Dã Man Vương Tọa

Chương 18: Đường lang bộ thiền

Thạch Trư

26/03/2013



Giữa chiến trường, Hắc Kỳ cấm quân may mắn còn sống sót cũng không khá hơn bao nhiêu so với Trương Đức Bưu, hai người lần đầu tiên giao thủ phát nổ, liền đả thương mười mấy người, lần thứ hai giao thủ càng thêm kịch liệt, Sư Hổ thú dưới chân Hắc Kỳ cấm quân đương nhiên không ngoại lệ, bị âm thanh bạo liệt đánh chết!

May mà lão Ma đạo sư Sama may mắn ra tay kịp thời, tổn hao hết một chút ma pháp lực cuối cùng, bố trí một màn chắn âm thanh ma pháp bốn phía hạp cốc, lúc này mới không xuất hiện thương vong trầm trọng.

Màn chắn ma pháp cũng không thể che hoàn toàn tiếng vang lớn khi hai người giao thủ, nhưng chút âm thanh này sau khi trải qua che chắn đã không tạo thành uy hiếp với mọi người, Trương Đức Bưu cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải Sama ra tay, chỉ sợ người đang xem cuộc chiến là hắn cũng sẽ chết thảm.

Tâm trạng thiếu niên trầm xuống, kiểm tra thương thế chính mình, không khỏi cười khổ. Dã Man kình trong cơ thể hắn tán loạn kinh khủng, giống như một đống lộn xộn, hai người này giao thủ, chỉ là dư âm chấn động đã gây ra thương tổn cho hắn lớn như vậy, nếu là ở trung tâm chiến trường, chẳng phải là ngay cả chết cũng không biết vì sao lại chết?

Sau khi ổn định lại Dã Man kình, Trương Đức Bưu lại lén lút nhìn thoáng qua chiến trường, chỉ thấy hai bên đánh nhau càng ngày càng mãnh liệt, màu sắc Long Mông Bảo Tượng khí quanh mình Hầu Già La càng ngày càng đỏ đậm, ra tay càng ngày càng nặng, cơ hồ có thể đánh nát hư không. Mà trên mặt Thất Già La tử khí cũng phát ra nồng đậm hơn, lĩnh vực lực lượng Tử La Thiên Trưng theo công lực tăng cường mà chấn động không ngớt.

Giao thủ đến lúc này, hai người đều không thể giữ lại một chút thực lực nào!

Giữa chiến trường hai người giao thủ ngày càng mạnh mẽ, thiếu niên lúc này không còn ý nghĩ muốn tiếp tục theo dõi cuộc chiến này, lặng yên đứng dậy đi xuống phía dưới sườn núi.

Vậy mà ngay khoảnh khắc lúc hắn xoay người, đột nhiên một bóng xám hạ xuống bên cạnh hắn, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái ngay đầu vai hắn, Trương Đức Bưu không tự chủ được ngồi xuống, chỉ nghe một âm thanh đĩnh đạc nói:

- Thật là một tiểu man tử kỳ quái! Thực lực thấp đáng sợ, thế mà cũng học người ta đi hôi của, hơn nữa còn chưa chết, không biết nên khen ngươi vận khí tốt hay là hay mắng ngươi đầu to mà óc như trái nho!

Trương Đức Bưu vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người kia là lão giả vừa xấu lại vừa gầy, cằm mọc một chòm râu dê, mặc áo vải gai xám, dưới chân đi một đôi giầy rơm, nhìn thế nào cũng là một lão già nhà quê bình thường.

Bất quá bên hông lão già nhà quê bình thường này lại giắt một trường kiếm tinh xảo, còn đang nhỏ máu tươi lộp độp trên mặt đất, nhìn thế nào cũng không giống một người tốt.

Trương Đức Bưu giật mình, vội vàng nói:

- Lão bá, ta chỉ tới săn thú, không phải đến kiếm tiện nghi...

- Săn thú? Tại sao không nói ngươi đến khuấy tương mỡ?

Lão giả kia cười lạnh nói:

- Tiểu man tử còn giả bộ à, lão phu trốn trên vách đá, chú ý ngươi rất lâu rồi! Hừ, Thiên Mang Già La tộc hai đại cao thủ huynh đệ tương tàn, hôm nay những người định đoạt sinh ý của lão phu thật sự không ít, may mắn lão phu thông minh, hai huynh đệ Thất Già La Hầu Già La đánh sống đánh chết phía dưới, lão phu cũng không nhàn rỗi, trước tiên xuống tay giết hết những người đó, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi.

Trương Đức Bưu rùng mình, huynh đệ Hầu Già La Thất Già La tương tàn, không nghĩ tới trong hạp cốc diễn ra một hồi chiến đấu yên lặng, nhìn vết máu loang lổ trên thân kiếm lão giả này, khẳng định đã giết không ít người.

“Đúng rồi, Thất Già La đoạt quyền, chắc chắn không ít người có thể nhìn ra mánh khóe bên trong, đến đây kiếm tiện nghi, những người này hẳn cũng không phải là kẻ yếu, một người ta cũng không phát hiện được. Lão đầu này càng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, có thể vô thanh vô tức giết hết bọn họ, thật sự là lợi hại! Chết tiệt! Hắn giết chết hết những người đó, người kế tiếp hắn muốn giết, nhất định là ta. Sở dĩ không giết ta trước, chắc là chứng kiến thực lực của ta yếu nhất...”

Nghĩ đến đây, tiểu man tử đứng lên, hướng chân chân núi đi xuống. Âm thanh lão giả u ám xuất hiện ở bên tai:

- Đứng lại! Ngươi định làm gì?



Tiểu man tử quay đầu, vẻ mặt đôn hậu thuần phác, chớp chớp hai mắt:

- Ta phải về nhà chăn trâu, trong nhà trâu không còn cọng cỏ nào để ăn.

- Ngồi xuống!

- Dạ!

‘Em bé chăn trâu’ lại ngồi xuống, lão giả từ trên xuống dưới đánh giá hắn mấy lần, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Tiểu man tử, lão phu nhìn ngươi thuận mắt, sẽ không giết ngươi. Ngươi tên là gì?

- Đồ Mông Di Lặc. - Chẳng biết tại sao, Trương Đức Bưu giờ phút này cảm thấy cái tên của Thần miếu Đại trưởng lão đặc biệt dễ gọi.

Lão giả gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Ta nói không giết ngươi, nhất định sẽ không giết ngươi, nói không chừng còn có thể cho ngươi thứ tốt. Đồ Mông Di Lặc, để ta nhìn xem ngươi tu luyện là tâm pháp gì...

Đột nhiên lão chìa tay bắt lấy tay hắn, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy một cỗ đấu khí thuần hậu từ trong tay lão giả kia truyền vào trong cơ thể mình, không khỏi lắp bắp kinh hãi:

- Lão giả này, vậy mà cũng là cao thủ tinh tu đấu khí!

- Dã Man kình trong cơ thể ngươi có điểm cổ quái, có chút giống Long Mông Bảo Tượng quyết, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn...

Đấu khí lão giả hùng hậu dạo qua một vòng trong cơ thể Trương Đức Bưu, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái, vuốt vuốt chòm râu dê, lẩm bẩm nói:

- Dã Man kình mặc dù không hóa thành đấu khí, nhưng xác thực là Long Mông Bảo Tượng khí không thể nghi ngờ... Ta biết rồi! Nhà Già La bị mất một quyển Long Mông Bảo Tượng quyết, nhất định là rơi vào trong tay của ngươi!

Lão giả hai mắt sáng ngời, chăm chú nhìn Trương Đức Bưu, giống như hắn là bảo bối hiếm thấy.

- Hai tên ngu xuẩn phía dưới đánh sống đánh chết, cũng bởi vì bản Long Mông Bảo Tượng quyết này, thật không ngờ bản kỳ thư này lại lọt vào trong tay của ngươi!

Lão giả sắc mặt âm tình bất định, lẩm bẩm nói:

- Có nên giết hắn rồi cướp đi Long Mông Bảo Tượng quyết hay không... Ta mới vừa hứa không giết hắn, làm người há có thể nói không giữ lời? Nhưng mà, dù sao đây cũng là tâm pháp xếp hàng thứ bảy trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, nếu ta có thể cầm lấy nghiên cứu một thời gian ngắn, nói không chừng ta có thể đề thăng tâm pháp đấu khí do mình sáng tạo ra thêm một bậc! Giết hay là không giết...

Trương Đức Bưu trong lòng bất an không yên, Long Mông Bảo Tượng quyết có bao nhiêu quý trọng, trong lòng của hắn rành mạch. Công pháp xếp hàng thứ bảy trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, riêng cái tên cũng đủ để làm cho người ta động tâm thèm thuồng.

- Lão bá, Long Mông Bảo Tượng quyết là cái gì? - Tiểu man tử chớp chớp hai mắt, từ trong lòng ngực lấy ra Long Mông Bảo Tượng quyết, vẻ mặt đôn hậu hồn nhiên, nói:



- Lão bá, ngươi nói có phải quyển sách này hay không?

Ánh mắt lão giả không nháy không chớp nhìn chằm chằm vào Long Mông Bảo Tượng quyết, yết hầu chuyển động lên xuống, trong mắt hung quang đại thịnh, hiển nhiên trong đầu xuất hiện ý niệm giết người đoạt sách. Nào ngờ hắn còn chưa kịp động thủ, tiểu man tử đã đem sách nhét vào trong tay hắn, chẳng thèm để ý:

- Lão bá, ngươi muốn xem, thì lấy đi đi!

Lão giả cảm thấy ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Man tộc đấu khí bảo điển tối cao, Long Mông Bảo Tượng quyết vô cùng quý báu, lại bị thất lạc tại đây, trong tay tiểu tử trong sáng trước mắt!

- Thật sự là tiểu tử Man tộc thuần phác...

Lão giả không khỏi muôn vàn xúc động, đồng thời lại hổ thẹn vạn phần. Đối mặt thiếu niên quê mùa thuần phác như vậy, vậy mà vừa rồi hắn nảy sinh ý niệm giết người đoạt bảo trong đầu, thật sự quá mất thể diện!

Lão giả cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Thiếu niên này tuy rằng tu vi so với hắn thấp xa vạn dặm, nhưng phẩm hạnh đã đường đường chính chính đánh bại hắn.

“Chẳng lẽ nói, gần đây ta làm quá nhiều chuyện xấu, phẩm hạnh đã tồi tệ mức độ này rồi?”

Khóe mắt Trương Đức Bưu giật giật, ý xấu định xấu xa trong bụng bắt đầu rục rịch, giống như sóng triều cuồn cuộn về phía trước. Bản Long Mông Bảo Tượng quyết này với hắn mà nói giống như than lửa phỏng tay, hắn ước gì có thể tống ra ngoài, dù sao tâm pháp hắn đã ghi nhớ kỹ càng trong lòng.

“Bản tâm pháp này, ta giữ lại cũng chỉ tự chuốc lấy họa, tốt hơn hết là đưa cho hắn. Lão gia hỏa này thoạt nhìn giống một đại nhân vật, có được tâm pháp, như vậy sẽ không ra tay giết ta.”

Tiểu tử Man tộc ‘đôn hậu thuần phác’ thầm nghĩ trong lòng: “Sau khi trở về ta sẽ đem tướng mạo của hắn vẽ thành bức tranh, sau đó dán ảnh của hắn lên khắp Thiên Mang thành, phao tin xung quanh, nói rằng hắn đã cướp đi Long Mông Bảo Tượng quyết. Đến lúc đó, mọi chú ý nhà Già La sẽ chuyển dời đến trên người lão gia hỏa này, tìn mọi cách nhằm vào hăn đuổi giết. Hắc hắc, cứ như vậy, sẽ không còn ai chú ý đến tiểu nhân vật như ta rồi...”

Vậy mà ngoài ý muốn của Trương Đức Bưu, lão giả kia lại đem Long Mông Bảo Tượng quyết nhét vào trong tay hắn, xấu hổ vạn phần nói:

- Quyển sách này, ta không thể nhận, nhận rồi có lẽ lương tâm ta sẽ bất an, áy náy cả đời... Hơn nữa, quyển sách này vốn là tâm pháp tu luyện của Man tộc, khi tu luyện càng ngày càng dũng mãnh, không hợp với tâm pháp của ta, cho dù nghiên cứu thấu triệt, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nếu lan truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng ta vừa lừa lọc lại cướp đoạt từ tay một thiếu niên Man tộc hồn nhiên ngây thơ, mới có được bản tâm pháp vô dụng này, danh dự của ta, lúc đó đều kết thúc!

Lão giả kiên quyết từ chối, Trương Đức Bưu đành phải thu hồi Long Mông Bảo Tượng quyết, trong lòng ảo não vạn phần, đồng thời cũng có vài phần bội phục đối với trí tuệ lão giả này. Long Mông Bảo Tượng quyết xếp hàng thứ bảy trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, loại mê hoặc này không thể bảo là không mạnh, nhưng lão giả này vì lương tâm bình an của mình, nói không cần là không cần, quả thật có vài phần phong thái cao thủ.

- Cùng lắm... - Lão giả kia nói nhỏ:

- Nếu sau khi ta giết ngươi, cướp đi Long Mông Bảo Tượng quyết, như vậy sẽ không còn ai nói được ta. Vấn đề duy nhất là, vừa rồi ta đáp ứng không giết ngươi, có nên nuốt lời hay không đây...

Trương Đức Bưu rùng mình một cái, một chút bội phục đối với lão nhân này cũng không cánh mà bay.

- Mới vừa rồi ta còn muốn chỉ điểm cho ngươi một ít, chẳng qua ngươi đã tu luyện Long Mông Bảo Tượng quyết, nhất định là không cần. - Sắc mặt lão giả trở nên hòa hoãn xuống, nói:

- Đồ Mông Di Lặc, ngươi trốn ở chỗ này nhìn lén cũng được một lúc rồi, nói thử chút xem, hai người phía dưới người nào sẽ thắng?

Trương Đức Bưu hơi hơi cân nhắc một lát, nói:

- Hầu Già La phải thua không thể nghi ngờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Man Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook