Chương 3: Kidd mập mạp
Thạch Trư
26/03/2013
Bốn năm sau, hạp cốc Tự Lãng.
Sáng sớm, hạp cốc Tự Lãng còn bao phủ sương mù dày đặc, vách đá hai bên bờ sông bén nhọn như đao, một thác nước dài hơn hai dặm đổ từ trên xuống, giống như dải ngân hà treo giữa không trung, ‘ầm ầm’ đổ xuống hạp cốc ngay giữa sông Tang Kiền, mạnh mẽ chảy về phía Đông.
Bên bờ sông Tang Kiền, Đại Giác lộc cùng Cửu Vĩ linh dương sống thành từng đàn lớn, trong nước có rất nhiều Cự Xỉ ngạc đang sinh hoạt, hai tròng mắt luôn quan sát trên mặt sông, tùy thời đánh lén những con ma thú xuống uống nước.
Gần đó, trong bụi cỏ và rừng cây, có những con Vân Sinh báo còn nhỏ đang chơi đùa với nhau, hai tròng mắt thỉnh thoảng hằn liên những tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm cái mông phì nộn của Cửu Vĩ linh dương, đầu lưỡi hồng nho nhỏ liếm nước miếng bên mép. Những con Vân Sinh báo trưởng thành thì nấp dưới những gốc cây, quan sát kỹ lưỡng những động tĩnh xung quanh.
Nơi đây chính là thiên đường săn bắn, da lông Vân Sinh báo, sừng của Đại Giác lộc, nhung mao của Cửu Vĩ linh dương, cùng với da của Cự Xỉ ngạc, đó đều là những mặt hàng được các thương đội bên ngoài Lạc Nhật sâm lâm nguyện ý trả giá cao. Bất quá, người dân Nam Cương cũng không thích săn bắn ở nơi này lắm, bởi vì hạp cốc Tự Lãng không phải lãnh địa của những con thú trên cạn, mà là lãnh địa của những bá chủ trong nước, cho dù người dân Nam Cương có khí lực mạnh mẽ cũng rất khó thu hoạch được nhiều.
Lúc này, bên bờ sông Tang Kiền, vài con Cửu Vĩ linh dương nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía giữa sông, gần bờ sông cũng có mấy con Cự Xỉ ngạc, loại ma thú hung tàn này không nhào về phía con mồi mà xoay người, kinh ngạc nhìn về mặt sông.
Chỉ thấy mặt sông Tang Kiền sủi bọt như nồi nước sôi, từng cột nước bắn lên không, trông như những con rắn bạc, phát ra tiếng nổ mãnh liệt không ngừng, thanh thế làm cho người khác kinh hãi đến cực điểm, phảng phất dưới nước có một đầu mãnh thú to lớn đang gây sóng gió. Một con Cự Xỉ ngạc không nhịn được tò mò, lắc đuôi bơi sang, mới đến giữa sông, đột nhiên chìm vào trong nước như bị vật gì kéo xuống, sao đó, chỉ thấy máu loang lổ trên mặt sông.
Sau một lúc sau, thi thể Cự Xỉ ngạc trồi lên trên mặt nước, tấm da cá sâu cứng cỏi không ngờ lại bị thủng hàng trăm lỗ, giống như bị cự thú cắn xé. Những con Cự Xỉ ngạc khác chứng kiến tình trạng của đồng bạn liền vội vàng lao lên bờ, trốn chung một chỗ với đám Cửu Vĩ linh dương, nhìn chằm chằm vào mặt sông mà lạnh run.
Qua chừng nửa khắc thời gian, mặt nước dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Trương Đức Bưu cầm thiết thương chậm rãi bước lên từ dưới nước.
Mới vừa rồi, sông Tang Kiền náo động như vậy là do hắn đang luyện thương dưới nước.
Bốn năm ma luyện làm cho thiếu niên Man tộc này trở nên cao lớn khôi ngô, trên người không có tí thịt thừa, vì huấn luyện dưới nước với cường độ cao nên Dã Man kình trong cơ thể hắn không ngừng tuần hoàn trong thông đạo đấu khí. Mỗi lần Dã Man kình chạy qua kinh mạch, huyệt vị trên kinh mạch đó liền chấn động không ngớt, giống như dưới da đang có một con ếch xanh đang nhảy chồm chồm, làm cho mặt sông rung động, hình thành những gợn sóng nhỏ.
Cử Xị ngạc liền trố mắt ra nhìn, không ngờ kẻ gây động tĩnh lớn vậy trong nước lại là một nhân loại nhỏ yếu, một con Cự Xỉ ngạc không tin được, mở rộng cái miệng lớn như bồn máu, đánh về phía thiếu niên.
Trương Đức Bưu cũng không thèm nhìn tới, một quyền đánh xuống, chỉ nghe ‘Bốp’ một tiếng, não tương Cự Xỉ ngạc liền bắn ra, cái bụng trắng hếu ngửa ra trên mặt nước, nằm im không nhúc nhích.
Tứ cấp ma thú, thế mà lại bị hắn đánh chết trong một quyền. Những con Cự Xỉ ngạc khác thấy vậy đâu còn dám trêu chọc hắn, vội vàng lặn vào trong nước, Cửu Vĩ linh dương cũng chạy trốn khỏi đây.
“Bây giờ ta đã đả thông được mười hai chính kinh, hai mươi bốn đường đấu khí thông đạo hình thành nên một chu thiên, tu luyện có thể rút ngắn được một nửa, hơn nữa Dã Man kình cực kỳ hùng hậu, đạt đến mức thất cấp Man chiến sĩ, nhưng rèn luyện thương thuật dưới đáy nước vẫn còn rất miễn cưỡng.”
Trương Đức Bưu khoác tấm da thú vào, thầm nghĩ trong lòng.
Bốn năm đã trôi qua, thực lực của gã thiếu niên đột nhiên tăng nhanh, trở thành thất cấp Man chiến sĩ, thực lực bài danh thứ ba trong thôn Man Chuy, chỉ thấp hơn phụ thân Man Chuy cùng gã què Lãng Đồ. Sau khi trở thành thất cấp Man chiến sĩ, tốc độ tu luyện của hắn chậm rãi lại, để tìm kiếm đột phá Trương Đức Bưu đến hạp cốc Tự Lãng này rèn luyện thương thuật.
Luyện thương trong nước, nghe thì đơn giản nhưng khi làm thì mới thấy khó khăn vô cùng. Mặt sông Tang Kiến nước chảy êm đềm, nhưng phía dưới là những dòng chảy ngầm mãnh liệt, xung lực thật lớn, muốn đừng vững trong nước vô cùng khó khăn, đừng nói chi đến việc thi triển thương thuật.
Lúc này, hay tay Trương Đức Bưu đã có được ngàn cân lực, nội tức dài, có thể lặn vào trong nước gần nửa canh giờ, nhưng nếu thi triển thương thuật trong nước, hắn chỉ có thể kiên trì trong nửa phút. Sau nửa phút, nội tức tiêu hao sạch, hơn nữa, thể lực tiêu hao rất nhiều, không thể không rời khỏi mặt nước nghỉ ngơi chốc lát.
“Mặc dù thông đạo đấu khí của ta hoàn mỹ vô khuyết, nhưng đáng tiếc, đấu khí đạo dẫn thuật vẫn là đạo dẫn thuật cấp thấp trong tâm pháp đấu khí nhị thúc Lãng Đồ đưa cho ta, nếu như có đạo dẫn thuật cao cấp, chỉ sợ thực lực của ta lúc này đã ngang bằng thực lực của A Ba rồi!”
