Chương 18: Niềm tin
Y Diệp
28/01/2015
Trong ngôi nhà ấm cúng
của ông bà Hướng, mọi người quây quần bên nhau…Bà Hướng vẫn không rời An Ninh trong khi chồng bà không nén được tiếng thở dài:
-Tính ra cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy…Chuyện hơn 20 năm trước, đúng là khó thể mà quên…
Ông còn nhớ rành rành về người phụ nữ ấy.. Là mẹ của An Ninh…
Đó là một cô gái có ngoại hình mong manh, vẻ đẹp thuần khiết như hoa. An Ninh là bản sao của cô gái ấy.
Cô ta là con của vú Thẩm, chăm sóc Phan Ngọc Bình từ nhỏ tên là Thẩm Hiểu Anh…
Ngọc Bình xem cô ta như chị em…Không ngờ đằng sau cái lớp vỏ mỏng manh lại là một dã tâm to lớn…Hiểu Anh không muốn chôn đời mình trong nghèo khó…Mục tiêu cô ta vốn lớn hơn nhiều.
Một đêm vắng…Khi Ngọc Bình và Thiên Bích đang có xích mích, vòng tay đã quấn lấy anh! Say mê…khao khát…Quyến rũ, gọi mời. Hiểu Anh chủ động. Thiên Bích không kiềm được lòng mình.
Những cái gì vụng trộm thường bắt đầu với tất cả đam mê…Thiên Bích từng nói với Hướng Vân, ông ghê sợ bản thân mình, ghê sợ những làn sóng cuộn trào mãnh liệt không thể kềm lại khi gặp gỡ Hiểu Anh.
Kết quả là một cái bào thai, cùng lúc với Ngọc Bình cũng đang hân hoan với niềm vui làm mẹ.
Thiên Bích – Ngọc Bình vì đứa con mà xích lại gần nhau và cũng vì đứa con mà Thiên Bích không làm sao vứt bỏ được Hiểu Anh…Cái vòng tròn lẩn quẩn ấy diễn ra cho đến lúc sự thật phơi bày…
Người chồng Ngọc Bình hết lòng yêu thương….Cô bạn mình tin tưởng…Mọi thứ mờ dần…Ngọc Bình trốn chạy thực tại…Đứa bé ra đời không có mẹ…Là Tâm Ninh. Từ nhỏ đã mất mẹ rồi.
Thiên Bích đau đớn tột cùng…Hiểu Anh dường như cũng tỉnh ngộ…Cô bỏ đi…Sau đó hơn 1 tháng sau trở lại với đứa bé còn đỏ hỏn…Giọt máu oan khiên…Kết quả của những đam mê.
Là bạn của họ, ông bà Hướng từng không thích An Ninh…Cô bé con bên cạnh vẻ nhợt nhạt của Tâm Ninh đã mang một vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn…Là sự hòa quyện của thanh khiết, ngây thơ cũng như yêu kiều diễm lệ…Nhưng tính cách của nó lại khác hẳn người mẹ…Dịu dàng song cũng rất kiên cường.
Bị người ta khinh thường, ghẻ lạnh cũng không khóc…Đôi mắt chỉ đọng lại một nỗi buồn mênh mông…
Nhìn vào đó, ông bà tin con bé không phải dạng vô liêm sỉ, đi quyến rũ người mà nó không yêu.
Ông bà cũng đã nói với Triển Văn như thế…Nhưng rồi với sự bồng bột tuổi trẻ, nó đã không tin người mà nó rất yêu…
2 năm chìm trong đau đớn…
Nửa năm dằn vặt, điên cuồng tìm kiếm…Hy vọng có thể làm lại từ đầu.
Bát nước đã đổ đi không làm sao hốt lại cho đầy được…Ngoài cách rót một bát nước mới…An Ninh đã có một chỗ dựa. Ông bà chưa từng thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng của con bé bao giờ, cho đến khi nó xuất hiện bên cạnh chồng…
-Em có muốn ở lại với Hướng Tình không?
-Em…
-Hai vợ chồng cùng ở lại đi! Lâu lắm rồi An Ninh mới về Trùng Khánh mà…
-Cháu có chút việc bận bác ạ!-Phương Đông nhìn sang vợ- Nhưng nếu em thích thì ở lại chơi vài ngày…Anh sang Thượng Hải chỉ có 3 hôm thôi.
-Dạ…
An Ninh ngập ngừng…Cô cũng muốn…Nhưng lại sợ…Không biết là sợ điều gì…
-Ngoan…
Phương Đông bẹo má cô, dịu dàng:
-Hai bác cho cháu gửi An Ninh vậy….Cháu phải đi!
-Ừ…
Phương Đông biết…Anh đang tự vạch một cơ hội…Cũng có thể sẽ là nỗi đau lớn trong đời anh…An Ninh còn vương vấn nhiều với Triển Văn, không phải Phương Đông không biết…Anh cũng hiểu tình cảm đã từng say đắm như vậy…Nếu không có sự kết thúc sẽ không thể nào quên…
Phương Đông không phủ nhận là anh ghen.
Ghen mỗi lần An Ninh thẫn thờ nhìn anh, ghen mỗi lần anh hôn cô và chợt bắt gặp những giọt nước mắt mặn chát…Ghen điên cuồng khi cô đột ngột ôm lấy anh trong đêm, hay đáp lại anh bằng những nụ hôn biết lỗi…Lỗi gì? Lỗi không thể quên quá khứ phải không em?
Mỗi người có một quá khứ và nó đáng được trân trọng, nhưng mấy ai đang yêu đủ tỉnh táo để trân trọng những mảnh ký ức đẹp của bạn chung chăn gối, nhất là khi biết người đó vẫn chưa quên.
Phương Đông thà một lần giày xéo mình trong cơn ghen điên cuồng để chấm dứt đi tất cả.
Anh muốn nụ cười đó trọn vẹn là của mình…Anh muốn nụ hôn cô dành cho là nụ hôn đam mê và dâng hiến…
Diệp Vũ đã hỏi:” Mày sợ sao?’
-Ừ…Tao sợ…Nhưng tao tin…An Ninh sẽ chọn tao!
Lấy cái gì để khẳng định như thế thì Phương Đông không biết…Nhưng anh tin…Tin vào con người anh đã yêu. An Ninh mềm yếu nhưng cô không phải là người dễ thay lòng…Đã thuộc về anh, trọn đời cô sẽ chỉ chung thủy với Hà Phương Đông…
Đó là một canh bạc mà lần thứ hai trong đời, Phương Đông không có gì đảm bảo chiến thắng ngoài lòng tin của bản thân mình…
…..Tiếng chuông dồn dập ngoài cửa…Hướng Tình ngẩng lên:
-Ai vậy ta?
Cánh cửa vừa mở đã muốn sập lại ngay.Ánh mắt Hướng Tình tràn đầy căm ghét:
-Là anh à?
-Tiểu Tình-Triển Văn vội vàng đưa chân giữ lấy cửa-Làm ơn…làm ơn cho tôi gặp An Ninh…
-An Ninh không có ở đây…Mà có thì nó cũng có chồng rồi.Anh làm ơn đừng quấy phá nó nữa…Để cho nó yên đi!
-Tiểu Tình!
Là một tiếng gọi yếu ớt…
An Ninh đứng gần cửa…Khuôn mặt thanh tú tái nhợt…
-Cho anh ấy vào đi Tiểu Tình…Mình có chuyện muốn nói…
—————————-
Chỉ còn có 2 người…
Dưới gốc đỗ quyên, từng là nơi An Ninh gục đầu lên vai anh, khổ sở thừa nhận tình cảm của mình.
Nụ hôn đầu tiên cũng là ở đây…
-Em…em khỏe không?
Triển Văn nhận ra mình vừa có một hành động bất nhã…An Ninh đã rụt tay về:
-Em…em khỏe lắm!
-Nghe nói em đã ghé sang nhà bên ấy.
-Dạ…
-Anh…anh xin lỗi…
Xin lỗi? An Ninh nhìn Triển Văn, xót xa nhận ra anh tiều tụy đi nhiều:
-2 năm nay anh thế nào?
-Ba đã giao công ty cho anh…Anh…công việc cũng rất tốt.
-Vậy là em mừng rồi…
-An Ninh…
Anh có nhiều điều muốn nói…Nuối tiếc, cay đắng lẫn nhung nhớ đè nặng con tim anh suốt thời gian qua.
-Anh…Anh đã rõ hết mọi chuyện…
-………………….
Anh rất muốn xin lỗi em…Chuyện đó là anh hiểu lầm em.Là anh mù quáng. Nhưng vì anh quá yêu em.Anh không thể chịu được chuyện em và Vũ Thần…
-Em hiểu mà…
Em hiểu.
Nhưng em không quên được thái độ khinh thường của anh ngày đó.Tại sao anh lại không thể tin em? Em vốn đâu có cảm tình với anh ta? Tại sao tự nhiên lại có thể câu dẫn anh ta được?
Hay vì trong mắt anh vốn cũng có thành kiến đó ” Mẹ nào con nấy”, phải không anh?
Nếu ngày đó em làm theo lời anh, bằng lòng chứng minh…Còn tấm thân trong trắng để chứng minh, nhưng một mai không còn là xử nữ, xảy ra chuyện gì, em lấy gì để anh có thể tin?
Anh hối hận…nhưng đã không thể quay trở lại.
-Anh về đi! Chồng em cũng sắp về rồi…
Chồng em?
Em đang khẳng định bây giờ em đã thuộc về người khác…
Em muốn nói với anh rằng, sai lầm là sai lầm, không thể sửa sai?
-Em có biết ai cho anh biết em ở đây không? Là chồng em đó…Anh ta nói rằng, nếu em nguyện ý, anh ta sẽ không ràng buộc em.
An Ninh ngơ ngẩn…
Phương Đông…
Người luôn có đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy cô…Anh là người nhắn tin cho Triển Văn? ….Để làm gì?
Điện thoại chợt có tin nhắn:
-An Ninh…Dù thế nào cũng được…Anh tin em!
Anh tin em?
Mắt An Ninh nhòa lệ.
Đơn giản thế sao anh? Anh tin em? Tin em sẽ không yếu lòng, tin em là của anh mãi mãi.
Tim em đau lắm khi gặp người ngày đó…Nhưng cũng tràn ngập vui sướng khi nhận được tin nhắn của anh.
An Ninh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:
-Em cảm ơn anh, anh Triển Văn…Em sẽ luôn nhớ anh…Nhưng em cũng thật lòng….Xin lỗi…
Cô cúi chào anh…Nhìn dáng thất thểu ấy mà lòng đau buốt. Song chuyện đã qua không thể nào quay trở lại. Hạnh phúc, đôi khi chỉ tới có một lần.
Tin nhắn vội gửi đi:
-Em thương anh!…
Người nhận là ‘Ông xã” trong danh bạ máy.
Phương Đông khẽ mỉm cười. Thương anh là đủ. Chỉ cần có vậy thôi.
-Tính ra cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy…Chuyện hơn 20 năm trước, đúng là khó thể mà quên…
Ông còn nhớ rành rành về người phụ nữ ấy.. Là mẹ của An Ninh…
Đó là một cô gái có ngoại hình mong manh, vẻ đẹp thuần khiết như hoa. An Ninh là bản sao của cô gái ấy.
Cô ta là con của vú Thẩm, chăm sóc Phan Ngọc Bình từ nhỏ tên là Thẩm Hiểu Anh…
Ngọc Bình xem cô ta như chị em…Không ngờ đằng sau cái lớp vỏ mỏng manh lại là một dã tâm to lớn…Hiểu Anh không muốn chôn đời mình trong nghèo khó…Mục tiêu cô ta vốn lớn hơn nhiều.
Một đêm vắng…Khi Ngọc Bình và Thiên Bích đang có xích mích, vòng tay đã quấn lấy anh! Say mê…khao khát…Quyến rũ, gọi mời. Hiểu Anh chủ động. Thiên Bích không kiềm được lòng mình.
Những cái gì vụng trộm thường bắt đầu với tất cả đam mê…Thiên Bích từng nói với Hướng Vân, ông ghê sợ bản thân mình, ghê sợ những làn sóng cuộn trào mãnh liệt không thể kềm lại khi gặp gỡ Hiểu Anh.
Kết quả là một cái bào thai, cùng lúc với Ngọc Bình cũng đang hân hoan với niềm vui làm mẹ.
Thiên Bích – Ngọc Bình vì đứa con mà xích lại gần nhau và cũng vì đứa con mà Thiên Bích không làm sao vứt bỏ được Hiểu Anh…Cái vòng tròn lẩn quẩn ấy diễn ra cho đến lúc sự thật phơi bày…
Người chồng Ngọc Bình hết lòng yêu thương….Cô bạn mình tin tưởng…Mọi thứ mờ dần…Ngọc Bình trốn chạy thực tại…Đứa bé ra đời không có mẹ…Là Tâm Ninh. Từ nhỏ đã mất mẹ rồi.
Thiên Bích đau đớn tột cùng…Hiểu Anh dường như cũng tỉnh ngộ…Cô bỏ đi…Sau đó hơn 1 tháng sau trở lại với đứa bé còn đỏ hỏn…Giọt máu oan khiên…Kết quả của những đam mê.
Là bạn của họ, ông bà Hướng từng không thích An Ninh…Cô bé con bên cạnh vẻ nhợt nhạt của Tâm Ninh đã mang một vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn…Là sự hòa quyện của thanh khiết, ngây thơ cũng như yêu kiều diễm lệ…Nhưng tính cách của nó lại khác hẳn người mẹ…Dịu dàng song cũng rất kiên cường.
Bị người ta khinh thường, ghẻ lạnh cũng không khóc…Đôi mắt chỉ đọng lại một nỗi buồn mênh mông…
Nhìn vào đó, ông bà tin con bé không phải dạng vô liêm sỉ, đi quyến rũ người mà nó không yêu.
Ông bà cũng đã nói với Triển Văn như thế…Nhưng rồi với sự bồng bột tuổi trẻ, nó đã không tin người mà nó rất yêu…
2 năm chìm trong đau đớn…
Nửa năm dằn vặt, điên cuồng tìm kiếm…Hy vọng có thể làm lại từ đầu.
Bát nước đã đổ đi không làm sao hốt lại cho đầy được…Ngoài cách rót một bát nước mới…An Ninh đã có một chỗ dựa. Ông bà chưa từng thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng của con bé bao giờ, cho đến khi nó xuất hiện bên cạnh chồng…
-Em có muốn ở lại với Hướng Tình không?
-Em…
-Hai vợ chồng cùng ở lại đi! Lâu lắm rồi An Ninh mới về Trùng Khánh mà…
-Cháu có chút việc bận bác ạ!-Phương Đông nhìn sang vợ- Nhưng nếu em thích thì ở lại chơi vài ngày…Anh sang Thượng Hải chỉ có 3 hôm thôi.
-Dạ…
An Ninh ngập ngừng…Cô cũng muốn…Nhưng lại sợ…Không biết là sợ điều gì…
-Ngoan…
Phương Đông bẹo má cô, dịu dàng:
-Hai bác cho cháu gửi An Ninh vậy….Cháu phải đi!
-Ừ…
Phương Đông biết…Anh đang tự vạch một cơ hội…Cũng có thể sẽ là nỗi đau lớn trong đời anh…An Ninh còn vương vấn nhiều với Triển Văn, không phải Phương Đông không biết…Anh cũng hiểu tình cảm đã từng say đắm như vậy…Nếu không có sự kết thúc sẽ không thể nào quên…
Phương Đông không phủ nhận là anh ghen.
Ghen mỗi lần An Ninh thẫn thờ nhìn anh, ghen mỗi lần anh hôn cô và chợt bắt gặp những giọt nước mắt mặn chát…Ghen điên cuồng khi cô đột ngột ôm lấy anh trong đêm, hay đáp lại anh bằng những nụ hôn biết lỗi…Lỗi gì? Lỗi không thể quên quá khứ phải không em?
Mỗi người có một quá khứ và nó đáng được trân trọng, nhưng mấy ai đang yêu đủ tỉnh táo để trân trọng những mảnh ký ức đẹp của bạn chung chăn gối, nhất là khi biết người đó vẫn chưa quên.
Phương Đông thà một lần giày xéo mình trong cơn ghen điên cuồng để chấm dứt đi tất cả.
Anh muốn nụ cười đó trọn vẹn là của mình…Anh muốn nụ hôn cô dành cho là nụ hôn đam mê và dâng hiến…
Diệp Vũ đã hỏi:” Mày sợ sao?’
-Ừ…Tao sợ…Nhưng tao tin…An Ninh sẽ chọn tao!
Lấy cái gì để khẳng định như thế thì Phương Đông không biết…Nhưng anh tin…Tin vào con người anh đã yêu. An Ninh mềm yếu nhưng cô không phải là người dễ thay lòng…Đã thuộc về anh, trọn đời cô sẽ chỉ chung thủy với Hà Phương Đông…
Đó là một canh bạc mà lần thứ hai trong đời, Phương Đông không có gì đảm bảo chiến thắng ngoài lòng tin của bản thân mình…
…..Tiếng chuông dồn dập ngoài cửa…Hướng Tình ngẩng lên:
-Ai vậy ta?
Cánh cửa vừa mở đã muốn sập lại ngay.Ánh mắt Hướng Tình tràn đầy căm ghét:
-Là anh à?
-Tiểu Tình-Triển Văn vội vàng đưa chân giữ lấy cửa-Làm ơn…làm ơn cho tôi gặp An Ninh…
-An Ninh không có ở đây…Mà có thì nó cũng có chồng rồi.Anh làm ơn đừng quấy phá nó nữa…Để cho nó yên đi!
-Tiểu Tình!
Là một tiếng gọi yếu ớt…
An Ninh đứng gần cửa…Khuôn mặt thanh tú tái nhợt…
-Cho anh ấy vào đi Tiểu Tình…Mình có chuyện muốn nói…
—————————-
Chỉ còn có 2 người…
Dưới gốc đỗ quyên, từng là nơi An Ninh gục đầu lên vai anh, khổ sở thừa nhận tình cảm của mình.
Nụ hôn đầu tiên cũng là ở đây…
-Em…em khỏe không?
Triển Văn nhận ra mình vừa có một hành động bất nhã…An Ninh đã rụt tay về:
-Em…em khỏe lắm!
-Nghe nói em đã ghé sang nhà bên ấy.
-Dạ…
-Anh…anh xin lỗi…
Xin lỗi? An Ninh nhìn Triển Văn, xót xa nhận ra anh tiều tụy đi nhiều:
-2 năm nay anh thế nào?
-Ba đã giao công ty cho anh…Anh…công việc cũng rất tốt.
-Vậy là em mừng rồi…
-An Ninh…
Anh có nhiều điều muốn nói…Nuối tiếc, cay đắng lẫn nhung nhớ đè nặng con tim anh suốt thời gian qua.
-Anh…Anh đã rõ hết mọi chuyện…
-………………….
Anh rất muốn xin lỗi em…Chuyện đó là anh hiểu lầm em.Là anh mù quáng. Nhưng vì anh quá yêu em.Anh không thể chịu được chuyện em và Vũ Thần…
-Em hiểu mà…
Em hiểu.
Nhưng em không quên được thái độ khinh thường của anh ngày đó.Tại sao anh lại không thể tin em? Em vốn đâu có cảm tình với anh ta? Tại sao tự nhiên lại có thể câu dẫn anh ta được?
Hay vì trong mắt anh vốn cũng có thành kiến đó ” Mẹ nào con nấy”, phải không anh?
Nếu ngày đó em làm theo lời anh, bằng lòng chứng minh…Còn tấm thân trong trắng để chứng minh, nhưng một mai không còn là xử nữ, xảy ra chuyện gì, em lấy gì để anh có thể tin?
Anh hối hận…nhưng đã không thể quay trở lại.
-Anh về đi! Chồng em cũng sắp về rồi…
Chồng em?
Em đang khẳng định bây giờ em đã thuộc về người khác…
Em muốn nói với anh rằng, sai lầm là sai lầm, không thể sửa sai?
-Em có biết ai cho anh biết em ở đây không? Là chồng em đó…Anh ta nói rằng, nếu em nguyện ý, anh ta sẽ không ràng buộc em.
An Ninh ngơ ngẩn…
Phương Đông…
Người luôn có đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy cô…Anh là người nhắn tin cho Triển Văn? ….Để làm gì?
Điện thoại chợt có tin nhắn:
-An Ninh…Dù thế nào cũng được…Anh tin em!
Anh tin em?
Mắt An Ninh nhòa lệ.
Đơn giản thế sao anh? Anh tin em? Tin em sẽ không yếu lòng, tin em là của anh mãi mãi.
Tim em đau lắm khi gặp người ngày đó…Nhưng cũng tràn ngập vui sướng khi nhận được tin nhắn của anh.
An Ninh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:
-Em cảm ơn anh, anh Triển Văn…Em sẽ luôn nhớ anh…Nhưng em cũng thật lòng….Xin lỗi…
Cô cúi chào anh…Nhìn dáng thất thểu ấy mà lòng đau buốt. Song chuyện đã qua không thể nào quay trở lại. Hạnh phúc, đôi khi chỉ tới có một lần.
Tin nhắn vội gửi đi:
-Em thương anh!…
Người nhận là ‘Ông xã” trong danh bạ máy.
Phương Đông khẽ mỉm cười. Thương anh là đủ. Chỉ cần có vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.