Chương 55: Hoang mạc Thần Vẫn
Thạch Trư
26/03/2013
Đi tới thành Cự Mang, Trương Đức Bưu phát hiện thảo nguyên cùng trung nguyên có những khác biệt rõ ràng, trung nguyên sử dụng cơ chế ‘thành chủ phân phong’, thành thị do lãnh chúa thống trị, lãnh chúa có thể có quân đội của chính mình, thậm chí ngay cả Man tộc Nam Cương cũng bị ảnh hưởng của nền văn hóa này, chia thành ngũ đại Man vương.
Mà thảo nguyên phương Tây thì không có loại quy củ này, thống trị thảo nguyên chính là Thần miếu của các bộ lạc, cho dù to hay nhỏ, bởi vì tín ngưỡng bất đồng nên Thần miếu cung phụng những thần linh bất đồng. Tín ngưỡng của bộ lạc Cự Mang là Lang thần, bọn họ tin tưởng rằng tổ tiên của mình là một con sói lớn, có được ma pháp lực phi thường không gì sánh được.
Thần miếu có Hội trưởng lão, các trưởng lão xử lý công việc hằng ngày trong nội bộ bộ lạc, đám trưởng lão này đều là phần tử cuồng nhiệt hiếu chiến, luôn muốn khai chiến cùng những bộ lạc khác, tiêu diệt Thần miếu của đối phương, ép buộc bộ lạc của đối phương phải thay đổi tín ngưỡng.
- Tín ngưỡng Lang thần đi, kẻ dị giáo đồ đến từ trung nguyên!
Đại Shaman Delaney cũng là một thành viên của nhóm ‘phần tử cuồng nhiệt hiếu chiến’, nghe được Trương Đức Bưu nói rõ ý đồ khi đến, quanh thân hắn liền bao phủ một cỗ khí tức u ám, giống như có một con sói đói đang âm thầm dõi theo, lớn tiếng nói:
- Tín ngưỡng Lang thần, ta sẽ giúp ngươi trị liệu cho ma sủng.
- Ca ngợi Lang thần!
Trương Đức Bưu lập tức vứt bỏ nữ thần Trí Tuệ, đầu phục Lang thần chưa hề hay biết, man tử vốn chẳng có bao nhiêu tôn kính với thần linh, từ trước đến giờ đã từ bỏ nữ thần Gaia, nữ thần Sinh Mệnh cùng với nữ thần Trí Tuệ.
Đại Shaman Delaney cực kỳ hài lòng, tiếp nhận Lục Dực Kim Quang tê từ trong lòng hắn, giao cho một đệ tử Thần miếu trị liệu, hướng Đồ La nói:
- Đệ tử của ta, ngươi đến tìm ta có việc gì?
Đồ La cúi đầu xuống, cung kính nói:
- Đạo sư, ta muốn đi hoang mạc Thần Vẫn một lần nữa, giúp Hồng Ngọc tăng cường thực lực.
Hồng Ngọc chính là tên con sói cái màu hồng, Jiamon cùng Agan đã vì cái tên ‘phụ nữ’ này mà cười nhạo hắn thật lâu.
Đại Shaman Delaney ‘oh’ một tiếng, nói:
- Hồng Ngọc đã trở thành thập nhị cấp Vương cấp ma thú, đã đạt tới mức tiến hóa cao nhất của Tật Phong cự lang, tỉ lệ tiến hóa thêm lần nữa rất thấp, nếu như không tiến hóa thành công, có lẽ sẽ chết. Ngươi cùng Hồng Ngọc đã ký kết khế ước sinh mệnh cộng hưởng, hãy suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định.
Đồ La do dự một chút, cắn răng nói:
- Đệ tử nguyện ý.
Đại Shaman Daleney gật đầu nói:
- Lang thần sẽ phù hộ cho ngươi.
Đồ La cúi người lui xuống, ánh mắt Trương Đức Bưu liền sáng lên, vội vàng đuổi theo hắn, nói:
- Đồ La huynh đệ, mới vừa rồi các ngươi nói ma thú tiến hóa, đến tột cùng là chuyện gì vậy?
Đồ La cẩn thận liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi không phải người bộ lạc Cự Mang, tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?
- Ca ngợi Lang thần!
Trương Đức Bưu cực kỳ thần côn, vuốt đuôi Lang thần một cái, vì Tiểu Hắc, man tử cũng không ngại mặt dày, cười nói:
- Chúng ta đều là con dân của Lang thần, cần gì phải nhỏ mọn như vậy?
Jiamon cùng Agan cũng rất hứng thú với chuyện có thể gia tăng tốc độ tiến hóa của ma thú, vội vàng chạy đến gần, hai người thấy thú cưỡi của Trương Đức Bưu, đã sớm hâm mộ vạn phần, đều tự tính toán sẽ bắt cho mình một con Vương cấp ma thú.
Đồ La dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn hai người một cái, Ma đạo sư cùng cung tiễn thủ lập tức nói:
- Chúng ta vừa mới thần phục Lang thần rồi!
“…thật là ba tên vô sỉ! Bất quá hoang mạc Thần Vẫn cũng không phải bí mật gì trên thảo nguyên, nói cho bọn họ cũng chả sao. Hơn nữa, một mình ta đi vào hoang mạc Thần Vẫn rất nguy hiểm, cần phải có người hỗ trợ mới được, ba người bọn họ đều là cao thủ, có bọn họ ở đây, hành trình đi đến hoang mạc sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Nghĩ tới đây, Đồ La cười nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Đám người Trương Đức Bưu cùng đi theo Đồ La mua một ít nước sạch cùng lương khô, Đồ La nói:
- Hoang mạc Thần Vẫn là cấm địa trên thảo nguyên chúng ta, tương truyền từ rất lâu rồi, trên bầu trời rớt xuống một quả cầu lửa lớn thiêu đốt hừng hực, rơi xuống chỗ sâu trong thảo nguyên. Ngày thứ hai, khi mọi người phát hiện được, tại địa phương nơi quả cầu lửa rơi xuống toàn bộ cây cỏ trong một đêm đều chết khô. Đất đá biến thành những hạt cát màu đỏ hồng, trong chớp mắt, thảo nguyên rộng lớn liền trở thành hoang mạc ngàn dặm…
Đây là một truyền thuyết đã có từ xa xưa, sau khi thảo nguyên biến thành hoang mạc, lúc đó vài vị đại Shaman, Ma pháp sư cùng Kiếm sĩ có thực lực cường đại nhất trên thảo nguyên liên thủ đi vào sâu trong hoang mạc, dò xét nguyên nhân xảy ra kịch biến. Tại trung tâm của hoang mạc, bọn họ phát hiện được một bộ hài cốt nhân loại còn lớn hơn cả cự long, giống hệt như một ngọn núi nhỏ, chung quanh bao phủ một nguồn năng lượng mênh mông, kinh khủng, làm người khác hít thở không thông.
Chính nguồn năng lượng do bộ hài cốt này phát ra, trong một đêm đã biến thảo nguyên thành hoang mạc, hơn nữa khiến sinh vật nơi đây phát sinh dị biến, trở nên cường đại dị thường.
Mấy vị cường giả đứng đầu thảo nguyên đã nhận thức được bộ xương này là của thần linh trên bầu trời vẫn lạc, sau khi tử vong đã rơi xuống nhân gian. Vì vậy, họ gọi phiến hoang mạc này là hoang mạc Thần Vẫn. Khối hài cốt thần linh này đã bị những cường giả khác trên thảo nguyên nghe tin mà tới, cướp đoạt sạch sẽ, đều đặt ở Thần miếu của mình mà thờ cúng, hoặc chế thành vũ khí ma pháp cường đại, hoặc chế thành áo giáp v.v. Trong một cuộc chiến tranh sau đó, thần cốt lần lượt lưu lạc khắp nơi trên thế giới, trên thảo nguyên bây giờ đã không còn tìm được bất kỳ khối thần cốt nào nữa rồi.
Sau đó mọi người lại phát hiện ra ma thú trong hoang mạc đều tiến hóa, trong ma hạch của chúng có một loại lực lượng thần kỳ, có thể gia tốc khả năng tiến hóa của ma thú khác. Bất quá, hoang mạc Thần Vẫn vô cùng nguy hiểm, các loại ma thú mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được thường xuyên lui tới, những người đi mạo hiểm lúc trước đều chết thảm trọng, bởi vậy mới được gọi là thảo nguyên cấm địa.
Cứ cho là hoang mạc Thần Vẫn có thể đẩy nhanh quá trình tiến hóa của ma sủng, nhưng tỷ lệ tiến hóa thất bại vẫn có, hằng năm đều phát sinh chuyện cả người lẫn thú đều tử vong, Đồ La có thể làm cho Hồng Ngọc tiến hóa thành thập nhị cấp Vương cấp ma thú, chủ yếu nhờ vận khí chiếm phần lớn.
- Nói đại khái, lần đầu ma sủng tiến hóa khẳng định có thể thành công 100%. Lần thứ hai tỷ lệ tiến hóa chỉ còn 50%, lần thứ ba chỉ còn lại 25%, trừ phi dùng ma hạch đẳng cấp càng cao mới có thể nâng cao tỷ lệ, cấp bậc ma hạch càng cao, tỷ lệ thành công càng lớn. Hồng Ngọc của ta đã tiến hóa ba lần rồi.
Đồ La nhìn cự khuyển đi theo sau Trương Đức Bưu, nói:
- Con chó lớn này của ngươi đã là Vương cấp ma thú rồi à? Vương cấp ma thú, thấp nhất phải dùng thập nhị cấp ma hạch mới có thể thành công.
Trương Đức Bưu lắc đầu, nói:
- Tiểu Hắc còn chưa trở thành Vương cấp ma thú.
- Còn chưa trở thành Vương cấp ma thú…
Đồ La nhìn Tiểu Hắc, rồi lại nhìn hồng lang của mình, không nhịn được có cảm giác muốn khóc một hồi, đầu cự khuyển này còn chưa trở thành Vương cấp ma thú, vậy mà có thể đấu ngang ngửa với Tật Phong lang vương, nói vậy chẳng phải Lang vương do mình trăm ngàn khổ sở bồi dưỡng ra lại là đồ phế vật sao?
Sau khi bốn người chuẩn bị xong liền xuất phát về hướng hoang mạc Thần Vẫn, mà trong Thần miếu Lang thần, đại Shaman Delaney nhíu chặt mày nhìn đám đệ tử đang bất tỉnh, vì trị liệu cho Thái ca mà tinh lần lực tiêu hao sạch. Thủ đoạn trị liệu ma thú của Shama rất đa dạng, chia làm ba loại lần lượt là trị liệu ngoại thương, trị liệu ma hạch cùng trị liệu tinh thần lực.
Ánh mắt đại Shaman Delaney trở nên độc ác, liếc mắt nhìn con cọp quái dị vì hao tổn tinh thần lực mà hôn mê, tinh thần lực hao tổn đương nhiên cần phải dùng tinh thần lực để tu bổ, đại Shaman không nghĩ rằng liên tục phái ra bốn đệ tử, cũng không thể hoàn toàn chữa trị tinh thần lực cho con cọp này, ngược lại bốn gã đệ tử của mình lại cạn kiệt tinh thần lực, mệt đến mức hôn mê bất tỉnh.
- Chẳng lẽ con cọp này lại là Vương cấp ma thú? Vương cấp ma thú, không phải bổn trưởng lão ra tay thì không xong!
Đại Shaman Daleney tự mình xuất trận, mới phát hiện được con cọp này có tinh thần lực kinh khủng khác thường, đến khi chữa trị tinh thần lực cho nó xong, đại Shaman cũng mệt mỏi đến mức gần bất tỉnh, cũng may là con cọp này cũng đã tỉnh lại, dùng móng vuốt che miệng ngáp một cái, tò mò đánh giá chung quanh.
- Sinh mệnh nhỏ bé, thấp kém kia!
Đại Shaman Delaney cười ngạo nghễ, nói:
- Là Lang thần đã cứu mạng nhỏ của ngươi, tín ngưỡng Lang thần đi! Đến đây, nói theo ta, ca ngợi Lang thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.