Tâm pháp đấu khí, hay còn gọi là đấu khí đạo dẫn thuật, vốn là kỹ xảo vận hành đấu khí dọc theo thông đạo đấu khí trong cơ thể, đạo dẫn thuật càng cao cấp, tốc độ vận chuyển của đấu khí càng nhanh, tu vi tự nhiên cũng sẽ tăng nhanh.
Mặc dù thông đạo đấu khí của Trương Đức Bưu đã đạt đến trạng thái hoàn mĩ, nhưng đạo dẫn thuật thật sự quá kém, thời gian đầu tu luyện không có vấn đề gì, nhưng càng về sau, khi tu vi càng cao, điểm yếu của đạo dẫn thuật cấp thấp thể hiện càng ngày càng rõ ràng.
Bây giờ hắn đã là thất cấp Man chiến sĩ rồi, Dã Man kình trong cơ thể cuồn cuộn mạnh mẽ, khi vận chuyển như sông lớn chảy ào ào, đạo dẫn thuật cấp thấp đã không đủ đề điều động Dã Man kình nữa.
Nghỉ ngơi một lúc, Trương Đức Bưu đang muốn lặn vào trong nước tiếp tục tu luyện, đột nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển, sau đó âm thành ‘rầm rầm’ từ phía xa truyền đến hạp cốc.
Thiếu niên vội vàng nhảy lên trên những bờ đá, nhìn về phía xa, không khỏi cả kinh. Chỉ thấy cách hạp cốc khoảng ba bốn dặm, khói bụi mù trời, mấy trăm con Cự Giác tê vung sừng húc lung tung, chạy như điên về phía hạp cốc.
Cự Giác tê có thân hình khổng lồ, nặng mười mấy tấn, lực lớn vô cùng, người Nam Cương đứng trước mặt nó quả thực chỉ giống như một các cọc nhỏ, dẫm xuống một cái là lún vào trong đất.
Loại ma thú này sống thành đàn, da dày thịt thô, trong Lạc Nhật sâm lâm này không có bao nhiêu sinh vật dám trêu chọc bọn chúng, giờ phút này không hiểu tại sao cả đàn lại cuồng loạn, tạo nên một xu thế đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn cản được, thậm chí ngay cả những tảng đá lớn nặng hàng tấn bên bờ sông Tang Kiền cũng bị những con súc sinh này húc bay.
“Cả bầy Cự Giác tê điên cuồng? Thật sự kỳ lạ, chẳng lẽ có con gì trêu chọc chúng nó? Một, hai con Cự Giác tê ta còn đối phó được, nhưng đánh nhau với mấy trăm con Cự Giác tê, đó tuyệt đối là hành vi tự sát!”
Thiếu niên nhảy xuống khỏi mỏm đá, thừa dịp cả đàn Cự Giác tê chưa tới rời khỏi nơi này, đột nhiên, hắn thấy phía trước đàn Cự Giác tê có một thân ảnh mập mạp chạy như điên.
Một con Cự Giác tê đực hùng tráng cúi đầu húc tới, sừng nhọn húc tới vô cùng mạnh mẽ, làm cho tên mập kia kêu lớn ‘oa oa’ văng lên không trung, sau đó ngã xuống mặt đất. Mấy trăm con Cự Giác tê ầm ầm nghiềm qua. Trương Đức Bưu vốn tưởng rằng thằng nhãi này chết chắc rồi, không ngờ, trong nháy mắt lại thấy một thân ảnh mập mạp nhảy tới nhảy lui, tránh né giữa những cái chân to như cây cột, vô cùng linh hoạt.
Tên mập nọ chứng kiến thiếu niên đứng trên mỏm đá, không khỏi vui mừng đến phát khóc, cao giọng hô:
- Man tộc huynh đệ phía trước, xin cứu mạng!
Trương Đức Bưu không nói một lời nào, nhảy xuống dưới nhanh chân bỏ chạy.
Thiếu niên mặc dù kế thừa sự dũng mãnh của Man tộc, nhưng hắn không phải là kẻ ngu, mấy trăm con Cự Giác tê xông tới, đừng nói là cứu người, cho dù là tự bảo vệ mình đã khó khăn rồi, cho dù Nham Thạch Man Chuy tới, cũng chỉ có thể nhìn mà thở dài.
Tên mập nọ ngẩn ngơ, theo kinh nghiệm xưa nay của hắn, chỉ cần hướng người Nam Cương mở miệng cầu cứu, những man tử thuần phác đó sẽ liều mạng tương trợ, vậy mà tên man tử trước mặt lại chạy trốn còn nhanh hơn hắn.
“Chẳng lẽ chiêu này hết xài được rồi?”
Dưới chân tên mập thoáng hiện một đạo bạch quang, tốc độ đột nhiên nhanh gấp đôi, vọt tới bên người Trương Đức Bưu, rút chủy thủ sau lưng đâm tới, nhe răng cười nói:
- Huynh đệ, ngươi chịu ủy khuất một tí nhé, thay ta ngăn cản một chút đi.
Trương Đức Bưu cười lạnh, đầu vai kẽ rung một chút, thiết thương đang đeo sau lưng kẽ di động, chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng, chủy thủ đâm vào trên thân thương, cùng lúc đó, chân trái hắn vô thanh vô tức đá vào đầu gối tên mập.
“Phản ứng của tên man tử này quá nhanh!”
Tên mập nọ lại càng hoảng sợ, vội vàng nhảy tránh ra, sau đó lập tức chạy tới như gió lốc, Trương Đức Bưu rút đoản đao bên hông đó đỡ, hai người một mặt giao thủ, một mặt chạy trối chết, ai cũng muốn để lại vết thương trên người đối phương trước khi đàn tê ngưu chạy tới, để đối phương ở lại phía sau ngăn cản đàn Cự Giác tê.
- Không đánh nữa!
Qua mấy chiêu, tên mập thu chủy thủ lại, cả giận nói:
- Hôm nay thật xui xẻo, gặp phải đàn Cự Giác tê điên cuồng không nói, không ngờ cả nơi ‘khỉ ho cò gáy’ thế này lại gặp phải cao thủ.
Thân thủ tên mập bỗng trở nên linh hoạt không ngờ, chân hắn lại gia tốc một lần nữa, vọt qua phía trước Trương Đức Bưu, quay đầu lại cười ‘khặc, khặc’ quái dị:
- Cao thủ huynh đệ, lão tử vốn là đạo tặc, am hiểu nhất chính là gia tốc trong đoạn ngắn, ta không nhất định phải chạy trốn khỏi đàn Cự Giác tê, chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi là được.
Trương Đức Bưu liền giơ mũi chân, nhẹ nhàng hất một tảng đá bay lên, hòn đá bay ra đánh ngã tên mập, sau đó hắn liền vọt lên phía trước, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng!
Tên mập nọ suýt nữa tức hộc máu, quay đầu nhìn lại liền thấy Cự Giác tê tiến lại gần hơn, vội càng đứng lên, liều mạng chạy như điên, hắn tận lực giữ khoảng cách với Trương Đức Bưu, không có can đảm chạy lên phía trước hắn nữa.
- Ta tên Kidd, vốn là thất cấp dong binh của công hội Đạo Tặc trong thành Philina, là đạo tặc có tốc độ nhanh nhất, mọi người hay gọi ta là Kidd ‘nhanh chân’.
Đôi con ngươi của tên mập xoay chuyển không ngừng, hì hì cười hỏi:
- Cao thủ huynh đệ, ngươi tên gì vậy?
- Đức Bưu Man Chuy.
Trương Đức Bưu nhìn hắn vài lần, chỉ thấy thằng nhãi này bụng bự, béo tốt, không thể tin được hắn lại là kẻ chạy nhanh nhất thành Philina, hơn nữa công phu của tên mập này cũng không tệ, một tay chủy thủ xuất quỷ nhập thần, mới vừa rồi giao thủ, hắn suýt nữa thua trong tay tên mập.
- Tên mập, tại sao ngươi lại trêu chọc đàn Cự Giác tê này?
- Nói ra thật xấu hổ.
Tên mập Kidd khi nhắc đến chuyện này tức giận không thôi, nói:
- Ta chịu ủy thác của bộ lạc Cuồng Lang, bắt Cự Giác tê nhỏ về cho bọn hắn huấn luyện thành thú cưỡi, trước đó ta đều rình ở bên cạnh ổ Cự Giác tê, thừa dịp sáng sớm sẽ động thủ, vận khí tốt thì cũng bắt được một hai con Cự Giác tê nhỏ. Cũng may là vận khí của ta cũng tốt, nhưng ngay lúc ta định ra tay thì không biết từ nơi nào, một con chó đen lớn nhảy ra, ngậm lấy một con Cự Giác tê nhỏ mang đi. Đi thì đi cho rồi, trước khi đi còn quay lại nhìn ta, sủa ‘gâu gâu’ hai tiếng…
“Con chó đen? Chẳng lẽ là…”
Trương Đức Bưu trong lòng bỗng có cảm giác không ổn, chỉ nghe tên mập Kidd tiếp tục nói:
- Mà kỳ quái, ta chưa bao giờ được thấy một con chó đen lớn như vậy, so với Thiết Bối man ngưu không kém bao nhiêu, chạy không một tiếng động, tốc độ lại nhanh vô cùng. Con chó đen kia chạy mất tăm mất tích, bỏ lại ta một mình hứng chịu lửa giận của đàn Cự Giác tê…
Hai người nói chuyện một lúc lâu thì đàn cự tê đã kéo đến gần, cơ hồ có thể nghe được tiếng thở phì phò từ lỗ mũi những con súc sinh này. Tốc độ chạy trốn của Trương Đức Bưu tuy nhanh nhưng còn kém Cự Giác tê vài phần, còn về phần Kidd, hắn giỏi chạy nước rút, không được bền bỉ, chạy lây như vậy liền thở hồng hộc như ống bễ rồi.
Đôi con ngươi gã mập chớp động, đút tay vào trong tay áo, tính toán xem trước khi mình kiệt sức có nên cho Trương Đức Bưu một đòn hiểm hay không.
“Bỏ đi, cho dù làm hắn bị thương ta cũng không thoát được. Ta không trốn được nữa rồi…”
Kidd chán nản, buông tha cho ý nghĩ muốn đánh lén, chỉ thấy man tử bên cạnh hít thở khí vào lồng ngực không khỏi cả kinh.
Hơi của gã thiếu niên này thật dài, hai người chạy về phía trước hơn mấy trăm thước, hắn vẫn còn chưa dừng.
Chỉ thấy lồng ngực hắn căng lên như một trái bóng da, dần dần, cơ bắp nửa người trên của hắn rung động không ngừng, gân xanh cùng mạch máu cũng hiện lên, tim đập thình thịch.
Tân mập không khỏi hoảng sợ:
- Tên này khỏe quá! Nhưng hắn định làm gì?
Đàn tê ngưu đã đến gần không ít, nhất là con Cự Giác tê cầm đầu, trong con ngươi đột nhiên lóe lên hung quang, đột nhiên gia tốc xông về phía trước.
Kidd vội vàng dùng một tia khí lực cuối cùng, chạy nhanh vọt lên trước Trương Đức Bưu. Nhưng hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây, hay chân lúc này giống như dính lại với nhau, nhấc chân gian nan vô cùng.
“Thôi, dù sao ta cũng chạy không thoát rồi, coi như làm chuyện tốt trước khi chết vậy, chỉ hi vọng tên man tử này có thể chạy thoát…” Tên mập dừng chân, nhe nhàng xoay cổ tay, chủy thủ liền xuất hiện trong tay hắn, xoay người đối diện với đàn tê ngưu càng ngày càng tới đần, trong lòng hắn thì thầm mặc niệm: “Cầu Chúa, xin hãy tha thứ cho những tội lỗi trong cuộc đời con…”
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Trương Đức Bưu dừng hít khí vào, đột nhiên hắn xoay người nhảy lên, cầm thiết thương đâm về phía con Cự Giác tê dẫn đầu!
Một âm thanh lớn như tiếng sấm nổ bạo xuất từ trong miệng hắn, tiếng gầm của hắn ảnh hưởng đến tất cả sinh vật trong phạm vi ba dặm xung quanh, trong nháy mắt đại não trống rỗng.
Dã – Man – Kính – A a a!
Theo tiếng thét lớn, một tràng cảnh xuất hiện làm cho người khác phải trố mắt nhìn, thiết thương của Trương Đức Bưu cùng với cái đầu cứng rắn của Cự Giác tê va chạm với nhau.
Đây chỉ là thuần túy cậy mạnh đánh mạnh, lực lượng mà Man tộc luôn kiêu ngạo cùng với lực xung kích cường đại của Cự Giác tê, trần trụi va chạm với nhau!
‘Ầm!’, sau âm thanh nổ mạnh, Kidd giật mình, mở to mồm đến mức cằm có thể rớt xuống đất, chỉ thấy cái đầu khổng lồ của Cự Giác tê bị man tử một thương đập nát, cắm đầu vào trong đất, nhưng lực quán tính chưa hết, con Cự Giác tê nặng mười mấy tấn này văng lên không trung, quay mấy vòng, rớt xuống đất xa hơn chục thước, chiếc sừng lớn cứng rắn vô cùng đã bị gãy, thân thể nằm im không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị gã thiếu niên Man tộc đánh chết!
“Lạy Chúa! Gã thiếu niên Man tộc này là một đầu bạo long đội lốt người hay sao? Đây chính là Cự Giác tê đầu lĩnh mà, dĩ nhiên lại bị hắn đánh chết trong một đòn!”
Tên mập vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Đức ca, Bưu ca, thừa dịp cả đàn tê ngưu đang hôn mê, nhanh đánh thêm vài phát, đánh chết chúng nó đi!
- Đánh thêm vài phát? Muốn thì ngươi đến đánh thử đi!
Trương Đức Bưu hổn hển thở ra vài ngụm khí thô, vứt bỏ thiết thương cong queo trong tay do sử dụng lực lượng quá mạnh mẽ, không hờn không giận nói.
Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy cánh tay phải đau đớn vô cùng, không chỉ cơ bắp đau đớn mà thậm chí trên bộ xương cũng xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Song, điều làm hắn kinh ngạc chính là Dã Man kình trong cơ thể, sau một kích toàn lực vừa rồi đã lớn mạnh hơn vài phần, dĩ nhiên thành công đột phá, trở thành bát cấp Man chiến sĩ!
Nhưng sau khi đột phá, Dã Man kình càng thêm hùng hậu, tâm pháp đấu khí cấp thấp mang theo cảm giác trì trệ ngày càng mãnh liệt, việc vận chuyển Dã Man kình trong thông đạo đấu khí trở nên gian nan.
“Nếu như lần này thành công chạy thoát, ta nhất định phải tìm một bộ đạo dẫn thuật cao cấp.”
Đang suy nghĩ, đột nhiên trong bụi rậm, một con chó lớn bằng man ngưu chui ra, vọt tới bên người Trương Đức Bưu, sủa ‘gâu gâu’ hai tiếng.
Cự khuyển toàn thân một màu đen thuần khiết, không có một sợi lông hỗn tạp, mép giống chó sói, trong mắt hung quang lóe ra, vừa nhìn đã thấy cực kỳ hung ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.