Dã Man Vương Tọa

Chương 21: Song Đầu Giao Mãng

Thạch Trư

26/03/2013



Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Đức Bưu dẫn theo đệ tử Ban Kiếm sĩ học viện Tinh Mang, rời khỏi thôn Man Chuy, đi tới núi Noeller. Donaldson bước nhanh đuổi theo hắn, hiếu kỳ nói:

- A Man, ngày hôm qua ngươi cùng Viện trưởng nói gì với nhau thế?

Trương Đức Bưu lắc đầu cười nói:

- Không có gì, Viện trưởng chỉ hỏi ta đường đến núi Noeller, xem thử có gì nguy hiểm gì không.

- Hiệu trưởng thật sự quá quan tâm đến chúng ta rồi! – Donaldson một câu cảm khái, lập tức hào khí sang sảng:

- Chẳng qua, vốn đã là rèn luyện, sao có thể không có một chút nguy hiểm chứ? Chúng ta là kiếm sĩ, phải ở trong chiến đấu mà phát triển!

- Người này, thật đúng là một tên cuồng chiến...

Trương Đức Bưu quay đầu lại liếc mắt nhìn Bane Claren, chỉ thấy lão đầu đang cùng mấy đệ tử đang bàn tán chú ý đến việc rèn luyện trong rừng rậm.

Hôm qua lão đầu cùng hắn đàm phán rất thành công, Trương Đức Bưu hứa hẹn tuyệt đối không đem chuyện đã xảy ra ở eo Tự Lãng truyền ra ngoài, cũng sẽ không để Lục Dực Kim Quang tê quấy rối hành trình rèn luyện, mà Bane Claren cũng ngỏ ý sẽ không giết người diệt khẩu, lấy làm điều kiện trao đổi, lão đầu đồng ý dùng Bích Tỳ Đàm Kim phủ rèn cho hắn thành một món vũ khí.

Trương Đức Bưu đã gặp qua Bích Tỳ Đàm Kim phủ, chính là cây búa lớn như hai tấm ván cửa trong tay Hầu Già La, ánh xanh lấp lánh, toàn thân được chế tạo từ Bích Tỳ Đàm Kim, cực kỳ nặng nề.

Loại kim khí Bích Tỳ Đàm Kim này, hình thành từ tầng dưới cùng ở vực sâu Ma vực trong Bích Tỳ đàm, trân quý vô cùng, trong vực sâu Vương cấp ma thú nhiều như lông trâu, Thánh cấp ma thú cũng không ít, tới tầng dưới cùng, thậm chí cả Tam Đầu Địa Ngục khuyển loại Ma thú cấp Truyền Kỳ này cũng không thiếu.

Cho dù là đạo tặc tài giỏi nhất, cũng không dám nói mình có thể bình an tới Bích Tỳ đàm, lại càng không cần phải nói lấy Bích Tỳ Đàm Kim về, có thể thấy được mức độ khan hiếm của loại kim khí này.

Mấu chốt nhất chính là Bích Tỳ Đàm Kim có có tính dẫn truyền đấu khí rất tốt, có thể làm cho đấu khí không hề gặp trở ngại mà dũng mãnh tiến vào bên trong vũ khí, là thứ vũ khí mà toàn bộ Kiếm đấu sĩ luôn mơ tưởng đến.

Tính truyền dẫn đấu khí giống như kim loại dẫn điện, điện khi truyền trong kim loại ít nhiều đều gặp phải điện trở, trong quá trình truyền dẫn sinh ra hao tổn, đấu khí cũng vậy, cho nên việc sở hữu một vũ khí có tính dẫn truyền đấu khí tốt, đối với người tu luyện đấu khí mà nói cực kỳ quan trọng.

Mà Bích Tỳ Đàm Kim vốn là loại có tính dẫn truyền đấu khí tốt nhất trong tất cả các kim loại, chế tạo ra một thanh vũ khí từ Bích Tỳ Đàm Kim, có thể tự nhiên gia tăng sức mạnh của Kiếm đấu sĩ lên hai thành.

