Chương 35: Một đao giết địch.
Thạch Trư
26/03/2013
Trương Đức Bưu vác Bích Tỳ đao, nhảy từ trên lưng thủ sơn khuyển xuống, đi nhanh về phía Sam.
Thái ca hiếu kỳ hỏi:
- A Man, ngươi đi đâu thế?
- Giết người!
Trong tay thiếu niên, Bích Tỳ đao phát ra những tiếng vang nho nhỏ, tinh thần lực dần dần ngưng tụ, thanh đao càng ngày càng nặng, những ký hiệu trên thân đao lần lượt sáng rực lên từng cái một, tựa hồ như đang lưu động không ngừng trên thân đao.
Rốt cục, tinh thần lực của hắn đã ngưng tụ đến cực hạn, đột nhiên trong đầu mà một mảng trống không nhưng rõ ràng, tựa hồ những tiếng chém giết thảm thiết xung quanh đang dần dần cách xa hắn, đao quang kiếm ảnh xuất hiện bên người cũng càng ngày càng chậm.
Dần dần, trong mắt hắn chỉ có một mình Sam, tựa như thế giới xung quanh mình bỗng dưng biến mất, chỉ còn một con đường thẳng tắp, nơi cuối đường chính là địch nhân!
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, một cảnh giới Trương Đức Bưu chưa bao giờ tiếp xúc qua!
Một hộ vệ thương đội Hogan chừng kiến một Ma pháp học đồ khiêng một thanh đao dài hai ba thước xuất hiện giữa chiến trường, không coi ai ra gì tiến lên phía trước không khỏi phẫn nộ hét lên một tiếng, vung kiếm chém xuống đầu hắn.
Một kiếm tưởng chừng như trúng đích vậy mà lại thất bại, Ma pháp học đồ nọ chỉ nhích qua nửa bước, công kích của hắn bị né tránh một cách hời hợt. Hộ vệ nọ vội vàng lên ngựa đuổi theo, vung kiếm định chém lần nữa, bỗng bốn năm thanh kiếm sắc đâm qua, làm trên thân tuấn mã dưới chân hắn nhiều thêm không biết bao nhiêu lỗ thủng.
Tên hộ vệ ngã xuống ngựa, lập tức có một gã sơn tặc nhào tới ôm lấy hắn, dùng sức giữ chặt, mấy gã sơn tặc khác cầm kiếm, đâm loạn xạ vào thân thể đồng bọn mình, nhất thời chết đến mức không thể chết thêm.
Trên chiến trường vô cùng hỗn loạn, không chỉ có hộ vệ thương hội Hogan động thủ với Trương Đức Bưu, ngay cả sơn tặc cũng giết đến đỏ mắt rồi, bất quá, giờ phút này Trương Đức Bưu đang lâm vào một cảnh giới kỳ diệu, trong mắt hắn bây giờ chỉ có một mình thủ lĩnh hộ vệ đoàn – Sam, mỗi khi nguy hiểm cận kề, hắn luôn tránh thoát như chỉ mành treo chuông.
Cũng không có bao nhiêu người chú ý đến hắn, chiến trường chính là chiến trường, chỉ cần vung đao về phía địch nhân, ngươi sẽ chết rất nhanh, chết rất thảm!
Trong vô thức, Bích Tỳ đao trên vai Trương Đức Bưu đã nằm trong tay hắn, Dã Man kình cùng đấu khí đem Bích Tỳ đao cùng thân thể quyện lại thành một khối, giống như một chỉnh thể thống nhất.
Khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, rốt cục đã lên đến đỉnh điểm, bước chân dân dần nhanh hơn, ban đầu như đi bộ bước lớn, lúc sau đã thành chạy nhanh, xu thế như mãnh hổ, nhào thẳng về phía Sam.
Lúc này Kane cùng Sandi đang lâm vào tuyệt cảnh, bị một kiếm của Sam chấn bay, thủ lĩnh hộ vệ đoàn thương hội Hogan cười lớn, chạy nhanh về phía trước, rồi đột nhiên tung người nhảy lên cao, như một con chim lớn trên không trung, đánh về phía nữ tử áo lục.
Hai tay Sam cầm kiếm, giơ qua khỏi đỉnh đầu, đấu khí toàn thân dũng mãnh tiến vào thân kiếm, thanh bảo kiếm nọ chấn động không ngừng, mũi kiếm bắn ra kiếm mang dài ba thước, hàn quang bốn phía.
Một kiếm này chém xuống, hắn tuyệt đối tự tin có thể lấy đầu nàng!
Đột nhiên, Sam cảm giác được sau lưng có một cỗ sát khí đang bao phủ hắn, trong lòng hoảng sợ, vội vàng xoay người giữa không trung, chỉ thấy gã Ma pháp học đồ vừa rồi còn đứng ở ven đường, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, nhảy cao hơn hắn, xu thế mạnh hơn hắn, trường bào ma pháp bị kình phong thổi tốc lên vù vù, giống như chim ưng vồ mồi, đánh về phía hắn.
Trong tay Ma pháp học đồ cầm một thanh trường đao chưa thấy bao giờ, đen thùi một mảnh, đồng dạng cũng giơ cao quá đầu.
- Đây là do ngươi tự tìm đường chết!
Sam giận dữ hét lớn, thế kiếm vừa chuyển, nghênh đón.
Nữ tử áo lục chứng kiến một màn làm cho nàng khó quên cả đời, chỉ thấy trên không trung có hai bóng đen xẹt qua, không có chiêu thức hoa lệ, không có tiếng vang bạo lực, chỉ có một đao, một kiếm, sau đó một đóa hoa máu nóng rực nở ra trên không trung!
Trương Đức Bưu rơi mạnh xuống đất, thân hình không khỏi lảo đảo, hắn ngưng tụ tinh thần lực cùng đấu khí toàn thân, sử dụng vạn cân cự lực Long Mông Bảo Tượng, mới có thể chém ra một đao hoàn mỹ như vậy.
Một đao này, đã đem hảo thủ cảnh giới đấu khí như đao – Sam – chém thành hai mảnh, nhưng sau một đao, tất cả lực lượng trong cơ thể hắn tiêu hao hầu như không còn tí gì, thân thể nhũn như con chi chi.
“Sảng khoái! Tu luyện đao pháp cùng Long Mông Bảo Tượng quyết chính là như thế này, mặc kệ đấu khí đối phương mạnh mẽ đến đâu, chiêu thức có tinh diệu đến đâu, ta chỉ một đao chém xuống, giết chết đối phương giống như chém chuối, thái rau!”
Trương Đức bưu lấy tấm lụa trắng ra, chậm rãi từ tốn lau vết máu, sao đó quấn Bích Tỳ đao lại, vác lên vai như trước, đột nhiên huýt sáo một tiếng, Tiểu Hắc liền chạy tới như bay.
Thiếu niên xoay người nhảy lên lưng thủ sơn khuyển, đang chuẩn bị chạy đi, nữ tử áo lục nọ vội ném cung tên trên lưng xuống, chặn ngang đường thủ sơn khuyển, chân thành nói:
- Toàn thể trên dưới Lục Y tặc tạ ơn các hạ đã giúp đỡ, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
Trong lòng Trương Đức Bưu vừa động, đang định báo tên Bane Claren, đột nhiên nghĩ đến nếu mình nói tên lão Bane ra, đám Lục Y tặc này chẳng phải lại cảm kích lão đầu đến rơi nước mắt sao, hắn lắc đầu nói:
- Chặn đường giết người trong thương đội như vậy không phải danh tiếng hay ho gì, tên ta không cần phải nói ra. Các ngươi nhanh chóng xử lý chỗ này đi, nơi đây cách thành Philina không xa, liên quân phòng ngự thành rất nhanh sẽ nhận được tin tức rồi chạy tới đây. Tiểu Hắc, chúng ta đi!
Thủ sơn khuyển gầm lần một tiếng, nhảy qua khỏi đỉnh đầu nàng, chạy điên cuồng về hướng hạp cốc Trầm Luân. Lục Dực Kim Quang tê ló đầu ra trên bả vai Trương Đức Bưu, le lưỡi về phía nàng kia, lớn giọng kêu:
- Hắn gọi là Đức…
Câu tiếp theo chưa kịp nói gì, tiểu lão hổ đã bị Trương Đức Bưu bịt miệng, kéo về. Lục Dực Kim Quang tê nhảy lên trán Tiểu Hắc, cả giận nói:
- Tại sao ngươi không cho ta nói chuyện? Ngươi còn dám bịt miệng ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta là…
- Ngài là Thái ca, cả Lạc Nhật sâm lâm cùng thành Philina có ai mà không biết ngài là Thái ca hung tàn?
Trương Đức Bưu khen nó một câu, giải thích:
- Đám sơn tặc đó lòng dạ độc ác, chúng ta không thể có quan hệ cùng bọn họ, kiên quyết không quan hệ cùng bọn họ.
Thái ca cũng mặc kệ có quan hệ cùng đám sơn tặc hay không, điều nó ảo não bây giờ là Trương Đức Bưu đã cướp mất vai diễn của nó, khiến nó không biết làm gì. Con cọp lớn bằng con mèo này lại sinh hờn sinh giận trên trán Tiểu Hắc, một lúc sau đột nhiên ngồi dậy, đứng bằng hai chân, ‘xoát’ một tiếng mở ra sáu đôi cánh, Thái ca nhìn cánh của mình ánh mắt lộ ra nét tươi cười, nhe hàm răng bén nhọn, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, nói:
- Ngươi xem, Thái ca ta có được đôi cánh đẹp nhất trên đời…
Trương Đức Bưu còn chưa kịp nói chuyện, một con Liệt Hỏa điểu bay qua đỉnh đầu bọn họ, lông vũ năm màu, đuôi chim dài rực lửa, sáng lạn giống hệt như sao chổi.
Lục Dực Kim Quang tê thẹn quá hóa giận, đột nhiên rít gào một tiếng, uy áp của thập lục cấp Vương cấp ma thú bạo phát, một cỗ ma pháp ba động mãnh liệt dâng lên, mười đạo lôi điện bổ vào ba bốn lần trên người con chim xui xẻo kia, con Liệt Hỏa điểu này từ nay biến mất trên nhân gian.
*****
- Tiểu thư, người vừa rồi là ai vậy?
Kane cùng Sandi đang dìu dỡ lẫn nhau, đi về phía nữ tử áo lục.
- Hắn không nói.
Nữ tử áo lục lắc đầu nói tiếp:
- Bất quá bộ dáng của hắn khẳng định là người trong thành, hơn nữa đã từng va chạm với thương hội Hogan, ra lệnh cho người trong thành âm thầm điều tra xem hắn là ai. Chúng là vốn là sơn tặc, có ân báo ân có thù báo thù, thù của thương hội Hogan sẽ báo, nhưng phần ân đức này cũng nhất định phải hoàn trả lại.
Sandi nhịn đau, cúi người nói:
- Vâng.
Nữ tử áo lục nhìn lại chiến trường vẫn còn người đang chém giết, nâng trường cung trong tay, liên châu tiễn bắn ra giết chết hết những hộ vệ thương hội Hogan còn sót lại, phất tay nói:
- Mang thi thể huynh đệ nhà mình lên xe ngựa, mang theo tất cả hàng hóa đi. Nhanh lên! Nơi này không thể ở lâu, liên quân phòng ngự thành sẽ tới ngay!
Bọn sơn tặc quét dọn chiến trường rất nhanh chóng và sạch sẽ, trên đường chỉ còn lại thi thể hộ vệ đoàn thương hội Hogan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.