Chương 175: Còn nói tớ độc ác?
Sao Xanh
18/08/2023
Ái Triêm còn đang thất thần tiêu hóa thông tin vừa nghe được, Trâm Chi bên này đã nhảy cẫng lên:
- Á à, thì ra là hai người cấu kết với nhau. Vậy ngay cả chuyện anh gặp gỡ tán tỉnh tôi cũng nằm trong kế hoạch lừa gạt này có phải không?
Erick nghe cô nói vậy thì giật mình đứng lên. Anh ta đang thầm mắng Trần Minh bày ra cái kết cục này làm anh ta ngay cả ăn nói với vợ sắp cưới cũng phải chật vật như vậy, mất hết cả thể diện trước mặt em dâu:
- Không, không phải. Tất cả đều là ý của Trần Minh. Anh là vô tội. Chuyện của chúng ta không hề liên quan đến việc tên kia muốn lừa dối vợ hắn. Em ưừng hiểu lầm anh. Tình cảm của anh đối với em hoàn toàn không dối trá.
- Hừ. Anh với anh ta không phải cùng một giuộc với nhau?
Ái Triêm thấy Trâm Chi hùng hổ xắn tay áo, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng lôi cô bạn lại nói:
- Này này. Hai người các cậu đến đây là để thăm bệnh hay là đến để cãi nhau đây hả?
Trâm Chi lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ tới mình chưa hỏi thăm Trần Minh:
- Đúng rồi. Trần Minh. Anh sao rồi? Cũng may có anh bảo vệ cho Chân Ái. Nếu không thì phiền phức to rồi.
Ái Triêm thay anh trả lời:
- Anh ấy vì va đập mạnh gây chấn động não. Còn bị gãy tay, nứt xương. Cần có chút thời gian mới có thể hồi phục.
Trâm Chi nghe xong trầm mặc một lát:
- Cái con nhỏ Ngọc Minh kia không lẽ bị úng não sao? Hay là ức hiếp người quen thói rồi? Lại còn dám ở trước đông ngời như thế trực tiếp hãm hại cậu. Hai người các cậu cũng không dễ dàng gì. Không lẽ để yên cho cô ta như vậy sao?
- Cái gì đê yên? Khương Đồng đã giao cô ta cho cảnh sát rồi.
Trâm Chi chép miệng hận rèn sắt không thành thép:
- Cậu có phải là ngây thơ quá không? Giao cho cảnh sát, họ mất thêm một ít tiền là tội nặng hóa nhẹ, tội nhẹ hóa không. Tớ còn lạ gì đám nguời trong cái giới nhà giàu kia. Vì vậy chúng ta phải đi trước một bước. Để khi ở trong trại tạm giam, cô ta chịu chút giáo huấn cực khổ đi. Tớ sẽ gọi cho chị hai.
Trâm Chi nói thẳng tuột không hề cố kỵ. Ái triêm thật hết cách cho cô bạn này:
- Tớ nói này người chị em tốt, trước kia tớ cứ tưởng cậu chỉ là hơi bạo lực một chút. Đâu có ngờ cậu còn độc ác nữa đấy.
- Hừ. Còn nói tớ độc ác? Cậu, rồi Trần Minh, rõ ràng các cậu đều bị người đàn bà kia hãm hại. Tớ chỉ là muốn trừng phạt cô ta một chút, lại nói tớ độc ác?
Cô phải gượng cười trấn an Trâm Chi:
- Chỉ là nói đùa thôi. Đã khuya rồi. Hai người hãy đi về đi. Người bệnh cần nghỉ ngơi. Erick. Anh đưa cậu ấy về đi. Hai người còn phải lo cho đám cưới sắp tới nữa. Thời gian này không cần đến đây đâu.
Trâm Chi liếc nhìn Erick:
- Hức… cái kẻ lừa dối này. Tớ không thèm cưới nữa.
Ái Triêm đánh lên vai cô hai cái:
- Này. Nói cái gì vậy hả? Đây là chuyện cậu có thể ăn nói bừa bãi hay sao?
- Vậy cậu….
- Dù sao việc của tớ ở khu du lịch cũng xong rồi. Đằng nào cũng phải chờ để kiếm việc mới. Tớ ở lại đây chăm sóc anh ấy.
Cô quay sang nói với Erick:
- Anh đưa cậu ấy về đi. Trâm Chi chỉ là nhất thời xúc động ăn nói không suy nghĩ. Anh đừng để bụng.
Erick gật đầu đáp ứng với cô, sau đó mới lôi kéo đưa Trâm Chi rơi khỏi. Ái Triêm tiễn xong hai người mới liếc mắt nhìn Trần Minh một cái. Trần Minh từ lúc hai người kia vào phòng hầu như không mở miệng nói chuyện, bây giờ mới lên tiếng:
- Để Linh Đan đưa em về biệt thự nghỉ ngơi đi. Ở đây có Khương Đồng được rồi?
Ái Triêm lắc đầu:
- Có hai cái giường mà. Em sẽ ngủ lại đây.
Cô đi lấy cái khăn cùng nước ấm lau nhẹ người để anh không bị khó chịu. Vừa làm vừa nói:
- Tại sao anh không nói với em?
- Chuyện gì?
- Chuyện Erick.
- Nếu anh nói, em sẽ chịu nhận công việc cậu ấy giao sao? Thời điểm đó em lại đang rất nhạy cảm với anh. Không phải sao?
Ái Triêm nghĩ lại cũng thấy đúng. Thật sự nếu cô biết anh sắp xếp, cô sẽ không làm. Cũng không biết anh và cô nợ nhau từ kiếp nào. Đi một vòng lớn như vậy nháo đến thương tích đầy mình thế này.
Trần Minh nhìn cô suy tư thì nhắc nhở:
- Đừng lau nữa. Tay em cũng bó bột. Coi chừng lại động.
- Em sẽ cẩn thận mà.bAnh ngủ đi. Kẻo lại bị chóng mặt.
Anh gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt.
Ái Triêm nằm xuống giường thì cũng đã hơn 11 giờ, Khương Đồng đang ở bên ngoài hành lang phòng bệnh tuần tra, thấy cô đã nằm nghỉ thì nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng bệnh.
Hai người lão đại, tự làm khổ bản thân. Đánh một vòng lớn mới có thể tìm được chân thành. Nhưng cái giá phải trả chính là hứng chịu toàn đau đớn. .
Trần Minh nằm viện một tháng rưỡi mới ổn định được thương thế. Gần ba tháng mới tháo bột ở cánh tay. Trong thời gian này Ái Triêm không cho anh rời khỏi bệnh viện. Mọi công tác Vĩnh An báo cáo qua video và mang tài liệu trực tiếp tới bệnh viện cho anh.
Ái Triêm cũng tranh thủ thời gian anh khỏe lại tới công ty phụ giúp cho Trâm Chi để cô ấy lo cho đám cưới. Đáng lẽ một tháng trước là ngày dự định cho lễ cưới nhưng vì vụ việc của Trần Minh, lại biết thêm Erick lừa mình vụ Trần Minh nên Trâm Chi nhất quyết lùi lại mấy tháng chờ cho đến khi Trần Minh khỏe lại.
Ai khuyên gì cũng không chịu. Còn lớn giọng tuyên bố nếu Erick chờ không được có thể hủy hôn lễ. Làm cho Erick đau hết não.
- Á à, thì ra là hai người cấu kết với nhau. Vậy ngay cả chuyện anh gặp gỡ tán tỉnh tôi cũng nằm trong kế hoạch lừa gạt này có phải không?
Erick nghe cô nói vậy thì giật mình đứng lên. Anh ta đang thầm mắng Trần Minh bày ra cái kết cục này làm anh ta ngay cả ăn nói với vợ sắp cưới cũng phải chật vật như vậy, mất hết cả thể diện trước mặt em dâu:
- Không, không phải. Tất cả đều là ý của Trần Minh. Anh là vô tội. Chuyện của chúng ta không hề liên quan đến việc tên kia muốn lừa dối vợ hắn. Em ưừng hiểu lầm anh. Tình cảm của anh đối với em hoàn toàn không dối trá.
- Hừ. Anh với anh ta không phải cùng một giuộc với nhau?
Ái Triêm thấy Trâm Chi hùng hổ xắn tay áo, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng lôi cô bạn lại nói:
- Này này. Hai người các cậu đến đây là để thăm bệnh hay là đến để cãi nhau đây hả?
Trâm Chi lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ tới mình chưa hỏi thăm Trần Minh:
- Đúng rồi. Trần Minh. Anh sao rồi? Cũng may có anh bảo vệ cho Chân Ái. Nếu không thì phiền phức to rồi.
Ái Triêm thay anh trả lời:
- Anh ấy vì va đập mạnh gây chấn động não. Còn bị gãy tay, nứt xương. Cần có chút thời gian mới có thể hồi phục.
Trâm Chi nghe xong trầm mặc một lát:
- Cái con nhỏ Ngọc Minh kia không lẽ bị úng não sao? Hay là ức hiếp người quen thói rồi? Lại còn dám ở trước đông ngời như thế trực tiếp hãm hại cậu. Hai người các cậu cũng không dễ dàng gì. Không lẽ để yên cho cô ta như vậy sao?
- Cái gì đê yên? Khương Đồng đã giao cô ta cho cảnh sát rồi.
Trâm Chi chép miệng hận rèn sắt không thành thép:
- Cậu có phải là ngây thơ quá không? Giao cho cảnh sát, họ mất thêm một ít tiền là tội nặng hóa nhẹ, tội nhẹ hóa không. Tớ còn lạ gì đám nguời trong cái giới nhà giàu kia. Vì vậy chúng ta phải đi trước một bước. Để khi ở trong trại tạm giam, cô ta chịu chút giáo huấn cực khổ đi. Tớ sẽ gọi cho chị hai.
Trâm Chi nói thẳng tuột không hề cố kỵ. Ái triêm thật hết cách cho cô bạn này:
- Tớ nói này người chị em tốt, trước kia tớ cứ tưởng cậu chỉ là hơi bạo lực một chút. Đâu có ngờ cậu còn độc ác nữa đấy.
- Hừ. Còn nói tớ độc ác? Cậu, rồi Trần Minh, rõ ràng các cậu đều bị người đàn bà kia hãm hại. Tớ chỉ là muốn trừng phạt cô ta một chút, lại nói tớ độc ác?
Cô phải gượng cười trấn an Trâm Chi:
- Chỉ là nói đùa thôi. Đã khuya rồi. Hai người hãy đi về đi. Người bệnh cần nghỉ ngơi. Erick. Anh đưa cậu ấy về đi. Hai người còn phải lo cho đám cưới sắp tới nữa. Thời gian này không cần đến đây đâu.
Trâm Chi liếc nhìn Erick:
- Hức… cái kẻ lừa dối này. Tớ không thèm cưới nữa.
Ái Triêm đánh lên vai cô hai cái:
- Này. Nói cái gì vậy hả? Đây là chuyện cậu có thể ăn nói bừa bãi hay sao?
- Vậy cậu….
- Dù sao việc của tớ ở khu du lịch cũng xong rồi. Đằng nào cũng phải chờ để kiếm việc mới. Tớ ở lại đây chăm sóc anh ấy.
Cô quay sang nói với Erick:
- Anh đưa cậu ấy về đi. Trâm Chi chỉ là nhất thời xúc động ăn nói không suy nghĩ. Anh đừng để bụng.
Erick gật đầu đáp ứng với cô, sau đó mới lôi kéo đưa Trâm Chi rơi khỏi. Ái Triêm tiễn xong hai người mới liếc mắt nhìn Trần Minh một cái. Trần Minh từ lúc hai người kia vào phòng hầu như không mở miệng nói chuyện, bây giờ mới lên tiếng:
- Để Linh Đan đưa em về biệt thự nghỉ ngơi đi. Ở đây có Khương Đồng được rồi?
Ái Triêm lắc đầu:
- Có hai cái giường mà. Em sẽ ngủ lại đây.
Cô đi lấy cái khăn cùng nước ấm lau nhẹ người để anh không bị khó chịu. Vừa làm vừa nói:
- Tại sao anh không nói với em?
- Chuyện gì?
- Chuyện Erick.
- Nếu anh nói, em sẽ chịu nhận công việc cậu ấy giao sao? Thời điểm đó em lại đang rất nhạy cảm với anh. Không phải sao?
Ái Triêm nghĩ lại cũng thấy đúng. Thật sự nếu cô biết anh sắp xếp, cô sẽ không làm. Cũng không biết anh và cô nợ nhau từ kiếp nào. Đi một vòng lớn như vậy nháo đến thương tích đầy mình thế này.
Trần Minh nhìn cô suy tư thì nhắc nhở:
- Đừng lau nữa. Tay em cũng bó bột. Coi chừng lại động.
- Em sẽ cẩn thận mà.bAnh ngủ đi. Kẻo lại bị chóng mặt.
Anh gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt.
Ái Triêm nằm xuống giường thì cũng đã hơn 11 giờ, Khương Đồng đang ở bên ngoài hành lang phòng bệnh tuần tra, thấy cô đã nằm nghỉ thì nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng bệnh.
Hai người lão đại, tự làm khổ bản thân. Đánh một vòng lớn mới có thể tìm được chân thành. Nhưng cái giá phải trả chính là hứng chịu toàn đau đớn. .
Trần Minh nằm viện một tháng rưỡi mới ổn định được thương thế. Gần ba tháng mới tháo bột ở cánh tay. Trong thời gian này Ái Triêm không cho anh rời khỏi bệnh viện. Mọi công tác Vĩnh An báo cáo qua video và mang tài liệu trực tiếp tới bệnh viện cho anh.
Ái Triêm cũng tranh thủ thời gian anh khỏe lại tới công ty phụ giúp cho Trâm Chi để cô ấy lo cho đám cưới. Đáng lẽ một tháng trước là ngày dự định cho lễ cưới nhưng vì vụ việc của Trần Minh, lại biết thêm Erick lừa mình vụ Trần Minh nên Trâm Chi nhất quyết lùi lại mấy tháng chờ cho đến khi Trần Minh khỏe lại.
Ai khuyên gì cũng không chịu. Còn lớn giọng tuyên bố nếu Erick chờ không được có thể hủy hôn lễ. Làm cho Erick đau hết não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.