Chương 1
Đàm Tây
12/05/2023
️️️
"Á!"
"Người đâu rồi! Mau đến đây! Thời Hoan đẩy mợ hai rơi xuống lầu rồi!"
Mây đen che khuất ánh trăng, một tia sét xẹt ngang qua không trung, xé tan bầu trời đêm thăm thẳm, trong phút chốc chiếu sáng cả Vũ Thành, một lúc sau có giọt mưa to rơi tí ta tí tách, bầu không khí trong vô hình trở nên ngột ngạt mà rợn người.
Ánh đèn màu đỏ luôn sáng bên ngoài phòng cấp cứu ở bệnh viện, một đám người lớn nhỏ nhà họ Giang liên tục giậm chân vì sốt ruột, không ngừng hỏi: "Ra nhiều máu như vậy còn giữ được đứa bé không?" "Đang yên đang lành sao có thể rơi từ trên cầu thang cao như vậy chứ?" "Nếu như đứa bé này không còn nữa thì ai sẽ cứu mạng A Thâm đây?..."
Khác với những việc trên, người phụ nữ đứng ngoài cùng yên lặng đến độ không hề khớp nhau.
Người đó là Thời Hoan, cô không trang điểm, nhưng cũng không chút ảnh hưởng gì đến ngũ quan tuyệt đẹp của cô, một chiếc váy cotton màu trắng đơn giản, lại để cô mặc lên vẻ phong tình mà người khác không có, bất kỳ ai đến đoán thân phận của cô, nếu nghĩ theo hướng tốt thì chính là tiểu thư nhà nào đó, còn nghĩ về hướng xấu thì là tình nhân được đại gia nào đó bao nuôi, nhưng trên thực tế, cô chỉ là người làm của nhà họ Giang.
Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài, bà Giang lập tức nhào lên, ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng, nhưng bác sĩ vẫn nói với vẻ mặt lấy làm tiếc: "Người lớn không sao, nhưng đứa nhỏ... Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không thể giữ được."
Không giữ được, không giữ được...
Bà Giang loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, cả nhà họ đều gửi gắm hy vọng rất lớn vào đứa trẻ này, chỉ có sinh đứa trẻ này ra, họ mới có thể lấy máu cuống rốn làm tế bào máu phẫu thuật cấy ghép cho Giang Hà Thâm, nếu không thì Giang Hà Thâm sẽ không sống nổi qua Đông chí năm nay, khó khăn lắm họ mới có đứa trẻ này, kết quả bây giờ... bây giờ...
Vành mắt bà Giang đỏ ngầu, bất thình lình liếc sang người phụ nữ vẫn mang dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, hoàn toàn suy sụp mà xông tới, tát thật mạnh vào mặt Thời Hoan một cái: "Con đê tiện! Sao mày lại đẩy Vy Vy xuống lầu hả? Mày biết rõ con bé đang mang thai con của Hà Thâm, mang bài thuốc cứu Hà Thâm! Mày muốn hại chết Hà Thâm sao? Hả?!"
Người nhà họ Giang đều lạnh nhạt đứng nhìn, đều hận không thể lột da róc xương Thời Hoan, một con ở mà lại dám đẩy mợ hai đang mang thai con của nhà họ Giang xuống lầu, tội của cô ta đáng chết!
Bà Giang vừa nghĩ đến việc cháu trai không còn, cũng có khả năng con trai ruột mất đi cơ hội được cứu sống, bèn giơ tay định tát vào mặt Thời Hoan thêm một cái, nhưng lần này tay bà bị Thời Hoan nắm lấy.
Thời Hoan nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Bà tiếp tục đánh nữa thì đứa cháu nội thứ hai cũng mất theo, Giang Hà Thâm sẽ thật sự chờ chết."
"Mày nói cái gì?" Cái gì mà đứa cháu nội thứ hai? Bà Giang nhìn chằm chằm vào gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Thời Hoan, đó là sắc đẹp mà bất cứ người đàn ông nào cũng khó cưỡng lại, bà nghĩ đến một khả năng, ánh mắt từ từ chuyển xuống bụng của cô: "Không lẽ mày..."
Thời Hoan chậm rãi nói: "Đúng, tôi có thai rồi."
Hành lang yên lặng không một tiếng động, cô nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Con của Giang Hà Thâm."
Bà Giang nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, trong một lúc không thể phán đoán được độ đáng tin trong lời cô nói là bao nhiêu, hành lang bên đó bỗng nhiên vang lên một giọng đàn ông trầm ấm: "Cô có thai rồi ư?"
Âm lượng không cao không thấp, nhưng ngầm kéo theo cảm giác áp lực, đủ để gây sự chú ý cho tất cả mọi người, ai nấy cũng đều lần lượt nhìn qua đó.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước.
~Hết chương 1~
"Á!"
"Người đâu rồi! Mau đến đây! Thời Hoan đẩy mợ hai rơi xuống lầu rồi!"
Mây đen che khuất ánh trăng, một tia sét xẹt ngang qua không trung, xé tan bầu trời đêm thăm thẳm, trong phút chốc chiếu sáng cả Vũ Thành, một lúc sau có giọt mưa to rơi tí ta tí tách, bầu không khí trong vô hình trở nên ngột ngạt mà rợn người.
Ánh đèn màu đỏ luôn sáng bên ngoài phòng cấp cứu ở bệnh viện, một đám người lớn nhỏ nhà họ Giang liên tục giậm chân vì sốt ruột, không ngừng hỏi: "Ra nhiều máu như vậy còn giữ được đứa bé không?" "Đang yên đang lành sao có thể rơi từ trên cầu thang cao như vậy chứ?" "Nếu như đứa bé này không còn nữa thì ai sẽ cứu mạng A Thâm đây?..."
Khác với những việc trên, người phụ nữ đứng ngoài cùng yên lặng đến độ không hề khớp nhau.
Người đó là Thời Hoan, cô không trang điểm, nhưng cũng không chút ảnh hưởng gì đến ngũ quan tuyệt đẹp của cô, một chiếc váy cotton màu trắng đơn giản, lại để cô mặc lên vẻ phong tình mà người khác không có, bất kỳ ai đến đoán thân phận của cô, nếu nghĩ theo hướng tốt thì chính là tiểu thư nhà nào đó, còn nghĩ về hướng xấu thì là tình nhân được đại gia nào đó bao nuôi, nhưng trên thực tế, cô chỉ là người làm của nhà họ Giang.
Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài, bà Giang lập tức nhào lên, ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng, nhưng bác sĩ vẫn nói với vẻ mặt lấy làm tiếc: "Người lớn không sao, nhưng đứa nhỏ... Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không thể giữ được."
Không giữ được, không giữ được...
Bà Giang loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, cả nhà họ đều gửi gắm hy vọng rất lớn vào đứa trẻ này, chỉ có sinh đứa trẻ này ra, họ mới có thể lấy máu cuống rốn làm tế bào máu phẫu thuật cấy ghép cho Giang Hà Thâm, nếu không thì Giang Hà Thâm sẽ không sống nổi qua Đông chí năm nay, khó khăn lắm họ mới có đứa trẻ này, kết quả bây giờ... bây giờ...
Vành mắt bà Giang đỏ ngầu, bất thình lình liếc sang người phụ nữ vẫn mang dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, hoàn toàn suy sụp mà xông tới, tát thật mạnh vào mặt Thời Hoan một cái: "Con đê tiện! Sao mày lại đẩy Vy Vy xuống lầu hả? Mày biết rõ con bé đang mang thai con của Hà Thâm, mang bài thuốc cứu Hà Thâm! Mày muốn hại chết Hà Thâm sao? Hả?!"
Người nhà họ Giang đều lạnh nhạt đứng nhìn, đều hận không thể lột da róc xương Thời Hoan, một con ở mà lại dám đẩy mợ hai đang mang thai con của nhà họ Giang xuống lầu, tội của cô ta đáng chết!
Bà Giang vừa nghĩ đến việc cháu trai không còn, cũng có khả năng con trai ruột mất đi cơ hội được cứu sống, bèn giơ tay định tát vào mặt Thời Hoan thêm một cái, nhưng lần này tay bà bị Thời Hoan nắm lấy.
Thời Hoan nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Bà tiếp tục đánh nữa thì đứa cháu nội thứ hai cũng mất theo, Giang Hà Thâm sẽ thật sự chờ chết."
"Mày nói cái gì?" Cái gì mà đứa cháu nội thứ hai? Bà Giang nhìn chằm chằm vào gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Thời Hoan, đó là sắc đẹp mà bất cứ người đàn ông nào cũng khó cưỡng lại, bà nghĩ đến một khả năng, ánh mắt từ từ chuyển xuống bụng của cô: "Không lẽ mày..."
Thời Hoan chậm rãi nói: "Đúng, tôi có thai rồi."
Hành lang yên lặng không một tiếng động, cô nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Con của Giang Hà Thâm."
Bà Giang nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, trong một lúc không thể phán đoán được độ đáng tin trong lời cô nói là bao nhiêu, hành lang bên đó bỗng nhiên vang lên một giọng đàn ông trầm ấm: "Cô có thai rồi ư?"
Âm lượng không cao không thấp, nhưng ngầm kéo theo cảm giác áp lực, đủ để gây sự chú ý cho tất cả mọi người, ai nấy cũng đều lần lượt nhìn qua đó.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước.
~Hết chương 1~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.