Chương 242: ĐẠI KẾT CỤC.
Sao Xanh
23/11/2023
Tối hôm đó khi từ nghĩa trang về, Ái Triêm theo thường lệ dỗ dành bạn nhỏ Gia Ái đi ngủ. Sau khi Trần Minh xử lý xong công việc ở thư phòng thì về phòng ngủ nắm lấy bàn chân nho nhỏ của con gái nhỏ trêu chọc một chút.
Cô bé bị anh làm động liền thức giấc, nhưng chỉ là mở mắt rồi đẩy tay anh ra khỏi mình, sau đó không muốn để ý đến anh nữa, ôm lấy cánh tay của Ái Triêm chui tọt vào trong ngực cô, chỉ chừa cho anh một ánh nhìn không vừa ý.
Ai Triêm nhẹ nhàng hát ru dỗ bạn nhỏ Gia Ai đi ngủ, tính tính thời gian cảm thấy cô bé đã ngủ nên nhẹ nhàng đứng dậy, đang chuẩn bị để Trần Minh bế cô bé về phòng. Nhưng cô vừa động, đã nhìn thấy cô bạn nhỏ căng đôi mắt to tròn không chớp mắt nhìn chẳm chăm hai người bọn họ.
Ái Triêm và Trần Minh liếc nhìn nhau, sau có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dỗ cô bé đi ngủ.
Gia Ái rất buồn ngủ nhưng lại sợ ba xấu xa ôm mình về phòng nên hai mắt mở càng ngày càng lớn, càng ngày càng đỏ.
Ái Triêm nhìn thấy vậy quả thật rất đau lòng:
-Con nhanh ngủ đi, mẹ ở bên cạnh ngủ cùng con mà. Không về phòng nữa.
Thế là cô bé liếc nhìn ba Minh xấu xa một cái sắc lẹm, rồi dùng chân nhỏ đạp một cái. Ái Triêm nhìn bộ dáng của con gái mà dở khóc dở cười:
-Được được, để ba ba đi ra, con ngủ đi nha.
Nghĩ đến đêm nay có thể độc chiếm mẹ, cô bé thỏa mãn đắc ý, cuối cùng không chống đỡ được nữa níu lấy vài sợi tóc của mẹ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trần Minh sáp lại gần, anh nhìn mặt ngủ say non nớt đáng yêu của con, không nhìn ra được lúc nãy cô bé còn giờ trò đuổi anh ra ngoài:
-Này, không phải con bé chỉ mới một tuổi rưỡi thôi sao? Làm sao lại có tính độc chiếm mạnh mẽ như vậy?
Ái Triêm bật cười. Trần Minh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nhỏ giọng nói:
-Chờ một lúc nữa ôm con bé vào phòng của nó thôi.
Ái Triêm do dự:
-Để con bé ngủ ở đây cũng được đi.
Trần Minh kiên quyết lắc đầu:
-Không được.
Việc để con bé tự ngủ một mình là chuyện hết sức gian nan, mỗi lần hai người thân mật đều sẽ giấu giấu diếm diếm, làm anh cứ có cảm tưởng giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Ái Triêm cười cười, trong đôi mắt đều toát ra sự dịu dàng:
-Nhưng đến ngày đám cưới em mới chính thức làm vợ của anh cơ.
Anh lắc đầu tỏ ý không hài lòng:
-Dù sao em cũng đã đẻ con cho anh rồi. Dù có đám cưới hay không thì em cũng phải chịu trách nhiệm với anh, không có sự lựa chọn khác đâu. Lại nói, là em đồng ý cho đêm nay con bé ngủ ở đây, mà anh đâu có đồng ý đâu.
Nói rồi anh liền tiến tới hết sức nhẹ nhàng, gỡ tay nhỏ ra khỏi người cô rồi ôm bạn nhỏ Gia Ái đến phòng của cô bé bên kia.
Sáng sớm hôm sau, bạn nhỏ Gia Ai lại phát hiện mình lại ngủ ở phòng mình, trực tiếp bùng phát sự không hài lòng của mình.
Giọng nhỏ oanh vàng hét toán lên làm cho chạy Linh Đan và bảo mẫu hoảng hồn chạy vội vào. Nhưng cô bé thấy không phải Ai Triêm thì thu lại bộ dáng kia, hất tay
Linh Đan, tự bò xuống giường nhỏ, chạy lon toan ra ngoài. Khi Ái Triêm từ phòng chạy sang xem con gái, bạn nhỏ tinh ranh còn cố ý dùng chiêu ngã sấp xuống để mong cô quan tâm.
Khi nhìn thấy con gái giở lắm trò tinh quái, Trần Minh thật là vừa yêu vừa tức anh ách. Anh bất mãn Ái Triêm đặt hết tâm tư trên người con gái, trở tay kéo người một phát khóa cô ở trong ngực:
-Con gái, càng ngày càng không thèm để ba vào mắt. Còn muốn tranh giành vợ với ba sao?
Mà vị vua con bé nhỏ thì không thèm liếc nhìn ba Minh một cái, trực tiếp bỏ qua người đang ra oai phủ đầu kia, vẫn lững thững hai chân đến bên Ái Triêm rồi hưng phấn giơ tay nhỏ về phía cô:
-Ma ma, bể bé...
Ai Triêm nhanh chóng bế cô bé lên. Trần Minh oán hận cô chỉ suốt ngày chú tâm vào con bé nghịch ngợm càn quấy mà không hể để ý đến anh. Ngay cả việc chuẩn bị cho lễ cưới cũng tự mình anh lo tất.. Trong đầu suy nghĩ cần phải tìm một nhà trẻ để sớm cho con bé đi học thôi.
Hôn lễ của hai người không quá phô trương, chỉ mời bạn bè và thân thích tham gia. Nhưng dù gì Trần Minh cũng là con trai độc nhất của nhà họ Trần, lại là người đã bộc lộ tài năng kinh doanh từ rất trẻ, nên vẫn khá nồi tiếng trên mạng. Không ít hình ảnh của buổi hôn lễ cũng đã bị tuồng ra ngoài. Nhưng anh đâu có thời gian quan tâm đến điều đó chứ?
Một ngày vất vả lại không được ngủ đủ giấc nên cô bạn nhỏ Gia Ái ngủ mềm người trong lòng bảo mẫu.
Trần Minh tranh thủ đến buổi tối, chờ cho hai người tắm rửa xong xuôi thì nhảy vọt vào phònghai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô:
-Ngày mai chúng ta cùng đi hưởng tuần trăng mật nhé?
Ái Triêm đột nhiên bị anh ôm lấy từ phía sau, còn chưa phản ứng kịp, nhướng mày nhìn anh:
-Cái gì tuần trăng mật? Gia Ái lăn lộn cả ngày hôm nay mệt lắm rồi. không thể đi cùng được đâu.
Trần Minh lộ ra nụ cười rạng rõ.
-Ai nói phải dẫn con đi? Chỉ hai chúng ta thôi. Em cũng cho con tập tách mẹ ra thì mới được.
Để cô và anh có thể dành thời gian hưởng thụ tuần trăng mật, anh đã bắt Vĩnh An hủy hết các cuộc hẹn với khách hàng trong tháng này cơ đấy. Nếu mang cô nhóc theo chẳng thà anh ở nhà đi làm còn hơn.
Anh đã đặt vé máy bay rồi. Sáng sớm mai cất cánh. Tranh thủ lúc Gia Ái chưa ngủ dậy chúng ta đi luôn. Nhưng mà....Á... á.... Ái Triêm vừa định giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị Trần Minh ôm bồng lên đặt xuống giường. Cô sợ tới mức lập tức ôm cổ anh. Chỉ nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, hôn cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô:
-Đêm nay em phải là của riêng anh thôi.
Cô bị anh làm cho vừa ngứa vừa nhột, rụt rụt cổ lại, cười nói:
Nhưng còn chưa thu dọn đồ đạc... Ngày mai rồi tính.Toàn Văn Hoàn
Cô bé bị anh làm động liền thức giấc, nhưng chỉ là mở mắt rồi đẩy tay anh ra khỏi mình, sau đó không muốn để ý đến anh nữa, ôm lấy cánh tay của Ái Triêm chui tọt vào trong ngực cô, chỉ chừa cho anh một ánh nhìn không vừa ý.
Ai Triêm nhẹ nhàng hát ru dỗ bạn nhỏ Gia Ai đi ngủ, tính tính thời gian cảm thấy cô bé đã ngủ nên nhẹ nhàng đứng dậy, đang chuẩn bị để Trần Minh bế cô bé về phòng. Nhưng cô vừa động, đã nhìn thấy cô bạn nhỏ căng đôi mắt to tròn không chớp mắt nhìn chẳm chăm hai người bọn họ.
Ái Triêm và Trần Minh liếc nhìn nhau, sau có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dỗ cô bé đi ngủ.
Gia Ái rất buồn ngủ nhưng lại sợ ba xấu xa ôm mình về phòng nên hai mắt mở càng ngày càng lớn, càng ngày càng đỏ.
Ái Triêm nhìn thấy vậy quả thật rất đau lòng:
-Con nhanh ngủ đi, mẹ ở bên cạnh ngủ cùng con mà. Không về phòng nữa.
Thế là cô bé liếc nhìn ba Minh xấu xa một cái sắc lẹm, rồi dùng chân nhỏ đạp một cái. Ái Triêm nhìn bộ dáng của con gái mà dở khóc dở cười:
-Được được, để ba ba đi ra, con ngủ đi nha.
Nghĩ đến đêm nay có thể độc chiếm mẹ, cô bé thỏa mãn đắc ý, cuối cùng không chống đỡ được nữa níu lấy vài sợi tóc của mẹ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trần Minh sáp lại gần, anh nhìn mặt ngủ say non nớt đáng yêu của con, không nhìn ra được lúc nãy cô bé còn giờ trò đuổi anh ra ngoài:
-Này, không phải con bé chỉ mới một tuổi rưỡi thôi sao? Làm sao lại có tính độc chiếm mạnh mẽ như vậy?
Ái Triêm bật cười. Trần Minh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nhỏ giọng nói:
-Chờ một lúc nữa ôm con bé vào phòng của nó thôi.
Ái Triêm do dự:
-Để con bé ngủ ở đây cũng được đi.
Trần Minh kiên quyết lắc đầu:
-Không được.
Việc để con bé tự ngủ một mình là chuyện hết sức gian nan, mỗi lần hai người thân mật đều sẽ giấu giấu diếm diếm, làm anh cứ có cảm tưởng giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Ái Triêm cười cười, trong đôi mắt đều toát ra sự dịu dàng:
-Nhưng đến ngày đám cưới em mới chính thức làm vợ của anh cơ.
Anh lắc đầu tỏ ý không hài lòng:
-Dù sao em cũng đã đẻ con cho anh rồi. Dù có đám cưới hay không thì em cũng phải chịu trách nhiệm với anh, không có sự lựa chọn khác đâu. Lại nói, là em đồng ý cho đêm nay con bé ngủ ở đây, mà anh đâu có đồng ý đâu.
Nói rồi anh liền tiến tới hết sức nhẹ nhàng, gỡ tay nhỏ ra khỏi người cô rồi ôm bạn nhỏ Gia Ái đến phòng của cô bé bên kia.
Sáng sớm hôm sau, bạn nhỏ Gia Ai lại phát hiện mình lại ngủ ở phòng mình, trực tiếp bùng phát sự không hài lòng của mình.
Giọng nhỏ oanh vàng hét toán lên làm cho chạy Linh Đan và bảo mẫu hoảng hồn chạy vội vào. Nhưng cô bé thấy không phải Ai Triêm thì thu lại bộ dáng kia, hất tay
Linh Đan, tự bò xuống giường nhỏ, chạy lon toan ra ngoài. Khi Ái Triêm từ phòng chạy sang xem con gái, bạn nhỏ tinh ranh còn cố ý dùng chiêu ngã sấp xuống để mong cô quan tâm.
Khi nhìn thấy con gái giở lắm trò tinh quái, Trần Minh thật là vừa yêu vừa tức anh ách. Anh bất mãn Ái Triêm đặt hết tâm tư trên người con gái, trở tay kéo người một phát khóa cô ở trong ngực:
-Con gái, càng ngày càng không thèm để ba vào mắt. Còn muốn tranh giành vợ với ba sao?
Mà vị vua con bé nhỏ thì không thèm liếc nhìn ba Minh một cái, trực tiếp bỏ qua người đang ra oai phủ đầu kia, vẫn lững thững hai chân đến bên Ái Triêm rồi hưng phấn giơ tay nhỏ về phía cô:
-Ma ma, bể bé...
Ai Triêm nhanh chóng bế cô bé lên. Trần Minh oán hận cô chỉ suốt ngày chú tâm vào con bé nghịch ngợm càn quấy mà không hể để ý đến anh. Ngay cả việc chuẩn bị cho lễ cưới cũng tự mình anh lo tất.. Trong đầu suy nghĩ cần phải tìm một nhà trẻ để sớm cho con bé đi học thôi.
Hôn lễ của hai người không quá phô trương, chỉ mời bạn bè và thân thích tham gia. Nhưng dù gì Trần Minh cũng là con trai độc nhất của nhà họ Trần, lại là người đã bộc lộ tài năng kinh doanh từ rất trẻ, nên vẫn khá nồi tiếng trên mạng. Không ít hình ảnh của buổi hôn lễ cũng đã bị tuồng ra ngoài. Nhưng anh đâu có thời gian quan tâm đến điều đó chứ?
Một ngày vất vả lại không được ngủ đủ giấc nên cô bạn nhỏ Gia Ái ngủ mềm người trong lòng bảo mẫu.
Trần Minh tranh thủ đến buổi tối, chờ cho hai người tắm rửa xong xuôi thì nhảy vọt vào phònghai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô:
-Ngày mai chúng ta cùng đi hưởng tuần trăng mật nhé?
Ái Triêm đột nhiên bị anh ôm lấy từ phía sau, còn chưa phản ứng kịp, nhướng mày nhìn anh:
-Cái gì tuần trăng mật? Gia Ái lăn lộn cả ngày hôm nay mệt lắm rồi. không thể đi cùng được đâu.
Trần Minh lộ ra nụ cười rạng rõ.
-Ai nói phải dẫn con đi? Chỉ hai chúng ta thôi. Em cũng cho con tập tách mẹ ra thì mới được.
Để cô và anh có thể dành thời gian hưởng thụ tuần trăng mật, anh đã bắt Vĩnh An hủy hết các cuộc hẹn với khách hàng trong tháng này cơ đấy. Nếu mang cô nhóc theo chẳng thà anh ở nhà đi làm còn hơn.
Anh đã đặt vé máy bay rồi. Sáng sớm mai cất cánh. Tranh thủ lúc Gia Ái chưa ngủ dậy chúng ta đi luôn. Nhưng mà....Á... á.... Ái Triêm vừa định giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị Trần Minh ôm bồng lên đặt xuống giường. Cô sợ tới mức lập tức ôm cổ anh. Chỉ nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, hôn cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô:
-Đêm nay em phải là của riêng anh thôi.
Cô bị anh làm cho vừa ngứa vừa nhột, rụt rụt cổ lại, cười nói:
Nhưng còn chưa thu dọn đồ đạc... Ngày mai rồi tính.Toàn Văn Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.