Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 27: Mai nở hai lần

Nhất Tùng Âm

26/05/2023

Lúc Minh Tu Nghệ đội mưa về Hồng Trần Uyển, Cung Ngô Đồng đã ngủ.

Sắc xuân ngập tràn sân nhỏ, cửa phòng thiền nửa mở, Cung Xác khoanh chân ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt tham thiền, đầu ngón tay gảy Phật châu có một tia linh lực nối với mi tâm Cung Ngô Đồng đang ngủ cách vách tường.

Minh Tu Nghệ im lặng hành lễ, nhẹ tay nhẹ chân giẫm lên tàn hoa đầy đất về phòng.

Sắc trời tối đen như mực, Minh Tu Nghệ đốt hoả linh thạch, mặt không cảm xúc đốt lá thư.

Nhìn ngọn lửa khó khăn cắn nuốt lá thư, con ngươi Minh Tu Nghệ lãnh đạm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuôi Ngọc Câu kiếm, dường như đang chờ cái gì đó.

Rất nhanh, ngọn lửa đã nuốt trọn con dấu của đảo Minh Hạp, chỉ thấy đột nhiên ngọn lửa thoáng bùng lên cao, một bóng người hư ảo xuất hiện từ trong ngọn lửa, rơi xuống mặt đất.

Đúng là Sở Dự.

Dường như Sở Dự đã sớm đoán được Minh Tu Nghệ sẽ đốt con dấu đảo Minh Hạp, cười nhạt một tiếng: "Tu Nghệ, huynh biết chúng ta sẽ gặp lại."

Minh Tu Nghệ ngồi ngay ngắn trên ghế, tính tình hắn dịu ngoan từ nhỏ, năm chữ ôn lương cung kiệm nhượng* được in thẳng lên người, cho dù là đối với kẻ thù đã đưa hắn vào miệng hổ, thì nền tảng giáo dục tốt đẹp cũng chỉ khiến đôi con ngươi hắn hơi có vẻ âm trầm, chứ không chửi đổng tại chỗ.

*Ôn lương cung kiệm nhượng: năm đức hạnh ôn hoà, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhường.

"Lời đó của ngươi là có ý gì?" Minh Tu Nghệ hỏi.

Sở Dự mỉm cười, nụ cười của hắn ta càng khiến khí thế quanh người mang vẻ ôn hoà, nhã nhặn nói: "Đệ đã đốt con dấu của đảo Minh Hạp, chứng tỏ đệ đã tin huynh, hà tất gì phải hỏi nhiều như thế?"

Minh Tu Nghệ trầm mặc không lên tiếng.

"Thiên lôi đánh hết, sinh cơ Minh thủ tôn vẫn chưa chấm dứt, chỉ cần một đạo linh lực là có thể phi thăng." Sở Dự nói, "Nhưng vị Thánh tôn Cung Xác kia lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt, còn nói cái gì mà 'Đại Diễn đã hạp'."

Lúc ấy khi Minh Tịch nghênh đón lôi kiếp, Minh Tu Nghệ đang ở dưới đảo Minh Hạp, cũng nghe được câu nói của Cung Xác, ngón tay hắn nhẹ nhàng giật giật, nhưng vẫn không đáp một chữ.

Sở Dự rất kiên nhẫn, đi đến bên cạnh Minh Tu Nghệ, cúi người thuần thục ngục trang thành bộ dạng huynh hữu đệ cung* giả dối, giọng nói êm dịu: "Con cưng của thiên đạo như Cung Ngô Đồng với Cung Xác có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thể, nhân quả thế gian, số mệnh con người chỉ nằm dưới cái liếc mắt của chúng, dĩ nhiên sẽ không đặt đám kiến hôi chúng ta trong lòng."

*Huynh hữu đệ cung: anh em thân thiết tôn kính lẫn nhau.

"Thánh tôn Cung Xác băng hồn tuyết phách trong truyền thuyết, thực tế chỉ là một kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo mà thôi." Sở Dự ân cần dụ dỗ, "Tu Nghệ, chẳng lẽ đệ không muốn báo thù ư?"

Minh Tu Nghệ nghiêm túc đối diện với đôi mắt toàn là toan tính dối trá đó, không biết có phải do sống với Cung Ngô Đồng lâu quá rồi không, mà lại bật cười trong tình huống này.

Sở Dự: "..."

Nét ra vẻ mê hoặc trên mặt Sở Dự còn chưa tan đi, con người đã triệt để lạnh lùng.

"Ngươi cười cái gì?"

"Cười ngươi đó. Những từ ngữ vu oan bẩn thỉu như thế, ngươi cũng chỉ dám nói trước mặt ta thôi." Minh Tu Nghệ nhàn nhạt nói, "Mấy ngày trước khi sư tôn ta đến đảo Minh Hạp, nghe nói Sở đại nhân đã không ngại cực khổ mà xuống Hàn Đàm vớt kiếm vì ta."

Sở Dự sắc mặt cứng đờ.

Minh Tu Nghệ nghiêm túc hỏi hắn ta: "Nghĩa huynh, rốt cuộc là ngài thật lòng yêu quý nghĩa đệ là ta đây nên mới xả thân vớt kiếm cho ta, hay là sợ Tiểu Thánh tôn thế?"

Sở Dự: "..."

Sở Dự cũng coi như là nhìn Minh Tu Nghệ lớn, chưa bao giờ nghĩ con thỏ tính tình trẻ con này vậy mà đã học được cách kẹp đao giấu kiếm trào phúng người khác.

"Ngươi không tin?"

Vẻ mặt Minh Tu Nghệ triệt để mờ mịt, hắn căn bản không thể lý giải suy nghĩ của Sở Dự: "Thế tại sao ngươi lại cho rằng ta sẽ đi tin kẻ từng hại mình, rồi quay đầu tổn thương ân nhân cứu ta ra khỏi biển lửa?"

Minh Tu Nghệ ở Hồng Trần Uyển từng nghe Cung Ngô Đồng mắng chửi người khác không ít, hắn chuyên tâm suy nghĩ muốn trào phúng lại vài câu, nhưng vẫn là thiếu niên chưa trải đời, hơn nửa ngày sau cũng chẳng mắng được câu nào thô tục, bèn phải duy trì nụ cười, dùng ánh mắt biểu đạt "đầu ngươi chứa cái quái gì thế?" Chân thành tha thiết đầy nghi hoặc.

Sở Dự: "..."

Cuối cùng Sở Dự cũng xé lớp ngụy trang, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không tin thì sao phải khai ấn?"

Lá thư đã hoàn toàn cháy sạch, chỉ còn dư lại con dấu màu vàng kim, Minh Tu Nghệ nhìn con dấu đó, ấm giọng đáp: "Chỉ là ta muốn nói cho nghĩa huynh một chuyện."

Sở Dự: "Chuyện gì?"

"Thứ mà vị khách quý trên đảo muốn..." Minh Tu Nghệ lại nở nụ cười ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào con dấu, một tiếng răng rắc lay động, con dấu liên kết với thần thức của Sở Dự vậy mà lại trực tiếp bị đông thành một khối băng nhỏ.

Linh lực hàn băng linh chủng quá lạnh lẽo, dường như trong nháy mắt ảo ảnh của Sở Dự cũng hơi dừng lại, như bị trực tiếp chế trụ.

Sở Dự kinh ngạc nhìn hắn.

Minh Tu Nghệ: "—— hàn băng linh chủng, đã bị dung hợp với đan điền của ta. Cho dù ngươi có muốn lừa ta về đảo Minh Hạp thì cũng sẽ không lấy được linh chủng."

Sở Dự tức khắc như nhớ ra gì đó, tức giận nói: "Ngươi ——"

Không ai có thể sống sót sau khi bị hàn băng linh chủng ký sinh, lúc Minh Tu Nghệ rời khỏi Hàn Đàm, còn chưa kịp chạy trốn đã bị truy binh bắt lại.

