Chương 114: TAI NẠN LIÊN TIẾP 2
Sao Xanh
22/07/2023
Lúc xe taxi chạy đi, Ái Triêm mới cảm nhận được cùi tay đau rát, máu
cũng rịn ra ướt tay áo. Người tài xế taxi trung niên nhìn cô qua gương
chiếu hậu, giọng Anh Mỹ rất chuẩn:
-Cô gái. Mới bị tai nạn sao? Sao lại bất cẩn thế chứ?
Cô ngước lên mỉm cười:
-Chỉ xây xát nhẹ thôi, không sao đâu ạ.
-Có cần tôi ghé tiệm thuốc mua dụng cụ sát trùng không?
-À, không cần ạ. Ở nhà tôi cũng có sẵn rồi. Anh chỉ cần đưa tôi đến 422 Van Dyke Avenue là được.
Thấy cô không muốn nói đến chuyện này, tài xế cũng không muốn dài dòng nên im lặng lái xe đi. Khoảng mười phút sau, Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng động lớn, từ xa đến gần, âm thanh càng lúc càng lớn.
Ái Triêm không tự chủ quay đầu nhìn, ánh đèn lóe lên. Tài xế căng thẳng, trừng mắt nhìn hai chiếc xe ở phía xa:
-Cô gái. Hãy ngồi vững. Nhắm mắt lại.
Cô hoảng sợ, dán lưng vào ghế, tay cầm chặt tay nắm phía trên, nhưng không nhắm mắt. Cô dù lo sợ vẫn muốn kiểm soát tình hình trước mắt, nhắm mắt rồi có nghĩa là phó thác bản thân cho người khác, cô không yên tâm.
Hai chiếc xe moto với tốc độ cao trên đường, giữa đường đông người vẫn không ngừng gia tăng tốc độ, tiếng xe rít gào, khói mù mịt bay ra từ ống xả, phiêu tán trong làn mưa bụi.
-Muốn chết sao.
Tài xế nhỏ giọng hung hăng nói một câu, chân đạp cần ga tăng tốc. Vừa dãn được một chút khoảng cách với hai chiếc moto, ngay ngã rẽ có một chiếc bán tải trờ tới. Tài xế đánh lái tránh chiếc xe này. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp. Thế nhưng ngay lúc này, bên ghế lái đột nhiên xảy ra va chạm. Ái triêm chỉ thấy trước mặt có vô số ánh sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng rống phẫn nộ của tài xế:
-Mẹ kiếp. Chết tiệt!
Lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai, cả người cô bắt đầu chao đảo, cô chỉ có thể liều mạng nhắm mắt, nắm chặt tay nắm, kêu lên sợ hãi. Ầm! Tiếng va chạm khiến trái tim cô gần như ngừng lại, cả người bị một thứ gì đó nặng nề đè xuống, hô hấp cũng khó khăn, đầu đập vào ghế, trong đầu nhất thời trống rỗng rồi mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Ái Triêm bị sự đau đớn làm cho tỉnh lại, cả người bị đè chặt, đau đến mức cô muốn thét lên. Khi ý thức mơ hồ rõ ràng, cô cử động thân thể bị người tài xế đè chặt. Ông ta dùng cơ thể mình đè chặt cô xuống ghế, mà cả người ông bị ép lại bởi một góc chiếc xe đã bị biến dạng.
Bên ngoài có những tiếng động không ngừng vang lên, tiếng khóc, tiếng la…. Cô liều mạng vẫn không nhúc nhích được. Cô cố gắng muốn nhìn sang tài xế, nhưng đầu ông ta đang gục trên người cô, không hề cử động.
Cô cố gắng kìm chế sự kinh hoàng trong lòng. Bên ngoài tiếng xe cứu thương lập tức đã đến. Lần đầu tiên, cô cảm thấy âm thanh khẩn trương của tiếng còi xe cấp cứu thật dễ nghe, nước mắt cô lại trào ra.
Trước mắt cô nhanh chóng nhìn thấy những y tá mặt đồ trắng xuất hiện, họ cùng cảnh sát dùng công cụ chuyên dụng cẩn thận nâng tài xế ra ngoài, sau đó mới đến lượt cô. Khi cô được ôm ra khỏi xe, cô quay đầu nhìn lại, mới ý thức được tai nạn xe lần này thật sự tàn khốc.
Chiếc taxi chở cô va chạm với một chiếc bán tải đi cùng chiều. Hai chiếc xe máy chạy phía sau lại không nhìn thấy chiếc bán tải ở ngã rẽ nên không kịp phản ứng, người điều khiển đánh tay lái làm hai chiếc tự đụng vào nhau, va vào thanh chắn đường, những thanh sắt bị lực va đập làm cho biến dạng, vô cùng đáng sợ.
Bác sĩ đỡ cô lên xe cứu thương. Trên đường, cũng làm một vài kiểm tra đơn giản cho cô, phát hiện ngoài việc bị trầy xướt, sự va chạm làm não của cô chấn động một chút, thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Thương tích của tài xế nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, bác sĩ đã khẩn cấp xử lý vết thương, băng bó cầm máu, rồi sử dụng máy móc để theo dõi tình trạng cơ thể ông ta. Ngoài vết thương ở gáy, trên vai ông cũng bị thương nặng. Nhìn vệt máu loang lổ trên mặt người tài xế, cô khổ sở khó thở. Cô biết, trong thời khắc nguy cấp ấy, chính ông ta dùng thân thể che cho cô, mới khiến ông ta bị thương.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra rồi đưa tài xế vào phòng cấp cứu. Ái Triêm được y tá giúp đỡ đến phòng xử lý vết thương. Tại đây cô mới nghe y tá nói, vụ tai nạn giao thông này thương vong rất nghiêm trọng, hai người lái xe máy thì một người chết một người trọng thương, lái xe bán tải chỉ bị thương nhẹ. Mà chiếc xe va chạm với xe taxi của cô thì nát đầu, tài xế chết ngay tại chỗ.
Sau khi cô đã được xử lý vết thương, bôi thuốc, ngồi trong phòng, cảnh sát đến lấy lời khai, cô kể lại tất cả những gì cô biết. Anh cảnh sát hỏi cô đã báo cho người nhà chưa? Ái Triêm nói mình không có người nhà. Cảnh sát tỏ vẻ e ngại xin lỗi, giải thích thêm một số thủ tục cần cô hợp tác rồi rời đi.
Trong đầu Ái Triêm vẫn còn một mãng hỗn loạn, vô số những hình ảnh như những mảnh kính vỡ vụn, ánh đèn sáng chói mắt và thứ chất lỏng màu đỏ chảy đầy người tài xế ngã gục trên người cô, trái tim run rẩy.
Đột nhiên có tiếng ai đó kêu tên cô, khiến Ái Triêm đang trong trạng thái thất thần bị giật mình, sợ đến mức cả người run lên, cô vội vã xoay đầu lại. Trần Minh! Cô sợ ngây người, trừng mắt nhìn bóng người đàn ông đã mấy tháng rồi cô không hề gặp. Trong tích tắc cô cảm thấy nhất định là vì mình quá lo lắng mà sinh ra ảo giác.
Nhưng bóng người ấy lại từng chút từng chút đi về phía cô, tầm mắt bị cản ánh sáng tối sầm. Cô cảm thấy cả người bị vây lại. Anh ôm chặt lấy cô! Hô hấp của Ái Triêm trở nên hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cơ thể bị hai cánh tay ôm chặt, cảm giác có chút đau khiến cô nhận ra đây là sự thật, là anh. Sự chua xót dâng lên chóp mũi. Nước mắt không tự chủ chảy xuống gò má.
-Cô gái. Mới bị tai nạn sao? Sao lại bất cẩn thế chứ?
Cô ngước lên mỉm cười:
-Chỉ xây xát nhẹ thôi, không sao đâu ạ.
-Có cần tôi ghé tiệm thuốc mua dụng cụ sát trùng không?
-À, không cần ạ. Ở nhà tôi cũng có sẵn rồi. Anh chỉ cần đưa tôi đến 422 Van Dyke Avenue là được.
Thấy cô không muốn nói đến chuyện này, tài xế cũng không muốn dài dòng nên im lặng lái xe đi. Khoảng mười phút sau, Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng động lớn, từ xa đến gần, âm thanh càng lúc càng lớn.
Ái Triêm không tự chủ quay đầu nhìn, ánh đèn lóe lên. Tài xế căng thẳng, trừng mắt nhìn hai chiếc xe ở phía xa:
-Cô gái. Hãy ngồi vững. Nhắm mắt lại.
Cô hoảng sợ, dán lưng vào ghế, tay cầm chặt tay nắm phía trên, nhưng không nhắm mắt. Cô dù lo sợ vẫn muốn kiểm soát tình hình trước mắt, nhắm mắt rồi có nghĩa là phó thác bản thân cho người khác, cô không yên tâm.
Hai chiếc xe moto với tốc độ cao trên đường, giữa đường đông người vẫn không ngừng gia tăng tốc độ, tiếng xe rít gào, khói mù mịt bay ra từ ống xả, phiêu tán trong làn mưa bụi.
-Muốn chết sao.
Tài xế nhỏ giọng hung hăng nói một câu, chân đạp cần ga tăng tốc. Vừa dãn được một chút khoảng cách với hai chiếc moto, ngay ngã rẽ có một chiếc bán tải trờ tới. Tài xế đánh lái tránh chiếc xe này. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp. Thế nhưng ngay lúc này, bên ghế lái đột nhiên xảy ra va chạm. Ái triêm chỉ thấy trước mặt có vô số ánh sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng rống phẫn nộ của tài xế:
-Mẹ kiếp. Chết tiệt!
Lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai, cả người cô bắt đầu chao đảo, cô chỉ có thể liều mạng nhắm mắt, nắm chặt tay nắm, kêu lên sợ hãi. Ầm! Tiếng va chạm khiến trái tim cô gần như ngừng lại, cả người bị một thứ gì đó nặng nề đè xuống, hô hấp cũng khó khăn, đầu đập vào ghế, trong đầu nhất thời trống rỗng rồi mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Ái Triêm bị sự đau đớn làm cho tỉnh lại, cả người bị đè chặt, đau đến mức cô muốn thét lên. Khi ý thức mơ hồ rõ ràng, cô cử động thân thể bị người tài xế đè chặt. Ông ta dùng cơ thể mình đè chặt cô xuống ghế, mà cả người ông bị ép lại bởi một góc chiếc xe đã bị biến dạng.
Bên ngoài có những tiếng động không ngừng vang lên, tiếng khóc, tiếng la…. Cô liều mạng vẫn không nhúc nhích được. Cô cố gắng muốn nhìn sang tài xế, nhưng đầu ông ta đang gục trên người cô, không hề cử động.
Cô cố gắng kìm chế sự kinh hoàng trong lòng. Bên ngoài tiếng xe cứu thương lập tức đã đến. Lần đầu tiên, cô cảm thấy âm thanh khẩn trương của tiếng còi xe cấp cứu thật dễ nghe, nước mắt cô lại trào ra.
Trước mắt cô nhanh chóng nhìn thấy những y tá mặt đồ trắng xuất hiện, họ cùng cảnh sát dùng công cụ chuyên dụng cẩn thận nâng tài xế ra ngoài, sau đó mới đến lượt cô. Khi cô được ôm ra khỏi xe, cô quay đầu nhìn lại, mới ý thức được tai nạn xe lần này thật sự tàn khốc.
Chiếc taxi chở cô va chạm với một chiếc bán tải đi cùng chiều. Hai chiếc xe máy chạy phía sau lại không nhìn thấy chiếc bán tải ở ngã rẽ nên không kịp phản ứng, người điều khiển đánh tay lái làm hai chiếc tự đụng vào nhau, va vào thanh chắn đường, những thanh sắt bị lực va đập làm cho biến dạng, vô cùng đáng sợ.
Bác sĩ đỡ cô lên xe cứu thương. Trên đường, cũng làm một vài kiểm tra đơn giản cho cô, phát hiện ngoài việc bị trầy xướt, sự va chạm làm não của cô chấn động một chút, thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Thương tích của tài xế nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, bác sĩ đã khẩn cấp xử lý vết thương, băng bó cầm máu, rồi sử dụng máy móc để theo dõi tình trạng cơ thể ông ta. Ngoài vết thương ở gáy, trên vai ông cũng bị thương nặng. Nhìn vệt máu loang lổ trên mặt người tài xế, cô khổ sở khó thở. Cô biết, trong thời khắc nguy cấp ấy, chính ông ta dùng thân thể che cho cô, mới khiến ông ta bị thương.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra rồi đưa tài xế vào phòng cấp cứu. Ái Triêm được y tá giúp đỡ đến phòng xử lý vết thương. Tại đây cô mới nghe y tá nói, vụ tai nạn giao thông này thương vong rất nghiêm trọng, hai người lái xe máy thì một người chết một người trọng thương, lái xe bán tải chỉ bị thương nhẹ. Mà chiếc xe va chạm với xe taxi của cô thì nát đầu, tài xế chết ngay tại chỗ.
Sau khi cô đã được xử lý vết thương, bôi thuốc, ngồi trong phòng, cảnh sát đến lấy lời khai, cô kể lại tất cả những gì cô biết. Anh cảnh sát hỏi cô đã báo cho người nhà chưa? Ái Triêm nói mình không có người nhà. Cảnh sát tỏ vẻ e ngại xin lỗi, giải thích thêm một số thủ tục cần cô hợp tác rồi rời đi.
Trong đầu Ái Triêm vẫn còn một mãng hỗn loạn, vô số những hình ảnh như những mảnh kính vỡ vụn, ánh đèn sáng chói mắt và thứ chất lỏng màu đỏ chảy đầy người tài xế ngã gục trên người cô, trái tim run rẩy.
Đột nhiên có tiếng ai đó kêu tên cô, khiến Ái Triêm đang trong trạng thái thất thần bị giật mình, sợ đến mức cả người run lên, cô vội vã xoay đầu lại. Trần Minh! Cô sợ ngây người, trừng mắt nhìn bóng người đàn ông đã mấy tháng rồi cô không hề gặp. Trong tích tắc cô cảm thấy nhất định là vì mình quá lo lắng mà sinh ra ảo giác.
Nhưng bóng người ấy lại từng chút từng chút đi về phía cô, tầm mắt bị cản ánh sáng tối sầm. Cô cảm thấy cả người bị vây lại. Anh ôm chặt lấy cô! Hô hấp của Ái Triêm trở nên hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cơ thể bị hai cánh tay ôm chặt, cảm giác có chút đau khiến cô nhận ra đây là sự thật, là anh. Sự chua xót dâng lên chóp mũi. Nước mắt không tự chủ chảy xuống gò má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.