Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?
Chương 43: Tôi, Trương Phong, Thà Chết Cũng Không Thể Đi Cầu Xin Tiền Thất, Ừm, Thật Thơm (1)
Hắc Nhãn Quyển Ni
17/09/2024
Hôm nay bạn học Tiểu Lưu đặc biệt vui vẻ.
Bởi vì ma thực sắp chết của cậu ta cuối cùng đã được cứu sống!
Không chỉ vậy, ma thực đó còn mọc rất khỏe mạnh, vẫy những chiếc lá có thể hất tung cậu ta bay cao hơn hai mét, mặc dù hai mảnh mông đều bị đập tím, nhưng bạn học Tiểu Lưu vẫn rất vui.
"Ồ! Lưu Đại Bảo, Thiêu Vân Thảo của cậu thực sự trồng thành công rồi à?"
Một bạn học cùng lớp tên Tiểu Trương đi ngang qua, không khỏi ngạc nhiên nói, "Cậu chẳng phải nói nó sắp chết rồi sao?"
"Hehe, lại cứu sống được rồi." Lưu Đại Bảo vui vẻ nói, "Tớ đã đến khoa Ngự Thú mượn một ít phân ma thú, rồi cắt bớt thân lá ngâm trong nước oxy già hai tiếng, không ngờ thật sự cứu sống được."
"Phân ma thú? Trời ơi, cậu nghĩ ra cách này kiểu gì vậy?" Bạn học Tiểu Trương rất sửng sốt, bọn họ nhiều lắm chỉ dùng chút phân gà phân vịt, nếu không có tiền có thể sẽ tự sản xuất tự dùng, nhưng chưa bao giờ thử qua phân ma thú cả!
"Cái này..." Lưu Đại Bảo quay đầu nhìn quanh, rồi ghé sát tai bạn học Tiểu Trương nói nhỏ, "Thực ra, là Tiền Thất dạy tớ đấy."
"Cái gì?!" Bạn học Tiểu Trương càng sốc hơn, "Điên rồi à, làm sao mà cái tên điên đó có thể? Mà cậu lại thật sự dám dùng cách cô ta nói?"
"Thì tớ cũng chẳng còn cách nào khác mà." Lưu Đại Bảo gãi gãi đầu, cậu ta cũng nghĩ không ra cách nào khác, nên đành phải thử cách Tiền Thất nói.
Vì vậy, chuyện cậu ta ký hợp đồng với Tiền Thất, cậu ta không dám nói với ai khác.
Thật sự quá mất mặt.
Bị tống tiền 45 tệ thì thôi đi, nếu lại tin vào cách dạy bừa bãi của cái tên học dốt điên khùng đó, chẳng phải chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy sao?
Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Tiền Thất rõ ràng đã ký được không ít hợp đồng, nhưng vẫn còn nhiều bạn học không biết chuyện này, thật sự là...
Chuyện này nói ra quá mất mặt!
Chắc chắn sẽ bị cười nhạo suốt bốn năm đại học!!!
"Chắc là mèo mù vớ chuột chết thôi." Bạn học Tiểu Trương dù sao cũng không tin Tiền Thất có bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy, cậu, Trương Phong dù có đường cùng, đối mặt với nguy cơ trượt môn, cũng tuyệt đối không thể chọn mạo hiểm dùng cách của cái tên điên Tiền Thất đó!
Cậu lắc đầu nói, "Dù sao cũng chữa khỏi là được, không thì lại phải trì hoãn một tháng nữa."
Lưu Đại Bảo đồng ý gật đầu.
Vỗ vỗ Lưu Đại Bảo như an ủi, bạn học Tiểu Trương tiếp tục đi lên núi, trên đường đi ngang qua một nơi, liếc thấy một người liền lại ngạc nhiên nói, "Ồ, lão Lý, ma thực của cậu cũng được cứu sống rồi à?"
"Ừ." Nam sinh được gọi là lão Lý cười ngốc một tiếng, "Tớ đã đi lấy một ít phân bón nitơ kali, trộn với mấy cân rong biển sống nuôi một ngày, rồi lại..."
Bạn học Tiểu Trương ngạc nhiên mở to miệng, "Khoan đã? Cái gì? Rong biển sống? Tại sao cậu lại nghĩ đến việc dùng rong biển sống?"
Lão Lý nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không có ai, ghé sát tai bạn học Tiểu Trương nói nhỏ, "Thực ra... cái này là Tiền Thất dạy tớ đấy."
Tiểu Trương: ???
Tiểu Trương: Tại sao lại là Tiền Thất?
Tiểu Trương đầu óc rối bời tiếp tục đi lên núi, không ngờ lại gặp một bạn học vài ngày trước nói với cậu rằng ma thực vật sắp chết, bạn học đó hào hứng nói với cậu rằng ma thực đã được cứu sống, và...
"Là Tiền Thất nói cho cậu biết, đúng không?" Tiểu Trương chán nản nói.
Bạn học đó vỗ tay một cái, dùng ánh mắt kiểu "tớ hiểu cậu" nhìn Tiểu Trương, "Cậu cũng ký hợp đồng rồi à?"
Tiểu Trương: ??? Hợp đồng gì?
Hỏi kỹ mới biết Tiền Thất đã làm gì, điều này khiến tam quan của Tiểu Trương như bị đánh sập, thật sự khó tin rằng một người như Tiền Thất lại có thể cứu sống ma thực của tất cả bạn học.
Có vẻ như đây đã không còn là xác suất mèo mù vớ chuột chết nữa rồi phải không?
Bởi vì ma thực sắp chết của cậu ta cuối cùng đã được cứu sống!
Không chỉ vậy, ma thực đó còn mọc rất khỏe mạnh, vẫy những chiếc lá có thể hất tung cậu ta bay cao hơn hai mét, mặc dù hai mảnh mông đều bị đập tím, nhưng bạn học Tiểu Lưu vẫn rất vui.
"Ồ! Lưu Đại Bảo, Thiêu Vân Thảo của cậu thực sự trồng thành công rồi à?"
Một bạn học cùng lớp tên Tiểu Trương đi ngang qua, không khỏi ngạc nhiên nói, "Cậu chẳng phải nói nó sắp chết rồi sao?"
"Hehe, lại cứu sống được rồi." Lưu Đại Bảo vui vẻ nói, "Tớ đã đến khoa Ngự Thú mượn một ít phân ma thú, rồi cắt bớt thân lá ngâm trong nước oxy già hai tiếng, không ngờ thật sự cứu sống được."
"Phân ma thú? Trời ơi, cậu nghĩ ra cách này kiểu gì vậy?" Bạn học Tiểu Trương rất sửng sốt, bọn họ nhiều lắm chỉ dùng chút phân gà phân vịt, nếu không có tiền có thể sẽ tự sản xuất tự dùng, nhưng chưa bao giờ thử qua phân ma thú cả!
"Cái này..." Lưu Đại Bảo quay đầu nhìn quanh, rồi ghé sát tai bạn học Tiểu Trương nói nhỏ, "Thực ra, là Tiền Thất dạy tớ đấy."
"Cái gì?!" Bạn học Tiểu Trương càng sốc hơn, "Điên rồi à, làm sao mà cái tên điên đó có thể? Mà cậu lại thật sự dám dùng cách cô ta nói?"
"Thì tớ cũng chẳng còn cách nào khác mà." Lưu Đại Bảo gãi gãi đầu, cậu ta cũng nghĩ không ra cách nào khác, nên đành phải thử cách Tiền Thất nói.
Vì vậy, chuyện cậu ta ký hợp đồng với Tiền Thất, cậu ta không dám nói với ai khác.
Thật sự quá mất mặt.
Bị tống tiền 45 tệ thì thôi đi, nếu lại tin vào cách dạy bừa bãi của cái tên học dốt điên khùng đó, chẳng phải chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy sao?
Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Tiền Thất rõ ràng đã ký được không ít hợp đồng, nhưng vẫn còn nhiều bạn học không biết chuyện này, thật sự là...
Chuyện này nói ra quá mất mặt!
Chắc chắn sẽ bị cười nhạo suốt bốn năm đại học!!!
"Chắc là mèo mù vớ chuột chết thôi." Bạn học Tiểu Trương dù sao cũng không tin Tiền Thất có bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy, cậu, Trương Phong dù có đường cùng, đối mặt với nguy cơ trượt môn, cũng tuyệt đối không thể chọn mạo hiểm dùng cách của cái tên điên Tiền Thất đó!
Cậu lắc đầu nói, "Dù sao cũng chữa khỏi là được, không thì lại phải trì hoãn một tháng nữa."
Lưu Đại Bảo đồng ý gật đầu.
Vỗ vỗ Lưu Đại Bảo như an ủi, bạn học Tiểu Trương tiếp tục đi lên núi, trên đường đi ngang qua một nơi, liếc thấy một người liền lại ngạc nhiên nói, "Ồ, lão Lý, ma thực của cậu cũng được cứu sống rồi à?"
"Ừ." Nam sinh được gọi là lão Lý cười ngốc một tiếng, "Tớ đã đi lấy một ít phân bón nitơ kali, trộn với mấy cân rong biển sống nuôi một ngày, rồi lại..."
Bạn học Tiểu Trương ngạc nhiên mở to miệng, "Khoan đã? Cái gì? Rong biển sống? Tại sao cậu lại nghĩ đến việc dùng rong biển sống?"
Lão Lý nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không có ai, ghé sát tai bạn học Tiểu Trương nói nhỏ, "Thực ra... cái này là Tiền Thất dạy tớ đấy."
Tiểu Trương: ???
Tiểu Trương: Tại sao lại là Tiền Thất?
Tiểu Trương đầu óc rối bời tiếp tục đi lên núi, không ngờ lại gặp một bạn học vài ngày trước nói với cậu rằng ma thực vật sắp chết, bạn học đó hào hứng nói với cậu rằng ma thực đã được cứu sống, và...
"Là Tiền Thất nói cho cậu biết, đúng không?" Tiểu Trương chán nản nói.
Bạn học đó vỗ tay một cái, dùng ánh mắt kiểu "tớ hiểu cậu" nhìn Tiểu Trương, "Cậu cũng ký hợp đồng rồi à?"
Tiểu Trương: ??? Hợp đồng gì?
Hỏi kỹ mới biết Tiền Thất đã làm gì, điều này khiến tam quan của Tiểu Trương như bị đánh sập, thật sự khó tin rằng một người như Tiền Thất lại có thể cứu sống ma thực của tất cả bạn học.
Có vẻ như đây đã không còn là xác suất mèo mù vớ chuột chết nữa rồi phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.