Chương 45: Hoa
Trần Lê Ngọc Bích - Ploy
06/05/2014
Buổi sáng cuối
cùng nán lại Bangkok, Gia Tú thẩn thơ trong khu vườn nhà mẹ nuôi. Nơi đã chứng kiến những dấu giày nàng dần lớn lên.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa khu vườn rộn ràng hoa xuân, thưởng thức tách trà nóng trong gió mai, Gia Tú thấy hồn mình như mọc ra những chiếc cánh bé xíu, tung bay tung bay. Mới tâm tình bòng bong mà sáng nay thức dậy còn hằn mờ trong nàng, giờ đã bốc hơi bay biến mất.
Gia Tú khẽ rung đầu, cười cợt cái kỳ quái trong mình: nàng chẳng bao giờ chịu yên thân tận hưởng an bình. Nàng đang nhớ đến cái dự định xưa cũ – thăm Bangkok cùng Bách. Nàng đã muốn khoe với anh những kỷ niệm tinh khiết nhất đời mình, cùng anh đắm chìm vào vùng đất xinh đẹp đã cắm cờ trên trái tim nàng.
Có những dự định buộc phải dở dang vì sắp xếp khó lường của cuộc sống. Có những tình cảm buộc phải dừng lại vì trật tự hỗn loạn của cuộc sống.
Thời còn là một công chúa nhỏ, cái ý nghĩ rời xa Bangkok chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ lớn lên, trưởng thành, trải qua những vui buồn và già đi cùng Bangkok. Nhưng rồi, nàng đi. Và nàng không bao giờ trở lại Bangkok một sự trở lại đúng nghĩa. Chỉ có những chuyện tạt ngang vội vã.
Thời còn là một công chúa hoang dã trong trường học quý tộc chốn trời Tây, cái ý nghĩ sẽ sống những ngày không có Bách chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ trưởng thành thêm chút nữa, trải qua những vui buồn và già đi cùng anh. Nhưng rồi, nàng rời bỏ anh.
Hoa, sớm muộn sẽ rụng. Yêu, sớm muộn sẽ phai. Có những tình yêu tự già héo và rơi rụng. Có những tình yêu lìa cành giữa giai đoạn mơn mởn nhất. Bất định, như chính cuộc sống. Yêu, đôi khi phải chấp nhận chỉ có thể đi cùng tình nhân đến một điểm sống nào đấy mà thôi.
Nếu một mối quan hệ nảy mầm trên tình yêu và chỉ hút tình yêu làm dinh dưỡng sống, đến một ngày quỹ tình cảm cạn kiệt, thì còn gì?Tình yêu là khối vật chất vô hình xinh đẹp nhất, huyền ảo nhất trần gian. Nhưng nó chỉ là một phép tính trên bàn cờ cuộc sống. Khi không còn vừa vặn, mà hai kẻ đang yêu cứ cố kiết bám lấy nhau, sẽ là một phép tính chộc chệch làm hỏng cả bàn cờ. Vật đổi sao dời, con người đâu thể bất biến. Qua thời gian, qua những sự kiện, con người phải đổi, phải lớn, phải khác. Và yêu, đâu nhất thiết cứ phải bên nhau.
Mắt Gia Tú lung linh mờ nhạt. Nàng ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời, hết quay trái lại quay phải, hết quay phải lại quay trái, hòng ngăn những giọt nước mắt sắp bung vỡ. Nàng ép mình cười. Khuôn miệng nàng cong lên, gắng gượng nặn thành hình một nụ cười. Cười tốt cho sức khỏe. Cười tốt cho tâm trạng. Cười tốt, vậy cớ gì nàng lại chọn nước mắt?
Một bông hoa màu hồng phấn nữa khẽ lảo đảo trong không trung rồi gieo thân xuống đất, trước mặt nàng. Nàng quay đầu lại, ngỡ ngàng nhận ra mình đang ở dưới một tán cây, trĩu nặng những chum hoa hồng phấn đẹp đến thẫn thờ.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa khu vườn rộn ràng hoa xuân, thưởng thức tách trà nóng trong gió mai, Gia Tú thấy hồn mình như mọc ra những chiếc cánh bé xíu, tung bay tung bay. Mới tâm tình bòng bong mà sáng nay thức dậy còn hằn mờ trong nàng, giờ đã bốc hơi bay biến mất.
Gia Tú khẽ rung đầu, cười cợt cái kỳ quái trong mình: nàng chẳng bao giờ chịu yên thân tận hưởng an bình. Nàng đang nhớ đến cái dự định xưa cũ – thăm Bangkok cùng Bách. Nàng đã muốn khoe với anh những kỷ niệm tinh khiết nhất đời mình, cùng anh đắm chìm vào vùng đất xinh đẹp đã cắm cờ trên trái tim nàng.
Có những dự định buộc phải dở dang vì sắp xếp khó lường của cuộc sống. Có những tình cảm buộc phải dừng lại vì trật tự hỗn loạn của cuộc sống.
Thời còn là một công chúa nhỏ, cái ý nghĩ rời xa Bangkok chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ lớn lên, trưởng thành, trải qua những vui buồn và già đi cùng Bangkok. Nhưng rồi, nàng đi. Và nàng không bao giờ trở lại Bangkok một sự trở lại đúng nghĩa. Chỉ có những chuyện tạt ngang vội vã.
Thời còn là một công chúa hoang dã trong trường học quý tộc chốn trời Tây, cái ý nghĩ sẽ sống những ngày không có Bách chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ trưởng thành thêm chút nữa, trải qua những vui buồn và già đi cùng anh. Nhưng rồi, nàng rời bỏ anh.
Hoa, sớm muộn sẽ rụng. Yêu, sớm muộn sẽ phai. Có những tình yêu tự già héo và rơi rụng. Có những tình yêu lìa cành giữa giai đoạn mơn mởn nhất. Bất định, như chính cuộc sống. Yêu, đôi khi phải chấp nhận chỉ có thể đi cùng tình nhân đến một điểm sống nào đấy mà thôi.
Nếu một mối quan hệ nảy mầm trên tình yêu và chỉ hút tình yêu làm dinh dưỡng sống, đến một ngày quỹ tình cảm cạn kiệt, thì còn gì?Tình yêu là khối vật chất vô hình xinh đẹp nhất, huyền ảo nhất trần gian. Nhưng nó chỉ là một phép tính trên bàn cờ cuộc sống. Khi không còn vừa vặn, mà hai kẻ đang yêu cứ cố kiết bám lấy nhau, sẽ là một phép tính chộc chệch làm hỏng cả bàn cờ. Vật đổi sao dời, con người đâu thể bất biến. Qua thời gian, qua những sự kiện, con người phải đổi, phải lớn, phải khác. Và yêu, đâu nhất thiết cứ phải bên nhau.
Mắt Gia Tú lung linh mờ nhạt. Nàng ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời, hết quay trái lại quay phải, hết quay phải lại quay trái, hòng ngăn những giọt nước mắt sắp bung vỡ. Nàng ép mình cười. Khuôn miệng nàng cong lên, gắng gượng nặn thành hình một nụ cười. Cười tốt cho sức khỏe. Cười tốt cho tâm trạng. Cười tốt, vậy cớ gì nàng lại chọn nước mắt?
Một bông hoa màu hồng phấn nữa khẽ lảo đảo trong không trung rồi gieo thân xuống đất, trước mặt nàng. Nàng quay đầu lại, ngỡ ngàng nhận ra mình đang ở dưới một tán cây, trĩu nặng những chum hoa hồng phấn đẹp đến thẫn thờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.