Dã Tâm Của Nam Nhân

Chương 18

Vạn Tiểu Mê

19/06/2017

CHƯƠNG 17

Tư Tuấn du đãng trên đường một buổi chiều, khi sắc trời bắt đầu chuyển tối, tìm một nhà hàng nhỏ bên đường ăn cơm chiều.

Cậu vẫn cho rằng mặc kệ chuyện tình có lớn thế nào, chỉ cần còn muốn sống sót, thì phải ăn phải ngủ, thế nhưng trong lòng không yên, ăn không biết vị cũng khó tránh khỏi.

Một mặt là vướng mắc với Kỳ Hoán Thần chưa được giải quyết, tuy nói muốn hắn suy nghĩ kỹ, nhưng với tính cách Kỳ Hoán Thần, chín phần là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mặt khác, cũng có chút lo lắng, buổi trưa ra tay với Kỳ Hoán Thần trước mặt nhiều người hầu như vậy, tuy rằng không làm hắn bị thương, nhưng nhất định sẽ truyền tới tai Kỳ Sơn Hải.

Kỳ Hoán Thần ở bên ngoài làm càn, bị đánh sưng mặt Kỳ Sơn Hải cũng không quản, thế nhưng nếu như hắn biết người ra tay là cậu, vậy tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.

Thân phận cậu mẫn cảm như vậy, dù cho chỉ là túm áo Kỳ Hoán Thần, cũng xem như mạo phạm a.

Cậu có nên suốt đem bỏ trốn về nhà, tìm thuộc hạ của cha che chở mình hay không? Nhưng như vậy cũng cho Kỳ Sơn Hải một lý do có thể danh chính ngôn thuận ra tay, mượn có thu hồi quyền khống chế bến tàu.

Nói cho cùng, ăn no bữa cơm này, cậu vẫn là phải trở về Kỳ gia, thu thập cục diện hỗn loạn chính mình lưu lại.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi tiệm cơm nhỏ… Đó là huấn luyện viên Trâu.

Tư Tuấn đứng dậy đuổi theo muốn chào hỏi hắn, cũng muốn hỏi một chút, hắn tại sao ngay cả một lời nhắn cũng không để lại liền biến mất như vậy. Nhưng lại thấy hình dáng hắn tiều tụy bước chân vội vã, tư thế bước đi cũng là lạ, hình như trên đùi có vết thương.

Tư Tuấn bình thường không phải một người hay tò mò, nhưng giờ khắc này, có lẽ là muốn tìm một cái cớ để quay về Kỳ gia chậm một chút, cũng có lẽ là kỳ quái Trâu Kiệt thực lực siêu cường sao lại bị thương, cư nhiên lặng lẽ theo đi.

Chỉ là kỹ xảo theo dõi của cậu trước mặt Trâu Kiệt xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thực sự quá non nớt, rất nhanh đã bị Trâu Kiệt phát hiện. Vì thế cậu rẽ đông ngoặt tây tiến vào một quán bar xa hoa truỵ lạc, trong biển người liền không thấy thân ảnh Trâu Kiệt đâu nữa.

Tư Tuấn không cam lòng, tìm vài vòng xung quanh, va chạm với không ít cô gái cản đường, cũng đến gần vùng mại *** cùng bán thuốc cấm, còn bị mấy tên lưu manh theo dõi, bất quá cậu dáng người cao lớn cường tráng, tuy rằng hành vi khả nghi, tạm thời cũng không có ai đến trêu chọc.

Khi cậu đang do dự nên rời đi hay tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai cậu, nhìn lại, vậy mà lại là Kỳ Tử Gia vẻ mặt tươi cười.

“Hai ngày nay chúng ta thật là có duyên, luôn có thể tình cờ gặp gỡ.”

“Đúng vậy…” tâm tình Tư Tuấn hơi chút thả lỏng, đùa giỡn hỏi: “Cậu làm gì ở chỗ này? Cậu còn vị thành niên đấy, nếu như dám làm loạn, tôi xem như phụ huynh phải bắt cậu trở về!”

“Chúng ta ai bắt ai còn chưa chắn chắn đâu… Anh biết tôi đến làm gì không?”

“Làm gì?”

“Tới xử lý anh!”

“Ân?”

“Tiểu đệ của tôi nói cho tôi biết, có một kẻ thoạt nhìn rất hung ác đi qua đi lại tại địa bàn của bọn tôi, không tìm gái cũng không mua thuốc, thực sự khả nghi, nói không chừng là tới quấy rối, để tôi tới xử lý một chút!”

Tư Tuấn chần chờ hỏi: “Tiểu đệ của cậu? Cậu ở đây…”

Kỳ Tử Gia thản nhiên nói: “Tôi ở đây là một tên côn đồ, thu phí bảo hộ duy trì trị an xã hội!”

Tư Tuấn nở nụ cười: “Nghe cậu nói như vậy, cũng không khác cục thuế nhà nước lắm nhỉ?”

“Thực chất là như nhau, chỉ là chúng tôi rất có đạo đức nghề nghiệp …. ”

“Phanh!”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa vang lên tiếng súng, theo tiếng súng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người nhảy xuống từ lầu ba một hộp đêm cách đó mười thước, sau khi rơi xuống đất lăn một vòng, chạy vào trong ngõ nhỏ tối đen. Ngay sau đó một đám đàn ông từ trong hộp đêm vọt ra, kêu to đừng để hắn chạy, đuổi theo.



Tư Tuấn sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần liền chạy đến bên đó, Kỳ Tử Gia vội vàng đuổi theo, nắm cánh tay cậu.

“Đứng ở chỗ này xem náo nhiệt là được, bên kia không phải địa bàn của tôi!”

“Yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu!” Đẩy tay hắn ra, Tư Tuấn đuổi theo đám đàn ông kia.

Bóng người nhảy xuống từ trên lầu kia, sao nhìn giống như là Trâu Kiệt. Mặc dù Trâu Kiệt chỉ coi cậu là học viên bình thường, nhưng cậu xem Trâu Kiệt như ân sư chỉ dạy, mắt thấy hắn gặp phiền phức, Tư Tuấn không có cách nào thờ ơ mặc kệ.

Đám người kia không tìm được người trong ngõ nhỏ, chửi bậy đuổi theo hướng khác, Tư Tuấn lại nhảy cảm cảm thấy Trâu Kiệt ở ngay quanh đây, vì thế cẩn thận tìm kiếm dọc theo chân tường, đi lại vài lần cũng không có kết quả, khi đang do dự có từ bỏ hay không, phía sau ‘phác thông’ một tiếng, có người rớt xuống từ trên tường, quả thật là Trâu Kiệt đã ngất xỉu.

“Huấn luyện viên… Huấn luyện viên!” Tư Tuấn vỗ vỗ khuôn mặt Trâu Kiệt, lại sờ đến một tay dính đầy máu. Trong bóng tối thấy không rõ vết thương, nhưng hơi thở người đàn ông trong lòng yếu ớt, tình huống vô cùng không ổn.

Kỳ Tử Gia cũng chạy tới, cảnh giác nhìn xung quanh, “Anh quen sao?”

“Là huấn luyện viên thể hình của tôi.”

Nghe vậy, Kỳ Tử Gia tỉ mỉ nhìn Trâu Kiệt, trong giọng nói vậy mà mang theo ý cười: “Vậy xem ra là một huấn luyện viên chuyên nghiệp kỹ năng rất mạnh.”

Loại thời gian này, tiểu tử này còn có tâm tình nói đùa, có thể thấy được đã nhìn quen cảnh tượng máu tanh.

Cách đó không xa lại truyền đến thanh âm ầm ĩ, những người đó lại quay lại.

Tư Tuấn vội vàng cõng Trâu Kiệt lên, nói với Kỳ Tử Gia: “Cậu đi trước đi!”

“Anh quen thuộc nơi này sao? Chạy không được vài bước đã bị người bắt được, đi theo tôi!”

Kỳ Tử Gia khoát tay, dẫn cậu chạy vào một lối rẽ, từ một hẻm nhỏ rẽ đến một quán bar khác trên đường, lại từ cửa sau tiến vào một căn nhà hai tầng nhỏ.

Đặt Trâu Kiệt trên giường ở lầu hai, Kỳ Tử Gia cầm hộp cấp cứu đến, bắt đầu xử lý vết thương trên người hắn.

Trên mặt Trâu Kiệt có một vết thương chạy từ đuôi lông mày đến khóe miệng, trên bụng cũng có một vết thương do bị dao đâm, tuy rằng da thịt đều bị lật lên rất đáng sợ, nhưng may là không thương tổn đến nội tạng, hắn té xỉu hẳn là bởi vì mất máu quá nhiều.

Kỳ Tử Gia băng bó cho mình rất tùy ý, băng bó cho người khác kỹ xảo lại rất chuyên nghiệp, trong hộp cấp cứu của hắn thậm chí còn có kìm cầm máu vầ dao phẫu thuật. Có thể thấy được, bình thường cũng là trải qua cuộc sống lưỡi đao dính máu.

Tư Tuấn không khỏi trở nên lo lắng: “Có thể gây phiền phức cho cậu hay không?”

“Sợ phiền phức còn ở đây làm gì? Anh giao hắn cho tôi đi, đảm bảo một tuần liền điều dưỡng trắng trắng tròn tròn.”

Xử lý xong, Kỳ Tử Gia dẫn Tư Tuấn đến phòng chơi bóng dưới lầu, một đám côn đồ xông tới, trong đó một người còn nhỏ tuổi hơn Kỳ Tử Gia, con mắt tròn tròn lộ ra linh động thông minh, chỉ vào Tư Tuấn hỏi: “Lão đại, đại soái ca rất giống người mẫu trên quảng cáo nội y này là ai vậy?”

“Là…” Kỳ Tử Gia chần chừ một chút, cười nói: “Là anh trai anh!”

“Anh trai anh?” Nghe vậy, đám côn đồ này lập tức thay đổi sắc mặt, còn có người nổi giận đùng đùng nói: “Là tên tiểu nhân Kỳ Hoán Thần âm hiểm Vương bát đản kia?! Nhìn tôi chặt hắn làm tám khối mang cho chó ăn!”

Kỳ Tử Gia vội vàng ngăn cản: “Không đúng không đúng, là anh trai khác… là người tốt.”

“Họ Kỳ còn có người tốt… A, lão đại, không phải em nói anh.”

Tư Tuấn không họ Kỳ, bất quá trọng điểm hiển nhiên không phải việc này. Cậu không nghĩ Kỳ Tử Gia sẽ như Kỳ Hoán Thần, đi khắp nơi nói mình có một anh trai tạp chủng, địch ý của những người này với Kỳ Hoán Thần nhất định có nguyên nhân.

“Tại sao lại như thế… Bọn họ ghét Kỳ Hoán Thần như vậy?”

“Tại sao lại như thế?” Đứa bé trai kia chen đến trước mặt Tư Tuấn, nắm tay nghiến răng nghiến lợi nói: “Con rùa đen Kỳ Hoán Thần kia, khắp nơi tìm bọn tôi gây phiền phức, trước đây hãm hại bọn tôi buôn lậu thuốc phiện, mấy người anh em bây giờ còn ngồi chồm hổm trong trại quản giáo thiếu niên, tháng trước nửa đêm phóng lửa, các anh em thiếu chút nữa bị đốt thành thịt quay.

“Mấy ngày trước lại phái người lái xe đâm lão đại, nếu không phải thân thủ lão đại tốt, sớm bị lăn thành bánh thịt. Hắn nếu như có bản lĩnh thì quang minh chính đại, đao thật súng thật đấu một hồi, luôn ám toán như vậy còn gì là đàn ông!”



“Tiểu Võ, đừng nói bậy.” Kỳ Tử Gia vỗ vỗ đầu cậu bé, vẫn là vẻ mặt tươi cười: “Kỳ thực cũng không có gì, mẹ của anh ba theo Kỳ Sơn Hải nhiều năm như vậy, luôn có chút lợi ích đồng minh, tôi chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bọn họ, không nhổ sao có thể ngủ được, bất quá… Chỉ cần hắn không dám trắng trợn lộ liễu giết tôi, những thủ đoạn nhỏ này tôi đều không quan tâm!”

Kỳ Tử Gia nói rất dễ dàng, lòng Tư Tuấn nhưng càng ngày càng trầm trọng.

Cậu đã sớm ý thức được chính mình vẫn đánh giá thấp Kỳ Hoán Thần, lại không nghĩ rằng mình đã sai hoàn toàn như vậy. Kỳ Hoán Thần giản đơn thô bạo trong mắt cậu kia, kỳ thực cũng là một người có tâm cơ có thủ đoạn, phương thức ngược đãi như trút giận ấu trĩ kia, bất quá là trò đùa qua mắt mê hoặc mọi người, tổn thương chân chính đều tiến hành sau lưng.

Mục đích của Kỳ Hoán Thần không chỉ là dằn vặt Kỳ Tử Gia, mà là đẩy hắn vào đường chết.

Buồn cười chính là, cậu còn tự cho là vì mình mà mang đến phiền phức cho Kỳ Tử Gia… Thực là đánh giá cao sức nặng của mình trong lòng Kỳ Hoán Thần!

“Tôi vẫn nên mang huấn luyện viên đi thôi!” Nếu Kỳ Tử Gia sống gian nan như vậy, cậu không thể lại gây thêm gắng nặng cho hắn.

“Chuyện tôi quyết định quản, sẽ không chỉ quản nửa chừng!” Kỳ Tử Gia cầm gậy golf ngăn cản Tư Tuấn, gõ gõ bàn bóng, “Đến chơi một trận?”

Đang nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một thiếu niên vết thương đầy người vọt vào, hoàn toàn không nhìn mọi người đứng ở cạnh cửa, lảo đảo chạy vào trong phòng, sau khi té lăn trên đất, ôm lấy chân Kỳ Tử Gia.

“Tháp ti khai thái!” Đứa trẻ suy yếu nói một câu ai cũng nghe không hiểu, hai mắt khép lại hôn mê bất tỉnh.

(tháp: tòa tháp, ti: tơ, khai: mở, thái: yên bình/ quá. Hiện tại ta cũng chưa rõ câu này có y gì, chắc là mật mã)

“Đứa bé này vừa nói gì?”

“Cái gì tử khai cái gì …”

Mọi người trong phòng bị khách không mời mà đến này làm mơ hồ, đang buồn bựccửa lại bị đẩy ra, mấy người đàn ông trung niên xông vào, không phải đầu trâu mặt ngựa hay vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn liền biết cũng không phải người lương thiện.

“Đem tiểu quỷ kia giao cho chúng ta!”

Kỳ Tử Gia cúi đầu, nhìn đứa bé ngất sỉu còn ôm chân mình không buông tay, miệng mũi đều là vết máu, lạnh lùng nói: “Vào nhà tôi, liền là người của tôi, các người bảo tôi giao ra tôi liền giao, tôi sao còn có thể sống ở chỗ này!”

“Tiểu tử thối không biết tốt xấu, muốn chết!”

Đám đàn ông này căn bản không đem một đám côn đồ choai choai để vào mắt, ra tay muốn cướp người, Kỳ Tử Gia một tay túm đứa bé ngất xỉu lên kín đáo giao cho Tư Tuấn, sau khi bỏ lại một câu “Tôi chiếu cố người của anh, anh cũng phải che chở người của tôi”, liền động thủ cùng những người đó.

Đám lưu manh này tuy rằng người cao còn cầm dao, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Kỳ Tử Gia đang cầm gậy golf, Tư Tuấn cũng không lo lắng, trong coi đứa bé đứng một bên nhìn cuộc chiến, nhưng có kẻ không có mắt thấy Tư Tuấn một mình, vung dao bầu xông lên muốn cướp người, bị Tư Tuấn một cước đá lên ngực, trực tiếp đá ra ngoài cửa.

Tuy là trên con đường toàn quán bar, nhưng dùng vũ khí đánh nhau như vậy vẫn khiến cho không ít người quan tâm, Tư Tuấn lo lắng dẫn đám người bắt Trâu Kiệt tới, mà đám đàn ông này tựa hồ cũng có lo lắng không dám làm lớn chuyện, vừa nghe bên ngoài có người nghị luận muốn báo cảnh sát liền vội vàng dừng tay, lúc gần đi còn không quên hung ác nói: “Tiểu tử thối, các ngươi gây đại họa, đừng trách ông nội đây không cảnh cáo ngươi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi!”

Đóng cửa lại, Tiểu Võ xoa xoa gương mặt bị thương, chỉ vào đứa bé nằm trên mặt hỏi: “Lão đại, kế tiếp làm thế nào?”

“Cái này…” Kỳ Tử Gia ngồi xổm xuống, nắm cằm đứa bé, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một phen nói: “Dù sao thả một con dê cũng là thả, hai con dê cũng là thả, nếu đã cứu thì cứu đến cùng đi!” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tư Tuấn, cười meo meo hỏi: “Anh nói có được không?!”

Nếu hắn đã nói như vậy, Tư Tuấn không thể tiếp tục kiên trì mang Trâu Kiệt đi… Huống hồ, chính cậu cũng không chỗ dung thân, có thể đem Trâu Kiệt đang trọng thương hôn mê đi nơi nào, sợ rằng còn chưa đi ra khỏi con đường này, sẽ bị kẻ thù của hắn bắt được, đây trái lại không phải hại hắn sao?!

Nếu ra tay cứu người, sẽ không có đạo lý cứu một nửa… Lời này nói thật đơn giản, nhưng người có thể làm lại phải có ý chí đủ kiên định cùng trách nhiệm mới được.

Kỳ Tử Gia người này, nói hắn lỗ mãng cũng tốt, nói hắn không biết chừng mực nặng nhẹ cũng được, nhưng cũng là người rất có sức hấp dẫn riêng. Hắn cùng đám côn đồ bên người kia ở chung, nhìn như không lớn không nhỏ không trên không dưới, lại được những người đó tin cậy cùng tôn kính sâu sắc, hoàn toàn không giống đám tiểu nhân nịnh nọt bên người Kỳ Hoán Thần.

Như khi lần đầu tiên Tư Tuấn nhìn thấy Kỳ Tử Gia liền cảm giác… đây là một con hổ nhỏ bị thương.

Khó trách Kỳ Hoán Thần nôn nóng bất an đến thế. Nếu muốn tiêu diệt kẻ địch như vậy, chỉ có thể thừa dịp cánh chim của hắn chưa đủ lớn mà ra tay, nếu chờ sau khi hàm răng cùng móng vuốt của hắn đều thành thục sắc bén, liền không còn phần thắng, trái lại sẽ bị hắn một ngụm cắn đứt yết hầu.

– Hết C9 thượng – Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Tâm Của Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook