Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 23: Thánh tôn Cung Xác

Nhất Tùng Âm

11/05/2023

Việt Ký Vọng kỳ lạ nhìn hắn: "Đệ nghĩ gì đấy? Sư tôn đã là Hoá Thần kỳ, cần ngủ cả ngày làm gì? Đả toạ minh tưởng tất nhiên sẽ có, chỉ là chúng ta mới đến được có mấy ngày, chưa thấy cũng bình thường thôi."

Minh Tu Nghệ xoa xoa mi tâm, cũng cảm thấy bản thân hơi ngu ngốc, sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi thế.

Tuy Tương Phùng đã chạy qua, đầy mặt khát khao nhìn Cung Ngô Đồng: "Sư tôn! Người múa đẹp quá đi!"

Cung Ngô Đồng múa đến mũi chân nóng ran, vừa cười vừa đi đến cạnh bờ ao nhỏ ngồi xuống, đặt đôi chân trắng nõn như sứ đi tìm hơi lạnh trong hồ nước, buồn cười nói: "Các con quét bậc thang cũng được đó."

Tuy Tương Phùng quét bậc thang mà khí thế vàng thật chẳng sợ lửa, đệ tử đi ngang qua ai nhìn bọn họ cũng bị hắn nhe răng trừng cho trở về, không biết còn tưởng rằng quét bậc thang là chuyện gì vinh quang lắm.

Nhưng lúc này khi Cung Ngô Đồng nhắc tới, Tuy Tương Phùng lập tức ỉu xỉu rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Thực mất mặt."

Cung Ngô Đồng đá đá nước, cười ngặt nghẽo: "Được rồi được rồi, về nghỉ ngơi đi."

Ba người thật sự quá mệt mỏi, quy củ hành lễ rồi từng người về phòng.

Khắp sân lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Cung Ngô Đồng rũ mắt nhìn bắp chân của mình đến ngây ngốc, hồi tưởng lại chuyện hôm nay ba đồ nhi của y vì những lời râu ria của đám đệ tử thành Cô Chu mà đánh chúng thành cái bộ dạng đó, không biết tại sao mà lại đột nhiên phụt cười.

Y hành sự phóng đãng đã quen, bị người ta chửi thầm sau lưng là chuyện bình thường, đây là lần đầu tiên được các thiếu niên bảo vệ như thế.

Cung Ngô Đồng lại lần nữa cảm khái: "Hoá ra thu đồ đệ có cảm giác thế này ư."

Còn ấm áp hơn cả mùa xuân.

Nước trong hồ hơi lạnh, Cung Ngô Đồng lại chẳng hề để ý mà ngồi đạp nước, ngồi hơn một canh giờ giữa màn đêm yên tĩnh, sắc trời cuối cùng cũng xuất hiện một vầng sáng trắng.

Ánh mặt trời dìu dịu, dâng lên cao muốn toả sáng.

Cung Ngô Đồng bị ánh sáng làm cho nheo mắt, giơ tay cao qua đỉnh đầu duỗi người, nhàn nhạt nói: "Mưa nhiều ngày thế, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời."

Y rút đôi chân bị đông lạnh đến xanh xao ra khỏi ao nước, chân trần ngân nga hát đi về phòng, quơ vò rượu trên bàn lên uống vài ngụm.

Xuyên qua cửa sổ, Hồng Trần Uyển náo nhiệt một hồi, ba thiếu niên đại khái là hơi mệt nên dậy khá trễ, nghe tiếng chuông nặng nề giữa sườn núi vọng đến mới vừa khoác áo ngoài vừa vội vàng chạy ra ngoài, cả đám ríu rít không ngừng.

Cung Ngô Đồng vừa xem vừa cười, xém chút nữa bị sặc rượu, có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nghĩ: "Tiết đầu của Huyền trai hôm nay là tiết độc thuật, các con xong đời rồi."

Minh Đăng thoáng lướt qua ba người họ, trong tay cầm một chiếc nhẫn trữ vật màu đen được đưa tới từ Ma tộc Quá Vân Giang đến cho Cung Ngô Đồng.

