Chương 16
Địch Túy Sơn
26/01/2024
Editor: Hazakura
Lệnh Ngạn bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Anh không biết vì sao mình lại mơ thấy chuyện một năm về trước.
Anh mơ về lúc mới quen Trịnh Thù, mơ về Phương Sách, mơ về lần cơ hội duy nhất anh có thể rời đi căn cứ.
Không biết phải do cơ chế tự bảo hộ hay không, cảnh trong mơ dừng lại ở ngày đó Trịnh Thù bắt đầu cầm tù anh. Còn hồi ức sau đó lúc Lệnh Ngạn phẫn nộ, tuyệt vọng, cuồng loạn, cầu xin, thậm chí quỳ gối trước mặt Trịnh Thù khóc thút thít đều đã trở nên mơ hồ không rõ, dáng vẻ Trịnh Thù trầm mặc lẫn thô bạo cũng hóa thành sương đen.
Căn cứ rất an tĩnh, anh nhìn sắc trời mờ mờ bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nặng nề của Trịnh Thù phía sau anh.
Cánh tay hắn vòng eo anh, ôm thật chặt, cứ như Lệnh Ngạn là món đồ chơi hắn phải nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cằm hắn dán sau cổ anh, hơi thở nong nóng phả lên da phát ngứa.
Lệnh Ngạn thoáng cúi thấp đầu về phía trước, muốn tránh khỏi tiếp xúc da thịt với hắn. Có điều độ ấm vừa rời đi trong nháy mắt, Trịnh Thù tỉnh giấc.
Tiếng hít thở của hắn nhỏ dần, thốt lên âm thanh trầm thấp ngái ngủ.
"Dậy sớm thế?"
Lệnh Ngạn vẫn nhìn bên ngoài, thờ ơ đáp.
"Ngủ không được."
Từ khi vào căn cứ, giấc ngủ anh ngày càng nông, bởi vì lúc trước làm dạ oanh phải đón tiếp khách hàng nửa đêm xông đến, mệt đến mấy cũng phải dậy.
Mà sau khi Trịnh Thù trở thành lãnh đạo mới, Lệnh Ngạn ở cùng hắn.
Gần như đêm nào Trịnh Thù cũng đè anh, bắn vào chỗ sâu nhất, còn không cho anh rửa sạch, bắt phải ngậm lấy ngủ cả đêm.
Lệnh Ngạn đành nghe lời hắn, nhưng thật sự không thoải mái, thân thể sức cùng lực kiệt, tinh thần chịu nhục nhã bởi dục vọng chiếm hữu buồn cười đó, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Trịnh Thù không nói gì, dịu dàng vuốt ve gáy anh, hồi lâu sau mới mở đèn, bế anh bước vào phòng tắm.
Nếu rảnh vào buổi sáng, Trịnh Thù đều tự mình rửa sạch giúp anh.
Mặc kệ Lệnh Ngạn chống đối mãnh liệt, thậm chí cần lần dùng mòng tay cào mặt hắn bị thương, Trịnh Thù vẫn không dao động như cũ, dùng thái độ cố chấp lẫn ương ngạnh bức bách Lệnh Ngạn thỏa hiệp.
Hắn đóng vai tội phạm lạnh lùng ác độc một cách hoàn hảo, nhốt Lệnh Ngạn, sau đó muốn làm gì thì làm, khiến Lệnh Ngạn vừa sợ hãi vừa chán ghét hắn.
Dòng nước tẩm ướt đốt ngón tay đâm vào, chậm rãi dẫn ra chất lỏng ướt nóng.
Lệnh Ngạn ngồi khóa trên người hắn, đầu bị bàn tay đè nặng, hôn môi hắn.
Anh nhắm hai mắt hạ lông mi, thân thể không nhịn được run rẩy. Trịnh Thù như trấn an mà xoa xoa lưng anh, không nói gì, động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Tối hôm qua Trịnh Thù làm hơi quá, hắn giải thích vì phải làm nhiệm vụ dài ngày nên quá nhớ Lệnh Ngạn, nhưng Lệnh Ngạn biết hắn còn đang khó chịu với tên ma mới bị đốt đứt cánh tay ban sáng.
Hắn bất mãn với việc mình tự chạy đến phố đèn đỏ, nhưng hắn không nói, mà sẽ hành anh trên giường.
Lệnh Ngạn hơi ghét phải suy đoán như vậy, cứ như Trịnh Thù là đế vương có tâm tình không ổn định. Quân tâm khó dò, anh phải rất cẩn thận mới có thể tránh lửa giận lôi đình của Trịnh Thù, hao hết tâm tư kiếm chút sự bình an khó tìm.
"Hơi sưng lên rồi, hôm nay em ở đây nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài."
Sau khi rửa sạch xong Trịnh Thù bôi thuốc cho anh, mặc anh không lên tiếng đưa lưng về phía mình, cũng không tức giận, tâm bình khí hòa mà nói tiếp.
"Tôi đi mua bữa sáng cho em, em đừng ngủ lại."
Lệnh Ngạn vẫn không nói lời nào.
Trịnh Thù nhìn anh trong chốc lát, mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Chừng mười lăm phút sau, Trịnh Thù quay lại, hắn đặt cơm sáng trên bàn, đưa bát cháo thanh đạm cho Lệnh Ngạn.
Lệnh Ngạn chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, sau đó tự mình cúi đầu ăn cháo.
Anh không cần Trịnh Thù đút, thế là Trịnh Thù ngồi ở mép giường ngắm anh đăm đăm, ánh mắt chuyên chú như thể đây là một việc hết sức quan trọng, không cho phép bỏ lỡ.
Trước kia Trịnh Thù chưa đến mức như vậy, sẽ không như đang trông giữ tội phạm mà lúc nào cũng dính ánh mắt lên người anh.
Nhưng mấy tháng trước trong một lần bị zombie tập kích, Trịnh Thù bị trọng thương cận kề cái chết, sau khi khỏi hắn càng thêm dính Lệnh Ngạn, nếu có thể nhìn nhiều sẽ cố nhìn thêm một cái, như sợ xoay người đi rồi, mình sẽ không gặp lại Lệnh Ngạn nữa.
Lệnh Ngạn tập mãi thành quen với ánh mắt sáng quắc của hắn, dùng vẻ mặt vô cảm ăn xong đặt bát trên bàn, lùi về trong chăn, nhắm mắt.
Trịnh Thù nhìn sắc mắt lạnh lùng đạm bạc của anh, nhiệt độ nơi đáy mắt không giảm, cúi xuống thơm gò má anh, rồi cọ đầy quyến luyến, ngậm lấy bờ môi anh.
Lệnh Ngạn cũng không phản kháng, thuận theo hé miệng tùy ý hắn xâm lược, có điều hàng mi vẫn luôn nhẫn nhịn mà nhíu lại, tô thành dấu vết thật sâu giữa hàng chân mày.
Trịnh Thù vờ như không thấy.
Trên thực tế, hắn chưa hết giận, không chỉ vì phát hiện Lệnh Ngạn đến phố đèn đỏ hôm qua, cũng không phải vì phẫn nộ với người khác mơ ước anh, mà vì hắn nghe được một chuyện.
Nhịn hồi lâu, hắn vẫn nhịn không nổi, nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của Lệnh Ngạn, làm bộ vô tình hỏi.
"Tôi nghe nói, hai ngày trước em đốt vàng mã cho Chử Văn?"
Dẫu hắn đã cố hết sức dùng giọng điệu tùy ý mà hỏi, Lệnh Ngạn đột nhiên mở bừng mắt trong phút chốc giọng nói hắn vang lên.
Đôi mắt anh đen như mực lạnh lùng nhìn hắn. Trịnh Thù cách anh rất gần, quan sát từng biểu cảm vì trốn không nổi mà khó lòng che giấu sự căm ghét của anh rõ rành mạch.
Có điều, sắc mặt ấy không thể khiến Trịnh Thù đau lòng được nữa, hắn thậm chí còn nở nụ cười, giọng điệu hiền lành rất đỗi dịu dàng.
"Ngày giỗ của anh ta cách có hai ngày, sao em sốt ruột thế, không đợi tôi về đốt với em."
Lệnh Ngạn hẵng nhớ rõ Chử Văn, hơn nữa mãi mãi không thể nào quên.
Đây là chuyện khiến Trịnh Thù vô cùng, vô cùng khó chịu, nhưng hắn sẽ không thể hiện ra ngoài, nếu không muốn cãi nhau với Lệnh Ngạn.
Hắn không muốn cãi nhau với Lệnh Ngạn vì một người không liên quan, còn khiến Lệnh Ngạn chán ghét mình hơn.
Lệnh Ngạn trừng mắt với hắn, không thể nhịn được nữa bèn đáp.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi. Cậu biết vì sao tôi phải đốt vàng mã cho Chử Văn trước chứ, nếu đợi cậu quay về, cậu sẽ cho phép tôi nhớ về Chử Văn?"
Nói xong, anh tự giễu mà cười lạnh.
"Có điều tôi làm sao cũng tránh không khỏi cậu. Cho dù cậu không ở căn cứ, vẫn có vô số đôi mắt giúp cậu giám thị tôi."
Ngoại trừ Trịnh Thù, Chử Văn là người duy nhất từng muốn cứu Lệnh Ngạn, anh vĩnh viễn không quên sự hy sinh của Chử Văn.
Nếu Trịnh Thù có thể vờ như việc gì cũng chưa xảy ra, bọn họ hiểu mà không nói để mặc chuyện của Chử Văn qua đi thì tốt. Thế nhưng, Trịnh Thù bấy giờ cứ nhất quyết phải nắm giữ trái tim hoàn chỉnh của anh, muốn xẻo hết toàn bộ dấu vết của bất kỳ kẻ nào trong đó.
Trịnh Thù muốn có anh từ tâm đến thân, từ trong ra ngoài, mà dục vọng chiếm hữu kinh khủng ấy khiến Lệnh Ngạn thở thôi cũng khó khăn.
Gương mặt trắng nõn xinh đẹp lộ vẻ mệt mỏi vô cùng, anh như mất sạch ham muốn cãi nhau với Trịnh Thù ngay tức thì, vùi đầu vào gối, nói nhỏ nhẹ.
"Trịnh Thù, cậu không thể khống chế trái tim tôi."
Vẻ nhẹ nhàng vờ vịt trên mặt Trịnh Thù dần biến mất. Thần sắc hắn bình thản nhìn Lệnh Ngạn chăm chú, nói.
"Tôi có thể."
Bàn tay che kín đầu tóc Lệnh Ngạn, cứ như Lệnh Ngạn là vật hắn sở hữu trong lòng bàn tay.
Giọng nói dịu dàng như thủy triều rút, để lại dấu vết bướng bỉnh trên bờ cát.
"Lệnh Ngạn à, tôi có thể."
Lông mi Lệnh Ngạn run rẩy, mày cau chặt, cắn răng như định nói điều gì.
Nhưng anh rất rõ rằng nói gì cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của Trịnh Thù, nên đành đẩy tay hắn ra, một tay kéo chăn che đầu, tỏ vẻ không muốn nói tiếp với hắn.
Trịnh Thù cũng không để ý, dịch dịch góc chăn, nở nụ cười.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe."
Lệnh Ngạn bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Anh không biết vì sao mình lại mơ thấy chuyện một năm về trước.
Anh mơ về lúc mới quen Trịnh Thù, mơ về Phương Sách, mơ về lần cơ hội duy nhất anh có thể rời đi căn cứ.
Không biết phải do cơ chế tự bảo hộ hay không, cảnh trong mơ dừng lại ở ngày đó Trịnh Thù bắt đầu cầm tù anh. Còn hồi ức sau đó lúc Lệnh Ngạn phẫn nộ, tuyệt vọng, cuồng loạn, cầu xin, thậm chí quỳ gối trước mặt Trịnh Thù khóc thút thít đều đã trở nên mơ hồ không rõ, dáng vẻ Trịnh Thù trầm mặc lẫn thô bạo cũng hóa thành sương đen.
Căn cứ rất an tĩnh, anh nhìn sắc trời mờ mờ bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nặng nề của Trịnh Thù phía sau anh.
Cánh tay hắn vòng eo anh, ôm thật chặt, cứ như Lệnh Ngạn là món đồ chơi hắn phải nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cằm hắn dán sau cổ anh, hơi thở nong nóng phả lên da phát ngứa.
Lệnh Ngạn thoáng cúi thấp đầu về phía trước, muốn tránh khỏi tiếp xúc da thịt với hắn. Có điều độ ấm vừa rời đi trong nháy mắt, Trịnh Thù tỉnh giấc.
Tiếng hít thở của hắn nhỏ dần, thốt lên âm thanh trầm thấp ngái ngủ.
"Dậy sớm thế?"
Lệnh Ngạn vẫn nhìn bên ngoài, thờ ơ đáp.
"Ngủ không được."
Từ khi vào căn cứ, giấc ngủ anh ngày càng nông, bởi vì lúc trước làm dạ oanh phải đón tiếp khách hàng nửa đêm xông đến, mệt đến mấy cũng phải dậy.
Mà sau khi Trịnh Thù trở thành lãnh đạo mới, Lệnh Ngạn ở cùng hắn.
Gần như đêm nào Trịnh Thù cũng đè anh, bắn vào chỗ sâu nhất, còn không cho anh rửa sạch, bắt phải ngậm lấy ngủ cả đêm.
Lệnh Ngạn đành nghe lời hắn, nhưng thật sự không thoải mái, thân thể sức cùng lực kiệt, tinh thần chịu nhục nhã bởi dục vọng chiếm hữu buồn cười đó, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Trịnh Thù không nói gì, dịu dàng vuốt ve gáy anh, hồi lâu sau mới mở đèn, bế anh bước vào phòng tắm.
Nếu rảnh vào buổi sáng, Trịnh Thù đều tự mình rửa sạch giúp anh.
Mặc kệ Lệnh Ngạn chống đối mãnh liệt, thậm chí cần lần dùng mòng tay cào mặt hắn bị thương, Trịnh Thù vẫn không dao động như cũ, dùng thái độ cố chấp lẫn ương ngạnh bức bách Lệnh Ngạn thỏa hiệp.
Hắn đóng vai tội phạm lạnh lùng ác độc một cách hoàn hảo, nhốt Lệnh Ngạn, sau đó muốn làm gì thì làm, khiến Lệnh Ngạn vừa sợ hãi vừa chán ghét hắn.
Dòng nước tẩm ướt đốt ngón tay đâm vào, chậm rãi dẫn ra chất lỏng ướt nóng.
Lệnh Ngạn ngồi khóa trên người hắn, đầu bị bàn tay đè nặng, hôn môi hắn.
Anh nhắm hai mắt hạ lông mi, thân thể không nhịn được run rẩy. Trịnh Thù như trấn an mà xoa xoa lưng anh, không nói gì, động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Tối hôm qua Trịnh Thù làm hơi quá, hắn giải thích vì phải làm nhiệm vụ dài ngày nên quá nhớ Lệnh Ngạn, nhưng Lệnh Ngạn biết hắn còn đang khó chịu với tên ma mới bị đốt đứt cánh tay ban sáng.
Hắn bất mãn với việc mình tự chạy đến phố đèn đỏ, nhưng hắn không nói, mà sẽ hành anh trên giường.
Lệnh Ngạn hơi ghét phải suy đoán như vậy, cứ như Trịnh Thù là đế vương có tâm tình không ổn định. Quân tâm khó dò, anh phải rất cẩn thận mới có thể tránh lửa giận lôi đình của Trịnh Thù, hao hết tâm tư kiếm chút sự bình an khó tìm.
"Hơi sưng lên rồi, hôm nay em ở đây nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài."
Sau khi rửa sạch xong Trịnh Thù bôi thuốc cho anh, mặc anh không lên tiếng đưa lưng về phía mình, cũng không tức giận, tâm bình khí hòa mà nói tiếp.
"Tôi đi mua bữa sáng cho em, em đừng ngủ lại."
Lệnh Ngạn vẫn không nói lời nào.
Trịnh Thù nhìn anh trong chốc lát, mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Chừng mười lăm phút sau, Trịnh Thù quay lại, hắn đặt cơm sáng trên bàn, đưa bát cháo thanh đạm cho Lệnh Ngạn.
Lệnh Ngạn chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, sau đó tự mình cúi đầu ăn cháo.
Anh không cần Trịnh Thù đút, thế là Trịnh Thù ngồi ở mép giường ngắm anh đăm đăm, ánh mắt chuyên chú như thể đây là một việc hết sức quan trọng, không cho phép bỏ lỡ.
Trước kia Trịnh Thù chưa đến mức như vậy, sẽ không như đang trông giữ tội phạm mà lúc nào cũng dính ánh mắt lên người anh.
Nhưng mấy tháng trước trong một lần bị zombie tập kích, Trịnh Thù bị trọng thương cận kề cái chết, sau khi khỏi hắn càng thêm dính Lệnh Ngạn, nếu có thể nhìn nhiều sẽ cố nhìn thêm một cái, như sợ xoay người đi rồi, mình sẽ không gặp lại Lệnh Ngạn nữa.
Lệnh Ngạn tập mãi thành quen với ánh mắt sáng quắc của hắn, dùng vẻ mặt vô cảm ăn xong đặt bát trên bàn, lùi về trong chăn, nhắm mắt.
Trịnh Thù nhìn sắc mắt lạnh lùng đạm bạc của anh, nhiệt độ nơi đáy mắt không giảm, cúi xuống thơm gò má anh, rồi cọ đầy quyến luyến, ngậm lấy bờ môi anh.
Lệnh Ngạn cũng không phản kháng, thuận theo hé miệng tùy ý hắn xâm lược, có điều hàng mi vẫn luôn nhẫn nhịn mà nhíu lại, tô thành dấu vết thật sâu giữa hàng chân mày.
Trịnh Thù vờ như không thấy.
Trên thực tế, hắn chưa hết giận, không chỉ vì phát hiện Lệnh Ngạn đến phố đèn đỏ hôm qua, cũng không phải vì phẫn nộ với người khác mơ ước anh, mà vì hắn nghe được một chuyện.
Nhịn hồi lâu, hắn vẫn nhịn không nổi, nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của Lệnh Ngạn, làm bộ vô tình hỏi.
"Tôi nghe nói, hai ngày trước em đốt vàng mã cho Chử Văn?"
Dẫu hắn đã cố hết sức dùng giọng điệu tùy ý mà hỏi, Lệnh Ngạn đột nhiên mở bừng mắt trong phút chốc giọng nói hắn vang lên.
Đôi mắt anh đen như mực lạnh lùng nhìn hắn. Trịnh Thù cách anh rất gần, quan sát từng biểu cảm vì trốn không nổi mà khó lòng che giấu sự căm ghét của anh rõ rành mạch.
Có điều, sắc mặt ấy không thể khiến Trịnh Thù đau lòng được nữa, hắn thậm chí còn nở nụ cười, giọng điệu hiền lành rất đỗi dịu dàng.
"Ngày giỗ của anh ta cách có hai ngày, sao em sốt ruột thế, không đợi tôi về đốt với em."
Lệnh Ngạn hẵng nhớ rõ Chử Văn, hơn nữa mãi mãi không thể nào quên.
Đây là chuyện khiến Trịnh Thù vô cùng, vô cùng khó chịu, nhưng hắn sẽ không thể hiện ra ngoài, nếu không muốn cãi nhau với Lệnh Ngạn.
Hắn không muốn cãi nhau với Lệnh Ngạn vì một người không liên quan, còn khiến Lệnh Ngạn chán ghét mình hơn.
Lệnh Ngạn trừng mắt với hắn, không thể nhịn được nữa bèn đáp.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi. Cậu biết vì sao tôi phải đốt vàng mã cho Chử Văn trước chứ, nếu đợi cậu quay về, cậu sẽ cho phép tôi nhớ về Chử Văn?"
Nói xong, anh tự giễu mà cười lạnh.
"Có điều tôi làm sao cũng tránh không khỏi cậu. Cho dù cậu không ở căn cứ, vẫn có vô số đôi mắt giúp cậu giám thị tôi."
Ngoại trừ Trịnh Thù, Chử Văn là người duy nhất từng muốn cứu Lệnh Ngạn, anh vĩnh viễn không quên sự hy sinh của Chử Văn.
Nếu Trịnh Thù có thể vờ như việc gì cũng chưa xảy ra, bọn họ hiểu mà không nói để mặc chuyện của Chử Văn qua đi thì tốt. Thế nhưng, Trịnh Thù bấy giờ cứ nhất quyết phải nắm giữ trái tim hoàn chỉnh của anh, muốn xẻo hết toàn bộ dấu vết của bất kỳ kẻ nào trong đó.
Trịnh Thù muốn có anh từ tâm đến thân, từ trong ra ngoài, mà dục vọng chiếm hữu kinh khủng ấy khiến Lệnh Ngạn thở thôi cũng khó khăn.
Gương mặt trắng nõn xinh đẹp lộ vẻ mệt mỏi vô cùng, anh như mất sạch ham muốn cãi nhau với Trịnh Thù ngay tức thì, vùi đầu vào gối, nói nhỏ nhẹ.
"Trịnh Thù, cậu không thể khống chế trái tim tôi."
Vẻ nhẹ nhàng vờ vịt trên mặt Trịnh Thù dần biến mất. Thần sắc hắn bình thản nhìn Lệnh Ngạn chăm chú, nói.
"Tôi có thể."
Bàn tay che kín đầu tóc Lệnh Ngạn, cứ như Lệnh Ngạn là vật hắn sở hữu trong lòng bàn tay.
Giọng nói dịu dàng như thủy triều rút, để lại dấu vết bướng bỉnh trên bờ cát.
"Lệnh Ngạn à, tôi có thể."
Lông mi Lệnh Ngạn run rẩy, mày cau chặt, cắn răng như định nói điều gì.
Nhưng anh rất rõ rằng nói gì cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của Trịnh Thù, nên đành đẩy tay hắn ra, một tay kéo chăn che đầu, tỏ vẻ không muốn nói tiếp với hắn.
Trịnh Thù cũng không để ý, dịch dịch góc chăn, nở nụ cười.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.