Chương 58: BUỔI HỌP ĐẦU TIÊN
Điệp Chi Linh
19/09/2021
Hôm nay là ngày đầu tiên toàn đội tập trung, Phù Âm cũng không muốn sớm như vậy đã trở về trường, ăn xong bữa trưa, cô liền ở lại căn cứ cùng mọi người họp.
Đây cũng là buổi họp chính thức đầu tiên của chiến đội Mục Tiêu từ khi thành lập.
Huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên tổ chức một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là muốn bàn bạc với mọi người kế hoạch tiếp theo.
Tiêu Minh Hiên đã in các bảng thời gian biểu đưa cho mọi người: "Hiện tại là tuần cuối tháng 12, một tháng nữa là tới trận dự tuyển giải mùa xuân, đội ngũ có thể tiến vào trận dự tuyển bắt buộc phải đấu qua bốn trận đấu khu vực lớn, chúng ta chưa từng tham gia bất kỳ giải đấu thứ cấp khu vực nào, vậy nên trận dự tuyển này chúng ta không thể nào kịp đăng ký, giải mùa xuân chúng ta cũng không có cách nào tham gia, hi vọng mọi người trong lòng hiểu điều này."
Điểm này, Thời Việt và Lục Thanh Vũ sớm đã có sự chuẩn bị trong lòng.
Quy tắc tuyển chọn của KPL mỗi năm đều như thế, đội hạng cuối trong tổ nhỏ ở giải đấu thường quy trực tiếp bị giáng cấp, đội đứng áp chót có một đội bảo cấp, một đội giáng cấp, cộng lại thì có ba đội ngũ bị giáng cấp. Mà để bảo đảm được số lượng 12 đội trong liên minh, ba chiến đội còn trống sẽ được chọn ra từ những đội ngũ trong giải thứ cấp, trước khi trận dự tuyển của mỗi mùa giải bắt đầu, các chiến đội sẽ tranh đấu giành lấy chiếc ghế KPL này.
Muốn tham gia trận dự tuyển, cần phải tham gia giải đấu thứ cấp, hơn nữa phải lấy được giải nhất nhì của giải đấu.
Liên đấu thứ cấp KPL bao gồm giải đấu khu vực T-G-A, giải đấu khu vực thành phố KOC, giải đấu khu vực Q thủ QGC, và giải khu weixin WGC. Bốn giải đấu lớn phải đạt được ít nhất hai giải mới có thể tiến vào trận dự tuyển, đây cũng chính là cách duy nhất cho đội ngũ mới tiến vào giải liên đấu KPL.
Chọn giải đấu nào cũng là một nghi vấn cần đặt ra.
Giải đấu khu vực thành phố KOC hình thức quá long trọng, bởi vì trước mắt toàn quốc có hơn mấy mươi thành phó đều tiến vào giải thành phố của vương giả vinh diệu, rất nhiều người chơi trên mạng ở các thành phố hoặc các nhóm bạn học hẹn nhau đi tham gia, số lượng đội ngũ có thể dùng "nhiều như lông bò" hình dung, cũng vì vậy, thực lực đội ngũ tham gia không chính thức, có những tay mơ trình độ cấp đồng tới chơi cho vui, cũng có đại thần đạt tới trình độ quốc phục tới, giải thành phố là nơi ngư long hỗn tạp đặc biệt náo nhiệt.
Nhưng không phải là nơi tiện tham gia, giải đấu thành phố đều là đấu hiện trường, thường tổ chức ở quảng trường trung tâm thành phố, đại thần như Thời Việt hay Lục Thanh Vũ, một khi xuất hiện ở giải đấu thành phố, tuyệt đối sẽ bị vô số quần chúng vây xem.
Tiêu Minh Hiên tạm thời không muốn làm chiến đội Mục Tiêu sớm bị biết đến như vậy,vạn nhất mấy câu lạc bộ lớn biết trong đội có Thời Việt và Lục Thanh Vũ, còn có Diệp Phong streamer nổi tiếng cũng kéo vào đội, vậy khẳng định các vị huấn luyện viên đó chắc chắn sẽ nghiên cứu phong cách thi đấu của chiến đội Mục Tiêu, vẫn là chọn một giải đấu không cần phải lộ mặt, khiêm tốn một chút ra trận mới tốt.
Mọi người đều có tài khoản ở khu weixin, vậy nên ý của Tiêu Minh Hiên chính là, trực tiếp chọn giải đấu khu weixin WGC.
Giải đấu này đội ngũ thực lực tốt vô cùng nhiều, hơn nữa là trận đấu mạng, trước khi đến trận chung kết, tuyển thủ chỉ cần đấu trên mạng là được, người thực không cần đến hiện trường, vậy thì thân phận của Thời Việt, Lục Thanh Vũ với cả Diệp Phong sẽ không bị phát hiện quá sớm.
Đối với ý kiến của huấn luyện viên, mọi người đều rất tán đồng.
Phù Âm hiếu kỳ hỏi một câu: "Nếu là giải đấu WGC, em nhớ là giải đấu hình thức hàng tuần hàng tháng, đúng không? Đấu để loại trừ?"
Tiêu Minh Hiên gật đầu: "Ừ, mỗi lần sẽ chọn ra 96 đội được máy xếp thành ba tổ nhỏ, mỗi tổ có 32 đội, mỗi tuần tiến hành đấu tuần, giai đoạn đấu tuần là hình thức loại trừ từ ba mươi hai thành mười sáu, mười sáu thành tám, tám đội mạnh bắt đầu đấu ba trận hai thắng để loại trừ. Quán quân của trận tuần sẽ trực tiếp vào trận đấu tháng. Quá trình gồm hai tháng, quán quân và á quân của mỗi tháng bốn chiến đội đó sẽ đấu thành hai chiến đội để đấu trận phổ cấp dự tuyển KPL, loại tranh đấu như cũ rất kịch liệt.
Lưu Tư Nguyên suy luận thành: "Cũng có thể nói là, số trận cần đánh không nhiều, giải tuần lấy cái quán quân, giải tháng lấy cái quán quân, trận chung kết lấy thêm cái quán quân nữa, là có thể đúng không?"
Mọi người: "...................."
Tiểu Nguyên em nghĩ thực sự quá tốt đẹp.
Lục Thanh Vũ nhịn cười nói: "Cậu nói còn nhẹ nhàng hơn xắt rau nữa, một đường lấy quán quân liền có thể, người khác nghe thấy khẳng định muốn đánh chết cậu."
Lưu Tư Nguyên đỏ mặt gãi đầu: "Không lẽ không phải sao? Nếu như giải WGC không lấy được giải quán quân, KPL khỏi cần nghĩ nữa nha!"
Lời cậu nói cũng có đạo lý. Trong đội có đại thần như Thời Việt, Lục Thanh Vũ, nếu như đến giải WGC cũng lật thuyền, vậy bọn họ không cần đánh nữa.
Tiêu Minh Hiên thấy mọi người đều không có ý kiến, bèn nói: "Mùa giải WGC tiếp theo còn bốn tháng nữa chính thức bắt đầu, thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều, chơi hết tết này, chúng ta sẽ theo lịch trình tiêu chuẩn của tuyển thủ KPL bắt đầu tiến hành huấn luyện, đến lúc tham gia giải đấu thứ cấp, mọi người đánh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn."
Diệp Phong có chút khổ não nhíu mày: "Vậy mọi người lại lần nữa quay lại chức nghiệp liên minh, há không phải là còn nửa năm nữa a!"
Lục Thanh Vũ nói: "Cậu còn cho rằng thế nào? Tôi với Thời Việt vừa rời câu lạc bộ, muốn nhanh chóng trở lại đánh được trận KPL trừ phi ký với mấy chiến đội đã ở sẵn trong KPL. Nếu là chiến đội mới, phải làm theo quy tắc của ban tổ chức, từ giải đấu thứ cấp bắt đầu đánh lên." Lục Thanh Vũ dám mạo hiểm cùng Thời Việt lập chiến độ, phải đánh mấy tháng giải đấu thứ cấp, hắn cũng cảm thấy bản thân quá dũng cảm rồi.
Tiêu Minh Hiên vỗ nhẹ vai Diệp Phong: "Không cần lo lắng, khoảng thời gian này cậu có thể theo thời gian mà trực tiếp, anh với bên công ty cá voi đã bàn bạc rồi, đợi chiến đội Mục Tiêu tiến vào trận phổ cấp, tất cả các tuyển thủ khác đều sẽ ký với công ty này, cùng nhau phát trực tiếp."
Diệp Phong nói: "Tôi cũng không phải lo lắng điều này."
Phù Âm nhìn ra cách nghĩ của anh, cười như có như không nói: "Em thấy là Diệp Phong muốn ngày mai có thể đi đánh KPL, có chút đợi không kịp nữa rồi."
Diệp Phong tai đỏ lên, đáp: "Em đừng có trực tiếp nói anh như vậy nha, không lẽ em không muốn?"
Phù Âm nghiêm túc nói: "Em cảm thấy vẫn là chậm rãi đi, có gấp cũng không ăn được đậu hủ nóng. Chúng ta vừa họp thành một chiến đội, căn bản vẫn chưa thân quen, phối hợp không đủ ăn ý, trạng thía như vậy nếu như đi đấu KPL cảm giác sẽ thua rất thảm. Anh cũng không muốn vừa bắt đầu trận thường quy đã bị lật thuyền chứ?"
Không ngờ Phù Âm lại lí trí như vậy. Diệp Phong có chút ngại ngùng gãi đầu: "Nói cũng đúng. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta đem tất cả các hệ thống đội hình luyện tốt, đợi tới lúc xuất hiện ở trận đấu KPL, liền có thể cho mấy chiến đội trong liên minh kinh ngạc!"
Lục Thanh Vũ gật đầu đồng ý nói: "Không sai, căn bản chơi tốt mới là mấu chốt."
Thời Việt không thích nói chuyện, nhưng lúc đồng đội bàn luận anh đều lắng nghe, cuối cùng mới tổng kết một câu: "Mọi người không cần gấp gáp, dù sao giải mùa xuân này chúng ta cũng không kịp lên sân, nhưng có thể làm tốt chuẩn bị, một hơi lấy giải quán quân giải mùa thu năm sau."
Không hổ là đội trưởng, vừa lên tiếng là lấy quán quân, so với Lưu Tư Nguyên nghĩ còn đẹp hơn.
Nhưng mà nghe anh nói như vậy, mọi người vẫn là vững tin vô cùng, Tiêu Minh Hiên mỉm cười đưa ta ra: "Mọi người cố lên!"
Mọi người cùng nhau đặt tay trồng lên: "Cố lên!"
***
Sau khi họp xong, Tiêu Minh Hiên gọi riêng Phù Âm sang một bên, đưa cho cô một tờ giấy, trên đó yêu cầu cô cần phải nhanh chóng luyện tốt những tướng này.
Hoa Mộc Lan của cô đã được đồng đội công nhận, nhưng tướng sĩ khác lại không lợi hại như vậy. Thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ biết chơi một tướng là không được, nếu như đối thủ trong trận ban rớt Hoa Mộc Lan, vậy cô không phải là rất ngượng ngùng?
Nhìn thấy những cái tên chi chít trên mặt giáy, Phù Âm nghiêm túc nói: "Không vấn đề, em sẽ tận lực đem tất cả những tướng chiến sĩ luyện quen."
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp: "Hoa Mộc Lan là chiến sĩ có thao tác khó nhất, em có thể đưa nó lên tới trình độ quốc phục, em nghĩ những chiến sĩ khác đối với em mà nói dễ như lật bàn tay. Nhưng mà, Quan Vũ vị tướng này em cần phải luyện tốt một chút, thao tác khó ngang tầm với Hoa Mộc Lân, hơn nữa trong liên đấu cũng thường xuyên xuất hiện."
Phù Âm gật đầu: "Được ạ."
Tiêu Minh Hiên lại đưa cho cô tờ giấy khác: "Đây là những tuyển thủ đường biên có tiếng trong liên minh, trong trận đấu đều tùy thời có thể đổi thành, hơn nữa phụ trợ một khi du tẩu, em một người đơn độc đấu với họ. Giống như Nghị ca của Long Tộc, Cửu Thiên và Cửu Túy hai tuyển thủ đường biên của chiến đội Kinh Cức, Vong Linh của chiến đội LY, đây đều là những tuyển thủ đường biên thực lực mãnh mẽ, đối với phong cách của bọn họ, còn có tướng sở trường, em tốt nhất cũng nên tìm hiểu một chút."
Tiêu Minh Hiên thực sự có trách nhiệm của một huấn luyện viên, lại có thể giúp cô thu thập toàn bộ tư liệu.
Giống như, Cửu Thiên của Kinh Cức là quốc phục Lão Phu Tử, nhất thư Lão Phu Tử chơi đến mượt, mở chiêu chớp nhoáng luôn có thể chuẩn xác bắt được chủ lực của đối phương; ví như Quan Vũ của Nghị ca Long Tộc là ác mộng của những người đứng hàng sau, cưỡi trên ngựa cầm đại đao tàn sát tứ phương, có thể nháy mắt đánh vỡ đội hình của đối thủ; ví như Vong Linh của LY sở trường thừa cơ người không chú ý lén lút trộm tháp, vài lần trong giải liên đấu, song phương đánh đoàn không thể ra được, anh ta dùng Tào Tháo trộm mất căn cứ đối phương....
Phù Âm xem tư liệu của các đại thần, trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt huyết.
Chiến trường sau này, cô cũng muốn đánh ra phong cách của riêng mình, khiến cho tất cả tuyển thủ sau này đều phải nhắc tới Phù Âm của chiến đội Mục Tiêu, không phải chỉ nhớ vì cô là con gái, mà là nhớ cô đã dùng tướng gì, và cách đánh dũng mãnh không sợ chết của cô.
Muốn có được chỗ đứng trong liên minh, thứ Phù Âm phải học còn rất nhiều.
Phù Âm cất kỹ tài liệu mà huấn luyện viên thu thập, nghiêm túc nói: "Minh thần yên tâm, sau khi em thi xong, lập tức tham gia huấn luyện, sẽ không làm gánh nặng cho mọi người!"
Tiêu Minh Hiên đối diện với đôi mắt đầy kiên định của cô, mỉm cười vỗ vai cô: "Anh tin em có thể làm được. Cố lên."
***
Sau khi rời khỏi căn cứ, Thời Việt chủ động lái xe chở cô về trường.
Lúc lái xe Thời Việt chỉ chuyên tâm nhìn đường, Phù Âm cũng không có lên tiếng, mà là cúi đầu xem điện thoại.
Thời Việt vào lúc ngừng xe đợi đèn xanh, nghi hoặc hỏi: "Em đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?"
Phù Âm đáp: "Em đang xem tóm tắt về Quan Vũ."
Thời Việt hiểu ra: "Là sư phụ bảo em luyện Quan Vũ sao?"
Phù Âm gật đầu: "Vâng, còn có Lão Phu Tử, Kai, Na Tra, Dương Tiển, Mộng Kỳ,... dù sao thì tất cả các tướng có thể đánh thượng đơn em đều phải luyện."
Thời Việt đáp: "Hố tướng của tuyển thủ thực sự cần phải sâu một chút, đến lúc đó có thể tùy thời phối hợp đội hình của đội ngũ. Quan Vũ em cần luyện thật tốt, bởi vì trên chiến trận liên minh vị tướng này tựa như được lựa chọn không cấm, năng lực của hắn quá mạnh."
Phù Âm cười nói: "Quan Nhị gia cưỡi trên ngựa tay cầm đại đao thật sự rất uy phong, em cũng rất thích hắn. Huấn luyện viên nói Nghị ca được xem là quốc phục đệ nhất Quan Vũ, em trở về sẽ đi xem video trận đấu của anh ấy, nói không chừng còn học được vài kỹ thuật."
Thời Việt đột nhiên hỏi: "Sau này khi chúng ta quay lại KPL lần nữa, em sẽ phải đối mặt với nhiều chiến sĩ dũng mãnh như Nghị ca, em có sợ không?"
Phù Âm ngớ ra, quả quyết lắc đầu: "Em sao phải sợ?"
Thời Việt quay đầu nhìn cô: "Nếu như lúc đang đấu bị đối phương áp đánh, thậm chí bị đánh vỡ đường, em sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhất là trong trận đấu, lúc đồng đội không ở bên cạnh, vạn nhất em bị chiến sĩ đối phương đơn sát, niềm tin bị đả kích là cực kỳ nghiêm trọng, cái loại cảm giác đó em hiện tại vẫn chưa hiểu được, liên đấu chuyên nghiệp, thực sự tàn khốc so với em tưởng tượng nhiều."
Phù Âm trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Em biết, vậy nên em mới tận lực trở nên mạnh hơn, cố gắng không để cho đối thủ có thể đánh nát mình." Cô quay đầu qua, nghiêm túc nhìn anh, "Một đội ngũ nếu có một điểm yếu rõ ràng, liền rất dễ bị nhắm vào, em không muốn bản thân trở thành điểm yếu của chiến đội Mục Tiêu."
Trong đôi mắt to tròn của cô, tràn đầy kiên định. Cô liền nghiêm túc như vậy nhìn bản thần, Thời Việt có thể nhìn thấy được hình bóng của mình in trong mắt cô.
Trong một khắc thoáng qua đó, tim Thời Việt đập như trống, tâm can cũng theo đó mà động, giống như có thứ gì đó bên trong náo loạn---- hóa ra "tim đập loạn" chính là cảm giác này. Anh trước giờ chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Cô gái trước mắt rất xinh đẹp, đối mắt với cô, trái tim và hơi thở tựa như không còn thuộc về mình.
Trong đầu, chỉ còn lại mỗi hình ảnh đôi mắt sáng rỡ của cô.
Giống như vừa nhìn, liền nhìn thấy được đáy lòng sâu thẫm.
Thời Việt ngơ ngác nhìn Phù Âm, đến khi bên tai truyền đến tiếng còi xe, anh mới hồi thần lại.
Đèn giao thông đã chuyển thành màu xanh, anh vẫn còn dừng đó chưa đi, tài xế phía sau không kiên nhẫn bấm kèn thúc giục, cả con đường đều bị tiếng kèn xe làm phiền, không ít tài xế đang mắng anh, còn có người cho rằng anh vừa mới lấy được bằng lái, là một người mới tập lái xe.
Mặt Thời Việt hơi nóng lên, lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, đạp ga khởi động xe đi tiếp.
Phù Âm cũng không nói gì, tiếp tục xem tóm tắt trong điện thoại.
Thời Việt nhẹ nghiêng đầu liền có thể nhìn được lỗ tai trắng nõn của cô, tai cô mang một đôi bông tai màu xanh lam, là hình sao biển, đơn giản lại đáng yêu. Da cô cũng thật sự trắng, cùng mái tóc đen mun đối trọi cực kỳ rõ ràng.
Thời Việt một đường tâm viên ý mã chở Phù Âm về trường, sau khi tạm biệt mới bình tĩnh mà lái xe về căn cứ, lúc đi bộ bước chân cứ như bước trên mây vậy.
Vừa trở về căn cứ, anh liền lấy điện thoại ra, nghĩ có nên gửi tin nhắn cho cô bé này không, kết qua lại nhận được tin nhắn cô gửi qua: "Anh đã về tới nơi an toàn chưa?"
Cô quả nhiên là đang quan tâm anh?
Khóe miệng Thời Việt nâng lên, đánh chữ đáp: "Yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt."
Phù Âm: "........"
Nam thần anh có biết cái từ "lái xe" này còn có ý khác không? Anh nói như vậy, rất dễ khiến người ta nghĩ tới mấy thứ không trong sáng.
Thời Việt theo sau lại gửi thêm một câu: "Em gần đây phải thi, trước tiên không đụng tới game nữa, đợi sau khi thi xong lại luyện tướng. Thời gian vẫn còn nhiều, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân."
Phù Âm gửi lại icon mặt cười: "Em biết rồi, đội trưởng đại nhân. Em trước tiên sẽ đem toàn bộ khóa học của học kỳ này hoàn thành rồi lại tính tiếp."
Thời Việt nhắc nhở: "Còn có, thủ tục tạm ngừng học sẽ khá phức tạp, cần phải tìm lãnh đạo của khoa để nói chuyện, ký tên các loại, em tốt nhất nên chuẩn bị trước." Anh nói đến đây lại gửi một tệp tin cho Phù Âm, "Đây là đơn xin tạm ngưng học của anh năm đó, còn có quá trình làm thủ tục, em có thể tham khảo một chút, có gì không hiểu lại hỏi anh."
Ba giây sau, anh lại gửi tới một hàng chữ: "Nếu cần anh có thể ra mặt thuyết phục lãnh đạo giúp em, với thân phận đội trưởng của em."
Phù Âm cảm thấy tim ấm áp lên, đáp: "Cảm ơn Việt ca."
Thời Việt hồi lại: "Không cần khách khí với anh."
Phù Âm nhìn anh lại gửi vài đoạn văn bản, trong lòng có chút buồn cười.
Việt thần cao lãnh sao lại nhiều lời như vậy, nếu như để fan anh ấy biết đoạn đối thoại này, khẳng định không dám tin.
"Việt ca, giờ em đi ôn bài, mai còn phải thi." Phù Âm gửi câu này bằng giọng nói, phía sau còn có icon vẫy tay.
Thời Việt ấn vào đoạn âm thnah, nghe được giọng nói của cô vang lên bên tai, trái tim lại lần nữa không thể khống chế nhịp đập.
Đặc biệt là cách gọi "Việt ca" này thực sự rất thuận tai, thanh âm mềm mại, giống như một cái móng mèo chọc vào tim anh.
Không biết vì sao, gần đây cô càng ngày càng đẹp, thanh âm cũng đặc biệt dễ nghe, nghĩ tới vài ngày tới cô bận thi, không thể gặp được cô, trong lòng lại có chút cảm giác trống rỗng không nói nên lời. Nếu không, đợi cô thi xong lại mời cô đi ăn một bước? Nhà hàng tây lần trước rất tốt, anh nhớ cô rất thích bánh ngọt của nhà hàng đó.
Thời Việt trong lòng âm thầm đưa ra chủ ý, hoàn toàn không ý thức được, khoảng cách với lần cá cược giữa Lục Thanh Vũ và anh về việc phát sóng ăn ớt càng ngày càng gần.
~~~~~~(^_^)~~~~~~~
Đây cũng là buổi họp chính thức đầu tiên của chiến đội Mục Tiêu từ khi thành lập.
Huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên tổ chức một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là muốn bàn bạc với mọi người kế hoạch tiếp theo.
Tiêu Minh Hiên đã in các bảng thời gian biểu đưa cho mọi người: "Hiện tại là tuần cuối tháng 12, một tháng nữa là tới trận dự tuyển giải mùa xuân, đội ngũ có thể tiến vào trận dự tuyển bắt buộc phải đấu qua bốn trận đấu khu vực lớn, chúng ta chưa từng tham gia bất kỳ giải đấu thứ cấp khu vực nào, vậy nên trận dự tuyển này chúng ta không thể nào kịp đăng ký, giải mùa xuân chúng ta cũng không có cách nào tham gia, hi vọng mọi người trong lòng hiểu điều này."
Điểm này, Thời Việt và Lục Thanh Vũ sớm đã có sự chuẩn bị trong lòng.
Quy tắc tuyển chọn của KPL mỗi năm đều như thế, đội hạng cuối trong tổ nhỏ ở giải đấu thường quy trực tiếp bị giáng cấp, đội đứng áp chót có một đội bảo cấp, một đội giáng cấp, cộng lại thì có ba đội ngũ bị giáng cấp. Mà để bảo đảm được số lượng 12 đội trong liên minh, ba chiến đội còn trống sẽ được chọn ra từ những đội ngũ trong giải thứ cấp, trước khi trận dự tuyển của mỗi mùa giải bắt đầu, các chiến đội sẽ tranh đấu giành lấy chiếc ghế KPL này.
Muốn tham gia trận dự tuyển, cần phải tham gia giải đấu thứ cấp, hơn nữa phải lấy được giải nhất nhì của giải đấu.
Liên đấu thứ cấp KPL bao gồm giải đấu khu vực T-G-A, giải đấu khu vực thành phố KOC, giải đấu khu vực Q thủ QGC, và giải khu weixin WGC. Bốn giải đấu lớn phải đạt được ít nhất hai giải mới có thể tiến vào trận dự tuyển, đây cũng chính là cách duy nhất cho đội ngũ mới tiến vào giải liên đấu KPL.
Chọn giải đấu nào cũng là một nghi vấn cần đặt ra.
Giải đấu khu vực thành phố KOC hình thức quá long trọng, bởi vì trước mắt toàn quốc có hơn mấy mươi thành phó đều tiến vào giải thành phố của vương giả vinh diệu, rất nhiều người chơi trên mạng ở các thành phố hoặc các nhóm bạn học hẹn nhau đi tham gia, số lượng đội ngũ có thể dùng "nhiều như lông bò" hình dung, cũng vì vậy, thực lực đội ngũ tham gia không chính thức, có những tay mơ trình độ cấp đồng tới chơi cho vui, cũng có đại thần đạt tới trình độ quốc phục tới, giải thành phố là nơi ngư long hỗn tạp đặc biệt náo nhiệt.
Nhưng không phải là nơi tiện tham gia, giải đấu thành phố đều là đấu hiện trường, thường tổ chức ở quảng trường trung tâm thành phố, đại thần như Thời Việt hay Lục Thanh Vũ, một khi xuất hiện ở giải đấu thành phố, tuyệt đối sẽ bị vô số quần chúng vây xem.
Tiêu Minh Hiên tạm thời không muốn làm chiến đội Mục Tiêu sớm bị biết đến như vậy,vạn nhất mấy câu lạc bộ lớn biết trong đội có Thời Việt và Lục Thanh Vũ, còn có Diệp Phong streamer nổi tiếng cũng kéo vào đội, vậy khẳng định các vị huấn luyện viên đó chắc chắn sẽ nghiên cứu phong cách thi đấu của chiến đội Mục Tiêu, vẫn là chọn một giải đấu không cần phải lộ mặt, khiêm tốn một chút ra trận mới tốt.
Mọi người đều có tài khoản ở khu weixin, vậy nên ý của Tiêu Minh Hiên chính là, trực tiếp chọn giải đấu khu weixin WGC.
Giải đấu này đội ngũ thực lực tốt vô cùng nhiều, hơn nữa là trận đấu mạng, trước khi đến trận chung kết, tuyển thủ chỉ cần đấu trên mạng là được, người thực không cần đến hiện trường, vậy thì thân phận của Thời Việt, Lục Thanh Vũ với cả Diệp Phong sẽ không bị phát hiện quá sớm.
Đối với ý kiến của huấn luyện viên, mọi người đều rất tán đồng.
Phù Âm hiếu kỳ hỏi một câu: "Nếu là giải đấu WGC, em nhớ là giải đấu hình thức hàng tuần hàng tháng, đúng không? Đấu để loại trừ?"
Tiêu Minh Hiên gật đầu: "Ừ, mỗi lần sẽ chọn ra 96 đội được máy xếp thành ba tổ nhỏ, mỗi tổ có 32 đội, mỗi tuần tiến hành đấu tuần, giai đoạn đấu tuần là hình thức loại trừ từ ba mươi hai thành mười sáu, mười sáu thành tám, tám đội mạnh bắt đầu đấu ba trận hai thắng để loại trừ. Quán quân của trận tuần sẽ trực tiếp vào trận đấu tháng. Quá trình gồm hai tháng, quán quân và á quân của mỗi tháng bốn chiến đội đó sẽ đấu thành hai chiến đội để đấu trận phổ cấp dự tuyển KPL, loại tranh đấu như cũ rất kịch liệt.
Lưu Tư Nguyên suy luận thành: "Cũng có thể nói là, số trận cần đánh không nhiều, giải tuần lấy cái quán quân, giải tháng lấy cái quán quân, trận chung kết lấy thêm cái quán quân nữa, là có thể đúng không?"
Mọi người: "...................."
Tiểu Nguyên em nghĩ thực sự quá tốt đẹp.
Lục Thanh Vũ nhịn cười nói: "Cậu nói còn nhẹ nhàng hơn xắt rau nữa, một đường lấy quán quân liền có thể, người khác nghe thấy khẳng định muốn đánh chết cậu."
Lưu Tư Nguyên đỏ mặt gãi đầu: "Không lẽ không phải sao? Nếu như giải WGC không lấy được giải quán quân, KPL khỏi cần nghĩ nữa nha!"
Lời cậu nói cũng có đạo lý. Trong đội có đại thần như Thời Việt, Lục Thanh Vũ, nếu như đến giải WGC cũng lật thuyền, vậy bọn họ không cần đánh nữa.
Tiêu Minh Hiên thấy mọi người đều không có ý kiến, bèn nói: "Mùa giải WGC tiếp theo còn bốn tháng nữa chính thức bắt đầu, thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều, chơi hết tết này, chúng ta sẽ theo lịch trình tiêu chuẩn của tuyển thủ KPL bắt đầu tiến hành huấn luyện, đến lúc tham gia giải đấu thứ cấp, mọi người đánh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn."
Diệp Phong có chút khổ não nhíu mày: "Vậy mọi người lại lần nữa quay lại chức nghiệp liên minh, há không phải là còn nửa năm nữa a!"
Lục Thanh Vũ nói: "Cậu còn cho rằng thế nào? Tôi với Thời Việt vừa rời câu lạc bộ, muốn nhanh chóng trở lại đánh được trận KPL trừ phi ký với mấy chiến đội đã ở sẵn trong KPL. Nếu là chiến đội mới, phải làm theo quy tắc của ban tổ chức, từ giải đấu thứ cấp bắt đầu đánh lên." Lục Thanh Vũ dám mạo hiểm cùng Thời Việt lập chiến độ, phải đánh mấy tháng giải đấu thứ cấp, hắn cũng cảm thấy bản thân quá dũng cảm rồi.
Tiêu Minh Hiên vỗ nhẹ vai Diệp Phong: "Không cần lo lắng, khoảng thời gian này cậu có thể theo thời gian mà trực tiếp, anh với bên công ty cá voi đã bàn bạc rồi, đợi chiến đội Mục Tiêu tiến vào trận phổ cấp, tất cả các tuyển thủ khác đều sẽ ký với công ty này, cùng nhau phát trực tiếp."
Diệp Phong nói: "Tôi cũng không phải lo lắng điều này."
Phù Âm nhìn ra cách nghĩ của anh, cười như có như không nói: "Em thấy là Diệp Phong muốn ngày mai có thể đi đánh KPL, có chút đợi không kịp nữa rồi."
Diệp Phong tai đỏ lên, đáp: "Em đừng có trực tiếp nói anh như vậy nha, không lẽ em không muốn?"
Phù Âm nghiêm túc nói: "Em cảm thấy vẫn là chậm rãi đi, có gấp cũng không ăn được đậu hủ nóng. Chúng ta vừa họp thành một chiến đội, căn bản vẫn chưa thân quen, phối hợp không đủ ăn ý, trạng thía như vậy nếu như đi đấu KPL cảm giác sẽ thua rất thảm. Anh cũng không muốn vừa bắt đầu trận thường quy đã bị lật thuyền chứ?"
Không ngờ Phù Âm lại lí trí như vậy. Diệp Phong có chút ngại ngùng gãi đầu: "Nói cũng đúng. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta đem tất cả các hệ thống đội hình luyện tốt, đợi tới lúc xuất hiện ở trận đấu KPL, liền có thể cho mấy chiến đội trong liên minh kinh ngạc!"
Lục Thanh Vũ gật đầu đồng ý nói: "Không sai, căn bản chơi tốt mới là mấu chốt."
Thời Việt không thích nói chuyện, nhưng lúc đồng đội bàn luận anh đều lắng nghe, cuối cùng mới tổng kết một câu: "Mọi người không cần gấp gáp, dù sao giải mùa xuân này chúng ta cũng không kịp lên sân, nhưng có thể làm tốt chuẩn bị, một hơi lấy giải quán quân giải mùa thu năm sau."
Không hổ là đội trưởng, vừa lên tiếng là lấy quán quân, so với Lưu Tư Nguyên nghĩ còn đẹp hơn.
Nhưng mà nghe anh nói như vậy, mọi người vẫn là vững tin vô cùng, Tiêu Minh Hiên mỉm cười đưa ta ra: "Mọi người cố lên!"
Mọi người cùng nhau đặt tay trồng lên: "Cố lên!"
***
Sau khi họp xong, Tiêu Minh Hiên gọi riêng Phù Âm sang một bên, đưa cho cô một tờ giấy, trên đó yêu cầu cô cần phải nhanh chóng luyện tốt những tướng này.
Hoa Mộc Lan của cô đã được đồng đội công nhận, nhưng tướng sĩ khác lại không lợi hại như vậy. Thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ biết chơi một tướng là không được, nếu như đối thủ trong trận ban rớt Hoa Mộc Lan, vậy cô không phải là rất ngượng ngùng?
Nhìn thấy những cái tên chi chít trên mặt giáy, Phù Âm nghiêm túc nói: "Không vấn đề, em sẽ tận lực đem tất cả những tướng chiến sĩ luyện quen."
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp: "Hoa Mộc Lan là chiến sĩ có thao tác khó nhất, em có thể đưa nó lên tới trình độ quốc phục, em nghĩ những chiến sĩ khác đối với em mà nói dễ như lật bàn tay. Nhưng mà, Quan Vũ vị tướng này em cần phải luyện tốt một chút, thao tác khó ngang tầm với Hoa Mộc Lân, hơn nữa trong liên đấu cũng thường xuyên xuất hiện."
Phù Âm gật đầu: "Được ạ."
Tiêu Minh Hiên lại đưa cho cô tờ giấy khác: "Đây là những tuyển thủ đường biên có tiếng trong liên minh, trong trận đấu đều tùy thời có thể đổi thành, hơn nữa phụ trợ một khi du tẩu, em một người đơn độc đấu với họ. Giống như Nghị ca của Long Tộc, Cửu Thiên và Cửu Túy hai tuyển thủ đường biên của chiến đội Kinh Cức, Vong Linh của chiến đội LY, đây đều là những tuyển thủ đường biên thực lực mãnh mẽ, đối với phong cách của bọn họ, còn có tướng sở trường, em tốt nhất cũng nên tìm hiểu một chút."
Tiêu Minh Hiên thực sự có trách nhiệm của một huấn luyện viên, lại có thể giúp cô thu thập toàn bộ tư liệu.
Giống như, Cửu Thiên của Kinh Cức là quốc phục Lão Phu Tử, nhất thư Lão Phu Tử chơi đến mượt, mở chiêu chớp nhoáng luôn có thể chuẩn xác bắt được chủ lực của đối phương; ví như Quan Vũ của Nghị ca Long Tộc là ác mộng của những người đứng hàng sau, cưỡi trên ngựa cầm đại đao tàn sát tứ phương, có thể nháy mắt đánh vỡ đội hình của đối thủ; ví như Vong Linh của LY sở trường thừa cơ người không chú ý lén lút trộm tháp, vài lần trong giải liên đấu, song phương đánh đoàn không thể ra được, anh ta dùng Tào Tháo trộm mất căn cứ đối phương....
Phù Âm xem tư liệu của các đại thần, trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt huyết.
Chiến trường sau này, cô cũng muốn đánh ra phong cách của riêng mình, khiến cho tất cả tuyển thủ sau này đều phải nhắc tới Phù Âm của chiến đội Mục Tiêu, không phải chỉ nhớ vì cô là con gái, mà là nhớ cô đã dùng tướng gì, và cách đánh dũng mãnh không sợ chết của cô.
Muốn có được chỗ đứng trong liên minh, thứ Phù Âm phải học còn rất nhiều.
Phù Âm cất kỹ tài liệu mà huấn luyện viên thu thập, nghiêm túc nói: "Minh thần yên tâm, sau khi em thi xong, lập tức tham gia huấn luyện, sẽ không làm gánh nặng cho mọi người!"
Tiêu Minh Hiên đối diện với đôi mắt đầy kiên định của cô, mỉm cười vỗ vai cô: "Anh tin em có thể làm được. Cố lên."
***
Sau khi rời khỏi căn cứ, Thời Việt chủ động lái xe chở cô về trường.
Lúc lái xe Thời Việt chỉ chuyên tâm nhìn đường, Phù Âm cũng không có lên tiếng, mà là cúi đầu xem điện thoại.
Thời Việt vào lúc ngừng xe đợi đèn xanh, nghi hoặc hỏi: "Em đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?"
Phù Âm đáp: "Em đang xem tóm tắt về Quan Vũ."
Thời Việt hiểu ra: "Là sư phụ bảo em luyện Quan Vũ sao?"
Phù Âm gật đầu: "Vâng, còn có Lão Phu Tử, Kai, Na Tra, Dương Tiển, Mộng Kỳ,... dù sao thì tất cả các tướng có thể đánh thượng đơn em đều phải luyện."
Thời Việt đáp: "Hố tướng của tuyển thủ thực sự cần phải sâu một chút, đến lúc đó có thể tùy thời phối hợp đội hình của đội ngũ. Quan Vũ em cần luyện thật tốt, bởi vì trên chiến trận liên minh vị tướng này tựa như được lựa chọn không cấm, năng lực của hắn quá mạnh."
Phù Âm cười nói: "Quan Nhị gia cưỡi trên ngựa tay cầm đại đao thật sự rất uy phong, em cũng rất thích hắn. Huấn luyện viên nói Nghị ca được xem là quốc phục đệ nhất Quan Vũ, em trở về sẽ đi xem video trận đấu của anh ấy, nói không chừng còn học được vài kỹ thuật."
Thời Việt đột nhiên hỏi: "Sau này khi chúng ta quay lại KPL lần nữa, em sẽ phải đối mặt với nhiều chiến sĩ dũng mãnh như Nghị ca, em có sợ không?"
Phù Âm ngớ ra, quả quyết lắc đầu: "Em sao phải sợ?"
Thời Việt quay đầu nhìn cô: "Nếu như lúc đang đấu bị đối phương áp đánh, thậm chí bị đánh vỡ đường, em sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhất là trong trận đấu, lúc đồng đội không ở bên cạnh, vạn nhất em bị chiến sĩ đối phương đơn sát, niềm tin bị đả kích là cực kỳ nghiêm trọng, cái loại cảm giác đó em hiện tại vẫn chưa hiểu được, liên đấu chuyên nghiệp, thực sự tàn khốc so với em tưởng tượng nhiều."
Phù Âm trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Em biết, vậy nên em mới tận lực trở nên mạnh hơn, cố gắng không để cho đối thủ có thể đánh nát mình." Cô quay đầu qua, nghiêm túc nhìn anh, "Một đội ngũ nếu có một điểm yếu rõ ràng, liền rất dễ bị nhắm vào, em không muốn bản thân trở thành điểm yếu của chiến đội Mục Tiêu."
Trong đôi mắt to tròn của cô, tràn đầy kiên định. Cô liền nghiêm túc như vậy nhìn bản thần, Thời Việt có thể nhìn thấy được hình bóng của mình in trong mắt cô.
Trong một khắc thoáng qua đó, tim Thời Việt đập như trống, tâm can cũng theo đó mà động, giống như có thứ gì đó bên trong náo loạn---- hóa ra "tim đập loạn" chính là cảm giác này. Anh trước giờ chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Cô gái trước mắt rất xinh đẹp, đối mắt với cô, trái tim và hơi thở tựa như không còn thuộc về mình.
Trong đầu, chỉ còn lại mỗi hình ảnh đôi mắt sáng rỡ của cô.
Giống như vừa nhìn, liền nhìn thấy được đáy lòng sâu thẫm.
Thời Việt ngơ ngác nhìn Phù Âm, đến khi bên tai truyền đến tiếng còi xe, anh mới hồi thần lại.
Đèn giao thông đã chuyển thành màu xanh, anh vẫn còn dừng đó chưa đi, tài xế phía sau không kiên nhẫn bấm kèn thúc giục, cả con đường đều bị tiếng kèn xe làm phiền, không ít tài xế đang mắng anh, còn có người cho rằng anh vừa mới lấy được bằng lái, là một người mới tập lái xe.
Mặt Thời Việt hơi nóng lên, lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, đạp ga khởi động xe đi tiếp.
Phù Âm cũng không nói gì, tiếp tục xem tóm tắt trong điện thoại.
Thời Việt nhẹ nghiêng đầu liền có thể nhìn được lỗ tai trắng nõn của cô, tai cô mang một đôi bông tai màu xanh lam, là hình sao biển, đơn giản lại đáng yêu. Da cô cũng thật sự trắng, cùng mái tóc đen mun đối trọi cực kỳ rõ ràng.
Thời Việt một đường tâm viên ý mã chở Phù Âm về trường, sau khi tạm biệt mới bình tĩnh mà lái xe về căn cứ, lúc đi bộ bước chân cứ như bước trên mây vậy.
Vừa trở về căn cứ, anh liền lấy điện thoại ra, nghĩ có nên gửi tin nhắn cho cô bé này không, kết qua lại nhận được tin nhắn cô gửi qua: "Anh đã về tới nơi an toàn chưa?"
Cô quả nhiên là đang quan tâm anh?
Khóe miệng Thời Việt nâng lên, đánh chữ đáp: "Yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt."
Phù Âm: "........"
Nam thần anh có biết cái từ "lái xe" này còn có ý khác không? Anh nói như vậy, rất dễ khiến người ta nghĩ tới mấy thứ không trong sáng.
Thời Việt theo sau lại gửi thêm một câu: "Em gần đây phải thi, trước tiên không đụng tới game nữa, đợi sau khi thi xong lại luyện tướng. Thời gian vẫn còn nhiều, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân."
Phù Âm gửi lại icon mặt cười: "Em biết rồi, đội trưởng đại nhân. Em trước tiên sẽ đem toàn bộ khóa học của học kỳ này hoàn thành rồi lại tính tiếp."
Thời Việt nhắc nhở: "Còn có, thủ tục tạm ngừng học sẽ khá phức tạp, cần phải tìm lãnh đạo của khoa để nói chuyện, ký tên các loại, em tốt nhất nên chuẩn bị trước." Anh nói đến đây lại gửi một tệp tin cho Phù Âm, "Đây là đơn xin tạm ngưng học của anh năm đó, còn có quá trình làm thủ tục, em có thể tham khảo một chút, có gì không hiểu lại hỏi anh."
Ba giây sau, anh lại gửi tới một hàng chữ: "Nếu cần anh có thể ra mặt thuyết phục lãnh đạo giúp em, với thân phận đội trưởng của em."
Phù Âm cảm thấy tim ấm áp lên, đáp: "Cảm ơn Việt ca."
Thời Việt hồi lại: "Không cần khách khí với anh."
Phù Âm nhìn anh lại gửi vài đoạn văn bản, trong lòng có chút buồn cười.
Việt thần cao lãnh sao lại nhiều lời như vậy, nếu như để fan anh ấy biết đoạn đối thoại này, khẳng định không dám tin.
"Việt ca, giờ em đi ôn bài, mai còn phải thi." Phù Âm gửi câu này bằng giọng nói, phía sau còn có icon vẫy tay.
Thời Việt ấn vào đoạn âm thnah, nghe được giọng nói của cô vang lên bên tai, trái tim lại lần nữa không thể khống chế nhịp đập.
Đặc biệt là cách gọi "Việt ca" này thực sự rất thuận tai, thanh âm mềm mại, giống như một cái móng mèo chọc vào tim anh.
Không biết vì sao, gần đây cô càng ngày càng đẹp, thanh âm cũng đặc biệt dễ nghe, nghĩ tới vài ngày tới cô bận thi, không thể gặp được cô, trong lòng lại có chút cảm giác trống rỗng không nói nên lời. Nếu không, đợi cô thi xong lại mời cô đi ăn một bước? Nhà hàng tây lần trước rất tốt, anh nhớ cô rất thích bánh ngọt của nhà hàng đó.
Thời Việt trong lòng âm thầm đưa ra chủ ý, hoàn toàn không ý thức được, khoảng cách với lần cá cược giữa Lục Thanh Vũ và anh về việc phát sóng ăn ớt càng ngày càng gần.
~~~~~~(^_^)~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.