Đã Lâu Không Gặp

Chương 40

Tang giới

15/12/2014

Sau khi Phong Hạ lên xe, liền gọi điện thoại cho Mục Hi, nói cho anh biết cô sẽ nhận bộ phim này.

Cũng chính là bộ phim Tư Không Cảnh làm nhà sản xuất.

Cô cho mình một lý do để nghe theo.

___ Cô luôn khiến mình thực tế, cũng hầu như muốn tin vào bản thân mình, lúc này cô xác thực đang đối mặt với hết thảy, không hề bị lay động.

Bất kể anh có trở lại cuộc sống của chính mình hay không, cuộc đời của cô cũng không thay đổi.

Công việc, cuộc sống, tình cảm, cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Sắc trời dần tối, xe vững vàng vượt qua chiếc xe phía trước.

Cô cúp điện thoại, lặng lẽ nhìn sắc trời dần ảm đạm.

Ánh chiều tà, giống như mới tách ra từ đáy mắt u ám của Tư Không Cảnh.

Phong Dịch đang lái xe bên cạnh, lúc này vỗ nhẹ vào cánh tay cô, cô mới quay đầu lại.

“Hạ Hạ?” Phong Dịch nhìn cô.

“Vâng.” Cô cười cười. “Anh trai.”

“Buổi tối thật sự không bận? Không có chuyện gì khác sao, toàn bộ công việc hôm nay kết thúc?” Anh dịu dàng cười. “Đã hẹn trước với em mấy ngày, nhưng vẫn sợ sẽ có chuyện gì đột xuất.”

“Người bên cạnh em đều biết công việc của em.” Cô nói. “Có liên quan đến người nhà, nên toàn bộ công việc đã được hoàn thành từ trước đó.”

“Vậy thì tốt.” Ngón tay anh nhẹ nắm tay lái. “Buổi tối anh có một hội nghị về sách nhất định phải tham gia, bây giờ chị dâu em đã mang thai hai tháng, phải cẩn thận chăm nom, cô ấy ở nhà một mình anh thật sự không yên tâm.”

Anh trai cô yêu thương chị dâu nổi tiếng, cô không nói hai lời liền gật đầu. “Yên tâm, cứ để đó em lo.”

“Ừ, trễ nhất là nửa đêm anh sẽ về.” Phong Dịch nói. “Chờ anh trở lại sẽ chở em về nhà.”



Sau khi Phong Dịch chở cô về nhà thì lập tức rời đi, cô lên tầng ấn chuông cửa, liền nghe thấy tiếng trả lời hết sức dịu dàng.

“…Ah? Hạ Hạ?” Diệp Thiên Tinh mở cửa ra, vội vàng lùi về phía sau. “Mau vào đi.”

“Chị Diệp Tử.” Cô xoay người đóng cửa lại, ôm một cánh tay của Diệp Thiên Tinh. “Chị chậm một chút, tối nay anh trai đi họp, bắt em ở đây chăm sóc chị.”

“Ai, anh ấy luôn phiền phức như vậy…” Diệp Thiên Tinh lắc đầu, tuy trách cứ ông xã nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Em không biết anh ấy mỗi ngày ở nhà, chị bị anh ấy quản đến việc chọn người đỡ đẻ cũng không được, ngay cả việc chị muốn lấy một cốc nước cũng không cho phép.”

Phong Hạ nghe mà buồn cười. “thật ra thì anh ấy vẫn luôn cường quyền như vậy.”

“Chỉ là chị Diệp Tử. chị phải nghĩ như vậy,” Cô dí dỏm cười. “Có thể được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, ai nguyện ý thay mình chịu sóng gió? Cho nên, chị cứ yên tâm thoải mái như vậy đi, nằm trong lòng bàn tay anh ấy yên tâm cả đời, không tốt sao?”

Diệp Thiên Tinh cũng cười, ngồi xuống ghế sô pha nhìn cô nói. “Hạ Hạ, em bận rộn như vậy, vẫn tới đây chăm sóc chị, thật ngại quá.”