Nhưng trên người hắn lại không có gì bất thường, Sở Dự ngại phiền, bèn ném hắn tới hang ổ ma quỷ ngoài đảo, tự sinh tự diệt.

Tuy hàn băng linh chủng đã rời đi, nhưng hàn ý trong hàn đàm không phải thứ có thể tiêu trừ trong một sớm một chiều, Sở Dự không dám xuống Hàn Đàm tìm linh chủng, đành phải cân nhắc biện pháp ổn thoả lấy hàn băng linh chủng ra.

Thẳng đến cái lần đánh bậy đánh bạ của Cung Ngô Đồng, Sở Dự căng da đầu xuống Hàn Đàm vớt kiếm vốn đã chuẩn bị tinh thần bị trọng thương, nào ngờ lúc lên chỉ bị thương rất nhẹ do quá lạnh.

Khi đó hắn ta mới biết, hàn băng linh chủng nhất định đã bị Minh Tu Nghệ mang đi.

Nhìn bộ dạng tức suýt nổ phổi của Sở Dự, trong lòng Minh Tu Nghệ có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng trách Cung Ngô Đồng luôn thích xem người khác nổi giận mà bất lực không làm được gì, cảm giác thật sự không tệ.

Minh Tu Nghệ không muốn nghe hắn ta tiếp tục chửi bới Cung Ngô Đồng hay Cung Xác nữa, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng chạm vào con dấu màu vàng, hàn ý thẳng tắp đánh tan linh lực nơi đảo Minh Hạp xa xôi.

Sở Dự còn chưa kịp mắng lại câu nào, thần thức đã nổ tung ngay tại chỗ.

Đảo Minh Hạp.

Sở Dự choàng mở mắt, một tia thần thức bị thô bạo phá hủy thống khổ chui về đại não, khiến hắn không thể khống chế mà che ngực, hơn nửa ngày sau mới đột nhiên sặc ra một búng máu.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như thế nào cũng không ngờ Minh Tu Nghệ trước kia đến nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng mà nay lại lòng dạ độc ác như thế, không nói hai lời đã phá hủy con dấu của đảo Minh Hạp.

Sở Dự điều tức nửa ngày, rốt cuộc mới đè mùi máu tanh đang không ngừng dâng lên cổ họng xuống, lúc này hắn mới phát hiện, ngọc bài màu đen trên bàn nhỏ không biết đã sáng trưng từ khi nào.

Hắn hơi sửng sốt, nhẹ nhàng nhíu mày, do dự đưa thần thức vào trong ngọc bài.

Ngọc bài này không phải là một linh khí liên lạc tầm thường, mà rất giống một động phủ.

Động phủ một mảnh đen kịt, như từng bị sụp đổ, vách nát tường xiêu, tảng đá cứng rắn treo ngược trên trần chậm rãi nhỏ nước, dưới đất là vũng nước dơ bẩn không qua được mắt cá chân.

Cách đó không xa có đốt một cây đèn lớn bằng hạt đậu, một người mặc đồ đen che đậy kín mít, lười nhác ngồi trên chiếc ghế đá duy nhất, mà bên cạnh hắn chính là Giang Tị sau khi đoạt xá đang quỳ dưới mặt đất, rũ mắt nhìn ảnh phản chiếu của mình trong dòng nước.

Không biết tại sao, Giang Tị mơ hồ có dự cảm không lành, nhưng lại không thể nói là không đúng ở đâu.

Sở Dự trầm mặt đi đến: "Có chuyện gì?"

Người áo đen mỉm cười, giọng nói khàn đục đến khó hiểu: "Hàn băng linh chủng đã bị Minh Tu Nghệ dung hợp?"

Vẻ mặt Sở Dự càng thêm âm trầm —— hắn cũng vừa mới biết được chuyện này, mà sao người này...

Người áo đen vươn ngón tay thon dài chạm vào ánh đèn, không chút để ý mà ngắm nghía, cười như không cười: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều."

Sở Dự lạnh lùng nhìn hắn: "Giao dịch mà thôi. Không có hàn băng linh chủng thì moi Kim Đan của Minh Tu Nghệ ra, vẫn xài được như cũ."

Người áo đen cất tiếng cười to: "Ngươi thật đúng là lòng dạ ác độc ra tay tàn nhẫn, không hổ là người mà ta nhìn trúng."

Hắn dứt lời, rũ mắt nhìn về phía Giang Tị đang quỳ bên cạnh, vô cùng hứng thú nói: "Vậy còn ngươi?"



Giang Tị nhíu mày: "Cung Ngô Đồng... Cung Ngô Đồng đã bị ta hạ..."

Giang Tị còn chưa nói xong, người áo đen đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi chạm vào hắn?"

Giang Tị hơi do dự, mấy ngày trước khi chạm vào chân Cung Ngô Đồng, hắn đã hạ một thuật pháp lên bắp chân y, chỉ là không biết có hiệu quả với tu vi Hoá Thần kỳ hay không.

Trong đầu hắn vừa hiện lên cảnh tượng nắm giày Cung Ngô Đồng, đôi mắt giấu sau mũ choàng của người áo đen chợt loé, ánh mắt dời về phía cái tay trái không an phận của Giang Tị.

Giang Tị còn đang do dự nên trả lời thế nào, đột nhiên cảm thấy vai trái có gì đó là lạ, tiếp theo một thứ rơi xuống mặt đất, khiến nước dưới đất bắn tung toé.

Sở Dự phát lạnh.

Mùi máu tanh ngập tràn xung quanh.

Bả vai của Giang Tị hậu tri hậu giác truyền đến nỗi đau đến tê tâm liệt phế, đồng tử của hắn kịch liệt chấn động, hoảng hốt nhìn cái thứ rơi bên cạnh, đúng là tay trái của mình.

Hắn hét một tiếng thảm thiết, lảo đảo ngã xuống mặt đất, miệng vết thương đỏ tươi nhuộm vũng nước dưới đất thành màu máu, được ánh nến chiếu rọi mang một vẻ đẹp đẽ lạ thường.

Giang Tị ôm cánh tay bị đứt giãy giụa kêu gào: "Ngươi ——!"

Người áo đen rất hứng thú mà nhìn bộ dáng quằn quại của Giang Tị, như thể nhìn người khác vùng vẫy sắp chết là sở thích của hắn, hắn thản nhiên nói: "Bốn năm trước ta đã nói là đừng chạm vào hắn, ngươi không nhớ à?"

Trong họng Giang Tị toàn là máu, gần như không thể phát ra lời nào.

Thẳng đến khi hắn lăn lộn làm bắn một giọt máu lên vạt áo của người áo đen, khuôn mặt hắn ta mới càng thêm âm lãnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, sương đen vô hình cuồn cuộn trỗi dậy từ dưới mặt đất, vây khốn tứ chi Giang Tị khiến hắn không thể nào cử động.

Vì động tác cường thế này mà nửa mặt Giang Tị đều ngập trong vũng nước, không thể hít thở.

Sở Dự thờ ơ lạnh nhạt, chỉ là cảm nhận không khí rét lạnh quỷ dị xung quanh khiến hắn mơ hồ sinh ra nỗi sợ dữ hổ mưu bì*.

*Dữ hổ mưu bì: ví về lúc bàn luận thì phải hy sinh lợi ích của bản thân, nếu không thì không thể nào thành công.

Giang Tị đã không còn linh lực, căn bản không thể bế khí, còn bị ấn dưới nước bằng tư thế này, mắt thấy hắn đã sắp không thở nổi.

Người áo đen vắt chéo chân, thoải mái nhàn nhã nhìn hắn.

Đôi mắt, thứ duy nhất còn lộ ra bên ngoài của Giang Tị càng mở to, vì không thở được mà hai tai ù ù kịch liệt, phảng phất như tiếng chuông trống kêu vang.

Cho đến lúc này, hắn mới hoảng hốt nhận ra một sự thật.

Bản thân mình... Dường như sẽ chết ở đây.

Trong chớp nhoáng, cơn gió thét gào trong đầu Giang Tị dường như đã cuốn lời nói không chút mảy may để ý của Cung Ngô Đồng về đây.

"Áo đen che mặt, toàn thân đẫm máu, vách nát tường xiêu, một con chuột già bị chặt đứt móng vuốt đang chết chìm trong vũng nước..."

Con chuột già bị chặt đứt móng vuốt...

Chết chìm trong vũng nước.

Giang Tị vốn tưởng rằng Cung Ngô Đồng đang nói đến cảnh tượng xung quanh khi hắn chết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ, con chuột ngu ngốc đáng cười chết chìm trong vũng nước trong miệng hắn...

Lại là bản thân mình.

Sở Dự hơi nhắm mắt lại.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng giãy giụa yếu ớt của Giang Tị chậm rãi biến mất, mà "truy dẫn" Cung Ngô Đồng hạ lên người hắn cũng hoá thành một chú bướm, đột nhiên xông vào bóng đêm, dừng trước áo bào của người áo đen rồi thình lình biến mất, không bị bất cứ kẻ nào phát giác.

Cùng lúc đó, Cung Ngô Đồng đang ở Hồng Trần Uyển đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, lần này y chỉ ngủ có ba canh giờ, ngẩn ngơ một hồi là hoàn toàn tỉnh táo.

Y suýt nữa quên là mình đang bị bệnh, trực tiếp xoay người xuống giường, hai chân chạm phải mặt đất lạnh như băng khiến y trực tiếp lảo đảo ngã quỵ xuống đất.

Phịch một tiếng, nghe đã thấy đau.

Minh Đăng nhanh chóng đi vào, vội vàng nâng y dậy: "Tiểu Thánh tôn?"

Cung Ngô Đồng thở hổn hển một hơi, đầu gối bị đập đến đau đớn, y lại sắc mặt tái nhợt che vai trái, như thể ở đó có vết thương gì vậy.

"Truy dẫn ta hạ lên người Giang Tị có phản ứng."

Minh Đăng nghi hoặc: "Hắn chết rồi?"

"Ừ." Cung Ngô Đồng bụm cánh tay đứng lên, thái dương túa đầy mồ hôi lạnh, bệnh như thế đấy nhưng khí thế của y vẫn đủ xài như cũ, nghiến răng lẩm bẩm nói, "Ta muốn lôi tên oắt con giấu đầu lòi đuôi đó từ trong hang ra!"

Minh Đăng còn chưa kịp khuyên y, Cung Ngô Đồng lại như nhận ra cái gì đó, "hả?" Một tiếng, che che mi tâm, thử nói: "Cút?"

Minh Đăng: "Cái gì?"

Sau khi tùy tiện bảo người ta cút, Cung Ngô Đồng vui vẻ nói với không khí: "Cút cho ta! Cút cút cút! Cút hết đi!"

Minh Đăng: "..."

Cung Ngô Đồng cuối cùng cũng được giải cấm, có thể vô cùng cao hứng mà mắng người.

Cung Ngô Đồng được Minh Đăng đỡ lên giường mặc đồ mang giày, còn rất vui vẻ mà nói: "Cha ta cũng thật là mềm lòng mà."

Mới có mấy ngày mà đã bỏ lệnh cấm rồi, y còn tưởng mình phải "nói tiếng người" đến tận lúc Cung Xác rời Cửu Phương tông cơ.

Y vừa mang giày xong, Cung Xác lập tức đi vào từ bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt xưa nay chưa từng có.

Cung Ngô Đồng sợ rồi, y rút vẻ mừng thầm đi, thật cẩn thận nhìn sắc mặt cha mình, suy đoán ông tức giận vì cái gì.

"Chắc không phải do mình đâu." Cung Ngô Đồng nghĩ thầm, "Không thể nào, mình ngoan như vậy, nếu thật sự chọc giận cha thì nhất định ông ấy sẽ không giải phù cho mình mới đúng."

Cung Ngô Đồng âm thầm cân nhắc, càng nghĩ càng thấy đúng.

Chỉ cần không phải do mình chọc cha nổi giận thì không cần lo lắng, cứ như bình thường là được.

Minh Đăng mặc áo ngoài cho Cung Ngô Đồng, khoé mắt lướt qua Cung Ngô Đồng vẫn đang rất xinh đẹp, thầm nghĩ ngươi lại muốn bị đánh.

Cung Ngô Đồng không biết ngày chết thả lỏng, sau khi mặc đồ xong còn nói với Cung Xác: "Cha, nào người đi ạ?"

Đôi mắt lưu ly của Cung Xác như đang hờ hững nhìn y, Phật tử thanh tu nhiều năm phiền lòng không thôi, đến cả Phật châu xanh ngọc cũng bị ông gảy loé tia lửa, ken két rung động.

Ông thầm nghĩ: "Ta dạy sai chỗ nào rồi sao? Sao có thể dạy ra một người..."

Câu kế tiếp không thích hợp để Thánh tôn thanh lãnh nói, Cung Xác kịp thời ngừng lại, lãnh đạm nói: "Sao lại sốt ruột mong ta đi như thế? —— con lại định đi đâu gây chuyện?"

Cung Ngô Đồng lẩm bẩm: "Không có, con ở lại Cửu Phương tông mà, đâu có đi đâu đâu."

Cung Xác căn bản không tin lời y, ánh mắt nhìn lướt qua Minh Đăng.

Minh Đăng lại là tên chỉ nghe lời Thánh tôn, lập tức vạch trần lời nói dối của Cung Ngô Đồng: "Thánh tôn, Tiểu Thánh tôn định đi tìm đầu sỏ gây tội muốn máu đầu tim của y bốn năm trước."

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng không dám mắng người trước mặt Cung Xác, đành phải nghiến răng trừng Minh Đăng.

Cung Xác nhíu mày: "Con tìm được?"

Cung Ngô Đồng không tình nguyện gật đầu: "Vâng, con có thể tự giải quyết."

Cung Xác nhìn y.

Cung Ngô Đồng đã như thế từ nhỏ, luôn cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể tự giải quyết, dù là chuyện lớn như không thể ngủ thì cũng che giấu vài tháng mới bị Cung Xác phát hiện.



Nhưng ở bên ngoài y luôn lấy danh hào Ma tộc, Cửu Phương tông và Cung Xác gây chuyện thị phi, không ai đoán được rốt cuộc y đang nghĩ gì.

"Không được đi." Cung Xác lãnh đạm nói, "Ta sẽ đến Cung Hoà một chuyến."

Cung Ngô Đồng dở khóc dở cười: "Cha, mấy vị cao tăng ở Đại Phật Tự Tứ Phương đã sớm không vừa mắt con, nếu biết Phật tử vì chút chuyện nhỏ mà mệt nhọc bôn tẩu thay con, nhất định lại muốn phá giới mắng con đó."

Cung Ngô Đồng khăng khăng muốn đi một mình, Cung Xác khuyên không được, đành phải tùy y.

Trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, lúc Cung Xác xoay người định rời đi, lại đột nhiên như nhớ cái gì đó, xoay người lại vẽ một cái phù lên trán Cung Ngô Đồng.

Cung Ngô Đồng trốn không được, đành phải cau mày cho ông vẽ.

"Người lại vẽ cái gì thế? Con chọc người nổi giận lúc nào nữa ạ?"

Trong đầu Cung Xác nhớ lại bộ dáng ngu xuẩn bị ba nghịch đồ cướp qua cướp lại mà còn thích thú không thôi của Cung Ngô Đồng trong mộng cảnh, một lời khó nói hết mà liếc Cung Ngô Đồng một cái.

"Phù này có thể khiến con nói chuyện bình thường." Cung Xác hiếm khi nói tác dụng phù cho y.

Cung Ngô Đồng vui vẻ.

Cung Xác: "Nhưng..."

Cung Ngô Đồng lại ủ rũ, tất cả trước "nhưng" đều vô nghĩa, y biết Cung Xác sẽ không buông tha cho y dễ dàng như thế.

"Nhưng." Cung Xác nói, "Điều kiện tiên quyết là con không được suy nghĩ lung tung, sinh vọng tưởng vô cớ, làm chuyện tà đạo."

Cung Ngô Đồng nghe không hiểu, nghiêng đầu "hả?" Một tiếng.

Cung Xác xoay người rời đi.

Cung Ngô Đồng bối rối, vội vàng đuổi theo túm tay áo Cung Xác hỏi: "Cha, cha nói rõ đi, 'suy nghĩ lung tung' là như thế nào chứ, nếu con suy nghĩ lung tung thì sẽ bị gì, thế nào là suy nghĩ càn quấy, thế nào là suy nghĩ hư hỏng ạ? Cha!"

Cung Xác bị y quấn không chịu nổi, ông dừng bước, nhịn không được mà liếc y một cái, lãnh đạm nói: "Con mơ thấy cái gì, còn cần ta phải nhắc nhở con sao?"

Cung Ngô Đồng: "..."

Bàn tay nắm tay áo Cung Xác của Cung Ngô Đồng đột nhiên buông lỏng, sợ tới mức bịch bịch lui ra sau ba bước, vẻ mặt nhìn Cung Xác như gặp quỷ.

"Người người người..." Cung Ngô Đồng sợ tới mức không thốt nên lời, lắp bắp nói, "Người xem được rồi?"

Cung Xác lạnh nhạt nhìn y.

Cung Ngô Đồng ngu người hơn nửa ngày, đột nhiên nức nở một tiếng, trực tiếp che mặt ngồi xổm xuống đất.

Cung Xác lạnh lùng nói: "Giờ mới biết ngại?"

"Không ngại." Cung Ngô Đồng vẫn đang nghẹn ngào nức nở, y ngẩng đầu lên, đáy mắt còn lưu lại vẻ nghĩ mà sợ, "Con cảm thấy may mà lúc đó con không nghĩ đến chuyện song tu... Ai u! Con sai rồi cha ơi!"

Cung Xác rút tay về.

Cung Ngô Đồng vô cùng đáng thương mà kéo vạt áo ông: "Cái đó... Con cũng không khống chế được tâm tư của mình, lỡ đâu con thật sự suy nghĩ lung tung thì sẽ thế nào ạ?"

Cung Xác bị y chọc tức đến bật cười.

"Tới đó rồi biết."

Dứt lời, phất áo rời đi.

Cung Ngô Đồng ngu ngơ đứng tại chỗ, đau đầu suy nghĩ rốt cuộc cái phù này có tác dụng gì.

Chẳng lẽ suy nghĩ lung tung sẽ khiến y phải liếm đồ chơi bằng đường trước học phủ Thiên Nhận?

Hay là tái diễn lại tai nạn xấu hổ hồi nhỏ của y thêm lần nữa?

Loại phù này, cha y nhất định có thể hạ.

Cung Ngô Đồng ngủ một giấc, thân thể tốt hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, đang thong thả ra ngoài bước xuống bậc thềm, thì một loạt tiếng bước chân liên tiếp chợt truyền đến từ hành lang thiên viện.

Cung Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn, ba thiếu niên vội vàng ôm chổi chạy đến dưới ánh đèn.

"Ơ kìa!" Cung Ngô Đồng vui vẻ, "Mới sáng sớm tinh mơ mà đã đi quét bậc thang rồi, cần mẫn vậy cơ á?"

Ba người chạy tới vội vàng hành lễ: "Sư tôn buổi sáng vui vẻ ạ."

Việt Ký Vọng nói: "Vừa khéo hôm nay không mưa, lỡ đâu chiều tan học mới quét mà trời mưa thì khổ lắm ạ."

Tuy Tương Phùng gật đầu phụ hoạ.

Minh Tu Nghệ hành lễ xong ngẩng đầu lên, phát hiện Cung Ngô Đồng tuy cười nhưng sắc mặt rất kém, thử thăm dò nói: "Sư tôn bị thương ạ?"

Cung Ngô Đồng không ngờ Minh Tu Nghệ lại nhạy bén như thế, vội làm bộ làm tịch ấn ấn vai trái: "Đúng vậy, đau chết đi mất, đau cơ bắp quá đi. Shh... Có đồ nhi ngoan nào xoa xoa vai cho sư tôn không đây."

Cung Ngô Đồng hảo chỉnh dĩ hạ* nhìn ba người, tầm mắt lần lượt chuyển từ Việt Ký Vọng sang Tuy Tương Phùng rồi đến Minh Tu Nghệ.

*Hảo chỉnh dĩ hạ: dáng vẻ nghiêm chỉnh mà vẫn ung dung.

Y hơi híp mắt, đôi mắt giấu sau hàng mi dài mang theo tư thế của một tên cầm thú có văn hoá, trong đầu lại không chịu khống chế mà nhớ lại cảm giác thoả mãn khi bị nghịch đồ đoạt tới cướp lui trong giấc mộng đẹp tối qua.

"Rất tốt." Cung Ngô Đồng thầm nghĩ, "Trong mơ bị đoạt, ngoài đời ta cũng muốn bị cướp qua cướp lại như thế."

Con người Cung Ngô Đồng tuyệt đối không phải một tấm gương tốt, tự dàn dựng tám vở kịch cho mình.

Minh Tu Nghệ đoạt trước, rồi tới Việt Ký Vọng đoạt, Tuy Tương Phùng thì đoạt sau.

Rồi như này như này nữa, tốt nhất là cứ cầm chổi lên đánh.

Rất tốt rất tốt.

Ngay lúc y đang chờ các đồ nhi mở miệng, lại thấy ánh mắt của ba người đột nhiên trở nên kinh ngạc, như là thấy cái gì quái lạ lắm.

Cung Ngô Đồng nghi hoặc nhìn chúng, cùng lúc đó cũng tự nhận ra sự bất thường.

Thân hình y cao gầy, cao hơn đám thiếu niên mười mấy tuổi một cái đầu, vốn bình thường nhìn ba đồ nhi toàn khoanh tay cúi đầu nhìn, nhưng không biết có phải ảo giác của y hay không, mà hôm nay...

Ánh mắt hệt như chậm rãi nhìn thẳng vào mắt ba đồ nhi.

Cung Ngô Đồng: "..."

Hơn nữa, y còn nhận ra quần áo vô cùng vừa vặn trên người mình đã bắt đầu lọt gió ở chỗ nào đó, như là quần áo chợt biến to, hoặc là cơ thể đột nhiên thu nhỏ, đai lưng cũng lỏng lẻo rũ xuống đất, nhìn như sẽ lập tức rớt ngay giây sau.

Cung Ngô Đồng ngu người luôn, cũng không khoanh tay khoanh chân ra vẻ nữa, duỗi tay kéo áo ngoài trễ xuống tận eo lên theo bản năng, duy trì tư thế thích mà còn giả vờ cự tuyệt, không cho ba đồ nhi nhìn thấy bộ dáng quần áo không nghiêm chỉnh của mình.

—— tuy căn bản y cũng không quan tâm quần áo có nghiêm chỉnh hay không, y ở truồng còn được, nhưng trước mặt đồ đệ thì vẫn nên ra dáng con người một chút.

Cung Ngô Đồng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hậu tri hậu giác cúi đầu, lúc này mới phát hiện áo ngoài của mình đã bị kéo lên, từng lớp xếp chồng lên mu bàn chân.

Cổ tay mảnh khảnh, vòng eo gầy yếu, cùng với tu vi chỉ tới Kim Đan trong nội phủ.

Còn có ấn ký tam văn (ba sọc) xa lạ mà lại quen thuộc trên cổ tay.

—— đó không phải là ấn ký chỉ có mặt khi y mười tám mười chín tuổi sao?

Cung Ngô Đồng: "??????"

Bốn người hai mặt nhìn nhau, hệt như gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook