Chương 2: CON ĐƯA NÓ VỀ NHÀ ĐI
Sao Xanh
26/04/2023
Hiếu Minh cau mày nhìn Ái Triêm, hừ lạnh khinh bỉ:
-Rời khỏi Trần Minh rồi, cô chả là cái thá gì cả. Nhớ kĩ, thì sao? Có bản lĩnh thì đừng dựa vào Trần Minh mà tự nuôi sống bản thân cô đi đã rồi nói. Ăn bám ở đây từng ấy năm cũng đủ rồi.
Ái Triêm gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt. Sự sỉ nhục này kích thích cô càng thêm tỉnh táo. Cô biết, hiện tại cô không thể làm gì được ai. Cô chỉ cần biết rõ rằng Trần Minh không yêu cô, vì thế mà những người xung quanh anh vẫn luôn cho rằng cô là một con chó, vì kiếm miếng ăn mà phải vẫy đuôi theo anh, nên hôm nay cô không hề luyến tiếc mà rời đi là quyết định chính xác.
Những lời nói độc ác này của Hiếu Minh giống như đánh thức cô, cũng giúp cô buông bỏ một chút gì đó còn vương vấn trong lòng. Cũng may xe taxi cô đang chờ đã đến kịp lúc. Cô không quay đầu, bước đi vô cùng dứt khoát.
Sau khi thấy cô rời đi, Hiếu Minh lập tức gọi điện cho ai đó. Phía bên trong, Trần Mạnh, quản gia nhà họ Trần đứng lấp ló theo dõi Ái Triêm nãy giờ lập tức chạy vào nhà báo cáo với Nguyệt Anh:
-Bà chủ, cô ta.. đi rồi.
Nguyệt Anh vẫn từ tốn thổi phù phù chiếc móng tay vừa mới giũa nói:
-Kệ cô ta. Đi được càng tốt.
Trầncó điều lo lắng:
-Nhưng ... đến lúc đó thiếu gia về... không thấy cô ta....
Nguyệt Anh cắt ngang lời nói của quản gia, giọng điệu vô cùng coi thường:
-Ông yên tâm, nó sẽ trở về.
Bà đã đấu với Ái Triêm sáu năm rồi. Cô đã chịu đựng nhẫn nhịn từng ấy năm, sao có thể nói đi là đi. Cũng chỉ là trò khôn vặt lấy lòng khiến Trần Minh thương xót. Bà không tin cô có thể sống mà không cần tiền của Trần Minh.
__
Chiếc xe lăn bánh vững vàng, rất nhanh đã đến trước cửa căn nhà trọ mà Ái Triêm đã thuê.
Rời khỏi Trần Minh, không phải là quyết định nhất thời nổi hứng của Ái Triêm, cô đã suy nghĩ về nó trong ba tháng, cuối cùng mới quyết định chấm dứt đoạn tình yêu đơn phương kéo dài sáu năm này.
Căn hộ đã được dọn sạch sẽ từ trước, một phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách, 45 mét vuông. Đồ gia dụng và điện nước đầy đủ, rất sạch sẽ.
Cô đặt hành lý xuống, trước hết đi lấp cái bụng đói của mình cái đã. Một bát mì chỉ có nước trong vắt, cô vừa ăn mì vừa lắp thẻ sim điện thoại.
Cô làm số điện thoại mới, dự định hoàn toàn bỏ đi những thứ trong quá khứ. Sau khi gắn sim mới, cô gọi cho ba Chỉnh trước.
Ba Chỉnh nhận được điện thoại của con gái, giọng nói không khỏi có chút vui vẻ:
-Ái Triêm, đây là số của ai đó con?
Thấy không phải số di động của con gái mình, ba Chỉnh không thể không quan tâm. Nghe giọng nói vui vẻ của ba, suýt chút nữa cô đã bật khóc. Cô ngước mặt lên nuốt giọt lệ vào trong, tuỳ tiện tìm đại lý do:
-Điện thoại con rớt xuống nước hỏng rồi, con thay sim mới nên gọi cho ba biết.
Ba Chỉnh yên tâm, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của con gái. Hỏi xong, lại bắt đầu lo lắng chuyện chung thân đại sự của con gái:
-Con với Trần Minh như thế nào rồi? Các con khi nào thì mới dự định đính hôn?
Đính hôn sao?? Nhưng đó chỉ là mơ ước xa vời của cô. Trần Minh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với cô. Bây giờ cô đã trở mặt với nhà họ. Đính hôn để làm gì?
Ba Chỉnh thấy cô không lên tiếng nên giọng nói có chút không tốt lắm:
-Có phải nhà bọn họ đổi ý rồi hay không?
Mấy năm nay, ba Chỉnh vẫn luôn không quá hài lòng đối với Trần Minh. Từ lúc xác định quan hệ, anh chưa từng cùng cô về thăm nhà. Nhưng bởi con gái quá quyết tâm, mà ông thì lại đau yếu, tật nguyền ở chân nên di chuyển khó khăn, Ái Triêm luôn cản không cho ông lên thăm.
-Sao con không nói gì? Vậy để ba lên đó nói chuyện phải trái với họ. Nếu không được thì hủy hôn đi.
Lồng ngực Ái Triêm nhảy lên một cái. Cô lo sợ hai nhà nói chuyện sẽ xảy ra chuyện không hay, cũng sợ ba Chỉnh thấy tình cảnh của mình khi biết nhà họ Trần đối xử với mình không tốt như ông nghĩ, sẽ không chịu được mà đau lòng, vì thế cô chịu đựng, vẫn không muốn nói ra chuyện mình đã rời khỏi biệt thự.
Khi cô quyết định dọn vào sống trong Nhà họ Trần sáu năm trước, đã làm ba Chỉnh vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ Ái Triêm nói ra chuyện mình đã rời khỏi Nhà họ Trần, chỉ sợ ba chỉnh sẽ suốt đêm ngồi xe chạy đến.
-Ba. Ba nghĩ gì vậy chứ? Còn nửa năm nữa con mới tốt nghiệp mà. Trần Minh đối xử rất tốt với con, tình cảm của chúng con cũng rất tốt, không có vấn đề gì.Lễ đính hôn thì chắc sẽ nhanh tổ chức thôi. Chỉ là anh ấy đang công tác ở nước ngoài. Đợi khi nào anh ấy về nước con sẽ nói anh ấy gọi cho ba. Được không ba?
Trong lòng Ái Triêm đau nhói khi nói ra những lời này.
-Ba, thuốc đợt trước con mua gửi cho ba đã uống hết chưa? Không có con sẽ mua thêm nhé?
Nghe xong những lời này, ba Chỉnh mới bình ổn lại tâm trạng, bất mãn nói:
-Bây giờ mới hỏi chuyện ba sao? Thuốc còn nhiều. Con không phải lo cho ba. Sức khỏe ba tốt lên nhiều rồi. Chờ Trần Minh về nước, con dẫn nó về nhà đi. Trong nhà có rất nhiều họ hàng còn chưa từng gặp nó.
Trong lòng cô lại nhói một cái. Nhân duyên của cô có lẽ đã phải dừng ở đây. Nhưng nhân duyên của nhà cô với nhà họ Trần thì vẫn chưa dứt.
-Rời khỏi Trần Minh rồi, cô chả là cái thá gì cả. Nhớ kĩ, thì sao? Có bản lĩnh thì đừng dựa vào Trần Minh mà tự nuôi sống bản thân cô đi đã rồi nói. Ăn bám ở đây từng ấy năm cũng đủ rồi.
Ái Triêm gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt. Sự sỉ nhục này kích thích cô càng thêm tỉnh táo. Cô biết, hiện tại cô không thể làm gì được ai. Cô chỉ cần biết rõ rằng Trần Minh không yêu cô, vì thế mà những người xung quanh anh vẫn luôn cho rằng cô là một con chó, vì kiếm miếng ăn mà phải vẫy đuôi theo anh, nên hôm nay cô không hề luyến tiếc mà rời đi là quyết định chính xác.
Những lời nói độc ác này của Hiếu Minh giống như đánh thức cô, cũng giúp cô buông bỏ một chút gì đó còn vương vấn trong lòng. Cũng may xe taxi cô đang chờ đã đến kịp lúc. Cô không quay đầu, bước đi vô cùng dứt khoát.
Sau khi thấy cô rời đi, Hiếu Minh lập tức gọi điện cho ai đó. Phía bên trong, Trần Mạnh, quản gia nhà họ Trần đứng lấp ló theo dõi Ái Triêm nãy giờ lập tức chạy vào nhà báo cáo với Nguyệt Anh:
-Bà chủ, cô ta.. đi rồi.
Nguyệt Anh vẫn từ tốn thổi phù phù chiếc móng tay vừa mới giũa nói:
-Kệ cô ta. Đi được càng tốt.
Trầncó điều lo lắng:
-Nhưng ... đến lúc đó thiếu gia về... không thấy cô ta....
Nguyệt Anh cắt ngang lời nói của quản gia, giọng điệu vô cùng coi thường:
-Ông yên tâm, nó sẽ trở về.
Bà đã đấu với Ái Triêm sáu năm rồi. Cô đã chịu đựng nhẫn nhịn từng ấy năm, sao có thể nói đi là đi. Cũng chỉ là trò khôn vặt lấy lòng khiến Trần Minh thương xót. Bà không tin cô có thể sống mà không cần tiền của Trần Minh.
__
Chiếc xe lăn bánh vững vàng, rất nhanh đã đến trước cửa căn nhà trọ mà Ái Triêm đã thuê.
Rời khỏi Trần Minh, không phải là quyết định nhất thời nổi hứng của Ái Triêm, cô đã suy nghĩ về nó trong ba tháng, cuối cùng mới quyết định chấm dứt đoạn tình yêu đơn phương kéo dài sáu năm này.
Căn hộ đã được dọn sạch sẽ từ trước, một phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách, 45 mét vuông. Đồ gia dụng và điện nước đầy đủ, rất sạch sẽ.
Cô đặt hành lý xuống, trước hết đi lấp cái bụng đói của mình cái đã. Một bát mì chỉ có nước trong vắt, cô vừa ăn mì vừa lắp thẻ sim điện thoại.
Cô làm số điện thoại mới, dự định hoàn toàn bỏ đi những thứ trong quá khứ. Sau khi gắn sim mới, cô gọi cho ba Chỉnh trước.
Ba Chỉnh nhận được điện thoại của con gái, giọng nói không khỏi có chút vui vẻ:
-Ái Triêm, đây là số của ai đó con?
Thấy không phải số di động của con gái mình, ba Chỉnh không thể không quan tâm. Nghe giọng nói vui vẻ của ba, suýt chút nữa cô đã bật khóc. Cô ngước mặt lên nuốt giọt lệ vào trong, tuỳ tiện tìm đại lý do:
-Điện thoại con rớt xuống nước hỏng rồi, con thay sim mới nên gọi cho ba biết.
Ba Chỉnh yên tâm, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của con gái. Hỏi xong, lại bắt đầu lo lắng chuyện chung thân đại sự của con gái:
-Con với Trần Minh như thế nào rồi? Các con khi nào thì mới dự định đính hôn?
Đính hôn sao?? Nhưng đó chỉ là mơ ước xa vời của cô. Trần Minh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với cô. Bây giờ cô đã trở mặt với nhà họ. Đính hôn để làm gì?
Ba Chỉnh thấy cô không lên tiếng nên giọng nói có chút không tốt lắm:
-Có phải nhà bọn họ đổi ý rồi hay không?
Mấy năm nay, ba Chỉnh vẫn luôn không quá hài lòng đối với Trần Minh. Từ lúc xác định quan hệ, anh chưa từng cùng cô về thăm nhà. Nhưng bởi con gái quá quyết tâm, mà ông thì lại đau yếu, tật nguyền ở chân nên di chuyển khó khăn, Ái Triêm luôn cản không cho ông lên thăm.
-Sao con không nói gì? Vậy để ba lên đó nói chuyện phải trái với họ. Nếu không được thì hủy hôn đi.
Lồng ngực Ái Triêm nhảy lên một cái. Cô lo sợ hai nhà nói chuyện sẽ xảy ra chuyện không hay, cũng sợ ba Chỉnh thấy tình cảnh của mình khi biết nhà họ Trần đối xử với mình không tốt như ông nghĩ, sẽ không chịu được mà đau lòng, vì thế cô chịu đựng, vẫn không muốn nói ra chuyện mình đã rời khỏi biệt thự.
Khi cô quyết định dọn vào sống trong Nhà họ Trần sáu năm trước, đã làm ba Chỉnh vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ Ái Triêm nói ra chuyện mình đã rời khỏi Nhà họ Trần, chỉ sợ ba chỉnh sẽ suốt đêm ngồi xe chạy đến.
-Ba. Ba nghĩ gì vậy chứ? Còn nửa năm nữa con mới tốt nghiệp mà. Trần Minh đối xử rất tốt với con, tình cảm của chúng con cũng rất tốt, không có vấn đề gì.Lễ đính hôn thì chắc sẽ nhanh tổ chức thôi. Chỉ là anh ấy đang công tác ở nước ngoài. Đợi khi nào anh ấy về nước con sẽ nói anh ấy gọi cho ba. Được không ba?
Trong lòng Ái Triêm đau nhói khi nói ra những lời này.
-Ba, thuốc đợt trước con mua gửi cho ba đã uống hết chưa? Không có con sẽ mua thêm nhé?
Nghe xong những lời này, ba Chỉnh mới bình ổn lại tâm trạng, bất mãn nói:
-Bây giờ mới hỏi chuyện ba sao? Thuốc còn nhiều. Con không phải lo cho ba. Sức khỏe ba tốt lên nhiều rồi. Chờ Trần Minh về nước, con dẫn nó về nhà đi. Trong nhà có rất nhiều họ hàng còn chưa từng gặp nó.
Trong lòng cô lại nhói một cái. Nhân duyên của cô có lẽ đã phải dừng ở đây. Nhưng nhân duyên của nhà cô với nhà họ Trần thì vẫn chưa dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.