“Người một nhà không nói hai lời.” Đắp chăn lên người Diệp Thiên Tinh. “Chị ngồi yên ở đây, muốn làm gì cứ nói với em, em làm giúp chị.”

“Em ăn cơ tối chưa? Diệp Thiên Tinh suy nghĩ một chút. “Trong lò vi sóng có thức ăn còn sót lại sau buổi trưa, hâm nóng. Hai người chúng ta ăn cùng nhau.”

Ăn cơm xong, hai người ngồi trên ghế sa lon nói chuyện, đã lâu rồi Phong Hạ không đến nhà anh trai và chị dâu, vừa nói chuyện vừa nhìn chung quanh một lần, ánh mắt rơi lên vách tiếng thì phát ra tiếng trầm trồ.

Trên bức tường là một bức họa lớn, sắc màu hết sức dịu dàng, trên bức họa là hình ảnh của anh trai và chị dâu Diệp Thiên Tinh, vẽ tương đối sinh động.

“Bức họa này là do anh trai em nhờ người vẽ xong đưa tới.” Diệp Thiên Tinh nhìn theo tầm mắt cô, vẻ mặt dịu dàng. “Mấy ngày trước trong nhà tổng vệ sinh, chị và anh ấy chọn vài tấm hình, anh ấy liền chọn tấm này vẽ lên.”

“Tấm này có phải được chụp ở Florence không?” Cô quay đầu lại.

“Ừ.” Diệp Thiên Tinh gật đầu. “Lúc đi hưởng tuần trăng mật, tấm này được chụp ở bờ sông Amaud, lúc ấy chị rất thích.”

Cô không nói gì.

Diệp Thiên Tinh ý thức được không khí có chút ảm đạm, nhìn lại vẻ mặt cô, lập tức nghĩ đến cái gì đó, đang cố gắng sắp xếp lại câu văn, lại thấy cô mở miệng.

“Thật là đẹp.” Ngữ điệu của cô chậm rãi, giống như đang nhớ lại. “Khi đó, lúc nhìn thấy ảnh ngược của ánh mặt trời lên dòng sông, em liền rung động, chị biết không, trên thế giới, cảnh vật tự nhiên hiện lên trước mắt chị, cảm giác lúc đó là đẹp nhất, không biết nên dùng ngôn từ nào để hình dung.”

“Khiến lúc đó em nghĩ, em nhất định sẽ quay lại đó, cũng với người em yêu, ngay tại buổi xế chiều, chỉ cần tình trạng sức khỏe cho phép, em sẽ còn quay lại đó.”



Đó lờ nơi hạnh phúc nhất cả đời này cô được bước chân tới.

Cảnh đẹp, hai người cùng với lời thề.

Giống như một giấc mơ, cô nhiều lần mơ về nó, muốn thoát khỏi cỡ nào, nhưng cũng không cách nào làm được.

Lần này cô có thể chân chính thoát khỏi không?

“… Hạ Hạ, cậu ấy đã trở lại, đúng không?” Lúc này Diệp Thiên Tinh nhìn cô, mở miệng. “Chị có đọc tin tức, cậu ấy đột nhiên xuất hiện vào cuối buổi biểu diễn của em song ca với em một bài hát.”

“Vâng.” Cô cầm cốc nước trên bàn.

“Hi vọng em không cảm thấy chị lắm chuyện.” Diệp Thiên Tinh suy nghĩ một chút. “Em là một cô gái rất tốt, không có em, có lẽ hiện tại chị sẽ không có đủ dũng khí để ở bên cạnh anh ấy, cho nên, chị thật sự hi vọng em cũng có được hạnh phúc.”

Dừng một chút, Diệp Thiên Tinh nói tiếp. “Ở cùng một chỗ với người mình yêu, chính là điều hạnh phúc nhất thế giới.”

Cô uống hết nước, đặt chiếc cốc lại trên bàn, lộ ra nụ cười nhẹ. “Cho nên, nếu như không yêu, thì không nên ở cạnh nhau, có đúng không?”

Diệp Thiên Tinh ngẩn ra.

Cô cũng không nói tiếp, lúc này từ từ trượt xuống từ ghế sa lon, nhẹ nhàng đến gần bụng của Diệp Thiên Tinh, cười tủm tỉm nói. “Bảo bảo, cô của nhóc tới thăm nhóc này.”

Diệp Thiên Tinh cúi đầu nhìn cô, mặc cho cô nói chuyện với bảo bảo trong bụng mình.

Lúc này, cô không còn là Thiên Hậu vạn người mê đứng trên sân khấu, không còn là người nghệ sĩ cứng cỏi trước mặt giới truyền thông, lại càng không phải một cô gái hơn hai mươi tuổi, vì một người, mà thay đổi bản thân mình, Phong Hạ.

Cô chỉ là một cô gái tầm thường, nghịch ngợm, hoạt bát, dịu dàng, trên mặt luôn lộ ra vẻ mặt như một đứa bé.

Là người cần một người hiểu mình, yêu mình, cũng có thể đủ sức mạnh để bảo vệ cô hơn bất kỳ ai.

Diệp Thiện Tinh nhìn một hồi, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô.

**

Buổi tối hai ngày trước khi tác phẩm mới phát hành, con trai thứ hai của Đới Tông Nho và Đan Diệp sinh nhật, đêm đó, Phong Hạ vốn có việc, nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi, vẫn chạy tới.

Tiệc sinh nhật không mời nhiều người, mà chỉ có vài người trong nhà họ Đới gặp mặt, và mời một ít bạn bè gần gũi.

Lúc Phong Hạ chạy đến, bữa ăn tối đã được một nửa, sau khi cô vào nhà chào hỏi mọi người và xin lôi, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy người mà cô vốn tưởng rằng sẽ xuất hiện ở đây.

Từ đầu đã chuẩn bị xong tâm lý, bậy giờ lại giống như bị đánh vào một quyền.

“Cậu bạn nhỏ, sinh nhật vui vẻ.” Lúc này cô đặt một mô hình ô tô đồ chơi lớn lên bàn trà, đi tới bên cạnh Đới Nhị Bàn, hôn lên cái má phúng phính đáng yêu của cậu nhóc.

“Nói cảm ơn dì Hạ Hạ đi.” Đới Tông Nho dịu dàng nhìn con trai.

“Cảm ơn dì Hạ Hạ.” Đới Nhị Bàn giơ bàn tay nhỏ bé, cười khanh khách với cô.

“Hạ Hạ, lại đây, những người này ăn quá nhanh, may mà mình là bạn tốt giữ lại một bàn cho cậu.” Đan Diệp bưng ra từ trong bếp một cái mâm với các món ăn ra ngoài, kêu cô ngồi xuống.

Cô ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn hợp khẩu vị mình, không nhịn được nói đùa một câu. “Một bàn thức ăn này nói chừng không hợp với Đới Nhị Bàn, ngược lại hợp với khẩu vị của mình, mấy ngày nữa là sinh nhật mình, bàn ăn này tốt lắm.”

Vẻ mặt những người khác trên bàn ăn mơ hồ nở nụ cười. Mặt Đới Tông Nho không biến sắc, sau khi liếc mắt nhìn Đan Diệp, nghiêng đầu nhìn về phía cổng lớn.

“Dì Hạ Hạ, dì đoán thử xem, thức ăn hôm nay là do ai làm?” ĐỚi Tiểu bàn nghiêng đầu hỏi.

“Chắc chắn không phải là mẹ cháu.” Cô gắp rau, nếm thử một miếng, vui vẻ gật đầu. “Theo lẽ thường chắc là tay nghề của ba cháu rồi.”

“Sai.” Đới Tiểu Bàn nghiêm túc nói. “Dì Hạ Hạ, những món ăn này là do chú Tư Không tự mình làm đó, hôm nay ba cháu có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp, không kịp về nhà nấu ăn, cho nên chú Tư Không đã giúp một tay.”

Vẻ mặt cô khẽ cứng lại.

“Ba.” Lúc này Đới Tiểu bàn nghiêng đầu nhìn sang Đới Tông nho. “Chú Tư Không thật đáng thương, làm nhiều món ăn như vậy, một chút không ăn, đã phải đi làm việc rồi.”

Vẻ mặt Đới Tông Nho nghiêm túc. “Ừ, ba có giữ lại một chút thức ăn cho chú Tư Không, lát nữa đưa cho chú ấy là được rồi.”

“Dì Hạ Hạ.” Đới Tiểu Bàn đưa mắt nhìn về phía cô, mắt to nháy nháy. “Dì có thể đưa thức ăn cho chú Tư Không được không?”

Cô hạ tròng mắt, hồi lâu sau đặt đũa xuống đứng dậy, gật đầu.





Nhẹ gõ lên cửa hai tiếng, liền nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt từ trong phòng.

Một tay cô bưng mâm, một tay cầm nắm cửa, mở cửa,

Trong thư phòng, Tư Không Cảnh đang ngồi trên ghế, trước mặt bàn là máy tính và một đống tài liệu.

Anh ngẩng đầu nhìn cô đi vào, chỉ thản nhiên gật đầu với cô một cái, đưa tay sửa lại một chút, dọn một chỗ trên bàn để cô có thể dễ dàng đặt mâm xuống.

Cô đi tới cạnh bàn, đặt mâm xuống. “Mới hâm nóng qua, là anh Đới và Diệp Diệp nhờ em đưa vào.”

“Cảm ơn.” Anh gật đầu.

Cô khẽ giương môi, lễ phép,

Mới đi được hai bước, anh ở sau lưng lại đột nhiên mở miệng. “Ngày mai vào tổ, em đã xem qua kịch bản bộ ‘Thanh Sắc’ chưa?”

“Xem rồi.” Cô đưa lưng về phía anh, nói chuyện công việc. “Kịch bản không tệ.”

Thân thể anh tựa ra sau ghế ngồi, không nhanh không chậm nói. “Nếu như có ý kiến gì với kịch bản đó, có thể trực tiếp nói cho anh biết.”

“Đây là bộ phim anh đóng vai trò là một đạo diễn sau khi về nước, hơn nữa, đồng thời đảm nhiệm là nhà sản xuất và đạo diễn, tất nhiên không thể chuẩn bị đầy đủ.”

Thì ra đạo diễn bộ phim là anh.

Ngón tay cô khẽ giật. “Em lại cho rằng không phải như vậy, ở Hollywood anh cũng từng làm đạo diễn, sau khi về nước đối mặt với những khó khăn của phim truyền hình, đó hắn không phải là vấn đề.”

“Đồ ăn hợp khẩu vị không?” Sau khi im lặng một chút, thân thể anh tiến lên phía trước, đưa tay cầm chiếc đũa. “Mấy năm ở nước ngoài, đều tự mình nấu ăn, một thời gian dài, nên hương vị có ngon hơn trước một chút.”

Cô vẫn không xoay người lại, giọng nói có phần lạnh nhạt. “Còn chưa thử qua… chẳng qua hiện tại khẩu vị của em thay đổi, không thích ăn lắm.”

Anh chờ cô nói xong, cũng không nóng nảy. “Ừ, trước kia thích ăn cay, có lẽ về sau thích ăn ngọt, cho nên, trước kia thích không có nghĩa hiện tại cũng thích, trước kia ghét không có nghĩa hiện tại không thích, là đạo lý này đúng không?”

“Trước kia anh thích một cô gái chỉ là một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt, có thể hiện tại khẩu vị thay đổi, thích người phụ nữ phấn son dày đặc.”

Anh ăn vài miếng, đôi môi mỏng trên khuôn mặt anh tuấn khẽ mím. “Con người thì sẽ thay đổi, tự bản thân thay đổi, tâm tình cũng đổi khác, theo đạo lý đó, chính là như vậy, có đúng không.”

Cô nghe được, sắc mặt càng thêm lạnh, vươn tay cầm nắm đấm cửa, muốn rời đi.

Anh đặt đũa xuống, đẩy ghế ra, đi tới bên cạnh cô.

Bởi vì cô đưa lưng về phía anh không quay đầu lại, anh đi tới bên cạnh, nhìn gò má của cô, giọng nói lạnh nhạt. “Buổi chiều, người đàn ông đến đón em là Lâu Dịch đúng không?”

“Nếu như không phải cậu ấy thì là ai? Mấy năm nay anh không ở trong nước, cũng không hiểu rõ lắm làng giải trí ở đây, những người mới liên tiếp ra mắt, thổi phồng lên thành nghệ sĩ năm xuất sắc nhất, đều không biết rõ ràng.” Anh nhắc bắt chéo hai chân, dựa người vào tủ, nhìn cô. “Cũng không biết mẫu người em thích có thay đổi không? Người tươi trẻ như ánh mặt trời? Người đàn ông đẹp trai? Hay chỉ lướt qua rồi dừng lại?”

Một đoạn văn dài lại chứa ý tứ khác, trong ánh sáng nhẹ, giọng nói tư tính của anh càng thêm bất đồng, lúc này cô nghiêng người sang, nhìn anh. “Em cho rằng, thật ra những điều này cũng không liên quan đến anh.”

Vẻ mặt cô tính táo, ánh mắt bình tĩnh. “Những năm này, em nói chuyện tình yêu với ai, thích ai, người trong hay ngoài vòng giải trí, đều không liên quan tới anh.”

“Ex là ex, mà không phải là now.” Cô nói, giọng điệu càng thêm trầm ổn. “Giống như anh nói, có lẽ trước đây em thích mẫu người như anh vậy, hiện tại cũng không nhất định phải như thế, anh ở nước ngoài nhiều năm, nghe rất nhiều tư tưởng của người phương Tây, nên rõ ràng biết quan niệm của bọn họ, nếu như lập gia đình trước, như vậy sự tự do về mặt tình cảm có sự thay đổi rất lớn.”

Ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhìn cô bình tĩnh nói.

“Cho nên, một người cũng không cần thiết luôn giữ mình tuân theo, luôn dây dưa với một người mãi không thả, đúng không?” Cô nói xong, cười với anh một tiếng, vừa muốn đưa tay mở cửa, những cửa lại được mở ra từ bên ngoài.

Đới Trạch thò nửa cái đầu vào trong phòng, nhìn bọn họ. “Dì Hạ Hạ, chú Tư Không, bây giờ là lúc hát bài hát sinh nhật cho Nhị Bàn cắt bánh, ba nói con đi gọi hai người.”

“Được, con chờ một chút.”

Không đợi Phong Hạ nói chuyện, Tư Không Cảnh đã trả lời, âm thanh khe khẽ như đầu độc. “Tiểu Bàn, bây giờ con có thể quay đầu hay đống cửa không?”

Đới Trạch không nói hai lời, lập tức khép cửa lại.

“Anh…”

Thân thể cô không nhúc nhích, cánh tay lại đột nhiên bị anh giữ chặt, kéo lại gần.

“Tốt nhất em nên nói thật…” Lực anh dùng vừa phải nhưng lại không dễ thoát ra, anh cúi đầu, đến gần môi cô, nóng bỏng cọ xát. “Ngày đó, người đón em là ai?”

Cô trợn to hai mắt, chau mày lập tức muốn lui ra.

Anh khống chế cánh tay cô, cũng không đợi cô trả lời, môi mỏng liền dùng sức hôn lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Lâu Không Gặp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook