỉ sợ Ngô Kiến Hào đã sớm đi chầu ông bà.
Dạ Bạch Vũ đang cầm ly nước, mặt bình tĩnh nói: “Đó là nụ hôn đầu tiên!” Lại nghĩ tới màn vừa rồi, đôi mắt đột nhiên nhìn thẳng, bàn tay không tự chủ được bóp mạnh.
Có chút ngoài ý muốn của Trầm Việt Hi, nụ hôn đầu tiên của nàng? Nàng còn nụ hôn đầu tiên? Cảm thấy khó tin, nhưng có vẻ hợp lý. Cô đi đến kế bên Dạ Bạch Vũ ngồi xuống, đem Dạ Bạch Vũ kéo vào lòng. Thảo nào phản ứng của nàng lại kịch liệt như thế, Ngô Kiến Hào cũng quá đáng. Cô nghĩ mà tức giận, lần này phải tính toán kỹ với hắn!
Tiếng điện thoại trong nhà vang lên, Trầm Việt Hi bắt máy, “Alo!”
“Trầm Việt Hi, cậu rốt cục đã trở về? Điện thoại di động sao lại tắt?” Âm thanh gấp gáp của Tần Hoan vang lên.
“Tắt máy?” Trầm Việt Hi lấy điện thoại ra, làm thế nào vậy ta? Không biết tắt điện thoại từ lúc nào nữa.
“Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, tớ làm sao có thể xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng Ngô Kiến Hào thì có, hắn được tên Dạ Bạch Vũ kia một cước đạp gãy 2 cái xương sườn!”
Đạp gãy hai cái xương sườn! Khóe miệng Trầm Việt Hi khẽ vung lên một nụ cười, “Gãy 2 cái xương sườn a, tốt.”
“Còn bảo tốt?” Tần Hoan kêu lên, “Dạ Bạch Vũ đâu?”
“Không biết.” Trầm Việt Hi nói xong liền Trảm đinh tiệt thiết*, “A, Tần Hoan, thời gian không còn sớm, tớ muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Cúp điện thoại, sau đó rút dây.
Mà ở trong mắt Dạ Bạch Vũ, căn bản 2 người không có cùng chung một thế giới, nhưng mỗi khi thấy Trầm Việt Hi lạnh nhạt với mình, trong ngực lại có một chút mất mát cùng mơ hồ đau, cô không rõ vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Mỗi lần Trầm Việt Hi đến quán bar, thấy bóng dáng của nàng, cô lại có một cảm giác hạnh phúc và kích động, ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn theo từng hành động của nàng.
Được làm việc tại quán bar của Trầm Việt Hi là hạnh phúc, có thể bởi vì thường xuyên nhìn thấy được nàng, cũng có thể là bởi vì trong lòng cô có một cảm giác lo lắng. Nhưng nếu không có Ngô Kiến Hào quấy rầy, thì càng thêm tốt đẹp.
Quán bar vừa mở cửa, Ngô Kiến Hào đúng giờ xuất hiện cầm theo một bó hoa tươi. Hắn mỉm cười đưa tới trước mặt Dạ Bạch Vũ, “Thích không?”
Dạ Bạch Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó xoay người tiếp tục làm việc của mình.
SAM vọt đến chiếc ghế trước mặt Dạ Bạch Vũ nói: “Dạ Bạch Vũ...”
Dạ Bạch Vũ vội vàng dọn sạch bàn ghế nhanh nhanh tránh ra, cái miệng của SAM mà nói lên thì như Trường Giang Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, nàng khẳng định, tuyệt đối, kiên quyết giữ khoảng cách với hắn.
Ngô Kiến Hào không để bụng, hắn đem hoa cắm vào bình hoa ở giữa quầy bar, cái bình hoa này giống như là Tần Hoan cố tình đưa tới đặt ở đây. Hắn đi đến bên người Dạ Bạch Vũ, hỏi: “Tối nay cùng tôi đi ăn khuya, được không?”
Dạ Bạch Vũ không nói gì, xoay người tiếp tục làm việc.
Ngô Kiến Hào sờ sờ mũi, đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lẳng lặng quan sát Dạ Bạch Vũ. Liên tục nhìn, hắn phải xem lại người con gái này một lần nữa, tặng nàng vật gì cũng không chịu nhận, mà nàng cũng không để ý đến. Xem ra nên tặng nàng một viên thuốc, dứt gọn một lần! Loại hướng nội lạnh lùng như băng này, nên lấy nhiệt như lửa mới tấn công được.
Nhếch nhẹ khóe miệng lên, trong đầu chậm rãi tính toán.
10 giờ tối, quán bar lại vội vàng hừng hực khí thế. Trầm Việt Hi cũng đến, cùng mấy người khách xã giao.
Ngô Kiến Hào nhìn đồng hồ, đứng dậy hướng Trầm Việt Hi cùng đám người nói, “Thật ngại quá, tôi xin phép một chút.” Hắn đi đến gặp DJ, bảo DJ đem nhạc đổi thành bài “Nhân quỷ bất liễu tình”, sau đó cầm Mic, từng bước hướng đến quầy bar, nói:
“Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào Nhất Kiến Chung Tình(vừa gặp đã yêu), cho rằng đó là lời bịa đặt của con người, thế nhưng ngày đó tôi bước vào quán bar này nhìn thấy người, tôi rốt cục cũng tin tưởng thế giới này có tồn tại Nhất Kiến Chung Tình. Người giống như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, động tác lạnh lùng của người như cánh chim đang tung bay trong quán bar này, như lao tù bắt được ánh mắt của tôi. Tôi sẽ không hướng đến người nói lời thề non hẹn biển, bởi vì chẳng qua chỉ là một câu nói không có bất cứ điều gì đảm bảo, nhưng tôi sẽ dùng hành động hướng người chứng minh tấm lòng tôi, chứng minh tôi thực sự sẽ khiến người bị thu hút, làm người động tâm, làm người yêu tôi. Hôm nay tôi làm trò ở trước mặt mọi người, trịnh trọng hướng người thổ lộ —— Dạ Bạch Vũ, tôi thích em.” Hắn thâm tình tiến vào bên trong quầy bar, chăm chú nhìn Dạ Bạch Vũ, tiến đến Dạ Bạch Vũ đang ngẩn tò te cúi người hôn xuống.
Dạ Bạch Vũ nhìn cái tên điên khiến người ghét này, sau đó đột nhiên nghe được lời hắn nói “Dạ Bạch Vũ, tôi thích em” khiến nàng bị dọa, sau đó phát hiện ánh mắt của mọi người điều chú ý đến mình, phản ứng còn chưa kịp trở về, miệng đã bị che lại. Nàng kinh ngạc đứng đó, miệng cảm nhận được một cảm giác ấm áp, một mùi đàn ông lập tức đập vào mũi, xông thẳng đến đầu óc nàng.
Trầm Việt Hi ngơ ngác nhìn Ngô Kiến Hào vẫn đang ở trên môi Dạ Bạch Vũ, hình ảnh lúc này như một mảnh lưới điện, thật sâu in vào tâm trí nàng, một màn vô cùng gai mắt, tâm liền cảm thấy rất khó chịu, như một vật gì đó của mình bị người khác đoạt mất.
Dạ Bạch Vũ lập tức phục hồi lại tinh thần, hoảng hốt phát hiện tên nam nhân này cư nhiên hôn nàng. Một cổ tức giận và cảm giác bị lăng mạ đập mạnh vào tâm trí nàng, nắm tay thật chặt, ngón tay phát ra tiếng “răng rắc”, dùng toàn lực đấm một cú vào dưới bụng hắn.
“A!” Ngô Kiến Hào đau đớn kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị Dạ Bạch Vũ đá văng đi.
Nắm tay của Dạ Bạch Vũ đặt trên quầy bar, mượn lực tựa, nhảy vọt ra ngoài, một cước đạp xuống lồng ngực hắn. Thuận tay cầm chai rượu bên cạnh, giơ lên định nện xuống.
“Dạ Bạch Vũ!” Một tiếng quát chói tai vang lên, Tần Hoan đứng lên. Tiếng hét của nàng khiến Dạ Bạch Vũ khựng lại.
Trầm Việt Hi lập tức lấy lại tinh thần, lập tức xông lên đem cái chai đoạt lại, kêu lên: “Ngươi điên rồi!”
Dạ Bạch Vũ tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vốn đã tái nhợt nay trên mặt một chút huyết sắc cũng không còn, môi run rẩy, tim kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm vào Trầm Việt Hi, hốc mắt mơ hồ ứa nước. Nàng ở nơi đầy những tên vô lại, giữ trong sạch của mình cả chục năm, nụ hôn đầu tiên của nàng không rõ tại sao cư nhiên bị tên Vương Bát Đản này đoạt mất, nàng thật muốn trực tiếp đem hắn đi làm thịt. Nhìn Trầm Việt Hi, cô biết mình không thể động thủ, bởi vì đây là quán bar của nàng, địa bàn của nàng, còn hắn là khách của nàng. Cắn chặt môi, chậm rãi vứt tay, từng bước một đi ra ngoài. Nàng có một loại cảm giác ở trước mặt người khác bị người ta cường bạo, một cảm giác bị lăng nhục từ trong lồng ngực tràn ra, càng lúc càng khó chịu.
B
Trầm Việt Hi lập tức đuổi theo, ngay cả chai rượu cũng quên bỏ xuống.
Tần Hoan đuổi theo tới cửa, nói với Lam Thấm: “Lam Thấm, cậu đuổi theo xem.” Nàng đi tới bên người Ngô Kiến Hào ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Không sao chứ?” Cô biết Dạ Bạch Vũ từ trong thế giới ngầm vào sinh ra tử, công phu đánh nhau người bình thường không thể chịu nổi.
Mồ hôi lạnh trên trán Ngô Kiến Hào ứa ra, đau đến không đứng dậy nổi. “Giúp tôi gọi xe cứu thương.” Giọng hắn run rẩy kêu lên, lồng ngực như có cái gì ép đến không thể thở nổi.
“Gọi xe cứu thương.” Tần Hoan nói: “Lý tổng, Vương tổng, giúp tôi chăm sóc Ngô tổng một chút, tôi sẽ quay lại ngay.” Nói xong cô liền chạy ra khỏi quán bar. Ngô Kiến Hào sống hay chết với cô không có quan hệ, chỉ là cùng nhau làm ăn, Trầm Việt Hi ở đâu đó không xảy ra chuyện gì mới là quan trọng. Nàng đuổi theo Dạ Bạch Vũ đi ra ngoài khiến cô thật lo lắng.
Vội vã tiến vào thang máy, ấn phím đi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ, không nháy mắt, tim đập kịch liệt, hơi thở hổn hển. Nàng chăm chú nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đều nắm đến trắng toát.
Trầm Việt Hi đuổi đến, lo lắng nhìn nàng, cô muốn cầm lấy tay Dạ Bạch Vũ, nhưng bị Dạ Bạch Vũ né tránh.
Tháng máy chậm rãi đi xuống mở ra.
“Dạ Bạch Vũ —— “ Trầm Việt Hi kêu.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi quay đầu lại nhìn Trầm Việt Hi, mái tóc mất trật tự hạ xuống 2 con mắt đang đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, ánh mắt phát ra u quang khiến người khác cảm thấy sợ. Trầm Việt Hi bất giác tự lùi lại mấy bước, lưng dán chặt vào vách thang máy. Ánh mắt kia —— nàng đột nhiên nhớ tới mình đã từng nhìn thấy một bức tranh, bức tranh kia vẽ một con sói cô độc đang bị thương toát ra loại ánh mắt như vậy. Nàng rùng mình một cái, chỉ có hai người bọn họ trong thang máy, đột nhiên bên trong tràn đầy một loại không khí quỷ dị, như là, như là đem nàng cùng một con dã thú nhốt chung một chuồng.
Thang máy ngừng lại, cửa liền mở, người bên ngoài tiến vào.
Dạ Bạch Vũ mặc kệ, liền chạy nhanh ra, Trầm Việt Hi vội vã đuổi theo.
“Dạ Bạch Vũ —— “ Trầm Việt Hi mang giày cao gót mà chạy nên rất vụng về.
Tốc độ của Dạ Bạch Vũ lại rất nhanh, nàng đi ngang qua đường cái, lan can bảo vệ được nàng nhẹ nhàng nhảy qua, động tác tuyệt đối không kém như đang bay.
Trầm Việt Hi đuổi theo tới ven đường, nhìn thấy Dạ Bạch Vũ đang chạy dọc theo con đường cái đối diện liền bắt Taxi đuổi theo.
Dạ Bạch Vũ rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Trầm Việt Hi liền xuống xe đuổi theo, nhưng đã mất bóng dáng của Dạ Bạch Vũ. Nàng liền lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Bạch Vũ, nhưng không ai bắt máy. Tim của Trầm Việt Hi cũng đập rất nhanh, có chút hoang mang lo sợ, nàng không biết kế tiếp Dạ Bạch Vũ sẽ làm gì, lo lắng nàng gặp chuyện không may.
Lại nhắn tin gửi cho Dạ Bạch Vũ, mới vừa gõ được 2 từ điện thoại được Lam Thấm gọi đến, “Cậu đang ở đâu?”
“Dạ Bạch Vũ, không thấy Dạ Bạch Vũ.” Tim Trầm Việt Hi gắt gao co thắt, đứng trên phố, nhà cao tầng mọc lên như rừng, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực không thể làm gì.
“Việt Hi, cái cậu cần bận tâm bây giờ không phải là Dạ Bạch Vũ, mà là Ngô Kiến Hào...” Lam Thấm chưa kịp nói xong Trầm Việt Hi liền cúp điện thoại, cô nhìn thấy đối diện bồn nước ở quảng trường có một người hình như là Dạ Bạch Vũ. Trầm Việt Hi vội vàng đi đến đó, chỉ thấy Dạ Bạch Vũ đứng bên cạnh vòi nước liều mạng rửa miệng của mình.
Hồi lâu, Dạ Bạch Vũ ngừng động tác, chậm rãi xoay người lại, chán chường ngồi bẹp xuống đất. Nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm khu vực trước mặt, toàn thân run rẩy.
Trầm Việt Hi đứng cách đó vài mét mà nhìn nàng, cô không biết mình nên làm gì để an ủi nàng, cũng không biết nên đến gần nàng như thế nào. Chỉ thấy nàng như vậy, thấy nàng vẻ mặt nàng sa sút tuyệt vọng, trong lòng như có cái gì nghẹn ở đó, rất khó chịu.
Dạ Bạch Vũ ngồi yên, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy tay của nàng càng lúc càng nắm chặt hơn, bởi vì cố sức nắm chặt mà run rẫy, nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn trời mà điên cuồng gào thét, âm thanh thê lương tại khoảng sân rộng vang dội, khiến cho người qua đường phải ghé mắt nhìn. Nước mắt, theo tiếng nàng gào thét mà rơi xuống.
Nước mắt của Trầm Việt Hi cũng theo đó mà rơi xuống, trong lòng nổi lên một cảm giác đau đớn, như có cái gì đó xé rách, cô bước vội đến bên cạnh nàng, đem Dạ Bạch Vũ ôm vào lòng.
“Đừng như vậy, Dạ Bạch Vũ, đừng như vậy.” Cô gắt gao ôm lấy đầu của nàng, đem nàng chôn ở trước ngực mình, một cảm giác phóng túng mà đau đớn từ trong tâm lan ra.
Thân thể Dạ Bạch Vũ cứng ngắc chậm rãi thả lõng, một bầu không khí ấm áp chặt chẽ bao quanh lấy nàng, giống như cái ôm của mẹ khi nàng còn nhỏ. Cô ôm trả lại Trầm Việt Hi, đem đầu chôn trước ngực của nàng, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, vô cùng bi ai khóc lớn lên thành tiếng. Nước mắt kiềm chế nhiều năm, ẩn giấu biết bao năm đau đớn, thời khắc này, như núi lửa bộc phát hết ra.
Trầm Việt Hi đem cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, gắt gao ôm nàng, như đang dỗ trẻ, nhẹ nhàng nhàng vỗ lưng nàng. Trong lòng từng trận từng trận chua xót khổ sở, những giọt nước xoay tròn trong khóe mắt. Cô muốn che chở nàng, muốn đem nàng gìn giữ trong tay mình, muốn nàng không thể bị tổn thương được nữa.
Không biết qua bao lâu, Trầm Việt Hi ngồi chồm hổm chân cũng đã tê dại, vạt áo bị nước mắt làm cho ướt nhẹp một mảng lớn, in trên ngực. Dạ Bạch Vũ ngừng lại tiếng khóc, từ từ biến thành nức nở, trọng lượng trên người cô từ từ tăng lên, đến cuối cùng toàn bộ thân thể nàng đè lên người cô.
“Dạ Bạch Vũ.” Cô khẽ kêu một tiếng, nhẹ nhàng xê dịch Dạ Bạch Vũ, mới phát hiện nàng đang ngủ trên cánh tay của mình, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt.
Gượng cười, đem nàng ôm vào trong ngực, thật chặt. Ai nói nàng là Chị Đại của một băng xã hội đen, ai nói nàng là một tên giết người máu lạnh, nàng rõ ràng là một đứa trẻ con, một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng, yên lặng ngồi xổm xuống.
“Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?” Một vị cảnh sát tuần tra đi đến.
Trầm Việt Hi xin lỗi rồi cười, nói: “Có thể giúp tôi gọi một chiếc Taxi không?”
Vị cảnh sát hoài nghi nhìn nàng và Dạ Bạch Vũ đang nằm trong lòng, gật đầu nói: “Được.”
Taxi đến, Trầm Việt Hi khó khăn đứng lên, chân tê rần, một cảm giác chóng mặt đánh thẳng lên đầu. Chắc là nàng ngồi xổm quá lâu. Choáng váng một chút, ổn định thân hình, đem Dạ Bạch Vũ đỡ lên xe.
Dạ Bạch Vũ bị kinh động, bất an mở mắt ra, theo phản xạ tay nắm thành quyền.
Trầm Việt Hi vội vàng nắm lấy tay của nàng, ôn nhu an ủi, “Ngoan a, không có gì không có gì, ngủ đi, không có việc gì cả.” Âm thanh mềm mại dỗ cho nàng an tâm, Dạ Bạch Vũ tựa lên ghế Taxi từ từ ngắm mắt lại.
“Dạ Bạch Vũ, đến rồi.” Trầm Việt Hi nhẹ nhàng lay Dạ Bạch Vũ tỉnh. Taxi đã đến nhà cô đã lâu, cô cũng không có bản lĩnh đem Dạ Bạch Vũ đang ngủ say lên lầu, không thể làm gì khác hơn là đánh thức nàng.
Dạ Bạch Vũ tỉnh lại ánh mắt mê man còn buồn ngủ, ở đây là đâu? Cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, nàng cảnh giác ngồi dậy quan sát bốn phía, nhìn thấy Trầm Việt Hi mới thở phào nhẹ nhõm, các dây thần kinh từ từ thả lỏng.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi.” Trầm Việt Hi thanh toán tiền xe, sau đó đem Dạ Bạch Vũ kéo xuống.
“Đi đâu?” Dạ Bạch Vũ còn chưa phục hồi lại tinh thần. Nàng thế nào mà đến đây?
“Nhà của tôi.” Trầm Việt Hi đem nàng dắt lên lầu.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra, những chuyện lúc đó xảy ra ở trong đầu tái hiện như một màn kịch. Sắc mặt của nàng lần thứ 2 trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, tay lại tiếp tục nắm thành quyền.
Cảm thấy được điều khác thường ở Dạ Bạch Vũ, Trầm Việt Hi nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng của nàng, nói: “Thả lỏng một chút, không có việc gì nữa, đã qua hết rồi.” Trong lòng nặng nề thở dài, nàng rất không có cảm giác an toàn, cũng quá dễ dàng tấn công người khác.
“Tới rồi.” Trầm Việt Hi kéo Dạ Bạch Vũ đi ra thang máy, đem cửa mở ra, sau đó đem Dạ Bạch Vũ kéo vào, ấn nàng ngồi xuống sô pha, sau đó đi tới bình nước lọc rót nước.
Dạ Bạch Vũ ngồi trên sô pha, trong lòng có một nỗi bi ai lại có một nỗi vui sướng phát tiết ra. Nàng ôm lấy ngực, yếu ớt hỏi: “Có phải khi nãy tôi vừa khóc không?” Nàng hình như nhớ lại mình vừa rồi ở trong vòng tay của Trầm Việt Hi mà khóc, nhưng lại nghĩ đó như là mộng. Nàng đã bao nhiêu năm chưa từng khóc? Từ lúc mẹ mất nàng không bao giờ khóc nữa, tại sao bây giờ lại khóc.
“Ừ, khóc như một đứa con nít bị bỏ rơi!” Trầm Việt Hi đem nước đến trước mặt nàng, cười khẽ nhéo nhéo mũi của nàng, “Cô nha, làm thế nào phản ứng mạnh như vậy, không phải được hôn sao?” Trong miệng nói vậy chứ trong lòng cũng rất không dễ chịu, đổi lại là cô, chỉ sợ Ngô Kiến Hào đã sớm đi chầu ông bà.
Dạ Bạch Vũ đang cầm ly nước, mặt bình tĩnh nói: “Đó là nụ hôn đầu tiên!” Lại nghĩ tới màn vừa rồi, đôi mắt đột nhiên nhìn thẳng, bàn tay không tự chủ được bóp mạnh.
Có chút ngoài ý muốn của Trầm Việt Hi, nụ hôn đầu tiên của nàng? Nàng còn nụ hôn đầu tiên? Cảm thấy khó tin, nhưng có vẻ hợp lý. Cô đi đến kế bên Dạ Bạch Vũ ngồi xuống, đem Dạ Bạch Vũ kéo vào lòng. Thảo nào phản ứng của nàng lại kịch liệt như thế, Ngô Kiến Hào cũng quá đáng. Cô nghĩ mà tức giận, lần này phải tính toán kỹ với hắn!
Tiếng điện thoại trong nhà vang lên, Trầm Việt Hi bắt máy, “Alo!”
“Trầm Việt Hi, cậu rốt cục đã trở về? Điện thoại di động sao lại tắt?” Âm thanh gấp gáp của Tần Hoan vang lên.
“Tắt máy?” Trầm Việt Hi lấy điện thoại ra, làm thế nào vậy ta? Không biết tắt điện thoại từ lúc nào nữa.
“Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, tớ làm sao có thể xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng Ngô Kiến Hào thì có, hắn được tên Dạ Bạch Vũ kia một cước đạp gãy 2 cái xương sườn!”
Đạp gãy hai cái xương sườn! Khóe miệng Trầm Việt Hi khẽ vung lên một nụ cười, “Gãy 2 cái xương sườn a, tốt.”
“Còn bảo tốt?” Tần Hoan kêu lên, “Dạ Bạch Vũ đâu?”
“Không biết.” Trầm Việt Hi nói xong liền Trảm đinh tiệt thiết*, “A, Tần Hoan, thời gian không còn sớm, tớ muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Cúp điện thoại, sau đó rút dây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.