Tâm trạng Cung Ngô Đồng rất tốt, vừa hát vừa tiện tay mở ra.

Cấm chế nhẫn trữ vật vừa mới giải, một vài con rối phân thần chui ra từ trong đó, cả đám vây quanh Cung Ngô Đồng, mặt không cảm xúc lặp lại một câu.

"Ngô Đồng, khi nào tu ma?"

"Rốt cuộc khi nào ngươi mới tu ma?"

"Tu ma."

"Ma."

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng cảm thấy có khi cữu cữu của y còn lảm nhảm nhiều hơn cả Thu Khước Thiền.

Y đẩy những con rối đó ra, mặt không đổi sắc lấy ra mấy miếng ngọc giản từ trong nhẫn trữ vật —— toàn bộ đều là phương pháp tu luyện hàn băng linh chủng.

Thần thức Cung Ngô Đồng tiến vào, xem hết tâm pháp trên từng ngọc giản nhanh như gió.

Hàn băng linh chủng quả nhiên chỉ thích hợp tu ma, tâm pháp ngọc giản bất luận ban đầu nói năng đường hoàng cỡ nào, thì cuối cũng cái nào cái nấy cũng dừng ở ma đạo.

Cung Ngô Đồng vừa xem vừa cảm khái, chẳng trách cuối cùng Minh Tu Nghệ lại tu ma, xem ra sau khi rơi vào Hàn Đàm và bị hàn băng linh chủng ký sinh, kết cục của hắn đã được định sẵn.



Minh Tu Nghệ đã kết đan, đem hàn băng linh chủng thay thế cho Kim Đan đặt trong đan điền nội phủ, ít nhất khi sinh tâm ma cũng có biện pháp điều khiển hàn băng linh chủng một cách triệt để.

Chỉ là chuyện này quá mức mạo hiểm, nhập ma hay nhập đạo đều là ý niệm của Minh Tu Nghệ.

Cung Ngô Đồng cân nhắc nửa ngày, sợ bản thân run tay phá hỏng Kim Đan của Minh Tu Nghệ, đành phải thu hồi ngọc giản.

Y thở dài một hơi nói: "Nếu cha ta còn ở Cửu Phương tông thì tốt rồi."

Thánh tôn Cung Xác ra tay, bảo đảm không có sơ hở.

Nhưng nếu Cung Xác mà về bây giờ, phát hiện Cung Ngô Đồng không nói năng gì mà thu ngay ba đứa đồ đệ, nhất định sẽ treo y lên đánh.

Cung Ngô Đồng có hơi run rẩy, cảm thấy mình vẫn nên cân nhắc biện pháp ổn thoả hơn.

***

Ba người Minh Tu Nghệ đúng là xong đời thật, không riêng việc đến trễ tiết độc thuật bị trưởng lão phạt đứng, buổi chiều vất vả lắm mới được nghỉ một hôm thì phải vác chổi đi quét bậc thang.

Cũng may hôm nay có nắng, lá rụng trên bậc thang bị gió thổi đi không ít, rất là dễ quét, hiếm khi ba người được về phủ trước khi mặt trời lặn.

Việt Ký Vọng khiêng cây chổi bị quét đến trọc lóc, miệng ngậm một cọng cỏ dại đi theo Tuy Tương Phùng học giả giọng.

"A, a, a ——"

Tuy Tương Phùng: "Không đúng, là, a, a, a!"

"A?"

Minh Tu Nghệ coi như mình không nghe thấy gì hết, mắt điếc tai ngơ.

Bình thường chương trình học của học phủ Thiên Nhận rất nặng, hôm nay ba người bị phạt đứng mà lại còn đi quét bậc thang nên bị thiếu bài, Minh Tu Nghệ cầm bản chép tay của Cảnh Triệt xem, định chỗ nào không hiểu thì về thỉnh giáo sư tôn.

Đi được nửa đường, rừng cây xanh ngát bên cạnh đột nhiên bung nở từng cụm hoa nhỏ trắng tuyết mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước, nhìn thêm một chút mới thấy hai bên bậc thang phía sau cũng nở đầy hoa, như lót một con đường hoa từ chân núi đến giữa sườn.

Hướng của con đường đó dẫn đến Hồng Trần Uyển.

Cảnh tượng này quá mức quái dị, ba người hai mặt nhìn nhau, vội vàng chạy dọc theo bậc thang về Hồng Trần Uyển.

Cung Ngô Đồng đã nằm trên giường mỹ nhân bên cạnh hồ nước nghiên cứu ngọc giản hết cả một ngày, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ nói: "Về rồi à."

Ba người thở hồng hộc chạy đến bên cạnh y: "Sư tôn!"

Sư tôn sao chép tâm pháp trên ngọc giản ra một phần, không chút để ý mà xốc tờ giấy lên: "Hôm nay vi sư dạy các con một câu, bất luận là gặp chuyện gì thì lòng cũng phải yên ổn tĩnh tâm —— dù có xem xuân cung đồ trong giờ học bị trưởng lão mắng trước mặt tất cả mọi người trong trai trường thì cũng phải bình tĩnh tự nhiên, thế thì tu hành mới không dễ sinh tâm ma."

Các đồ đệ: "..."

Ba người không còn lời nào để nói, nghĩ thầm chỉ có mình sư tôn bị phát hiện xem xuân cung đồ mà còn có thể bình tĩnh.

Chẳng qua lời thô nhưng lý không thô, các đồ nhi hít sâu một hơi ổn định hô hấp, ráng giữ bình tĩnh.

Việt Ký Vọng: "Chính là bên ngoài có một đống hoa nhỏ, nhìn hơi quái lạ."

Cung Ngô Đồng cầm bút chu sa vẽ vài vòng, dung hợp hàn băng linh chủng với đan điền yêu cầu một trận pháp rườm rà, hồi nhỏ rảnh rỗi không có gì làm y từng nghiên cứu qua, vừa khéo có thể lấy ra dùng, đỡ phải học nữa.

"Ồ." Cung Ngô Đồng thuận miệng nói, "Hoa nhỏ gì cơ?"

Y bình tĩnh như thế, càng thêm nhấn mạnh cho việc ba đồ nhi chưa hiểu hết chuyện đời, làm cả đám hổ thẹn đến đỏ cả mặt.

Minh Tu Nghệ mất tự nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là hoa trắng nhỏ bình thường thôi ạ, từng khóm từng khóm như tuyết vậy."

Ngón tay lật giấy của Cung Ngô Đồng bỗng chốc dừng lại, có hơi kinh ngạc ngẩng đầu.



"Hoa nhỏ như tuyết?"

Ba người gật đầu.

Đúng vào lúc này, Minh Đăng hoá thành hình người, cung kính gật đầu: "Tiểu Thánh tôn, Thánh tôn đã trở lại."

Cung Ngô Đồng sửng sốt, ngón tay chậm rãi mất hết sức lực, một xấp giấy thong thả rơi xuống từ trong tay y, nằm tá lả trên mặt đất.

"Cha ta đã trở lại?" Nhìn Cung Ngô Đồng như chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói, "Không phải ông ấy muốn bế quan à?"

"Chắc là Thánh tôn biết chuyện hôm qua ngài phát bệnh."

Cung Ngô Đồng ngơ ngác "À" một tiếng, toàn thân như đi vào cõi thần tiên, cầm trang giấy trên người xem tiếp theo bản năng, nhưng căn bản không xem vào một chữ.

Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do, ngồi xổm xuống đất dọn dẹp giấy tờ lại rồi đưa cho sư tôn.

Cung Ngô Đồng lại như thể cuối cùng cũng kịp phản ứng, đột nhiên rơi xuống từ trên giường mỹ nhân, ngạc nhiên nói: "Cái gì?! Hoa trắng nhỏ?!"

"..." Minh Tu Nghệ nâng y dậy, kỳ quái nói, "Vâng ạ."

"A a a!" Cung Ngô Đồng lập tức như bị lửa đốt dính đuôi, cởi áo tím hoa hoè loè loẹt trên người ra ném lung tung, chạy bịch bịch vào nhà trong, vừa chạy vừa nôn nóng nói, "Sao ông ấy về rồi, về vì cái gì, về làm gì vậy hả?!"

Chỉ còn lại ba người đứng nguyên tại chỗ hai mặt nhìn nhau, trên mặt toàn là sự kinh ngạc.

Minh Đăng vui sướng khi người gặp hoạ mà đứng một bên nhìn Cung Ngô Đồng luống cuống tay chân.

Cung Ngô Đồng gấp đến độ xoay vòng vòng, sụp đổ gọi vọng ra từ trong nhà.

"Minh Đăng! Phật châu của ta đâu rồi?! Mấy ngày trước còn ở đây mà, bị ta để ở đâu rồi?!"

"Mở phòng thiền ra cho ta! Đốt hương đi! Còn kinh Phật, a..."

"Đi gọi Thu Khước Thiền đi! Bảo hắn phá tảng đá ở Huyền trai cho ta ——"

Toàn bộ Hồng Trần Uyển bị Cung Ngô Đồng tự xáo trộn đến gà bay chó sủa.

Sau một nén nhang, từ trong phòng thiền vẫn luôn đóng chặt của Cung Ngô Đồng bay ra một mùi đàn hương, một cành hoa quỳnh còn vương bọt nước được cắm giữa bình ngọc.

Cái áo tím loè loẹt của Cung Ngô Đồng không biết bị dẹp đi đâu rồi, áo trong là tăng bào hay mặc hằng ngày, chỉ đổi sang một bộ áo ngoài thêu hoa lê trắng tuyết trên cổ tay, tóc dài rối tung xoã tán loạn.

Y đoan đoan chính chính mà uốn gối quỳ trên bồ đoàn, cổ tay gầy yếu đeo một chuỗi Phật châu bằng ngọc màu xanh, bị bụng ngón tay của y nhẹ nhàng tách ra một hạt, phát ra tiếng cùm cụp nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Tiểu Thánh tôn yên tĩnh tham thiền quỳ kinh, trên khuôn mặt toàn là thiền ý trách trời thương dân.

—— như kiểu nháy mắt tiếp theo là có thể siêu độ oán linh, đắc đạo thành Phật.

Ba người Việt Ký Vọng đã sớm trợn mắt há mồm.

Bọn họ chưa từng thấy sư tôn nhà mình đứng đắn như thế, giống như cái câu "Thánh tôn đã trở lại" là một con yêu ma quỷ quái, trực tiếp đoạt xá sư tôn tùy tiện bừa bãi của họ.

Minh Đăng xém chút nữa không nhịn cười được, nhìn thấy Cung Ngô Đồng quên tháo hoa tai linh vũ khổng tước, xấu xa không nhắc nhở y.

Đúng lúc này, hoa nhỏ tuyết trắng chậm rãi nở rộ trên bậc thang cuối cùng cũng lan một đường đến Hồng Trần Uyển, dừng lại trước cửa phòng thiền của Cung Ngô Đồng.

Minh Đăng vội dẫn ba thiếu niên đang ngây người về phòng, đại khái là sợ bộ dạng mất mặt khi bị Thánh tôn răn dạy của Cung Ngô Đồng bị đám đồ nhi bắt gặp, sau này khó giữ mặt mũi sư tôn.

Minh Tu Nghệ ngoan ngoãn về phòng, mới vừa đi được vài bước thì đột nhiên cảm nhận được không khí lạnh lẽo như trên núi tuyết bay tới bao phủ toàn bộ Hồng Trần Uyển.

Cung Xác mặc bạch y giẫm lên hoa trắng bước vào Hồng Trần Uyển.

Tựa như năm đó bung dù đạp tuyết mà đến, một thoáng nâng tay hoá tan núi tuyết ngàn năm vội vàng lướt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook