Chương 62: MỘT NGÀY TẬP HUẤN
Điệp Chi Linh
19/09/2021
Hiệu quả vang của tiếng chuông báo thức quả thực kinh người, trong vòng 10 phút, tất cả đội viên của chiến đội Mục Tiêu đã nhanh chóng tập hợp tại phòng huấn luyện.
Lưu Tư Nguyên và Diệp Phong vừa mới rửa mắt, vẫn còn vẻ mơ hồ chưa tỉnh ngủ, Tiêu Minh Hiên đưa cho mỗi người một miếng ô mai, hai người mơ mơ hồ hồ bỏ vào miệng, lập tức bị chua đến mặt biến thành cái bánh bao.
Lục Thanh Vũ ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: "Hai người bây giờ đã tỉnh ngủ chưa?"
Lưu Tư Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, Diệp Phong mặt biến xanh: "Em ghét nhất ô mai đấy huấn luyện viên!"
Tiêu Minh Hiên ôn hòa mỉm cười: "Nếu như vẫn chưa tỉnh, anh có thể cho cậu ăn cả túi." Nói xong còn lắc lư cả túi đầy ô mai.
Diệp Phong lập tức ngồi thẳng dậy, đáp: "Báo cáo huấn luyện viên, đội viên Diệp Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh, xin hãy sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện!"
Thời Nhan ngồi xem một màn này cảm thấy cực kỳ buồn cười, lại phải nhịn xuống, bụm miệng đến mức ho thành tiếng.
Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Nhan Nhan là tới tham quan sao? Em đợi một chút nha, anh sắp xếp xong bên này rồi dẫn em đi một vòng căn cứ."
Thời Nhan lập tức đáp: "Được ạ Minh thần, anh cứ bận việc trước đi ạ!"
Tiêu Minh Hiên cho đội ngũ năm người cùng đăng nhập vào game, rồi nói tiếp: "Từ giờ tới bữa trưa còn một tiếng nữa, Tiểu Âm và A Việt hai người một đội, ba người còn lại một đội, tùy tiện luyện tướng, yêu cầu của anh là bắt buộc thắng, cũng chính là không cần biết mấy đứa chọn ra tướng gì, đều phải thắng. Ai thua phải ở trong nhóm phát lì xì."
Diệp Phong nhịn không được hỏi: "Nếu như tụi em đều thắng, huấn luyện viên có phát lì xì không?"
Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Cậu nói xem?"
Diệp Phong lập tức đổi giọng: "Đương nhiên không cần, anh là huấn luyện viên mà, hahaha, tụi em sẽ thắng, chứng minh là huấn luyện viên dạy dỗ tốt!"
Tiêu Minh Hiên cho hắn một ánh mắt "Cậu rất thức thời", cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Hiện tại là mười một giờ mười phút, luyện tới mười hai giờ rưỡi, đúng giờ có mặt ở nhà ăn ăn trưa."
Mọi người lập tức đáp: "Đã rõ!"
Tiêu Minh Hiên đi ra khỏi phòng huấn luyện, mọi người bắt đầu luyện tập thường ngày.
Phù Âm và Thời Việt được xếp vào một tổ, hơn nữa còn đi phòng họp kế bên luyện, tránh cho hai đội luyện quá ồn ảnh hưởng đôi bên. Tiêu Minh Hiên muốn tạo cho đồ đệ một chút cơ hội. Hơn nữa, căn bản của Phù Âm là yếu nhất trong năm người, cũng cần có Thời Việt ở bên cạnh giúp đỡ.
Bởi vì tài khoản của năm người đều là vinh diệu trên ba mươi sao, tổ đội hai, ba đều rất khó tìm được đối thủ. Cuối cùng streamer Diệp Phong thần thông quảng đại tìm ra vài cái tài khoản tinh diệu, vương giả, phân cho đồng đội tùy tiện chơi. Phù Âm lấy tài khoản chí tôn vinh diệu I, Thời Việt lấy vương giả tối cường, hai người không đến mười giây đã tìm ra được đối thủ.
Sau khi tiến vào trận đấu, Thời Việt ở số 1 giúp Phù Âm giành Quan Vũ, anh tự mình chọn chiến sĩ jungler Dương Tiễn.
Cách chọn của mấy người đồng đội có chút mơ hồ, số 3 và 4 đều chọn pháp sư, kết quả đội hình cuối cùng chính là Quan Vũ, Lão Phu Tử, Dương Tiễn, lại thêm Điêu Thuyền và Biên Trừng--- vừa rồi dưới tình huống số 4 nhắc nhở "Tôi đi đường giữa", số 3 vẫn chọn Điêu Thuyền, số 4 chắc rằng không phục, trực tiếp chọn khóa luôn Biên Trừng. Số 3 cũng không phục, cũng khóa luôn Điêu Thuỳen. Đây hiển nhiên là xảy ra vấn đề.
Có vài người chơi liên tiếp thua vài trận thì có cái loại nổi điên này, hai người này xem ra là chơi mấy trận rank bị thua nên không vui, lúc này đang phát hỏa.
Phù Âm nhìn tới đây bèn nói: "Hai pháp sư, Biên Trừng đi đường dưới chơi pháp sư?"
Biên Trừng đáp: "Tôi đi đường giữa."
Phù Âm hết cách, chỉ có thể nói: "Vậy tôi chơi phụ trợ cho."
Thời Việt bình thản đáp: "Mặc kệ bọn họ, Quan Vũ du tẩu, em biết chơi chứ?"
Phù Âm mỉm cười: "Đương nhiên biết."
Cô khoảng thời gian trước đó chuyên môn luyện Quan Vũ, đa phần Quan Vũ đều đánh đường trên nhưng cô cũng thử qua rất nhiều cách đánh chi viện phụ trợ, còn có học tập với Lưu Tư Nguyên nữa--- Quan Vũ lúc chơi phụ trợ da đặc biệt dày, công dụng mấu chốt chính là chạy chi viện khắp ba đường, và làm phiền thu hoạch của địch thủ.
Trận đấu vừa bắt đầu, Phù Âm liền cùng Thời Việt đi tới khu rừng đường dưới, lúc đối phương đánh đánh lam được một lúc, Quan Vũ đột nhiên cưỡi ngựa xông tới, tay cầm đại đao chém xuống, đẩy jungler và phụ trợ của đối phương đi, Thời Việt nhanh tay nhanh mắt lấy hết buff, sau đó đưa tín hiệu: "Bắt đầu rút lui!"
Hai người nhặt được tiện nghi xong liền chạy mất hút.
Jungler Triệu Vân tức đến thổ huyết, lập tức phát tín hiệu gọi đồng đội tới phản lam, kết quả, Thời Việt và Phù Âm đi tới khu rừng đối phương phản lam, lập tức chạy về khu nhà mình, hai người đối diện với đám người phản lam, Quan Vũ một đao đánh tàn xạ thủ, Dương Tiễn theo sau xuất đầu, thuận lợi lấy được first blood.
Thời Việt khen: "Rất tốt."
Đường giữa, pháp sư Biên Trừng lượng máu thất thế, bình thường mà nói, Biên Trừng ở đường giữa đánh bất kỳ pháp sư nào cũng không bị thất thế, nhưng Biên Trừng phe mình hiển nhiên là một người không biết chơi, bản thân nước đi không chú ý đến lùm cỏ, kết quả bị Angela trong lùm cỏ dùng liên chiêu kỹ năng 1 2 trực tiếp đánh cho mất máu.
Phù Âm bắt chuẩn thời cơ, từ trong lùm cỏ mặt bên nhào qua, cưỡi trên ngựa dũng mãnh đẩy Angela đến dưới tháp!
Đánh pháp sư phải nhìn ra mấu chốt chính là thời gian làm lạnh của kỹ năng, pháp sư không có kỹ năng chính là một tiểu binh, đặc biệt là những pháp sư chuyên như Angela, Đát Kỷ, sau khi phóng ra một loạt kỹ năng, không có xuất đầu đánh tiếp, lúc này đặc biệt dễ gϊếŧ. Nhưng nếu như đợi kỹ năng của pháp sư nguội rồi lại tấn công, thì sẽ bị dạy như thế nào để làm người.
Phù Âm hiện tại đối với tất cả các kỹ năng của tất cả con tướng đều có thể đọc ra rành mạch, thậm chí đối với thời gian làm nguội của Angela cấp ba là bao nhiêu giây cũng biết.
Quan Vũ bá khí đẩy Angela tới phía dưới tháp mình, bị đẩy đến dưới tháp phòng ngự mà không có binh tuyến, vừa vào phạm vi phòng ngự Angela tự nhiên bị tháp công kích. Sau khi bị tháp đánh hai chiêu, Angela nháy mắt thiếu máu, quyết đoán xoay người tháo chạy.
Nhưng Phù Âm không bỏ qua cho cô ta, Quan Vũ cưỡi ngựa so với cô ta chạy nhanh hơn, trước khi cô ta chạy về phạm vi phòng vệ của tháp phòng ngự của mình, Quan Vũ đã nhanh hơn một bước kéo lại, hơn nữa còn đánh choáng cô ta.
Vào lúc này chỉ cần Biên Trừng đứng ra thu hoạch, Angela chết là cái chắc.
Tuy nhiên, Biên Trừng phe mình ý thức không bằng, hắn cho rằng Quan Vũ tới cứu mình, vậy nên lúc Quan Vũ đẩy Angela vào tháp hắn đã quay đầu chạy về căn cứ.
Hắn lại có thể trong thời khắc mấu chốt một đường chạy về nhà???
Phù Âm rất muốn phun một ngụm máu, này nếu đổi thành Biên Trừng của Lục Thanh Vũ, cho dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ chạy ra thu hoạch.
Kết quả, Biên Trừng không chịu xuất đầu, Angela trực tiếp chớp nhoáng chạy về dưới tháp phòng ngự.
Phù Âm vừa rồi mới giao chiến ở khu rừng, Quan Vũ hiện tại có lượng máu không nhiều. Angela lúc này lượng máu cũng đã rất yếu trốn sau tháp, Phù Âm nếu như áp tháp cường sát, vậy chỉ có thể hai bên cùng thiệt hại, gϊếŧ được Angela mà bản thân cũng bị tháp phòng ngự đánh chết.
Thực sự đáng tiếc, Biên Trừng nếu như có chút ý thức xuất đầu, Angela chết là cái chắc.
Vào lúc Phù Âm suy xét có nên rút lui, bên tai truyền tới âm nhắc nhở "Bắt đầu tiến công".
Cô nhìn bản đồ nhỏ, phát hiện Thời Việt đánh xong tiểu quái chạy qua đường giữa giúp.
Phù Âm biết ý, lập tức chạy qua lại lùm cỏ kích phát năng lượng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trạng thái bộc phát của Quan Vũ.
Dương Tiễn nhanh chóng chủ động đến phạm vi của tháp phòng ngự, Quan Vũ dưới trạng thái bộc phát một đường kéo Angela chuẩn bị hồi thành trước mặt, một đao gϊếŧ chết Angela, từ bên cạnh chạy ra.
Dương Tiễn bị tháp đánh hai cái, thấy Phù Âm thuận lợi chạy khỏi phạm vi tháp phòng ngự, lúc này mới rút lui.
Dưới tình huống có Dương Tiễn giúp chắn tháp, Quan Vũ thuận lợi áp tháp cường sát trung đơn đối thủ, hơn nữa an toàn thoát ra.
Trong lòng Phù Âm có chút kích động, không nhịn được nói: "Vẫn là phải dựa vào Việt ca!"
Thời Việt bình thản đáp: "Lần sau gặp phiền phức, nhớ gọi anh, đừng có một mình ăn khổ."
Phù Âm trong lòng nháy mắt ấm áp, dùng lực gật đầu: "Dạ!"
Biên Trừng sau khi về thành, Quan Vũ thuận đường quét một nhóm binh, về nhà hồi máu, sau đó lại tới đường trên giúp đỡ.
Điêu Thuyền ở đường trên thực sự hố, trực tiếp bị phụ trợ và xạ thủ đối phương liên thủ cường sát, Quan Vũ chỉ có thể giúp hộ tháp một chút, lại quét một tốp binh.
Kết quả chính là, Quan Vũ đầu trận mua được trang bị "Thạch bảo học thức" căn bản không cách nào dùng tới.
Thạch bảo học thức ---- Nếu như kinh tế hoặc kinh nghiệm của bản thân là thấp nhất he mình, mỗi ba giây sẽ nhận được thêm năm điểm kinh tế hoặc kinh nghiệm!
Đây chính là trang bị ra trận của tất cả các tướng phụ trợ, bởi vì nếu đánh phụ trợ thì không thể cướp kinh nghiệm của đồng đội, vậy chính là kinh nghiệm và kinh tế của phụ trợ chắc chắn là thấp nhất đội, "Thạch bảo học thức" là một loại trang bị tốt có thể bổ sung kinh nghiệm, kinh tế cho tướng thấp nhất làm thành thu nhập, cho tướng phụ trợ có khả năng phát huy.
Nhưng Biên Trừng và Điêu Thuyền phe mình quá hố, kinh tế lại có thể so với phụ trợ Quan Vũ còn kém hơn, Phù Âm mua trang bị này có thể nói là không dùng đến.
Cô phát hiện điểm này, dứt khoát đem bán cái thạch bảo học thức đi, lấy tiền mua đôi giày kháng áp.
Thời Việt nói: "Hai pháp sư quá hố, em đừng nhường kinh tế, chủ động cướp đi, làm chiến sĩ đánh."
Phù Âm gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, dựa vào dân mạng không có ý thức không bằng tự dựa vào chính mình, dù sao hiện tại cô và Việt ca đang tổ đội, lại không phải là chiến đội chơi cùng.
Nếu như là lúc chơi năm người nếu như Lục Thanh Vũ và Diệp Phong dám hố như vậy, Thời Việt tuyệt đối sẽ lên tiếng mắng người.
Vẫn là đồng đội tốt.
Mở trận hai người giành vị trí pháp sư bắt đầu trận đấu đã tặng đầu, Phù Âm cũng lười nói bọn họ, thao tác Quan Vũ nhanh chóng quét binh du tẩu.
Cách đánh của thượng đơn Quan Vũ là như vậy, cô dùng đến thuận tay, một đao quét ngang cả tốp binh, sau đó có thể nhanh chóng đi khắp nơi chi viện. Biên Trừng đường giữa không thể dựa vào, chi viện cũng không thành việc, đường dưới quá xa lãng phí thời gian, cuối cùng là cô chọn đi khu rừng của đối phương làm phiền jungler Triệu Vân.
Cô tựa như biến thành đôi mắt cho Thời Việt, cô đi tới đâu, Thời Việt có thể nắm bắt được tình hình của khu rừng đối phương và vị trí của jungler.
Nhìn thấy ở khu rừng đường trên chuẩn bị đối đầu với jungler, Thời Việt lập tức ở khu rừng đường dưới phản dã.
Triệu Vân phiền đến chết với Quan Vũ, cười ngựa lại đuổi không kịp, không đuổi sao, hắn lại quay đầu làm phiền, thực sự hận không thể chặt đứt móng ngựa của hắn!
Phù Âm và Thời Việt liên thủ xâm nhập, kết quả chính là trang bị của jungler Triệu Vân thua kém rất nhiều so với Dương Tiễn nhà mình.
Phù Âm dùng Quan Vũ mỗi lần đánh đoàn đều từ mặt bên tham chiến, một đao đánh tàn xạ thủ, Thời Việt theo sau ra thu hoạch, trực tiếp gϊếŧ chết trọng tâm đối phương.
Tác dụng đánh đoàn của Quan Vũ được Phù Âm phát huy đến cực điểm, ở trong đoàn chiến hoành hành ngang dọc, Angela đối phương cũng bị hắn đạp tới sinh ra ám ảnh tâm lý, nhìn thấy Quan Vũ cưỡi ngựa xông tới, trực tiếp dùng chớp nhoáng tháo chạy. Đáng tiếc là chớp nhoáng cũng chạy không được, Quan Vũ bộc sau lại kéo cô ta vào trong đám người, bị Dương Tiễn một chiêu gϊếŧ chết.
Trận đấu tới phút thứ mười lăm đẩy tới cao địa, đồng đội lần lượt đánh chữ: "Cảm ơn đại thần mang nằm!" "Quan Vũ quá kinh!" "Dương Tiễn thực trâu!"
Phù Âm nhìn những dòng chữ này, khóe miệng không khỏi cong lên.
Trước đây, cô là một người mơ mơ hồ hồ không biết chơi như thế nầo, chỉ có thể đợi đại thần mang nằm.
Nhưng hiện tại, cô lại chủ động dẫn đồng đội nằm thắng.
Đây là sự tiến bộ vô cùng lớn.
Thời Việt ngẩng đầu nhìn vẻ tươi cười của cô, bèn thấp giọng cỗ vũ: "Quan Vũ của em luyện không tệ."
Phù Âm nghiêm túc dáp: "So với tuyển thủ tuyến một vẫn còn kém rất nhiều, lần sau đấu năm người em thử dùng Quan Vũ xem, đánh đoàn đánh bọc sau vẫn chưa quá quen."
Thời Việt gật đầu: "Được, lần sau anh sẽ nói với sư phụ. Gần nhất lúc đấu năm, em tận lực đổi nhiều tướng vào, dùng các loại tướng khác nhau pối hợp với hệ thống chiến thuật của đội ngũ."
Phù Âm mỉm cười đáp: "Em cũng nghĩ như vậy."
Trong phòng họp rất yên tĩnh, hai người nói về tướng, về chiến thuật, không khí cũng xem như ấm áp hài hòa.
***
Phù Âm và Thời Việt nghiêm túc nói chuyện, mà phòng huấn luyện bên kia, nhóm người Lục Thanh Vũ lại là một hình ảnh khác-----
Diệp Phong: "Má má má tớ bị vây công rồi, phụ trợ nhanh lại cứu nha!"
Lưu Tư Nguyên đáp: "Em cũng bị vây công rồi!"
Lục Thanh Vũ: "Tớ lại giúp cậu..... thôi không đi nữa, hai người tự cầu nhiều phúc đi."
----- Xạ thủ bị kích sát, phụ trợ bị kích sát.
Diệp Phong: "Mẹ nó, Lão Phu Tử có chút dũng mãnh, mỗi lần mở tuyệt chiêu đều bắt trúng tớ! ID của hắn gọi là rượu chín tháng chín .... cmn sẽ không phải là Cửu Túy chứ?!"
Lưu Tư Nguyên lập tức lên tinh thần: "Em cảm thấy jungler đối diện cũng đặc biệt dũng mạnh, Qủy quỷ sùng sùng, cái tên này sẽ không phải là Lão Qủy chứ?"
Lục Thanh Vũ mỉm cười: "Trung đơn Sương Mạn Thiên, chắc là bạn học Sương Hoa của chiến đội Kinh Cức rồi."
Diệp Phong bắt đầu lầm bầm oán thán: "Mới sáng sớm, sao lại đụng phải chiến đội Kinh Cức chứ, cứ như gặp phải quỷ ấy! Còn là loại thích trộm nhà người khác như Lão Qủy!"
Lưu Tư Nguyên: "Thực sự là chiến đội Kinh Cức sao? Là chiến mã lấy được giải quán quân mùa trước sao...."
Lục Thanh Vũ đáp: "Bình tĩnh, cẩn thận lùm cỏ."
Kết quả lời vừa dứt chính là,f Diệp Phong bị A Kha trốn trong cỏ nhào ra gϊếŧ chết.
Diệp Phong trực tiếp đánh chữ trên bảng công khai: "Qủy thần, Qủy baba, tôi là fan của cậu, có thể đừng gϊếŧ tôi như vậy không?"
Lục Thanh Vũ bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu có thể có chút tiết tháo không?"
Diệp Phong khổ não đáp: "Tớ không muốn thua rồi phát lì xì đâu."
Kết quả là Lão Qủy đối phương không có để ý tới hắn, lại ngồi xổm trong lùm cỏ gϊếŧ hắn hai lần.
Diệp Phong bị gϊếŧ đến mức sinh ra ám ảnh tâm ly, Lưu Tư Nguyên cũng lần đầu ý thức được, thế nào gọi là lực áp chế đáng sợ của jungler nhất lưu.
Trương Phi của cậu căn bản không thể bảo vệ được xạ thủ.
Jungler đối phương có khả năng di chuyển quá đáng sợ, cách đi linh hoạt như rắn, dưới chân cứ như cưỡi mây đạp gió, khi Lưu Tư Nguyên còn chưa kịp hồi thần, Diệp Phong đã bị bộc sau đánh chết.
Thực không hổ là đội trưởng Kinh Cức Lão Qủy khiến cho vô số người trong liên minh sợ hãi!
Không có Việt thần lên trận, ba người ngoài ý muốn đụng phải ba vị đại thần của chiến đội quán quân, khu rừng trực tiếp bị Lão Qủy đóng chiếm, cho dù đường giữa của Lục Thanh Vũ trong bị ăn thiệt, nhưng jungler phe mình cũng bị đối phương dạy làm người lại, chính là mất đi khu rừng, kinh tế như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn vượt qua sự khống chế.
Cuối cùng đoàn chiến bị đánh úp.
---- Thất bại.
Nhìn màn hình xuất hiện hai chữ, Diệp Phong lập tức thoát ra khỏi phòng nói: "Chúng ta giả vờ như trận này không tồn tại, không cần báo cáo cho huấn luyện viên!"
Lưu Tư Nguyên cũng dùng lực gật đầu: "Được được, chúng ta không hề gặp Lão Qủy, cũng không hề thua."
Lục Thanh Vũ lại trực tiếp vào trong chiến đội Mục Tiêu phát bao lì xì 200 tệ, nói: "Thua một trận 200 tệ lì xì."
Diệp Phong oán giận: "Vũ thần cậu phản bội!"
Lục Thanh Vũ nhẹ nâng mày, nói: "Tự làm tự chịu, hiểu không? Cậu cho là Minh thần không biết kiểm tra chiến tích? Còn giả vờ trận này không tồn tại?"
Diệp Phong lập tức biết điều, ôm đầu đi đến nhóm chiến đội Mục Tiêu phát lì xì: "Thua rồi T_T"
Lưu Tư Nguyên nhỏ tuổi nhất, thấy hai vị đại thần làm vậy, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gửi lì xì.
Phù Âm và Thời Việt vừa đánh xong một trận, nhìn thấy trong nhóm xuất hiện nhiều bao lì xì như vậy, tự nhiên không khách khí giành lấy.
Hôm nay vận khí không tệ, Phù Âm lần lượt lấy được 88 tệ, 108 tệ và 98 tệ.
Nếu như ngày nào cũng có lì xì như vậy, cô mỗi tháng đều có thể tiết kiệm được không ít tiền nha!
Nhưng mà, cô phải bảo đảm trong lúc cùng Việt ca tổ đội không bị thua, nếu không cô sẽ phải là người đi phát lì xì.
Là một đồng đội, Phù Âm vẫn quan tâm hỏi thăm một chút tình huống: "Ba người sao lại có thể thua? Đụng phải đại thần sao?"
Thời Việt cũng rất nghi hoặc, nói cho cùng Lục Thanh Vũ có năng lực chỉ huy xuất sắc, Diệp Phong là người có thực lực rất mạnh, Lưu Tư Nguyên tuy rằng là người mới, nhưng ý thực cực mạnh, lại đặc biệt nghe lời. Sao có thể thua được?
Lục Thanh Vũ đánh chữ giải thích: "Gặp phải chiến đội Kinh Cức."
Thời Việt dùng phụ trợ xem chiến tích của bọn họ, rất nhanh hiểu ra: "Lão Qủy, Cửu Túy và Sương Hoa? Ba người họ cũng tổ đội?"
Lục Thanh Vũ trực tiếp gửi giọng nói: "Lão Qủy ở khu rừng đánh áp chế, khu rừng tụi tớ cũng bị xâm chiếm toàn bộ, người chơi jungler cũng bị đánh vỡ tâm lý, Phong Tử bị cậu ta gϊếŧ ba lần, kinh tế căn bản vực dậy không được, lại thêm vấn đề đội hình, đoàn chiến hậu kỳ không cách nào đánh."
Thời Việt cũng đã hiểu rõ tình hình, đáp: "Thua bọn họ cũng là điều tự nhiên."
Mấu chốt thua của trận này là khu rừng, khu rừng do Lão Qủy đánh áp chế không hề thua Thời Việt, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, cậu ta bắt người đặc biệt lợi hại, nhưng người khác muốn bắt được cậu ta thì lại khó hơn lên trời. Trận chung kết mùa giải trước, Long Tộc vs Kinh Cức là một trận lật ngược bàn, bởi vì Lão Qủy ở trong lùm cỏ bắt được pháp sư đối phương, đoàn chiến 5 đánh 4, một trận thua mất cao địa.
Tiêu Minh Hiên lúc này đang dắt Thời Nhan đi tham quan căn cứ, nhìn thấy bao lì xì cùng với nội dung nói chuyện, bèn đáp: "Người ta là đội quán quân, vừa mới lấy được giải quán quân cách đây không lâu đã bắt đầu luyện tập, mấy cậu nên nắm bắt tốt nha." Anh lại thuận tiện cướp lì xì, sau đó cười hì hì nói: "Thua một trận phát 200, nếu trận kế tiếp lại thua, lì xì gấp đôi, 400 nhé."
Diệp Phong: "............"
Lục Thanh Vũ: "..............."
Lưu Tư Nguyên: "....................."
Huấn luyện viên, anh sẽ không phải muốn cướp lì xì để làm giàu chứ?
~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~
Lưu Tư Nguyên và Diệp Phong vừa mới rửa mắt, vẫn còn vẻ mơ hồ chưa tỉnh ngủ, Tiêu Minh Hiên đưa cho mỗi người một miếng ô mai, hai người mơ mơ hồ hồ bỏ vào miệng, lập tức bị chua đến mặt biến thành cái bánh bao.
Lục Thanh Vũ ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: "Hai người bây giờ đã tỉnh ngủ chưa?"
Lưu Tư Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, Diệp Phong mặt biến xanh: "Em ghét nhất ô mai đấy huấn luyện viên!"
Tiêu Minh Hiên ôn hòa mỉm cười: "Nếu như vẫn chưa tỉnh, anh có thể cho cậu ăn cả túi." Nói xong còn lắc lư cả túi đầy ô mai.
Diệp Phong lập tức ngồi thẳng dậy, đáp: "Báo cáo huấn luyện viên, đội viên Diệp Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh, xin hãy sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện!"
Thời Nhan ngồi xem một màn này cảm thấy cực kỳ buồn cười, lại phải nhịn xuống, bụm miệng đến mức ho thành tiếng.
Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Nhan Nhan là tới tham quan sao? Em đợi một chút nha, anh sắp xếp xong bên này rồi dẫn em đi một vòng căn cứ."
Thời Nhan lập tức đáp: "Được ạ Minh thần, anh cứ bận việc trước đi ạ!"
Tiêu Minh Hiên cho đội ngũ năm người cùng đăng nhập vào game, rồi nói tiếp: "Từ giờ tới bữa trưa còn một tiếng nữa, Tiểu Âm và A Việt hai người một đội, ba người còn lại một đội, tùy tiện luyện tướng, yêu cầu của anh là bắt buộc thắng, cũng chính là không cần biết mấy đứa chọn ra tướng gì, đều phải thắng. Ai thua phải ở trong nhóm phát lì xì."
Diệp Phong nhịn không được hỏi: "Nếu như tụi em đều thắng, huấn luyện viên có phát lì xì không?"
Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Cậu nói xem?"
Diệp Phong lập tức đổi giọng: "Đương nhiên không cần, anh là huấn luyện viên mà, hahaha, tụi em sẽ thắng, chứng minh là huấn luyện viên dạy dỗ tốt!"
Tiêu Minh Hiên cho hắn một ánh mắt "Cậu rất thức thời", cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Hiện tại là mười một giờ mười phút, luyện tới mười hai giờ rưỡi, đúng giờ có mặt ở nhà ăn ăn trưa."
Mọi người lập tức đáp: "Đã rõ!"
Tiêu Minh Hiên đi ra khỏi phòng huấn luyện, mọi người bắt đầu luyện tập thường ngày.
Phù Âm và Thời Việt được xếp vào một tổ, hơn nữa còn đi phòng họp kế bên luyện, tránh cho hai đội luyện quá ồn ảnh hưởng đôi bên. Tiêu Minh Hiên muốn tạo cho đồ đệ một chút cơ hội. Hơn nữa, căn bản của Phù Âm là yếu nhất trong năm người, cũng cần có Thời Việt ở bên cạnh giúp đỡ.
Bởi vì tài khoản của năm người đều là vinh diệu trên ba mươi sao, tổ đội hai, ba đều rất khó tìm được đối thủ. Cuối cùng streamer Diệp Phong thần thông quảng đại tìm ra vài cái tài khoản tinh diệu, vương giả, phân cho đồng đội tùy tiện chơi. Phù Âm lấy tài khoản chí tôn vinh diệu I, Thời Việt lấy vương giả tối cường, hai người không đến mười giây đã tìm ra được đối thủ.
Sau khi tiến vào trận đấu, Thời Việt ở số 1 giúp Phù Âm giành Quan Vũ, anh tự mình chọn chiến sĩ jungler Dương Tiễn.
Cách chọn của mấy người đồng đội có chút mơ hồ, số 3 và 4 đều chọn pháp sư, kết quả đội hình cuối cùng chính là Quan Vũ, Lão Phu Tử, Dương Tiễn, lại thêm Điêu Thuyền và Biên Trừng--- vừa rồi dưới tình huống số 4 nhắc nhở "Tôi đi đường giữa", số 3 vẫn chọn Điêu Thuyền, số 4 chắc rằng không phục, trực tiếp chọn khóa luôn Biên Trừng. Số 3 cũng không phục, cũng khóa luôn Điêu Thuỳen. Đây hiển nhiên là xảy ra vấn đề.
Có vài người chơi liên tiếp thua vài trận thì có cái loại nổi điên này, hai người này xem ra là chơi mấy trận rank bị thua nên không vui, lúc này đang phát hỏa.
Phù Âm nhìn tới đây bèn nói: "Hai pháp sư, Biên Trừng đi đường dưới chơi pháp sư?"
Biên Trừng đáp: "Tôi đi đường giữa."
Phù Âm hết cách, chỉ có thể nói: "Vậy tôi chơi phụ trợ cho."
Thời Việt bình thản đáp: "Mặc kệ bọn họ, Quan Vũ du tẩu, em biết chơi chứ?"
Phù Âm mỉm cười: "Đương nhiên biết."
Cô khoảng thời gian trước đó chuyên môn luyện Quan Vũ, đa phần Quan Vũ đều đánh đường trên nhưng cô cũng thử qua rất nhiều cách đánh chi viện phụ trợ, còn có học tập với Lưu Tư Nguyên nữa--- Quan Vũ lúc chơi phụ trợ da đặc biệt dày, công dụng mấu chốt chính là chạy chi viện khắp ba đường, và làm phiền thu hoạch của địch thủ.
Trận đấu vừa bắt đầu, Phù Âm liền cùng Thời Việt đi tới khu rừng đường dưới, lúc đối phương đánh đánh lam được một lúc, Quan Vũ đột nhiên cưỡi ngựa xông tới, tay cầm đại đao chém xuống, đẩy jungler và phụ trợ của đối phương đi, Thời Việt nhanh tay nhanh mắt lấy hết buff, sau đó đưa tín hiệu: "Bắt đầu rút lui!"
Hai người nhặt được tiện nghi xong liền chạy mất hút.
Jungler Triệu Vân tức đến thổ huyết, lập tức phát tín hiệu gọi đồng đội tới phản lam, kết quả, Thời Việt và Phù Âm đi tới khu rừng đối phương phản lam, lập tức chạy về khu nhà mình, hai người đối diện với đám người phản lam, Quan Vũ một đao đánh tàn xạ thủ, Dương Tiễn theo sau xuất đầu, thuận lợi lấy được first blood.
Thời Việt khen: "Rất tốt."
Đường giữa, pháp sư Biên Trừng lượng máu thất thế, bình thường mà nói, Biên Trừng ở đường giữa đánh bất kỳ pháp sư nào cũng không bị thất thế, nhưng Biên Trừng phe mình hiển nhiên là một người không biết chơi, bản thân nước đi không chú ý đến lùm cỏ, kết quả bị Angela trong lùm cỏ dùng liên chiêu kỹ năng 1 2 trực tiếp đánh cho mất máu.
Phù Âm bắt chuẩn thời cơ, từ trong lùm cỏ mặt bên nhào qua, cưỡi trên ngựa dũng mãnh đẩy Angela đến dưới tháp!
Đánh pháp sư phải nhìn ra mấu chốt chính là thời gian làm lạnh của kỹ năng, pháp sư không có kỹ năng chính là một tiểu binh, đặc biệt là những pháp sư chuyên như Angela, Đát Kỷ, sau khi phóng ra một loạt kỹ năng, không có xuất đầu đánh tiếp, lúc này đặc biệt dễ gϊếŧ. Nhưng nếu như đợi kỹ năng của pháp sư nguội rồi lại tấn công, thì sẽ bị dạy như thế nào để làm người.
Phù Âm hiện tại đối với tất cả các kỹ năng của tất cả con tướng đều có thể đọc ra rành mạch, thậm chí đối với thời gian làm nguội của Angela cấp ba là bao nhiêu giây cũng biết.
Quan Vũ bá khí đẩy Angela tới phía dưới tháp mình, bị đẩy đến dưới tháp phòng ngự mà không có binh tuyến, vừa vào phạm vi phòng ngự Angela tự nhiên bị tháp công kích. Sau khi bị tháp đánh hai chiêu, Angela nháy mắt thiếu máu, quyết đoán xoay người tháo chạy.
Nhưng Phù Âm không bỏ qua cho cô ta, Quan Vũ cưỡi ngựa so với cô ta chạy nhanh hơn, trước khi cô ta chạy về phạm vi phòng vệ của tháp phòng ngự của mình, Quan Vũ đã nhanh hơn một bước kéo lại, hơn nữa còn đánh choáng cô ta.
Vào lúc này chỉ cần Biên Trừng đứng ra thu hoạch, Angela chết là cái chắc.
Tuy nhiên, Biên Trừng phe mình ý thức không bằng, hắn cho rằng Quan Vũ tới cứu mình, vậy nên lúc Quan Vũ đẩy Angela vào tháp hắn đã quay đầu chạy về căn cứ.
Hắn lại có thể trong thời khắc mấu chốt một đường chạy về nhà???
Phù Âm rất muốn phun một ngụm máu, này nếu đổi thành Biên Trừng của Lục Thanh Vũ, cho dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ chạy ra thu hoạch.
Kết quả, Biên Trừng không chịu xuất đầu, Angela trực tiếp chớp nhoáng chạy về dưới tháp phòng ngự.
Phù Âm vừa rồi mới giao chiến ở khu rừng, Quan Vũ hiện tại có lượng máu không nhiều. Angela lúc này lượng máu cũng đã rất yếu trốn sau tháp, Phù Âm nếu như áp tháp cường sát, vậy chỉ có thể hai bên cùng thiệt hại, gϊếŧ được Angela mà bản thân cũng bị tháp phòng ngự đánh chết.
Thực sự đáng tiếc, Biên Trừng nếu như có chút ý thức xuất đầu, Angela chết là cái chắc.
Vào lúc Phù Âm suy xét có nên rút lui, bên tai truyền tới âm nhắc nhở "Bắt đầu tiến công".
Cô nhìn bản đồ nhỏ, phát hiện Thời Việt đánh xong tiểu quái chạy qua đường giữa giúp.
Phù Âm biết ý, lập tức chạy qua lại lùm cỏ kích phát năng lượng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trạng thái bộc phát của Quan Vũ.
Dương Tiễn nhanh chóng chủ động đến phạm vi của tháp phòng ngự, Quan Vũ dưới trạng thái bộc phát một đường kéo Angela chuẩn bị hồi thành trước mặt, một đao gϊếŧ chết Angela, từ bên cạnh chạy ra.
Dương Tiễn bị tháp đánh hai cái, thấy Phù Âm thuận lợi chạy khỏi phạm vi tháp phòng ngự, lúc này mới rút lui.
Dưới tình huống có Dương Tiễn giúp chắn tháp, Quan Vũ thuận lợi áp tháp cường sát trung đơn đối thủ, hơn nữa an toàn thoát ra.
Trong lòng Phù Âm có chút kích động, không nhịn được nói: "Vẫn là phải dựa vào Việt ca!"
Thời Việt bình thản đáp: "Lần sau gặp phiền phức, nhớ gọi anh, đừng có một mình ăn khổ."
Phù Âm trong lòng nháy mắt ấm áp, dùng lực gật đầu: "Dạ!"
Biên Trừng sau khi về thành, Quan Vũ thuận đường quét một nhóm binh, về nhà hồi máu, sau đó lại tới đường trên giúp đỡ.
Điêu Thuyền ở đường trên thực sự hố, trực tiếp bị phụ trợ và xạ thủ đối phương liên thủ cường sát, Quan Vũ chỉ có thể giúp hộ tháp một chút, lại quét một tốp binh.
Kết quả chính là, Quan Vũ đầu trận mua được trang bị "Thạch bảo học thức" căn bản không cách nào dùng tới.
Thạch bảo học thức ---- Nếu như kinh tế hoặc kinh nghiệm của bản thân là thấp nhất he mình, mỗi ba giây sẽ nhận được thêm năm điểm kinh tế hoặc kinh nghiệm!
Đây chính là trang bị ra trận của tất cả các tướng phụ trợ, bởi vì nếu đánh phụ trợ thì không thể cướp kinh nghiệm của đồng đội, vậy chính là kinh nghiệm và kinh tế của phụ trợ chắc chắn là thấp nhất đội, "Thạch bảo học thức" là một loại trang bị tốt có thể bổ sung kinh nghiệm, kinh tế cho tướng thấp nhất làm thành thu nhập, cho tướng phụ trợ có khả năng phát huy.
Nhưng Biên Trừng và Điêu Thuyền phe mình quá hố, kinh tế lại có thể so với phụ trợ Quan Vũ còn kém hơn, Phù Âm mua trang bị này có thể nói là không dùng đến.
Cô phát hiện điểm này, dứt khoát đem bán cái thạch bảo học thức đi, lấy tiền mua đôi giày kháng áp.
Thời Việt nói: "Hai pháp sư quá hố, em đừng nhường kinh tế, chủ động cướp đi, làm chiến sĩ đánh."
Phù Âm gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, dựa vào dân mạng không có ý thức không bằng tự dựa vào chính mình, dù sao hiện tại cô và Việt ca đang tổ đội, lại không phải là chiến đội chơi cùng.
Nếu như là lúc chơi năm người nếu như Lục Thanh Vũ và Diệp Phong dám hố như vậy, Thời Việt tuyệt đối sẽ lên tiếng mắng người.
Vẫn là đồng đội tốt.
Mở trận hai người giành vị trí pháp sư bắt đầu trận đấu đã tặng đầu, Phù Âm cũng lười nói bọn họ, thao tác Quan Vũ nhanh chóng quét binh du tẩu.
Cách đánh của thượng đơn Quan Vũ là như vậy, cô dùng đến thuận tay, một đao quét ngang cả tốp binh, sau đó có thể nhanh chóng đi khắp nơi chi viện. Biên Trừng đường giữa không thể dựa vào, chi viện cũng không thành việc, đường dưới quá xa lãng phí thời gian, cuối cùng là cô chọn đi khu rừng của đối phương làm phiền jungler Triệu Vân.
Cô tựa như biến thành đôi mắt cho Thời Việt, cô đi tới đâu, Thời Việt có thể nắm bắt được tình hình của khu rừng đối phương và vị trí của jungler.
Nhìn thấy ở khu rừng đường trên chuẩn bị đối đầu với jungler, Thời Việt lập tức ở khu rừng đường dưới phản dã.
Triệu Vân phiền đến chết với Quan Vũ, cười ngựa lại đuổi không kịp, không đuổi sao, hắn lại quay đầu làm phiền, thực sự hận không thể chặt đứt móng ngựa của hắn!
Phù Âm và Thời Việt liên thủ xâm nhập, kết quả chính là trang bị của jungler Triệu Vân thua kém rất nhiều so với Dương Tiễn nhà mình.
Phù Âm dùng Quan Vũ mỗi lần đánh đoàn đều từ mặt bên tham chiến, một đao đánh tàn xạ thủ, Thời Việt theo sau ra thu hoạch, trực tiếp gϊếŧ chết trọng tâm đối phương.
Tác dụng đánh đoàn của Quan Vũ được Phù Âm phát huy đến cực điểm, ở trong đoàn chiến hoành hành ngang dọc, Angela đối phương cũng bị hắn đạp tới sinh ra ám ảnh tâm lý, nhìn thấy Quan Vũ cưỡi ngựa xông tới, trực tiếp dùng chớp nhoáng tháo chạy. Đáng tiếc là chớp nhoáng cũng chạy không được, Quan Vũ bộc sau lại kéo cô ta vào trong đám người, bị Dương Tiễn một chiêu gϊếŧ chết.
Trận đấu tới phút thứ mười lăm đẩy tới cao địa, đồng đội lần lượt đánh chữ: "Cảm ơn đại thần mang nằm!" "Quan Vũ quá kinh!" "Dương Tiễn thực trâu!"
Phù Âm nhìn những dòng chữ này, khóe miệng không khỏi cong lên.
Trước đây, cô là một người mơ mơ hồ hồ không biết chơi như thế nầo, chỉ có thể đợi đại thần mang nằm.
Nhưng hiện tại, cô lại chủ động dẫn đồng đội nằm thắng.
Đây là sự tiến bộ vô cùng lớn.
Thời Việt ngẩng đầu nhìn vẻ tươi cười của cô, bèn thấp giọng cỗ vũ: "Quan Vũ của em luyện không tệ."
Phù Âm nghiêm túc dáp: "So với tuyển thủ tuyến một vẫn còn kém rất nhiều, lần sau đấu năm người em thử dùng Quan Vũ xem, đánh đoàn đánh bọc sau vẫn chưa quá quen."
Thời Việt gật đầu: "Được, lần sau anh sẽ nói với sư phụ. Gần nhất lúc đấu năm, em tận lực đổi nhiều tướng vào, dùng các loại tướng khác nhau pối hợp với hệ thống chiến thuật của đội ngũ."
Phù Âm mỉm cười đáp: "Em cũng nghĩ như vậy."
Trong phòng họp rất yên tĩnh, hai người nói về tướng, về chiến thuật, không khí cũng xem như ấm áp hài hòa.
***
Phù Âm và Thời Việt nghiêm túc nói chuyện, mà phòng huấn luyện bên kia, nhóm người Lục Thanh Vũ lại là một hình ảnh khác-----
Diệp Phong: "Má má má tớ bị vây công rồi, phụ trợ nhanh lại cứu nha!"
Lưu Tư Nguyên đáp: "Em cũng bị vây công rồi!"
Lục Thanh Vũ: "Tớ lại giúp cậu..... thôi không đi nữa, hai người tự cầu nhiều phúc đi."
----- Xạ thủ bị kích sát, phụ trợ bị kích sát.
Diệp Phong: "Mẹ nó, Lão Phu Tử có chút dũng mãnh, mỗi lần mở tuyệt chiêu đều bắt trúng tớ! ID của hắn gọi là rượu chín tháng chín .... cmn sẽ không phải là Cửu Túy chứ?!"
Lưu Tư Nguyên lập tức lên tinh thần: "Em cảm thấy jungler đối diện cũng đặc biệt dũng mạnh, Qủy quỷ sùng sùng, cái tên này sẽ không phải là Lão Qủy chứ?"
Lục Thanh Vũ mỉm cười: "Trung đơn Sương Mạn Thiên, chắc là bạn học Sương Hoa của chiến đội Kinh Cức rồi."
Diệp Phong bắt đầu lầm bầm oán thán: "Mới sáng sớm, sao lại đụng phải chiến đội Kinh Cức chứ, cứ như gặp phải quỷ ấy! Còn là loại thích trộm nhà người khác như Lão Qủy!"
Lưu Tư Nguyên: "Thực sự là chiến đội Kinh Cức sao? Là chiến mã lấy được giải quán quân mùa trước sao...."
Lục Thanh Vũ đáp: "Bình tĩnh, cẩn thận lùm cỏ."
Kết quả lời vừa dứt chính là,f Diệp Phong bị A Kha trốn trong cỏ nhào ra gϊếŧ chết.
Diệp Phong trực tiếp đánh chữ trên bảng công khai: "Qủy thần, Qủy baba, tôi là fan của cậu, có thể đừng gϊếŧ tôi như vậy không?"
Lục Thanh Vũ bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu có thể có chút tiết tháo không?"
Diệp Phong khổ não đáp: "Tớ không muốn thua rồi phát lì xì đâu."
Kết quả là Lão Qủy đối phương không có để ý tới hắn, lại ngồi xổm trong lùm cỏ gϊếŧ hắn hai lần.
Diệp Phong bị gϊếŧ đến mức sinh ra ám ảnh tâm ly, Lưu Tư Nguyên cũng lần đầu ý thức được, thế nào gọi là lực áp chế đáng sợ của jungler nhất lưu.
Trương Phi của cậu căn bản không thể bảo vệ được xạ thủ.
Jungler đối phương có khả năng di chuyển quá đáng sợ, cách đi linh hoạt như rắn, dưới chân cứ như cưỡi mây đạp gió, khi Lưu Tư Nguyên còn chưa kịp hồi thần, Diệp Phong đã bị bộc sau đánh chết.
Thực không hổ là đội trưởng Kinh Cức Lão Qủy khiến cho vô số người trong liên minh sợ hãi!
Không có Việt thần lên trận, ba người ngoài ý muốn đụng phải ba vị đại thần của chiến đội quán quân, khu rừng trực tiếp bị Lão Qủy đóng chiếm, cho dù đường giữa của Lục Thanh Vũ trong bị ăn thiệt, nhưng jungler phe mình cũng bị đối phương dạy làm người lại, chính là mất đi khu rừng, kinh tế như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn vượt qua sự khống chế.
Cuối cùng đoàn chiến bị đánh úp.
---- Thất bại.
Nhìn màn hình xuất hiện hai chữ, Diệp Phong lập tức thoát ra khỏi phòng nói: "Chúng ta giả vờ như trận này không tồn tại, không cần báo cáo cho huấn luyện viên!"
Lưu Tư Nguyên cũng dùng lực gật đầu: "Được được, chúng ta không hề gặp Lão Qủy, cũng không hề thua."
Lục Thanh Vũ lại trực tiếp vào trong chiến đội Mục Tiêu phát bao lì xì 200 tệ, nói: "Thua một trận 200 tệ lì xì."
Diệp Phong oán giận: "Vũ thần cậu phản bội!"
Lục Thanh Vũ nhẹ nâng mày, nói: "Tự làm tự chịu, hiểu không? Cậu cho là Minh thần không biết kiểm tra chiến tích? Còn giả vờ trận này không tồn tại?"
Diệp Phong lập tức biết điều, ôm đầu đi đến nhóm chiến đội Mục Tiêu phát lì xì: "Thua rồi T_T"
Lưu Tư Nguyên nhỏ tuổi nhất, thấy hai vị đại thần làm vậy, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gửi lì xì.
Phù Âm và Thời Việt vừa đánh xong một trận, nhìn thấy trong nhóm xuất hiện nhiều bao lì xì như vậy, tự nhiên không khách khí giành lấy.
Hôm nay vận khí không tệ, Phù Âm lần lượt lấy được 88 tệ, 108 tệ và 98 tệ.
Nếu như ngày nào cũng có lì xì như vậy, cô mỗi tháng đều có thể tiết kiệm được không ít tiền nha!
Nhưng mà, cô phải bảo đảm trong lúc cùng Việt ca tổ đội không bị thua, nếu không cô sẽ phải là người đi phát lì xì.
Là một đồng đội, Phù Âm vẫn quan tâm hỏi thăm một chút tình huống: "Ba người sao lại có thể thua? Đụng phải đại thần sao?"
Thời Việt cũng rất nghi hoặc, nói cho cùng Lục Thanh Vũ có năng lực chỉ huy xuất sắc, Diệp Phong là người có thực lực rất mạnh, Lưu Tư Nguyên tuy rằng là người mới, nhưng ý thực cực mạnh, lại đặc biệt nghe lời. Sao có thể thua được?
Lục Thanh Vũ đánh chữ giải thích: "Gặp phải chiến đội Kinh Cức."
Thời Việt dùng phụ trợ xem chiến tích của bọn họ, rất nhanh hiểu ra: "Lão Qủy, Cửu Túy và Sương Hoa? Ba người họ cũng tổ đội?"
Lục Thanh Vũ trực tiếp gửi giọng nói: "Lão Qủy ở khu rừng đánh áp chế, khu rừng tụi tớ cũng bị xâm chiếm toàn bộ, người chơi jungler cũng bị đánh vỡ tâm lý, Phong Tử bị cậu ta gϊếŧ ba lần, kinh tế căn bản vực dậy không được, lại thêm vấn đề đội hình, đoàn chiến hậu kỳ không cách nào đánh."
Thời Việt cũng đã hiểu rõ tình hình, đáp: "Thua bọn họ cũng là điều tự nhiên."
Mấu chốt thua của trận này là khu rừng, khu rừng do Lão Qủy đánh áp chế không hề thua Thời Việt, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, cậu ta bắt người đặc biệt lợi hại, nhưng người khác muốn bắt được cậu ta thì lại khó hơn lên trời. Trận chung kết mùa giải trước, Long Tộc vs Kinh Cức là một trận lật ngược bàn, bởi vì Lão Qủy ở trong lùm cỏ bắt được pháp sư đối phương, đoàn chiến 5 đánh 4, một trận thua mất cao địa.
Tiêu Minh Hiên lúc này đang dắt Thời Nhan đi tham quan căn cứ, nhìn thấy bao lì xì cùng với nội dung nói chuyện, bèn đáp: "Người ta là đội quán quân, vừa mới lấy được giải quán quân cách đây không lâu đã bắt đầu luyện tập, mấy cậu nên nắm bắt tốt nha." Anh lại thuận tiện cướp lì xì, sau đó cười hì hì nói: "Thua một trận phát 200, nếu trận kế tiếp lại thua, lì xì gấp đôi, 400 nhé."
Diệp Phong: "............"
Lục Thanh Vũ: "..............."
Lưu Tư Nguyên: "....................."
Huấn luyện viên, anh sẽ không phải muốn cướp lì xì để làm giàu chứ?
~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.