Chương 2
Vạn Tiểu Mê
19/06/2017
CHƯƠNG 1
Tư Tuấn nhận được tin tức cha bị ám sát, tính mạng gặp nguy hiểm, khi từ trường học chạy về nhà thì đã chậm.
Chỉ là, so với mẹ cậu đau khổ chịu đựng ba ngày ba đêm cũng không thể nhìn thấy cha lần cuối liền ra đi trong tiếc nuối, thì tốt hơn một chút. Cùng lúc Tư Tuấn thở hổn hển chạy vào phòng ngủ, cha dùng ánh mắt chuyên chú mà từ ái chưa từng có, thật sâu nhìn cậu một cái, trút xuống hơi thở cuối cùng.
Đám thuộc hạ của cha vây bên giường nhất thời khóc rống lên, mà Tư Tuấn mất đi thân nhân duy nhất lại mê man không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu cùng với cha không coi là thân thiết, nhất là sau khi mẹ ôm nuối tiếc rời đi, cậu càng tức giận vào ở trong ký túc xá của trường. Năm năm này, chỉ có ngày lễ quan trọng cùng ngày giỗ của mẹ mới về nhà, hơn nữa cũng không phải mỗi lần trở về đều có thể gặp cha.
Lần gần nhất gặp cha, chính là tết âm lịch, đêm 30 giao thừa hắn mới phong trần mệt mỏi từ bên ngoài gấp gáp trở về, vẻ mặt uể oải ngồi ở trên bậc cửa, lặng yên nhìn Tư Tuấn đốt pháo dây.
Kỳ thực Tư Tuấn tuyệt không thích đốt pháo dây, thanh âm kia làm cậu nhớ tới tiếng súng, cũng nhắc nhở thân phận cha cậu, người đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố này, ngày ngày trải qua cuộc sống liều mạng súng đao liếm huyết.
Thế nhưng… người nọ là cha cậu, hẳn là người cậu thân cận nhất, tôn trọng nhất, có thể ỷ lại nhất trên thế giới này … Mà người này vừa chết, sau khi mẹ qua đời cậu chưa từng cảm nhận qua tình cảm gia đình ấm áp, giờ đây chân chính là một cô nhi .
Tư Tuấn chậm rãi đi đến trước giường, quỳ xuống, cầm bàn tay dần dần mất đi độ ấm của cha, nước mắt từng giọi từng giọt rơi xuống.
“Cha… cha…”
Người đàn ông thường ngày luôn đi theo bên người cha cậu, lúc này một thân đầy vết thương còn không ngừng chảy máu nhích lại gần, lớn tiếng an ủi cậu: “Đại ca, nén bi thương.”
Tư Tuấn sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: “Chú Viên… Chú gọi cháu là gì?”
Nam nhân thô kệch hồng vành mắt nói: “Lão đại trước khi đi, chỉ định do ngài kế thừa bang phái, từ hôm nay trở đi, ngài là đại ca của chúng ta.”
Nói xong, vung tay một cái, các nam nhân trong phòng đều vây tới, chỉnh tề hướng Tư Tuấn mười chín tuổi, gọi: “Đại ca” !
Từ nhỏ lớn lên trong dạng gia đình này, cũng nhìn quen trường hợp như vậy, Tư Tuấn vẫn là bị kinh sợ, không khỏi cố sức nắm bàn tay chưa cứng ngắc của cha.
Bộ dạng khi ra đi của cha cậu, dùng từ “thảm liệt” để hình dung một chút cũng không quá đáng. Thân trên xích lõa, băng vải lung tung quấn lấy sớm bị máu làm ướt đẫm, ngực cùng bụng đều là máu thịt mơ hồ, trên mặt cũng có không ít vết thương.
Tư Tuấn không nghĩ ra, tại sao cha cậu gặp ám sát phải bỏ mạng như vậy, còn muốn đẩy cả cậu lên con đường đã định trước không thể quay đầu này. Tựa như cậu vẫn không nghĩ ra, vì sao mẹ rõ ràng căm thù hắc đạo đến tận xương tuỷ, nhưng thà rằng đoạn tuyệt quan hệ cùng người nhà cũng muốn gả cho cha.
Tư Tuấn hiển nhiên không dự định kế thừa cái gọi là “gia nghiệp này “, nhưng lúc này cự tuyệt nhất định sẽ làm những nam nhân vừa mất đi Lão đại này bạo động. Để không phức tạp, chỉ có thể đợi tang sự của cha xong xuôi, lại thương lượng một chút cùng đám người Viên Kính, để cho bọn họ đề cử chọn người thích hợp.
………
Nhưng ai ngờ, Kỳ Sơn Hải vậy mà suốt đêm vội vàng tới phúng viếng.
Bang phái Tư Thiểu Phong tuy rằng thế lực không nhỏ, nhưng vẫn là lệ thuộc vào tập đoàn Sơn Hải, cũng có thể nói là phân bộ của tập đoàn Sơn Hải tại thành phố J.
Kỳ Sơn Hải thắp hương xong, dừng ở di ảnh Tư Thiểu Phong, đột nhiên nói: “Ta là nghĩa huynh của cha cháu, hắn đã chết, ta tự nhiên muốn chiếu cố cháu, cùng bác cả đi thành S đi!”
Lời này vừa ra, bầu không khí trong linh đường lập tức trở nên căng thẳng. Viên Kính đưa tay vói vào trong ngực, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Sơn Hải, tựa hồ chỉ cần Tư Tuấn ra lệnh một tiếng, sẽ một súng bắn thủng đầu của hắn.
Cửa lớn bị đá văng, người Kỳ Sơn Hải mang đến cũng vọt vào, hai bên đối đầu, mắt thấy một hồi ác chiến đang vận sức chờ phát động.
Mà hai người tại trung tâm vòng xoáy, vẫn là vẻ mặt ôn hoà như cũ.
Kỳ Sơn Hải vỗ vỗ vai Tư Tuấn, lại nói: ” Chuyện tình ở đây, tạm thời hãy giao cho đám thủ hạ của cha cháu để ý, cháu còn trẻ, trước tiên đi theo ta học hỏi hai năm!”
Tư Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám thuộc hạ của cha cậu, lại quay đầu, cười cười với Kỳ Sơn Hải: “Tốt, vậy làm phiền bác cả.”
“Tiểu Tuấn ── đại ca!” Viên Kính đi theo bên người Tư Thiểu Phong mười năm, có thể nói là nhìn Tư Tuấn lớn lên, lúc này không khỏi lo lắng, cơ hồ kiềm chế không được muốn động thủ.
” Chú Viên!” Tư Tuấn nhanh chóng đè lại tay Viên Kính, gằn từng chữ: ” Chuyện tình ở đây, liền giao cho chú… Chờ cháu trở lại!”
Viên Kính là tâm phúc của cha, cũng là cánh tay thứ hai của bang phái, có năng lực có đảm lược, chính là quá kích động, nếu không phải vậy, cha nhất định sẽ đem bang phái giao cho hắn.
Tuy rằng Tư Tuấn không có hảo cảm gì với hắc đạo, thế nhưng đám người Viên Kính, bình thường đối với cậu vô cùng tốt, khi cha bị ám sát, còn liều mạng mang theo cha trở về. Cậu không thể để cho bọn họ vào thời điểm thi cốt cha cậu chưa lạnh, vì cậu mà liều mạng lần thứ hai.
Cho nên, chờ đợi trước mặt cậu, chỉ có một con đường mà thôi.
“Bác cả, đợi an táng cha xong, cháu sẽ cùng bác trở về.”
Kỳ Sơn Hải gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta cũng muốn hảo hảo đưa tiễn cha cháu đoạn đường cuối cùng.”
Sau đó, Tư Tuấn một bên vội vàng tang sự của cha, một bên quay về trường giải quyết thủ tục, kết thúc việc ôn thi đại học, trong tiếng thở dài tiếc nuối của giáo viên và các học sinh, cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp cao trung rời khỏi trường học.
Ba ngày sau, cậu tại từ đường dập đầu ba cái trước di ảnh cha mẹ, mang theo một ba lô, trong ánh mắt lo lắng của đám người Viên Kính, ngồi trên xe chống đạn có rèm che của Kỳ Sơn Hải, theo đường cao tốc phía nam, chạy về phía vùng kinh tế biển khu trung tâm thành phố S.
Thành J đến thành S chạy xe hết bốn giờ, trên đường bắt đầu có sét đánh, rồi sau đó cuồng phong không ngừng, mưa xối xả như trút nước. Kỳ Sơn Hải nhắm mắt dưỡng thần, trong xe rất an tĩnh, chỉ có hạt mưa lớn đập vào cửa xe tạo nên thanh âm lạch tạch.
Tư Tuấn lấy ra quyển tiểu thuyết dày từ trong ba lô, trên tay như có hẹn giờ đều đặn lật trang, nhưng một chữ cũng không nhìn được. Chịu ảnh hưởng từ bối cảnh gia đình, cậu so với thiếu niên cùng tuổi xem như trầm ổn có chủ kiến, nhưng đối mặt với biến hóa lớn trong đời cùng không rõ con đường phía trước, vẫn không khỏi mê man sợ hãi.
Quay đầu nhìn phía ngoài cửa xe, muốn nhìn một chút cuộc sống yên bình là như thế nào. Cảnh sắc ngoài cửa sổ rất nhanh chạy qua. Nhưng trên cánh cửa thủy tinh phản xạ, cậu thấy Kỳ Sơn Hải nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, ánh mắt mang theo nghiên cứu. Tuy rằng nhìn không ra ác ý gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải hiền lành tốt bụng.
Khép lại một ít chuyện cũ giữa Kỳ Sơn Hải và cha cậu, Tư Tuấn từ miệng đám người Viên Kính nghe qua một ít. Có người nói hai người thời trẻ là anh em kết nghĩa, cùng nhau chém người cũng cùng nhau bị người khác chém, tựa hồ cũng phát sinh qua loại chuyện ta ngăn đao cho ngươi, ngươi thay ta đỡ súng, các loại chuyện cũ cảm động lòng người, được xưng là giao tình cao hơn mạng. Bất quá loại cảm tình quen biết khi tuổi trẻ này, thường thường có thể chung hoạn nạn lại không thể chung phú quý. Có địa bàn bang phái có tiền tài quyền thế, huynh đệ sóng vai dốc sức liền trở thành địch nhân tranh đoạt thành quả thắng lợi.
Cha chung quy không phải đối thủ của Kỳ Sơn Hải, buộc lòng phải trở lại cố hương của mẹ, trông giữ bến tàu, leo lên thành lão đại uy danh tại xã hội đen, kỳ thực hàng năm tiền kiếm được phần lớn là cống nạp cho Kỳ Sơn Hải. Kỳ Sơn Hải lại tiếp tục mở rộng thế lực tại thành S, hắc đạo không bỏ qua nơi nào, còn cấu kết với quan chức đục khoét đất đai làm bất động sản, coi như là một thương nhân thành công nổi danh cả hai đường hắc bạch.
Hôm nay chính mình rơi vào tay hắn, không biết vị “bác cả” này là nhớ tình cũ mà chiếu cố nhiều hơn, hay là nợ cha con trả, thanh toán nợ cũ đây?
……..
Lúc hừng đông, xe cuối cùng đến nơi, ngừng lại.
Mưa còn đang rơi liên tục, người hầu Kỳ gia mang ô đi ra nghênh tiếp.
Tư Tuấn đeo ba lô trên lưng, theo Kỳ Sơn Hải xuống xe. Người đàn ông trung niên cao lớn kiêu ngạo đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại, cau mày nhìn về phía sau Tư Tuấn.
Tư Tuấn quay đầu nhìn lại theo, đèn hậu ô tô chiếu lên tường vây bên cạnh, có một nam hài đứng đó.
Quần áo cùng tóc sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính ở trên người, lộ ra khung xương gầy gò, da tái nhợt, con mắt đặc biệt lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Sơn Hải.
Thiếu niên lặng yên một lát, tiến lên một bước, môi nhúc nhích kêu: “Cha…”
Tư Tuấn sửng sốt, vô ý thức mở miệng gọi: “Kỳ Hoán Thần?” Nói xong lập tức ý thức được tuổi tác không đúng, Kỳ Hoán Thần lớn hơn cậu hai tuổi, mà nam hài này thoạt nhìn còn chưa trưởng thành.
Kỳ Sơn Hải nét mặt lạnh lùng nói với nam hài: “Vào đi.”
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, người hầu đứng ở hai bên, một người thanh niên trẻ tuổi đẹp đến chói mắt mặc áo ngủ tơ tằm xanh lam ra đón, nhào vào trong lòng Kỳ Sơn Hải.
“Cha, cha đã trở về.”
Kỳ Sơn Hải sờ sờ tóc thanh niên, cười hỏi: “Tam nhi, sao còn không ngủ, sáng mai không đến trường sao?”
Nói vậy vị này, chính là Kỳ gia đại thiếu gia Kỳ Hoán Thần, trước hắn, Kỳ Sơn Hải còn có hai người con trai, bất quá chưa thành niên liền mất sớm .
Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu đang muốn nói gì, ánh mắt liếc tới nam hài đứng ở cửa, sắc mặt hơi đổi, rồi sau đó cười đến càng thêm xán lạn.
“Tử Gia, sao bị ngâm nước thành như vậy, đông lạnh đến phát run rồi !” Kỳ Hoán Thần đi qua bên người Tư Tuấn, ôm cổ nam hài, đẩy ra sợi tóc dán tại trên gương mặt nó, thân thiết nhéo nhéo chóp mũi, quay đầu phân phó: “Nhanh lấy nước nóng cho tiểu thiếu gia.”
Nam hài ngẩng đầu, híp mắt nhìn Kỳ Hoán Thần, chậm rãi mở miệng: “Cảm tạ tam ca…”
“Thật là em trai tốt của ta!” Kỳ Hoán Thần nghiêng đầu cười rộ lên, ôm nam hài càng chặt, còn hôn một cái lên trán nó, một bộ tình cảnh huynh hữu đệ cung.
(anh thân thiết gần gũi, em cung kính tôn trọng)
Người hầu công việc bận rộn, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị tốt đồ vật tắm rửa, Kỳ Hoán Thần ôm lấy nam hài đi về phía phòng tắm, săn sóc nói với Kỳ Sơn Hải: “Cha, người bôn ba vài ngày, nhất định mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, Tử Gia để con chăm sóc là được.”
Kỳ Sơn Hải lên tiếng, chỉ Tư Tuấn vẫn an tĩnh đứng ở một bên, thuận miệng giới thiệu: “Đây là con trai của chú Tư, cũng là em họ của con, an bài một gian phòng cho cậu ấy đi!”
Kỳ Hoán Thần dường như lúc này mới nhìn đến Tư Tuấn, quan sát cậu tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Mắt Kỳ Hoán Thần rất đẹp, hình dạng như cánh hoa đào, đuôi mắt cong cong nhếch lên, giữa sóng mắt lưu chuyển phong tình vô hạn.
Nếu đứng ở trước mặt hắn chính là “Biểu muội”, bị hắn ẩn tình đưa tình nhìn như vậy, e rằng đã sớm gương mặt ửng đỏ, xuân tâm nảy mầm, từ nay về sau tâm hồn thiếu nữ thầm hứa kiên quyết một lòng đối với biểu ca.
Bất quá Tư Tuấn so với Kỳ Hoán Thần cũng là một thiếu niên cường tráng, tuy rằng nghiêm mặt hơi cúi đầu, ngoan ngoãn để người quan sát, nhưng rất có tư thế không giận mà uy.
Nhìn sắp tới nửa ngày, Kỳ Hoán Thần cuối cùng thu hồi ánh mắt, đôi môi hồng nhuận như mới hôn nồng nhiệt, cười hì hì nói: “Khí thế nhưng thật ra không tệ, cao ngất anh tuấn, không làm xã hội đen cũng có thể đi làm nam công quan, nhất định sẽ được những phu nhân trung niên cơ khát hoan nghênh!”
(Trai bao sao??? Sao mới gặp nhau đã chém mạnh thế này?)
Nghe vậy, Kỳ Sơn Hải nở nụ cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Tuấn một hồi, để lại một câu: “Cháu và cha cháu, một điểm cũng không giống.” Liền khoát khoát tay lên lầu vào phòng.
Tư Tuấn nhíu nhíu mày, cậu và cha không nói là từ một khuôn mẫu khắc ra thì cũng giống bảy tám phần, không biết Kỳ Sơn Hải nói như vậy, là chỉ cậu không có tài năng của cha hay là không có dã tâm của cha?!
Kỳ Hoán Thần ôm vai Kỳ Tử Gia, cười với Tư Tuấn, vẫy vẫy tay: “Em họ, tới hỗ trợ.”
Tư Tuấn cởi áo khoác, theo vào phòng tắm. Bên trong hơi nước lơ lửng, nước trong bồn tắm quá ấm, Tư Tuấn vươn tay vặn mở vòi nước lạnh. Kỳ Hoán Thần thấy, giương tay đóng chốt mở.
“Tử Gia bị phong hàn, nước phải nóng một chút.” Thái độ của Kỳ Hoán Thần giống như người anh trai hiền từ, đẩy đẩy vai nam hài, ôn nhu nói: “Em trai, còn lo lắng làm gì? Nhanh tắm đi.”
Nam hài mặt không biểu tình cởi quần áo, rảo bước tiến lên, tới trước bồn tắm lớn thì dừng bước một chút, rồi sau đó cắn răng, vẫn cứ ngồi xuống, làn da trắng nõn rất nhanh bị nóng hồng, trên thân thể mảnh khảnh mơ hồ lộ ra không ít dấu vết.
“Nào, anh trai giúp em gội đầu!” Kỳ Hoán Thần ngồi sát bên bồn tắm lớn, cầm lấy chậu nhỏ, đựng nước trong bồn tắm lớn mạnh mẽ giội lên gương mặt nam hài.
Nam hài thân thể run nhè nhẹ, dưới nước hai tay nắm chặt, nhưng mắt nhắm lại vẫn không nhúc nhích, chịu đựng loại hành vi ngược đãi rõ ràng này.
Nước nóng chậm rãi chảy xuống, Kỳ Hoán Thần đưa tay với vào trong nước, nắm cánh tay nam hài, trong miệng nói: “Anh trai giúp em kỳ!” Rồi sau đó ra sức vuốt ve, rất nhanh đem cánh tay nam hài cào ra từng vệt máu.
Sau đó đem sữa tắm đổ vào vết thương cùng trên đầu nam hài, chà xát ra lượng lớn bọt, mãi cho tới khi làn da nam hài ngâm nước khiến vết thương nhăn nhúm đỏ lên, mới mở nước lạnh xối xuống.
Từ trên gương mặt Kỳ Hoán Thần, nhưng lại không nhìn thấy nửa điểm độc ác tàn nhẫn, có chỉ là dáng tươi cười ngây thơ cùng hiền lành làm kẻ khác sau lưng phát lạnh.
Tư Tuấn từ đầu tới đuôi không nói một lời mà nhìn, không chỉ có không tiến lên ngăn cản, ngay cả biểu tình không tán thành cũng không có lộ ra. Huynh đệ Kỳ gia tranh đấu gay gắt cậu còn chưa thăm dò rõ ràng, nhưng có thể khẳng định Kỳ Hoán Thần là cố ý cho cậu nhìn một tiết mục ngược đãi này, dưới loại tình huống này bưng tai bịt mắt là phương thức duy nhất để bảo toàn chính mình.
Lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng đồng hồ, Kỳ Hoán Thần mới đứng dậy, đường nhìn rơi trên khuôn mặt Tư Tuấn, dường như rất thoả mãn với sự bình tĩnh của cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu, thân thiết nói: “Em họ, theo anh đi xem của phòng ngủ của em đi!”
Ánh mắt Kỳ Hoán Thần rất nhiệt liệt, tay cũng rất lạnh, bàn tay khoát lên trên vai cậu, khí lạnh liền xuyên thấu qua áo mỏng thẩm thấu đến da thịt.
Mẹ Tư Tuấn mấy năm trước khi qua đời thân thể rất kém, vẫn uống thuốc Đông y điều dưỡng, Tư Tuấn tai đọc mắt nhiễm, cũng có chút hiểu biết với Trung y. Người tay chân băng lãnh, thông thường là khí huyết không thông thể chất hư hàn, nhưng nhìn sắc mặt Kỳ Hoán Thần, tuy rằng da trắng nõn, cũng không mất đi hồng nhuận, không giống như là khí huyết mệt mỏi, đó chính là một loại khả năng khác ── áp lực tăng cao cũng sẽ làm cho tay chân lạnh giá trong nháy mắt.
Là ai gây cho hắn áp lực lớn như thế đây?
Tư Tuấn ngoan ngoãn theo Kỳ Hoán Thần đi ra phía ngoài, thời điểm nửa ra khỏi cánh cửa từ trong gương nhìn thấy, ngồi trong bồn tắm lớn, biểu tình nhẫn nhục chịu đựng của nam hài đột nhiên trở nên dữ tợn, như mãnh hổ vừa bị thương, tựa hồ trong nháy mắt là có thể cắn đứt yết hầu địch nhân… tuy rằng nó hiện tại có thể ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Có một người em trai như vậy, đổi lại là ai áp lực cũng sẽ rất lớn đi?
Gian phòng của Tư Tuấn ở bên trái lầu ba, bên cạnh chính là phòng Kỳ Hoán Thần, lại tiếp nữa là gian phòng của nam hài tên gọi Kỳ Tử Gia kia.
Kỳ Hoán Thần rất có phong phạm anh cả giúp Tư Tuấn trải giường tốt, chỉnh gối đầu, cười tủm tỉm nói có bất luận vấn đề gì đều có thể đến phòng sát vách tìm hắn, trước khi ra cửa, còn đặc biệt vỗ vỗ vai Tư Tuấn, dị thường chân thành nói: “Ba anh em chúng ta, phải hòa thuận ở chung a!”
Cho đến khi xác định Kỳ Hoán Thần đã vào gian phòng sát vách, Tư Tuấn mới đóng cửa chốt khóa, lấy túi thuốc ra từ trong ba lô, tìm được ống thuốc trị phỏng nhét vào túi áo, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ban công.
Mưa còn chưa ngừng, ban công nhỏ chật hẹp rất trơn, Tư Tuấn đứng sát vào tường, cẩn thận di chuyển từng chút một.
Đầu tiên là đi ngang qua gian phòng của Kỳ Hoán Thần, rèm cửa sổ không kéo, trong phòng không có ai, trên giường lớn sát cửa sổ có một bộ quần áo, phòng tắm sáng đèn.
Tư Tuấn nhanh chóng đi qua, bên cạnh đã là phòng Kỳ Tử Gia.
Đối với tình huống Kỳ gia, trước khi đi, Viên Kính đã cẩn thận giảng giải lại cho cậu một phen.
Kỳ Sơn Hải khi còn trẻ rất phong lưu, không ít phụ nữ sinh hài tử cho hắn, nuôi lớn có ba nữ hai trai. Con gái đều đã xuất giá, con lớn nhất Kỳ Hoán Thần luôn được sủng ái, tiểu nhi tử Kỳ Tử Gia là con riêng, cũng không được coi trọng.
Bất quá Kỳ gia cũng không phải thế gia gì, Kỳ Sơn Hải cha mình là ai hắn cũng không biết, từ tầng lớp thấp nhất bò lên trên, chuyện hãm hại lừa gạt không giới hạn gì cũng đều đã làm, lấy vợ lại càng không phải danh môn khuê tú, chỉ là vũ nữ sinh ra con trai cùng nuôi lớn, con của hắn thật sự không nên có phân chia con vợ cả vợ thứ gì.
Bởi vậy Tư Tuấn cho rằng vị “không bị coi trọng” này, nhiều lắm chính là tương đối lạnh nhạt, thực sự không nghĩ tới, cảnh ngộ Kỳ Tử Gia vậy mà không ổn đến vậy, càng không nghĩ tới Kỳ Hoán Thần đối đãi em trai ruột lại nhẫn tâm như thế.
Gian phòng Kỳ Tử Gia kéo rèm cửa sổ, Tư Tuấn quỳ một gối xuống trên bệ cửa sổ, một tay đỡ khung cửa sổ, một tay đẩy rèm cửa ra, đỉnh đầu vừa mới dò xét đi vào, cổ đã bị cánh tay tinh tế nhưng hữu lực vòng lấy, túm vào bên trong.
– Hết C1 thượng – Đăng bởi: admin
Tư Tuấn nhận được tin tức cha bị ám sát, tính mạng gặp nguy hiểm, khi từ trường học chạy về nhà thì đã chậm.
Chỉ là, so với mẹ cậu đau khổ chịu đựng ba ngày ba đêm cũng không thể nhìn thấy cha lần cuối liền ra đi trong tiếc nuối, thì tốt hơn một chút. Cùng lúc Tư Tuấn thở hổn hển chạy vào phòng ngủ, cha dùng ánh mắt chuyên chú mà từ ái chưa từng có, thật sâu nhìn cậu một cái, trút xuống hơi thở cuối cùng.
Đám thuộc hạ của cha vây bên giường nhất thời khóc rống lên, mà Tư Tuấn mất đi thân nhân duy nhất lại mê man không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu cùng với cha không coi là thân thiết, nhất là sau khi mẹ ôm nuối tiếc rời đi, cậu càng tức giận vào ở trong ký túc xá của trường. Năm năm này, chỉ có ngày lễ quan trọng cùng ngày giỗ của mẹ mới về nhà, hơn nữa cũng không phải mỗi lần trở về đều có thể gặp cha.
Lần gần nhất gặp cha, chính là tết âm lịch, đêm 30 giao thừa hắn mới phong trần mệt mỏi từ bên ngoài gấp gáp trở về, vẻ mặt uể oải ngồi ở trên bậc cửa, lặng yên nhìn Tư Tuấn đốt pháo dây.
Kỳ thực Tư Tuấn tuyệt không thích đốt pháo dây, thanh âm kia làm cậu nhớ tới tiếng súng, cũng nhắc nhở thân phận cha cậu, người đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố này, ngày ngày trải qua cuộc sống liều mạng súng đao liếm huyết.
Thế nhưng… người nọ là cha cậu, hẳn là người cậu thân cận nhất, tôn trọng nhất, có thể ỷ lại nhất trên thế giới này … Mà người này vừa chết, sau khi mẹ qua đời cậu chưa từng cảm nhận qua tình cảm gia đình ấm áp, giờ đây chân chính là một cô nhi .
Tư Tuấn chậm rãi đi đến trước giường, quỳ xuống, cầm bàn tay dần dần mất đi độ ấm của cha, nước mắt từng giọi từng giọt rơi xuống.
“Cha… cha…”
Người đàn ông thường ngày luôn đi theo bên người cha cậu, lúc này một thân đầy vết thương còn không ngừng chảy máu nhích lại gần, lớn tiếng an ủi cậu: “Đại ca, nén bi thương.”
Tư Tuấn sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: “Chú Viên… Chú gọi cháu là gì?”
Nam nhân thô kệch hồng vành mắt nói: “Lão đại trước khi đi, chỉ định do ngài kế thừa bang phái, từ hôm nay trở đi, ngài là đại ca của chúng ta.”
Nói xong, vung tay một cái, các nam nhân trong phòng đều vây tới, chỉnh tề hướng Tư Tuấn mười chín tuổi, gọi: “Đại ca” !
Từ nhỏ lớn lên trong dạng gia đình này, cũng nhìn quen trường hợp như vậy, Tư Tuấn vẫn là bị kinh sợ, không khỏi cố sức nắm bàn tay chưa cứng ngắc của cha.
Bộ dạng khi ra đi của cha cậu, dùng từ “thảm liệt” để hình dung một chút cũng không quá đáng. Thân trên xích lõa, băng vải lung tung quấn lấy sớm bị máu làm ướt đẫm, ngực cùng bụng đều là máu thịt mơ hồ, trên mặt cũng có không ít vết thương.
Tư Tuấn không nghĩ ra, tại sao cha cậu gặp ám sát phải bỏ mạng như vậy, còn muốn đẩy cả cậu lên con đường đã định trước không thể quay đầu này. Tựa như cậu vẫn không nghĩ ra, vì sao mẹ rõ ràng căm thù hắc đạo đến tận xương tuỷ, nhưng thà rằng đoạn tuyệt quan hệ cùng người nhà cũng muốn gả cho cha.
Tư Tuấn hiển nhiên không dự định kế thừa cái gọi là “gia nghiệp này “, nhưng lúc này cự tuyệt nhất định sẽ làm những nam nhân vừa mất đi Lão đại này bạo động. Để không phức tạp, chỉ có thể đợi tang sự của cha xong xuôi, lại thương lượng một chút cùng đám người Viên Kính, để cho bọn họ đề cử chọn người thích hợp.
………
Nhưng ai ngờ, Kỳ Sơn Hải vậy mà suốt đêm vội vàng tới phúng viếng.
Bang phái Tư Thiểu Phong tuy rằng thế lực không nhỏ, nhưng vẫn là lệ thuộc vào tập đoàn Sơn Hải, cũng có thể nói là phân bộ của tập đoàn Sơn Hải tại thành phố J.
Kỳ Sơn Hải thắp hương xong, dừng ở di ảnh Tư Thiểu Phong, đột nhiên nói: “Ta là nghĩa huynh của cha cháu, hắn đã chết, ta tự nhiên muốn chiếu cố cháu, cùng bác cả đi thành S đi!”
Lời này vừa ra, bầu không khí trong linh đường lập tức trở nên căng thẳng. Viên Kính đưa tay vói vào trong ngực, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Sơn Hải, tựa hồ chỉ cần Tư Tuấn ra lệnh một tiếng, sẽ một súng bắn thủng đầu của hắn.
Cửa lớn bị đá văng, người Kỳ Sơn Hải mang đến cũng vọt vào, hai bên đối đầu, mắt thấy một hồi ác chiến đang vận sức chờ phát động.
Mà hai người tại trung tâm vòng xoáy, vẫn là vẻ mặt ôn hoà như cũ.
Kỳ Sơn Hải vỗ vỗ vai Tư Tuấn, lại nói: ” Chuyện tình ở đây, tạm thời hãy giao cho đám thủ hạ của cha cháu để ý, cháu còn trẻ, trước tiên đi theo ta học hỏi hai năm!”
Tư Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám thuộc hạ của cha cậu, lại quay đầu, cười cười với Kỳ Sơn Hải: “Tốt, vậy làm phiền bác cả.”
“Tiểu Tuấn ── đại ca!” Viên Kính đi theo bên người Tư Thiểu Phong mười năm, có thể nói là nhìn Tư Tuấn lớn lên, lúc này không khỏi lo lắng, cơ hồ kiềm chế không được muốn động thủ.
” Chú Viên!” Tư Tuấn nhanh chóng đè lại tay Viên Kính, gằn từng chữ: ” Chuyện tình ở đây, liền giao cho chú… Chờ cháu trở lại!”
Viên Kính là tâm phúc của cha, cũng là cánh tay thứ hai của bang phái, có năng lực có đảm lược, chính là quá kích động, nếu không phải vậy, cha nhất định sẽ đem bang phái giao cho hắn.
Tuy rằng Tư Tuấn không có hảo cảm gì với hắc đạo, thế nhưng đám người Viên Kính, bình thường đối với cậu vô cùng tốt, khi cha bị ám sát, còn liều mạng mang theo cha trở về. Cậu không thể để cho bọn họ vào thời điểm thi cốt cha cậu chưa lạnh, vì cậu mà liều mạng lần thứ hai.
Cho nên, chờ đợi trước mặt cậu, chỉ có một con đường mà thôi.
“Bác cả, đợi an táng cha xong, cháu sẽ cùng bác trở về.”
Kỳ Sơn Hải gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta cũng muốn hảo hảo đưa tiễn cha cháu đoạn đường cuối cùng.”
Sau đó, Tư Tuấn một bên vội vàng tang sự của cha, một bên quay về trường giải quyết thủ tục, kết thúc việc ôn thi đại học, trong tiếng thở dài tiếc nuối của giáo viên và các học sinh, cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp cao trung rời khỏi trường học.
Ba ngày sau, cậu tại từ đường dập đầu ba cái trước di ảnh cha mẹ, mang theo một ba lô, trong ánh mắt lo lắng của đám người Viên Kính, ngồi trên xe chống đạn có rèm che của Kỳ Sơn Hải, theo đường cao tốc phía nam, chạy về phía vùng kinh tế biển khu trung tâm thành phố S.
Thành J đến thành S chạy xe hết bốn giờ, trên đường bắt đầu có sét đánh, rồi sau đó cuồng phong không ngừng, mưa xối xả như trút nước. Kỳ Sơn Hải nhắm mắt dưỡng thần, trong xe rất an tĩnh, chỉ có hạt mưa lớn đập vào cửa xe tạo nên thanh âm lạch tạch.
Tư Tuấn lấy ra quyển tiểu thuyết dày từ trong ba lô, trên tay như có hẹn giờ đều đặn lật trang, nhưng một chữ cũng không nhìn được. Chịu ảnh hưởng từ bối cảnh gia đình, cậu so với thiếu niên cùng tuổi xem như trầm ổn có chủ kiến, nhưng đối mặt với biến hóa lớn trong đời cùng không rõ con đường phía trước, vẫn không khỏi mê man sợ hãi.
Quay đầu nhìn phía ngoài cửa xe, muốn nhìn một chút cuộc sống yên bình là như thế nào. Cảnh sắc ngoài cửa sổ rất nhanh chạy qua. Nhưng trên cánh cửa thủy tinh phản xạ, cậu thấy Kỳ Sơn Hải nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, ánh mắt mang theo nghiên cứu. Tuy rằng nhìn không ra ác ý gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải hiền lành tốt bụng.
Khép lại một ít chuyện cũ giữa Kỳ Sơn Hải và cha cậu, Tư Tuấn từ miệng đám người Viên Kính nghe qua một ít. Có người nói hai người thời trẻ là anh em kết nghĩa, cùng nhau chém người cũng cùng nhau bị người khác chém, tựa hồ cũng phát sinh qua loại chuyện ta ngăn đao cho ngươi, ngươi thay ta đỡ súng, các loại chuyện cũ cảm động lòng người, được xưng là giao tình cao hơn mạng. Bất quá loại cảm tình quen biết khi tuổi trẻ này, thường thường có thể chung hoạn nạn lại không thể chung phú quý. Có địa bàn bang phái có tiền tài quyền thế, huynh đệ sóng vai dốc sức liền trở thành địch nhân tranh đoạt thành quả thắng lợi.
Cha chung quy không phải đối thủ của Kỳ Sơn Hải, buộc lòng phải trở lại cố hương của mẹ, trông giữ bến tàu, leo lên thành lão đại uy danh tại xã hội đen, kỳ thực hàng năm tiền kiếm được phần lớn là cống nạp cho Kỳ Sơn Hải. Kỳ Sơn Hải lại tiếp tục mở rộng thế lực tại thành S, hắc đạo không bỏ qua nơi nào, còn cấu kết với quan chức đục khoét đất đai làm bất động sản, coi như là một thương nhân thành công nổi danh cả hai đường hắc bạch.
Hôm nay chính mình rơi vào tay hắn, không biết vị “bác cả” này là nhớ tình cũ mà chiếu cố nhiều hơn, hay là nợ cha con trả, thanh toán nợ cũ đây?
……..
Lúc hừng đông, xe cuối cùng đến nơi, ngừng lại.
Mưa còn đang rơi liên tục, người hầu Kỳ gia mang ô đi ra nghênh tiếp.
Tư Tuấn đeo ba lô trên lưng, theo Kỳ Sơn Hải xuống xe. Người đàn ông trung niên cao lớn kiêu ngạo đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại, cau mày nhìn về phía sau Tư Tuấn.
Tư Tuấn quay đầu nhìn lại theo, đèn hậu ô tô chiếu lên tường vây bên cạnh, có một nam hài đứng đó.
Quần áo cùng tóc sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính ở trên người, lộ ra khung xương gầy gò, da tái nhợt, con mắt đặc biệt lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Sơn Hải.
Thiếu niên lặng yên một lát, tiến lên một bước, môi nhúc nhích kêu: “Cha…”
Tư Tuấn sửng sốt, vô ý thức mở miệng gọi: “Kỳ Hoán Thần?” Nói xong lập tức ý thức được tuổi tác không đúng, Kỳ Hoán Thần lớn hơn cậu hai tuổi, mà nam hài này thoạt nhìn còn chưa trưởng thành.
Kỳ Sơn Hải nét mặt lạnh lùng nói với nam hài: “Vào đi.”
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, người hầu đứng ở hai bên, một người thanh niên trẻ tuổi đẹp đến chói mắt mặc áo ngủ tơ tằm xanh lam ra đón, nhào vào trong lòng Kỳ Sơn Hải.
“Cha, cha đã trở về.”
Kỳ Sơn Hải sờ sờ tóc thanh niên, cười hỏi: “Tam nhi, sao còn không ngủ, sáng mai không đến trường sao?”
Nói vậy vị này, chính là Kỳ gia đại thiếu gia Kỳ Hoán Thần, trước hắn, Kỳ Sơn Hải còn có hai người con trai, bất quá chưa thành niên liền mất sớm .
Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu đang muốn nói gì, ánh mắt liếc tới nam hài đứng ở cửa, sắc mặt hơi đổi, rồi sau đó cười đến càng thêm xán lạn.
“Tử Gia, sao bị ngâm nước thành như vậy, đông lạnh đến phát run rồi !” Kỳ Hoán Thần đi qua bên người Tư Tuấn, ôm cổ nam hài, đẩy ra sợi tóc dán tại trên gương mặt nó, thân thiết nhéo nhéo chóp mũi, quay đầu phân phó: “Nhanh lấy nước nóng cho tiểu thiếu gia.”
Nam hài ngẩng đầu, híp mắt nhìn Kỳ Hoán Thần, chậm rãi mở miệng: “Cảm tạ tam ca…”
“Thật là em trai tốt của ta!” Kỳ Hoán Thần nghiêng đầu cười rộ lên, ôm nam hài càng chặt, còn hôn một cái lên trán nó, một bộ tình cảnh huynh hữu đệ cung.
(anh thân thiết gần gũi, em cung kính tôn trọng)
Người hầu công việc bận rộn, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị tốt đồ vật tắm rửa, Kỳ Hoán Thần ôm lấy nam hài đi về phía phòng tắm, săn sóc nói với Kỳ Sơn Hải: “Cha, người bôn ba vài ngày, nhất định mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, Tử Gia để con chăm sóc là được.”
Kỳ Sơn Hải lên tiếng, chỉ Tư Tuấn vẫn an tĩnh đứng ở một bên, thuận miệng giới thiệu: “Đây là con trai của chú Tư, cũng là em họ của con, an bài một gian phòng cho cậu ấy đi!”
Kỳ Hoán Thần dường như lúc này mới nhìn đến Tư Tuấn, quan sát cậu tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Mắt Kỳ Hoán Thần rất đẹp, hình dạng như cánh hoa đào, đuôi mắt cong cong nhếch lên, giữa sóng mắt lưu chuyển phong tình vô hạn.
Nếu đứng ở trước mặt hắn chính là “Biểu muội”, bị hắn ẩn tình đưa tình nhìn như vậy, e rằng đã sớm gương mặt ửng đỏ, xuân tâm nảy mầm, từ nay về sau tâm hồn thiếu nữ thầm hứa kiên quyết một lòng đối với biểu ca.
Bất quá Tư Tuấn so với Kỳ Hoán Thần cũng là một thiếu niên cường tráng, tuy rằng nghiêm mặt hơi cúi đầu, ngoan ngoãn để người quan sát, nhưng rất có tư thế không giận mà uy.
Nhìn sắp tới nửa ngày, Kỳ Hoán Thần cuối cùng thu hồi ánh mắt, đôi môi hồng nhuận như mới hôn nồng nhiệt, cười hì hì nói: “Khí thế nhưng thật ra không tệ, cao ngất anh tuấn, không làm xã hội đen cũng có thể đi làm nam công quan, nhất định sẽ được những phu nhân trung niên cơ khát hoan nghênh!”
(Trai bao sao??? Sao mới gặp nhau đã chém mạnh thế này?)
Nghe vậy, Kỳ Sơn Hải nở nụ cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Tuấn một hồi, để lại một câu: “Cháu và cha cháu, một điểm cũng không giống.” Liền khoát khoát tay lên lầu vào phòng.
Tư Tuấn nhíu nhíu mày, cậu và cha không nói là từ một khuôn mẫu khắc ra thì cũng giống bảy tám phần, không biết Kỳ Sơn Hải nói như vậy, là chỉ cậu không có tài năng của cha hay là không có dã tâm của cha?!
Kỳ Hoán Thần ôm vai Kỳ Tử Gia, cười với Tư Tuấn, vẫy vẫy tay: “Em họ, tới hỗ trợ.”
Tư Tuấn cởi áo khoác, theo vào phòng tắm. Bên trong hơi nước lơ lửng, nước trong bồn tắm quá ấm, Tư Tuấn vươn tay vặn mở vòi nước lạnh. Kỳ Hoán Thần thấy, giương tay đóng chốt mở.
“Tử Gia bị phong hàn, nước phải nóng một chút.” Thái độ của Kỳ Hoán Thần giống như người anh trai hiền từ, đẩy đẩy vai nam hài, ôn nhu nói: “Em trai, còn lo lắng làm gì? Nhanh tắm đi.”
Nam hài mặt không biểu tình cởi quần áo, rảo bước tiến lên, tới trước bồn tắm lớn thì dừng bước một chút, rồi sau đó cắn răng, vẫn cứ ngồi xuống, làn da trắng nõn rất nhanh bị nóng hồng, trên thân thể mảnh khảnh mơ hồ lộ ra không ít dấu vết.
“Nào, anh trai giúp em gội đầu!” Kỳ Hoán Thần ngồi sát bên bồn tắm lớn, cầm lấy chậu nhỏ, đựng nước trong bồn tắm lớn mạnh mẽ giội lên gương mặt nam hài.
Nam hài thân thể run nhè nhẹ, dưới nước hai tay nắm chặt, nhưng mắt nhắm lại vẫn không nhúc nhích, chịu đựng loại hành vi ngược đãi rõ ràng này.
Nước nóng chậm rãi chảy xuống, Kỳ Hoán Thần đưa tay với vào trong nước, nắm cánh tay nam hài, trong miệng nói: “Anh trai giúp em kỳ!” Rồi sau đó ra sức vuốt ve, rất nhanh đem cánh tay nam hài cào ra từng vệt máu.
Sau đó đem sữa tắm đổ vào vết thương cùng trên đầu nam hài, chà xát ra lượng lớn bọt, mãi cho tới khi làn da nam hài ngâm nước khiến vết thương nhăn nhúm đỏ lên, mới mở nước lạnh xối xuống.
Từ trên gương mặt Kỳ Hoán Thần, nhưng lại không nhìn thấy nửa điểm độc ác tàn nhẫn, có chỉ là dáng tươi cười ngây thơ cùng hiền lành làm kẻ khác sau lưng phát lạnh.
Tư Tuấn từ đầu tới đuôi không nói một lời mà nhìn, không chỉ có không tiến lên ngăn cản, ngay cả biểu tình không tán thành cũng không có lộ ra. Huynh đệ Kỳ gia tranh đấu gay gắt cậu còn chưa thăm dò rõ ràng, nhưng có thể khẳng định Kỳ Hoán Thần là cố ý cho cậu nhìn một tiết mục ngược đãi này, dưới loại tình huống này bưng tai bịt mắt là phương thức duy nhất để bảo toàn chính mình.
Lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng đồng hồ, Kỳ Hoán Thần mới đứng dậy, đường nhìn rơi trên khuôn mặt Tư Tuấn, dường như rất thoả mãn với sự bình tĩnh của cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu, thân thiết nói: “Em họ, theo anh đi xem của phòng ngủ của em đi!”
Ánh mắt Kỳ Hoán Thần rất nhiệt liệt, tay cũng rất lạnh, bàn tay khoát lên trên vai cậu, khí lạnh liền xuyên thấu qua áo mỏng thẩm thấu đến da thịt.
Mẹ Tư Tuấn mấy năm trước khi qua đời thân thể rất kém, vẫn uống thuốc Đông y điều dưỡng, Tư Tuấn tai đọc mắt nhiễm, cũng có chút hiểu biết với Trung y. Người tay chân băng lãnh, thông thường là khí huyết không thông thể chất hư hàn, nhưng nhìn sắc mặt Kỳ Hoán Thần, tuy rằng da trắng nõn, cũng không mất đi hồng nhuận, không giống như là khí huyết mệt mỏi, đó chính là một loại khả năng khác ── áp lực tăng cao cũng sẽ làm cho tay chân lạnh giá trong nháy mắt.
Là ai gây cho hắn áp lực lớn như thế đây?
Tư Tuấn ngoan ngoãn theo Kỳ Hoán Thần đi ra phía ngoài, thời điểm nửa ra khỏi cánh cửa từ trong gương nhìn thấy, ngồi trong bồn tắm lớn, biểu tình nhẫn nhục chịu đựng của nam hài đột nhiên trở nên dữ tợn, như mãnh hổ vừa bị thương, tựa hồ trong nháy mắt là có thể cắn đứt yết hầu địch nhân… tuy rằng nó hiện tại có thể ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Có một người em trai như vậy, đổi lại là ai áp lực cũng sẽ rất lớn đi?
Gian phòng của Tư Tuấn ở bên trái lầu ba, bên cạnh chính là phòng Kỳ Hoán Thần, lại tiếp nữa là gian phòng của nam hài tên gọi Kỳ Tử Gia kia.
Kỳ Hoán Thần rất có phong phạm anh cả giúp Tư Tuấn trải giường tốt, chỉnh gối đầu, cười tủm tỉm nói có bất luận vấn đề gì đều có thể đến phòng sát vách tìm hắn, trước khi ra cửa, còn đặc biệt vỗ vỗ vai Tư Tuấn, dị thường chân thành nói: “Ba anh em chúng ta, phải hòa thuận ở chung a!”
Cho đến khi xác định Kỳ Hoán Thần đã vào gian phòng sát vách, Tư Tuấn mới đóng cửa chốt khóa, lấy túi thuốc ra từ trong ba lô, tìm được ống thuốc trị phỏng nhét vào túi áo, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ban công.
Mưa còn chưa ngừng, ban công nhỏ chật hẹp rất trơn, Tư Tuấn đứng sát vào tường, cẩn thận di chuyển từng chút một.
Đầu tiên là đi ngang qua gian phòng của Kỳ Hoán Thần, rèm cửa sổ không kéo, trong phòng không có ai, trên giường lớn sát cửa sổ có một bộ quần áo, phòng tắm sáng đèn.
Tư Tuấn nhanh chóng đi qua, bên cạnh đã là phòng Kỳ Tử Gia.
Đối với tình huống Kỳ gia, trước khi đi, Viên Kính đã cẩn thận giảng giải lại cho cậu một phen.
Kỳ Sơn Hải khi còn trẻ rất phong lưu, không ít phụ nữ sinh hài tử cho hắn, nuôi lớn có ba nữ hai trai. Con gái đều đã xuất giá, con lớn nhất Kỳ Hoán Thần luôn được sủng ái, tiểu nhi tử Kỳ Tử Gia là con riêng, cũng không được coi trọng.
Bất quá Kỳ gia cũng không phải thế gia gì, Kỳ Sơn Hải cha mình là ai hắn cũng không biết, từ tầng lớp thấp nhất bò lên trên, chuyện hãm hại lừa gạt không giới hạn gì cũng đều đã làm, lấy vợ lại càng không phải danh môn khuê tú, chỉ là vũ nữ sinh ra con trai cùng nuôi lớn, con của hắn thật sự không nên có phân chia con vợ cả vợ thứ gì.
Bởi vậy Tư Tuấn cho rằng vị “không bị coi trọng” này, nhiều lắm chính là tương đối lạnh nhạt, thực sự không nghĩ tới, cảnh ngộ Kỳ Tử Gia vậy mà không ổn đến vậy, càng không nghĩ tới Kỳ Hoán Thần đối đãi em trai ruột lại nhẫn tâm như thế.
Gian phòng Kỳ Tử Gia kéo rèm cửa sổ, Tư Tuấn quỳ một gối xuống trên bệ cửa sổ, một tay đỡ khung cửa sổ, một tay đẩy rèm cửa ra, đỉnh đầu vừa mới dò xét đi vào, cổ đã bị cánh tay tinh tế nhưng hữu lực vòng lấy, túm vào bên trong.
– Hết C1 thượng – Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.