Chương 145: VỀ NƯỚC
Sao Xanh
30/07/2023
Hai năm sau, tại sân bay thành phố N. Ái Triêm vẫn phong thái trẻ
trung với quần Jean áo pull, mái tóc dài truyền thống đã được uốn xoăn
bung xõa trên vai. Cô đáp chuyến bay của hàng không Việt Nam Airlines về nước là để tham gia vào công cuộc thiết kế công trình kiến trúc mang
tính biểu tượng văn hóa quốc gia.
Hai năm trước khi sang Mỹ, sinh hoạt của cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Không có Catherin nên cảm giác cô đơn hơn, nhưng cũng giúp cô tập trung vào chuyên môn nhiều hơn.
Trong một khoảnh khắc nào đó cô cũng đôi lúc đột nhiên nhớ đến nguời đàn ông đã một thời thanh xuân đi qua đời cô đó.
Vì không cho bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ miên man, sau khi hết hợp đồng với Furny, cô lại bắt đầu đi nộp hồ sơ xin việc ở những nơi khác mặc dù Tổng giám đốc Furny năn nỉ cô ở lại.
Cô muốn trải nghiệm môi trường làm việc khác nhau để có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Vùi đầu làm việc quên ăn quên nghỉ, với tư chất và kinh nghiệm có được khi cùng làm việệc với Trâm Chi ở Việt Nam, cũng như kinh nghiệm trước đó ở Funny, nhanh chóng bắt nhịp với đội nhóm rất tốt.
Nhờ đó mà cô cũng trở thành nhà thiết kế đầu tiên của Việt Nam tham dự cuộc thi thiết kế nội thất trẻ quốc tế. Ngay khi cô chưa về nước đã được mời đến ký kết hợp đồng với đội thiết kế biểu tượng quốc gia Việt nam.
Ái Triêm vừa mới ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Trần Minh. Người này thật nhanh nhạy, lời ít mà ý nhiều hỏi:
-Về nước rồi?
Ái Triêm hơi ngạc nhiên khi nhận điện thoại của anh. Hai năm nay anh hình như biến mất khỏi cuộc sống của cô. Sao lại có thể biết cô về nước? Nhưng nghĩ lại với năng lực của anh muốn biết gì đó về cô thì quá dễ:
-Ừm. Tới rồi, vừa xuống máy bay. Lát nữa tôi sẽ đến buổi họp báo.
-Ừ, xong rồi anh đến đón em.
Ái Triêm cười cười:
-Không cần, công ty có xe đưa đón.
-Nhưng anh muốn đến, anh sẽ lái xe cho em.
Khóe miệng Ái Triêm hàm chứa ý cười. Anh vẫn bá đạo như cũ. Cô không muốn làm anh mất hứng:
-Vậy anh đến đấy đi.
Hai năm nay, Trần Minh thật sự không chủ động đến gặp cô, bởi giữ lời hứa với ba Chỉnh sẽ để cô yên tâm theo đuổi đam mê của mình. Nhưng những cuộc gọi giống hôm nay lại rất thường xuyên, nói một ít chuyện hằng ngày, sau đó cúp máy. Cho nên dù không nhìn thấy mặt, Ái Triêm muốn quên đi người đàn ông này cũng không thể quên được.
Đôi khi ngẫm nghĩ thực sự cô là người không có tiền đồ. Lần nào cũng quyết tâm quên đi anh, vạch rõ ranh giới với anh nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được.
Bên này Trần Minh thu hồi điện thoại, tâm trạng khá tốt. Lâu rồi anh không giáp mặt cô. Cũng không phải là không có cơ hội. cũng không phải anh không muốn. Chỉ là thân bất do kỷ. Anh không thể đến.
Thế lực trong bóng tối của Brent quả thật không thể coi thường. Anh thì muốn chu toàn mọi việc, lại muốn giữ bí mật với cô nên đã huy động toàn lực lượng của anh và Erick. Thế nhưng bản thân anh không yên tâm nên có những trường hợp phải tự mình xuất mã. Ái Triêm vô tư không biết gì, bản thân lại muốn trải nghiệm nên không chôn chân ở Furny mặc dù mức lương cao ngút, mà muốn thử sức ở các công ty khác nhau. Trong khi đó anh và Erick đã nhọc công sắp xếp phần lớn người bí mật ở Furny bảo vệ cô, đến lúc này công cốc.
Khương Đồng và đội ám vệ vẫn âm thầm bảo vệ cô và ba Chỉnh. Hai người hai nơi thật sự Khương Đồng không thể phân thân. Chính vì vậy mà Trần Minh phải tự mình áp trận và bị thương nặng trong một lần ngăn cản sát thủ tiếp cận cô. Vết thương quá nặng khiến anh phải lay lắt một khoảng thời gian mới tạm ổn định.
----
Hiện trường buổi họp báo đông nghịt người. Thì ra cũng có rất nhiều người quan tâm tới văn hóa nước nhà đấy chứ. Ái Triêm đi ở trong đám người, theo hướng dẫn của nhân viên công tác, cô nhanh chóng ra phía sau chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Ngay khi cô họp nhóm công tác xong chuẩn bị ra mắt buổi họp báo thì lại nhận được điện thoại của Trần Minh:
-King Trần chuẩn bị phá sản rồi sao?
Bên kia Trần Minh nghe cô hỏi thì bật cười:
-Không có.
Cô có chút tức giận:
-Vậy tại sao anh lại rảnh đến không có chuyện làm vậy nhỉ?
-Cũng không rảnh. Chuẩn bị họp với phòng tài chính.
-Không rảnh anh còn còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Trần Minh ở đầu bên kia căn bản không muốn thảo luận với cô vì sao không rảnh còn gọi điện thoại. Ngữ khí của anh nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng:
-Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?
Ái Triêm thở dài nhỏ giọng:
-Tôi làm gì có thời gian ăn cơm với anh chứ. Giờ phải tham gia họp báo, bên này cũng sắp xếp tiệc tẩy trần rồi. Không thể không tham gia....
Chưa kịp nói xong câu thì phía trước đã có người gọi cô hối thúc.
-Tôi phải vào rồi. Có chuyện gì nói sau nha.
Trần Minh ở đầu bên kia điện thoại chưa nói lời nào thì bên này cô đã cúp máy. Anh đưa điện thoại ra trước mặt, trong lòng không nhịn được có chút tức giận. Có cảm giác cô coi trọng tất thảy đám người chẳng liên quan gì kia. Vậy còn anh thì sao?
Hiển nhiên anh không có ý định xếp hàng phía sau ngồi chờ cô tiếp xong đám người kia mới quan tâm đến anh.
Hai năm trước khi sang Mỹ, sinh hoạt của cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Không có Catherin nên cảm giác cô đơn hơn, nhưng cũng giúp cô tập trung vào chuyên môn nhiều hơn.
Trong một khoảnh khắc nào đó cô cũng đôi lúc đột nhiên nhớ đến nguời đàn ông đã một thời thanh xuân đi qua đời cô đó.
Vì không cho bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ miên man, sau khi hết hợp đồng với Furny, cô lại bắt đầu đi nộp hồ sơ xin việc ở những nơi khác mặc dù Tổng giám đốc Furny năn nỉ cô ở lại.
Cô muốn trải nghiệm môi trường làm việc khác nhau để có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Vùi đầu làm việc quên ăn quên nghỉ, với tư chất và kinh nghiệm có được khi cùng làm việệc với Trâm Chi ở Việt Nam, cũng như kinh nghiệm trước đó ở Funny, nhanh chóng bắt nhịp với đội nhóm rất tốt.
Nhờ đó mà cô cũng trở thành nhà thiết kế đầu tiên của Việt Nam tham dự cuộc thi thiết kế nội thất trẻ quốc tế. Ngay khi cô chưa về nước đã được mời đến ký kết hợp đồng với đội thiết kế biểu tượng quốc gia Việt nam.
Ái Triêm vừa mới ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Trần Minh. Người này thật nhanh nhạy, lời ít mà ý nhiều hỏi:
-Về nước rồi?
Ái Triêm hơi ngạc nhiên khi nhận điện thoại của anh. Hai năm nay anh hình như biến mất khỏi cuộc sống của cô. Sao lại có thể biết cô về nước? Nhưng nghĩ lại với năng lực của anh muốn biết gì đó về cô thì quá dễ:
-Ừm. Tới rồi, vừa xuống máy bay. Lát nữa tôi sẽ đến buổi họp báo.
-Ừ, xong rồi anh đến đón em.
Ái Triêm cười cười:
-Không cần, công ty có xe đưa đón.
-Nhưng anh muốn đến, anh sẽ lái xe cho em.
Khóe miệng Ái Triêm hàm chứa ý cười. Anh vẫn bá đạo như cũ. Cô không muốn làm anh mất hứng:
-Vậy anh đến đấy đi.
Hai năm nay, Trần Minh thật sự không chủ động đến gặp cô, bởi giữ lời hứa với ba Chỉnh sẽ để cô yên tâm theo đuổi đam mê của mình. Nhưng những cuộc gọi giống hôm nay lại rất thường xuyên, nói một ít chuyện hằng ngày, sau đó cúp máy. Cho nên dù không nhìn thấy mặt, Ái Triêm muốn quên đi người đàn ông này cũng không thể quên được.
Đôi khi ngẫm nghĩ thực sự cô là người không có tiền đồ. Lần nào cũng quyết tâm quên đi anh, vạch rõ ranh giới với anh nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được.
Bên này Trần Minh thu hồi điện thoại, tâm trạng khá tốt. Lâu rồi anh không giáp mặt cô. Cũng không phải là không có cơ hội. cũng không phải anh không muốn. Chỉ là thân bất do kỷ. Anh không thể đến.
Thế lực trong bóng tối của Brent quả thật không thể coi thường. Anh thì muốn chu toàn mọi việc, lại muốn giữ bí mật với cô nên đã huy động toàn lực lượng của anh và Erick. Thế nhưng bản thân anh không yên tâm nên có những trường hợp phải tự mình xuất mã. Ái Triêm vô tư không biết gì, bản thân lại muốn trải nghiệm nên không chôn chân ở Furny mặc dù mức lương cao ngút, mà muốn thử sức ở các công ty khác nhau. Trong khi đó anh và Erick đã nhọc công sắp xếp phần lớn người bí mật ở Furny bảo vệ cô, đến lúc này công cốc.
Khương Đồng và đội ám vệ vẫn âm thầm bảo vệ cô và ba Chỉnh. Hai người hai nơi thật sự Khương Đồng không thể phân thân. Chính vì vậy mà Trần Minh phải tự mình áp trận và bị thương nặng trong một lần ngăn cản sát thủ tiếp cận cô. Vết thương quá nặng khiến anh phải lay lắt một khoảng thời gian mới tạm ổn định.
----
Hiện trường buổi họp báo đông nghịt người. Thì ra cũng có rất nhiều người quan tâm tới văn hóa nước nhà đấy chứ. Ái Triêm đi ở trong đám người, theo hướng dẫn của nhân viên công tác, cô nhanh chóng ra phía sau chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Ngay khi cô họp nhóm công tác xong chuẩn bị ra mắt buổi họp báo thì lại nhận được điện thoại của Trần Minh:
-King Trần chuẩn bị phá sản rồi sao?
Bên kia Trần Minh nghe cô hỏi thì bật cười:
-Không có.
Cô có chút tức giận:
-Vậy tại sao anh lại rảnh đến không có chuyện làm vậy nhỉ?
-Cũng không rảnh. Chuẩn bị họp với phòng tài chính.
-Không rảnh anh còn còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Trần Minh ở đầu bên kia căn bản không muốn thảo luận với cô vì sao không rảnh còn gọi điện thoại. Ngữ khí của anh nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng:
-Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?
Ái Triêm thở dài nhỏ giọng:
-Tôi làm gì có thời gian ăn cơm với anh chứ. Giờ phải tham gia họp báo, bên này cũng sắp xếp tiệc tẩy trần rồi. Không thể không tham gia....
Chưa kịp nói xong câu thì phía trước đã có người gọi cô hối thúc.
-Tôi phải vào rồi. Có chuyện gì nói sau nha.
Trần Minh ở đầu bên kia điện thoại chưa nói lời nào thì bên này cô đã cúp máy. Anh đưa điện thoại ra trước mặt, trong lòng không nhịn được có chút tức giận. Có cảm giác cô coi trọng tất thảy đám người chẳng liên quan gì kia. Vậy còn anh thì sao?
Hiển nhiên anh không có ý định xếp hàng phía sau ngồi chờ cô tiếp xong đám người kia mới quan tâm đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.