Đã Lâu Không Gặp

Chương 0

Tang giới

15/12/2014

Phong Hạ đứng yên lặng ở cửa phòng mấy giây, liền đi vào trong.

Bên trong yên tĩnh, cô đưa tay bất đèn lớn, mẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện Tư Không Cảnh.

“Em khỏe không?” Hai chân anh gác lên nhau, từ từ mở miệng.

“Ừ, không tệ.” Không kinh ngạc như trong buổi biểu diễn, vẻ mặt cô giờ phút này có thể nói là bình thản.

Anh nhìn cô một cái, lúc này cầm cốc nước trên bàn lên, rót đầy nước vào cốc, đặt lên môi uống.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, tầm mắt cô không có chỗ rơi xuống, chỉ có thể nhìn bộ dạng anh uống nước.

Tay của anh lớn lên vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, chỉ đơn giản cầm cốc thủy tinh, liền khiến người khác không thể dời mắt được.dღđ☆L☆qღđ

Uống hết nước, anh đặt cốc lại trên bàn.

Bởi vì vừa uống nước, đôi môi anh hơi ướt, môi thể hiện không thể nghi ngờ.

Ngũ quan anh luôn chói mắt như vậy, mà lâu rồi không thấy, giờ phút này nhìn qua cử động, thần thái của anh,… tất cả, từng giây từng phút đều vô cùng hấp dẫn.

Phong Hạn nhìn một chút, mặt không tự chủ nóng lên, có chút gấp gáp thu hồi tầm mắt, để cho mình bình tĩnh hơn.

Trong lúc cô vôi thu hồi tầm mắt, môi anh nhẹ giương lên.

“Lần này anh về nước, sẽ không đi nữa.” Anh mở miệng nói.

Trong lòng cô ‘lộp bộp’ một tiếng, nhưng trên mặt chỉ là nụ cười khẽ. “Xem ra sắp tới làng giải trí sẽ có nhiều thay đổi.”dღđ☆L☆qღđ

“Không biết.” Ngón tay anh nhẹ gõ lên mặt bàn. “Vị trí của em bây giờ, không ai tới lay động, cũng không ai có thể thay thế được.”

Giọng điệu anh bình tĩnh, cũng là lời khắng đinh với cô.

“Hơn nữa, công việc của anh sẽ rời từ thành phố N đến thành phố S.” Anh giống như lơ đãng nói một câu. “Trở lại nơi quen thuộc nhất, làm gì cũng dễ dàng hơn một chút.”

Hai câu cuối cùng này, suy nghĩ tỉ mỉ, thật ra rất có thâm ý, cô không muốn nghĩ tới tận cùng, chỉ hiểu ý phiến diện, trả lời. “Ừ, giao thiệp và cơ duyên, quan hệ của anh ở thành phố S cũng tương đối khá.”dღđ☆L☆qღđ

Hai người nhất thời im lặng, ngón tay Tư Không Cảnh vẫn nhẹ gõ lên mặt bàn, nói. “Năm năm, đất nước khác cũng chỉ là đất nước khác, thời gian ở Anh rất dài, cũng có chút chán ghét.”dღđ☆L☆qღđ

“Dù sao cũng là một quốc gia lớn, ngành phần mềm là tốt nhất.” Cô gật đầu, cứ như vậy trực tiếp nói ra. “Năm năm, cũng đủ để anh hoàn thành lý tưởng và tâm nguyện rồi.”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng.



Đối thoại như vậy, giống như không cách nào tiếp tục nữa.

Cô ngồi yên lặng, nhìn qua nhẹ nhàng, thật ra thì trong đầu, trong nháy mắt đã xẹt qua rất nhiều rất nhiều điều.

“Khuya lắm rồi, anh về trước đây.” Anh không có ý ở lại lâu, đứng dậy. “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Cô đứng dậy theo, đi theo anh cách khoảng cự ly một cánh tay.

“Show diễn của em hôm nay rất thành công,” Anh đi tới cửa, đưa lưng về phía cô. “Chúc mừng em.”

Nói xong câu đó, anh liền biến mất ngoài cửa, cửa nhẹ nhàng khép lại, lại giống như gõ nhẹ lên trán cô.

Cô đứng ở chỗ cũ, nhìn cánh cửa đóng chặt.

Năm năm.

Anh trôi nổi vượt biển, đã đi năm năm, không phải năm giờ, cũng không phải năm ngày, mà là toàn bộ một năm xuân, hạ, thu, đông.

Lúc anh rời đi, cô mới 21 tuổi, mà giờ cô đã 26, trải qua thời hoàng kim của một cô gái ở tuổi 25.

Năm năm, hôm nay anh lại lần nữa đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, xuất hiện trong cuộc sống của cô, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không một ai biết trước.

Cô đưa tay vuốt mi tâm, tắt đèn, lại nằm lên giường một lần nữa, trợn tròn mắt, trong đầu lại không ngừng hỗn loạn.

Trong buổi biểu diễn chói mắt, mới bình tĩnh tìm hiểu… Hôm nay, phương thức trở về của anh, quả thật là cho nhịp tim cô đập không ngừng, nhưng sau tất cả những gì anh nói, không giống như một người bạn cũ, không giống như đang ôn chuyện, càng không phải thân thiện, cũng không có ý muốn nối lại tình xưa với cô.

Hoặc gần hoặc xa, cô từ trong hàng chữ của anh, căn bản vẫn chưa nhìn thấu tâm tư của anh.

Thật ra thì như vậy cực kì đáng sợ.

Bởi vì cô không biết gi, phát hiện mình không biết định nghĩa người này như thế nào, cô cũng không biết, sao anh lại trở về, sẽ mang đến điều gì cho cuộc sống của cô.

Có liên quan hay không liên quan, quen thuộc hay là xa lạ.

Nằm một hồi, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Người từng lưu lại nhiều dấu vết quan trọng trong cuộc sống của cô đã trở về.

Nhưng Phong Hạ, mày không thể quên, trong năm năm anh rời đi này, cuộc sống đã cho mày một bài học lớn, là tùy theo hoàn cảnh.

Quyền lợi đi vào cuộc sống của mày là người khác.

Có thể cho anh tiến vào cuộc sống của mày hay chỉ coi như người qua đường, đó luôn là quyết định của mày.





Ngày hôm sau, cô ngồi máy bay trở về thành phố S, sau khi vừa xuống máy bay, liền về công ty báo cáo.

Lúc ở trên máy bay, Sharon vẫn ngượng ngùng, không dám nói chuyện với cô, cho đến khi ngồi vào xe, mời nhận lỗi với cô. “Hạ Hạ, xin lỗi, hôm qua, trong buổi biểu diễn của em cũng không sắp xếp tốt mọi chuyện.”

“Không sao.” Cô lắc đầu, đưa tay vỗ bả vai Sharon. “Hôm qua em đã nói rồi, thật sự không có chuyện gì.”

Sharon nhìn vẻ mặt thản nhiên lại thong dong,lạnh nhạt của cô, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

Mấy năm nay, cô có gắng đi lên bằng đôi chân của chính mình, có lẽ trong lòng cũng chỉ lấy mục tiêu là người đó, bây giờ cậu ấy thật sự trở về, cũng không biết hai người còn có duyên phận quay lại với nhau không.

Sharon suy nghĩ một chút, đổi đề tài, nói cho cô một ít chương trình trong tuần này, sau khi nói xong, lập tức cười hả hê. “Trên thực tế, tuần diễn này thật vất vả mới kết thúc, Mục Hi vẫn không có cho em thời gian để nghỉ ngơi.”

Cô nghe được cũng rất bất đắc dĩ, chỉ bĩu môi. “Anh ta luôn coi em như trâu ngựa để sai bảo, chẳng qua em cảm thấy mình may mắn hơn Lâu Dịch một chút, cậu ấy bị anh chơi đùa, hai tháng nay toàn bộ đều có công việc, cả người đã muốn tan biến rồi.”

“Cho nên nói, kết hôn, đàn ông làm ba, còn đáng sợ hơn thời điểm là người độc thân.” Sharon lắc đầu.

Cô vỗ tay. “Nói đơn giản, nam nhân bị cấm dục không được thỏa mãn còn đáng sợ hơn nhiều lần.”

Sharon nghe được cười lớn, hai người cứ như vậy châm chọc Mục Hi, rất nhanh đã tới công ty, Sharon mang trợ lý đi gặp nghễ sĩ khác, còn cô trực tiếp tới phòng làm việc của Mục Hi.

Để thư ký thông báo một tiếng, cô lập tức vào phòng làm việc, Mục Hi đang đưa lưng về phía cửa sổ hút thuốc lá, nghe được tiếng mở cửa thì quay đầu lại.

Cô quả nhiên rất nhạy cảm, sau khi chống lại tầm mắt của Mục Hi liền đi tới bên cạnh, liến thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Mục hi, có một vết son nhàn nhạt.

“Chị Vận Chi vừa tới sao?” Cô bình tĩnh ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi Mục Hi.

Mục Hi không trả lời, chỉ liếc nhìn cô một cái.

“Không phải chị Vận Chi?” Cô giả bộ cau mày. “Vậy để tôi điện thoại cho chị ấy…”

“Là cô ấy.” Mục Hi bị cô trêu chọc như vậy, gương mặt tuấn tú hơi đen lại, nhưng mấy giây sau, lập tức khôi phục bộ dạng không có gì. “Thân phận ca sĩ của cô đã ổn định, theo sắp xếp của tôi, tiếp theo cô sẽ tiếp tục đóng phim.”

Anh tự tay cầm mọt bản tài liệu, nhìn một chút, lúc này chia tài liệu ra làm hai phần, đẩy một phần tới trước mặt cô.

“Có biết một nam nghệ sĩ mới nổi gần đây không?” hai tay anh bắt chéo, chống cằm. “Là của công ty Top, trước mắt vô cùng nổi tiếng, tuổi trẻ chính là xu thế, hiện tại không hề phân cao thấp với Lâu Dịch, ngược lại còn có tố chất thần tượng, gọi là Mộc Hòa, diễn viên chính hai bộ phim này đều là cậu ta.”

“Tôi biết cậu ta.” Cô cầm tài liệu lên xem qua một chút.”Nghe nói rất thích hàng hiệu, ở chung không tốt lắm.”

“Hai bộ phim đó đều là phim hiện đại, trong đó có một bộ là do Top và Live hợp tác quay, một bộ khác, là có một người tự mình độc lập đầu tư.” Anh chậm rãi nói. “Tôi hơi nghiêng về bộ phía sau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Lâu Không Gặp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook