Chương 4: Nhìn đủ chưa?
Không Cúc
22/01/2022
Ninh Du thường suy ngẫm về quá trình học tập của mình, bởi vì từ rất sớm cậu đã phát hiện ra rằng môi trường mình ở khác hoàn toàn với các triết lý giáo dục đã được học.
Ví dụ, nếu cậu vô tình giẫm phải chân một nhân viên trong thang máy của công ty, trước khi Ninh Du kịp nói “Tôi xin lỗi”, người bên kia đã cúi đầu xin lỗi trước, như thể anh ta mới là người không nên đặt chân đúng chỗ Ninh Du bước.
Các nhà tư tưởng luôn ủng hộ sự bình đẳng cho tất cả mọi người, nhưng Ninh Du đã quen nhìn thấy quá nhiều thứ bất bình đẳng – tất nhiên, câu ta chính là người được hưởng ưu ái – và mọi người xung quanh đều coi đó là điều hiển nhiên.
Mọi người đều ngầm thừa nhận sự tồn tại của các giai cấp xã hội, và quen nhìn vào nghề nghiệp mà phân ra thành loại ba loại bảy.
Cha mẹ của Ninh Du đã dạy cậu ta không được quá đề cao bản thân, nhưng cũng giống như hầu hết các triết gia khác, là người khổng lồ trong suy nghĩ và người lùn trong hành động, Ninh Du tự có suy ngẫm về bản thân, nhưng là theo lý tưởng cậu ta được hưởng ưu ái vì cậu ta xứng đáng.
Ninh Du biết rằng có thể Lý Mộ sẽ nghĩ cậu vô dụng, nhưng thực tế công việc của cậu là nhà nghiên cứu chất bán dẫn, hơn nữa còn ở vị trí kỹ sư công nghệ trưởng của Ninh Thị.
Trong xã hội hiện đại, sẽ không có ai thô lỗ với cậu, nhưng khi ở trong môi trường xa lạ và nguyên thủy này, khi tước bỏ mọi danh hiệu và địa vị, Ninh Du mới thực sự nhìn ra bản chất của sự việc – cậu chỉ là một người bình thường, và không một ai xem trọng cậu.
Bởi vì vậy, sau khi nhận ra rằng mình đang đánh giá nghề nghiệp của Lý Mộ, một cảm giác xấu hổ liền lặng lẽ lan truyền khắp cơ thể Ninh Du. Bởi vì dù Lý Mộ có là thợ rừng hay kiểm lâm thì cũng không đến lượt cậu ta phán xét.
Bầu không khí căng thẳng luôn khiến mọi người trở nên cáu kỉnh.
Vụ cháy rừng và sự rời đi của Lý Mộ khiến Ninh Du rơi vào tình trạng lo lắng, cậu phải rũ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và tập trung vào công việc rửa bát.
Cậu cầm đôi bát đũa lại với nhau rồi đặt vào bồn rửa, Ninh Du vừa định bật nước nóng lên thì những viên đá nhỏ bị gió thổi đập vào cửa kính làm gián đoạn cử động tay của cậu.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài gió rất lớn, hoàn toàn khác với lúc cậu đang tắm.
Những ngọn cây bạch dương bị thổi nghiêng sang một bên, đàn gia súc bên ngoài nhà gỗ nhỏ thỉnh thoảng liêu xiêu bước từ trái sang phải. Mặc dù mọi thứ trong nhà đều ổn, nhưng tình hình bên ngoài cửa sổ khiến Ninh Du đứng ngồi không yên.
Dường như có một bóng người đang di chuyển bên ngoài hàng rào gỗ, Ninh Du nhìn gần cửa sổ một lúc, đột nhiên sửng sốt, lùi lại một bước.
—— Lang thang bên ngoài hàng rào hóa ra là một con gấu nâu khổng lồ.
Trước đây Ninh Du trước chỉ nhìn thấy động vật hoang dã không được kiểm soát khi đi du lịch ở châu Phi, mặc dù từ lâu đã nghe nói khu rừng này không an toàn vào ban đêm, nhưng cậu thực sự không ngờ rằng bản thân lại được trực tiếp cảm nhận sự nguy hiểm này.
Con gấu nâu giơ bàn chân trước của mình lên trên hàng rào gỗ, trái tim của Ninh Du cũng vì thế chạy lên tới cổ.
Cậu nhớ lại những lời cuối cùng Lý Mộ đã nói trước khi đi: “Đừng ra ngoài, chỉ cần cửa còn sáng, sẽ không có con dã thú nào tới.”
Nhưng tại sao gấu nâu lại muốn trèo qua hàng rào gỗ?
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết gấu nâu đi đi lại lại bao nhiêu lần, Ninh Du nín thở mà đứng ở sau cửa sổ, cuối cùng cũng đợi được lúc gấu nâu tự mình rời đi.
Nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng, luôn luôn quan sát tình hình bên ngoài căn nhà qua cửa sổ.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua …
Ninh Du chưa từng mong đợi sẽ có người xuất hiện nhiều như bây giờ.
Đột nhiên, trong rừng cây xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó, bóng dáng Lý Mộ liền xuất hiện ở bên ngoài hàng rào gỗ.
Ninh Du lúc này không thể diễn tả được tâm trạng của chính mình, cậu ta sốt sắng mở cánh cửa gỗ hét lớn: “Lý Mộ!”
Đôi giày Martin màu kaki của Lý Mộ biến thành màu đen như than, bản thân anh ta cũng như đã lăn lộn trong đống than, khắp cơ thể đầy vết cháy đen xì.
“Tình hình có nghiêm trọng không?” Chờ Lý Mộ vào nhà, Ninh Du hỏi.
“Cũng may không có lính cứu hỏa nào bị thương.” Lý Mộ cởi áo khoác, đi vào phòng bếp lấy một chai nước, mở nắp chai, uống hết một hơi không nghỉ.
Nghe nói tình hình hoả hoạn không nghiêm trọng, Ninh Du cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề kỳ quái: “Tại sao rừng cây lại bị cháy?”
Bây giờ không phải cao điểm mùa hè, đêm cũng không có ánh nắng, ngọn lửa này thực sự quá kỳ lạ.
“Hẳn là do đốt phá, vẫn còn đang điều tra, có thể là một kẻ săn trộm.” Lý Mộ nói xong ném cái chai rỗng vào thùng rác.
Ninh Du một lần nữa nhận ra rằng nơi này và vòng tròn cậu sống là hai thế giới khác nhau, cậu định nói về chuyện con gấu nâu, nhưng khi nhìn lên lại phát hiện Lý Mộ đang nhìn chiếc bát bẩn trong bồn rửa với một loại biểu cảm phức tạp.
“Không phải.” Ninh Du biết Lý Mộ hiểu lầm mình, liền nhanh chóng giải thích, “Vừa rồi có gấu ở bên ngoài, tôi không dám bật máy nước nóng.”
“Thật sao?” Lý Mộ không hoài nghi nhiều, “Có thể là bị lửa dọa, bình thường nó sẽ không đến nơi này.”
Ninh Du sững sờ: “Anh có biết con gấu đó?”
Lý Mộ nói: “Đúng vậy.”
Nghĩ lại về cảnh ly kỳ vừa rồi, Ninh Du không thể tin được thái độ của Lý Mộ đối với dã thú, thật là bình thường. Chẳng lẽ hắn ta không sợ?
Tiếng vỗ tay truyền đến bên tai cắt đứt suy nghĩ của Ninh Du, Lý Mộ chỉ chỉ bồn nước, ngắn gọn nói: “Bát.”
Số lần Ninh Du rửa bát chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng may trong bồn chỉ có hai cái đĩa, hai cái cốc thủy tinh và hai đôi đũa, những thứ khác đã được dọn sạch khi Ly Mộ nấu xong cơm.
Sau khi lau khô vết nước trên bộ đồ ăn, Ninh Du lại rửa tay bằng xà phòng vì cậu không thích bị dính mùi nước rửa bát trên tay.
Trước đây cậu đã từ chối sử dụng xà phòng của Lý Mộ, vì không muốn cơ thể mình bị nhiễm mùi hương của người khác, nhưng cậu phải thừa nhận rằng mùi thơm này thật sự rất dễ chịu.
Ninh Du ngửi đầu ngón tay, vô thức nhìn ra phía cửa sổ phòng bếp, không ngờ lại thấy… Lý Mộ đang tắm ở bên ngoài.
Bệ tắm không đối diện trực tiếp với cửa sổ bếp nhưng cũng không hoàn toàn vô hình. Ninh Du ma xui quỷ khiến thế nào mà lại điều chỉnh góc, đứng im không nhúc nhích quan sát bóng lưng của Lý Mộ.
(Mụ Zenn said: lêu lêu cái đồ mê zai)
Từ trên xuống dưới đây chính là cơ thể hình tam giác ngược tiêu chuẩn, bờ vai rộng, eo hơi thắt lại, xuống chút nữa…
Ninh Du bất giác nuốt nước bọt, đường cong eo hông của Lý Mộ chính là vòng eo điển hình của một con chó đực, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy rất mạnh mẽ.
Lúc này, Lý Mộ đột nhiên xoay người sang bên cạnh, Ninh Du liếc mắt nhìn cơ bụng khe rãnh rõ ràng, sau đó không phòng bị mà bắt gặp ánh mắt của Lý Mộ.
Rõ ràng là bị nhìn lén, nhưng Lý Mộ không hề đáp lại, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Ninh Du, vẻ mặt như muốn nói: Nhìn đủ chưa?
Ninh Du hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, phản ứng lại có chút nhận thức, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Cậu bị bắt gặp đang nhìn trộm ai đó đang tắm?
Bây giờ có thể trực tiếp biến mất khỏi trái đất không?”
Tiếng mở cửa rất nhanh đã vang lên, Ninh Du khẽ nâng cằm lên, giả vờ bình tĩnh: “Tôi không cố ý …”
Còn chưa kịp nói xong, Lý Mộ đã ngực trần bước vào, Ninh Du suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, cậu sửa lại lời nói: “Tại sao không mặc quần áo?”
“Bên ngoài lạnh quá.” Lý Mộ nói lời rồi mặc chiếc áo phông trên tay vào.
Ninh Du đã đi tắm bên ngoài và biết rằng vào nhà mới là việc quan trọng nhất. Cậu thấy Lý Mộ không thèm so đo việc nhìn trộm với mình, cho nên cũng không chủ động nhắc đến.
Lý Mộ bước lên bậc thềm cửa ra vào, đi thẳng đến trước tủ quần áo, lấy một cái túi ngủ từ bên trong ra, trải trên thảm, nhìn Ninh Du nói: “Đêm nay cậu ngủ ở đây.”
Trong căn nhà gỗ này chỉ có một chiếc giường đơn rộng 1m2, Ninh Du đã sớm chuẩn bị tâm lý, cậu biết tối nay có thể phải ngủ dưới đất, nhưng cậu thật sự không ngờ lại đơn giản đến man rợ như vậy, còn không có cả chăn bông.
Lý Mộ dường như đã dùng quá nhiều sức lực, sau khi ném túi ngủ xuống, hắn nằm ở trên giường nói với Ninh Du, “Công tắc ở bên cạnh cậu, trước khi đi ngủ nhớ tắt đèn.”
Công tắc được đặt ở cửa ra vào, cách bố trí mạch điện như vậy là dễ hiểu nhưng chưa đủ hợp lý. Nên cần có một công tắc đôi bên cạnh giường để bạn có thể nằm và tắt đèn thay vì phải đi về giường trong bóng tối.
Chuyên môn của Ninh Du là nghiên cứu chip, một con chip được bao phủ bởi các vi mạch tích hợp phức tạp, các vấn đề chuyển mạch như chuỗi và kết nối song song đối với cậu ấy giống như học mẫu giáo, nhưng Ninh Du quá lười biếng để cung cấp cho Lý Mộ những kiến thức khoa học vật lý này.
Bởi vì rất có thể cậu nói ra, Lý Mộ cũng sẽ không hiểu.
Lần mò trong bóng tối để chui vào trong túi ngủ không hề thoải mái chút nào, Ninh Du tự trấn an mình, ngày mai tỉnh lại cậu có thể trở về với người thân rồi. Cậu không muốn ở đây lâu hơn nữa, tốt hơn hết là nên đặt máy bay và bay thẳng về Cẩm Thị.
Trong lúc Ninh Du đang trằn trọc, điện thoại của Lý Mộ đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn.
Lý mụ cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày, ngồi dậy nói: “Phía bên kia sạt lở rồi.”
“Sạt lở?” Ninh Du trả lời trong bóng tối.
“Cháy rừng gây ra biến đổi địa chất.” Lý Mộ nói, “Đường vào thắng cảnh đều bị đá chặn rồi.”
Ninh Du hơi giật mình hỏi: “Vậy ngày mai tôi có thể trở về không?
Ví dụ, nếu cậu vô tình giẫm phải chân một nhân viên trong thang máy của công ty, trước khi Ninh Du kịp nói “Tôi xin lỗi”, người bên kia đã cúi đầu xin lỗi trước, như thể anh ta mới là người không nên đặt chân đúng chỗ Ninh Du bước.
Các nhà tư tưởng luôn ủng hộ sự bình đẳng cho tất cả mọi người, nhưng Ninh Du đã quen nhìn thấy quá nhiều thứ bất bình đẳng – tất nhiên, câu ta chính là người được hưởng ưu ái – và mọi người xung quanh đều coi đó là điều hiển nhiên.
Mọi người đều ngầm thừa nhận sự tồn tại của các giai cấp xã hội, và quen nhìn vào nghề nghiệp mà phân ra thành loại ba loại bảy.
Cha mẹ của Ninh Du đã dạy cậu ta không được quá đề cao bản thân, nhưng cũng giống như hầu hết các triết gia khác, là người khổng lồ trong suy nghĩ và người lùn trong hành động, Ninh Du tự có suy ngẫm về bản thân, nhưng là theo lý tưởng cậu ta được hưởng ưu ái vì cậu ta xứng đáng.
Ninh Du biết rằng có thể Lý Mộ sẽ nghĩ cậu vô dụng, nhưng thực tế công việc của cậu là nhà nghiên cứu chất bán dẫn, hơn nữa còn ở vị trí kỹ sư công nghệ trưởng của Ninh Thị.
Trong xã hội hiện đại, sẽ không có ai thô lỗ với cậu, nhưng khi ở trong môi trường xa lạ và nguyên thủy này, khi tước bỏ mọi danh hiệu và địa vị, Ninh Du mới thực sự nhìn ra bản chất của sự việc – cậu chỉ là một người bình thường, và không một ai xem trọng cậu.
Bởi vì vậy, sau khi nhận ra rằng mình đang đánh giá nghề nghiệp của Lý Mộ, một cảm giác xấu hổ liền lặng lẽ lan truyền khắp cơ thể Ninh Du. Bởi vì dù Lý Mộ có là thợ rừng hay kiểm lâm thì cũng không đến lượt cậu ta phán xét.
Bầu không khí căng thẳng luôn khiến mọi người trở nên cáu kỉnh.
Vụ cháy rừng và sự rời đi của Lý Mộ khiến Ninh Du rơi vào tình trạng lo lắng, cậu phải rũ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và tập trung vào công việc rửa bát.
Cậu cầm đôi bát đũa lại với nhau rồi đặt vào bồn rửa, Ninh Du vừa định bật nước nóng lên thì những viên đá nhỏ bị gió thổi đập vào cửa kính làm gián đoạn cử động tay của cậu.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài gió rất lớn, hoàn toàn khác với lúc cậu đang tắm.
Những ngọn cây bạch dương bị thổi nghiêng sang một bên, đàn gia súc bên ngoài nhà gỗ nhỏ thỉnh thoảng liêu xiêu bước từ trái sang phải. Mặc dù mọi thứ trong nhà đều ổn, nhưng tình hình bên ngoài cửa sổ khiến Ninh Du đứng ngồi không yên.
Dường như có một bóng người đang di chuyển bên ngoài hàng rào gỗ, Ninh Du nhìn gần cửa sổ một lúc, đột nhiên sửng sốt, lùi lại một bước.
—— Lang thang bên ngoài hàng rào hóa ra là một con gấu nâu khổng lồ.
Trước đây Ninh Du trước chỉ nhìn thấy động vật hoang dã không được kiểm soát khi đi du lịch ở châu Phi, mặc dù từ lâu đã nghe nói khu rừng này không an toàn vào ban đêm, nhưng cậu thực sự không ngờ rằng bản thân lại được trực tiếp cảm nhận sự nguy hiểm này.
Con gấu nâu giơ bàn chân trước của mình lên trên hàng rào gỗ, trái tim của Ninh Du cũng vì thế chạy lên tới cổ.
Cậu nhớ lại những lời cuối cùng Lý Mộ đã nói trước khi đi: “Đừng ra ngoài, chỉ cần cửa còn sáng, sẽ không có con dã thú nào tới.”
Nhưng tại sao gấu nâu lại muốn trèo qua hàng rào gỗ?
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết gấu nâu đi đi lại lại bao nhiêu lần, Ninh Du nín thở mà đứng ở sau cửa sổ, cuối cùng cũng đợi được lúc gấu nâu tự mình rời đi.
Nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng, luôn luôn quan sát tình hình bên ngoài căn nhà qua cửa sổ.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua …
Ninh Du chưa từng mong đợi sẽ có người xuất hiện nhiều như bây giờ.
Đột nhiên, trong rừng cây xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó, bóng dáng Lý Mộ liền xuất hiện ở bên ngoài hàng rào gỗ.
Ninh Du lúc này không thể diễn tả được tâm trạng của chính mình, cậu ta sốt sắng mở cánh cửa gỗ hét lớn: “Lý Mộ!”
Đôi giày Martin màu kaki của Lý Mộ biến thành màu đen như than, bản thân anh ta cũng như đã lăn lộn trong đống than, khắp cơ thể đầy vết cháy đen xì.
“Tình hình có nghiêm trọng không?” Chờ Lý Mộ vào nhà, Ninh Du hỏi.
“Cũng may không có lính cứu hỏa nào bị thương.” Lý Mộ cởi áo khoác, đi vào phòng bếp lấy một chai nước, mở nắp chai, uống hết một hơi không nghỉ.
Nghe nói tình hình hoả hoạn không nghiêm trọng, Ninh Du cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề kỳ quái: “Tại sao rừng cây lại bị cháy?”
Bây giờ không phải cao điểm mùa hè, đêm cũng không có ánh nắng, ngọn lửa này thực sự quá kỳ lạ.
“Hẳn là do đốt phá, vẫn còn đang điều tra, có thể là một kẻ săn trộm.” Lý Mộ nói xong ném cái chai rỗng vào thùng rác.
Ninh Du một lần nữa nhận ra rằng nơi này và vòng tròn cậu sống là hai thế giới khác nhau, cậu định nói về chuyện con gấu nâu, nhưng khi nhìn lên lại phát hiện Lý Mộ đang nhìn chiếc bát bẩn trong bồn rửa với một loại biểu cảm phức tạp.
“Không phải.” Ninh Du biết Lý Mộ hiểu lầm mình, liền nhanh chóng giải thích, “Vừa rồi có gấu ở bên ngoài, tôi không dám bật máy nước nóng.”
“Thật sao?” Lý Mộ không hoài nghi nhiều, “Có thể là bị lửa dọa, bình thường nó sẽ không đến nơi này.”
Ninh Du sững sờ: “Anh có biết con gấu đó?”
Lý Mộ nói: “Đúng vậy.”
Nghĩ lại về cảnh ly kỳ vừa rồi, Ninh Du không thể tin được thái độ của Lý Mộ đối với dã thú, thật là bình thường. Chẳng lẽ hắn ta không sợ?
Tiếng vỗ tay truyền đến bên tai cắt đứt suy nghĩ của Ninh Du, Lý Mộ chỉ chỉ bồn nước, ngắn gọn nói: “Bát.”
Số lần Ninh Du rửa bát chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng may trong bồn chỉ có hai cái đĩa, hai cái cốc thủy tinh và hai đôi đũa, những thứ khác đã được dọn sạch khi Ly Mộ nấu xong cơm.
Sau khi lau khô vết nước trên bộ đồ ăn, Ninh Du lại rửa tay bằng xà phòng vì cậu không thích bị dính mùi nước rửa bát trên tay.
Trước đây cậu đã từ chối sử dụng xà phòng của Lý Mộ, vì không muốn cơ thể mình bị nhiễm mùi hương của người khác, nhưng cậu phải thừa nhận rằng mùi thơm này thật sự rất dễ chịu.
Ninh Du ngửi đầu ngón tay, vô thức nhìn ra phía cửa sổ phòng bếp, không ngờ lại thấy… Lý Mộ đang tắm ở bên ngoài.
Bệ tắm không đối diện trực tiếp với cửa sổ bếp nhưng cũng không hoàn toàn vô hình. Ninh Du ma xui quỷ khiến thế nào mà lại điều chỉnh góc, đứng im không nhúc nhích quan sát bóng lưng của Lý Mộ.
(Mụ Zenn said: lêu lêu cái đồ mê zai)
Từ trên xuống dưới đây chính là cơ thể hình tam giác ngược tiêu chuẩn, bờ vai rộng, eo hơi thắt lại, xuống chút nữa…
Ninh Du bất giác nuốt nước bọt, đường cong eo hông của Lý Mộ chính là vòng eo điển hình của một con chó đực, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy rất mạnh mẽ.
Lúc này, Lý Mộ đột nhiên xoay người sang bên cạnh, Ninh Du liếc mắt nhìn cơ bụng khe rãnh rõ ràng, sau đó không phòng bị mà bắt gặp ánh mắt của Lý Mộ.
Rõ ràng là bị nhìn lén, nhưng Lý Mộ không hề đáp lại, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Ninh Du, vẻ mặt như muốn nói: Nhìn đủ chưa?
Ninh Du hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, phản ứng lại có chút nhận thức, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Cậu bị bắt gặp đang nhìn trộm ai đó đang tắm?
Bây giờ có thể trực tiếp biến mất khỏi trái đất không?”
Tiếng mở cửa rất nhanh đã vang lên, Ninh Du khẽ nâng cằm lên, giả vờ bình tĩnh: “Tôi không cố ý …”
Còn chưa kịp nói xong, Lý Mộ đã ngực trần bước vào, Ninh Du suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, cậu sửa lại lời nói: “Tại sao không mặc quần áo?”
“Bên ngoài lạnh quá.” Lý Mộ nói lời rồi mặc chiếc áo phông trên tay vào.
Ninh Du đã đi tắm bên ngoài và biết rằng vào nhà mới là việc quan trọng nhất. Cậu thấy Lý Mộ không thèm so đo việc nhìn trộm với mình, cho nên cũng không chủ động nhắc đến.
Lý Mộ bước lên bậc thềm cửa ra vào, đi thẳng đến trước tủ quần áo, lấy một cái túi ngủ từ bên trong ra, trải trên thảm, nhìn Ninh Du nói: “Đêm nay cậu ngủ ở đây.”
Trong căn nhà gỗ này chỉ có một chiếc giường đơn rộng 1m2, Ninh Du đã sớm chuẩn bị tâm lý, cậu biết tối nay có thể phải ngủ dưới đất, nhưng cậu thật sự không ngờ lại đơn giản đến man rợ như vậy, còn không có cả chăn bông.
Lý Mộ dường như đã dùng quá nhiều sức lực, sau khi ném túi ngủ xuống, hắn nằm ở trên giường nói với Ninh Du, “Công tắc ở bên cạnh cậu, trước khi đi ngủ nhớ tắt đèn.”
Công tắc được đặt ở cửa ra vào, cách bố trí mạch điện như vậy là dễ hiểu nhưng chưa đủ hợp lý. Nên cần có một công tắc đôi bên cạnh giường để bạn có thể nằm và tắt đèn thay vì phải đi về giường trong bóng tối.
Chuyên môn của Ninh Du là nghiên cứu chip, một con chip được bao phủ bởi các vi mạch tích hợp phức tạp, các vấn đề chuyển mạch như chuỗi và kết nối song song đối với cậu ấy giống như học mẫu giáo, nhưng Ninh Du quá lười biếng để cung cấp cho Lý Mộ những kiến thức khoa học vật lý này.
Bởi vì rất có thể cậu nói ra, Lý Mộ cũng sẽ không hiểu.
Lần mò trong bóng tối để chui vào trong túi ngủ không hề thoải mái chút nào, Ninh Du tự trấn an mình, ngày mai tỉnh lại cậu có thể trở về với người thân rồi. Cậu không muốn ở đây lâu hơn nữa, tốt hơn hết là nên đặt máy bay và bay thẳng về Cẩm Thị.
Trong lúc Ninh Du đang trằn trọc, điện thoại của Lý Mộ đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn.
Lý mụ cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày, ngồi dậy nói: “Phía bên kia sạt lở rồi.”
“Sạt lở?” Ninh Du trả lời trong bóng tối.
“Cháy rừng gây ra biến đổi địa chất.” Lý Mộ nói, “Đường vào thắng cảnh đều bị đá chặn rồi.”
Ninh Du hơi giật mình hỏi: “Vậy ngày mai tôi có thể trở về không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.