Chương 10
Địch Túy Sơn
26/01/2024
Editor: Hazakura
Điếu thuốc phì phèo trên tay rơi xuống mặt đất, bàn tay bỗng nắm chặt song sắt.
Dòng điện gây tê thần kinh hơi run rẩy, Trịnh Thù ấy thế mà chẳng để ý, nhìn thẳng số 11.
Thần sắc hắn kinh ngạc, nỗi phẫn nộ bất lực gào thét, thất thần lẩm bẩm.
"Tôi những tưởng......"
"Những tưởng người ở phố đèn đỏ đều tự nguyện bán mình?"
Số 11 tiếp lời hắn, khẽ cười nhạt.
"Một vài người đúng như thế, nhưng cũng có mấy người bị ép. Tài nguyên ở tận thế thiếu thốn, Phương Đức Lâm không muốn phí phạm tài nguyên trên người đồ bỏ đi. Thế nên, người không có dị năng nếu muốn ở lại căn cứ phải có giá trị để gã lợi dụng."
"Nhưng sao gã dám ép các em làm chuyện này! Đấy là phạm tội trái pháp luật......"
"Phạm tội trái pháp luật?"
Số 11 cười nhạo, âm thanh thực nhẹ nhàng hờ hững đáp.
"Ai là lãnh đạo, người đó là luật pháp."
"Không nghe lời, mới có tội."
Lòng bàn tay hắn bị điện giật đến mất cảm giác, cả cánh tay chết lặng, suy sụp rũ xuống, bàn tay chạm mặt đất,
Một lát sau, Trịnh Thù mới thấy bỏng.
Hắn cúi đầu, nâng bàn tay hẵng còn run rẩy lên xem, phát hiện lòng bàn tay bị tàn thuốc mới rơi trên đất ban nãy làm phỏng.
Thấy vậy, số 11 đang định nói gì, đột nhiên bị ai dùng lực đá từ đằng sau văng sang bên.
Dưới ánh đèn nơi cửa, Phương Sách tiến vào với giọng điệu ác ý.
"Hả, dạ oanh tiếp khách kiểu gì tiếp tới đây thế này?"
Số 11 không hé răng, đứng lên muốn bỏ đi, bị Phương Sách giơ tay ngăn lại.
Chân Phương Sách chưa khỏi hẳn, chống cây gậy. Tiếng gậy gõ song sắt vang leng keng, như đang trêu đùa một con chó đầy ác ý, thậm chí còn thọc vào mặt Trịnh Thù đầy nhục nhã.
"Mày trừng con mẹ mày mà trừng? Trợn nữa tao móc mắt mày ra!"
Gã hẵng còn ghi hận Trịnh Thù, nghe đồn hắn bị nhốt, tất nhiên muốn nhân cơ hội đến bỏ đá xuống giếng, nào ngờ vừa hay gặp được số 11 ở chốn này.
Ánh mắt gã kỳ dị đảo qua mặt số 11 lạnh lẽo như phủ lớp băng, cười mờ ám mà ngả ngớn nói.
"Có điều cách song sắt thế này sao làm khách vừa lòng? Hay tao bảo người ta tốt bụng thả hắn ra sớm, để hắn ** người cho thoải mái nhé."
Lời lẽ bẩn thỉu vang trong không gian tĩnh lặng không chút kiêng dè, số 11 ngoảnh mặt làm ngơ, lướt qua gã rời đi, lại bị Phương Sách tóm chặt cánh tay trong tích tắc. Nét mặt gã u ám nhìn chằm chằm về phía anh.
"Mày đi đâu? Tao cho mày đi chưa?"
Gậy chống thò qua song sắt bỗng bị kéo mạnh, mặt Trịnh Thù vô cảm mạnh tay bẻ gãy cây gậy của gã một cách dứt khoát, tiện tay quăng xuống đất.
Cách song sắt, thân ở nhà giam, mà khí thế trên người hắn vẫn khiến người sợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Sách, gằn từng chữ một.
"Phương Sách, mày dám mạnh tay với em ấy, tao sẽ chặt đứt ngón tay mày từng chút một."
Câu nói như vậy thốt ra từ miệng hắn, thật khiến người ta bất ngờ.
Số 11 tưởng mình nghe nhầm, bất giác quay đầu nhìn.
Có điều, Phương Sách nhanh tay chặn anh lại, chỉ thẳng mũi Trịnh Thù, giận quá bật cười đáp.
"Được! Thêm một thằng ngu bị mày bỏ bùa mê thuốc lú. Lệnh Ngạn à, lần này mày muốn tao giết nó kiểu gì đây?"
Gã bỗng nhiên dùng sức kéo số 11 về phía này, dí sát vào song sắt, bóp yết hầu anh rồi cười lạnh.
"Thằng này lú hơn Chử Văn, cũng phiền hơn Chử Văn, tao muốn giết nó ngay bây giờ."
Đôi mắt gã nhìn Trịnh Thù chằm chằm tràn ngập sát ý, dẫu đang nói với số 11.
Mất vài giây Trịnh Thù mới ý thức được.
Lệnh Ngạn là tên số 11.
Số 11 nghe Phương Sách gọi cái tên đã không nghe thấy từ lâu mà chẳng hề dao động dẫu lưng chống song sắt. Dòng điện lưu ấy đối với thân thể người bình thường như anh khác nào khổ hình.
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh nhíu mi, sắc mặt tái nhợt đẩy Phương Sách, còn Phương Sách lạnh lùng bất động đứng nhìn anh.
Sau lưng bỗng truyền đến một lực đẩy thật mạnh, cắt đứt anh khỏi dòng điện tựa gông cùm xiềng xích.
Lưng số 11 hẵng còn nhoi nhói đau, thở dốc vài nhịp, quay lưng về phía Trịnh Thù, nói với Phương Sách đầy lạnh lùng.
"Hắn ngu hơn Chử Văn, không cần xử hắn."
Lời nói như muốn vứt bỏ Trịnh Thù, nhưng Phương Sách chẳng thuận theo ý anh mà từ bỏ sát ý với hắn.
Gã nhìn Trịnh Thù chăm chú đầy khinh miệt. Mặt gã vì nhìn từ trên cao xuống mà mang vẻ phấn khởi đầy bệnh hoạn, cười hì hì.
"Đừng chống đối tao, đừng ảo tưởng cứu nó. Cho dù nó có là kỹ nữ, cũng là kỹ nữ của tao."
"Hôm nay tao tạm tha mày, nhưng sẽ không tha cho nó ở trên giường. Nó dám lên tiếng vì mày sẽ phải trả cái giá tương ứng."
"Lần sau mày mà khiến tao tức giận, thì nó còn chẳng có cơ hội cầu tình đâu. Trịnh Thù à, tao sẽ giết mày trước, muốn sống thì cút thật xa."
Nghe Phương Sách cảnh cáo Trịnh Thù, số 11 vẫn trầm mặc không nhúc nhích, dường như chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh.
Anh bị ép thay thế gậy chống của Phương Sách. Cánh tay Phương Sách bấu lấy vai anh, sau đó không hề thương tiếc nắn bóp mông anh, lời mắng ra đắc ý mà độc ác.
Đàn em canh cửa cúi đầu khom lưng với Phương Sách, sau đó đóng sầm cửa nhà tù.
Điếu thuốc phì phèo trên tay rơi xuống mặt đất, bàn tay bỗng nắm chặt song sắt.
Dòng điện gây tê thần kinh hơi run rẩy, Trịnh Thù ấy thế mà chẳng để ý, nhìn thẳng số 11.
Thần sắc hắn kinh ngạc, nỗi phẫn nộ bất lực gào thét, thất thần lẩm bẩm.
"Tôi những tưởng......"
"Những tưởng người ở phố đèn đỏ đều tự nguyện bán mình?"
Số 11 tiếp lời hắn, khẽ cười nhạt.
"Một vài người đúng như thế, nhưng cũng có mấy người bị ép. Tài nguyên ở tận thế thiếu thốn, Phương Đức Lâm không muốn phí phạm tài nguyên trên người đồ bỏ đi. Thế nên, người không có dị năng nếu muốn ở lại căn cứ phải có giá trị để gã lợi dụng."
"Nhưng sao gã dám ép các em làm chuyện này! Đấy là phạm tội trái pháp luật......"
"Phạm tội trái pháp luật?"
Số 11 cười nhạo, âm thanh thực nhẹ nhàng hờ hững đáp.
"Ai là lãnh đạo, người đó là luật pháp."
"Không nghe lời, mới có tội."
Lòng bàn tay hắn bị điện giật đến mất cảm giác, cả cánh tay chết lặng, suy sụp rũ xuống, bàn tay chạm mặt đất,
Một lát sau, Trịnh Thù mới thấy bỏng.
Hắn cúi đầu, nâng bàn tay hẵng còn run rẩy lên xem, phát hiện lòng bàn tay bị tàn thuốc mới rơi trên đất ban nãy làm phỏng.
Thấy vậy, số 11 đang định nói gì, đột nhiên bị ai dùng lực đá từ đằng sau văng sang bên.
Dưới ánh đèn nơi cửa, Phương Sách tiến vào với giọng điệu ác ý.
"Hả, dạ oanh tiếp khách kiểu gì tiếp tới đây thế này?"
Số 11 không hé răng, đứng lên muốn bỏ đi, bị Phương Sách giơ tay ngăn lại.
Chân Phương Sách chưa khỏi hẳn, chống cây gậy. Tiếng gậy gõ song sắt vang leng keng, như đang trêu đùa một con chó đầy ác ý, thậm chí còn thọc vào mặt Trịnh Thù đầy nhục nhã.
"Mày trừng con mẹ mày mà trừng? Trợn nữa tao móc mắt mày ra!"
Gã hẵng còn ghi hận Trịnh Thù, nghe đồn hắn bị nhốt, tất nhiên muốn nhân cơ hội đến bỏ đá xuống giếng, nào ngờ vừa hay gặp được số 11 ở chốn này.
Ánh mắt gã kỳ dị đảo qua mặt số 11 lạnh lẽo như phủ lớp băng, cười mờ ám mà ngả ngớn nói.
"Có điều cách song sắt thế này sao làm khách vừa lòng? Hay tao bảo người ta tốt bụng thả hắn ra sớm, để hắn ** người cho thoải mái nhé."
Lời lẽ bẩn thỉu vang trong không gian tĩnh lặng không chút kiêng dè, số 11 ngoảnh mặt làm ngơ, lướt qua gã rời đi, lại bị Phương Sách tóm chặt cánh tay trong tích tắc. Nét mặt gã u ám nhìn chằm chằm về phía anh.
"Mày đi đâu? Tao cho mày đi chưa?"
Gậy chống thò qua song sắt bỗng bị kéo mạnh, mặt Trịnh Thù vô cảm mạnh tay bẻ gãy cây gậy của gã một cách dứt khoát, tiện tay quăng xuống đất.
Cách song sắt, thân ở nhà giam, mà khí thế trên người hắn vẫn khiến người sợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Sách, gằn từng chữ một.
"Phương Sách, mày dám mạnh tay với em ấy, tao sẽ chặt đứt ngón tay mày từng chút một."
Câu nói như vậy thốt ra từ miệng hắn, thật khiến người ta bất ngờ.
Số 11 tưởng mình nghe nhầm, bất giác quay đầu nhìn.
Có điều, Phương Sách nhanh tay chặn anh lại, chỉ thẳng mũi Trịnh Thù, giận quá bật cười đáp.
"Được! Thêm một thằng ngu bị mày bỏ bùa mê thuốc lú. Lệnh Ngạn à, lần này mày muốn tao giết nó kiểu gì đây?"
Gã bỗng nhiên dùng sức kéo số 11 về phía này, dí sát vào song sắt, bóp yết hầu anh rồi cười lạnh.
"Thằng này lú hơn Chử Văn, cũng phiền hơn Chử Văn, tao muốn giết nó ngay bây giờ."
Đôi mắt gã nhìn Trịnh Thù chằm chằm tràn ngập sát ý, dẫu đang nói với số 11.
Mất vài giây Trịnh Thù mới ý thức được.
Lệnh Ngạn là tên số 11.
Số 11 nghe Phương Sách gọi cái tên đã không nghe thấy từ lâu mà chẳng hề dao động dẫu lưng chống song sắt. Dòng điện lưu ấy đối với thân thể người bình thường như anh khác nào khổ hình.
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh nhíu mi, sắc mặt tái nhợt đẩy Phương Sách, còn Phương Sách lạnh lùng bất động đứng nhìn anh.
Sau lưng bỗng truyền đến một lực đẩy thật mạnh, cắt đứt anh khỏi dòng điện tựa gông cùm xiềng xích.
Lưng số 11 hẵng còn nhoi nhói đau, thở dốc vài nhịp, quay lưng về phía Trịnh Thù, nói với Phương Sách đầy lạnh lùng.
"Hắn ngu hơn Chử Văn, không cần xử hắn."
Lời nói như muốn vứt bỏ Trịnh Thù, nhưng Phương Sách chẳng thuận theo ý anh mà từ bỏ sát ý với hắn.
Gã nhìn Trịnh Thù chăm chú đầy khinh miệt. Mặt gã vì nhìn từ trên cao xuống mà mang vẻ phấn khởi đầy bệnh hoạn, cười hì hì.
"Đừng chống đối tao, đừng ảo tưởng cứu nó. Cho dù nó có là kỹ nữ, cũng là kỹ nữ của tao."
"Hôm nay tao tạm tha mày, nhưng sẽ không tha cho nó ở trên giường. Nó dám lên tiếng vì mày sẽ phải trả cái giá tương ứng."
"Lần sau mày mà khiến tao tức giận, thì nó còn chẳng có cơ hội cầu tình đâu. Trịnh Thù à, tao sẽ giết mày trước, muốn sống thì cút thật xa."
Nghe Phương Sách cảnh cáo Trịnh Thù, số 11 vẫn trầm mặc không nhúc nhích, dường như chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh.
Anh bị ép thay thế gậy chống của Phương Sách. Cánh tay Phương Sách bấu lấy vai anh, sau đó không hề thương tiếc nắn bóp mông anh, lời mắng ra đắc ý mà độc ác.
Đàn em canh cửa cúi đầu khom lưng với Phương Sách, sau đó đóng sầm cửa nhà tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.