Hai thành mặc dù thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng nếu như nằm trong tay cao thủ như Bane Claren, như vậy liền có vẻ cực kỳ khủng kiếp.

Thực lực mạnh mẽ như Bane Claren, tu vi bản thân muốn lại tiến thêm một bước, cho dù có trải qua ngàn vạn lần khổ luyện cũng chưa chắc làm được, cho nên có thể hiểu tầm quan trọng của Bích Tỳ Đàm Kim đối với hắn, vì vậy không lạ khi hắn bất chấp hết thảy cướp đoạt bảo vật của nhà Già La.



“Bích Tỳ Đàm Kim, không thể tưởng tượng trên đời còn có lại kim loại kỳ quái như vậy, đúng lúc ta đang thiếu một thanh vũ khí tốt nhất.”

Vũ khí Trương Đức Bưu sử dụng chỉ là một thiết thương chế tạo từ thứ kim loại bình thường, đối phó với một ma thú bình thường thì còn có thể, nhưng gặp phải Vương cấp ma thú thì chắc chắn thua thiệt. Ở sông Tang Kiền gặp được con Báo Văn niêm, thiết thương hắn khi đâm rách càng lớn của Vương cấp ma thú liền bị đứt đoạn, bởi vậy một thanh vũ khí hoàn mỹ với hắn mà nói cũng cực kỳ quan trọng.

“Bây giờ sức lực của ta càng lúc càng lớn, mà thiết thương vốn là vũ khí hạng trung, trọng lượng quá nhẹ, sợ rằng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của ta được, nếu dùng Bích Tỳ Đàm Kim chế tạo vũ khí, khẳng định không thể chọn đại thương như trước, chắc hẳn là nên chế tạo một loại binh khí nặng khác. Nên chọn loại binh khí nào cho tốt đây?”

Trương Đức Bưu vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên một con Ma lang vô thanh vô tức từ trong rừng nhào tới, Donaldson thấy thế mừng rỡ, vội vàng rút kiếm, vậy mà không chờ hắn rút trường kiếm ra, đã thấy tiểu hỏa Man tộc bên cạnh theo phản xạ đâm ra một thương, một cỗ nhiệt huyết từ yết hầu Ma lang phun ra, thi thể ngã xuống ven đường.

Donaldson cả giận nói:

- Man Chuy Nhị Thế, ngươi có để yên hay không? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta tới đây rèn luyện, không phải đến du lịch! Một con Ma thú đi ra ngươi liền giết chết một con, đi ra hai con ngươi liền giết chết một cặp, ngươi giết hết đám ma thú này, vậy chúng ta còn có việc gì để làm?

- Xin lỗi, xin lỗi... – Trương Đức Bưu cười khan hai tiếng. Trong rừng lại vừa truyền đếm âm thanh sàn sạt, Trương Đức Bưu theo bản năng đâm tới một thương, lại lấy ra từ trong bụi cỏ một con ma thỏ mắt hồng xui xẻo.

Mặt Donaldson tối sầm lại, nhìn con thỏ trên mũi thương, không nói được lời nào.

Trương Đức Bưu lau mồ hôi lạnh:

- Ha ha, lần sau nhất định sẽ không vậy nữa...

- Tiểu tử này thật sự là chiến sĩ trời sinh... – Ở hàng ngũ phía sau, Bane Claren chú ý tới mọi thứ, khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Đệ tử Tinh viện chúng ta, mặc dù có không ít người thực lực hơn hắn, nhưng tuyệt đối không có ý thức chiến đấu nhạy cảm như vậy! Huống chi tiểu tử này tâm tư lại kín đáo, không để lại một chút sơ hở, thật sự là một nhân tài khó tìm...

Viện trưởng Bane quay đầu lại liếc nhìn một cái, ánh mắt lộ ra một tia vẻ kiêng kỵ. Thân là lục cấp Kiếm đấu sĩ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng có một cỗ sức mạnh cường đại đang âm thầm đi theo bọn họ, không tách không rời.

Cỗ sức mạnh này cực kỳ hung bạo, ma lực dao động đã tràn ngập làm cho người ta ngạt thở, hiển nhiên là một con Vương cấp Ma thú mạnh mẽ.

- Ngày hôm qua đã trao đổi điều kiện với hắn xong xuôi rồi, buổi tối đại hắc cẩu của tiểu tử đã không thấy tăm hơi, hắn vẫn không yên lòng với ta, sai con chó kia đi tìm Lục Dực Kim Quang tê theo sau giám thị chúng ta. Giảo hoạt, thật sự là rất giảo hoạt! Chẳng qua nếu như đổi lại là ta, ta cũng phải làm như vậy. Tiểu tử này, làm cho ta càng ngày càng yêu thích...

Trương Đức Bưu cũng không biết ý nghĩ trong lòng Bane Claren, cho dù biết, hắn cũng nhất định sẽ sai Tiểu Hắc đi tìm Lục Dực Kim Quang tê gầy dựng tình cảm. Dù sao, hắn cùng với Bane Claren cũng chỉ mới quen, lão đầu này tạo cho hắn ấn tượng đầu tiên cực kỳ không tốt, đã đê tiện xấu xa, lại lòng dạ độc ác, trên người dường như không có một điểm tốt.

Người như thế, không thể không đề phòng!



- Mọi người cẩn thận!

Trương Đức Bưu đột nhiên dừng bước lại, cái mũi ngửi ngửi trong không khí dường như có mùi hôi thối, sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhắc nhở:

- Phía trước có một đại gia hỏa, mọi người cẩn thận đề phòng!

- Đề phòng cái rắm!

Donaldson leng keng rút trường kiếm ra, gào thét phóng về phía trước, cất tiếng cười to:

- A Man, lần này ngươi đừng nghĩ muốn một thương đâm chết nó, con Ma thú này là của ta! Ha ha ha!

Chỉ nghe một tiếng nổ, đồng học Donaldson bay ngược về với tốc độ nhanh hơn, ngã sóng xoài trên mặt đất.

Tiếp đó, trong rừng xuất hiện một cái đầu rắn thật lớn, từ trên trời giáng xuống, mở ra một cái miệng máu rộng, hướng hắn cắn tới!

Donaldson kinh sợ muốn chết, cái đầu rắn to lớn suýt cắn trúng ngay tại nơi hắn đứng, đột nhiên chỉ cảm thấy cổ chân phải cứng ngắc, cưỡi mây đạp gió bay lên, thì ra là bị Trương Đức Bưu nắm lấy cổ chân ném ngược về.

Donaldson trong lúc vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu rắn to lớn nện mạnh trên mặt đất, đất đá bay tán loạn, bất ngờ bể ra một cái hố to!

Cự xà đánh một đòn không trúng, chậm rãi ngẩng đầu lên, không ngờ còn cao hơn so với rừng cây, đứng vững trên bầu trời của khu rừng, dùng ánh mắt như đèn lồng nhìn bọn hắn chằm chằm.

Mọi người ban Kiếm sĩ hít một hơi lãnh khí, mấy nữ sinh nhất thời sợ tới mức hét rầm lêm, vào đúng lúc này, lại thấy cây cối trong rừng cây rung lên, một cái đầu rắn thật lớn từ trong rừng cây chậm rãi dâng lên.

Con rắn lớn này, không ngờ lại mọc thêm một cái đầu thứ hai!

Hai cái đầu của con cự xà đột nhiên mở miệng rộng ra, cùng gầm rú kêu lên, cái lưỡi chữ chi dài ba bốn mét trong miệng nó rung lên đến phát ra sóng âm mạnh mẽ, như gợn sóng run run không ngừng!

- Ngang...

- Đây là quái vật gì thế... – Donaldson khẽ rùng mình, run giọng nói.

- Song Đầu Giao Mãng. – Trương Đức Bưu nhìn chằm chằm hai tròng mắt con mãng xà, chậm rãi lui về phía sau bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

- Con này vốn là thập cấp Ma thú, không thể phóng thích ma pháp, nhưng nếu chỉ so sánh sức mạnh, so với Vương cấp Ma thú nó còn nguy hiểm hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Man Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook