Chương 14: Xuất sơn
Tuyết Ca
13/06/2024
Trầm Việt Hi từ phía sau gắt gao ôm lấy Dạ Bạch Vũ, chân mày cau lại khiến ấn đường tạo thành một ngã ba. Cảm thấy bản thân bất tri bất giác tiến vào một vòng xoáy, đến lúc phát hiện ra, thì cô đã ở trong trung tâm của vòng xoáy đó, ngay cả đường lui cũng không có. Từ lúc nào cô bắt đầu chú ý đến Dạ Bạch Vũ? Từ lúc nào nàng bắt đầu đi vào tâm cô? Chẳng hiểu tại sao, lại đối với nàng nảy sinh cảm tình, hướng theo cách cô không muốn(对她有了不舍). Cô nên giữ nàng ở lại đúng không? Vừa rồi đột nhiên nghe nàng nói phải đi, trong lòng rất sợ hãi, chỉ muốn giữ nàng lại, đến giờ bình tĩnh lại thì nghĩ, giữ nàng lại có đúng không? Có thể đem lại cho nàng cái gì? Ở cùng nàng được bao lâu?
Dạ Bạch Vũ tựa trong lòng Trầm Việt Hi, cảm giác được sự ấm áp của nàng, có một loại thúc đẩy muốn đem Trầm Việt Hi ôm vào trong lòng. Nhưng là cô không dám, cô sợ hành động mạo muội của bản thân làm nàng hoảng sợ, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, kề vào ngực chính mình.
Thời gian từng giây chậm rãi trôi qua, cả hai người đều có chút buồn ngủ. Trầm Việt Hi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã nhanh đến 4 giờ rưỡi, nàng nói với Dạ Bạch Vũ: “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lát.”
“Ừ.” Dạ Bạch Vũ đáp lại, nằm xuống giường. Nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trầm Việt Hi tựa lên đầu giường, lẳng lặng nhìn dung nhan đang ngủ say của Dạ Bạch Vũ, nàng ngủ bình thản như một đứa trẻ lanh lợi, làm người khác yêu mến. Một người như vậy, nếu buông nàng ra, cô trăm triệu lần không muốn, cũng không thể làm gì khác, thế nhưng nếu muốn bỏ mặc tình cảm của chính mình, lại sợ tương lai lún quá sâu, đến lúc đó phải lựa chọn giữa hôn nhân và nàng. Khẽ thở dài, không suy nghĩ đến vấn đề phiền lòng này nữa.
Chui vào trong chăn, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Bạch Vũ, tựa đầu vào vai nàng, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ăn xong bữa sáng, đã hơn 10 giờ. Trầm Việt Hi để Dạ Bạch Vũ ở nhà, cô liên lạc với Tần Hoan, đến bệnh viện xem Ngô Kiến Hào, thuận tiện đem chuyện này giải quyết cho xong.
Ngô Kiến Hào nằm trong bệnh viện, trong phòng có một người đang đứng nhìn hắn, Tần Hoan ở đây, sắc mặt của nàng trông không được tốt.
Trầm Việt Hi cùng Ngô Kiến Hào nói chuyện vài câu, khách khí hỏi han vài câu, liền lui ra ngoài, cùng Tần Hoan lên sân thượng nói chuyện.
“Thế nào? Ngô Kiến Hào có muốn tố cáo Dạ Bạch Vũ?”
Trầm Việt Hi nhíu mày, nói: “Là hắn vô lễ trước, Dạ Bạch Vũ chỉ là phòng vệ thỏa đáng, làm vậy không thấy hơi quá sao?”
Tần Hoan hút điếu thuốc, nói: “Dạ Bạch Vũ ở nhà cậu sao?”
Trầm Việt Hi nhíu mày, không trả lời.
Tần Hoan nhìn nàng chằm chằm, nói: “Cậu biết rõ cô ta rất nguy hiểm, lại không nghe tớ khuyên đừng lại gần cô ta, Trầm Việt Hi, cậu có biết cậu đang đùa với lửa không?
“Em ấy không có gì không tốt cả.” Trầm Việt Hi nói, “Cậu không thể vì quá khứ của người khác mà nhìn họ bằng ánh mắt như thế, làm vậy đối với em ấy là không công bằng.”
“Vậy cậu có biết hiện tại cô ta có bao nhiêu phiền phức không?” Tần Hoan oán hận nhìn chằm chằm Trầm Việt Hi, thật không hiểu nổi trong đầu nữ nhân này muốn cái gì, đầu óc nàng mê muội rồi.
Trầm Việt Hi phản đối, “Không phải chỉ đạp gãy 2 cái xương sườn của Ngô Kiến Hào thôi sao? Làm sao khẳng định được là hắn có thể thắng kiện!” Nếu hắn muốn, nàng nguyện ý thuê một đoàn luật sư chơi với hắn, chậm rãi hầu tòa cùng hắn.
“Ngô Kiến Hào cơ bản không định truy cứu trách nhiệm Dạ Bạch Vũ, còn bảo tớ chuyển lời xin lỗi cô ta.” Tần Hoan kêu lên: “Cậu có biết đêm quáiau khi chúng ta rời đi lại có người đến quán bar gây sự? Bọn họ đến tận cửa tìm Dạ Bạch Vũ.”
“Ai?” Tim Trầm Việt Hi run lên một chút.
“Long Nhạc! Là em của Lão Đại đời trước, sau khi cô ta đi hắn hiện đang nắm quyền!” Tần Hoan ném xuống một quả bom. (Ý là cái gì đó thiệt bự... nổ.... bùm!...:v)(Cái gì đó khủng khủng)
Trầm Việt Hi kinh ngạc, lập tức nói: “Họ có thể làm gì Dạ Bạch Vũ? Dạ Bạch Vũ đã rời khỏi băng đảng, bọn họ dám làm càn thì chúng ta báo cảnh sát!”
Tần Hoan nhìn Trầm Việt Hi, “Cậu đừng ngây thơ như thế, bọn chúng muốn bắt người thì chúng cho chúng ta cơ hội báo cảnh sát sao?” Lại nói tiếp: “Cậu nghe tớ khuyên, lập tức rời khỏi Dạ Bạch Vũ, không nên dính dáng bất luận thứ gì với cô ta.”
“Ngay cả cậu cũng không thể bảo vệ Dạ Bạch Vũ sao?” Trầm Việt Hi nhìn Tần Hoan, “Cậu ở hắc bạch lưỡng đạo đều có thế lực, lẽ nào cậu không thể giúp Dạ Bạch Vũ?
“Việt Hi, con đường cũng có quy tắt của con đường, đó là việc nhà của bọn họ, người ngoài không thể chen vào.” Tần Hoan kêu lên.
Chân mày Trầm Việt Hi nhíu chặt, lòng như bị một viên đá nặng đè lên.
Dạ Bạch Vũ ngồi trên sofa xem Tivi, sau đó nghe được tiếng chuông. Nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa, lẽ nào Trầm Việt Hi để quên chìa khóa? Đi tới trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng không có một bóng người.
Nàng chần chờ một chút, chậm rãi hạ người xuống, dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Chuông cửa reo một hồi lâu mới dừng lại, sau đó nghe được một thanh âm quen thuộc: “Nhạc ca, Chị Đại thực sự ở đây? Tả Ải Tử(Tả Đông ớ) có nói dối chúng ta không a? Hay người đó vốn không phải là Chị Đại?”
“Trên thế giới này có bao nhiêu nữ nhân có thân thủ như Chị Đại, có bao nhiêu Chị Đại ác độc như vậy? Chỉ trách tối qua chúng ta uống hơi quá chén nên đến chậm, bằng không thấy cô ta là biết.”
“Nhạc ca, chuông reo lâu như vậy cũng không có người mở cửa, trong nhà không có ai sao?”
Long Nhạc ghé tai vào cửa, lẳng lặng nghe một hồi, nói: “Không có người thì sao Tivi lại mở?” Hắn quay qua cửa quát: “Chị Đại, em biết chị ở bên trong, em là A Nhạc, từng là huynh đệ, có gì mà không dám gặp nhau?”
Dạ Bạch Vũ nghiêm mặt, bọn họ đã tìm đến, lại còn đến nhanh như thế! Nàng không thể lộ diện ở đây được, không thể mang đến phiền phức cho Trầm Việt Hi. Nếu như bọn họ ở chỗ này bắt gặp nàng, chắc chắn sẽ phái người đến canh giữ ở ngoài, cho đến khi xác nhận rõ ràng mới chịu bỏ đi. Đi ra ngoài ban công, kiểm tra địa thế, yên lặng trở lại phòng khách, đem y phục của mình mặc lên người, sau đó điều khiển Tivi sang chế độ tự động tắt, trở lại ban công lần nữa, xoay người ra, ôm ống thoát nước bên cạnh trượt xuống, vững vàng rơi xuống đất. May mà lúc này đang trong thời gian đi làm đi học, trong tiểu khu vắng vẻ không có ai, không ai nhìn thấy hành động của nàng.
Dạ Bạch Vũ trực tiếp chạy ra khỏi tiểu khu, tiếp đó bắt xe bỏ đi.
B
Trầm Việt Hi trên đường quay về công ty nhận được điện thoại của Dạ Bạch Vũ, “Alô.”
“Trầm... Việt Hi cô đang ở đâu?”
“Trên đường đến công ty, có chuyện gì sao?” Lại nghĩ một chút, đoán Dạ Bạch Vũ có lẽ muốn hỏi chuyện của Ngô Kiến Hào, vì vậy nói: “Chuyện của Ngô Kiến Hào đã giải quyết xong.”
Dạ Bạch Vũ trầm mặc, không biết nên nói với Trầm Việt Hi thế nào, nói cho nàng biết người tìm mình đã tới, đang chắn trước cửa nhà nàng, bảo nàng tạm thời đừng quay về sao? Cô nói không nên lời, nói ra khiến cô có một loại cảm giác mình vừa gây tai họa sau đó co đầu rút cổ trốn sau lưng Trầm Việt Hi như tiểu ải tử(Ở đây chắc là nghĩa Thấp kém).
“Không có chuyện gì để nói thì tôi cúp máy trước nha, à, phải rồi, đừng đến quán bar nữa, tôi muốn điều cô đến công ty hỗ trợ.” Trầm Việt Hi nói. Quán bar luôn là nơi hỗn tạp, hơn nữa bọn họ đã tìm tới cửa, có lẽ tốt nhất đừng để nàng đến quán bar nữa.
Dạ Bạch Vũ lên tiếng, nàng cũng muốn nói cho Trầm Việt Hi là mình không thể đến quán bar đi làm. Dừng một chút, nói thêm: “Việt Hi, tôi có việc riêng muốn giải quyết, tôi về nhà trước.” Nói xong, liền cúp máy.
Trầm Việt Hi chau mày, cảm thấy có điểm không hợp lý. Ngẫm nghĩ một chút, liền gọi lại, “Alo, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài. Có chuyện gì sao?”
“Tần Hoan vừa rồi nói cho tôi biết đêm qua có một đám người đến quán bar tìm cô, cầm đầu đám đó hình như gọi là Long Nhạc, cô phải cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Dạ Bạch Vũ đáp, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chuyện này cô không thể trốn tránh nữa, không thể để cho Trầm Việt Hi có bất luận phiền phức gì nữa. Cúp điện thoại, đưa cho tài xế Taxi một địa chỉ, bảo hắn chở đến. Đó là cứ điểm bí mật ở Thâm Quyến mà bọn họ dùng để liên lạc với nhau, là một tay nàng tạo ra.
Một siêu thị bình thường loại nhỏ, 2-3 người bán hàng, bên trong thưa thớt vài khách hàng.
Dạ Bạch Vũ xuất hiện ở cửa, ngăn cản ánh nắng, tạo một cái bóng dài ở phía trước, không khí u ám nặng nề như che hết ánh mặt trời phía sau, như tử thần bất thình lình xuất hiện.
Ông chủ ngồi bên cạnh quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhảy lên, liền nhận ra Dạ Bạch Vũ, lập tức nhảy dựng lên, “Chị... Chị Đại!”
“Gọi Long Nhạc tới gặp ta, hôm nay 11 giờ, cửa phía đông bách hóa Thái Dương tầng cao nhất!” Dạ Bạch Vũ nói xong không quay đầu lại liền rời khỏi.
Ông chủ kia phục hồi tinh thần lại, gấp rút gọi điện thoại cho Long Nhạc.
Dạ Bạch Vũ về nhà thay đổi quần áo, đeo chiếc kính râm lớn, mặc một chiếc áo khoác mỏng, mang một chiếc giày da màu đen, chuẩn bị 2 cây dao dài lưỡi gai sắc bén giấu phía sau áo.
窄长锋利有倒刺的放血尖刀
11 giờ, Dạ Bạch Vũ đúng giờ xuất hiện, Long Nhạc mang theo mười mấy thủ hạ chờ sẵn ở đây. Một năm không gặp, hắn trưởng thành lên rất nhiều, đáng nói hơn là vết sẹo đáng sợ trên mặt, từ bên trái gương mặt cắt đến tai, lỗ tai cũng bị cắt đi một mảnh.
“Chị Đại.” Long Nhạc tiếp đón, nhếch miệng cười với Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng hỏi: “Mày tìm tao?”
Long Nhạc dừng lại cách Dạ Bạch Vũ 2 thước, nói: “Các huynh đệ đều muốn tìm chị.”
“Bớt ngượng nghịu đi, có chuyện gì, nói.” Dạ Bạch Vũ đi đến lan can bên cạnh, cùng những tòa lầu liền nhau nhấp nhô phía trước.
“Các huynh đệ làm ăn không được tốt, muốn mời chị xuất sơn.” Long Nhạc đứng phía sau Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đầy đe dọa nhìn Long Nhạc, “Nhớ kết cục của Cửu Gia không?”
“Nhớ.” Bị loạn dao chém chết trong hộp đêm Hổ Môn.
“Nhớ kết cục của anh mày không?”
“Nhớ.” Bây giờ còn ở trong ngục ăn cơm tù.
“Nhớ lời tao nói với mày trước khi đi?” Không muốn chết sớm thì rửa tay hoặc ở ẩn.
“Chị Đại, nhiều huynh đệ muốn có cái ăn, một cơ nghiệp lớn như vậy không thể để mất. Chị mang đi hơn một nghìn vạn tài chính công ty, nếu như chúng ta giải tán, biết nói sao với các đàn anh lúc trước?” Long Nhạc kêu lên. Những người phía sau hắn, bất động thanh sắc bao thành một hình cung, đem Dạ Bạch Vũ vây ở giữa, phía sau nàng là nhà lầu cao một trăm mét.
Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói: “Long Nhạc, mày biết rõ lúc Long Cương đi để lại bao nhiêu tiền, và tao kiếm được bao nhiêu tiền, tao mang đi là cái tao nên được.” Nàng gở chiếc kính râm xuống, một đôi mắt sắc nhọn nhìn Long Nhạc đe dọa, lạnh lùng đảo qua mỗi người ở đây, nói: “Hôm nay tao đến nói rõ với bọn mày, Dạ Phong(Tên khác của Dạ Bạch Vũ) đã rời khỏi giang hồ, ai còn đến gây phiền phức với tao, đừng trách tao trở mặt!”
Long Nhạc nói: “Chị Đại, bọn em biết chị chán ghét chém giết, bọn em chỉ muốn mời chị xuất sơn bày mưu kế giúp chúng em.” Hắn nhìn Dạ Bạch Vũ, một bộ dạng 'nếu ngươi không gật đầu, ta thề không bỏ qua'.
Dạ Bạch Vũ cười, một nụ cười đầy tàn bạo cùng máu tanh, nàng bước từng bước tiếp cận Long Nhạc, bộ dạng đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng, nàng cực kỳ phẫn nộ nói: “A Nhạc, nghe cho rõ, ai dám mời tao quay lại con đường này, nếu tao quay lại, chuyện đầu tiên tao làm là giết cả nhà nó, không chừa một ai!” Trong tiếng nói mang theo vô tận sát ý cùng hận ý, âm thanh không nặng nhưng chấn động màn nhĩ mỗi người ở đây. Ngừng một chút, cô nói thêm: “Nói lại với Tả Đông, không muốn chết thì tránh xa tao ra một chút, trở lại chọc tao, tao cho hắn thành 'Vật liệu xây dựng'!”(Chôn)
Nói xong liền quay đầu đi. Vài người chắn đường đều bất tự giác lui ra mấy bước, Long Nhạc cắn răng, nhảy ra che trước mặt Dạ Bạch Vũ, nói: “Chị Đại, chị đi cũng nên giao lại cho các huynh đệ. Thoáng một cái cuốn đi hơn một nghìn vạn, không thể chấp nhận được, các huynh đệ còn phải kiếm ăn!”
Dạ Bạch Vũ cười, lạnh lùng nhìn hắn. Ra là muốn nàng ói tiền lại!
Người phía sau Long Nhạc lập tức vây thành vòng tròn, đều rút dao và ống thép ra từ tay áo hoặc trong áo, uy hiếp Dạ Bạch Vũ.
Khóe miệng Dạ Bạch Vũ lần thứ hai nở nụ cười, nụ cười dữ tợn, ánh mắt lại lần nữa quét qua bọn họ, tay nắm chặt, tiếng xương va chạm, chậm rãi hít sâu một hơi, khí tụ đan điền, chân chậm rãi di chuyển, đứng tấn thế Tuyệt Quyền Đạo, toàn thân vận sức chờ chuẩn bị tấn công.
Long Nhạc lui ra sau mấy bước, giơ tay ra hiệu.
Bọn chúng nhìn nhau, sau đó từ các hướng xông về phía Dạ Bạch Vũ.
Bọn chúng khẽ động, Dạ Bạch Vũ nhanh chóng rút dao từ trong áo ra, một tay một dao, chân nhanh chóng di chuyển, xông đến Long Nhạc. Ánh dao bổ tới, nàng vung dao lên đỡ, tuy là con gái, nhưng sức chém không thua một ai ở đây.
Long Nhạc đứng bên cạnh, không dám tiến đến gần. Cách thức chiến đấu của Dạ Bạch Vũ hắn quá rõ, mỗi lần nàng tấn công đều đánh thất thốn(Hình như là đánh vào điểm yếu) của đối phương, chuyên tấn công người cầm đầu trước. Kỹ năng của nàng hắn cũng rõ, Xích Đầu Không Quyền có thể dễ dàng quật ngã 7 8 cây tùng, nếu nàng có dao trong tay, mười mấy người này nhất định không thể chống đỡ được nàng, bắt sống càng khó khăn vô cùng, cho nên lúc này hắn tìm cách để nàng tàn phế, sau đó sẽ chăm sóc nàng. Hắn cần cái đầu của nàng, kỹ năng của nàng đối với hắn là một loại uy hiếp. Nếu như Dạ Phong không muốn giúp đỡ hắn, lấy được một nghìn vạn trong tay nàng cũng được. Ấn điện thoại, báo cho nhân viên núp dưới lầu. Một phút sau, lại có thêm 20 người xông lên, chặt chẽ vây quanh Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ tựa trong lòng Trầm Việt Hi, cảm giác được sự ấm áp của nàng, có một loại thúc đẩy muốn đem Trầm Việt Hi ôm vào trong lòng. Nhưng là cô không dám, cô sợ hành động mạo muội của bản thân làm nàng hoảng sợ, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, kề vào ngực chính mình.
Thời gian từng giây chậm rãi trôi qua, cả hai người đều có chút buồn ngủ. Trầm Việt Hi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã nhanh đến 4 giờ rưỡi, nàng nói với Dạ Bạch Vũ: “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lát.”
“Ừ.” Dạ Bạch Vũ đáp lại, nằm xuống giường. Nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trầm Việt Hi tựa lên đầu giường, lẳng lặng nhìn dung nhan đang ngủ say của Dạ Bạch Vũ, nàng ngủ bình thản như một đứa trẻ lanh lợi, làm người khác yêu mến. Một người như vậy, nếu buông nàng ra, cô trăm triệu lần không muốn, cũng không thể làm gì khác, thế nhưng nếu muốn bỏ mặc tình cảm của chính mình, lại sợ tương lai lún quá sâu, đến lúc đó phải lựa chọn giữa hôn nhân và nàng. Khẽ thở dài, không suy nghĩ đến vấn đề phiền lòng này nữa.
Chui vào trong chăn, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Bạch Vũ, tựa đầu vào vai nàng, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ăn xong bữa sáng, đã hơn 10 giờ. Trầm Việt Hi để Dạ Bạch Vũ ở nhà, cô liên lạc với Tần Hoan, đến bệnh viện xem Ngô Kiến Hào, thuận tiện đem chuyện này giải quyết cho xong.
Ngô Kiến Hào nằm trong bệnh viện, trong phòng có một người đang đứng nhìn hắn, Tần Hoan ở đây, sắc mặt của nàng trông không được tốt.
Trầm Việt Hi cùng Ngô Kiến Hào nói chuyện vài câu, khách khí hỏi han vài câu, liền lui ra ngoài, cùng Tần Hoan lên sân thượng nói chuyện.
“Thế nào? Ngô Kiến Hào có muốn tố cáo Dạ Bạch Vũ?”
Trầm Việt Hi nhíu mày, nói: “Là hắn vô lễ trước, Dạ Bạch Vũ chỉ là phòng vệ thỏa đáng, làm vậy không thấy hơi quá sao?”
Tần Hoan hút điếu thuốc, nói: “Dạ Bạch Vũ ở nhà cậu sao?”
Trầm Việt Hi nhíu mày, không trả lời.
Tần Hoan nhìn nàng chằm chằm, nói: “Cậu biết rõ cô ta rất nguy hiểm, lại không nghe tớ khuyên đừng lại gần cô ta, Trầm Việt Hi, cậu có biết cậu đang đùa với lửa không?
“Em ấy không có gì không tốt cả.” Trầm Việt Hi nói, “Cậu không thể vì quá khứ của người khác mà nhìn họ bằng ánh mắt như thế, làm vậy đối với em ấy là không công bằng.”
“Vậy cậu có biết hiện tại cô ta có bao nhiêu phiền phức không?” Tần Hoan oán hận nhìn chằm chằm Trầm Việt Hi, thật không hiểu nổi trong đầu nữ nhân này muốn cái gì, đầu óc nàng mê muội rồi.
Trầm Việt Hi phản đối, “Không phải chỉ đạp gãy 2 cái xương sườn của Ngô Kiến Hào thôi sao? Làm sao khẳng định được là hắn có thể thắng kiện!” Nếu hắn muốn, nàng nguyện ý thuê một đoàn luật sư chơi với hắn, chậm rãi hầu tòa cùng hắn.
“Ngô Kiến Hào cơ bản không định truy cứu trách nhiệm Dạ Bạch Vũ, còn bảo tớ chuyển lời xin lỗi cô ta.” Tần Hoan kêu lên: “Cậu có biết đêm quáiau khi chúng ta rời đi lại có người đến quán bar gây sự? Bọn họ đến tận cửa tìm Dạ Bạch Vũ.”
“Ai?” Tim Trầm Việt Hi run lên một chút.
“Long Nhạc! Là em của Lão Đại đời trước, sau khi cô ta đi hắn hiện đang nắm quyền!” Tần Hoan ném xuống một quả bom. (Ý là cái gì đó thiệt bự... nổ.... bùm!...:v)(Cái gì đó khủng khủng)
Trầm Việt Hi kinh ngạc, lập tức nói: “Họ có thể làm gì Dạ Bạch Vũ? Dạ Bạch Vũ đã rời khỏi băng đảng, bọn họ dám làm càn thì chúng ta báo cảnh sát!”
Tần Hoan nhìn Trầm Việt Hi, “Cậu đừng ngây thơ như thế, bọn chúng muốn bắt người thì chúng cho chúng ta cơ hội báo cảnh sát sao?” Lại nói tiếp: “Cậu nghe tớ khuyên, lập tức rời khỏi Dạ Bạch Vũ, không nên dính dáng bất luận thứ gì với cô ta.”
“Ngay cả cậu cũng không thể bảo vệ Dạ Bạch Vũ sao?” Trầm Việt Hi nhìn Tần Hoan, “Cậu ở hắc bạch lưỡng đạo đều có thế lực, lẽ nào cậu không thể giúp Dạ Bạch Vũ?
“Việt Hi, con đường cũng có quy tắt của con đường, đó là việc nhà của bọn họ, người ngoài không thể chen vào.” Tần Hoan kêu lên.
Chân mày Trầm Việt Hi nhíu chặt, lòng như bị một viên đá nặng đè lên.
Dạ Bạch Vũ ngồi trên sofa xem Tivi, sau đó nghe được tiếng chuông. Nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa, lẽ nào Trầm Việt Hi để quên chìa khóa? Đi tới trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng không có một bóng người.
Nàng chần chờ một chút, chậm rãi hạ người xuống, dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Chuông cửa reo một hồi lâu mới dừng lại, sau đó nghe được một thanh âm quen thuộc: “Nhạc ca, Chị Đại thực sự ở đây? Tả Ải Tử(Tả Đông ớ) có nói dối chúng ta không a? Hay người đó vốn không phải là Chị Đại?”
“Trên thế giới này có bao nhiêu nữ nhân có thân thủ như Chị Đại, có bao nhiêu Chị Đại ác độc như vậy? Chỉ trách tối qua chúng ta uống hơi quá chén nên đến chậm, bằng không thấy cô ta là biết.”
“Nhạc ca, chuông reo lâu như vậy cũng không có người mở cửa, trong nhà không có ai sao?”
Long Nhạc ghé tai vào cửa, lẳng lặng nghe một hồi, nói: “Không có người thì sao Tivi lại mở?” Hắn quay qua cửa quát: “Chị Đại, em biết chị ở bên trong, em là A Nhạc, từng là huynh đệ, có gì mà không dám gặp nhau?”
Dạ Bạch Vũ nghiêm mặt, bọn họ đã tìm đến, lại còn đến nhanh như thế! Nàng không thể lộ diện ở đây được, không thể mang đến phiền phức cho Trầm Việt Hi. Nếu như bọn họ ở chỗ này bắt gặp nàng, chắc chắn sẽ phái người đến canh giữ ở ngoài, cho đến khi xác nhận rõ ràng mới chịu bỏ đi. Đi ra ngoài ban công, kiểm tra địa thế, yên lặng trở lại phòng khách, đem y phục của mình mặc lên người, sau đó điều khiển Tivi sang chế độ tự động tắt, trở lại ban công lần nữa, xoay người ra, ôm ống thoát nước bên cạnh trượt xuống, vững vàng rơi xuống đất. May mà lúc này đang trong thời gian đi làm đi học, trong tiểu khu vắng vẻ không có ai, không ai nhìn thấy hành động của nàng.
Dạ Bạch Vũ trực tiếp chạy ra khỏi tiểu khu, tiếp đó bắt xe bỏ đi.
B
Trầm Việt Hi trên đường quay về công ty nhận được điện thoại của Dạ Bạch Vũ, “Alô.”
“Trầm... Việt Hi cô đang ở đâu?”
“Trên đường đến công ty, có chuyện gì sao?” Lại nghĩ một chút, đoán Dạ Bạch Vũ có lẽ muốn hỏi chuyện của Ngô Kiến Hào, vì vậy nói: “Chuyện của Ngô Kiến Hào đã giải quyết xong.”
Dạ Bạch Vũ trầm mặc, không biết nên nói với Trầm Việt Hi thế nào, nói cho nàng biết người tìm mình đã tới, đang chắn trước cửa nhà nàng, bảo nàng tạm thời đừng quay về sao? Cô nói không nên lời, nói ra khiến cô có một loại cảm giác mình vừa gây tai họa sau đó co đầu rút cổ trốn sau lưng Trầm Việt Hi như tiểu ải tử(Ở đây chắc là nghĩa Thấp kém).
“Không có chuyện gì để nói thì tôi cúp máy trước nha, à, phải rồi, đừng đến quán bar nữa, tôi muốn điều cô đến công ty hỗ trợ.” Trầm Việt Hi nói. Quán bar luôn là nơi hỗn tạp, hơn nữa bọn họ đã tìm tới cửa, có lẽ tốt nhất đừng để nàng đến quán bar nữa.
Dạ Bạch Vũ lên tiếng, nàng cũng muốn nói cho Trầm Việt Hi là mình không thể đến quán bar đi làm. Dừng một chút, nói thêm: “Việt Hi, tôi có việc riêng muốn giải quyết, tôi về nhà trước.” Nói xong, liền cúp máy.
Trầm Việt Hi chau mày, cảm thấy có điểm không hợp lý. Ngẫm nghĩ một chút, liền gọi lại, “Alo, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài. Có chuyện gì sao?”
“Tần Hoan vừa rồi nói cho tôi biết đêm qua có một đám người đến quán bar tìm cô, cầm đầu đám đó hình như gọi là Long Nhạc, cô phải cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Dạ Bạch Vũ đáp, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chuyện này cô không thể trốn tránh nữa, không thể để cho Trầm Việt Hi có bất luận phiền phức gì nữa. Cúp điện thoại, đưa cho tài xế Taxi một địa chỉ, bảo hắn chở đến. Đó là cứ điểm bí mật ở Thâm Quyến mà bọn họ dùng để liên lạc với nhau, là một tay nàng tạo ra.
Một siêu thị bình thường loại nhỏ, 2-3 người bán hàng, bên trong thưa thớt vài khách hàng.
Dạ Bạch Vũ xuất hiện ở cửa, ngăn cản ánh nắng, tạo một cái bóng dài ở phía trước, không khí u ám nặng nề như che hết ánh mặt trời phía sau, như tử thần bất thình lình xuất hiện.
Ông chủ ngồi bên cạnh quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhảy lên, liền nhận ra Dạ Bạch Vũ, lập tức nhảy dựng lên, “Chị... Chị Đại!”
“Gọi Long Nhạc tới gặp ta, hôm nay 11 giờ, cửa phía đông bách hóa Thái Dương tầng cao nhất!” Dạ Bạch Vũ nói xong không quay đầu lại liền rời khỏi.
Ông chủ kia phục hồi tinh thần lại, gấp rút gọi điện thoại cho Long Nhạc.
Dạ Bạch Vũ về nhà thay đổi quần áo, đeo chiếc kính râm lớn, mặc một chiếc áo khoác mỏng, mang một chiếc giày da màu đen, chuẩn bị 2 cây dao dài lưỡi gai sắc bén giấu phía sau áo.
窄长锋利有倒刺的放血尖刀
11 giờ, Dạ Bạch Vũ đúng giờ xuất hiện, Long Nhạc mang theo mười mấy thủ hạ chờ sẵn ở đây. Một năm không gặp, hắn trưởng thành lên rất nhiều, đáng nói hơn là vết sẹo đáng sợ trên mặt, từ bên trái gương mặt cắt đến tai, lỗ tai cũng bị cắt đi một mảnh.
“Chị Đại.” Long Nhạc tiếp đón, nhếch miệng cười với Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng hỏi: “Mày tìm tao?”
Long Nhạc dừng lại cách Dạ Bạch Vũ 2 thước, nói: “Các huynh đệ đều muốn tìm chị.”
“Bớt ngượng nghịu đi, có chuyện gì, nói.” Dạ Bạch Vũ đi đến lan can bên cạnh, cùng những tòa lầu liền nhau nhấp nhô phía trước.
“Các huynh đệ làm ăn không được tốt, muốn mời chị xuất sơn.” Long Nhạc đứng phía sau Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đầy đe dọa nhìn Long Nhạc, “Nhớ kết cục của Cửu Gia không?”
“Nhớ.” Bị loạn dao chém chết trong hộp đêm Hổ Môn.
“Nhớ kết cục của anh mày không?”
“Nhớ.” Bây giờ còn ở trong ngục ăn cơm tù.
“Nhớ lời tao nói với mày trước khi đi?” Không muốn chết sớm thì rửa tay hoặc ở ẩn.
“Chị Đại, nhiều huynh đệ muốn có cái ăn, một cơ nghiệp lớn như vậy không thể để mất. Chị mang đi hơn một nghìn vạn tài chính công ty, nếu như chúng ta giải tán, biết nói sao với các đàn anh lúc trước?” Long Nhạc kêu lên. Những người phía sau hắn, bất động thanh sắc bao thành một hình cung, đem Dạ Bạch Vũ vây ở giữa, phía sau nàng là nhà lầu cao một trăm mét.
Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói: “Long Nhạc, mày biết rõ lúc Long Cương đi để lại bao nhiêu tiền, và tao kiếm được bao nhiêu tiền, tao mang đi là cái tao nên được.” Nàng gở chiếc kính râm xuống, một đôi mắt sắc nhọn nhìn Long Nhạc đe dọa, lạnh lùng đảo qua mỗi người ở đây, nói: “Hôm nay tao đến nói rõ với bọn mày, Dạ Phong(Tên khác của Dạ Bạch Vũ) đã rời khỏi giang hồ, ai còn đến gây phiền phức với tao, đừng trách tao trở mặt!”
Long Nhạc nói: “Chị Đại, bọn em biết chị chán ghét chém giết, bọn em chỉ muốn mời chị xuất sơn bày mưu kế giúp chúng em.” Hắn nhìn Dạ Bạch Vũ, một bộ dạng 'nếu ngươi không gật đầu, ta thề không bỏ qua'.
Dạ Bạch Vũ cười, một nụ cười đầy tàn bạo cùng máu tanh, nàng bước từng bước tiếp cận Long Nhạc, bộ dạng đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng, nàng cực kỳ phẫn nộ nói: “A Nhạc, nghe cho rõ, ai dám mời tao quay lại con đường này, nếu tao quay lại, chuyện đầu tiên tao làm là giết cả nhà nó, không chừa một ai!” Trong tiếng nói mang theo vô tận sát ý cùng hận ý, âm thanh không nặng nhưng chấn động màn nhĩ mỗi người ở đây. Ngừng một chút, cô nói thêm: “Nói lại với Tả Đông, không muốn chết thì tránh xa tao ra một chút, trở lại chọc tao, tao cho hắn thành 'Vật liệu xây dựng'!”(Chôn)
Nói xong liền quay đầu đi. Vài người chắn đường đều bất tự giác lui ra mấy bước, Long Nhạc cắn răng, nhảy ra che trước mặt Dạ Bạch Vũ, nói: “Chị Đại, chị đi cũng nên giao lại cho các huynh đệ. Thoáng một cái cuốn đi hơn một nghìn vạn, không thể chấp nhận được, các huynh đệ còn phải kiếm ăn!”
Dạ Bạch Vũ cười, lạnh lùng nhìn hắn. Ra là muốn nàng ói tiền lại!
Người phía sau Long Nhạc lập tức vây thành vòng tròn, đều rút dao và ống thép ra từ tay áo hoặc trong áo, uy hiếp Dạ Bạch Vũ.
Khóe miệng Dạ Bạch Vũ lần thứ hai nở nụ cười, nụ cười dữ tợn, ánh mắt lại lần nữa quét qua bọn họ, tay nắm chặt, tiếng xương va chạm, chậm rãi hít sâu một hơi, khí tụ đan điền, chân chậm rãi di chuyển, đứng tấn thế Tuyệt Quyền Đạo, toàn thân vận sức chờ chuẩn bị tấn công.
Long Nhạc lui ra sau mấy bước, giơ tay ra hiệu.
Bọn chúng nhìn nhau, sau đó từ các hướng xông về phía Dạ Bạch Vũ.
Bọn chúng khẽ động, Dạ Bạch Vũ nhanh chóng rút dao từ trong áo ra, một tay một dao, chân nhanh chóng di chuyển, xông đến Long Nhạc. Ánh dao bổ tới, nàng vung dao lên đỡ, tuy là con gái, nhưng sức chém không thua một ai ở đây.
Long Nhạc đứng bên cạnh, không dám tiến đến gần. Cách thức chiến đấu của Dạ Bạch Vũ hắn quá rõ, mỗi lần nàng tấn công đều đánh thất thốn(Hình như là đánh vào điểm yếu) của đối phương, chuyên tấn công người cầm đầu trước. Kỹ năng của nàng hắn cũng rõ, Xích Đầu Không Quyền có thể dễ dàng quật ngã 7 8 cây tùng, nếu nàng có dao trong tay, mười mấy người này nhất định không thể chống đỡ được nàng, bắt sống càng khó khăn vô cùng, cho nên lúc này hắn tìm cách để nàng tàn phế, sau đó sẽ chăm sóc nàng. Hắn cần cái đầu của nàng, kỹ năng của nàng đối với hắn là một loại uy hiếp. Nếu như Dạ Phong không muốn giúp đỡ hắn, lấy được một nghìn vạn trong tay nàng cũng được. Ấn điện thoại, báo cho nhân viên núp dưới lầu. Một phút sau, lại có thêm 20 người xông lên, chặt chẽ vây quanh Dạ Bạch Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.